Nghe thiên hạ tương truyền trên mũ phượng của hoàng hậu Hàn Băng có một viên ngọc. Viên ngọc kì bảo hiếm có khi tu luyện nội công nếu giữ nó bên mình sẽ khiến tốc độ tăng lên gấp bội. Chỉ tiếc hoàng hậu Hàn Băng là một nữ nhân yếu đuối bình thường không có võ công cho nên sở hữu nó cũng là hoang phí. Người biết được điều này đã ít. Người dám lên tiếng lại càng ít. Ai bảo hoàng hậu lại có địa vị lớn như vậy hậu thuẫn lớn như vậy. Đến hoàng đế cũng phải nhượng bộ nàng ta thì có ai dám động vào.
Vô Tâm nàng 2 tháng tu luyện 1 tháng rong chơi ở hàn băng cũng đã chán rồi. Trước lúc quay về nàng liền ung dung một chuyến vào hoàng cung. Hoàng cung gọi là cấm địa, nhưng với nàng chỉ là trò con nít, nàng một mạch xông thẳng vào tẩm cung của hoàng hậu sau khi đánh ngất toàn bộ binh lính thị vệ.
Trong căn phòng giọng hét của nữ nhân đến chói tai “có thích khách, người đâu có thích khách”. “Bốp” Một cái tát chát chúa giáng ngay vào mặt hoàng hậu khiến bà ta im bắt nước mắt lưng tròng. Thật ra nữ nhân được gọi là hoàng hậu này cũng còn rất trẻ tuổi chỉ khoảng hơn 25 là cùng, gương mặt xinh đẹp sung lên hằn 5 dấu tay đỏ ửng. “Ồn ào” Vô tâm cất tiếng sau khi giáng cho hoàng hậu kia một cái bạt tai.
Bước đến đàn trang điểm nơi mũ phượng vẫn còn để nhẹ nhàng ngắt lấy viên ngọc lấp lánh ngay giữa mũ phượng. Khi nàng nhìn qua hoàng hậu liền nói “đừng giết ta… muốn gì ngươi cứ lấy”.
Nàng cầm viên châu lên nói với nàng ta “chỉ cần cái này, khi nào cần cái khác ta sẽ đến lấy tiếp”. Rồi tiện tay đưa cho hoàng hậu một chai thuốc “ko ồn ào thì đâu có bị đánh, bôi vào lập tức hết sưng”.
Chỉ một lát sau khi Vô Tâm đi khỏi hoàng cung lại ồn ào không dứt kéo đến tận thư phòng hoàng đế.
Trong phòng Phong tử mặc nhìn bức tranh vẽ tên trộmbị truy nã mặt đen như đít nồi, tay xoa xoa cái trán. Nữ nhân đó từ khi xuất hiện không hiểu tại sao luôn khiến cho đầu óc hắn nghĩ về. Hắn là muốn báo đáp ân tình của nàng đã cứu hắn. Tay cầm lọ thuốc đã vơi hơn một nửa xoay xoay trên tay nhở về ngày hôm đó. Chỉ trò chuyện với nàng hơn nữa canh giờ nhưng hắn đã không thể nào quên được dáng vẻ của nàng.
Lọ thuốc với các dị thảo ngàn năm đến thái y viên cũng vô cùng kinh ngạc trước tác dụng dược lý của nó lành vết thương nhanh tiêu trừ hơn 100 loại kịch độc có thể xem là một bảo vật. (Chỉ là bảo vật này Vô tâm nàng ta nhiều lắm). Thâm trầm nhìn lọ thuốc trên tay. Đã từng có lúc hắn muốn tìm xem nàng là cô nương nhà nào? Dự trù những tình huống tìm cách đưa nàng vào thái tử điện.
Vừa nghe thấy có một tài nữ bịt mặt khuấy động kinh thành hắn liền vui mừng. Chỉ không ngờ tính đông tính tây, nữ nhân này lại gan to bẳng trời vào trộm ngọc trên mũ phượng của hoàng hậu, còn ngang nhiên để người ta trông thấy. Tội trộm không bẳng tội khi quân, hắn làm sao bao che cho nàng đây, hắn làm sao bảo hộ cho nàng đây, hắn làm sao đưa nàng vào thái tử điện được nữa đây. Hắn lại nhìn bức tranh trên bàn mặt sa sầm.
Cuối cùng hắn cũng về giường mình nằm ngủ. Vừa nhìn vào trong giường mình hắn kinh ngạc suýt chút thốt thành tiếng. “Nàng sao lại ở đây?” Nhìn nữ nhân mặt vẫn còn ngái ngủ trên giường trong lòng hắn vui mừng khôn xiết vui vì gặp lại cố nhân, vui vì nàng vẫn chưa bị bắt.
“Sao hả? ngươi nằm trên giường ta suốt mấy ngày, ta mới nằm trên giường ngươi có mấy canh giờ đã khó chịu như vậy?”
“Ta không có ý đó? Mà… chuyện trộm ngọc thực sự là do nàng làm?”
“Ngươi xem ta là hạng người nào. Ta là đường đường chính chính không bao giờ trộm của ai thứ gì”.
“Vậy ta yên tâm rồi. Ta sẽ nghĩ cách bắt hung thủ trả lại sự trong sạch cho nàng?”
“Ngươi nói cài gì vậy? Ngọc là do ta cướp. Ta đường đường chính chính nhìn thẳng mặt hoàng hậu mà lấy ra.”
“Nàng điên sao? Nàng có biết đó là tội khi quân tru di cửu tộc đó”.
“Ta, có mỗi cái đầu này thôi không có thân thích. Nhưng mà đầu ta ko dễ lấy. Gặp ngươi nói lời tạm biệt, với xem thương thế ngươi thế nào?” Vừa nói tay cũng làm kéo phanh chiếc áo của nam nhân trước mặt. Vết thương đã lành, sẹo cũng ko còn lộ ra một mảng thân thể trắng trẻo, và hai bông ngực phiếm hồng, liền bị nàng sờ mó. Hắn hất tay nàng ra liên nói “phi lễ, nam nữ thụ thụ bất thân sao có thể tùy tiện đụng chạm như vậy”. Mặt hắn đỏ ửng quay mặt đi.
“Hôm nay gặp ko hẹn ngày gặp lại. Ân tình ngươi nợ ta hôm nay đã trừ hết. yên tâm sau này ko động ngươi nữa. Từ bây giờ ta và ngươi coi như chưa từng có gì xảy ra ko cần câu nệ”.
Nói rồi người cũng phi ra ngoài cửa sổ mất tăm. Phong Tử Mặc đứng đó những lời nói vừa rồi cứ lặp đi lặp lại trong đầu, từng chút, từng chút dâng lên cảm giác mất mát hụt hẫng mà hắn ko thể nào hiểu tại sao?.
Đối mặt.
Vô Tâm nàng thay một bộ trang phục nam nhân bỏ khăn che mặt liền biến thành nam tử hào hoa phong nhã. Nàng đoán thật không sai, cáo thị truy nã đã được dán đầy khắp phố, nhưng cuối cùng cũng chỉ là hình một nữ nhân che mặt, truy nã như vầy thì họ cứ thong thả uống trà mà chờ đến kiếp sau cũng không bắt được người.
Thầm cảm thán đám người này thật ngu ngốc hay là có quý nhân nào đã đứng đằng sau âm thầm giúp đỡ nàng đây. Nàng ung dung xuống phố đến Tiên tửu lầu thưởng thức lần cuối. Mấy ngày nay quan binh truy nã người làm hàng quán cũng vắng khách hơn, nên nàng dễ dàng nhìn thấy một người quen, chính là Đường Khoa. Hắn gầy đi rất nhiều, sau có một thời gian ngắn đôi mắt thâm quầng nhìn vô cùng mệt mỏi, vẻ tinh anh phong nhã ngày nào hoàn toàn biến mất. Nhìn hắn như vậy nàng có chút xót xa.
Khẽ thở dài một tiếng, vờ như không quen biết nàng định lướt qua hắn đinh ninh là hắn sẽ không nhận ra mình, khi bước qua hắn toan nắm lấy tay nàng nhưng là người có võ công uyên thâm nàng nhanh chóng né tránh được.
“Nàng còn định né tránh ta đến khi nào. Lúc này e rằng ngoài ta ra không còn ai giúp được nàng”.
“Giúp ta ư? Bằng cái bộ dạng này của ngươi. Nhìn lại mình một chút”
“Tại sao? Cuối cùng ta đã làm gì sai để nàng phải tàn nhẫn với ta như vậy. Ta có điểm nào ko tốt chỉ cần nàng nói ta lập tức sửa đổi”.
“Sai thì không. Phiền thì có. Ngươi phong lưu đa tình, ngươi cao ngạo tự tôn, ngươi dễ dàng thoái chí, biếng nhác không chịu rèn luyện, không có chí tiến thủ. Nhìn bộ dạng của ngươi bây giờ nhìn còn không ra người. Thật làm mất nhã hứng của ta.”
Nàng để lại một nén bạc trên bàn chưa gọi món cũng liền quay lưng ra đi vô cùng khó chịu.
Hắn bay ra dùng võ công muốn bắt nàng “tình huống bây giờ nàng còn muốn đi đâu? Thật ko cần mạng?”. Hắn chặn nàng, nàng liền thoát ra.
Bỗng từ đâu Đinh Mộc đã lao tới 2 người liền nảy sinh ẩu đả
“Ngươi là ai? Dám cản đường nữ nhân của ta”. Đinh Mộc liền lên tiếng chĩa kiếm về phía Đường Khoa.
“Ta từ khi nào đã là nữ nhân của đệ hả”. Vô Tâm liền nhẹ nhàng hỏi.
“Chẳng phải tỷ nói ta là nam sủng của tỷ, chẳng lẽ tỷ nuốt lời có người mới ko cần đệ nữa? Đệ giết hắn!”.
“Làm càn! Hắn ko là gì của ta cả. Hắn chính là Tài tử Đường Khoa chắc đệ từng nghe qua”.
Trong lúc hai người nói chuyện Đường Khoa vô cùng tổn thương nhìn nam nhân trước mặt xem tình địch của mình là ai.
“Thì ra là đệ nhất tài tử Hàn Băng cũng chỉ là một phú gia tầm thường cũng muốn dựa vào đó theo đuổi nữ nhân của ta”.
“Ta thì sao? Ngươi ta ai? Ta không tin ngươi có gì hơn ta.”
“Ta chỉ là Đinh Mộc con trai của Đinh Thừa Tướng Văn Hoa quốc vậy thôi”.
Nói đến Văn Hoa quốc ai không biết đến Đinh Thừa Tướng ông ta không chỉ nổi tiếng chính trực. Gia cảnh cũng không tầm thường. Gia tộc họ Đinh cũng là phú gia của Văn Hoa, chỉ là Đinh lão gia chỉ đam mê làm quan chứ lại không quan tâm lắm đến việc buôn bán, cuối cùng để lại chuyện kinh doanh này cho phu nhân của hắn chính là mẫu thân của Đinh Mộc. Câu chuyện của hai vị này cũng là một giai thoại. Bởi lúc đầu Đinh lão gia chỉ là một thương nhân còn Nhạc Ngọc Ngọc thê tử hắn thì lại là quận chúa. Hai người cũng trải qua rất nhiều sóng gió mới đến với nhau tao ra một thiên tình sử lưu truyền trong thiên hạ. Chỉ trách người đời luôn yêu thích thể loại chuyện tình yêu này mà họ trở nên nổi tiếng rất nhiều.
Trong lúc hai vị Đinh Mộc và Đường Khoa đang đấu võ mồm Vô Tâm đã đi được một đoạn rất xa.
Trên một con đường vắng một tiểu tử ung dung nằm dài trên lưng ngựa như nằm trên trường kỉ, cực kì ung dung và lười nhác. Có tiếng vó ngựa đuổi theo một nam nhân anh tuấn đuổi theo.
“Đến rồi sao? Đã cãi đủ”. Nam tử liền xấu hổ cúi đầu. Cũng chẳng biết giữa hai người bọn họ đã làm những chuyện gì, nữ nhân không hỏi, hắn cũng không nói. Nhưng tâm tình cả hai có vẻ khá tốt.
Phòng này là của ta! Giáo chủ ngươi biến!
Đi vài ngày đường họ đến một quán trọ nhỏ, ở đoạn đường này không có nhiều làng mạc, nhà cửa rất thưa. Khi họ vừa bước vào liền chọn một phòng hạng sang. Ở quán trọ cũng chỉ có duy nhất phòng hạng sang đó. Đang chuẩn bị lên phòng, thì liền xuất hiện một đám người cũng đến thuê phòng cách ăn mặc kì quái, vũ khí kì cục, nhìn thoáng đã thấy bọn họ là người của ma giáo không phải hạng vừa. Bọn họ xếp thành 2 hàng nghênh đón một mỹ nam tóc trắng.
“Ông chủ ta bao quán trọ này. Đuổi hết khách đi”. Ông chủ quán nhìn bọn họ liền sợ hãi muốn làm theo.
“ta bao quán trọ này, ông chủ lập tức đuổi đám người không biết lí lẽ này đi”. Ông chủ quán nhìn 2 nhóm người vô cùng khó xử.
“Ngươi thật to gan! Giáo chủ ma giáo ở đây bọn ta muốn gì liền phải có được”. Nói xong liền lập tức động thủ.
Hắn tung ra bao nhiêu ám khí, chiêu thức Vô Tâm cứ đứng đó né tránh hết lượt không rời vị trí. Ám khí bị đánh trở về lập tức ghim lên người hắn như con nhím.
“Đường đường là giáo chủ ma giáo lại thả chó cắn người. Ngươi cũng chỉ đồng hạng với bọn chúng”.
Bọn họ liền lao vào ẩu đả. Giáo chủ ma giáo vẫn đứng đó không nói gì. Đinh Mộc đánh với 1 tên. Vô Tâm giao chiến với 6 tên còn lại. chưa đầy thời gian một giọt nước rơi.Cả 7 tên ngã rạp xuống đất.
Giáo chủ ma giáo lúc này cũng ko ra chiêu hắn ung dung lên phòng trên lầu không nói gì. Vô Tâm khinh công bay lên. Hắn vừa bước vào cửa phòng hạng sang. Cửa liền bật tung, Vô Tâm ngồi ung trên ghế tuyên bố “Phòng này của ta, Giáo chủ ngươi biến”.
Lúc này hắn liền lạnh lùng nói “Ta sẽ đứng ở đây chờ”.
Lúc này Đinh Mộc cũng liền xuất hiện mặt hắn có vẻ nhợt nhạt môi hắn tím tái. Vô Tâm liền đỡ lấy hắn, hôn lấy cánh môi tim tái của hắn. Khi nụ hôn say đắm kết thúc gương mặt hắn liền tươi tắn trở lại trong sự kinh ngạc của giáo chủ kia. Hờn dổi lên tiếng sờ lên đôi môi bị cắn tóe máu của mình “Nụ hôn đầu đời của đệ tỷ không thể nhẹ nhàng một chút sao”.
Giáo chủ ma giáo liền nắm chặt tay miệng lầm bầm “Không thể nào”.
“Đệ ở ngoan chỗ nay cho ta”.
Liền túm lấy hắn kéo ra ngoài. 2 bên ẩu đã chừng một phần tư nén nhang. Giáo chủ ma giáo liền bị đánh bại.
“Tại sao ngươi không trúng độc?”
“ngươi dám đầu độc người của ta. Xem ta dạy dỗ ngươi thế nào?”.
Kéo hắn vào trong phòng, nhét vào miệng hắn một viên thuốc. “Mỗi tháng ngày này ngươi đều không thể chạm vào bất cứ thứ gì. Nếu người tìm được ta, khiến ta vui vẻ sẽ đưa ngươi thuốc giải.” Thuốc phát tát hắn gồng lên nước mắt trào ra.
“Không mặc gì ngươi sẽ dễ chịu hơn đó”.
“Tại sao? Ngươi sao có thể?”.
Hắn vô cùng kinh ngạc lần đầu tiên có người chống lại được độc hắn hạ thủ. Người có thể chạm vào hắn, người có thể hạ độc hắn. Hắn từ nhỏ đã tu luyện tà môn, luyện ra thân thể kịch độc. Bất cứ gì trên cơ thể hắn đều là kịch độc. Chính vì hắn là kịch độc nên từ trước đến nay chưa từng có ai hạ độc được hắn. Vậy mà một cô nương thân hình nhỏ nhắn trông chừng 17,18 tuổi này lại làm được.
Thuốc nhanh chóng phát tác hắn đau đớn phát ra âm thanh méo mó. Những nơi có tiếp xúc với quần áo liền đổi màu tím tái.
“Độc của ngươi không tác dụng với ta. Ngươi cũng ko phải đối thủ của ta”.
Hắn vẫn gắng chịu đau, quỳ xuống mặc cho đầu gối bị nhiễm độc bắt đầu lở loét chảy máu.
“Xin ngươi nhân ta làm đồ đệ.”
Vô tâm không trả lời liền quay đi, thì nghe rầm một cái. Giáo chủ kia cả cơ thể sưng phồng đã không chịu nỗi ngất đi. Vô Tâm liền túm lấy hắn xé toạc hết quần áo của hắn. để hắn nằm yên dưới đất điểm vài huyệt trên người hắn rồi đi ra. Đi ngang qua mấy cái thân thể đang thoi thóp nằm dưới đất lúc nãy, nhét vào miệng chúng một viên thuốc nhỏ rồi quay về phòng.
Bước nào phòng thấy Đinh Mộc đang vuốt cánh môi bị sưng lên của mình rất vui vẻ. “Tỷ quay lại rồi.” Hắn vui vẻ đon đả, Vô Tâm kéo lấy hắn về liền hôn thêm một cái lên môi hắn sau khi cắn hắn thêm một cái. Đinh Mộc ôm chặt lấy Vô Tâm vào lòng triền miên không dứtcho đến khi bị vị tỷ tỷ này đẩy ra.
Ngủ một giấc no say, Vô Tâm tinh thần sảng khoái lên tiếng
“Vào đi. Tính quỳ ở đó đến bao giờ”. Đinh Mộc kinh ngạc khi nghe Vô Tâm nói như vậy. Cửa bị gió thổi tung, trước cửa một mỹ nam tóc trắng đang quỳ gối. Đinh mộc vô cùng ngạc nhiên khi thấy hắn ở đó. Với khả năng của hắn thì nếu hắn xuất hiện ở đây thì hắn phải biết chứ. Hôm nay hắn đã dậy từ rất sớm mà. Chẳng lẽ hắn đã quỳ ở đây từ đêm qua.
“Tại hạ Lý Cương trước đây có mắt không tròng đã mạo phạm, nay cúi đầu nhận lỗi. Người tùy nghi sử phạt. Đồng thời thành tâm muốn nhận người làm sư phụ, mong người đại nhân đại lượng thu nhận, bất cứ yêu cầu gì đồ đệ cũng đều thành tâm thực hiện”. Vô Tâm nhấp ngụm trà nhìn nam nhân trước mặt.
“Đừng đi theo ta làm gì cho phiền phức. Trước nay ta không nhận đồ đệ”. Nghe Vô Tâm nói vậy hắn liền đưa mắt đảo qua Đinh Mộc.
“Hắn không phải đồ đệ của ta, hắn là nam sủng của ta”. Nam nhân kế bên ánh mắt sáng ngời cánh mũi phập phồng. Nam nhân tóc trắngtên là Lý cương lập tức đánh giá. Một nam nhân mới tấm 16 tuổi là nam sủng cho tiểu cô nương này khẩu vị của nàng ta quả thật không bình thường.
Vô Tâm cũng không chờ hắn đứng dậy kéo tay Đinh Mộc bước ra ngoài tiếp tục lên đường. Về phần Lý cương cũng ko thấy hắn đuổi theo.