***
Quán rượu Cát Tường sắp khai trương, cả tháng này, Mạc Tầm thật sự là bận tới váng đầu, tìm người lấy được danh sách các phu nhân và các nữ quyến của các đại quan nhà giàu trong Đô thành, nàng tự tay viết hơn một trăm phong thư mời, mời các nàng tới tham gia đại hội chia sẻ đồ cổ tại quán rượu trước ngày khai trương, rượu và món ăn sẽ do quan rượu chuẩn bị chiêu đãi miễn phí, trong cùng ngày còn có thể phát ra mười tấm phiếu chiêu đãi cùng phiếu giảm giá của quán rượu.
“Phu nhân, vì cớ gì người mở quán rượu, nhưng lại làm đại hội chia sẻ đồ cổ?” Nha đầu Tình Nhi đang ngồi ở một bên giúp nàng nhét lá thư vào phong thư rồi dán kín, nghĩ hoài không ra.
“Nếu như ta trực tiếp viết vào trong này là muốn mở quán rượu dành cho nữ nhân, mời các nàng đến chung vui hoạt động lớn, các nàng dám đến à?”
“Cho nên?”
“Cho nên, phải nắm bắt tâm lý thích thể diện lại thích ganh đua của phu nhân các quan lớn từ nơi này, khiến cho các nàng đem đồ cổ trân quý mà họ yêu mến nhất có giá trị nhất trực tiếp lấy ra, cùng với việc nói là chia sẻ, không bằng nói là hiến vật quý, mọi người vì không muốn mất mặt mũi, sợ người ta nói nhà các nàng không có đồ quý, thỉ sẽ đều đi đến tham gia. Huống chi, ta còn mời nhà giám định và thưởng thức đồ cổ có danh tiếng nhất Đô thành là Tây Môn lão gia tử tới, tin tưởng những phu nhân tiểu thư này đều sẽ đồng loạt kích động chạy tới đây, khiến cho quán rượu Cát Tường khi khai trương sẽ thật vui sướng vinh dự, sóng người cũng sẽ mãnh liệt như thủy triều.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó, chúng ta có thể thuận tiện tuyên truyền về nội dung kinh doanh và làm ăn của quán rượu chúng ta, những phiếu chiêu đãi và phiếu ưu đãi kia có thể để cho các nàng đến tự mình thử nghiệm cảm giác được nam nhân nâng niu trong lòng bàn tay, còn có, cùng ngày chúng ta còn có thể tổ chức đại hội tuyển thảo mỹ nam, cho các nàng thấy tận mắt những nam nhân ta tuyển chọn ra, đối xử với các nàng tuyệt vời đến cỡ nào, tâm động thì sẽ hành động.”
“A, thì ra là thế, tâm tư của phu nhân thật sự là tỉ mỉ, thật sự là cao siêu, có thể nói là treo đầu dê bán thịt chó ——”
Lãng Minh Nguyệt mắt đẹp trừng tới, nha đầu Tình Nhi bỗng dưng ngậm miệng lại.
“Ta bảo này Tình Nhi ——”
“Dạ, phu nhân.” Tình Nhi ngoan ngoãn đứng chờ ở bên cạnh.
“Kế tiếp em có thể sẽ bận rộn, hơn một trăm phong thư mời này em phải đưa từng cái đến tay các nàng, xác định các nàng đều đã nhận được.”
Cái gì? Toàn bộ?
Tình Nhi ngô nghê mở mắt thật to. “Phu nhân... em chỉ có một mình, làm sao hoàn thành được ạ?”
“Ta sẽ bảo Hà Tấn đi theo em, bảo vệ em, khi cần thiết nhờ hắn ôm em dùng khinh công bay đi, như vậy hẳn là có thể tiết kiệm không ít thời gian.” Mạc Tầm vừa nói vừa ngáp vài cái, cả người mệt mỏi cực kỳ.”Cứ như vậy đi, trong ba ngày nhất định phải phát xong toàn bộ đó, một cái cũng không được thiếu, nghe thấy chưa?”
“Vâng... Phu nhân, Tình Nhi nhất định làm được.” Tình nhi nhìn Lãng Minh Nguyệt con mắt rất nhanh chóng nhắm lại, chóp mũi còn dính mực, nhớ tới phân phó lúc trước của Hách Liên trang chủ, lập tức đi đến trải xong giường cho nàng.”Phu nhân, bây người ngủ một lát đi, mấy ngày nay người thật sự mệt muốn chết rồi, người cứ ngủ đi trước, Tình Nhi múc nước giúp người rửa mặt lau tay được không?”
“Ừ, được.” Mạc Tầm thật sự mệt muốn chết rồi, không quen dùng bút lông viết chữ…, hơn một trăm phong thư, còn phải chăm chú tỉ mỉ ghi từng chữ sao cho tinh tế và đẹp, quả nhiên là làm cho nàng mệt đến rã rời! Vẫn là sống ở thế kỷ hai mươi mốt tốt hơn, có máy copy, máy đánh chữ, tùy tiện đánh ra vài chữ cũng đã đẹp đến mê người, thư mời còn có thể thiết kế trang trí, làm gì phải vất vả cực nhọc viết như vậy?
Haiz… Thật mệt mỏi.
Mạc Tầm đi đến bên giường, đầu vừa chạm vào gối, mắt liền nhắm, cả người nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Không biết rằng, thừa dịp nha đầu Tình Nhi thay nàng đi múc nước không có ở đây, một tên nam tử tuấn mỹ lặng lẽ vào phòng, thay nàng bắt mạch một lát, lại duỗi tay ra dò xét xăm soi mặt của nàng, trán của nàng, thậm chí có chút không tự kìm hãm được tham lam ngắm nhìn dung nhan say ngủ không có nửa điểm cảnh giác của nàng.
Nàng, quả nhiên là mệt muốn chết rồi.
Đơn độc liều mình làm gấp ba lần bình thường, cố gắng xông về phía trước.
Không nghĩ tới nàng chỉ là hạng nữ lưu, không nghĩ tới trong bụng của nàng còn có một đứa nhỏ phải chiếu cố, không nghĩ tới tuy mệt mỏi cũng phải nghĩ tới chuyện có thể sẽ thất bại, cứ như vậy nhiệt tình làm việc, thậm chí, mặc kệ nhựng lời đồn đãi vô căn cứ…
Hắn nên nói cái gì? Dũng khí rất đáng khen ngợi?
Vô Mộng nhìn dung nhan chìm sâu vào giấc ngủ của nàng, khóe môi không khỏi khẽ gợi lên một nụ cười rất nhạt.
Ở bên cạnh nàng hơn hai tháng, hắn rất khẳng định, nàng không phải Minh Nguyệt.
Bởi vì, hắn trông thấy nàng trốn sau lưng mọi người vụng trộm cầm cầm phổ học đàn, đầu ngón tay có điểm ngờ nghệch gảy nhẹ lên dây đàn, kéo nửa ngày, cũng không đàn thành khúc.
Bởi vì, hắn trông thấy nàng thường thường khi bốn bề vắng lặng thì tư thế ngồi, thế đứng không chút nào đoan trang lại tùy ý đến cực điểm, thậm chí còn bộ dạng ngồi chồm hổm, bộ dạng cười ha ha, bộ dạng dí dỏm trêu đùa Hà Tấn, bộ dạng thất thố vừa nhìn thấy hắn thì liền đỏ mặt tay chân vụng về, cùng với cái đầu có những ý tưởng tinh quái nghĩ gì làm đó của nàng...
Ngoại trừ khuôn mặt giống nhau như đúc, những thứ khác hoàn toàn không giống Lãng Minh Nguyệt, càng đừng nói lãng Minh Nguyệt là một tay đàn rất hay, âm nhạc hoàn mỹ có thể lưu truyền thiên cổ, mặc cho nữ nhân này dù có chuyên cần luyện tập thế nào, cũng tuyệt không thề so với một nửa Lãng Minh Nguyệt.
Nàng, không phải Lãng Minh Nguyệt lúc trước cùng hắn viết xuống hợp đồng kia, nhưng lại là thê tử hắn cưới vào cửa, là mẹ đứa con trong tương lai của hắn.
Hắn đương nhiên có thể làm bộ như không biết rõ tình hình, để nàng cứ như vậy ở lại bên cạnh hắn...
Đôi mắt Vô Mộng buồn bã, dừng tay lại, trái tim trong phút chốc có chút đập mạnh và loạn nhịp.
Buồn bực… Tại sao bản thân mình lại có ý nghĩ như vậy đối với một nữ nhân không rõ lai lịch?
Hoặc phải nói là kinh sợ chiếm phần lớn? Dù sao, trong cuộc đời này của hắn chưa từng động tâm đối với nữ nhân nào, thậm chí, sinh ra một tí xíu tham luyến.
Vô Mộng nhíu mày, đang lúc muốn rút tay về, sau lưng cảm thấy một cỗ chưởng phong đánh úp lại ——
Không rõ ý đồ của đối phương, sợ gây nguy hiểm tới Lãng Minh Nguyệt đang mơ ngủ, hắn không có tránh ra, ngược lại quay người tiếp đối phương trước mặt một chưởng, chưởng cùng chưởng va chạm, lực đạo giao kích cường đại khiến cho hai người đều cùng chấn động, cả hai đều ngạc nhiên không thôi.
Người đến, là Hà Tấn.
Không lên tiếng, hắn ta lại ra tay thêm một kích, lúc này Vô Mộng vẫn thong thả hóa giải thế công của đối phương, lại vẫn hoàn toàn bảo vệ được nữ nhân nằm trên giường vững vàng, ngay cả một luồng gió cũng chưa tùng thổi tới trên mặt hắn.
Điểm này, hai người ngược lại vô cùng ăn ý, không muốn quấy nhiễu đến nữ tử không dễ dàng mới được ngủ bù, sau một ánh mắt ngầm hiểu, hai người một trước một sau đi ra cửa phòng.
“Ngươi ở nơi này làm gì?” Vừa bước ra khỏi cửa, Hà Tấn liền lạnh lùng hỏi.
Vô Mộng cong môi.”Ta nếu muốn hại nàng, nàng đã sớm chết. Ngươi cần gì phải lo lắng?”
“Nam nữ thụ thụ bất thân, nơi này là khuê phòng của tiểu thư.”
“Nàng là phu nhân, không phải tiểu thư.” Vô Mộng nhướn mày, sửa lại.”Còn có, ngươi không phải cũng xuất hiện ở trong phòng này sao?”
Hà Tấn mặt đen thui một hồi nói.”Ta là bảo tiêu.”
“Bảo tiêu thì đáng lí ra phải giữ ở cửa, không phải ở trong phòng, lúc nãy thì không phát hiện ta đến, mà bây giờ lại biết rõ ta ở đâu, vừa rồi ngươi không phải là ở bên ngoài rình coi chứ?”
Cái này gọi là rình coi?
“Ta phải bảo đảm an toàn của tiểu thư, đương nhiên phải tùy thời chú ý.” Hà Tấn có chút chột dạ bác bỏ.
“Phải không? Vậy được rồi, chỉ có điều ngươi đừng quên, nàng là phụ nữ đã có chồng, lại còn đang mang thai.. Hách Liên trang chủ không phải là người ngươi có thể đắc tội được đâu, ngàn vạn lần nhớ kỹ.”
“Hắn không xứng với tiểu thư.”
Hả? Vô Mộng mở to mắt, nhìn vẻ mặt tức giận bất bình của Hà Tấn.
“Cưới thê tử về nhà không đến một tháng thì để mặc nàng xuất đầu lộ diện đi ra ngoài kiếm tiền, nửa điểm cũng không quan tâm trong bụng nàng còn có đứa nhỏ, nam nhân như vậy không có tư cách làm trượng phu của tiểu thư.”
Nghe vậy, Vô Mộng cắn chặt răng.
Đúng vậy, hắn không có tư cách, có thể, chính nàng yêu cầu muốn xuất đầu lộ diện làm ăn buôn bán, theo quan sát của hắn, hai tháng qua nàng so với việc ở tại Hách Liên Sơn Trang thì giờ có thể nói là nàng ở đây vui vẻ hơn rất nhiều, dường như… cho tới bây giờ nàng chưa từng nghĩ tới trượng phu của nàng —— Hách Liên Kỳ.
Điểm này, hắn cũng rất buồn bực.
Tuy nhiên, hắn biết rõ hắn buồn bực hay không để ý, rất buồn cười, cũng rất nhàm chán, nhưng, biết nữ nhân của mình cả ngày cùng ở cùng nơi với nam nhân khác còn rất khoái hoạt, tâm tình hắn lại rất phức tạp.
Loại tâm tình … Gọi là ghen tị sao?
Nhờ phúc của Hà Tấn, mà rốt cục bây giờ hắn cũng hiểu rõ rồi.