Vốn là hắn không muốn chia sẻ không gian riêng tư với bất kỳ ai, nên mới có thể để thê tử ở phòng khác. Ai biết trong sinh mạng của hắn lại xuất hiện dã nha đầu này, khiến phòng ngủ của hắn đã sớm không còn là không gian riêng tư nữa rồi.
Kim Ánh Nhi ngửi được mùi hoa kim ngân, hoa cúc cùng với mùi mực thơm tràn ngập trong phòng của hắn, không nhịn được hít vào một hơi.
Khác với sân viện hào hoa rực rỡ của Nam Cung phủ, phòng ngủ của hắn lại rất đơn giản.
Tuy rằng đồ dùng bên trong đều là đồ tốt nhất, nhưng lọt vào tầm mắt chẳng qua cũng chỉ là một bên tường trúc, một bên là giá sách, mặt còn lại là cửa sổ, nhưng lại khiến nàng cảm thấy thoải mái.
Nam Cung Khiếu Thiên ôm nàng đến bên trường tháp cạnh cửa sổ ngồi xuống, ngón tay dài nâng mặt nàng lên.
"Nàng ở trong phủ không vui vẻ sao?"
Nàng dùng sức gật đầu, nhíu mày lại.
"Cho nên nàng mới có thể dẫn một đám nhỏ chơi diều giấy? Mới có thể đi làm đại phu, phối thuốc cho mọi người uống? Còn có ý định nuôi đàn gà chọi?" Nam Cung Khiếu Thiên nhíu mày hỏi, ngón tay dài vuốt ve đôi lông mày của nàng.
Nàng bật cười ra tiếng, kéo tay hắn xuống làm bộ muốn cắn. "Chẳng qua chỉ là giết thời gian thôi. Sao chuyện gì chàng cũng biết vậy?"
"Trong phủ này không có chuyện gì ta không biết."
Kim Ánh Nhi nháy mắt, may mắn nàng chỉ là bướng bỉnh, lại không làm ra chuyện trộm cắp gì, bằng không hiện giờ đã sớm bị quan phủ bắt lấy rồi.
Kim Ánh Nhi ngồi nghiêm chỉnh, lại nắm thật chặt tay của hắn.
"Vậy chàng hiểu được ta là người như thế nào sao?" Kim Ánh Nhi lớn mật hỏi ngược lại.
Nam Cung Khiếu Thiên giữ lấy cằm nàng, đôi mắt đen nhìn thẳng nàng.
"Nàng là ai?" Hắn thấp giọng hỏi.
Nàng ngừng thở, nhưng không tránh đi ánh mắt của hắn.
"Vô danh tiểu tốt, Kim Ánh Nhi."
"Ta còn tưởng rằng nàng là kẻ lừa đảo bị ném vào quỷ ốc, thuận tay cứu một kẻ xa lạ." Đôi mắt của Nam Cung Khiếu Thiên giống như có lưu quang chuyển động, bình tĩnh nhìn thẳng nàng.
"Làm sao chàng biết?!" Kim Ánh Nhi níu lấy bả vai hắn, tròng mắt thiếu chút nữa rơi xuống.
Nam Cung Khiếu Thiên sờ đôi hoa tai trân châu nàng đang đeo, tháo một bên xuống, đưa đến trước mặt nàng.
Đây là đôi hoa tai mà ngày ta gặp nạn mới lấy được đôi trân châu cực phẩm từ tay của thương nhân Ngoại Vực, ở giữa có một chút màu hồng hiếm có, nút cài phía sau được thợ thủ công khắc lên hai chữ "Nam Cung" để làm dấu."
Kim Ánh Nhi cúi đầu trừng mắt nhìn hai chữ nhỏ mà nàng không hiểu, cả người như bị sét đánh, miệng hoàn toàn không biết nói gì.
"...Chàng vừa nhìn thấy đôi trân châu nàng thì đã biết thân phận của ta rồi." Khóe miệng nàng run rẩy hai cái, đột nhiên cả người run lên.
"Không sai."
"Ta đây giả ngây giả ngô..." Cả người nàng lung lay, vẫn không thể tin liều mình lắc đầu.
"Ta xem rất vui vẻ."
"Nhưng mà...nhưng mà...Giọng nói của chàng khi ở quỷ ốc, hoàn toàn không giống với bây giờ." Kim Ánh Nhi thật sự bị dọa, nhưng hiện giờ nàng cảm thấy bản thân mình thật ngu ngốc.
"Kẻ xấu bắt ta uống thuốc câm, khi nàng xuất hiện, ta cũng chỉ miễn cưỡng mở miệng nói chuyện, giọng nói tất nhiên không giống bây giờ." Hắn cười nhẹ, cảm thấy thái độ của nàng rất ngốc nhưng cũng rất buồn cười.
"Vì sao chàng không lật tẩy ta? Còn cố ý để ta giống như tên hề diễn vai giả ngây giả ngốc." Cả gương mặt Kim Ánh Nhi đỏ bừng nhảy xuống khỏi trường tháp, hai tay nàng chống nạnh, dù thế nào cũng phải thét lớn lên, thì mới có thể phát tiết tức giận trong lòng.
Nam Cung Khiếu Thiên nghiêng người về phía trước, ôm lấy eo nhỏ của nàng, kéo nàng vào ngực hắn, nhàn nhạt nói: "Chẳng qua là ta muốn giữ nàng ở bên người."
Kim Ánh Nhi nhìn đôi mắt đẹp quyến rũ người của hắn, trong khoảng khắc bao nhiêu tức giận cũng đều tan biến, hai tay cũng ôm lấy cổ hắn, bất đắc dĩ thở dài nói: "Mà ta không thể ở lại chỗ này, cha ta còn đang ở chỗ của Thái Lợi."
Nàng đơn giản nói qua nguyên nhân hậu quả một chút, bao gồm cả chuyện Thái Lợi muốn nàng hạ độc, còn thuận tiện kể luôn chuyện ác mộng lúc trưa.
"Nàng không cần nóng vội, ta đã phái người đến chỗ Thái Lợi tìm hiểu tin tức của cha ngươi, tuy rằng không được tốt lắm, nhưng mà vẫn có ăn có ngủ." Nam Cung Khiếu Thiên vỗ về bên má nàng nói.
Kim Ánh Nhi vừa nghe cha không có việc gì, tảng đá lớn trong lòng cũng buông xuống, chính là tâm tình quá mức khiếp sợ, khiến tay của hắn vẫn còn run rẩy.
"Sao cái gì chàng cũng biết vậy?" Nàng khàn giọng hỏi.
"Sau khi ta xác định nàng không phải Công Tôn cô nương, bà mối trong phủ Công Tôn bị ta theo dõi nhất cử nhất động. Chỗ Trường Thanh huyện lệnh Công Tôn Thưởng tìm được muội muội hắn sớm hơn ta một bước, chắc không lâu nữa, sẽ đưa người đến chỗ ta bồi tội."
Ý của hắn, không bao lâu nữa Công Tôn cô nương sẽ trở lại sao? Kim Ánh Nhi nắm chặt tay, cố gắng biểu hiện ra bộ dạng không thèm để ý, ngay cả một chút ý cười cũng không thể hiện.
Một mặt không cảm xúc của hắn lại khiến tâm tình của Nam Cung Khiếu Thiên vô cùng tốt, nhưng hắn vẫn không yên lòng về nàng.
"Nói cho ta, nếu như ta cứu cha nàng ra, nàng có cam tâm tình nguyện ở lại không?" Vẻ mặt hắn nghiêm túc hỏi.
"Ta ở lại làm gì?" Kim Ánh Nhi hơi nhếch môi, chỉ là nghĩ đến hắn có thể ôm một nữ nhân khác, một cỗ tức giận liền dâng lên trong ngực nàng.
Nam Cung Khiếu Thiên vừa thấy vẻ mặt không muốn của nàng, thoáng chốc thấy không vui, trầm giọng nói: "Nàng không có tư cách nói điều kiện với ta. Ta chỉ muốn một lời hứa của nàng - ta cứu cha nàng, nàng sẽ ở lại."
"Chàng rất giỏi sao? Ta có thể tự đi cứu cha mình." Kim Ánh Nhi nghiêm mặt lại, đứng dậy đi ra ngoài.
Hắn bỗng dưng nắm lấy cổ tay nàng, mắt lộ hung quang kéo nàng trở lại trước mặt.
"Nàng không có kim ngân tài bảo, Thái Lợi sẽ không để cho cha nàng rời đi."
"Ta còn có đôi hoa tai trân châu này, đây là tạ ơn của chàng, chàng không có tư cách quản." Nàng trừng mắt nhìn hắn, liều mình muốn gỡ tay hắn ra.
"Thái lợi đã muốn nàng hạ độc ta, một đôi hoa tai này có thể thỏa mãn hắn sao?" Hắn nói.
"Dù sao, chúng ta đã thẳng thắn nói ra, ta tất nhiên cũng không cần ở lại rồi! Chuyện của cha ta, ta sẽ tự nghĩ cách giải quyết!" Nàng giãy giụa nhưng cũng không thoát được kiềm chế của hắn, dứt khoát cúi đầu căm giận cắn tay hắn, thế nào cũng phải lưu lại một vòng trên cánh tay hắn, mới bằng lòng để yên,
Biết chuyện không nói, chọc ghẹo nàng thì cũng thôi, tự nhiên còn đương nhiên cho rằng nàng sẽ lưu lại chung chồng cùng với một nữ nhân khác, thật đáng giận!
Kim Ánh Nhi cắn người rất mạnh, ngước mắt nhìn bộ dạng của hắn không chút đau đớn, khiến nàng tức đến nỗi cắn mạnh thêm một chút.
"Đã từng trải qua cảm giác bị người cầm dao khắc trên lưng, trừ phi nàng cắn đứt cánh tay nàng của ta, bằng không ta sẽ không kêu đau." Nam Cung Khiếu Thiên lạnh lùng nói.
Tâm Kim Ánh Nhi run lên, tự nhiên buông miệng.
Nhưng hắn vẫn không buông tay.
"Buông ra, chúng ta hiện giờ không còn quan hệ gì nữa rồi." Nàng quay đầu, chính là không muốn nhìn hắn.
"Chuyện nàng giả mạo Công Tôn cô nương, nếu nháo lên quan trên, đối với nàng không phải chuyện tốt." Nàng Cung Khiếu Thiên quay mặt nàng lại, đôi mắt hạnh nhìn thẳng mắt nàng.
Đối với gương mặt hoa mỹ của hắn, lúc này nàng không thấy choáng váng mà thấy tức đến muốn phun lửa.
"Chàng biết rõ ta là kẻ lừa đảo, còn chiếm tiện nghi của ta, chàng vô tội sao?" Nàng dùng ngón trỏ chọc hắn.
"Nàng là nương tử của ta!"
"Nương tử của chàng là Công Tôn cô nương!" Nàng rống lên còn to hơn hắn, còn không cẩn thận gào lên cả nước mắt.
Nàng căm giận lau đi nước mắt, không biết bản thân vì sao lại khóc, đành phải tiếp tục trừng mắt nhìn hắn.
"Người cùng ta bái đường, động phòng là nàng, trong bụng có thể đã có con của ta cũng là nàng." Hắn nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt nàng, chăm chú nhìn nàng.
"Chàng cho rằng ta là heo mẹ sao?" Kim Ánh Nhi tức giận run cả người, bất an cất giấu trong lòng nhiều ngày giờ thoáng chốc xông lên.
Nàng không muốn mang thai con hắn, nàng không muốn bị vây ở chỗ này, nàng không muốn cùng người khác cùng có được hắn!
Nàng điên cuồng rơi lệ, không đầu không đuôi mà đấm đá lên người hắn.
Nam Cung Khiếu Thiên cũng không ngăn nàng lại, lẳng lặng tùy ý nàng đấm đá hắn, thẳng đến khi nàng mệt đến không còn sức động thủ, mới đem nàng ôm vào lòng, nói vào bên tai nàng: "Với thân phận địa vị của ta, nếu ta chỉ muốn tìm người đến thay ta sinh đứa nhỏ, không phải là rất dễ dàng sao? Làm gì nhất định phải là nàng."
Kim Ánh Nhi ghé vào trước ngực hắn, nhớ tới cách hắn đối xử với nàng, trong lòng đều mềm xuống.
"Nhưng ta...Chưa từng nghĩ sẽ chung chồng với ai, ta sẽ cào nát mặt thê tử của chàng."
"Ta cũng sẽ không để cho ai có cơ hội động vào một sợi tóc của nàng."
"Vì sao kiên trì muốn cưới Công Tôn cô nương, nàng đào hôn, không phải sao?" Kim Ánh Nhi ngẩng đầu, trực tiếp hỏi.
"Bởi vì ta và Trường Thanh huyện lệnh Công Tôn Thưởng đã lén ký hiệp ước, quyền mua thóc gạo của Trường Thanh huyện sẽ thuộc về ta vào ngày ta liên hôn cùng với Công Tôn gia. Huống hồ, hôn sự của ta và Công Tôn gia có sự chỉ định của hoàng thượng, không phải bình thường." Nam Cung Khiếu Thiên lấy khăn lụa lau nước mắt cho nàng, người mạnh mẽ như nàng, đã nói thì phải nói cho rõ ràng.
"Hiện giờ, mặc dù Công Tôn cô nương đào hôn, trong trường hợp đó Công Tôn Thưởng chưa đến cửa xin lỗi trước, thì cọc hôn ước này vẫn còn. Huống hồ, nếu sau khi Công Tôn huyện lệnh đến cửa xin lỗi, hoàng thượng vẫn kiên trì muốn ta cưới Công Tôn cô nương làm chính thất, ta vẫn phải làm. Đương kim thiên tử hỉ nộ vô thường, không ít người bởi vậy mà bị xét nhà diệt tộc, việc này nàng không phải không biết..." Hắn khóa lấy ánh mắt của nàng, ánh mắt không chút dao động.
"Cũng chính vì thế, chàng giữ Công Tôn cô nương làm vợ là tốt rồi, còn bắt ta ở chỗ này làm gì?" Nàng nhìn ánh mắt của hắn, thật ra trong lòng đã mềm rồi, nhưng vẫn muốn chơi xấu, không cho hắn nghe lời dễ nghe.
"Ta giữ một người không tiền không thế lại thích ăn dấm chua lại làm gì? Nàng nói ta nghe đi." Hắn cười nói.
Kim Ánh Nhi không thích nói lời dễ nghe, phồng má, nhéo vạt áo của hắn, đưa ra tuyên bố.
"Trừ ta ra, ai dám trèo lên đầu chàng, ai dám giương oai trước mặt chàng? Huống hồ, chàng đã đem người ăn sạch sẽ, muốn trở mặt không nhận, còn muốn ta bồi thường,..."
""Ở lại đi." Hắn che môi nàng, đẩy những lời còn chưa nói vào miệng nàng. "Dù Công Tôn cô nương bị tìm về, cũng sẽ chỉ là thê tử trên danh nghĩa của ta, ta chỉ muốn có một người..."
Kim Ánh Nhi ôm lấy gáy hắn, cùng hắn vành tai tóc mai chạm vào nhau, trong lòng bởi vì sự quan tâm của hắn mà thấy đau đớn.
Nhưng nàng hành tẩu trên giang hồ nhiều năm, đã thấy nhiều nam tử bạc tình, cũng nghe qua nhiều thê tử không được sủng ái sống khổ cực. Rất nhiều ví dụ, nghe được nhiều khiến nàng không có cách nào thật sự yên tâm với hắn.
Quan trọng hơn là, cá tính của nàng trời sinh đã không phải là nghi gia nghi thất, cũng không có cách nào cam tâm cả đời ở lại trong Nam Cung phủ.
Mặc dù trong lòng nghĩ vậy, nàng vẫn nhếch môi, nở nụ cười với hắn.
"Được rồi, ta đồng ý với chàng. Nếu chàng có thể cứu cha ta ra, ta sẽ ở lại bên cạnh làm trâu làm ngựa cho chàng, như vậy đã được chưa?" Nàng khẩu thị tâm phi nói.
Đôi mắt hắn sáng lên, gần như cả vành mắt đều cong lên thể hiện sự vui sướng, lại khiến nàng thiếu chút nữa rơi lệ.
Nam Cung Khiếu Thiên gầm nhẹ một tiếng, hôn nàng càng thêm mạnh mẽ, còn nàng nhắm mắt lại, không để cho hắn có cơ hội nhìn thấy tâm tình thật sự của nàng.
Kẻ ngốc Nam Cung Khiếu Thiên, thiệt cho chàng một đời thông minh! Ai cũng biết không nên tin lời của một kẻ lừa đảo...