Lời và chỉnh sửa: Mặc Mặc
_____________________
Đặt Âm Tịch xuống giường ngọc, trước bao cặp mắt kinh ngạc của mọi người, Hoàn Bất Phá đọc một tràng dài câu chú ngữ, y đi lòng vòng quanh giường, tay phải cầm giấy phù, tay trái cầm một tràng chuỗi hạt lần lần niệm niệm, vẻ mặt càng lúc càng ngưng trọng, một đầu tóc đầy mồ hôi.
Trong phòng bất chợt tĩnh lặng, chỉ nghe loáng thoáng tiếng bước chân cùng tiếng niệm chú to rõ của Hoàn Bất Phá.
Tôn Quyền nhìn một cảnh trước mắt cái gì cũng không nói, chỉ nghĩ: cái tên Hoàn Bất Phá này, giả vờ cũng thật chuẩn.
Qua một lúc lâu, Hoàn Bất Phá vẫn chưa ngừng lại, nhưng lại có một người đang lo lắng bất an.
Tôn Thiến thở gấp, ánh mắt đỏ hồng đáng thương, gương mặt trang điểm tinh xảo cũng thay vào đó là vẻ mặt yếu nhược, tầm mắt chỉ chú ý mỗi mình Cơ Âm Tịch trên giường ngọc, tâm càng ngày càng mất kiên nhẫn, chính là khi nàng định xông lên ôm lại Tịch nhi vào lòng, Hoàn Bất Phá liền nhanh hơn nàng một bước dừng đọc chú thuật, hai chân trụ vững lại, gian nan mở miệng nói: “Không phải do không hợp phong thủy, ngũ công tử là do gặp khắc tinh, khắc tinh này sinh ra tà khí, diệt đi dương khí của công tử, làm công tử suy yếu.”
Hoàn Bất Phá thấy Tôn Thiến trong một khắc động tâm nên mới mở miệng chặn lại luống cuống của nàng, sau đó ra hiệu cho nàng bình tĩnh.
Hoàn Bất Phá đứng bên giường ngọc đang buông mành, y một đầu tóc đầu mồ hôi, toàn thân chật vật, y kín đáo hướng ánh mắt sang Tôn Quyền, sau khi nhận được dấu hiệu ám chỉ của Tôn Quyền, y nhắm chặt hai mắt, tiếp tục: “Tà khí mới nổi ở hướng Đông Nam, hiện tại đang rất yếu, là lúc thích hợp để tiêu diệt.”
Do không thấy sự trao đổi của hai người, Cơ Dương Hoa không chút mảy may nghi ngờ, ngược lại càng tin vào Hoàn Bất Phá, triệt tiêu sự hoài nghi trước đây.
“Tà khí? Là khắc tinh sao?” Cơ Dương Hoa kinh ngạc hô, hắn cơ hồ từ trến ghế quý phi bật dậy, hắn ngàn vạn lần chưa từng nghĩ tới trong phủ đệ của mình lại có thứ không sạch sẽ, mà lại còn là khắc tinh phát tà khí, . . .nhưng hướng Đông Nam . . .chẳng phải là. . . .
Cơ Dương Hoa không phải thuộc dòng quý tộc quan lại, hắn xuất thân bần hàn, lúc nhỏ hắn sống trong một thôn nhỏ khá gần kinh thành, ngày ngày nghe những người trong thôn bàn tán về những hồn ma nhập xác người, chuyện về thầy bùa pháp sư trấn yêu diệt quỷ, những câu chuyện thêu dệt huyền bí làm cho một kẻ vô học như hắn tin tưởng, nay khi đã trở thành Hữu tướng đương triều, hắn vẫn như cũ tin vào mê đạo.
Nay Hoàn Bất Phá vừa đi vừa lảm nhẩm đọc đạo chú, lại thêm Tôn Quyền nói y là tu luyện trên núi, càng khiến cho Cơ Dương Hoa tin lời y hơn, trong lòng cũng sinh ra sự kính trọng.
“Đúng vậy, theo lời ta đọc được trên linh khí truyền đến, có hai luồng tà khí, một mạnh một yếu, nếu bây giờ không diệt nó, để nó lớn mạnh đến mức không thể cứu vãn, đến lúc đó không chừng Hữu tướng phủ cũng sẽ bị liên lụy rất nặng.” Hoàn Bất Phá ra vẻ thành tâm nhắc nhở cho Cơ Dương Hoa.
“Hoàn đại sư, làm sao mới có thể tiêu diệt nó?! Nhưng mà, cần phải giết người sinh ra chúng không?”
Cơ Dương Hoa nghiến răng, dù đã biết tà khí kia chắc chắn là nhi tử cùng nữ nhi mà Lưu Sa sở sinh cho hắn, nhưng mà. . . hắn phải ngoan tuyệt trong chuyện này, hắn hiện tại thực sự lo lắng.
Cơ phủ là gì? Là công sức hắn nửa đời gây dựng, là hắn chịu đựng nhục nhã bàn tán của các quan trong triều, cúi đầu khom lưng nhờ nhà vợ mà có, là mồ hôi nước hắn gây cảm tình với hoàng đế, Cơ nghiệp này, một chút cũng không thể mất.
Hắn không có quá nhiều tình cảm với Lưu Sa, đương nhiên không có chút cảm xúc với hai đứa nhỏ, hắn đặt thêm tên gọi thân mật cho chúng, đồng nghĩa với việc chúng được hắn đặc biệt xem trọng, hơn ai hết hắn hi vọng Ngõa Trì có thể nối nghiệp hắn, Quán Quán có thể gả cho Hào môn vọng tộc, giúp đỡ hắn xây dựng Cơ Tộc sánh ngang với Tứ đại gia tộc, nhưng khi chúng có sức uy hiếp tới địa vị của hắn, thì lập tức, phản ứng của hắn là: 'diệt!!!'
Lưu Sa tuy hắn không yêu nhưng cô ta vẫn còn giá trị, sau này hắn có thể để cô ta sinh thêm vài nhi tử nữa, xem như thế vào chỗ Ngõa Trì . . .
Tóm lại, Cơ phủ không thể suy sụp!!
Nghĩ vậy, toàn thân Cơ Duơng Hoa phát ra sát khí mãnh liệt
Thấy Cơ Dương Hoa đột nhiên quan tâm, Tôn Thiến rất đỗi vui mừng, Tịch nhi quả nhiên vẫn được phu quân xem trọng, nhưng mà bỗng nghĩ đến điều gì, Tôn Thiến có chút lo lắng trở lại.
Đến bên giường ngọc bế Cơ Âm Tịch, Âm Tịch đã ngủ, dung mạo hiền hòa khả ái, nhưng vẫn như cũ xanh xao, Tôn Thiến ôn nhu lặng lẽ vuốt ve sống lưng đứa nhỏ, mong hắn yên ổn ngủ, Tịch nhi của nàng, dù thế nào cũng phải là người thừa kế.
Sau này, nàng nhất định phải bồi đắp trả lại Tịch nhi . . .
Nàng đang lo lắng, nếu để Dương Hoa đến đó, lại động lòng không muốn giết chúng, Tịch nhi của nàng đây không phải chịu khổ không công sao?!!
“Ảnh hưởng đến tướng phủ? Vậy không phải ảnh hưởng đến sự tồn vong, hưng thịnh của phủ Hữu Tướng sao?” Tôn Thiến thổi thêm lửa, đặc biệt nói lớn chói tai, còn nhấn mạnh bốn chữ “tồn vong, hưng thịnh”, ngóng mong Dương Hoa sử trí đúng theo kế hoạch của nàng.
“Bẩm thừa tướng, cách diệt chúng rất dễ, vì hiện tại Tà khí có chút yếu ớt, giết chúng theo cách thường là được, nếu có thể giết bây giờ thì càng tốt.”
Hoàn Bất Phá tự tin nói, xong lại hướng Tôn Thiến ngồi bên giường.
“Cơ phu nhân, yên tâm, chỉ cần thảo dân ra tay, đảm bảo không có hậu hoạn.”
“Không cần bàn cãi nhiều, Tà khí này đã định là phải diệt!!” Tôn Quyền giống như ngày trẻ, khí thế ngút trời quát, tranh giành với tôn nhi của lão là phải chết, có trách, thì trách ngươi sinh vào quý tộc hào môn mà lại là nam hài.
Nhìn thấy Cơ Âm Tịch sắp bị dược liệu hành đến không chịu nổi, Tôn Thiến là mở ra át chủ bài cuối cùng.
“Đều tại chúng nó hại Tịch nhi, phu quân, phụ thân, hai người phải thay Tịch nhi đòi công đạo, đều do chúng hại Tịch nhi...” Tôn Thiến yếu nhược nói, dung mạo như hoa trông xanh xao gầy gò hơn, nước mắt như hạt ngọc thi nhau rơi xuống rồi tan vỡ, khiến người ta trông thấy mà kích động muốn ôm nàng vào lòng an ủi.
“Phu nhân đừng khóc nữa...ta sẽ thay nàng giúp Tịch nhi mà...” Quả nhiên, liễu yếu đào tơ luôn luôn là loại hình Cơ Dương Hoa yêu thích, Nhị di nương Sở Hà tính tình dịu ngoan nhu thuận chính là ví dụ, hắn bước nhanh đến bên giường ngọc, ôm lấy nàng, ánh mắt kiên định mà nhìn Tôn Thiến, ôn nhu trấn an, cũng chậm rãi rút khăn tay trong áo ra, lau cho Tôn Thiến, nhìn nữ nhân trước mắt, trong lòng Cơ Dương Hoa bỗng hơi mềm mại.
Một màn phu thê tình thâm trước mắt, Tôn Quyền vô cùng hài lòng, cố ý quăng cho nữ nhi ánh mắt tán thưởng, nữ nhi của hắn quả nhiên thông minh tuyệt đỉnh.
Còn Hoàn Bất Phá vẫn như cũ yên lặng, trên mặt lạnh lùng chỉ có hai từ: nghiêm khắc.
Chờ cho nữ nhi bình tĩnh hơn, Tôn Quyền mới ngỏ ý cáo từ.
“Ta mệt mỏi rồi, ta về phủ trước, Hoàn Bất Phá, ngươi ở lại giúp thừa tướng đại nhân xử lí mọi chuyện đi, Thiến nhi, Tế nhi (con rể), ta về trước.” Việc nhà của Cơ Dương Hoa, thân phận của Tôn Quyền vẫn khó khăn xử lý, nên lão đành nhân nhượng trở về, nhưng vẫn không quên để Hoàn Bất Phá ở lại do thám tình hình.
“Phụ thân đại nhân (nhạc phụ đại nhân) đi thong thả.”
(Mặc: Ta rất muốn ghi là “đi thanh thản” =)))
“Trấn Quốc công đi thong thả.” Hoàn Bất Phá cúi gập người một cái, xem như hành lễ.
Tôn Quyền gật đầu, liếc mắt sang tên pháp sư ý nói muốn hắn khi trở về báo cáo, lại hướng về Tôn Thiến âm thầm tán thưởng, sau đó, liền cùng thiếp thân thị vệ trở về phủ Trấn Quốc Công.
“Hoàn đại sư, ngài dẫn đường được không? Mời!” Sau khi tiễn Tôn Quyền về phủ, Cơ Dương Hoa lập tức nhanh muốn thi hành, hắn so với Tôn Thiến càng muốn gấp hơn, chuyện này là cấp thiết quan trọng, không thể chậm trễ, buông tay đang ôm nàng ra, hắn đi ra khỏi cửa hướng Hoàn Bất Phá làm động tác mời.
“Hữu tướng khách khí! Mời!” Hoàn Bất Phá lãnh thanh trả lời, bước chân nhanh hơn một bước đi lên phía trước, hướng đi rõ ràng là hướng về Lưu Sa viện.
Tôn Thiến cũng vội vàng ôm Tịch nhi theo sau.
---- ----- ------
Lưu Sa Viện.
Lưu Sa đang ngồi trên ghế quý phi, hai bên là hai hài tử xinh đẹp đáng yêu, hai hàng lông mi thanh tú của nàng (Lưu Sa) nhíu lại, trong lòng chợt không hiểu sao dâng lên từng đợt căng thẳng.
Mấy ngày nay Ngũ công tử đổ bệnh Lưu Sa không phải không nghe, nhưng mà cũng không muốn đến thăm, ngày đầu tiên thỉnh an cũng đã dâng lễ vật cầu phúc, tuy thật lòng mong muốn Cơ Âm Tịch khỏi bệnh, nhưng Lưu Sa cũng là lười nói ra.
Đại phu nhân tuy không thật sự gây khó dễ, nhưng cũng là ghét nàng ra mặt, từ ngày đầu bước chân vào tướng phủ, nàng liền biết, cả đời này sẽ không có hi vọng được sống an nhàn thoải mái.
Nhưng mà! Chưa bao giờ nàng có cảm giác lo lắng như vậy, giống như. . .có cái gì đó sẽ xảy ra. . .
Lắc lắc đầu, Lưu Sa, từ bao giờ ngươi trở nên cẩn tắc như vậy?
Có lẽ nàng là suy nghĩ nhiều, nên thư giãn một chút. . .
“Di Nương! Di nương! không xong rồi, lão gia cùng Đại phu nhân mang một pháp sư đến, nói là muốn xem xét phong thủy. . .” Nha hoàn Tâm nhi từ ngoài cửa chạy vào, hớt hải nói.
“Cái gì! Ba năm nay làm gì có chuyện xem phong thủy?” Cơn mệt mỏi trong người nhanh chóng tan biến, nàng từ trên giường bậy dậy, sửa lại y phục cùng đầu tóc, cùng nha hoàn bái kiến lão gia, trên mặt không dấu nổi kinh ngạc thật sâu, ba năm nay ở tướng phủ đều sóng yên biển lặng, không lẽ bây giờ liền đùng một phát nổi bão?
“Lão gia, phu nhân đến. . .”
“Thiếp thỉnh an Lão gia, tỷ tỷ.”
“Nô tỳ thỉnh an lão gia, Đại phu nhân.”
Lưu sa cùng nha hoàn bên người quỳ trên mặt đất, hướng Cơ Dương Hoa cùng Tôn Thiến hành lễ.
Cơ Dương Hoa tiêu sái phất tay, vẻ mặt thâm trầm đi đến bên chiếc nôi nhỏ nơi hai hai tử đang ngủ, hắn nhíu mày, hai hài tử cơ bản đang ngủ liền nghe tiếng động lớn đánh thúc, không tự giác mở to mắt nhìn, nhưng cũng không khóc không nháo, Cơ Âm Tà ngoan ngoãn đưa tay vào miệng mà mút, hoàn toàn xem “người mới vào” là không khí, Cơ Quân Tà thì thản nhiên nhìn nam tử trước mắt, lặng lẽ đánh giá.
Nhìn hài tử mới sinh không có một chút kinh hách hoảng sợ khi bị đánh thức, Cơ Dương Hoa càng thêm tin tưởng hai đứa nhỏ là khắc tinh tà khí, lập tức cảm giác chán ghét lan tỏa đến toàn thân, hắn nhếch môi gọi Hoàn Bất Phá:
“Hoàn đại sư nhìn xem, có phải đây là nơi phát ra tà khí?”
“Bẩm thừa tướng, đúng là như vậy, tà khí này là từ bọn chúng phát ra.” Hoàn Bất Phá đến bên giường, tay chỉ thẳng vào Cơ Âm Tà cùng Cơ Quân Tà khẳng định nói, ánh mắt cũng cẩn thận cân nhắc.
Cơ Quân Tà trừng mắt nhìn Hoàn Bất Phá, cái gì Tà khí? Nàng chỉ là đầu thai nhưng lượt bớt khúc xuống âm phủ với Mạnh bà, Nại Hà kiều thôi, đâu mang gì đến tà khí? Không lẽ là Huyết sắc Thiên Ma nhãn của nàng? không a, nó đâu gây ảnh hưởng gì? Cái này không phải ở hiện đại đã thử nghiệm rồi sao?
“Tà khí? Là gì vậy lão gia, thiếp không hiểu?” Lưu Sa kinh ngạc hô, chỉ là xem phong thủy thôi mà, tà khí là gì chứ? lại còn là hai nhi tử của nàng phát ra?
“Tiện nhân, ngươi còn dám nói? Dám sinh ra một đám khắc tinh cho Cơ phủ, quả thật là tiện nhân. . .” Tôn Thiến nghiến răng nói, còn không quên trừng mắt cay độc với Lưu Sa, trong mắt Tôn Thiến, ả chẳng qua chỉ là một tiện thiếp không lên nổi mặt bàn, nay có cơ hội đấu đá với nhau, đương nhiên Tôn Thiến liền bộc lộ vẻ mặt ác độc.
“Đại phu nhân, ăn nói cẩn trọng, ai là tiện nhân?” Lưu Sa đáy mắt nổi lên lạnh lẽo, cái gì Khắc tinh? Tôn Thiến đây là ám chỉ cái gì?
“Ta là nói ngươi đó! đồ tiện nhân!. . .” Tôn thiến tức giận cãi lại, cũng quên mất phu quân cùng Hoàn Bất Phá hiện tại đang ở đây.
“Hai người đủ rồi!” Cơ Dương Hoa rống giận uy nghiêm vang lên, cả hai nữ nhân đều nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
Tôn Thiến tuy vẫn tức giận, nhưng bông cảm thấy một đạo hàn quang cực lạnh từ trên phía trước hướng đến người nàng như muốn ăn tươi nuốt sống, Tôn Thiến liền ngẩng lên, nhưng tuyệt nhiên không có lấy một bóng người, không lẽ nàng (Tôn Thiến) lầm?
Cơ Quân Tà sắc bén liếc Tôn Thiến một cái, sau đó liền quay sang tiếp tục đấu mắt với Cơ Dương Hoa, tình hình đại khái đã nắm rõ, phụ thân yêu quý đây chắc chắn bị Đại phu nhân kia cùng tên pháp sư này lừa, mà chính xác là nói với hắn Cơ Quân Tà cùng đệ đệ chính là khắc tinh của tướng phủ.
Lúc trước đã từng chứng kiến Cơ Dương Hoa ánh mắt tính kế, nên cũng tin chắc hắn nhất định chỉ xem các nàng (Cơ Quân Tà) là con cờ, không dành một chút tình cảm, nay lại ảnh hưởng đến địa vị của hắn, tất hắn sẽ ra tay tiêu diệt.
Nếu như bình thường, hẳn Cơ Dương Hoa đã sớm không vừa mắt, thậm chí chán ghét Tôn Thiến, nhưng hôm nay lại khác, hắn giả vờ như không biết, thậm chí càng tỏ ra không thích Lưu Sa, hắn chỉ chăm chú nhìn nam hài tử vì kinh ngạc mà trừng lớn mắt như muốn lọt ra ngoài trong nôi, lòng càng thêm chắc chắn chúng không phải những hài tử bình thường, trong nháy mắt, liền nổi lên sát khí, ánh mắt nhìn Cơ Quân Tà, Cơ Âm Tà chứa một tia thù hằn thật sâu
“Hoàn đại sư, chuyện này phải xử lí làm sao đây?” Cơ Dương Hoa đương nhiên không rành về mấy đạo pháp này, hắn liền hướng Hoàn Bất Phá hỏi.
“Phu quân, ngài nói gì vậy, đó là con của chúng ta, là hài tử của chàng.” Lưu Sa ánh mắt chứa sương ôn nhu khuyên bảo, gương mặt tinh xảo phút chốc tái nhợt, trông qua vô cùng nhu nhược.
Nàng gần như không thể tin, Cơ Dương Hoa muốn giết hai nhi tử, hổ dữ còn không ăn thịt con, vậy Cơ Dương Hoa ngươi là loài gì đây? Cho nên, nàng cố níu kéo một tia hi vọng, hi vọng hắn nghĩ đến tình cảnh ba năm nay mà buông tha Quán nhi, Triết nhi. . .
“Lưu Sa. . .Ta. . .”
“Phu quân, ngươi phải nghĩ đến Tịch nhi, đến Cơ phủ, nhất định không thể động lòng. . .” Đúng như dự đoán, Cơ Dương Hoa chỉ cần thấy nữ tử yếu mềm liền động dung.
Không được!, tuyệt đối không được xảy ra sơ xuất!
“Oa oa...oa...” Bất chợt, Cơ Âm Tịch giống như bị đau đớn mà khóc lên, âm thanh vang dội như muốn bể cả phổi, làm cho Tôn Thiến giật mình hoảng hốt, đây là. . .dược tính phát tác. . .