Tô Tuân, xin lỗi đã không nói cho cậu biết. Rằng mỗi khi nghe tên cậu, Tô Phong có bao nhiêu đau thương trong đôi mắt…
Buổi chiều, cậu quay về ngôi nhà đã từng là nhà của cậu. Lấy ra chìa khoá ngày trước vẫn giữ, thử mở, cửa vẫn mở ra.
Cậu sửng sốt một chút, nhàn nhạt cười, hoá ra anh trai không đổi ổ khoá. Không sợ cậu trở về hay sao?
Mẹ cậu lúc ấy ngồi lặng trên giường, mắt hướng ra ngoài khung cửa sổ rộng lớn.
“Mẹ, con về rồi.” Tô Tuân cất tiếng gọi.
Bà quay đầu ra phía cửa, ánh hoàng hôn hắt vào qua khung cửa, nhuộm đỏ mái tóc ngả bạc của bà, khuôn mặt của bà trở nên hiền hoà hơn bao giờ hết.
“Tô Tuân ngoan, Tô Tuân đã lớn quá, cao hơn rồi.”
Cậu bước tới phía mẹ, ôm thân hình gầy gò của bà vào trong ngực.
“Tại sao Tô Tuân lại khóc a? Đừng khóc, đừng khóc. Mẹ sẽ làm bánh cho con ăn a.”
“Mẹ…” Cậu nói. “Con yêu mẹ.”
Điện thoại của Tô Phong đổ chuông, là từ nhà gọi tới.
Anh nghe máy. “Tiêu?”
“Anh…là em.”
Anh bất ngờ. “Tô Tuân? Cậu đến nhà tôi làm gì? Tiêu đâu?”
Cậu khẽ cười vài tiếng, nói:”Anh, kết thúc thôi. Em muốn trả cho anh, sự tự do của anh.”
Thanh giọng nhẹ bẫng từ đầu dây bên kia truyền đến không hiểu sao khiến cho anh có cảm giác sợ hãi.
“Cậu ở đó làm cái gì?!” Anh gầm nhẹ lên.
“…Anh, lúc nào cũng đối với em tức giận như vậy. Thật ra anh là một người rất nhẹ nhàng.
“Anh chẳng bao giờ thể hiện sự dịu dàng của mình, nhưng em vẫn biết đó. Cái buổi chiều ngày hôm ấy, anh ôm em, trấn an em, em đã không buông cánh tay anh ra.”
“Sau đó…sau đó yêu anh, thật lòng yêu anh. Anh không biết, anh mang những cô gái về nhà, em đã rất khổ sở. Em thật muốn moi tim mình ra, để nhìn xem, rốt cuộc vì cái gì lại nhức nhối như thế.”
“Anh ghét em, hận em, và hành hạ em. Anh khiến cho em bị mọi người chế giễu. Mỗi ngày đều vì thế mà em đã khóc. Nhưng chỉ cần được anh tha thứ, em vẫn làm tất cả.”
“Tại sao anh vẫn không thể tha thứ cho em?”
“Anh để cho thầy giáo, và cả đám bạn của mình giở trò với em, em không trách anh, vẫn chỉ mong được anh tha thứ. Để anh có thể dịu dàng với em hơn một chút, như ngày đó anh đã từng.”
“Nhưng mà càng ngày anh càng ghét em, em phải làm sao? Em làm theo những gì anh nói, đổi lại anh càng ghét em hơn.”
“Biết anh muốn theo đuổi Tiêu, em đã rất ghen tị. Sự ghen tị ấy như nghiền nát cả tâm can em vậy. Chỉ muốn nhìn anh cười, nhưng một chút, anh cũng không cười với em.”
“Anh…hôm đó, ngày anh kết hôn…em đã rất vui. Mặc dù anh uống say, em thấy mùi rượu trên người anh, biết anh có lẽ tưởng nhầm em với người khác… Vì anh luôn ghê tởm em, không muốn chạm vào em. Em đã rất vui.”
“Anh biết không? Tên em là một loại hương thảo mọc vào mùa thu. Còn anh có nghĩa là ngọn lửa bên trong của của loại hương thảo đó. Anh không biết đúng không? Nếu bên trong hương thảo này không có ngọn lửa đó, nó sẽ không thể sinh tồn. Buồn cười phải không…nhưng số mệnh chúng ta gần nhau thế đó.”
“Em vẫn luôn từ một chỗ, nhìn theo anh, yêu anh.”
“Anh không đem tình cảm của mình cho em, thay vào đó là sự căm ghét, ghê tởm, khinh bỉ…”
“…Nhưng em là yêu.”
“Anh à, em yêu anh. Đó là tội lỗi, cho nên em phải chuộc tội, trả cho anh tự do, từ nay chúng ta xoá bỏ ràng buộc, được không anh?”
Tô Phong nghe ra trong giọng nói ấy có sự vui vẻ vụng về.
Không…không được.
Ghét nhất là cậu cười.
Nụ cười yếu ớt, tái nhợt, khô khốc. Như thể sau đó cậu sẽ hoàn toàn biến mất.
Biến mất, tất cả trở về con số không.
Biến mất, rồi không thể tìm cậu nữa.”Không…không! Không muốn xoá bỏ mọi thứ giữa chúng ta! Cậu đang nghĩ cái gì vậy! Mọi chuyện nào có đơn giản như thế! Cậu lại tự ý quyết định! Luôn cho là mình làm đúng! Đáng chết!”
Thanh âm cậu nhỏ xuống, khó để nghe được rõ ràng.
“Qủa nhiên…anh vẫn còn hận em. Thật xin lỗi, anh. Cuối cùng…vẫn để anh hận như thế.”
“Anh, báo cảnh sát đi…”
“Cậu có ý gì…”
“Anh này, em yêu anh.”
Tô Tuân đặt điện thoại xuống.
Tô Phong gọi lại nhưng không cách nào liên lạc được.
“Đáng chết!” Anh ném điện thoại xuống, chạy ra ngoài.
Mười lăm phút đường đi về nhà, hôm nay lại dài đến lạ.
Tô Tuân…Tô Tuân…
Tô Tuân!
Chưa chạy đến dưới khu nhà đã nhìn thấy khói đen thoát ra từ một nhà trên cao, ánh lửa cũng lấp loáng trong đó.
Không…không phải sự thật.
Tô Phong kinh hãi nhìn, thực sự, đó là tầng anh ở.
Anh không chần chừ chạy tới khu nhà, định xông vào nhưng lại có người cản.
“Tránh ra! Tôi là chủ hộ! Tôi muốn vào!”
“Không được! Trong đó giờ quá nguy hiểm! Người sống chung quanh đều phải ra hết rồi.”
“Không! Buông ra! Buông ra…mẹ tôi, em trai tôi…vẫn còn ở bên trong! Xin các người, để tôi vào đi…em tôi…xin các người…”
“Bình tĩnh, bình tĩnh một chút. Lính cứu hoả sắp tới rồi.”
Họ cố sức lôi anh ra, anh thì giằng co, cố sức lao vào.
“Tô Tuân! Tô Tuân! Đồ đáng chết này! Mau ra khỏi đó! Tô Tuân…Tô Tuân…”
Một màu máu đỏ tươi hiện lên trong đầu anh, anh nôn ra máu, sau đó hôn mê bất tỉnh.
Nghĩ tới ngày đó, khắp phòng đều là máu.
Lại nghĩ, là anh yêu cậu trước.
Lúc nhỏ, Tô Tuân trông vô cùng đáng yêu, khi cậu cất tiếng cười trong trẻo, anh đã nghĩ đến một thiên thần thật sự. Anh lúc nào cũng muốn ôm chặt lấy con người bé nhỏ ấy, nắm lấy những ngón tay mềm mềm của cậu. Nhưng là cậu luôn muốn chọc ghẹo anh, thậm chí ở trước mặt đám trẻ con ngày đó, tụt quần anh. Anh đã giận đến muốn khóc, nhưng là ở trước mặt cậu, nhất định phải giống như một người con trai chân chính.
Anh muốn là một người con trai đường đường có thể bảo vệ cậu.
Rốt cuộc, đã có lúc anh bảo vệ được con người đó.
Ngày hôm ấy, tan học trở về nhà, nghe thấy tiếng khóc của cậu trong thư phòng của cha. Anh sợ nhất là thấy cậu khóc, mở cửa phòng, nhìn thấy là hình ảnh cha đang xâm phạm thân thể của cậu.
Tất cả như ngừng lại ở khoảnh khắc đó. Anh không biết mình như thế nào đã đến phòng bếp lấy một con dao, cũng không biết mình đã đâm cha bao nhiêu nhát.
Anh biết, anh bảo vệ Tô Tuân.
Tô Tuân run sợ lẩy bẩy, anh đã đi tới, mặc quần áo cho cậu, ôm cậu vào lòng,
Lần đầu tiên anh ôm cậu vào lòng là khi đó.
Tô Phong nhớ mình cũng đã phát run, bởi anh giết người, giết cha anh. Nhưng miệng vẫn nói không ngừng, “Đừng sợ, có anh bảo vệ em. Đừng sợ, anh đây rồi.”
Máu, khắp nơi đều là máu.
Tại sao trông thấy cậu cười, sẽ khó chịu như vậy?
Tại sao nhớ cậu nhiều như thế, vẫn đối với cậu tức giận?
Tại sao lại hận cậu như thế?
Không yêu, sao lại hận.
Tô Phong hận là hận chính mình. Hận vì đã có một tình yêu cấm kị như thế, hận đã giết cha, hận khiến cho gia đình tan nát.
Một tay anh phá huỷ tất cả. Anh không muốn còn dây dưa với cậu, chỉ vì muốn được giải thoát khỏi những tội lỗi ngày đó.
Anh biết, mình là một con quỷ nhát gan.
Rõ ràng là yêu sâu đậm như vậy, tại sao lại muốn quên, tại sao lại muốn lừa mình gạt người?
Tô Tuân…Tô Tuân…em của anh…
Nên nói “Thật xin lỗi” phải là anh…
Nên cầu xin sự tha thứ cũng là anh…
Thật xin lỗi..
Thật xin lỗi…
Anh yêu em.
Lửa, xung quanh bốn bề đều là lửa.
Tựa như nối thành một mảng đỏ rực, như là ngọn lửa có trong tên của anh…
Lửa đốt, em không thở nổi rồi…
Đau quá…rất đau. Toàn thân, đều rất đau đớn.
Anh…vẫn không thể cư xử dịu dàng hơn một chút…
Em rốt cuộc đã sai ở đâu vậy…em chẳng qua là…yêu anh thôi.
Em có thể vui chứ? Anh nguyện ý tha thứ cho em sao? Anh trai…
-Hoàn-