Cảnh sát nhân dân sửng sờ, lập tức cảm tạ: “Cảm ơn ngài phối hợp. Xin hỏi, xem xong chúng tôi đến đâu trả?”
“Liên hệ với tôi là được.” Thư ký Dương lập tức lấy danh thϊếp đưa ra, sau đó trên camera hành trình lắp một thẻ nhớ khác.
Cảnh An Thành còn nói: “Thân phận hai người họ chúng tôi đều không rõ, chỉ sợ giúp không được gì. Trên xe có bệnh nhân, chúng tôi phải đến bệnh viện, xin thứ lỗi.”
Cảnh sát nhân dân lập tức bước sang bên vài bước: “Cám ơn, đã giúp đỡ rất nhiều.”
Thư ký Dương khởi động xe nhưng vẫn không tĩnh tâm được, trong đầu lặp đi lặp lại những lời Lâm Mạt Mạt vừa mới nói, giống như là xem phim truyền hình hoặc phim điện ảnh vậy, sau đó đem tình tiết hoàn chỉnh lặp lại một lần.
Thư ký Dương đột nhiên nghĩ đến một cụm từ __ thị giác của thượng đế.
Lòng hắn tràn đầy nghi vấn nhưng không biết nên hỏi từ đâu.
Hắn không sợ Lâm Mạt Mạt nói dối những chuyện này là thật hay giả chờ sau này lúc đi lấy thẻ nhớ hỏi vài câu thì có thể rõ ràng chân tướng, Lâm Mạt Mạt xác thực cũng không nhất thiết phải nói dối.
Cảnh Thâm Dương tại dạ tiệc từ thiện từ trong danh sách giúp đỡ người nghèo rút trúng Lâm Mạt Mạt, từ một khắc trở thành người giám hộ của cô thư ký Dương đã lập tức đi thăm dò hết thảy tin tức liên qua đến Lâm Mạt Mạt, đó là một hoàn cảnh sinh hoạt bình thường, đứa trẻ nội liễm ôn nhu. Nghèo khó cũng không đánh bại cô, cũng không khiến cô trở thành người chỉ vì cái lợi trước mắt. Ở tuổi này đúng là khó có được.
Thậm chí mấy ngày nay, cô cũng không chủ động đi tìm mình lần nào cho dù Dương Dũng ngay cả bữa cơm cũng không cho cô ăn, cô vẫn bình thản như cũ, thẳng thắn nói đối phương không có nghĩa vụ chiếu cố mình.
Cảnh An Thành cũng không lên tiếng, không biết suy nghĩ gì.
Cảnh Thâm Dương đơn thuần bởi vì chưa lấy lại được tinh thần, đầu óc vẫn còn ở hiện trường vụ án, sợ hãi không thôi. Thời điểm đến bệnh viện, Cảnh Thâm Dương rốt cuộc mở miệng hỏi: “Những chuyện này ngươi làm sao biết được?”
Lâm Mạt Mạt lại tò mò nhìn nhà cao tầng ngoài cửa sổ.
Mấy ngày qua, cô luôn qua lại một đường thẳng giữa hai điểm trường học cùng tiểu khu, lại phát hiện xe bus cũng không ngồi nỗi nên chỉ có thể thành thành thật thật ngây ngô. Giờ phút này thật vất vả mới nhìn thấy được những cảnh sắc không giống bình thường liền cảm thấy hứng thú.
Cảnh Thâm Dương thấy cô không trả lời, không kiên nhẫn nhíu mày, duỗi ngón tay chọc chọc cô một cái: “Này.”
Lâm Mạt Mạt lưu luyến không rời xoay đầu lại: “Anh đang nói chuyện với tôi hả?”
Cảnh Thâm Dương hít sâu một hơi, nhắc nhỡ mình không nên tính toán với con nít, lập lại lần nữa: “Làm sao ngươi biết Dương Dũng cùng người đi xe máy gặp chuyện như vậy?”
“Nhìn thấy đó.” Lâm Mạt Mạt trừng mắt nhìn, phảng phất như đang suy tư làm sao để giải thích với hắn.
Cảnh Thâm Dương khẩn trương chờ.
Lâm Mạt Mạt suy tư khoảng hai phút mới nói thêm: “Nói anh cũng không hiểu, anh cũng đâu nhìn thấy.”
Cảnh Thâm Dương: “.....”
Bầu không khí ngưng trọng thoáng cái bị phá vỡ, thư ký Dương xuất phát từ thái độ tôn trọng kim chủ, cố nén lại ý cười.
Cảnh An Thành lại không khách khí cười một tiếng. Rất lâu rồi không thấy em trai ăn mệt như vậy, hơn nữa đối phương còn là một cô bé, nghĩ hắn cũng không có khả năng sẽ nhảy đến đánh người, chỉ có thể tự nghẹn.
Cảnh Thâm Dương hít sâu một hơi, một lần nữa nói với chính mình không tính toán với con nít, càng không thể đánh, nghiến răng nói: “Ngươi có thể thấy, không bằng cũng xem giúp ta thử?”
“Tôi không phải đã nói rồi sao? Anh là tên xui xẻo.”
Cảnh Thâm Dương: “..... cho nên? Tôi làm gì cũng nhất định sẽ xui xẻo?”
Lâm Mạt Mạt nắm tay hắn, cầm mấy giây, lập tức buông ra.
Cảnh Thâm Dương lại như mèo con xù lông: “Bệnh thần kinh à. Đột nhiên sờ tay đàn ông, ngươi có ý gì? Tôi cho cô biết, bộ dạng kia tôi không hứng thú.....”
Cảnh An Thành lần nữa quát bảo hắn ngưng lại: “Im ngay!”
Lâm Mạt Mạt cũng không thèm để ý, rất nhanh lại nói: “Yên tâm đi, anh vẫn là xử nam.”
Cảnh Thâm Dương quả nhiên thở dài nhẹ nhõm.
Cảnh An Thành: “ ????”
Thư ký Dương: “ ????”
Lập tức Cảnh Thâm Dương phản ứng kịp, thẹn quá hóa giận: “Tôi có phải hay không.... mắc mớ gì tới ngươi?”
Lâm Mạt Mạt tỏ vẻ vô tội: “Không phải anh kêu tôi xem sao?”
“Tôi kêu cô xem cái này sao?”
“Thời điểm tôi xem, trong lòng anh tràn đầy sầu lo về chuyện này nên đương nhiên tôi nhìn thấy chuyện này trước rồi.”
Cảnh Thâm Dương tạm thời nghẹn lời, cảm giác như mình bị lừa....
Thư ký Dương yếu ớt thở dài: “Thì ra nhị thiếu thanh thuần như vậy.”
Trực giác Cảnh An Thành biết có việc liền quay đầu hỏi Lâm Mạt Mạt: “Xảy ra chuyện gì?”
“A, hai ngày trước hắn cùng bạn học đi uống rượu, sau khi say tỉnh dậy thì phát hiện cùng một bạn nữ nằm trên một giường, cho là mình thất trinh nên thương tâm thôi.”
Cảnh Thâm Dương táo bạo lần x2: “ ..... thất trinh cái em gái ngươi! Lão tử là sợ cô ta lớn bụng tìm đến thôi.”
Nếu thật sự có con riêng mà nói thì hắn đoán chừng ngày rời đi cũng không xa.
Thái dương Cảnh An Thành nhảy một cái, chẳng trách hôm nay đối với Lâm Mạt Mạt có ý kiến nhiều vậy, thì ra là có vết xe đổ.
Lâm Mạt Mạt nhìn hắn, chân thành tán dương: “Thật thông minh! Ba tháng sau có ấy sẽ tìm anh.”
Cảnh Thâm Dương: “??? cho nên ngươi chỉ xem chuyện đã qua thì có làm được gì? Có giải quyết được vấn đề đâu?”
“Làm sao không? Hiện tại anh trai anh biết đứa bé không phải của anh, anh không cần bị đánh không phải sao?” Lâm Mạt Mạt lẻ thẳng khí hùng, con ngươi sáng ngời nhìn hắn, còn nói: “Đừng giả bộ giống như anh vô tội, ruồi không đậu trứng không nứt nếu không phải anh ____”
Cảnh Thâm Dương nhanh tay lẹ mắt bụm miệng cô lại, nghiến răng nghiến lợi: “Đến bệnh viện rồi, chờ khám bệnh xong chúng ta chậm _rãi _trò chuyện.”
Thư ký Dương cũng đúng lúc dừng xe lại, nói: “Mọi người xuống xe trước, tôi đi tìm chổ đậu xe.”
Cảnh An Thành xuống xe trước tiên.
Lúc này Cảnh Thâm Dương mới buông lỏng tay ra, ác thanh ác khí lần nữa cảnh cáo Lâm Mạt Mạt: “Không cho phép nói lung tung nữa, những chuyện này nói với một mình tôi là được rồi.”
Lâm Mạt Mạt bĩu môi “hứ” một tiếng.
Cảnh Thâm Dương: “ .... tôi mới là người giám hộ của cô, có tin tôi trừ tiền tiêu vặt không?”
Lâm Mạt Mạt ngậm miệng.
Cảnh Thâm Dương đắc ý xuống xe, còn chủ động đi sang bên kia hỗ trợ mở cửa xe, vươn tay: “Xuống xe.”
Lâm Mạt Mạt đem tay đưa ra. Xe việt dã này bệ có hơi cao, đối với thân thể nhỏ bé của cô thì lên xuống có chút tốn sức, có Cảnh Thâm Dương chủ động lấy lòng, cô liền thản nhiên tiếp nhận.
Lập tức nghe một tiếng ‘răng rắc’.
Không khí đột nhiên yên tĩnh.
Cảnh Thâm Dương nhìn cổ tay Lâm Mạt Mạt so với ngón tay cái của hắn còn thô hơn không biết bao nhiêu, nhìn nhìn tay nhỏ nứt da kia cũng không còn hoàn hảo, giờ phút này đang dặt dẹo trong tay hắn, trong nháy mắt xấu hổ vô cùng.
“Dù sao, cũng tại bệnh viện.....”
Mặt Lâm Mạt Mạt lạnh lùng: “A, anh quả nhiên là tên lây xui xẻo.”
Cảnh Thâm Dương: “....”
Cảnh An Thành cũng đi tới, sững sờ một chút: “Tay làm sao bị trẹo vậy?”
Lâm Mạt Mạt: “A, quá xui xẻo.”
Cảnh Thâm Dương vô ý thức liền sạc trở về, ác thanh ác khí mang theo oán phẫn cùng không phục rõ ràng: “Cái này cũng trách tôi?”
Cảnh An Thành không muốn cùng hắn tranh chấp, chỉ nói: “thư ký Dương chắc là đã liên hệ với bác sĩ rồi, chúng ta trực tiếp đến khám gấp.”
Cảnh Thâm Dương nhìn Lâm Mạt Mạt cao chưa tới ngực hắn, nhíu mày hỏi: “Muốn tôi cõng không?”
Lâm Mạt Mạt rất lạnh lùng cự tuyệt: “Tôi bị thương trán và cổ tay, không phải chân.”
Nối khớp chính là một bác sĩ trẻ, nhìn qua khoảng chừng ba mươi tuổi nhưng thủ pháp hết sức thuần thục, cầm tay Lâm Mạt Mạt lần mò mấy lần đã xác định vị trí, sau đó liền nghe một tiếng vô cùng thanh thúy lưu loát ‘răng rắc’: “Được rồi, mấy ngày tới không nên quá dùng sức, lúc làm bài tập cũng phải chú ý một chút. Nếu không yên lòng thì một tuần sau quay lại để tôi kiểm tra.”
Cảnh Thâm Dương thở phào nhẹ nhõm, còn nói: “Vậy còn vết thương trên trán thì sao?”
“Cũng không nghiêm trọng nhưng mà vẫn phải xử lý tốt nếu không sẽ để lại sẹo.”
Lâm Mạt Mạt ngồi ở đó chờ bác sĩ lấy thuốc, sau đó liền thấy y tá cùng bác sĩ nâng hai cáng cứu thương vội vàng chạy lại đây, vải trắng trên cáng cứu thương đã sớm nhuộm thành màu đỏ tươi, nhìn vô cùng chói mắt.
Đã đưa tới phòng cứu thương, vậy cho thấy hai người kia hẳn là còn vào hơi thở. Dương Dũng cô biết còn chưa chết, cũng có thể cố gắng gượng qua kiếp này nhưng người trẻ tuổi đi xe máy vậy mà cũng còn hơi thở?
Ánh mắt Lâm Mạt Mạt đuổi theo cáng cứu thương vào phòng phẫu thuật, luôn cảm thấy không quá an tâm.
Bác sĩ rất nhanh bưng nước khử trùng cùng băng gạc đến, cẩn thận từng li từng tí xử lý vết thương cho cô, còn nói: “Thuốc tiêu viêm trong nhà có không?”
Cảnh Thâm Dương lập tức nói: “Không có, cần thuốc gì bác sĩ kê hết ra đi.”
Lâm Mạt Mạt chần chờ một chút, từ trong túi đồng phục lấy ra một cái hộp, trên đó viết vài chữ lớn ‘Alphachymotrypsin(*)’: “Cái này?”
Bác sĩ nhìn thoáng qua, lại nhìn cô: “Nặng bao nhiêu?”
Lâm Mạt Mạt “A” một tiếng, còn chưa biết ý gì Cảnh Thâm Dương đã xách cô để lên một cái cân, sau đó nói: “32.5kg, cao 149cm.”
Bác sĩ: “Phải ăn cơm nhiều vào.”
Cảnh Thâm Dương “sách” một tiếng, âm dương quái khí: “Ngươi thật sự mười bốn tuổi? Không phải bảy tuổi chứ? Mới hơn sáu mươi cân?”
Lâm Mạt Mạt: “A.”
Bác sĩ vừa viết bệnh án vừa nói: “Thuốc tiêu viêm một ngày một liều, chia làm ba lần uống, thể trọng này nếu quá liều có thể bị sốc, tuyệt đối không được chủ quan.”
Lực chú ý của Lâm Mạt Mạt lại lần nữa tập trung vào phòng giải phẫu, nhân quả lớn như vậy, người trẻ tuổi cưỡi xe máy kia nhất định còn làm việc gì đại nghịch bất đạo nữa thế nhưng vì sao cô không nhìn thấy chứ?
Theo cô biết, người phàm nếu ly hồn thì cũng giống như việc tu sĩ hồn phi phách tán, nhất là khi sống, hồn phách bị người từ trong thân thể kéo ra có thể so với lăng trì.
“Lâm Mạt Mạt, ngươi nhìn cái gì vậy?” Cảnh Thâm Dương đã cùng bác sĩ nói xong, nhìn dáng vẻ cô mất hồn mất vía thì rất tức giận.
(*)Tên thuốc là ta chém đại vì convert ghi ta không biết thuốc gì luôn.