"Haiz, Manh Manh bị người ta câu lấy mang đi mất rồi ~~" Thay vì nói là lo lắng, không bằng nói là hả hê, Chu Dao dùng cùi chõ đụng Hầu Thành một cái.
"Cô ấy cũng không phải là em bé." Nói thì nói như vậy, thấy ánh mắt tìm kiếm của Mạch Manh Manh, Hầu Thành cảm thấy tâm trạng rất tốt.
"Cắt ~~" Quả nhiên, Chu Dao cũng phát hiện Mạch Manh Manh không có tiền đồ, "Đừng nói anh không quan tâm cô ấy, tôi không tin."
"Chuyện của tôi, tự tôi biết."
Rốt cuộc tìm thấy Hầu Thành Mạch Manh Manh tạm biệt Triệu Nhất Bác, xoay người đi về phía người đang núp trong bóng tối kia. Hầu Thành đi ra, tự nhiên ôm lấy Mạch Manh Manh, "Chúng ta nhảy một điệu." Lúc nhìn Triệu Nhất Bác, ánh mắt của Hầu Thành rõ ràng không tốt. Triệu Nhất Bác sửng sốt một chút, tự mình thu lại, hóa ra lại nhìn trúng cô gái đã có chủ rồi......
Mà Mạch Manh Manh lại không phát hiện ra khi hai người kia thoáng nhìn nhau liền nổi lên sóng ngầm mãnh liệt, chỉ cảm thấy cánh tay của Hầu Thành đặt ở trên eo mình như một thanh sắc nóng, đang được đốt cháy, Manh Manh dám khẳng định, bây giờ, chắc chắn mặt mình rất đỏ.
Lúc đứng mặt đối mặt, gần như không có khoảng cách với Hầu Thành. Manh Manh cảm giác cả người mình liền cứng ngắc.
"Em đang hồi hộp sao?" Hơi thở của Hầu Thành xuất hiện bên tai làm Mạch Manh Manh choáng váng.
"Không có......" Mới lạ!
"Nhiều người nhìn như vậy, em cũng không muốn mất mặt đúng không? Hả?"
Mạch Manh Manh đột nhiên cảm thấy, thật ra thì Hầu Thành vô cùng có phong cách yêu nghiệt, còn là một lão yêu tinh cực phẩm thâm tàng bất lộ!
"Ưm!" Nhăn mặt, lúm đồng tiền càng hiện sâu, "Em không có đạp trúng chân chứ!"
Waltz. Manh Manh rất hối hận, không mặc loại váy nhẹ nhàng, nhảy không ra hiệu quả nên có. Chẳng qua ở trong mắt người khác, trên sân khấu cặp đôi này rất hấp dẫn ánh mắt, hoàn toàn không cần đến quần áo khiêu vũ chuyên nghiệp.
Đi tới, lui về phía sau, lên xuống, lên xuống...... Mỗi một động tác, hai người phối hợp rất ăn ý, người không biết rõ gần như sẽ cho rằng bọn họ đã nhảy cùng nhau rất nhiều năm.
Bản nhạc kết thúc, tất cả mọi người cảm thấy chưa thỏa mãn, người xem chưa xem đã nghiện, người nhảy chưa nhảy đã nghiện.
"Haiz...... Manh Manh, có chuyện gì em không làm được không?"
"Hả?"
"Thế nhưng em lại biết khiêu vũ nha!!" Vương Hạo hét.
"À, anh nói chuyện này sao, lúc em còn nhỏ cơ thể không tốt, ba mẹ em liền cho em đến đoàn múa, luyện tập mấy năm."
"Được rồi...... Anh gần như cho rằng em chính là người trong truyền thuyết cầm kỳ thư họa không gì không biết......"
"Nào có? Cầm kỳ thư họa cái nào em cũng không biết nha!" Mạch Manh Manh rất nghiêm túc chỉnh lời Vương Hạo.
"...... Anh chỉ muốn ca ngợi em thôi......"
"Ha ha......"
********** Truyện chỉ được đăng tải duy nhất tại diễn đàn L ee Q uys Đ oon
"Cô bé này, đúng là có chút tài năng nha ~~" Chu Dao phục hồi tinh thần lại từ trong sự kinh ngạc, ngồi lên ghế chân cao, trêu ghẹo Hầu Thành.
"Quả thực ngoài dự đoán của tôi." Trên cánh tay dường như vẫn còn cảm thấy nhiệt độ ấm áp trên eo Mạch Manh Manh.
"Bắt đi, người ta đối với anh một lòng một dạ mà...... Cô gái tốt như vậy rất dễ bị người khác chiếm mất, anh hối hận cũng không kịp đấy." Chu Dao nhìn chằm chằm Mạch Manh Manh cách đó không xa cẩn thận quan sát một lúc lâu, vươn người tới trước mặt Hầu Thành, móng tay sơn một lớp màu chocolate nhẹ nhàng nâng cằm Hầu Thành lên, "Cô ấy rất giống một người."
Rốt cuộc ánh mắt Hầu Thành có một chút dao động, "Giống ai?"
"Ha ha...... Chỉ là giống một vài điểm mà thôi, anh cũng không cần phải lo lắng như vậy."
"Mỗi người đều là một thực thể khác biệt."
"Anh biết là tốt rồi. Anh đừng làm xáo trộn cảm giác của mình. Nếu như anh khiến Manh Manh đau lòng, tôi sẽ không bỏ qua cho anh." Nhẹ nhàng đặt đôi chân thon dài mang vớ đen xuống, lúc giày cao gót hơn mười cen-ti-mét rơi xuống trên mặt đất giống như là giẫm trên đất bằng.
Hầu Thành hơi nheo mắt, "Cô bé này có sức quyến rũ như vậy? Cô chỉ mới biết cô ấy ba tháng mà thôi."
Chu Dao gõ gõ điếu thuốc lá ở ngón giữa, đá lông nheo, "Không phải tôi nói rồi sao? Tôi yêu cô ấy ~~"
"............" Người phụ nữ có thể khiến cho Hầu Thành im lặng, trừ người kia, chính là người bạn tốt trước mắt.
**********
Lúc kết thúc buổi tiệc, thấy nhau vừa mắt thì lưu số, có thể quen thêm bạn cũng không tồi.
Hầu Thành đưa Mạch Manh Manh về nhà. Nhà của Mạch Manh Manh cách trường học và công ty của mình không xa, Mạch Manh Manh mua một căn hộ đơn không tới 30 mét vuông, thích hợp cho con gái ở.
Lúc đến dưới lầu, Mạch Manh Manh không biết nên hay không nên mời Hầu Thành lên nhà ngồi một chút, đã 8 giờ, khuya lắm rồi...... (Tác giả: Manh Manh, chỉ có cô cảm thấy rất khuya mà thôi -_-|||).
Hầu Thành nhìn thấu Mạch Manh Manh đang rối rắm, nhưng cũng không nói ra, lẳng lặng chờ.
Mạch Manh Manh suy nghĩ một lúc lâu, rốt cuộc lựa chọn Hầu Thành giữa ngủ và Hầu Thành, ngẩng đầu lên, "Anh có muốn đi lên ngồi một chút hay không, ở lầu ba."
"Không cần. Em nghỉ ngơi sớm một chút đi." Hầu Thành nhẹ nhàng trả lời.
Mạch Manh Manh thở phào nhẹ nhõm, không rõ trong lòng là cảm giác mất mác hay là may mắn. Cuối cùng, lấy dũng khí, hỏi Hầu Thành, "Chúng ta, như vậy, có tính là đang yêu hay không?"
Ngược sáng nên không thấy rõ nét mặt của Hầu Thành, chỉ nghe âm thanh nhàn nhạt, "Em cảm thấy thế nào?"
"Em cảm thấy phải!" Mạch Manh Manh vội vàng nói, lại cảm thấy mình quá không rụt rè, chỉ sợ Hầu Thành bị mình dọa thì xui, nhanh chóng cúi đầu, xoắn ngón tay.
"Em nói phải, vậy thì coi là như thế đi." Một hồi lâu, Hầu Thành nhìn Mạch Manh Manh xoắn ngón tay đến rối rắm, rốt cuộc quyết định bỏ qua cho người nào đó cùng ngón tay đáng thương của người nào đó.
"?" Mạch Manh Manh chợt ngước mặt lên, ánh sáng trong mắt khiến cho xung quanh bừng sáng, "Thật?"
"Thật." Hầu Thành chăm chú nhìn vào cặp mắt kia, nghiêm túc trả lời, "Chúng ta yêu nhau đi."