Cậu nhóc đã trên cả thất vọng và đang dần mất đi sự tò mò thì cỗ xe ngựa cuối cùng cũng dừng lại. Radcliffe bước ra khỏi phương tiên chuyên chở đó và thấy bản thân mình đang đứng trên một con phố rải sỏi ở phía trước một ngôi nhà còn hơn cả chẳng có gì đáng chú ý.
Sự bối rối hiện rõ trên khuôn mặt, Charles quay sang Radcliffe. "Chúng ta đang ở đâu thế này?"
"Nơi của Aggie," là câu trả lời điềm tĩnh của anh khi anh bắt đầu leo lên con đường dẫn tới cửa trước.
"Nơi của Aggie," Charles lặp lại chẳng vui vẻ chút nào. Radcliffe mỉm cười khi anh nhận ra cậu nhóc chưa bao giờ nghe đến nơi này. Cậu nhóc đã nghĩ họ sẽ uống rượu cười đùa với những cậu trai trẻ dòng dõi quý tộc ở London. Giờ thì, cậu ta nghĩ họ đang tới thăm, rằng đây là nhà của một trong những người bạn của anh. Thật là tẻ nhạt làm sao! Radcliffe cười lặng lẽ.
"Đi nào. Đừng có lề rề vậy." Radcliffe đợi cho tới khi cậu nhóc đi tới bên cạnh anh, sau đó gõ cửa. Anh không biết liệu đó có phải là cách thâm nhập thông thường để vào được cơ ngơi này hay không. Anh chưa bao giờ tới thăm nơi của Aggie trước đây. Anh chỉ mới nghe nói đến nó thôi. Anh nghi ngờ có người đàn ông nào khác ở London mà chưa từng nghe đến nơi của Aggie hay không, mặc dù bản thân anh chưa bao giờ thích thú những nơi như thế này. Anh thích cái thói quen kém hào nhoáng hơn là chọn lấy một cô nhân tình và giữ cho cô ta thật lộng lẫy trong suốt thời gian mối quan hệ của họ, hơn là tận hưởng sự đa dạng mặc dù kém chất lượng hơn từ những cô gái của Aggie. Tuy nhiên anh khó có thể đưa Charles tới chỗ nhân tình của mình, nếu ngay lúc này anh có một cô. Trong bất cứ trường hợp nào, anh cũng ngáng đường bọn họ.
Người đàn bà béo tốt ra mở cửa chẳng thể là bất cứ ai khác ngoại trừ Aggie khét tiếng. Mái tóc của bà ta màu đỏ đồng, khuôn mặt của bà ta là tấm bản đồ London với tất cả những con phố ngang dọc của nó, và thân thể bà ta cực kỳ giống với trái cà chua chín nẫu sẵn sàng bị nứt ra ở những khía quả. Mất hết tinh thần trước sự hiện diện này, Radcliffe chỉ vừa đủ thời gian để xoay xở che đậy vẻ sốc của anh và trưng ra một nụ cười hơi chút không thoải mái.
"Chà chà, giờ thì, chúng ta có gì ở đây? Hai quý ông cao quý tới và gọi già Aggie này. Không cần phải lảng vảng ngoài bậc cửa như thế, thưa ngài. Vào đi. Nơi của Aggie mở cửa để kinh doanh mà."
Radcliffe đang cố quyết định xem liệu anh có thực lòng ước muốn trải nghiệm việc này không thì Charles ngọ ngậy bên cạnh, thu hút lấy tia nhìn của anh. Nhớ đến lý do đằng sau chuyến tham quan này, anh thẳng vai lên và gật đầu. Sau cùng nó là cho cậu nhóc mà. Tốt nhất là hoàn thành cho xong việc vặt vãnh này đi.
Charlie trố mắt ngây ngô nhìn người đàn bà phía trước họ một cách ngạc nhiên. Cô chưa bao giờ nhìn thấy một người nào như bà ta trước đây. Bà ta mặc một chiếc váy bằng lụa đỏ tươi, mặc dù từ "mặc" không có khả năng mô tả một cách chính xác. Nó có vẻ hơn là bà ta chảy tràn qua lớp vài đó.
Chắc chắn Radcliffe đã nhầm lẫn? Đây không thể là nơi anh có ý đưa bọn họ đến. Người đánh xe chắc chắn đã đi nhầm đường. Những chuyển động phía sau Aggie khiến cô chú ý và cô cố ngó qua người đàn bà. Nhiệm vụ bất khả thi. Bà ta lấp đầy ô cửa như một cái bánh put-đinh lấp đầy cái bát vậy, tràn cả ra cạnh bên về phía khung cửa ra vào.
Như thể cảm nhận được nỗ lực muốn nhìn qua mình, bà ta bất thình thay đổi tư thế, cho phép Charlie có một cái liếc thoáng qua vào căn phòng được thắp đèn đằng sau. Thứ được để lộ ra cho cô thấy sau đó thậm chí còn gây sốc hơn là bản thân người đàn bà đó. Đó có khoảng mười đến mười hai người đàn bà ở khắp mọi nơi, và một lượng đàn ông tương đương. Tất cả bọn họ đều đang chuyển động, rượu chè và cười cợt và—Lạy Chúa lòng lành—những người đàn bà đó gần như khoả thân! Họ cũng rõ ràng là những kẻ phẩm giá thấp kém. Ta có thể nói gì khác về một người đàn bà, kẻ cho phép một gã đàn ông mò mẫm dọc xuống phía trước chiếc váy có thể nhìn xuyên qua như thể anh ta đang tìm kiếm chiếc kính một mắt đã bị rơi ra và trúng xuống phần ngực áo của cô ta chứ?
Chắc chắn hiển nhiên là họ ở nhầm nơi rồi, cô tự trấn an bản thân, sau đó há hốc miệng ra với Radcliffe khi người đàn bà di chuyển sang một bên và anh bất thình lình làm một cứ chỉ như bước vào.
"Đi nào, nhóc. Cậu sẽ thấy nơi này như được khai sáng vậy." Không để cho cô có nhiều lựa chọn, Radcliffe túm lấy cánh tay cô và kéo cô vào với anh ta.
Charlie cảm thấy còn hơn cả là con gà tây trong bữa tiệc Giáng sinh. Giây phút cô bị đẩy vào trong phòng, một nửa số đàn bà bất thình lình bổ nhào vào cô. Tất cả bọn họ đều gù gù và thủ thỉ ngọt ngào về việc cô là một cậu nhóc trẻ tuổi đáng yêu ra sao và cô sẽ lớn lên thành một người đàn ông đẹp trai và vạm vỡ thế nào. Họ cũng để tay mình còn hơn cả tự do nữa, trượt nó ngang qua ngực cô. Một người thậm chí còn véo mông cô và bình luận cô sẽ trở thành một món hàng chặt khít ra làm sao.
Cái véo đó như một sự thúc đẩy để đánh bật Charlie ra khỏi thình trạng bị sốc của cô. Bất ngờ quay ngoắt đi, cô tiến ra phía cửa ra vào, chỉ để bị Radcliffe túm lấy cổ áo và kéo cô đứng thẳng đơ lại.
"Thư giãn đi," anh ta ra lệnh, dường như lờ mờ ngạc nhiên trước vẻ sợ hãi trên khuôn mặt cô khi cô cố gắng đào tẩu. Bản thân anh ta cũng có vẻ như bị áp đảo một chút, nhưng Charlie khó mà chú ý được. Với những người đàn bà đổ xô vào cô như một bầy sói đổ xô vào cái đùi cừu, cô sẽ tìm kiếm bất cứ lối thoát hiểm nào. Radcliffe chỉ vào một cái đi-văng trống kê dọc theo tường, và kéo Charlie qua phía đó. Anh ta chỉ vừa mới kịp đẩy cô ngồi xuống nó thì một trong những người đàn bà đưa cho anh ta một cốc đồ uống gì đó. Radcliffe ngay lập tức đưa nó cho Charlie, sau đó thẳng người lại. "Ngồi đây và thư giãn đi. Tôi có lời muốn nói với Aggie."
Trước khi Charlie có thể phản đối vì bị bỏ rơi, Radcliffe đã đi mất và bầy sói tiến lại gần hơn. Hai người trẻ nhất là nhanh nhất. Charlie sẽ phải nghĩ họ trẻ hơn cô nếu cô có bất cứ hứng thú nào trong việc đoán. Mặc dù cô không hề, khi họ nhanh chóng tràn về phía trước và thả người ngồi ở mỗi bên của cô trên cái đi-văng, mỗi người bám chặt lấy một bên cánh tay cô và kéo nó áp vào ngực họ. Cô đang cau có và tập trung vào việc giữ cho ly đồ uống của cô khỏi bị đánh đổ thì người đàn bà thứ ba ngã người ngồi vào trong lòng cô.
"Giờ thì," người đàn bà trong lòng cô gù gù, quấn cánh tay của cô ta một cách kiên quyết quanh cổ Charlie. "Em nghĩ em và chàng có thể là bạn tốt."
"Vậy thì cô nghĩ sai rồi," cô gái bên cánh tay phải của Charlie lầm bầm cay đắng. "Cô biết là Aggie thích giữ tất cả những cậu nhóc trong trắng cho bản thân bà ta mà."
"Aggie là con bò cái già tục tĩu," người đàn bà trong lòng cô nhấm nhẳng một cách cáu kỉnh, sau đó mỉm cười ngọt ngào với Charlie và thủ thỉ. "Chàng thích có em hơn là con mụ lăng loàn già khú bụng phệ đó, đúng không? Nhìn xem em có gì cho chàng đây. Aggie chẳng có thứ gì ngon lành như chúng hết." Người đàn bà kéo mạnh cái áo yếm gần-như-nhìn-xuyên-qua-được của cô ta xuống với một tay, để trần bộ ngực của cô ta ra khi cô ta bắt đầu cố gắng một cách dịu dàng nhưng không gì lay chuyển được ấn vào gáy Charlie với bàn tay kia.
Charlie nhìn trừng trừng một cách kinh hoàng vào ngực người đàn bà đó khi chúng bị kéo tới gần hơn. Đối với cô chúng có vẻ như hai quả cầu màu hồng nhạt sưng phồng nhất quyết khiến cô ngạt thở khi chúng tới gần mặt cô.
"Cô không phải là người duy nhất ở đây có thứ gì đó để đề nghị." Trước khi Charlie có thể bị chết ngạt bởi bộ ngực đồ sộ đó, cô cảm thấy tay của người đàn bà bên trái cô trượt vào giữa cô và người đàn bà đang trong lòng cô. Bàn tay đó trượt xuống phía dưới đũng quần cô.
Hét lên mất hết cả tinh thần, Charlie đột ngột nhảy dựng lên, hất tung Cô Nàng Ngực Trần xuống sàn nhà ngay khi Radcliffe xuất hiện phía trước cô.
"Tạ ơn Chúa," cô thở hổn hển, hoàn toàn quên khuấy mất vai trò mà cô đang diễn và quăng mình vào vòm ngực của người đàn ông đó. "Đưa tôi ra khỏi đây, Radcliffe. Ngay lập tức."
Phản ứng đầu tiên của Radcliffe là vòng cánh tay một cách đầy bảo vệ quanh cô. Sau đó, cau mày, thay vào đó anh đẩy cô ra. "Hành động đúng với tuổi của cậu nào, Charles. Họ không là gì khác ngoại trừ một đám đàn bà. Cậu không thấy bất cứ ai trong số họ hấp dẫn ư?"
"Hấp dẫn! Họ là một bầy sói cái." Charlie quắc mắt nhìn anh lạnh lùng. "Tôi muốn về nhà. Ngay lập tức."
Làu bàu, Radcliffe cau mày, cái nhìn của anh chuyển tới những người đàn bà đang ở trong tình trạng nghi vấn. Anh ta có vẻ như cân nhắc đến những lời lẽ của cô, sau đó lầm bầm gì đó về việc Aggie đã đúng và việc nó đáng để đánh cược.
Dù cô đang bực bội đến thế, khi Radcliffe nói "Đi nào," sự nhẹ nhõm lướt ào qua cô. Cô theo anh ra khỏi phòng tới nơi mụ gái điếm già Aggie đợi cạnh cầu thang với một người đàn bà trẻ hơn. Họ đang bỏ qua một cơ sở kinh doanh với những lời đề nghị phóng đãng cho vài trò cờ bạc nào đó, là kết luận của cô. Cô đã nhẹ nhõm với sự nhận thức này đến nỗi cô đi theo một cách háo hức khi người đàn bà già hơn rẽ và dẫn cô lên cầu thang. Radcliffe và người đàn bà kia theo sau.
Ở những bậc trên cùng, Aggie rẽ phải và dẫn họ dọc xuống một hành lang, sau đó hướng về phía căn phòng thứ ba dọc theo sảnh ngoài.
Charlie theo bà ta vào và bước qua người đàn bà đang đợi sẵn để ngó quanh căn phòng. Một cái giường khổng lồ kêu gào chú ý khi cô bước vào. Những tấm ga trải giường và lớp phủ ngoài của nó màu đỏ máu đến độ khác thường. Đối với Charlie, nó trông còn hơn cả tục tĩu. Ngoài nó ra còn có một cái rương, một cái ghế, và một tủ quần áo. Không có chiếc bàn nào với những người đàn ông đang ngồi chơi bài, không có bàn chơi bài cào nào hết, Không có gì giống một nơi bài bạc.
(bài cào (baccarat) : trò này các lá bài từ 2-9 giữ nguyên giá trị, quân At có giá trị bằng 1, J,Q,K bằng 0, người chơi cộng điểm các quân bài vào, nếu quá 10 điểm thì điểm là chữ số hàng đơn vị (ví dụ tổng bằng 13 thì điểm sẽ là 3) thế nên 9 là giá trị cao nhất. Người nào có tổng điểm bằng 9 hoặc dưới 9 nhưng không có ai cao điểm bằng thì thắng)
Tiếng cửa đóng sầm lại phía sau cô khiến đầu cô quay lại để thấy rằng Radcliffe đã không còn ở cùng họ nữa. Cô đang ở một mình với mụ cừu già, kẻ đã mở cửa.
"Chúng ta ở đây rồi, cưng à. Vậy thì vào việc thôi."
Mắt Charlie mở lớn và cô đột ngột lùi lại, nhanh chóng tóm lấy tay của người đàn bà kia khi bà ta vươn ra để tháo cà vạt của cô.
"Bà nghĩ bà đang làm cái gì đấy?"
"Giúp cậu cởi đồ, con trai."
"Cái quỷ gì mà bà lại nghĩ tới việc làm một chuyện như thế chứ?" cô ngắn ngọn hỏi, thắt lại cái cà vạt một cách khó khăn.
Môi người đàn bà cong lên giễu cợt đầy ngạc nhiên. "Thật khó để vào việc khi cậu còn mặc đồ, nhóc."
"Chúng ta chẳng làm chuyện gì mà tôi cần phải cởi đồ hết," Charlie đảm bảo với bà ta, kiên quyết bước tới chỗ cánh cửa. Cô chỉ vừa kịp bước được một bước thì Aggie túm lấy cánh tay cô và xoay cô lại.
"Chà, cậu thích thế, phải không? Nhanh chóng và để nguyên quần áo," bà ta lầm bầm bóng gió, với xuống để khum lấy Charlie ở ngay chỗ nối liền giữa chân cô.
Thở hắt ra đầy kinh khiếp, Charlie nhảy ngược ra sau trước cái đụng chạm đó, nhưng đấy là những gì xa nhất cô có thể làm. Người đàn bà đó vẫn đang túm lấy cánh tay cô.
"Trời, cậu nhỏ người hả, phải không. Tôi thậm chí còn không cảm thấy được cậu," bà ta la lên, hướng sự chú ý và tay bà ta vào lại việc cởi cà vạt của Charlie. "Ừm, nó là một điểm bất lợi, nhưng không phải không vượt qua được. Già Aggie sẽ chỉ cho cậu cách khắc phục nó."
"Khắc phục nó?" Cau mày, Charlie cố đẩy bàn tay bà ta ra và thắt lại cà vạt của cô.
"Phải. Tin ta đi. Câu châm ngôn là đúng. Không phải kích cỡ của cánh buồm mà là cái cách cậu điều khiển lá buồm tam giác sẽ quyết định chuyến đi. Cậu cảm thấy ổn cả chứ, cậu nhóc? Cậu trông hơi xanh xao trước tất cả những việc bất thình lình này."
"Ôi, Chúa nhân từ!" Xoay người, Charlie chạy về phía cánh cửa, nhưng trước khi cô có chạy thể mở nó, bà ta đã tóm lấy cánh tay cô và kéo cô về lại phía chiếc giường.
"Nào, nào, cậu nhóc. Không cần phải sợ hãi thế. Aggie sẽ dịu dàng mà."
"Tôi không muốn bà dịu dàng," cô xoay xở, giật mạnh đến tuyệt vọng cánh tay mình. Còn hơn cả sự nhẹ nhõm của cô, Aggie dừng lại trước những lời lẽ đó và quay người để nhướn một bên lông mày lên với cô.
"Cậu không muốn?"
"Không." Cô lắc đầu điên cuồng. "Tôi không__"
"Chà, sao cậu không nói? Hà, điều đó giải thích mọi thứ. Ta đã bắt đầu lo lắng... Cậu hành động thật kỳ quặc." Lắc đầu, bà ta di chuyển tới chỗ tủ áo cạnh cửa rồi mở nhanh hai cánh tủ ra, lầm bầm, "Nào, giờ thì. Đức ông Radcliffe, ngài ấy bảo cậu không có tí kinh nghiệm gì, nhưng rõ ràng là không phải thế và cậu thực sự biết mình muốn gì—Tất cả, ha!"
Khi Charlie vẫn đang chớp mắt trước phần đầu tiên bài phát biểu của bà ta thì người đàn bà lẩm bẩm vẻ thoả mãn, rút ra một vật gì từ tủ áo, và quay về phía cô, dây thừng ở một tay và một cái roi da dài, trông đầy hiểm độc trong tay kia.
"Đây. Giờ thì ta đã biết cậu thích gì, chúng ta có thể tiến hành công việc được rồi." Mỉm cười ngọt ngào, bà ta quất roi kêu tanh tách.
Charlie phóng ra phía cánh cửa. Tuy nhiên cô chỉ vừa mới bước được hai bước thì một tiếng vụt tanh tách của chiếc roi da vang tới trước khi một cái gì đó vướng vào chân cô và quấn chặt vào đó. Kêu hét lên, cô giơ tay ra để đỡ lấy cú ngã của mình khi cô trượt chân về phía trước trong tư thế úp bụng xuống.
"Giờ thì cậu thật là một cậu nhóc không vâng lời," mụ phù thuỷ ngâm nga, tóm lấy cổ áo của cô và kéo cô lại về phía chiếc giường. "Chúng ta sẽ phải phát vào mông cho bật cái thói không biết vâng lời đó ra, ta nghĩ thế."
Charlie thì lại không hề nghĩ vậy và bắt đầu chống cự dữ dội khi người đàn bà đó chìm xuống một phía của chiếc giường và cố kéo cô vắt qua đầu gối bà ta. Thoát khỏi gọng kiềm, cô quay người, chỉ để lại bị tóm ở eo và giúi vào gường trong tư thế nằm ngửa ra. Trước khi cô có thể di chuyển, mụ đàn bà đó đã trườn tới ngồi lên trên ngực cô.
Chộp lấy sợi dây thừng bà ta đã quẳng lên giường lúc trước, mụ đàn bà nhanh chóng trói Charlie lại, mỗi bên cổ tay ở một bên cột giường.
"Đó!" Mụ đàn bà thở ra đầy mãn nguyện, sau đó thổi mớ tóc đã sổ ra trước trán bà ta ra khỏi mặt. Bà ta nhìn Charlie với một chút cáu tiết. "Cậu là một kẻ hăng hái, thật đấy. Ta đã quá già với những trò chơi này rồi. Ta tốt nhất là nên được một khoản tiền boa khổng lồ về chuyện này."
Khi Charlie chỉ đơn giản là nhìn trân trân lên bà ta một cách ngây ngốc, bà ta thở dài và cúi xuống một bên. "Giờ thì đây rồi." Nụ cười của bà ta đầy sức sống khi bà ta thẳng người lại, cái roi da trong tay, vuốt ve cái tay cầm đầy khiêu gợi. "Cậu thích chỉ bị dọa đánh đau thôi, hay cậu muốn cảm giác thật nào?"
*****
"Kể cho ta thêm về mụ Aggie này đi. Bà ta sẽ dịu dàng với cậu nhóc chứ, phải không?"
Mái tóc của ả điếm gần như là dấu cái cách ả ta đảo mắt trước câu hỏi của anh. Ả ta có vẻ như chán nản nữa. Radcliffe đã bứt rứt về cậu nhóc kể từ khi họ bước vào phòng. Tâm trí anh hoàn toàn để vào cậu nhóc chết tiệt đó. Ả ta đã thủ thỉ và vuốt ve anh được một lúc rồi và anh thậm chí còn không thèm cứng lên. Anh không thể nào tập trung được.
"Aggie sẽ dịu dàng hết sức có thể, thưa ngài," người đàn bà lầm bầm giọng khàn khàn, ngước mắt lên để quẳng cho anh một cái nhìn đầy cám dỗ khi ả ta tiếp tục mở nút áo sơ mi của anh. "Bà ấy đã làm công việc này được một thời gian dài rồi. Bà ấy sẽ mở mắt cho cậu ấy đúng cách và dịu dàng."
"Phải, chắc chắn bà ta sẽ thế." Radcliffe nặn ra một nụ cười và cố tập trung sự chú ý vào người đàn bà khi cô ta hoàn thành việc mở nút áo của anh và trượt tay ngang qua ngực anh. Tuy nhiên vẫn thật là khó. Anh không thể gạt cậu nhóc ra khỏi đầu mình được. Nó còn hơn cả là một vết xước măng rô ở cạnh ngón tay khiến người ta bực mình, sưng tấy lên và dai dẳng.
Cau mày trước sự ngốc nghếch của chính mình, anh nâng tay lên vai cô ta và kéo người đàn bà lên để hôn, cố khơi nên một chút nhiệt tình.
Một tiếng thét ầm ĩ đặt dấu chấm hết cho những nỗ lực của anh, khiến đầu anh quay ngoắt về phía bức tường. Chẳng có nhầm lẫn gì hết về sợ hãi và đau đớn trong tiếng rít đinh tai thuộc về Charles đó. Nguyền rủa, Radcliffe đẩy người đàn bà ra khỏi người anh và vội vã tiến về phía cánh cửa.
Anh tông sầm vào cánh cửa căn phòng Charles đang ở trước khi tiếng thét đinh tai đầu tiên kết thúc, nhưng dừng lại đột ngột ở ngưỡng cửa trước cảnh tượng trước mắt anh. Charles bị trói vào cọc và ấn xuống giường như thể đang bị trói vào cái trăn (một dụng cụ tra tấn_summerwind210), cả cơ thể cậu nhóc cứng lại đầy kinh hoàng, đầu cậu ta nâng lên khỏi giường, bộ tóc giả bằng cách nào đó bị lệch đi, miệng cậu ta mở to ra cho một tiếng rít đinh tai thứ hai. Tuy nhiên, đó mới là một nửa bức tranh. Nửa thứ hai, cái nửa khiến Radcliffe trợn tròn mắt ra, là mụ già Aggie đang ngồi dạng chân trên vòm ngực gầy gò của cậu nhóc, với một thứ trông rất giống cái roi da trong tay mụ ta.
"Cái khỉ gì đang diễn ra ở đây vậy?"
Miệng đóng tạch lại, Charles xoay đầu về phía cánh cửa, nhẹ nhõm dâng đầy qua mặt cậu ta khi cậu ta nhận thấy người đàn ông đang đứng ở đó. "Radcliffe." Cái âm thanh thở hắt ra đó thấm đẫm nhẹ nhõm. Dừng lại, cậu ta nuốt xuống như để bằng cách đó lấy lại hơi thở, sau đó rống lên, "Lôi mụ phù thuỷ già này xuống khỏi tôi ngay!"
Trong nháy mắt Radcliffe đã băng ngang qua căn phòng. "Thưa bà, tôi đề nghị bà tự dịch chuyển thân thể mình, nếu không tôi sẽ buộc phải làm thế hộ bà."
Cái cau mày của Aggie chuyển từ cậu nhóc bà ta đang ngồi lên tới người đàn ông đang lù lù hiện ra phía trên họ đầy đe dọa. "Đây có phải là trò chơi thêm không?" bà ta hỏi không chắc chắn.
Không thể kiềm nén bản thân mình xa hơn, Radcliffe nhấc cơ thể bà ta ra khỏi cậu nhóc, sau đó đặt bà ta ra xa khỏi chỗ cái giường. Bà ta bắt đầu phản đối ngay lập tức.
"Giờ thì gì nữa đây? Thằng nhóc yêu cầu như thế! Cậu ta muốn tôi làm những thứ như thế với cậu ta."
Radcliffe dừng lại để nhướn một bên lông mày lên với Charles.
"Ả điếm già ngu ngốc này hiểu loạn hết mọi việc," cậu nhóc thông báo cho anh với vẻ ghê tởm. "Nhanh lên, cởi trói cho tôi. Tôi muốn ra khỏi cái hang đầy tội lỗi này."
"Ôi, không!" mụ tú bà rối rít phía sau Radcliffe một cách vô vọng. "Đừng có cởi trói cho cậu ta lúc này, cậu ta là một con lươn nhỏ trơn tuột và lúc đầu đã khiến tôi mãi mới trói gô lại được."
Lờ tịt những lời phàn nàn rên rỉ của bà ta, Radcliffe cởi trói cho Charles, sau đó quay người lại đối diện với một Aggie lúc này dang giận dữ. Bà ta vẫn đang phản đối, nhưng đã thêm cả đe dọa vào trong những lời của bà ta, muốn được trả tiền cho sự thất bại này. Thằng nhóc khiến bà ta phải chạy như ngựa trong cuộc đua, bà ta nói, và bà ta xứng đáng được trả công vì điều đó.
Charles lỉnh xuống khỏi giường, rụt rè vòng qua phía chân giường khi Radcliffe đối diện với mụ bò cái già và người đàn bà trẻ hơn lúc này đã tham gia vào việc phàn nàn.
Cuối cùng cũng khiến những người đàn bà lải nhải không biết mỏi miệng im lặng, Radcliffe lắc đầu. "Tôi sẽ trả tiền cho cả hai người ngay khi tôi lấy lại cái áo khoác của mình từ căn phòng bên kia," anh đảm bảo với họ một cách còn hơn cả lạnh lùng, sau đó bắt đầu hướng về phía cánh cửa, hai người đàn bà đeo dính lấy gót chân anh.
Charlie chùng xuống vì nhẹ nhõm ngay giây phút cô được ở một mình. Cả buổi tối này đã là một kiểu ác mộng nào đó. Không giống những gì cô đã mong đợi một chút nào.
Thở dài, cô liếc quanh căn phòng một cách đầy ghê tởm và nhanh chóng di chuyển tới chỗ cánh cửa, bất thình lình háo hức muốn được ở lại càng gần với Radcliffe càng tốt cho tới khi cô thoát khỏi cái nơi này. Nhà thổ. Lạy Chúa lòng lành, gã đàn ông đó đưa cô tới một nhà thổ. Đây là ý tưởng của anh ta về khoảng thời gian tốt đẹp ư? Dừng lại ở ngưỡng cửa, cô ngó một cách cẩn trọng ra ngoài hàng lang, nhẹ nhõm khi cô thấy nó trống không. Cô sẽ chết vì xấu hổ nếu có ai cô quen biết khám phá ra rằng cô đã tới một nơi như thế này.
Charlie chỉ vừa mới bước ra ngoài hành lang thì một tràng cười phá lên còn hơn cả quen thuộc khiến cô bước lại gần với tay vịn cầu thang hơn để ngó xuống một người đàn ông và một người đàn bà đang di chuyển lên cầu thang. Phải mất một lúc cô mới nhận ra Đức ông Seguin, vị hôn phu của Beth. Lúc đầu cô đã quá kinh hoảng để có thể chuyển động, vì thật sự người đàn ông đó dường như là một ví dụ điển hình của sự đúng mực, người cuối cùng cô có ý nghĩ sẽ chạm mặt ở đây. Chạy tới cánh cửa, cô bắt đầu đẩy nó đóng lại. Cô nhận ra sai lầm của mình một phút sau đó.
"Chúng ta tới nơi rồi, phòng này còn trống."
Charlie có thể cảm thấy da đang co rúm lại trên mặt cô, máu ồ ạt rút khỏi nó khi hai người đó bước vào.
"Được, được," Đức ông Seguin lè nhè đầy phấn khởi.
Nhận thấy những ngón tay của ông ta vòng tới cánh cửa khi ông ta túm lấy nó để đẩy nó đóng lại, Charlie lấy tay che mặt, mất hết cả tinh thần và đợi bị phát hiện ra.