Tưởng Sâm bưng bàn ăn tới, liên tục phàn nàn mùa này còn bật điều hòa nhiệt độ thấp như vậy. Lương Phù rút khăn giấy lau bụi trên mặt bàn, thân thể ngồi thẳng nói với Tưởng Sâm tiếng cảm ơn. Phó Duật Thành thần sắc như thường, giữa hai người liền giống như cái gì cũng chưa từng phát sinh.
Lương Phù nhận lấy nước bắp của mình, uống một ngụm. Cô nhìn thấy Phó Duật Thành lấy một cọng khoai tây màu sắc vàng óng, hương thơm mê người, trong bụng kêu ọc ọc, cuối cùng nhịn không được, vươn tay lấy một cọng, chấm một chút sốt cà chua cho vào miệng.
Tưởng Sâm sửng sốt một chút, lấy gà trước mặt mình cho Lương Phù, "Sư tỷ, không thì chị ăn phần của em đi."
"Không được, tôi chỉ ăn hai miếng thôi." Lương Phù lắc đầu. Cô đúng là đang khắc chế, ăn hai miếng liền dừng, cầm khăn lau ngón tay sạch sẽ, không ăn thêm nữa.
Phó Duật Thành ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt Lương Phù, hơi buồn cười, cô trong mong, thèm lại không thể ăn, giống như đứa trẻ đáng thương nhìn bánh kem trong tủ lạnh vậy.
"Cô muốn ăn thì ăn chút đi."
"Đừng dụ dỗ tôi phạm tội."
Tưởng Sâm lập tức đứng về phe Lương Phù, mãnh liệt khiển trách, "Đúng đấy, Lão Phó, cậu, người này đúng là dụng tâm hiểm ác, cậu không biết diễn viên múa ba lê phải khống chế cân nặng rất vất vả sao?
"Cậu biết?"
"Tôi so với cậu đương nhiên biết nhiều hơn."
Lương Phù chỉ cảm thấy buồn cười, " Hai người năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"
Đang nói đùa thì có người đẩy cửa chạy đến, là Đinh Thi Duy vừa chạy vừa thở hồng hộc đi đến. Đinh Thi Duy cùng Phó Duật Thành và Tưởng Sâm chào hỏi qua, nhìn thấy ngồi đối diện Phó Duật Thành là Lương Phù, sửng sốt một chút, "Cô Lương? Sao cô lại ở chỗ này?"
Lương Phù cười nói: "Tình cờ gặp, cùng nhau tới ăn chút gì đó."
Nhóm này Tưởng Sâm làm không được việc, cùng Đinh Thi Duy chạm mặt có chút chột dạ, liền chủ động đi mua Hamburger mời cô.
Đinh Thi Duy nói không cần, quay đầu cùng Lương Phù trò chuyện giết thời gian, hỏi về chuyện vũ đạo.
Lương Phù nói, "Tưởng Sâm nói với tôi, các em luyện tập rất tốt."
"Còn chưa chỉnh tề, tất cả mọi người đang chờ cô Lương đến phụ đạo lần hai."
"Các em bình ở thường trên lớp bận rộn nhiều việc, còn bận tâm tới cái này được? "
"Cũng tạm được, có thể chen vào một chút thời gian. Bây giờ làm việc nhóm, hầu hết công việc đều là Phó Duật Thành ôm, làm tư liệu, làm PowerPoint, còn diễn thuyết nữa."
Lương Phù nhìn Phó Duật Thành một cái, cười nói: "Đúng không vậy? Người này tốt như vậy sao?"
Đinh Thi Duy hơi kinh ngạc, nhìn Lương Phù một cái, lại nhìn Phó Duật Thành. Ngữ khí Lương Phù ba phần trào phúng, có lẽ là bởi vì cùng Phó Duật Thành quan hệ khá tốt mới không khách khí như vậy. Cô im lặng chốc lát, Tưởng Sâm đưa socola, cô cầm ống hút cắm đầu uống.
Tưởng Sâm không phục: " Tôi còn phải lo việc bên trường học, nào giống Lão Phó trừ học tập ra cái gì cũng không bận tâm."
Đinh Thi Duy thay Phó Duật Thành giải thích: "Phó Duật Thành thứ bảy còn phải làm bán thời gian."
Phó Duật Thành có mấy phần kinh ngạc, anh cùng bạn học lúc đại học là Thiệu Lỗi bây giờ đang học khoa chính trị và pháp luật ở Sùng Thành đi tư vấn pháp luật. Nhưng việc này anh không nói qua với ai, ngay cả Tưởng Sâm và Lý Văn Diệu cũng không biết.
Tưởng Sâm reo lên: " Lão Phó, mẹ nó học bổng còn chưa đủ cho cậu cầm sao?"
Phó Duật Thành liếc nhìn Đinh Thi Duy, đem đề tài này cắt đứt, thúc giục Tưởng Sâm tranh thủ thời gian ăn xong bắt đầu làm.
Ăn xong, mặt bàn được dọn sạch, Tưởng Sâm bị Phó Duật Thành bức ép không muốn làm, lấy máy tính, hắn mở văn kiện word ra, trong đó không có nổi hai chữ, phàn nàn nói: "Lão Phó, cậu chỉ đem máy tính, tôi in tư liệu ở đâu?"
Phó Duật Thành bất vi sở động, "Lượng công việc của cậu ít đến đáng thương, có mạng dùng là đủ rồi."
Đinh Thi Duy trốn sau quyển sổ, cười ra một tiếng.
Lương Phù đang dùng điện thoại di động, ngón tay ngừng lại, hướng về Đinh Thi Duy nhìn một chút — — cô vốn định đi, đến khi thấy tin Wechat đầu bảng, liền ở lại hàn huyên một lát.
Tưởng sâm mở CAJViewer ra, đau nhức khổ sở xem hai bản thảo, lại bắt đầu lầm bầm: " Lão Phó, cậu chơi điện thoại quấy rầy tôi suy nghĩ."
Hắn vừa nhấc mắt, nhìn thấy Lương Phù cũng đang chơi, lập tức nói: " Sư tỷ chị chơi thì không sao!"
Lương Phù đem điện thoại di động khóa lại, "Tôi không chơi, chuẩn bị đi đây, các anh cố lên."
Phó Duật Thành đứng dậy, "Tôi đưa cô về."
Tưởng Sâm cũng nhanh chóng đứng dậy theo, "Hay là để tôi đưa đi, sư tỷ là vì tôi mới trì hoãn đợi đến bây giờ."
Phó Duật Thành nhìn Tưởng Sâm, không nói một lời. Anh không nói lời nào so với nói chuyện càng có lực uy hiếp, Tưởng Sâm ôm đầu kêu rên, không cam lòng chỉ có thể trở lại chỗ ngồi.
Đã quá muộn, trên đường không có lấy một người.
Phó Duật Thành đi bên trái cạnh Lương Phù, sau tán lá cây phát ra một chút ánh sáng của đèn đường, rơi vào trên vai anh. Bọn họ đi rất chậm, đột nhiên gặp một lon nước rỗng, Lương Phù một cước đem nó đá văng ra, cái lon kia bay đến giữa đường, kêu đinh đinh đang đang xoay lăn lốc vài vòng.
Truyện được đăng tải chính thức tại wattpad Yangmini912, Truyenfull, Sstruyen gì đấy đều reup vì mục đích thương mại.
Cô giống như có được một loại vui vẻ nào đó, không che giấu chút nào, cười ha ha.
Phó Duật Thành nhìn cô, ánh mắt nhất thời rất sâu.
Nếu tổng kết trong hai mươi hai năm nhân sinh của mình anh trải qua thế nào, Phó Duật Thành cảm thấy từ phù hợp nhất là từ "Bận bịu". Bề bộn lớn lên, bề bộn học tập, bề bộn vì tự mình chuẩn bị cuộc sống, bề bộn tu bổ những chuyện vụn vặt, không để cho mình sống thành cái dạng hận đời.
Điều này khiến anh không có thời gian để chú ý đến những ánh mắt nhiệt tình chiếu vào mình, đa số thời điểm anh chỉ cảm thấy họ rất phiền.
Là bắt đầu từ cao trung, đối với những lời thì thầm của các bạn nữ trong trường, anh cảm thấy có lẽ mình cũng ổn. Mặc dù nhìn vào gương, anh có thể thấy được bóng dáng của cha mình lúc ông còn trẻ, trong trí nhớ của anh, tướng mạo cha mình đã rất mơ hồ, nhưng anh dựa vào tấm ảnh cưới của bố mẹ để đối chiếu.
Thời đại đó ảnh chụp đen trắng nên không bị phai màu, cha mặc một bộ đồ vét, mỉm cười. Bất cứ ai đến nhà chơi cũng đều nói "A Thành dáng dấp thật giống ba ba."
Nhưng mà Phó Duật Thành biết mình và cha cũng không giống nhau, anh nhìn ảnh chụp lâu ngày, trong mắt cha chỉ có một mảnh chân thành. Anh không giống, anh không biết trong mắt mình có thứ gì, lúc nhìn qua mình trong gương khi cạo râu, anh chỉ cảm thấy khuôn mặt của mình thật đáng ghét.
Vì vậy, anh không rõ những ái mộ điên cuồng và nông cạn đó từ đâu mà đến, chỉ vì trông mặt mũi anh ổn sao?
Hướng nội, hướng ngoại, bảo thủ, cởi mở, tận tâm, yêu thương, nhiều năm như vậy, nữ sinh ngầm ám chỉ với anh nhiều vô số. Nhưng theo anh thấy thì, một nửa trong số đó là ngây thơ nông cạn, một nửa trong số còn lại là đang giả vờ, kệch cỡm.
Rõ ràng muốn xâm phạm nhưng lại tỏ ra nghiêm nghị bất xâm, rõ ràng chân đạp vô số thuyền khoe khoang phong tao lại muốn giả bộ văn nghệ thâm tình.Thật nhàm chán.
Trong số họ đương nhiên cũng có người rất tốt, nhưng sau khi tiếp xúc ít nhiều, nữ sinh này sẽ nhận ra anh không hiền hòa như vẻ bề ngoài, nội tâm của anh có thể là một ngụm giếng sâu, khiến họ nản lòng, không dám tìm hiểu. Họ đoán người có ngoại hình và điều kiện như vậy sẽ không dành trọn trái tim cho bất kỳ ai, vì vậy mà không ai dám đặt cược, phải mau rút lui trước khi bắt đầu.
Về phần Lương Phù, cô không ngây thơ cũng không nông cạn, tâm sự đều lộ rõ ra, bởi vì cô không e dè. Có lẽ từ nhỏ được giáo dục tốt, được nhiều người chú ý, lại làm việc về nghệ thuật, cô đối với sức hấp dẫn của bản thân luôn hiểu rõ, cũng biết làm thế nào để phát huy nó đến cực hạn.
Vậy thì, người như Lương Phù, về sau khi hiểu rõ anh, phải chăng cũng lưỡng lự, hèn nhát không dám đặt cược?
Phó Duật Thành không biết.
Anh chỉ là đáp ứng lời mời của cô, trước tiên đem ván này bày xuống.
Phó Duật Thành cảm thấy mình một thân khuyết điểm, nhưng có một ưu điểm duy nhất: Đối với bản thân mình luôn thằng thắn.
Mặc kệ là thừa nhận anh không phải một người tốt hay thừa nhận Lương Phù đối với anh rất có sức hấp dẫn.
"Về nhà muộn như vậy thầy Lương không lo lắng?"
"Đã nói qua với thầy Lương, nói tôi và học sinh bảo bối của ông ấy đi ăn bữa khuya."
Phó Duật Thành dừng lại.
Lương Phù cười nói: "Lừa anh thôi, đoàn múa có thời gian diễn, thời gian trễ như bây giờ cũng là chuyện bình thường."
Xa xa, đã có thể nhìn thấy xe Lương Phù.
"Phó Duật Thành, anh hôm nay làm tôi hơi giật mình, ép bạn học làm bài tập, loại chuyện này không nghĩ người như anh có thể làm."
"Chỉ có thể nói cô suy nghĩ về tôi có lệch vài phần."
"Đúng không vậy?" Lương Phù bỗng nhiên xoay người, đi sang bên cạnh dò xét Phó Duật Thành, "Vậy rốt cuộc anh là loại người gì?"
"Lâu dần cô sẽ biết, chỉ mong khi đó cô sẽ không cảm thấy thất vọng."
"Phó Duật Thành, đây là anh đang xem nhẹ tôi. Tôi đi diễn sáu năm, gặp qua nhiều người hơn anh nhiều, còn nhiều hơn anh tưởng tượng. Anh sa đọa thành cái dạng gì mới có thể khiến cho tôi thất vọng?"
Bước đi Phó Duật Thành chậm dần, trầm mặc nhìn cô. Màu mắt anh rất nhạt, thời điểm ánh sáng chiếu vào, luôn có loại cảm giác sương tuyết băng lãnh, làm cho người khác cảm thấy không thể lại gần.
Một lúc sau, người đàn ông trẻ tuổi hơi rũ mắt xuống, đáy mắt anh hiện ra một phần từ sự buồn chán, lóe lên một cái liền biến mất.
"Phó Duật Thành?"
"Đi thôi."
Lương Phù di chuyển bước chân, hoàn toàn không chú ý phía trước là đường răng cuối cùng, một bước đưa ra, trong lòng liền rơi lộp bộp.
Thời điểm sắp dẫm hụt, bỗng nhiên cánh tay bị Phó Duật Thành kéo một cái, lảo đảo lui lại một bước mới đứng vững.
"Nguy hiểm thật … …" Lương Phù lòng còn sợ hãi, "Tôi ngày mai còn coa buổi diễn, ngã thì xong đời."
"Cẩn thận một chút."
Lương Phù ngược lại còn có tâm tình nói đùa: " Phó Duật Thành, tôi nếu là ngã thật, anh có phải hay không sẽ bồi tôi?"
" Tôi có trách nhiệm gì?"
"Anh không lo thay tôi nhìn đường, liền trị anh tội thiếu cảnh giác."
Phó Duật Thành đáy mắt có ý cười: " Sư tỷ, pháp luật trong đó đều không có điều này, cô chỉ là người giả vờ bị đụng."
Lương Phù cười ra tiếng. Cô tam quan ngũ quan đều đạt tiêu chuẩn, nhất là đôi mắt đào hoa, lúc cười lên lại càng rực rỡ.
Nhớ tới khi đó đọc, có một bé gái hồ ly, rực rỡ ngây thơ. Lương tiểu thư, sợ cũng là hồ ly biến thành, chuyên đi cướp độc giả.