Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Ngôn Hi khẽ thở dài cúp điện thoại, Thần Hoan trở về Los Angeles đến giờ cũng đã ba tuần rồi, nhưng mà ngay cả một chút tin tức cũng không có, không biết cha có bỏ qua việc kết hôn buôn bán này không nữa?

Mà thôi, cô suy nghĩ nhiều thế làm gì? Thuyền tới đầu cầu tự nhiên thẳng, nếu đúng là có chuyện gì thì Thần Hoan đã liên lạc với cô rồi, chứ đã không im lặng như thế này. Không có tin tức gì mới là chuyện tốt, tội gì cô phải lo lắng chuyện không đâu?

Trở lại giường, Lâm Ngôn Hi vén chăn lên chuẩn bị đi ngủ, đúng lúc đó, từ phía ban công truyền đến tiếng động sột sột soạt soạt.

Thần kinh đột nhiên căng lên, trong lòng dâng lên cảnh giác cao độ, Lâm Ngôn Hi cẩn thận từng chút, từng chút một đi về phía ban công. Đến nơi, cô nhìn thấy Tề Hàn Tinh đang treo mình lơ lửng trên không trung, bám vào sợi dây cột ở dưới ban công phòng cô rất nguy hiểm. Trái tim cô như bị ai đó siết chặt đến không thở nổi, muốn nhảy ra khỏi lồng ngực ngay lập tức, cứ đập thình thịch nặng nề liên hồi.

“Này! Anh làm gì ở đó vậy?” Không hề nghĩ ngợi, cô vội vã kêu lên: “Anh mau xuống đi, ở đó rất nguy hiểm.”

Tề Hàn Tinh giật mình, sợ đến nỗi không dám động đậy, định thần nhìn lại, thì ra là Lâm Ngôn Hi, liền buông lỏng sự căng thẳng, “Suỵt! Nói nhỏ thôi, cô muốn đánh thức mọi người dậy à?”

Đè nén nỗi lo sợ không biết giải thích tại sao, Lâm Ngôn Hi hạ thấp giọng nói: “Nếu anh không xuống thì mau leo lên đi, đừng treo mình lơ lửng như vậy, ngộ nhỡ dây đứt thì làm thế nào?”

“Cô yên tâm, sẽ không sao đâu! Đợi một chút cô giúp kéo tôi lên trên đó.” Tề Hàn Tinh tiếp tục leo lên, cuối cùng cũng đến được lan can, nhờ sự giúp đỡ của Lâm Ngôn Hi trèo vào trong ban công.

Cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, cô không nhịn được mà mở miệng giáo huấn anh một tràng: “Rõ ràng là có cửa để đi, sao lại leo dây đi vào, anh thấy bộ dạng này của anh hay ho lắm sao? Anh là chủ nhà chứ có phải kẻ trộm đâu mà leo dây vào nhà. Rốt cuộc anh bị gì vậy?”

“Tôi lạnh muốn chết, vào phòng trước rồi nói chuyện.” Anh nhìn cô với vẻ mặt đáng thương.

Có chút bất đắc dĩ, Lâm Ngôn Hi xoay người đi vào phòng, Tề Hàn Tinh vội vàng thu sợi dây lại rồi đi theo cô vào phòng.

“Bây giờ có thể nói được rồi!” Anh vừa ngồi xuống, cô lập tức hỏi.

“Tôi đói bụng quá, cô nấu cho tôi tô mì ăn đã được không?” Vốn là trốn tới nhà Yellow, tưởng là được thưởng thức tay nghề của tên kia, ai mà biết được hắn bận tới mức không có thời gian nấu nướng gì cả, cuối cùng dứt khoát kéo mình đến nhà hàng tây giải quyết cho xong chuyện.

Đồ ăn ở nhà hàng tây cũng rất ngon, rất sang trọng, có điều cũng không biết là vì cái gì, ngay cả như vậy anh cũng thấy thiếu thiếu cái gì đó. Mặc dù không hiểu trong lòng mình đang nghĩ gì, nhưng thực sự là anh rất nhớ Lâm Ngôn Hi, nhớ hương vị những món ăn ngon do cô làm, nhớ cảm giác cô đứng bên cạnh phục vụ, cho nên anh nóng lòng quay trở lại, chỉ vì muốn nhìn thấy cô, thấy dáng vẻ trầm tĩnh lạnh lùng của cô thường ngày, nghe cô giáo huấn, còn thưởng thức món ăn của cô nữa.

Dù rất tò mò muốn biết sự việc là như thế nào, nhưng khi nhìn ánh mắt khổ sở van xin của anh, Lâm Ngôn Hi bất giác nói: “Anh chờ một chút, mười phút sẽ có mì.”

Khi cô sắp bước ra khỏi phòng, như chợt nhớ ra điều gì, anh vội vã nói: “Ngôn Hi, không được cho ai biết tôi đang ở đây.”

Lâm Ngôn Hi khẽ chau mày, sửa lại lời anh vừa nói: “Anh phải gọi tôi là Lâm Ngôn Hi, hoặc là Lâm tiểu thư.”

“Ôi dào! Cũng chỉ là tên gọi thôi mà, cô tính toán thế làm gì, tôi gọi quen rồi, không sửa được.”

“Tề….”

“Mau đi đi! Cô còn không mau đi nấu đi, bụng tôi sôi ùng ục lên rồi.”

Có tranh cãi nữa cũng chả có ý nghĩa gì, Lâm Ngôn Hi đành gật đầu đi ra ngoài.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Nhìn Tề Hàn Tinh vội vã gắp lấy gắp để nhét mì còn nóng hổi vào miệng, Lâm Ngôn Hi không khỏi sót ruột, lên tiếng nhắc nhở: “Anh ăn chậm lại một chút có được không? Có ai giành ăn của anh đâu.”

Tặng cô một nụ cười cực kỳ thỏa mãn, Tề Hàn Tinh lớn tiếng nói: “Mì ngon lắm!”

Chỉ là ba chữ rất đơn giản, nhưng trong lòng cô xẹt qua một nỗi vui sướng khó tả, nhìn bộ dạng anh ăn ngon như vậy, gương mặt bất giác toát ra một tia dịu dàng hiếm thấy.

Không tới vài phút, Tề Hàn Tinh đã ăn sạch sẽ tô mì, đến nước cũng chẳng còn, “Ngôn Hi, cảm ơn cô, cô nấu gì cũng hợp khẩu vị của tôi.” Hình như dạ dày của anh đã bị cô mua chuộc mất rồi, bị tài nấu nướng khéo léo của cô dụ dỗ, chỉ một tô mì đã làm cả người anh sống lại, rất thoải mái.

“Bây giờ anh có thể nói được rồi!” Nét dịu dàng trên mặt cô biến mất, Lâm Ngôn Hi lại khôi phục dáng vẻ trầm tĩnh thường ngày.

“Tôi sợ đi từ cửa chính, không cẩn thận lại bị cô nàng sắc nữ đó bắt tại trận, đến lúc đó có muốn đi cũng không được, cho nên không còn cách nào khác là chịu khổ một chút!”

Lâm Ngôn Hi không đồng ý với anh, không nhịn được nói: “Anh không cảm thấy như vậy là hơi quá đáng sao?”

“Tôi…. Quá đáng?”

“Mẹ anh từ San Francisco tới Đài Loan thăm anh, anh lại mặc kệ bỏ bà ấy ở nhà, như vậy mà cũng gọi là con à? Còn nữa, không cần biết anh bất mãn Trần tiểu thư ở điểm nào, người ta cũng là khách, coi như anh không muốn tận tình tiếp đón, cũng phải biết đạo lý mà tiếp đón người ta tử tế cho ra dáng chủ nhà chứ?”

Mặc dù anh là người vô tội, nhưng ngay cả một câu phản bác cũng không nói ra được.

“Tề tiên sinh, mặc dù chuyện này không liên quan gì tới tôi, nhưng tôi có lời này nhất định phải nói. Anh không thích Trần tiểu thư, có thể dứt khoát nói cho cô ấy hiểu, không nên chưa nói lời nào đã vội bỏ đi như vậy.”

“Tôi…. Tôi không muốn trực tiếp làm tổn thương cô ấy!” Tề Hàn Tinh cảm thấy có chút uất ức, bắt anh đi theo một người phụ nữ nói ‘Get out’, cho dù là ghét cô ta tới cực điểm anh cũng không làm được, nên anh không thể làm gì khác hơn là tránh mặt người ta, việc này có gì sai chứ?

“Cô ấy không yếu đuối như anh tưởng đâu, anh cũng đừng nghĩ mình là người không ai có thể thay thế được.” Kể từ khi thức tỉnh được Trần Đình Lỵ, có cơ hội tiếp xúc nhiều hơn với cô ấy, cô phát hiện một điều thực ra Trần Đình Lỵ chỉ xem Tề Hàn Tinh như thần tượng sùng bái, mà anh lại là ngôi sao thần tượng đang rất tỏa sáng, thứ cô yêu không phải là con người của anh, cho nên Trần Đình Lỵ rất nhanh chóng khôi phục lại tinh thần như trước.

“Cô không cảm thấy tôi rất đẹp trai, rất hấp dẫn sao?”

“Trên thế giới này, đàn ông đẹp trai, hấp dẫn còn rất nhiều, không phải chỉ có một mình anh.”

Cứng họng không nói được lời nào, bây giờ trừng mắt cũng không tiêu diệt được uy phong của cô gái này, Tề Hàn Tinh vừa ảo não, lại không nhịn được sinh lòng cảm mến cô.

Một lúc sau, anh mới chậm rãi nói: “Tôi thấy cô đã không đáng yêu rồi, lại làm cho tôi càng chán ghét phụ nữ.”

Lâm Ngôn Hi nhếch lông mày, hình như cô không để ý đến việc anh thấy cô thế nào, cô mở miệng nhàn nhạt nói: “Nếu như anh vẫn muốn đi thì xin mời đi nhanh cho, nhưng mà mời đi cửa chính, đừng giống như tên trộm lúc nãy, không cẩn thận rơi xuống thì lợi bất cập hại.”

“Cô dạy dỗ tôi cả buổi rồi, còn dám phủi mông đuổi tôi đi sao?” Cười như không cười nhìn cô, anh không thể không chịu thua, cô gái này đúng là có bản lĩnh khiến anh phải khoanh tay chịu trói.

Cười nhạt một tiếng, cô hạ lệnh đuổi khách: “Khuya lắm rồi, tôi muốn đi nghỉ.”

“Ngủ ngon.” Tề Hàn Tinh nhìn chằm chằm một cái cô rồi đứng dậy trở về phòng của mình.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Mới sáng sớm đã thấy Tề Hàn Tinh ngồi ở phòng khách xem báo, Trần Đình Lỵ kinh ngạc đến không tin nổi, còn Lưu Uẩn từ thì sợ hết hồn.

“Mẹ, chào buổi sáng. Chào buổi sáng Trần tiểu thư.” Tề Hàn Tinh vừa chào, vừa liếc mắt nhìn Lâm Ngôn Hi đang quét dọn phòng khách, anh chào hỏi lịch sự như vậy cô đừng chê anh không hiểu đạo lý tiếp khách nữa nhé!

Nhìn thấy ánh mắt của anh hướng về phía Lâm Ngôn Hi, Lưu Uẩn Từ chợt hiểu ra vấn đề, bà nhẹ nhàng ngồi xuống ghế sofa, cố ý trêu chọc nói: “Cuối cùng con cũng chịu trở về, mẹ còn tưởng phải về Mỹ mà không được gặp con nữa cơ đấy.”

“Mẹ, hai người định về Mỹ à?” Tề Hàn Tinh muốn không bất ngờ cũng khó, nghĩ tới lúc anh chạy trốn khỏi nhà, mẹ còn muốn kéo dài thời gian ở đây, làm sao anh đi khỏi nhà chưa tới một tuần lễ mà mẹ đã thay đổi 180o?

“Đúng vậy! Mẹ và Đình Lỵ muốn đi suối chơi rồi mới trở về Mỹ.”

“Hai người muốn đi suối chơi rồi mới về?” Anh kinh ngạc hỏi lại một lần nữa, lúc anh không ở nhà đã xảy ra chuyện gì vậy?

“Hôm qua mẹ gọi điện cho cha mẹ nuôi của con, nói chuyện với họ một lúc lâu, họ thấy mẹ lâu rồi mới đến Đài Loan chơi, nên đi xung quanh thăm thú một chút, không nhất thiết cứ phải ở Đài Bắc. Nhưng chúng ta không có nhiều thời gian, cho nên họ quyết định đưa mẹ đi chơi vài ngày, mẹ thấy con suối ở thượng nguồn tương đối gần, phong cảnh lại đẹp, nên chọn địa điểm đó.”

Nghe bà nói thế, Tề Hàn Tinh nghĩ đễn những lời nói tối qua của Lâm Ngôn Hi, trong lòng cảm thấy áy náy. Mẹ nuôi và cha nuôi của anh còn nhớ đến việc đưa mẹ ra ngoại ô ngắm phong cảnh, mà đứa con như anh lại không nghĩ tới, chỉ biết ích kỷ nghĩ tới bản thân mình, bỏ mặc mẹ ở nhà, thật chả ra làm sao.

“Mẹ, con xin lỗi, mẹ ở đây nửa tháng cũng không ở bên cạnh mẹ.”

“Không sao, mẹ biết con bận mà.”

Càng nói anh càng cảm thấy ngượng, lúc này là khoảng thời gian anh rảnh rỗi nhất, trừ việc ở ngoài trốn tránh Trần Đình Lỵ ra, anh không hề làm gì cả. Nghĩ đến Trần Đình Lỵ, bây giờ anh mới phát hiện ra cô không lảm nhảm như lúc trước nữa, hôm nay cô có vẻ đặc biệt im lặng, hơn nữa cũng không nhìn chòng chọc vào người anh, chắc chắn mấy ngày anh không ở nhà đã xảy ra chuyện gì đó, mà muốn biết thì chỉ có thể kín đáo hỏi mẹ mà thôi. Nhưng mà như thế cũng tốt, anh có thể thả lỏng tinh thần rồi, không cần phải nơm nớp lo sợ nữa.

Lưu Uẩn Từ đột nhiên đứng lên, đi tới trước mặt Lâm Ngôn Hi, “Ngôn Hi, tôi muốn mời cô sang Mỹ làm giúp việc của tôi, cô thấy thế nào?”

Sững sờ nhìn Lưu Uẩn Từ, Lâm Ngôn Hi nhất thời không biết phản ứng thế nào, cô biết làm sao với lời đề nghị bất ngờ này đây? Chuyện này không phải chỉ mình cô nói đồng ý là được.

“Mẹ, mẹ không thể đưa cô ấy đi được! Ngôn Hi là của con.” Tề Hàn Tinh nhảy dựng lên khỏi ghế salon, không hề suy nghĩ vội vàng phản đối Lưu Uẩn Từ.

Cười thầm trong lòng, Lưu Uẩn Từ nhún vai, làm bộ rất tự nhiên: “Thôi được, coi như mẹ chưa nói gì, Ngôn Hi làm việc tốt như thế, con dễ gì mang tặng cho người ta.” Đứa con trai này của bà thường ngày rất thông minh, thế mà vừa đụng đến Lâm Ngôn Hi liền ngốc nghếch đến vậy, không có thẻ xanh*, làm sao Lâm Ngôn Hi có thể sang Mỹ làm người giúp việc cho bà được? Chỉ là bà muốn chứng minh một điều, đứa con trai này của bà đã thật sự động lòng với cô bé Lâm Ngôn Hi này rồi, nói cách khác, bà không cần phải bận tâm lo lắng chuyện lớn cả đời của anh nữa rồi.

Thẻ xanh*: thẻ sử dụng cho những người định cư ở nước ngoài.

Tề Hàn Tinh nhíu mày nhìn Lưu Uẩn Từ, qua hành động của bà anh cũng hiểu ra vấn đề rồi, nhưng lại giống như mơ mơ hồ hồ, sáng sớm gặp phải tình trạng ngoài dự đoán này, bây giờ đầu óc anh vẫn không tập trung suy nghĩ được, mẹ có ý đồ gì không vậy?

Tề Hàn Tinh bị Lưu Uẩn Từ làm cho đầu óc choáng váng, Lâm Ngôn Hi lại vì một câu nói của anh: “Ngôn Hi là của con” mà chấn động, bối rối không ngừng. Cô khẳng định là anh không cố ý, nhưng lọt vào tai cô lại khiến cô không khỏi bồi hồi, nhịp tim bất giác đập loạn xạ.

“Tôi đi làm bữa sáng.” Cô hốt hoảng chạy thật nhanh về phía phòng bếp.

Nhìn bộ dạng cuống cuồng của Lâm Ngôn Hi, Lưu Uẩn Từ càng vui vẻ. Thật là tốt quá, không phải con trai bà đơn phương tương tư người ta, mà là ‘chàng có tình thiếp ý’, cứ thế này, chẳng bao lâu nữa sẽ có tin tốt lành thôi.

Lâm Ngôn Hi thật sự không hiểu nổi tại sao Lưu Uẩn Từ lại nằng nặc muốn cô cùng đi tiễn bà lên máy bay, cùng lắm cô cũng chỉ là người giúp việc thôi mà, không phải sao? Đang suy nghĩ miên man chưa hiểu sự tình thế nào thì bà đã đi tới.

“Được rồi! Mau về đi, ngộ nhỡ chậm trễ thì fan hâm mộ của con lại kéo tới ầm ầm đấy.” Lưu Uẩn Từ đẩy Tề Hàn Tinh một cái, lên tiếng thúc giục. Mặc dù anh đội mũ lưỡi trai trên đầu, còn có một cái kính râm che nửa gương mặt, nhưng một khi đụng phải fan hâm mộ tinh mắt một chút, thì nhận ra anh cũng không phải điều khó khăn.

“Mẹ, con không muốn xa mẹ.” Anh nũng nịu nói.

Liếc nhìn anh một cái, Lưu Uẩn Từ hạ thấp giọng nói: “Chỉ được cái miệng, con đó, không phải con muốn chúng ta nhanh chóng trở về để khỏi làm phiền con sao, như thế con với Ngôn Hi mới có nhiều thời gian ở cạnh nhau hơn đúng không?”

“Mẹ, mẹ nói lung tung gì vậy, con với Ngôn Hi chỉ là….”

“Không cần giải thích với mẹ, trong lòng con biết rõ con một lòng một dạ với người ta như thế nào.”

“Con… Con một lòng một dạ gì chứ?”

Nở nụ cười có chút mập mờ, bà vỗ nhẹ vai anh, nháy mắt một cái, nói: “Cố gắng lên!” Bỏ lại Tề Hàn Tinh, bà đi tới trước mặt Lâm Ngôn Hi, “Ngôn Hi, nếu có dịp tới nước Mỹ nhớ tìm bác.”

“Đúng đó! Ngôn Hi, chỉ cần gọi điện thoại tôi sẽ lập tức ra sân bay đón cô.” Trần Đình Lỵ gật đầu phụ họa.

Trải qua mấy ngày tiếp xúc với Lâm Ngôn Hi, cô thấy Ngôn Hi là một người phụ nữ không biết vì sao lại khiến người khác sinh lòng yêu mến, trong mắt cô Ngôn Hi là một người phụ nữ kỳ lạ, có thể nói là hoàn toàn bất đồng với cô. Dĩ nhiên, cô cũng biết chuyện, người trong lòng anh Hàn Tinh là Ngôn Hi, nhưng không vì thế mà cô ghen tị với Ngôn Hi. Như bác Lưu đã nói, cô với anh Hàn Tinh không có duyên phận, hơn nữa đàn ông tốt trên thế giới này rất nhiều, ưu tú hơn anh Hàn Tinh cũng có khối người, rồi cô sẽ tìm được người đàn ông yêu thương cô hết mình, là người đàn ông của riêng cô.

“Cảm ơn, có cơ hội tôi nhất định sẽ đến.” Lâm Ngôn Hi nhẹ nhàng nở nụ cười.

“Được rồi! Hai đứa mau về đi, chúng ta cũng phải vào trong rồi.”

Tề Hàn Tinh gật đầu một cái, cúi xuống hôn nhẹ lên gò má của bà, “Mẹ, có thời gian con sẽ sang Mỹ thăm cha mẹ.”

“Nói được là phải làm được, không được nuốt lời, còn nữa, nhớ phải chăm sóc bản thân thật tốt, có biết không?”

“Tuân lệnh!”

Cả hai nói lời tạm biệt, Tề Hàn Tinh đứng nhìn Lưu Uẩn Từ và Trần Đình Lỵ đi khuất mới đưa Lâm Ngôn Hi rời khỏi sân bay.

Ngồi trong xe, cảm giác Tề Hàn Tinh gần trong gang tấc, tâm tình Lâm Ngôn Hi liền rối loạn lo lắng, kể từ khi câu nói kia chiếm giữ tâm trí cô, anh đối với cô mà nói, giống như một loại gông xiềng trói chặt cô, khiến cho hô hấp của cô càng lúc càng khó khăn.

Tâm trạng bất an suốt dọc đường, Lâm Ngôn Hi hoàn toàn không nhận thấy Tề Hàn Tinh đang đưa cô đến một nhà hàng tây sang trọng.

Đứng một bên mở cửa xe, anh nhẹ nhàng lên tiếng: “Ngôn Hi, xuống xe.”

Giật mình phục hồi lại tinh thần, cô vội vàng bước ra khỏi xe, đợi đến khi anh đóng cửa xe lại, cô mới phát hiện ra cảnh vật xa lạ trước mắt, “Chuyện này… Chúng ta tới đây làm gì?”

“Tất nhiên là ăn cơm rồi!” Tề Hàn Tinh buồn cười nói: “Bây giờ cũng muộn rồi, nếu không ăn bây giờ, dạ dày tôi chắc không chịu nổi.” Không để cô có cơ hội phản bác, anh cầm tay dứt khoát kéo cô vào trong nhà hàng.

Năm phút sau, bọn họ ngồi xuống một vị trí rất đẹp, có cây cảnh xung quanh làm bình phong che chắn.

Thấy anh tháo kính xuống, Lâm Ngôn Hi lo lắng nói: “Anh không sợ bị người khác nhận ra sao?” Ngồi cùng bàn ăn cơm với một siêu sao thần tượng cảm giác rất nặng nề, áp lực, giống như ngồi bên cạnh giám đốc của mình vậy.

Tề Hàn Tinh trấn an nói: "Đừng lo lắng, ngồi ở đây không ai để ý chúng ta đâu.” Đây là nhà hàng của Yellow, mà Yellow chỉ mở một nhà hàng tây này, đều là vì mấy anh em thiết kế một không gian hoàn toàn riêng tư, để mọi người có thể thoải mái tới đây ăn cơm mà không cần phải để ý lo lắng gì cả.

“Nhưng mà, anh có biết lấy thứ ăn ở đâu không?” Mặc dù chỗ bọn họ ngồi tuyệt đối kín đáo, thế nhưng phong cách ở đây lại là tiệc đứng Châu Âu, thức ăn không phải do bồi bàn đưa lên.

“Không cần, chờ một chút sẽ có người mang đến cho chúng ta.”

Lâm Ngôn Hi hoài nghi nhướng lông mày lên, đúng lúc đó, hai bồi bàn bưng tới rất nhiều thức ăn, nhanh nhẹn đặt từng món lên trên bàn.

“Tề tiên sinh, tiểu thư, mời hai vị thong thả dùng.” Hai bồi bàn khom người, xoay bước đi ra ngoài.

Kinh ngạc nhìn một bàn đầy cao lương mỹ vị, Lâm Ngôn Hi cảm thấy giống như đang nằm mơ vậy.

Ân cần gắp thức ăn bỏ vào chén của cô, Tề Hàn Tinh lên tiếng giục: “Đừng ngây người ra như thế, mau ăn đi!”

Giật mình trở lại bình thường, cô cầm đũa thưởng thức những món ngon phong phú trên bàn.

“Cô không cảm thấy tò mò sao!” Anh đột nhiên phàn nàn nói.

Lâm Ngôn Hi mở to hai mắt, chần chờ nhìn anh, không hiểu tại sao anh lại nói vậy.

Nhìn dáng vẻ nghi hoặc của cô, anh chủ động lên tiếng trước, “Sao cô không hỏi tôi, tại sao chúng ta có thể được đối xử đặc biệt như thế?” Mà cũng thật là buồn, cô giống như không thể nào cảm thấy hứng thú về anh, nhưng anh lại cảm thấy rất hiếu kỳ về cô, luôn muốn tìm hiểu rõ về cô.

“Điều này quan trọng lắm sao?” Cô hỏi ngược lại.

Tề Hàn Tinh rên rỉ một hồi, anh uất ức đến mức muốn vỗ ngực dậm chân, cô gái này rất biết cách đả kích anh, sớm muộn gì lòng tự tin của anh cũng bị cô đốt cháy không sót lại chút gì.

“Thôi, cô không hỏi cũng không sao.” Miệng thì nói vậy, nhưng ánh mắt nhìn cô đầy ấm ức đã vạch trần cảm xúc của anh.

Bị ánh mắt của anh nhìn, Lâm Ngôn Hi chợt cảm thấy có lỗi như đứa trẻ vừa làm chuyện gì sai trái, cô đành bất đắc dĩ hỏi lại: “Được rồi! Tại sao chúng ta lại được đối xử đặc biệt như vậy?”

Nhìn cô chằm chằm, Tề Hàn Tinh thở dài trong lòng, trời ạ! Anh bị cô đánh bại mất rồi, cô cứ thế hỏi lại y nguyên theo câu hỏi của anh, cô…. Cô gái này thật sự không phải cô gái đáng yêu nhất, nhưng….lại là người mà anh muốn ở bên cạnh nhất.

Mặc dù câu hỏi của cô rất máy móc, nhưng Tề Hàn Tinh vẫn không nhịn được muốn giải thích với cô. Anh nói nhà hàng này là của Đàm Diễm Văn, nói về quan hệ giữa bọn họ. Anh rất ít khi chủ động nói về chuyện quá khứ của mình, nhưng không hiểu sao trước mặt cô anh không hề giấu giếm điều gì. Từ chuyện bọn họ là sáu đứa trẻ mồ côi cùng đến từ một cô nhi viện, thân thiết như anh em ruột thịt, bị viện trưởng bán đi, đến gần biên giới được may mắn cứu thoát, rồi sau đó được người ta nuôi dưỡng, anh kể tất cả từng ly từng tí cho cô nghe.

Nhìn Tề Hàn Tinh trước mặt, lần đầu tiên Lâm Ngôn Hi không hề cảm thấy anh là một ngôi sao thần tượng mà cô vẫn nghĩ, không xa cách vời vợi như trước nữa, không hề lạnh lùng vô cảm, không hào nhoáng như trên sân khấu, mà chỉ là một người đàn ông bình thường như bao người đàn ông khác, có một tuổi thơ bất hạnh, hình ảnh của anh tỏa ra một tia sáng rất nhẹ nhàng, từ từ in sâu vào trong lòng cô….

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Đặt hành lý ở trước cửa, Lâm Ngôn Hi đi một vòng quanh nhà, ghi nhớ mọi thứ trong đầu.

Một tháng thấm thoát đã trôi qua, giờ nghĩ lại, thời gian trôi qua thật nhanh, nhưng đây mới chính là cuộc sống, trở lại lúc ấy, được sống thoải mái vô lo vô nghĩ, bỗng nhiên quay đầu lại mới thấy thời gian trôi qua vô hình, giống như nước chảy không thể quay ngược lại được.

Đi qua từng nơi, nhớ lại khoảng thời gian ngắn ngủi đã trôi qua, Lâm Ngôn Hi lặng lẽ trở về phòng khách ngồi xuống ghế sofa, yên lặng chờ Tề Hàn Tinh xuất hiện.

Đến giờ ăn sáng, Tề Hàn Tinh lười biếng bước xuống lầu, khi anh nhìn thấy Lâm Ngôn Hi ngồi ở phòng khách thì tinh thần đột nhiên phấn chấn lên, cười tươi chào hỏi: “Chào buổi sáng.”

“Chào buổi sáng Tề tiên sinh.”

Nâng chân mày tỏ vẻ bất mãn, anh khiếu nại nói: “Làm ơn đi mà, mẹ tôi về rồi, cô đừng gọi tôi là Tề tiên sinh nữa có được không, tôi bị cô gọi thành ông già mất rồi.”

“Sau này tôi sẽ không gọi anh là Tề tiên sinh nữa.” Cô nhàn nhạt nói, không còn quan hệ chủ tớ, cô cũng không cần phải gọi anh là Tề tiên sinh, chỉ là, có lẽ hai người sẽ không gặp lại nhau nữa.

Anh bất giác hếch lông mày lên, cô gái này thay đổi rồi, hôm nay rất biết nghe lời!

Lúc này Tề Hàn Tinh đột nhiên liếc nhìn hành lý đặt bên cửa, anh vội vàng hỏi: “Cô mang hành lý đi đâu?”

“Thời hạn một tháng đã hết, đã đễn lúc tôi phải về nhà rồi, không phải sao?”

Giống như bị tạt một chậu nước lạnh, anh chợt tỉnh táo lại, thật sự anh đã quên mất kỳ hạn một tháng.

“Cô…..” Anh muốn giữ cô lại sao? Anh có thể giữ cô lại sao? Lúc cô ở đây làm người giúp việc không phải anh bất mãn về cô rất nhiều thứ sao? Nhưng trừ danh nghĩa người giúp việc, anh lấy danh nghĩa gì để giữ cô ở lại đây?

“Tôi đã chuẩn bị bữa ăn sáng để trên bàn ăn rồi.” Lâm Ngôn Hi đứng dậy, “Hẹn gặp lại.”

“Đợi một chút, tôi tiễn cô.” Không để cô có cơ hội cự tuyệt, Tề Hàn Tinh xoay người chạy lên lầu, một lúc lâu sau vội vội vàng vàng chạy xuống.

“Anh không cần phải….”

Anh nhét vào tay cô tấm chi phiếu, “Đây là thù lao một tháng của cô, cầm lấy đi.” Tề Hàn Tinh nắm chặt tay cô, trong lòng cồn cào, luyến tiếc không muốn buông, nhưng lại chỉ có thể bất đắc dĩ buông tay cô, trái tim anh hụt hẫng, đi tới cửa trước nhấc hành lý của cô bước ra ngoài.

Câm tấm chi phiếu trong tay, Lâm Ngôn Hi đi theo ra ngoài, sắp phải chia ly, cô mới giật mình nhận ra rằng cô còn rất nhiều điều muốn nói với anh, nhưng cho dù có nói ra hết đi nữa thì, cũng không mang lại kết quả gì, đành nuốt tất cả những lời muốn nói vào trong lòng….

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Lâm Ngôn Hi cố gắng xua đuổi bóng dáng Tề Hàn Tinh ra khỏi đầu, nặng nề ngồi trong nhà đối mặt với cha mẹ mình -Lâm Hoài An và Tôn Nghi Như, còn có cô em gái nhiều chuyện, luôn làm việc thiếu suy nghĩ đẩy cô vào tình cảnh khó xử này-Lâm thần Hoan.

“Cha, mẹ, sao lại rảnh rỗi bay tới Đài Loan vậy?” Liếc mắt nhìn thấy cái đầu gian manh của Lâm Thần Hoan cúi gầm xuống không dám ngước lên, trong lòng Lâm Ngôn Hi không ngừng gào thét.

Quét ánh mắt nghiêm nghị về phía Ngôn Hi, Lâm Hoài An nói: “Con cũng biết đường trở về cơ à? Cha còn tưởng con định trốn tránh cả đời chứ!”

Lâm Ngôn Hi ung dung nói: “Cha, con không có ý định trốn tránh cả đời, cũng không cần tránh cả đời.” Những tưởng chỉ cần tránh mặt một tháng thì mọi chuyện có thể dễ dàng chấm dứt, nhưng rõ ràng cô không hiểu gì về cha mình rồi, hơn nữa cũng suy nghĩ mọi chuyện quá đơn giản.

“Tốt lắm, đồng ý hôn sự này, con rất có lợi, sau này con chính là phu nhân Tổng giám đốc ‘Tập đoàn Đế Á’, không tới vài năm nữa sẽ trở thành…..”

“Cha, cha hiểu sai ý con rồi, con không đồng ý chuyện hôn sự này.” Lâm Ngôn Hi bình tĩnh cắt ngang lời Lâm Hoài An, vẻ mặt kiên định đón nhận ánh mắt tức giận của ông, “Con cũng không cần cái danh phu nhân Tổng giám đốc.”

“Con cố ý làm trái lời cha có phải không?”

“Cha, con không có ý làm trái lời cha, con chỉ không muốn mang cuộc hôn nhân của mình ra buôn bán trao đổi thôi.”

“Rầm!” Lâm Hoài An tức giận không kiềm chế được đấm một phát xuống bàn, nhảy dựng lên chỉ mặt cô giận dữ hét: “Bán cái gì? Ta mang hôn nhân cả đời của con ra bán lúc nào hả?”

Tôn Nghi Như vội đứng lên kéo ông lại, cố gắng hòa hoãn nói: “Có chuyện gì từ từ ngồi xuống rồi nói, đừng nóng vội mà hỏng chuyện!”

Lâm Hoài An không khách khí đẩy Tôn Nghi Như ra, nói: “Nếu như ta và Tổng giám đốc Tập đoàn Đế Á không phải à bạn tốt, ngay cả nằm mơ cũng đừng nghĩ đến chuyện leo lên hôn sự này!”

“Cha, ngay cả trong mơ con cũng không chấp nhận.” Lâm Ngôn Hi kiên định đáp lại.

“Con… Con muốn cha tức chết phải không?” Lâm Hoài An giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, con bé này đúng là không biết trời cao đất dày là gì! Nếu không phải lúc trước ông ấy đến nước Mỹ nghỉ mát, thuận đường ghé vào công ty thăm lại bạn cũ nhiều năm không gặp. Sau một hồi tán gẫu, được biết Ngôn Hi không muốn ở lại làm trong công ty của cha mình, muốn về Đài Loan phát triển sự nghiệp, lại thấy được Lâm Ngôn Hi gặp nguy không loạn, rất tỉnh táo sáng suốt, liền muốn đưa cô về làm con dâu, đóng góp cho Tập đoàn Đế Á, bằng không, hôn sự này làm sao có thể rơi trúng đầu cô được!

“Ngôn Hi, con nghe mẹ nói một câu công bằng, con không cần vội vàng cự tuyệt cuộc hôn nhân này, chờ gặp mặt đối phương đưa ra quyết định cũng chưa muộn mà!” Tôn Nghi Như bất đắc dĩ nhìn Lâm Hoài An, mồm miệng của chồng bà chính là cứng rắn như vậy, cũng không biết cách nói chuyện cho phải. Thấy nhân phẩm và điều kiện của đối phương rất tốt, quả là hiếm có khó tìm, rõ ràng là muốn tốt cho con gái, nhưng lại đem ‘ý tốt’ biến thành ‘ác ý’, ‘lương duyên’ biến thành ‘mua bán’, cũng khó trách Ngôn Hi kiên quyết cự tuyệt.

Hai cha con căn bản là không hợp nhau, lúc nào cũng khư khư giữ quan điểm của mình, nhất quyết không chịu nhượng bộ, chả trách hai người cứ giằng co mãi không xong.

“Mẹ, mẹ nói nếu như con gặp mặt đối phương rồi, cảm thấy không hài lòng thì có thể từ chối cuộc hôn nhân này phải không?”

“Chuyện này….” Tôn Nghi Như không ngờ Lâm Ngôn Hi sẽ nói như vậy, nhất thời không biết trả lời như thế nào.

“Bà cũng nghe nó nói gì rồi đấy!” Lâm Hoài An nhìn chằm chằm bộ dạng của Tôn Nghi Như, “Còn chưa gặp mặt đã nói không hài lòng, vậy không phải cố ý phản đối thì còn là gì nữa?”

Bất đắc dĩ khẽ thở dài, Lâm Ngôn Hi kiềm chế tâm tình nói: “Cha, cha không cần vặn vẹo ý của con, con chỉ muốn rõ ràng, là cha mẹ nhất quyết bắt con phải đồng ý, hay con có quyền lựa chọn.”

“Con không thể không đồng ý!” Lâm Hoài An hành động theo cảm tình mà nói: “Con không có tư cách cự tuyệt hôn sự này, trừ phi người ta không thích con.”

Lâm Ngôn Hi thất vọng lắc đầu, không muốn tiếp tục tranh cãi nữa, cô chỉ muốn tỏ rõ quyết định của mình, “Cha, coi như người ta thích con, con cũng không đồng ý hôn sự này.” Dứt lời, cô xách hành lý đi thẳng về phòng ngủ của mình.

Thấy Lâm Ngôn Hi kiên quyết như vậy, Lâm Hoài An nổi giận quay sang giao phó cho hộ vệ của mình: “Rober, bắt đầu từ bây giờ, đại tiểu thư đi đâu anh phải đi theo, không thấy nó tôi hỏi tội anh.”

“Dạ, lão gia!”

Lâm Ngôn Hi dừng bước, không tin nổi nhìn Lâm Hoài An, “Cha, sao cha có thể làm thế với con?”

“Cha là như vậy đấy!” Lâm Hoài An tức giận ngồi xuống, bộ dạng không thể thương lượng thêm được nữa.

Nhìn ánh mắt của ông càng lúc càng lạnh, Lâm Ngôn Hi đau lòng đi về phòng của mình.

“Hoài An, ông….”

“Được rồi!” Lâm Hoài An day day huyệt thái dương, trông ông có vẻ rất mệt mỏi, “Không cần nói gì nữa, tôi cũng vì muốn tốt cho nó, về sau nó tự sẽ hiểu.” Cha mẹ nào chả mong muốn con gái mình gả cho một người đàn ông tốt, ông vất vả suy nghĩ như vậy, cũng chỉ mong sau này con gái ông được sống sung sướng vô lo vô nghĩ mà thôi, hy vọng sau này Ngôn Hi sẽ hiểu cho tấm lòng người cha như ông.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK