Anh nhìn lên khi cô xuất hiện ở ô cửa, và đôi mắt anh thẫm lại khi nhìn thấy cô. "Cô đã quay lại," anh nói như thể cô đã quay lại hoàn toàn vì anh.
Và đột nhiên cô biết cô đã nghĩ thế. Mặc cho tất cả sự lôi cuốn mà cô không muốn có cảm giác đối với người đàn ông này, nhưng cô vẫn cảm thấy nó. Áo giáp của cô là giấy mỏng trong điều kiện tốt nhất.
"Vâng," cô thì thầm, mong anh đến với cô. Để kéo cô vào vòng tay anh. Để làm tình với cô. Những khoảnh khắc dài có cảm giác râm ran như kiến bò xuyên qua, và cô đã nhìn thấy cuộc đấu tranh trên mặt anh để cưỡng lại không làm chính điều đó.
Anh hắng giọng. " Máy bay của Phil cất cánh rồi chứ?"
Phillip. Người gọi là chồng chưa cưới của cô đã đi chưa được nửa giờ còn cô thì đã sẵn sàng lên giường với Brant. Lạy Chúa tôi, tại sao người đàn ông này có ảnh hưởng với cô như thế? Cô ghét nó. Cô sẽ chiến đấu chống lại nó ... đến từng thớ thịt trên người cô.
Ánh mắt cô rơi xuống trên mớ giấy tờ trong tay anh. "Tôi có thể giúp gì cho anh không ?" Cô hỏi, xen vào sự phản đối lạnh nhạt trong giọng nói của mình.
Khuôn mặt anh khép kín. "Tôi đang tìm hồ sơ của Robertson." Anh đi lại tìm kiếm qua các giấy tờ. "Phil có nhiệm vụ phải làm một vài công việc với nó."
"Anh ấy đã làm. Tôi vừa mới đánh máy xong một vài lưu ý, rồi thì anh có thể có nó. Cho tôi một giờ tôi sẽ đưa nó cho anh. "
"Tốt." Anh vòng qua bàn làm việc và đi về phía cô, lúc này tất cả là công việc. "Tôi sẽ ở văn phòng của tôi."
Cô bước lùi lại và đi tới bàn của mình trước khi anh có thể đến chỗ nào đó gần cô. Anh ném cho cô một nụ cười chế giễu khi đi ngang qua. Vâng, anh có thể chế giễu, cô tự nhủ mình lúc ngồi xuống và mở hồ sơ ra. Đừng có hòng cô vào giường anh nhanh hơn nữa.
Hay chút nào .
Một giờ sau, cô vội vã xuống hành lang đến văn phòng của anh, kiên quyết để lại giấy tờ cho trợ lý riêng của anh, chỉ có Evelyn là không thấy ở đâu cả. Anh chắc nghe tiếng cô nói ở phòng bên ngoài, bởi vì một vài giây sau đó, anh gọi lớn mang nó vào cho anh.
Cô nuốt vào một cách khó khăn, không muốn đi vào bên trong phòng làm việc riêng của anh khi dường như không có ai ở gần.
"Kia?"
Cô thẳng vai và đi ngay về phía trước. Trong tất cả mọi thứ sang trọng của căn phòng, cô chắc cũng như mình đang đi vào ngục tù.
"Làm sao anh biết đó là tôi?" Cô nói.
Anh đưa mắt nhìn cô như muốn nói anh luôn luôn biết lúc nào cô ở gần. "Mang nó đến đây," anh nói, đặt bút xuống và dựa lưng vào ghế như thể cô gần như đem trình một sô diễn và anh không muốn bỏ lỡ một giây nào về nó.
Cô ngập ngừng. Chân cô cảm thấy như hóa đá. Sau đó, cô đi về phía trước, và ngay khi cô nhận biết nó, ánh mắt anh đã lướt qua chiếc váy được đặt may màu xanh và chiếc áo màu trắng óng ánh. Cô có thể thấy anh đang nghĩ thầm trong bụng lột quần áo cô ra khỏi cơ thể cô từng cái từng cái một.
Cô đang ao ước giá mà cô đừng cởi áo khoác ra trước khi đến đây. Ít nhất thì cô sẽ không thôi thúc che đậy cái cảm giác căng cứng của nụ hoa, và hai cánh tay của cô sẽ không vụt khoanh lại ngốc nghếch để phản ứng.
Cô đặt hồ sơ lên bàn. Dấu vết của nước hoa cạo râu mùi gỗ đàn hương ngập tràn trong không khí và khuấy động các giác quan của cô. "Tôi sẽ đi ngay bây giờ. Tôi muốn làm cho xong việc mua sắm Giáng sinh chiều nay. "
"Khi nào cô đi đến Adelaide?"
"Sáng mai."
"Chắc cô sẽ nhớ Phil lắm, không nghi ngờ rồi?" Đó là một câu hỏi, không phải là một lời nói. Ánh mắt đó đang nhìn cô như một con mèo vờn chuột, chờ đợi cô đi một bước sai lầm. Vậy thì cô không giống như miếng pho mát nhiều cho lắm.
Cô nở một nụ cười. "Đương nhiên, nhưng tôi sẽ bị giữ lại khá bận rộn. Mẹ tôi rất thích sắp đặt một buổi tiệc vào Giáng sinh," cô nói chuyện phiếm trong lúc bồn chồn lo lắng, cho đến khi thình lình cô nhìn thấy một chút ảm đạm trong mắt anh mà bóp chặt trái tim cô. Cô đã nói trước khi cô có thể tự ngăn mình lại. "Còn anh thì sao, Brant? Có kế hoạch nào cho Giáng sinh chưa? "
“A, Thế là cô đã nhớ lại tên của tôi, phải không?" Sau đó, anh ngồi thẳng trên ghế. "Một người bạn đã mời tôi tới nhà dùng tiệc Giáng sinh, nhưng tôi không chắc tôi sẽ đi được nữa. Tôi có quá nhiều công việc. "
"Còn em trai anh thì sao?" Cô nói, tò mò muốn biết phản ứng của anh lần nữa.
"Cậu ta thế nào ư?" anh cáu kỉnh, ánh mắt chuyển sang lạnh buốt hơn mùa đông.
Cô nuốt nước miếng. "Tôi chỉ nghĩ -"
"Nghe nè, tôi không có bất cứ điều gì phải làm cho cậu ta và đó là cách mà tôi muốn."
Cô bước lùi lại. "Ồ."
Căng thẳng tràn đầy trong không khí và treo lơ lững ở đó vài giây trước khi Brant có vẻ làm cho mình bớt căng thẳng. Sau đó, anh cúi người xuống lấy một cái gì đó trong ngăn kéo ở bàn. "Tôi có một món quà Giáng sinh tặng em."
Tim cô đã nhảy lên cổ họng. "Một ... một món quà ư?"
Anh đưa gói quà nhỏ về phía cô . "Tôi cũng tặng cho Evelyn một món quà. Không lẽ để cho hai trợ lý riêng giỏi nhất thành phố không biết rằng họ được đánh giá cao sao."
Giọng anh chất chứa một cái gì đó chua chát, dù cho cô biết đó là dành cho cô chứ không phải Evelyn. Nhưng dù sao thì cô cũng nhận món quà này. Phillip đã tặng Evelyn một món quà, vậy thì có gì sai khi Brant cũng tặng cho cô một món quà?
Sau đó cô bắt gặp tia nhìn của anh và biết rằng mọi thứ đã không ổn về chuyện này. Chuyện này không được bởi vì vấn đề của cô. Đó là bởi vì anh muốn cô. Đây là một người đàn ông muốn người đàn bà của anh ta và nói với cô ta bằng cái cách duy nhất mà anh ta có thể.
Tay cô run run khi mở gói quà và nhấc nắp cái hộp nhỏ có ghi tên nhà buôn kim hoàn hàng đầu ở Úc. Cô vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy một trái tim nhỏ nép mình trên tấm lót bằng nhung ở chính giữa sợi dây chuyền vàng.
"Nó không phải là chiếc vòng cổ kim cương," anh nói bằng cách nhấn giọng cay độc, "nhưng nó sẽ giữ cho cô an toàn trên quãng đường về nhà."
"Đó là trái tim của hiệu St Christopher," cô thì thầm, đẩy đi cái vẻ chế giểu của anh sang một bên, xúc động bởi món quà hấp dẫn. "Cảm ơn anh. Nó thật đẹp. Tôi chắc tôi sẽ đeo nó trước khi đi. "
"Hãy để tôi," anh nói.
Hơi thở cô hít mạnh vào. Không biết cô có thể chịu đựng để anh chạm vào cô không, không có gì đáng lo ngại cả mau thôi mà? Ôi, cô muốn điều này biết bao. Có phải đây là một việc quá nhỏ nhoi để yêu cầu không?
"Cám ơn," cô thì thầm, giọng cô run rẩy.
Anh đi vòng quanh bàn làm việc và cầm gói quà từ tay cô. "Quay lại đi."
Cô làm theo, và trong một lúc thật lâu tất cả mọi thứ trong phòng dường như yên ắng. Tim cô lỡ một nhịp. Cô có thể cảm thấy anh đang đứng đó nhìn cô, hơi thở ấm áp của anh phả trên gáy cô, làm cho đầu cô thư thái. Nếu cô tựa ra sau, cánh tay anh sẽ vòng quanh cô và rồi ... Ôi, Chúa ơi, Kia, có được một cái ôm chặt dựa vào mình anh, cô thầm trách mắng mình.
Gói quà kêu sột soạt và sau đó là sợi dây chuyền vàng đến vòng quanh cổ cô. Trái tim bằng vàng âu yếm chạm vào chân cổ làm mát lạnh làn da cô.
Anh đặt tay lên vai cô và từ từ xoay cô vòng lại đối diện anh.
"Giáng sinh vui vẻ, Kia," anh nói bằng giọng khàn khàn, di chuyển đến để hôn cô.
Cô hé môi. Cô phải hôn. Một vụ tuyết lở có thể đến theo cách của họ và cô vẫn muốn chờ nụ hôn đó.
Môi anh chạm nhanh vào môi cô. Vì quá nhanh nên nó phải là một nụ hôn lịch sự. Nhưng từng lỗ chân lông trên da cô cảm thấy anh ở đó, thừa nhận anh, gào thét lên để được nhiều hơn.
Anh lùi lại và đôi mắt họ khóa chặt vào nhau. Họng cô dường như tắt nghẹn theo khát khao mãnh liệt lộ ra trong mắt anh và cuộc đấu tranh bên trong anh để không chiếm lấy cô.
Cô hít vào một hơi run rẩy. "Em cũng chúc anh giáng sinh vui vẻ, Brant."
Quai hàm anh giật giật khi anh đi vòng lại phía bên kia bàn làm việc. "Anh mong em sẽ có được tất cả mọi thứ em muốn."
Nếu từ trước đến giờ đã có một lần nào mà cô mong không nhận được điều mình ao ước, thì nó đã ở ngay đây. Khi mà cô muốn anh.
Anh lùi lại với một âm thanh nhỏ trong họng mà dường như giật bắn lên từ tận sâu thẳm trong lòng anh. Nó đã phá vỡ tình trạng này trong khoảnh khắc.
Cô quay ngoắt vội vã đi về phía cửa, cần phải thoát ra khỏi đó.
"Có một kỳ nghỉ vui vẻ nhé, Kia ... thậm chí không có chồng chưa cưới của em bên cạnh."
Kia dừng lại để nhìn anh và nhìn thấy ánh mắt anh nặng nề hơn bao giờ hết. Cô căng thẳng. Họ đã đúng khi quay lại nơi mà họ đã bắt đầu. Và điều đó là tốt cho cô.
"Tôi định như vậy," cô nói không nhiệt tình và rời khỏi phòng.
Như thường lệ Kia thường thích ở với gia đình vào dịp Giáng Sinh. Hàng xóm ghé thăm đột xuất để được dùng rượu Giáng sinh vào buổi sáng, và chị gái cô, Melanie, đến thăm dùng bữa trưa cùng chồng và con trai. Thời tiết thường tỏ ra nóng vào lúc này trong năm, do đó, nhiều loại hải sản và rau trộn là đơn đặt hàng trong ngày, tiếp theo là một ổ bánh kem theo kiểu Anh mà mẹ cô làm rất tuyệt. Một buổi tiệc mà cha dượng cô thích. Tất cả rất bình thường và thoải mái. Theo cách thông thường.
Vậy tại sao cô cảm thấy như có một cái gì đó đang thiếu vắng trong năm nay? Đó là một ý nghĩ mè nheo bên trong cô mà nó vẫn ở đó suốt cả ngày và bắt đầu một lần nữa khi cô thức dậy vào ngày tặng quà 26/12. Cô cảm thấy bồn chồn. Cứ như là cô nên ở một chỗ nào khác nhưng không biết ở đâu.
Chỉ đến khi một bữa trưa ngoài trời có nướng thức ăn ở sân sau, nơi cô đang chơi trò ú òa với đứa cháu trai sáu tháng tuổi, cô nhìn lên người đó và tim cô như rớt xuống chân. Tiếng cười chết đứng trên môi cô. Và đột nhiên cô nhận ra điều mà cô đang thiếu. Brant. Anh đứng gần góc nhà, nhìn cô, ánh mắt anh như đang xuyên thấu qua khoảng cách giữa họ. Gia đình cô mờ dần trong đầu óc cô.
"Ai vậy?" Cô nghe tiếng mẹ cô nói, và ngay lập tức Kia nhận ra anh đã ở đó. Anh không phải là điều tưởng tượng nằm trong tâm trí cô. Và ở đây cô mặc quần jean vải bông chéo và chiếc áo đan len co dãn, khác xa nhân vật gọn gàng mà cô vẫn giữ trong văn phòng và ngay cả đối với Phillip.
Cô chuyển Dominic cho chị cô và vụt đứng dậy. "Vâng, được rồi mẹ. Đó là một trong những ông chủ của con. Con sẽ trở lại ngay. "
Cô chạy nhanh về phía anh, tay cô đang đặt vào cổ họng mình như có điều gì đó xảy ra với cô. Một cái gì đó phải là sai lầm. Nhầm lẫn quá chừng.
"Phillip?" Cô thốt lên giọng sầu thảm khi cô đến gần hơn.
Tâm trạng bị làm bực tức thoảng qua mặt anh sau đó biến mất. "Bớt căng thẳng đi. Anh ấy không sao, theo chừng mực mà tôi biết. "
Cô thấm ướt môi. "Vậy anh đang làm gì ở đây?" Phải có một cái gì đó quan trọng nên anh đã bay từ phía bắc của lục địa tới phía nam, hơn ba ngàn cây số.
"Dự án Anderson cần làm lại. Phillip chắc phải có một ngày tồi tệ khi anh ấy gặp họ, bởi vì anh ấy hiểu không đúng tất cả các hướng dẫn. Nếu chúng tôi không đưa cho họ một lựa chọn khác vào sáng thứ năm, chúng tôi sẽ không lấy được tiền. "
Kia nhớ lại cô đã có một chút lo lắng về dự án đặc biệt đó. Cô thậm chí còn nói điều này với Phillip về nó và khiến cho đầu cô gãy cái rụp lúc đó.
"Tôi có hàng tấn việc cần làm phía trước và tôi cần một trợ lý riêng."
Cô cau mày. "Evelyn thì sao?"
Anh mỉm cười mà không hài lòng. "Nhớ lại trái tim mà tôi đã tặng cho cô ấy không, việc đó là nghĩ rằng để giữ an toàn cho cô ấy? Nhưng nó đã không được như vậy. Cô ta đã ngã quỵ với bệnh đau dạ dày vào sáng hôm qua. Có vẻ như cô ấy sẽ không làm việc để nghỉ ngơi cả tuần. "
Cô nhăn nhó. "Tội nghiệp Evelyn." Nhưng tại sao cô nghi ngờ anh đã vui mừng về điều này? Không phải về việc Evelyn đang bị bệnh mà về việc cần cô với tư cách thay thế. Có lẽ bởi vì anh đang làm hỏng kỳ nghỉ của cô như thế này.
Chân mày cô nhướng lên. "Tại sao không thuê một nhân viên tạm thời?"
"Dự án này quá quan trọng, Kia. Công ty này vẫn sẽ tồn tại nếu chúng ta mất họ với tư cách là một khách hàng, nhưng tôi không chắc về Phil. Cô nghĩ anh ta sẽ cảm thấy như thế nào nếu phát hiện ra điều đã xảy ra? Anh ta khá kiệt sức vào lúc này." Anh đã thắng cô bằng điều đó và cả hai đều biết như vậy. "Không, tôi cần cô quay lại Darwin và giúp tôi hẳn. Tôi đã bay xuống đây đêm qua và tôi có một máy bay phản lực đang chờ ở sân bay bây giờ. Tôi sẽ trả em gấp ba thời gian, tất nhiên. "
Cô vẫy một bàn tay khinh thường. "Tôi không quan tâm về tiền bạc."
"Vậy thì nghĩ nó như đền đáp cho hệ thống báo động an ninh đi."
Vai cô căng thẳng. "Anh nói nó đã được thanh toán đầy đủ rồi mà," cô nhắc nhở anh, mặc dù cô vẫn có mỗi ý định trả hết nợ của mình, và bằng tiền mặt. "Hay có phải đây là một trong những khoản nợ mà cuối cùng có vẻ như tính thêm lãi suất tiền lãi?"
Nụ cười một nửa thoáng qua mặt anh. "Có lẽ."
"Kia, con yêu," giọng mẹ cô nói phía sau cô, và Kia cứng người. "Tại sao không đưa ông chủ của con qua gặp gia đình ta?"
Kia nghiêng người về phía Brant. "Xin đừng đề cập đến Phillip," cô thì thầm.
"Hả?" anh lẩm bẩm.
"Họ không biết về anh ấy." Cô đã nhìn thấy vẻ ngạc nhiên của anh lóe lên ngay trước khi cô quay phắt lại đối diện với mẹ của cô để làm một cuộc giới thiệu.
Nhưng ngạc nhiên hay không, anh sớm lấy lại bình tĩnh. Kia nhìn anh chuyển sang nét duyên dáng, nhưng cô biết anh sẽ hỏi một vài câu hỏi khó khi họ ở một mình.
"Tôi chắc nhận ra Kia có vẻ đẹp của bác," anh nói với mẹ của cô bằng một nụ cười ấm áp mà dường như hoàn toàn có sẵn cho các phụ nữ khác.
Kia thầm trợn tròn mắt nhưng cô phải thừa nhận cha cô sẽ không bao giờ kết hôn với mẹ cô nếu như bà không phải là một người đẹp. Mẹ cô cũng có tính nồng hậu nhất. Bà không đáng bị đối xử quá tệ.
Marlene đỏ mặt thích thú. "Cảm ơn, ông Matthews."
Anh ném một cái nhìn nhăn nhó về phía Kia mà nói như bà mẹ, như con gái vì đã gọi anh là "thưa ông", sau đó quay lại với mẹ cô. "Hãy gọi tôi Brant."
Marlene gật đầu. "Vâng, Brant. Đến đây và gặp những người còn lại trong gia đình của Kia." Bà trượt cánh tay qua anh và bắt đầu cùng đi về phía những người khác. "Cậu đã ăn trưa chưa?"
"Dạ rồi, dù sao cũng cám ơn bác vì đã mời."
"Vậy uống một chút rượu nhé. Cũng là một bữa tiệc Giáng sinh mà,” Bà nở một nụ cười ấm áp.. "Hơn nữa, chúng tôi cũng muốn biết về ông chủ của Kia." Bà dựa hơi gần Brant. "Chúng tôi lo lắng về việc cháu nó ở Darwin có một mình."
Anh mỉm cười. " Bác không cần phải lo lắng. Chúng tôi vẫn đang để ý rất kỹ đến cô ấy," anh nói, và Tim của Kia lắc lư với ẩn ý đằng sau những từ đó. Đột nhiên, cô cảm thấy chiếc quần jean bó quá chặt còn chiếc áo màu hồng quá thiếu vải.
"Ồ, tôi rất vui khi nghe điều này." Họ đi đến những người khác. "Brant, đây là chồng tôi, Gerald." Hai người đàn ông có kích thước khác nhau hoàn toàn và bắt tay nhau." Và đây là chị gái của Kia, Melanie. Và chồng của nó ... "
Kia nghiến răng khi cô nhìn thấy cánh phụ nữ không cưỡng lại được sự quyến rũ của Brant giống như một đường domino ngã nhào. Cánh đàn ông không quá dễ chịu lúc đầu, nhưng chẳng bao lâu Brant cũng đã làm cho họ quy phục và phục tùng. Phải chăng người đàn ông này quen biết không có giới hạn không ?
"Thế tại sao anh đến đây gặp Kia?" Cha dượng của cô hỏi, và Kia đã thấy rằng có lẽ Brant hoàn toàn không thu hút người đàn ông lớn tuổi nhiều như cô nghĩ. Cô mỉm cười với Gerald, yêu thương ông nhiều hơn tất cả vì đã bảo vệ mình.
"Có một vấn đề quan trọng ở văn phòng và tôi cần sự giúp đỡ của Kia. Cô ấy đang thực hiện dự án này với Ph-" Anh do dự, rồi mỉm cười với Kia. "Cô hiểu nó nằm lòng và tôi không thể làm dự án này mà không có cô ấy. Tôi không có sự lựa chọn nào khác, ngoại trừ cầu xin cô ấy quay trở lại văn phòng với tôi. Hãy tin tôi, tôi sẽ không yêu cầu cô ấy nếu nó không quan trọng. "
"Tất nhiên con sẽ không," mẹ cô nói. Bà liếc nhìn con gái mình. "Con yêu, có phải con vẫn còn con đang học không?"
Brant vểnh tai lên nghe. "Học ư?"
Kia rên rỉ trong lòng. "Tôi đang học tiếng Trung Quốc."
"Và em ấy cũng học rất tốt," Marlene tự hào nói. "Em nó đúng là có năng khiếu ngôn ngữ và đã thông thạo tiếng Pháp và tiếng Ý rồi."
Brant nhìn bằng một ánh mắt suy đoán. "Đôi lúc cô thực sự là một điều bí ẩn có phải không?" Anh nói, nhưng cô thoáng nhìn thấy ánh mắt kia khẽ đanh lại.
Anh liếc nhìn đồng hồ. "Tốt hơn hết chúng ta nên đi."
Cô gật đầu. "Tôi chỉ sẽ lấy đồ đạc đi cùng." Cô để anh ở lại nói chuyện với những người khác, cô có một chút nuối tiếc là đã không có nhiều thời gian hơn để ở cùng gia đình. Nhưng, mặt khác, giúp công ty vượt qua tình huống khó khăn trong cơn khủng hoảng là một sự hy sinh nhỏ để làm vì lợi ích của công ty.
Sau đó cô nghĩ đến phải làm việc một mình với Brant khi họ quay về Darwin, cô đẩy sang bên mức độ gây phấn khích mà không có gì phải làm bằng sự thách thức của dự án và mọi thứ phải thực hiện với chính người đàn ông này. Cô nuốt vào khó khăn. Đính chính lại. Đây không phải là sự hy sinh nhỏ mà sẽ là một vấn đề lớn đây.
Tay cô run rẫy khi cô tắm nhanh dưới vòi sen trước khi tròng vào chiếc váy in hoa cổ sơ mi cài nút phía trước tới thắt lưng và một chiếc áo khoác ngắn tay dễ mặc khi đi du lịch nhưng đủ tác phong văn phòng. Không quan tâm tới vớ, cô xỏ vào đôi giày cao gót mà ca tụng đôi chân dài rám nắng. Một chút trang điểm nhẹ và dưới bàn tay khéo léo cô nhanh chóng cuộn tóc lên và đã sẵn sàng. Cho trận chiến. Với Brant.
"Có lẽ cô có thể giải thích điều gì đó với tôi," anh nói ngay khi họ đang ngồi trong máy bay phản lực sang trọng và đang quay lại Darwin.
Những cơn rùng mình cảnh báo bắt đầu đi lên và xuống dọc theo sống lưng cô. "Như cái gì?"
"Như lý do tại sao cô không nói cho gia đình cô biết về Phillip?"
Cô đã cố không nao núng. "Ồ. Chuyện đó hả. "
"Đúng. Chuyện đó. "
Má cô đỏ au. "Tôi chỉ muốn chắc chắn, thế thôi."
Anh ngồi thẳng lên, đầy cảnh giác lúc đó. "Cô không chắc sao?"
"Vâng, dĩ nhiên tôi chắc," cô nói một cách nhanh chóng. "Chỉ là tất cả chuyện đó xảy ra quá nhanh. Tôi không muốn gia đình tôi phải lo lắng và tôi biết họ sẽ lo. "
Một khoảnh khắc ngập ngừng, sau đó anh nói, "Hãy cho tôi biết. Cô có yêu Phil không ? "
Nếu cô do dự, cô sẽ bị thua. "Có."
Anh nghiến chặt hàm. "Khi nào cô có kế hoạch nói với họ?"
"Khi nào thích hợp. Cảm ơn anh đã không nói bất cứ điều gì ngày hôm nay. Nó sẽ bị ... khó xử. "
Lạy Chúa, cô không thích nói dối, nhưng cô có thể làm gì khác? Nếu cô nói sự thật, Brant sẽ thể hiện tất cả ra để quyến rũ cô. Cô sẽ như hồ nhão trong tay anh và cô đã không nghi ngờ gì cô thích nó. Nhưng mà điều đó chỉ có thể là một sự giải thoát cơ thể. Nó sẽ không đủ. Cô cần nhiều hơn từ một người đàn ông hơn là lăn tròn trong đám cỏ khô.
Bên cạnh đó, chuyện này không chỉ liên quan tới cô. Tuy nhiên cô không thể phản bội trò đùa này. Làm sao mà cô có thể nói với Brant sự thật và đổ trút tất cả chuyện này lên vai Phillip mà không cho anh ta một cảnh báo nào? Cô không nghĩ cô tốt hơn so với Phillip, nhưng cô cũng không thể cư xử với anh ta như anh đã cư xử với cô. Không, cô sẽ phải đợi cho đến khi anh ta trở lại văn phòng trong hai tuần tới. Cô chỉ hy vọng cô sống sót cho đến khi đó.
"Tôi chắc chắn họ sẽ rất vui mừng cho cô," Brant nói. "Phillip là một món bở tuyệt vời."
"Vâng." Cô lờ đi cái giọng cay nghiệt trong lời nói của anh, hoàn toàn không dựng lên rào chắn đối với anh bằng miệng ngay bây giờ.
Gần như quay đi, một cái gì đó về anh đã tước đoạt sự chú ý của cô và cô rất ngạc nhiên khi bắt gặp một cái nhìn u ám trong mắt anh trước khi anh nhìn xuống giấy tờ trong lòng. Một cảm giác kỳ lạ cảm thông chộp lấy tình cảm sâu sắc nhất của cô. Có phải anh đã đến tìm cô về hơn là chỉ có vấn đề rắc rối trong công việc? Có phải anh đã cảm thấy cô đơn, mặc dù một “người bạn” sẽ mời anh tới nhà dùng bữa trưa vào ngày Giáng sinh không?
"Anh có một mùa Giáng sinh vui vẻ chứ, phải không Brant?"
Ánh mắt anh nhìn chăm chăm về phía cô. "Tại sao?"
"Tôi chỉ vừa mới tự hỏi."
Ánh mắt anh thân thiện làm cho cô ao ước mình đã im miệng lại. "Vâng, tôi vẫn cứ giữ mình rất ... bận rộn."
Cô rụt lại bên trong. "Tôi hiểu mà." Anh là một người lăng nhăng, vì vậy anh ở với một người đàn bà thích hợp nhất. Cô hiểu anh rõ quá chừng. Anh đúng là giống như cha cô.
Chín giờ tối hôm đó Brant quyết định chỉ nghỉ đến công việc trong ngày. Kiệt sức, anh thả lỏng đằng sau ghế da và bẻ cong các ngón tay. Anh có thể nghe tiếng lách cách của bàn phím ở phòng bên ngoài và biết rằng chẳng có gì quan trọng làm anh mệt mỏi theo cái cách anh vẫn còn muốn Benton Kia.
Thậm chí ngày hôm nay, khi anh bắt gặp cô lơ là không đề phòng ở nhà mẹ của cô, cô đã khiến cho bụng dạ anh rối ben khao khát. Mẹ kiếp, anh vẫn nhớ anh có cảm giác như thế nào khi nhìn thấy cô ăn mặc rất tình cờ trong chiếc quần jean chật căng âu yếm bó sát chân cô. Cô trông rất khác. Quá vô tư và thân thiện.
Và khi anh nhìn thấy cô với một đứa bé mới biết đi chập chững trong vòng tay ... đó là như thể anh đang nhìn thấy một ý niệm mờ mờ về tương lai.
Tương lai của Kia và của anh.
Lần đầu tiên kể từ Julia, anh thực sự tưởng tượng sống chung người đàn bà. Có nhiều hơn so chỉ với một mối quan hệ cơ thể. Nhưng ngay cả Julia cũng không khuấy động cùng một mức độ khao khát đã bóc toạc anh ra hoàn toàn ngày hôm nay khi anh đã nhìn thấy Kia.
Tuy nhiên, Kia chỉ quyết tâm theo đuổi một thứ.
Người đàn bà này cần tiền như cách cô ta cần không khí để thở. Cô khẳng định rằng cô yêu Phillip nghe như rỗng tuếch bên tai anh, cho dù là anh đã bị xúi giục để quên nó, anh chỉ phải nhớ rằng trong khi cái miệng xinh đẹp của cô có thể nói dối, nhưng máy ảnh thì không. Nụ cười điệu tự mãn mà cô đang tỏ ra trong bức ảnh của cô và Phillip đã nói lên tất cả: Kia Benton đã câu được người đàn ông của mình.
Anh ngồi thẳng trên ghế, cảm giác chán ghét làm anh mím chặt môi. Vậy thì làm sao mà anh lại còn nghĩ đến Kia với một mức độ sâu sắc hơn? Tất cả là tại cái việc cần làm trong dịp Giáng sinh chết tiệt này, đó là cái mà nó đã xảy ra. Nó đã khơi gợi quá nhiều đến những ký ức vào khoảng thời gian anh đang trưởng thành.
Không phải là anh phàn nàn về thời thơ ấu của mình. Bố mẹ anh đã từng là những người tốt nhất, gần như nhận những đứa trẻ khác trong phố làm con nuôi. Nhiều lần Flynn đã ở ké nhà của Brant khi cha anh ta quá say để chăm sóc con cái. Và cha mẹ của Damien đã không muốn thân mật với con trai của mình, bỏ mặc đứa nhỏ khát khao tình cảm cha mẹ. Brant biết nếu như không phải vì Barbara và Jack Matthews, hai người bạn của anh có lẽ hóa ra không sung túc như họ đã có. Việc này đã gắn kết ba người họ lại với nhau.
Giống như anh em.
Miệng anh mím chặt. Không giống như chính ruột thịt của anh đã cướp lấy vị hôn thê của anh.
Anh đứng dậy bước đến ô cửa, đẩy qua một bên những suy nghĩ về thằng em trai của mình, Royce, lúc anh buộc tâm trí quay lại với công việc kinh doanh sắp đến.
Anh đứng một lúc nhìn những ngón tay của Kia lướt nhanh trên bàn phím, trong khi cô vẫn tiếp tục đánh máy rất nhiều giấy tờ cần thiết để có được dự án trở lại đúng hướng. Anh không biết Phil đang nghĩ gì mà kết hợp một gói lại với nhau như vậy. Nó hoàn toàn sai, đầy sai sót và không khả thi.
"Cô biết có phải không?" Anh nói đi vào phòng. "Tất cả điều được trình bày đó đã không hợp lý phải không?"
Cô chớp mắt ngạc nhiên, sau đó gật đầu. "Tôi đã có ý kiến. Tôi có nói với Phillip, nhưng anh ấy nghĩ rằng anh ấy đúng, vì thế tôi bỏ mặc nó ở đó." Cô nhún vai. "Anh ấy là ông chủ mà."
"Và tôi cũng là ông chủ. Nhẽ ra cô nên đi đến tôi."
Cô cong một bên mày. "Và nói cho anh biết chính xác chuyện gì ư? Đó là ông chủ của tôi đã không suy nghĩ đúng đắn bởi vì anh ấy không còn sử dụng đôi chân của mình được nữa và bây giờ tôi cũng đang nói với anh, anh đang bắt đầu mất trí nữa phải không? "
"Tôi khâm phục lòng trung thành của cô, Kia, nhưng lần tới để tránh cho cả hai chúng ta đỡ căng thẳng, chỉ cần nói cho tôi biết về nó. Tôi sẽ không bắt đầu truy cứu Phil, nhưng tôi sẽ tìm cách gần nó. Nếu Phil không đối phó, chúng ta cần phải nhờ anh ta giúp đỡ. "
Cô thở dài. "Vâng, anh nói đúng."
Anh đi đến để trò chuyện, để nói cho cô biết sự phán đoán của Phillip đôi khi đã bị nghi ngờ và đã gây ra những rắc rối trước đó, nhưng rồi anh nhớ lại vị hôn thê của anh ấy chính là cô.
"Đồng ý. Hãy gọi nó là thời kỳ đen tối. Cô có muốn ăn một thứ gì trên đường về nhà không?" Đột nhiên anh không muốn về nhà một mình. Không có gì đợi anh ở đó cả. Và chắc hẳn họ vẫn còn có tất cả các phim Giáng sinh đầy sức sống trên truyền hình.
Cô bắt đầu xếp giấy tờ. "Không, cảm ơn. Pizza là quá đủ rồi. "
"Chúng ta đã ăn cách đây nhiều giờ."
Cô ngước lên có một tia xót thương lấp lánh trong mắt cô. "Tôi vẫn còn no từ bữa tiệc trưa Giáng sinh hôm qua."
Ánh mắt xót thương đó đấm thẳng vào ngực anh. Trong mắt cô có sự ấm áp mỗi khi cô nói về gia đình mình quả là không phù hợp với người chơi trò nhẫn tâm mà anh biết cô đã làm .
Anh nhìn chằm chằm vào cô hơn một phút, sau đó quay lại đi về văn phòng của mình. Anh nghĩ là ngay cả những tên tội phạm cũng có những điểm tốt của họ.