Đông Hải Hân hai mươi chín tuổi ít nói ít biểu cảm, nhưng trong lòng của cô vẫn giống như lúc cô mười bốn tuổi dáng vẻ mềm mại.
Anh muốn, anh càng ngày càng biết bí quyết chung sống với cô.
Lúc này là lần đầu tiên bọn họ hẹn hò, đáng kỷ niệm.
Năm chủ đề khác nhau, năm không gian chính, cao đến 118 tác phẩm tham gia triển lãm, và giới thiệu cuộc đời hoạ sĩ trên diện rộng, không ảnh hưởng xem tranh hình chụp trắng đen.
Triển lãm tranh của Hạ Tạp Nhĩ lên kế hoạch hết sức xuất sắc, tác phẩm đều chất lượng tốt.
Cố Tư Bằng và Đông Hải Hân đến sớm, đám đông trong phòng vẫn hết sức thưa thớt, có thể để bọn họ thoải mái thỏa ý quanh quẩn lưu luyến.
Đông Hải Hân cầm sổ tay hướng dẫn tùy ý đi loạn, mặc dù cô không dốc lòng hiểu rõ hội họa và nghệ thuật giống như Cố Tư Bằng, nhưng mà tranh thủ nhiều thời gian làm việc để đứng ở đây, bị sắc thái rực rỡ trong tác phẩm của Hạ Tạp Nhĩ xoay quanh, lại cảm thấy tâm tình vui sướng.
Cô dừng chân trước ở một bức được đặt tên là "Hoa và động vật", đột nhiên phát hiện người hoạ sĩ này vẽ tranh luôn lấy hoa làm yếu tố chính, đi đến gần nhìn kỹ kinh nghiệm sống của anh ta, mới biết thì ra anh ta không chỉ là hoạ sĩ, cũng là nhà thơ.
Anh ta vẽ thật là rực rỡ lãng mạn, có sắc thái hoa mỹ, bố cục kỳ lạ, vẽ thâm thúy thẩm trọng hoàn toàn khác biệt với Cố Tư Bằng, lại giống như có mức độ giống nhau nào đó.
Nói ra, linh cảm vẽ tranh của Cố Tư Bằng dường như cũng đến từ thơ từ, hoạ sĩ và thơ cũng đều không phân rõ sao? Đông Hải Hân cảm giác thân thể mình vùi lấp ở màu sắc con sông...
"Cẩn thận!" Một thanh thiếu niên vung về hấp tấp lao thẳng đến gần Đông Hải Hân, Cố Tư Bằng nhanh tay lẹ mắt kéo tay của cô, để cô lui mấy bước.
"Thích không? Nhìn say mê như vậy?" Cố Tư Bằng mỉm cười với Đông Hải Hân, đưa tay gạt sợi tóc trên trán của cô, tay kia không buông ra nắm lấy tay của cô.
Đông Hải Hân đón nhìn ánh mắt của anh, không khỏi chột dạ tách ra, đột nhiên vì một câu không quan trọng như vậy làm hai gò má nóng lên.
Anh hỏi cô như vậy, trong đầu cô nghĩ toàn bộ là tranh của anh...
Thích không... Tranh của anh? Vẫn là anh...
Cô không thích.
"Hân Hân, tới." Cố Tư Bằng dẫn cô đi về trước bức tranh khác.
Đông Hải Hân cúi đầu ngắm nhìn tay bị anh nắm, tốn hai giây do dự có muốn buông ra hay không.
Anh nắm tự nhiên như thế, cô kích động có vẻ do dự có muốn buông ra hay không.
Cô nhớ, bọn họ từng có khoảng thời gian có thể dắt tay đi trên đường, sau đó có một ngày, không biết vì sao, anh không bao giờ ... dắt nữa.
Giữa bọn họ ngay cả khoảng cách lòng bàn tay, cũng trở nên thật là xa...
"Hân Hân, em lại thất thần, đang suy nghĩ gì? Mệt mỏi sao?"
Vừa hoàn hồn Đông Hải Hân giật nảy mình, lấy tay kia rút tay của mình về, dùng một tay khác nắm chặt, giống như đang ngăn cản nhiệt độ cơ thể để lộ ra điều gì.
Gần đây cô luôn không quản được suy nghĩ, dễ dàng nhập vào hồi ức vu vơ, đến tột cùng cô muốn thăm dò cái gì trong vòng xoáy chuyện cũ , cô cũng không hiểu. Cô cảm thấy rất mệt mỏi, trong lòng.
"Em không mệt." Đông Hải Hân nhẹ nhàng lắc đầu, trả lời như vậy.
"Đến xem bức này." Cố Tư Bằng kéo cô, đứng trước một bức tranh.
Đó là trên hình ảnh "Sinh nhật" là một đôi nam nữ hạnh phúc được bay lên, cả bức tranh nồng đậm ngọt ngào giống như muốn nhỏ ra mật. Mặt bìa của sổ tay hướng dẫn và vé tham gia triển lãm tranh lần này là lựa chọn bức tranh kinh điển này.
"Làm sao vậy?" Đông Hải Hân hỏi.
"Em nhớ Chibi Maruko sao? Hoa Luân Gia cũng có một bức Hạ Tạp Nhĩ, Tiểu Hoàn Tử nhìn sau đó rất thích, còn đặc biệt chạy đi hỏi Hoa Luân, hoạ sĩ tên gọi là gì." Cố Tư Bằng cười sảng lãng với cô.
"..." Anh đặc biệt kéo cô đến trước mặt bức tranh này, là vì tán gẫu phim hoạt hoạ với cô?
"Ha ha ha, không nhớ rõ cũng không cần căng thẳng, không quan trọng." Cố Tư Bằng nhìn Đông Hải Hân, vừa cười vừa chỉ trước bức tranh nói: "Hân Hân, bức tranh này, chính là vẽ Hạ Tạp Nhĩ và vị hôn thê của anh ta."
"Ừ." Đông Hải Hân nhìn "Sinh nhật", xoay tầm mắt lên trên mặt Cố Tư Bằng. Sau đó thì sao?
"Trước kia, anh cảm thấy tranh rực rỡ lãng mạn như vậy rất không phù hợp luận điệu của anh, nhưng mà bây giờ vừa nhìn, lại cảm thấy cố gắng ăn nhịp với anh."
Hạ Tạp Nhĩ vẽ ngọt ngào lãng mạn, trong tranh tràn ngập hoa, người yêu, động vật, thể hiện rõ ràng tinh thần rộng lượng yêu và đẹp, mũi nhỏ đôi mắt nhỏ của anh ta trước khi cơ thể vùi lấp nỗi khổ yêu đơn phương, thật sự rất khó lĩnh hội.
Nhưng mà, bây giờ Đông Hải Hân đang ở bên cạnh anh, giữa bọn họ không còn cách xa nhau cả đại dương, không còn cách nhau một người đàn ông, toàn bộ xưa không bằng nay, anh bắt đầu cảm nhận được lờ mờ, loại hạnh phúc giống như người yêu.
Mặc dù, Đông Hải Hân giao phó đoạn hạnh phúc này có tên là bạn giường, anh lại hết sức quý trọng.
"Vì sao?" Đông Hải Hân giương cao ánh mắt nghi ngờ nhìn anh.
"Hân Hân, cùng với em, anh cảm thấy rất hạnh phúc." Cố Tư Bằng khẽ mỉm cười với cô, đưa tay vuốt tóc của cô, lại bổ sung một câu."Vừa rồi ở trên xe là anh nói nghiêm túc."
Đông Hải Hân yên tĩnh liếc anh, hơi sửng sờ sau đó vẫn không đáp lại. dđ[email protected][email protected]%lquydon
Cố Tư Bằng không kinh ngạc với sự trầm mặc của cô, lại tự ý mở miệng nói: "Anh có ý muốn định cư ở Đài Loan là thật. Hân Hân, anh thích nhìn thấy em, thích cùng với em, cũng thích làm việc cùng em, Hân Hân, anh hi vọng tương lai của anh có em, anh có thể trở về Đài Loan, có thể sống cùng với người nhà của em, cũng có thể bắt đầu tìm phòng với em từ bây giờ, chúng ta có thể hạnh phúc giống như trong tranh của Hạ Tạp Nhĩ và Bội Lạp, gả cho anh có được hay không, Hân Hân?"
Đông Hải Hân nhìn anh, lâm vào trầm mặc rất lâu.
Cô thật không hiểu Cố Tư Bằng đang suy nghĩ gì.
Anh nói anh thích cô, muốn cô gả cho anh, còn vì cô mà định cư ở Đài Loan?
Vì sao? Anh chưa từng để lại dấu vết thích cô, vì sao sau khi bọn họ lên giường, thái độ của anh vốn như gần như xa với cô, lắc mình trở thành tình nhân của cô cưng chìu cô?
Cô biết, nếu lấy góc độ tình nhân mà nói, Cố Tư Bằng đúng là không thể bắt bẻ.
Anh tỉ mỉ, dịu dàng, săn sóc, chăm sóc cho cô rất cẩn thận, càng biết tán tỉnh.
Nhưng bọn họ không phải tình nhân.
Trong lòng anh có người yêu khác, hơn nữa, anh vì người yêu này, anh tàn nhẫn làm trái cam kết với cô.
Vì sao anh còn đến trêu chọc cô? Cô đã có thói quen không hẹn không đợi anh.
Đông Hải Hân xoay mặt, không muốn tiếp tục đề tài này. Miệng vết thương của cô vẫn ồ ồ chảy máu, chưa bao giờ khép lại.
"Hân Hân, nhìn anh." Cố Tư Bằng xoay mặt của cô lại, nghênh đón mắt của cô. "Rốt cuộc em né tránh điều gì?"
Cô có thể làm bạn bè với anh, hợp tác làm việc với anh, làm bạn giường với anh, nhưng có liên quan đến đề tài tình yêu, cô đều né tránh. Vừa mới bắt đầu cô lựa chọn không tin, bây giờ cô lựa chọn không trả lời, cô luôn nhìn anh muốn nói lại thôi, hoặc là mang vẻ mặt bị thương xoay mặt, anh không hiểu đến tột cùng cô muốn tránh điều gì.
Trong nháy mắt trong mắt Đông Hải Hân thoáng qua rất nhiều tâm tình.
Cô đã từng muốn hỏi Cố Tư Bằng, vì sao anh đã từng trốn tránh cô trong thời gian rất dài, luôn muốn kéo Đông Hải Âm đi theo? Cũng từng muốn hỏi Cố Tư Bằng, bức chân dung của Đông Hải Âm trong phòng vẽ tranh là chuyện gì xảy ra?
Anh thích Hải Âm sao? Nếu đúng như vậy, vì sao anh chưa từng chân chính đi cùng chỗ với Hải Âm?
Trong lòng cô có rất nhiều nghi vấn, rồi lại sợ nghe được đáp án chân chính.
Nàng bắt buộc mình bỏ qua chuyện này rất nhiều năm, bây giờ làm sao biểu đạt lần nữa?
Cô thật sợ hãi, sợ trong lòng càng ngày càng để ý Cố Tư Bằng, để cô giống như cô gái nhỏ năm đó có dáng vẻ lo được lo mất, luôn ra vẻ tĩnh táo lau nước mắt rơi.
Cô thật không muốn để ý anh, vì sao anh lại từng bước bức bách?
"... Chúng ta chỉ là bạn giường." Đông Hải Hân trầm mặc đã lâu, cuối cùng phun ra câu này chỉ đơn giản là muốn chọc giận Cố Tư Bằng.
Bạn giường, bạn giường, bạn giường là quy định không thể nói tình cảm sao? Nhưng anh cũng không có cầm thú phát tiết dục vọng trên người cô.
Anh không thích giữa bọn họ gặp nhau chỉ vì hẹn hò cố định lên giường, cho nên ngay từ lúc Đông Hải Hân bắt đầu chuẩn bị bộ phim, anh cũng bắt đầu vẽ tranh, anh không dấu vết dừng lại ở quan hệ như vậy.
Cô nhận biết rõ ràng chuyện này, vì sao vào lúc thời điểm mấu chốt, cô luôn dùng những lời này để kéo dài khoảng cách?
Đến tột cùng cô đang bức anh rút lui, hay là đang uy hiếp chính cô?
Cô cách xa anh, nhưng giữa hai lông mày lộ rõ vẻ mặt quật cường giống như muốn trục xuất chính mình.
Mỗi câu nới của cô, giọng nói và vẻ mặt, cũng giống như cô đang nói cho chính cô biết, không cho phép thương anh...
Đông Hải Hân xoay người muốn đi, Cố Tư Bằng nắm bả vai cô quay cơ thể của cô lại, ép buộc cô nhìn thẳng mắt của anh.
"Hân Hân, từ đầu tới đuôi đều là em nói làm bạn giường, không phải là anh. Từ đầu đến cuối anh không muốn chỉ làm bạn giường của em, vừa bắt đầu anh đã nói, anh thích em, cũng muốn em, đến bây giờ anh không hối hận ngày đó em uống say anh đã ôm em. Hân Hân, đến tột cùng em đang trốn tránh điều gì? Em vẫn muốn vạch rõ giới tuyến với anh, rồi lại không nói rõ ràng, đến tột cùng em đang suy nghĩ gì?"
"Em..." Đông Hải Hân mím chặt đôi môi, không nói.
Cố Tư Bằng thề, lúc này anh thật sự nhìn thấy trong mắt cô thoáng qua cảm xúc muốn khóc.
Anh thở dài, sau đó không nói lời gì kéo cô vào trong ngực.
Người trong ngực anh lúc đầu còn muốn tránh khỏi ngực của anh, sau lại không biết vì sao đã buông tha.
Anh vuốt mái tóc dài và lưng của cô, bất đắc dĩ nhìn ngọt ngào giống như nhỏ ra mật trong tranh của Hạ Lạp Nhĩ.
Rõ ràng, trong mối quan hệ này vẫn không được danh phận, người liên tiếp thổ lộ mà bị cự tuyệt là hắn, vì sao cô luôn biểu hiện càng ủy khuất hơn anh?
Hoa hồng cao ngạo lạnh nhạt làm anh đau lòng, luôn làm anh đau lòng.
Vì vậy, anh chỉ có thể làm Tiểu vương tử ý chí kiên cường, tỉ mỉ bảo dưỡng cô.
Cô cần thời gian, anh sẽ cho cô thời gian.
Chờ cô cuối cùng có thể thẳng thắn với anh, chờ bọn họ có thể đi đến cuối cùng.