Hạ Tiểu Du vốn dĩ không có sổ ghi chép, chỉ dùng một quyển vở ghi lại số tiền mua vật liệu và tiền bán được, đơn giản đến mức Ban Thần Khanh muốn choáng váng luôn. Thời gian rãnh, Ban Thần Khanh thay Hạ Tiểu Du chỉnh lý sổ sách, tính toán rõ ràng tiền thu chi của cậu, giúp cậu tính ra chi phí và lợi nhuận nửa năm trở lại đây.
“Trước nay đều vẫn thế này, mấy thứ trang trí nhỏ nhỏ này có thể kiếm được bao nhiêu tiền.” Hạ Tiểu Du mỉm cười nói. Cậu cũng chẳng mấy lưu ý đến những chuyện này, có tiền lời đã là rất thoả mãn rồi. “Chỉ cần kiếm đủ phí sinh hoạt là tốt rồi.”
Ban Thần Khanh nghe xong, nhìn quanh căn phòng nhỏ của Hạ Tiểu Du một chút, lắc đầu.
“Nhưng mà tôi sống rất vui vẻ, không thiếu thốn gì cả.”
“Cái này tôi biết.”
“Bán quá đắt không ai mua.” Hạ Tiểu Du giơ con mèo nhỏ đang may trong tay lên: “Anh nói, cái này có thể bán bao nhiêu. May bằng tay không thể so với máy móc, thủ công khó tránh khỏi có khuyết điểm. Cái này nhỏ như vậy, vốn đã rất khó may, không thể làm được hoàn mỹ như gia công bằng máy móc.”
Ban Thần Khanh đột nhiên tỉnh ngộ: “Nói rất đúng! Cái này quá nhỏ!”
Ban Thần Khanh đột nhiên cao giọng làm Hạ Tiểu Du giật mình: “Anh làm sao vậy?”
“Tôi nói, cái này quá nhỏ. Cậu không thấy vậy sao?”
“Bới vì bán rất tiện, cũng không thể làm quá lớn, hơn nữa mấy thứ trang trí này chủ yếu treo ở điện thoại di động, bóp tiền, nếu quá to không ai mua.”
“Cậu có thể không làm đồ trang trí nhỏ, làm lớn hơn không phải rất tốt sao?” Ban Thần Khanh hưng phấn nói, đứng lên.
“Cái gì?”
“Tôi biết vấn đề ở đâu rồi!” Ban Thần Khanh đi tới ngồi bên cạnh Hạ Tiểu Du, cầm một con thỏ nhỏ cậu vừa làm xong lên: “Cậu xem, cái này nhỏ như vậy, cắt may đều rất tốn thời gian, hơn nữa giá bán không cao. Sao không làm lớn một chút. Thời gian và công sức lúc làm cũng không nhiều hơn bao nhiêu, thế nhưng một là làm lớn rất dễ may, hai là có thể bán giá cao gấp mấy lần.”
“Cái này?” Hạ Tiểu Du nhìn con thỏ nhỏ nghi ngờ nói.
“Đúng vậy.”
“Muốn mua thú bông lớn, có thể đến cửa hàng, không nhất định phải mua mấy thứ thủ công tôi làm.” Hạ Tiểu Du lo lắng nói, đây cũng chính là lý do cậu chỉ làm đồ trang trí nhỏ nhỏ.
“Không, không, suy nghĩ của cậu có chỗ sai.” Ban Thần Khanh lắc lắc đầu nói: “Cậu có thể làm ra thú bông bên ngoài không có; hoàn toàn thủ công, có thể thêm vào mấy chi tiết đáng yêu, rất nhiều người sẽ thích; số lượng có hạn càng tăng lực hấp dẫn. Cậu tự vẽ kiểu dáng thiết kế, đây chính là ưu thế, sao không phát huy?” Ban Thần Khanh càng nói càng tự tin, Hạ Tiểu Du cũng bị lòng tin của hắn thuyết phục.
“Được thật sao?”
“Không thử làm sao biết. Cứ làm thử, dù không thành công, cũng không đến mức lỗ. Cái này tôi khẳng định.” Ban Thần Khanh cầm tay Hạ Tiểu Du, cổ vũ nói.
“Vậy để tôi thử xem sao.”
.
.
Hạ Tiểu Du mua vải, bắt đầu may thỏ bông lớn, thấy cậu từng mũi từng mũi may, tốc độ quá chậm, Ban Thần Khanh kéo cậu cùng đến chợ đồ cũ, mua được một cái máy may nhỏ chạy bằng điện.
“Không ngờ anh biết trả giá.” Mang máy may điện về nhà, Hạ Tiểu Du cười nói với Ban Thần Khanh. Những khi cùng Ban Thần Khanh đi mua vải vóc vật liệu, Hạ Tiểu Du đã được mở mang về bản lĩnh cò kè mặc cả cùng lôi kéo làm quen của hắn, lúc này biểu hiện của Ban Thần Khanh càng khiến cậu kinh ngạc, cậu chỉ kịp thấy hắn nói vài ba câu, ông chủ đã sập bẫy của Ban Thần Khanh, ngược lại còn bán cho hai người họ với giá cực kì ưu đãi.
.
.
“Hắc hắc hắc…” Ban Thần Khanh ngã người lên sopha của Hạ Tiểu Du, hai tay gối sau đầu, nhìn trần nhà cười.
“Tôi nên mời ăn nhỉ.”
“Được, tốt a, nhưng mà không muốn ra ngoài, cậu làm cho tôi ăn đi.”
“Hay là ra ngoài ăn đi.” Hạ Tiểu Du nói. Nếu như ăn ở nhà, đương nhiên sẽ chỉ là cơm canh đạm bạc, cậu cảm thấy có chút thiệt thòi cho Ban Thần Khanh.
“Cậu làm ăn ngon nhất, tôi thích. Tôi không muốn ra ngoài ăn.” Ban Thần Khanh nói, hắn đứng lên đi tới cạnh Hạ Tiểu Du, dán mặt vào vai Hạ Tiểu Du cọ cọ: “Không muốn ra ngoài, không muốn ra ngoài.”
Hạ Tiểu Du cười đẩy đầu Ban Thần Khanh ra: “Người lớn như vậy còn làm nũng. Anh thật giống con mèo con.”
“Ai nói người lớn không thể làm nũng.”
.
.
Cơm nhà Hạ Tiểu Du luôn là rau xanh đậu hũ các loại. Hạ Tiểu Du đã bị sinh hoạt tôi luyện ra tay nghề nấu ăn rất tốt, nguyên liệu đơn giản cậu cũng có thể làm ra được món ăn rất ngon. Ban Thần Khanh rất thích cơm Hạ Tiểu Du làm, thường xuyên đến ăn ké.
.
.
Thỏ bông làm xong, bán rất đắt, hơn mười con rất nhanh đã bán sạch. Hạ Tiểu Du rất vui vẻ. Làm thú to không cần phí nhãn lực như trước, dùng máy may tốc độ cũng nhanh hơn, buôn bán cũng rất tốt.
.
.
Tối hôm đó, Ban Thần Khanh ở nhà Hạ Tiểu Du. Hắn thay Hạ Tiểu Du tính toán tiền lời từ đám thỏ bông lớn. Nhìn Ban Thần Khanh một tay tính tính toán toán, một tay ghi ghi chép chép, Hạ Tiểu Du có chút rung động, không khỏi nói: “Tôi phải cảm ơn anh thế nào đây.”
Ban Thần Khanh dừng tay quay đầu lại, nhìn Hạ Tiểu Du, hắn cứ nhìn cứ nhìn, cho đến khi đối phương đỏ mặt quay đi, mới cười nói: “Tôi nghĩ là em biết.”
“Tôi, tôi không biết. Cho nên mới hỏi anh.” Hạ Tiểu Du ngây thơ nhẹ giọng nói.
“Sau này nói tiếp đi.”
“Nhưng mà…”
“Hiện tại tôi có kế hoạch mới.” Ban Thần Khanh chuyển đề tài khác.
“Cái gì?” Hạ Tiểu Du rất hứng thú hỏi.