Thật ra chính anh là người sắp xếp các lịch học của những người đại diện các công ty. Anh cố ý để Trần Tâm hoàn thành công tác trong lớp chủ nhiệm của mình, như vậy thì anh sẽ có rất nhiều lý do và thời gian tiếp xúc với cô.
Vốn dĩ lúc ban đầu anh không biết cô là nữ đại diện công ty du lịch, nhưng mà trước một ngày xem hồ sơ các công ty thì lại phát hiện, anh đã dùng một ít thời gian nghỉ ngơi của mình để sắp lại các lịch học phù hợp. Còn đặc biệt để cho giờ của cô tại lớp anh nhiều hơn các lớp khác.
Mặc dù đưa việc tư vào việc công thì có chút kỳ, nhưng mà không thể trách anh được. Ai bảo người anh thích ở ngay đây, không lợi dụng thời cơ thì làm sao có thể tiếp cận cô được chứ?
Đi cùng Thái Anh đến lớp học, cả đoạn đường Trần Tâm đều cười rất vui.
Anh kể cho cô chuyện của lớp học anh, nói cho cô nghe những đứa trẻ to xác với vẻ đáng yêu mà tuổi thanh xuân bọn họ cũng đã từng trải qua.
Hai người vừa đi vừa cười nói, cả dãy hành lang rộng thênh thang dường như vang vọng tiếng cười mê người của người phụ nữ.
“Ừm, khi đó thằng nhóc cũng rất là quậy phá, một thời gian đầu anh chủ nhiệm thằng bé còn bày trò làm cho anh mất mặt.” Nét mặt anh dịu dàng, tuy kể chuyện cũ như lại giống như đang thủ thỉ với người yêu. Nụ cười anh ấm áp, đôi mắt anh nhìn cô cũng cực kỳ nhu hòa.
Trần Tâm thích thú hé môi, sau đó rất hưng phấn hỏi: “Vậy anh xử lý thằng nhóc đó như thế nào? Có phải là làm lại những trò như vậy với nó hay không? Hay là né tránh rồi cực kỳ soái mà tiếp tục bài giảng?” Giống như trong những cuốn tiểu thuyết ngôn tình và những bộ phim truyền hình đáng yêu trên ti vi. Trong những lần bị quấy phá giờ học thì người thầy cũng là nhân vật chính, bao giờ cũng né tránh được những đòn bất ngờ của học sinh mình.
Nghĩ đến Thái Anh cũng như vậy thôi thì ánh mắt cô lập tức sáng bừng lên. Nhưng mà không giống với trí tưởng tượng của Trần Tâm, anh chỉ nhàn nhạt rũ mi, rất yếu ớt nói: “Ngày đó anh ngây ngô, trong lúc không biết chuyện liền ăn trọn mấy chiêu trò của bọn nhỏ. Em cũng biết đó, sinh viên thời nay rất là hung dữ, anh ngoài ngậm ngùi nhẫn nhịn thì còn biết làm gì đây?”
Trần Tâm nghe xong thì trừng mắt, khuôn mặt ra vẻ không thể nào tin được. Nhớ đến ngày xưa hồi cấp ba của mình cũng thường hay chơi xỏ giáo viên, cô ghép lại hình ảnh của anh và người thầy năm xưa của mình, không khỏi bật cười thành tiếng.
“Ôi chao…” Giọng cười cô lanh lảnh, vang vọng khắp dãy phòng học, cũng truyền đến khắp lồng ngực Thái Anh.
Anh nhìn người phụ nữ cười đến híp mắt, đôi môi toét ra hết cỡ nhưng lại không mất đi hình tượng quyến rũ của mình. Tiếng cười của cô cũng làm anh lay động theo, Thái Anh khẽ cười vài tiếng, giọng cười trầm thấp kết hợp với cô hệt như một bản tình ca vậy.
“Sau khi anh dạy được gần nửa học kỳ đầu, thì biết Thế Duy có bạn gái, mà cũng không hẳn là bạn gái nữa, chỉ là một mình cu cậu đơn phương thôi. Có mấy lần tỏ tình với cô bé đó nhưng Thế Duy thất bại, lý do bởi vì sức học của thằng bé quá kém, cô bé không thích những người yếu hơn mình. Lúc đó Thế Duy có vẻ giận lắm, tinh thần học tập sa sút, nghỉ học liên miên. Ở vị trí một chủ nhiệm, anh đã giúp thằng bé đi lên. Thằng bé giống như rất là thích cô bé, rất cố gắng học tập, đến nỗi có nhiều lần ngã bệnh cũng vì mất sức.” Thái Anh giống như là nhớ lại chuyện cũ, đôi mắt khẽ híp lại, anh kể tiếp: “Đến cuối học kỳ, Thế Duy đã đạt điểm cao trong kỳ thi qua học kỳ mới, sau đó thì cô bé kia cũng đồng ý làm bạn gái thằng nhóc. Anh nhớ lúc đó… Thế Duy hình như đã cảm ơn anh rất nhiều, rồi học kỳ sau thằng bé học cũng rất khá, đến tận bây giờ thì vẫn ổn, bạn gái của cu cậu vẫn là cô bé ngày đó.”
“Chà, sức mạnh tình yêu hả?” Trần Tâm nghe xong cười lên, thế mới nói tuổi học sinh chính là xinh đẹp như vậy. Chỉ vì muốn được bên cạnh người mình yêu thích, cho nên mới bất chấp mọi thứ để có thể lọt vào lòng người ta.
Nhớ lại ngày đó cô chưa từng có thời gian tươi đẹp như vậy, cuộc sống khi đó của cô vô cùng tăm tối. Ây cha, bây giờ nghe chuyện thời thanh xuân mới tiếc nuối.
Hoàng Thái Anh dường như nhìn được tâm trạng sâu trong nụ cười của cô, đôi môi anh dần dần hạ xuống, cuối cùng cũng không nói thêm lời nào. Có phải cô nhớ lại ngày xưa không? Có phải cô đang nhớ đến tuổi trẻ của mình trải qua như thế nào không?
Trần Tâm, em nhớ đến thời cấp ba của em, có phải chưa từng xuất hiện một bóng người ngày đêm mài mòn trong giảng đường chờ đợi em đến, có đúng không? Em cũng chưa từng để mắt đến bóng dáng cậu học sinh luôn cố tình đi ngay qua lớp em, có đúng không?
Thoáng một khắc, tâm tình Thái Anh liền giống như rơi xuống vực thẳm. Đôi mắt anh tối sẫm, khuôn mặt dịu dàng nay bị thay thế bởi cái lạnh lẽo tận nơi đáy mắt.
Đang cười nói, bỗng nhiên lâm vào trầm mặc khiến Trần Tâm hơi giật mình, cô nhíu mày nghiêng đầu, nhìn một bên gò má cao ẩn ẩn nghiêm nghị của anh gọi: “Thái Anh?”
“Hửm?” Anh nhướng mày, nháy mắt khuôn mặt đã khôi phục lại trạng thái cũ. Trần Tâm nhìn vào đôi mắt trắng đen rõ ràng của anh một chút sau đó lắc đầu mỉm cười.
Thái Anh cúi đầu, cũng phối hợp làm cho bầu không khí hòa hoãn lại đôi chút.
Đi đến hết dãy hành lang, hai người mới đến lớp học của Thái Anh.
Sáng hôm nay là ngày khai giảng của sinh viên năm hai và năm cuối, còn năm nhất và năm ba thì buổi chiều mới bắt đầu. Dãy hành lang này tổng cộng có năm lớp, nhưng trong đó đã lớp năm ba đã chiếm hết ba phòng, còn lại hai phòng đầu và cuối hành lang. Cho nên tuy rằng khi sớm đã thấy đông người dưới sân, nhưng dãy phòng học này ngược lại chẳng có mấy ai.
Cuối cùng cũng đứng trước cửa lớp. Cách một cánh cửa đã đóng kín, nhưng Hoàng Thái Anh vẫn nghe rõ được tiếng động ồn ào truyền từ trong ra ngoài. Anh đưa mắt nhìn người phụ nữ bên cạnh đứng thẳng lưng, khuôn mặt nghiêm túc dường như đang rất căng thẳng.
Anh biết học sinh trong nước và học sinh nước ngoài rất khác nhau. Có lẽ đây là lần đầu tiên cô nhận nhiệm vụ dạy học trường trong nước, nên cô mới lo lắng như vậy. Bất giác anh nhớ lại khoảng thời gian học sinh lúc trước, hẳn là do cái nghịch ngợm ngày xưa từng trải và thêm những lời kể của anh ban nãy, Trần Tâm sợ rằng mình sẽ bị giống vậy hả?
Thái Anh không tự chủ mỉm cười, anh nói: “Đừng lo lắng, bọn trẻ hẳn sẽ rất thích em.”
Nghe được lời an ủi của anh, cô khẽ thả lỏng rồi cười: “Cũng đã là sinh viên năm tư, anh gọi bọn trẻ bọn trẻ mãi như thế thì chẳng hay chút nào.” Lời này nói ra giống như lời trách cứ của một người mẹ nói với chồng mình rằng đừng xem con là đứa nhỏ nữa.
Đến khi dứt lời thì cả Trần Tâm cũng cảm thấy không ổn, cô hơi chau hàng mày tinh xảo, khuôn mặt bắt đầu nóng lên. Thế nhưng Hoàng Thái Anh nghe vào rất là lọt tai, anh vui vẻ nhếch môi, ôi chao, nghe cái chất giọng trầm trầm của người phụ nữ xứ sương mù trách cứ mình mà lại ngọt thế nào ấy nhỉ.
Trong lúc Trần Tâm suýt chút nữa thì gò má cũng đỏ lên, thì bỗng nhiên cánh cửa trước mặt bật mở. Ngay lập tức khuôn mặt Hoàng Thái Anh liền thay đổi, khóe môi nhanh chóng hạ xuống, vẻ cương nghị của người đàn ông hiển hiện khiến cho Trần Tâm kinh ngạc.
“Ôi, thầy. Ha ha, sao thầy lại đứng đây?” Giọng nói cao bẫng của một cậu thanh niên thu hút ánh mắt của Trần Tâm.
Cậu nhóc đứng nghiêng, tay chống ngay cánh cửa tạo ra tư thế bất nhã nhưng lại vô cùng bắt mắt. Dáng người cậu ta cao lớn, cao hơn hẳn Trần Tâm, nhưng lại thấp hơn Thái Anh một chút. Tóc cậu ta ngắn gọn, mái trước thả xuống trán trông rất tuấn lãng. Cậu ta hết nhìn Thái Anh, sau đó đôi mắt to sáng ngời nhìn chằm chằm cô, cậu ta híp mắt, rồi đưa tay đặt lên chiếc cằm nhọn nói: “Có phải là người đại diện công ty nào đó không?”
Trần Tâm mỉm cười, muốn mở miệng chào hỏi cậu thanh niên này, nhưng đôi môi còn chưa kịp hé ra thì đã bị Thái Anh ngăn cản.
Anh lạnh nhạt nhìn cậu thanh niên, rất không vui nói: “Năm trước năm nay cũng chẳng có cái gì thay đổi, biết có giáo viên đến còn để lớp ồn ào như vậy à?” Giọng anh rất nghiêm túc, thoáng cái đã khiến cho cậu thanh niên cứng người.
Cậu ta đỏ mặt, sau đó quay người hét lên vào bên trong: “Này này, yên lặng đi, thầy tới rồi!” Dứt lời cậu ta liền xoay đầu cười hối lỗi với Hoàng Thái Anh.
Anh hừ một tiếng, để cậu ta chạy vào trong rồi, lúc này anh mới nhìn sang Trần Tâm nói: “Cậu nhóc đó chính là Thế Duy, hiện giờ là lớp trưởng của lớp.”
Trần Tâm gật đầu tỏ vẻ hiểu. Thì ra cậu nhóc Thế Duy trong lời anh lại đáng yêu đến thế.
Hai người chỉnh chu một giây, sau đó nhanh chân bước vào.
Chân vừa mới bước vào phòng, Trần Tâm liền kinh ngạc mở to mắt. Điều đầu tiên xuất hiện trong đầu cô chính là căn phòng này thật là rộng. Nhìn qua một lượt cũng phải lớn gấp ba lần căn phòng xa hoa của người mẫu nam nổi tiếng Waldo. Một ngôi trường có hơn mấy mươi căn phòng rộng rãi như vậy, bởi mới chiếm vô vàn đất đai của nhà nước.
Căn phòng trắng tinh sạch sẽ, nổi bật lên hai tấm to lớn trên tường. Trên bàn giáo viên, một cái máy tính đen gọn gàng chiếm một phần nhỏ, có một vài cuốn sách và tập học sinh nằm ngăn nấp trên đó. Trên bức tường đối diện học sinh có một cái đồng hồ treo tường tròn, hai ben tường trái phải học sinh có gắn hai cái máy lạnh, trên trần nhà thêm hai cái quạt trần lớn, ở giữa còn có hai cái máy chiếu nổi trội giữa không trung nữa.
Chà… Trang thiết bị học tập đầy đủ quá nhỉ.
Hoàng Thái Anh đứng trên bục giảng, anh liếc mắt nhìn hơn hai mươi sinh viên đang ngồi ngay ngắn ở dưới, anh nói: “Năm nay rất vui mừng vì một lần nữa được làm chủ nhiệm lớp các em, tên tôi thì mọi người đã rõ. Hôm nay là ngày nhận lớp năm mới, các em cũng biết học kỳ năm cuối sẽ có đợt nhận giảng viên mới từ các công ty liên kết với trường chúng ta. Như các em được nắm trước thông tin, sáng nay chúng ta sẽ đón cô Gabriel của công ty du lịch đa quốc gia dưới cương vị giảng viên chuyên ngành ngoại ngữ và du lịch, mong rằng các em sẽ tích cực học tập trong học kỳ này. Chào mừng cô Gabriel.”
Anh nói một tràng hơi, một đoạn vấp cũng không có, giống như anh đã luyện tập từ lâu rồi vậy, ngay cả lời giới thiệu của Trần Tâm anh cũng lấy luôn. Cô giật giật khóe miệng, cuối cùng chỉ biết nói thêm một câu “Chào các em” rồi thôi.
Lời vừa dứt, thì các sinh viên phía dưới cũng rất phấn khích vỗ tay chào mừng cô. Thái Anh nhìn qua một lượt, cuối cùng đi xuống dưới cuối lớp, để lại bục giảng cho Trần Tâm.
Từ giây phút này anh không có quyền hạn gì ngoài quan sát học sinh cả, tất cả đều trao hết cho giảng viên mới là Trần Tâm. Thái Anh ngồi ở bàn trống cuối lớp, sau đó đợi cô giảng bài.
Trần Tâm đặt cặp xách và sách lên bàn, sau đó nói lời mở đầu trước: “Các bạn có thể gọi cô là cô Gabriel hoặc là cô Tâm đều được, so ra thì tuổi tác chúng ta cũng không có cách xa mấy, nhưng khi trong lớp thì mong rằng các bạn đừng gọi cô là chị, đến khi rời lớp thì như thế nào cũng được.” Cô vừa nói vừa mỉm cười, đôi mắt quyến rũ nhìn qua mọi người.
Ở phía dưới, hầu như số nam sinh đã chiếm mất nửa sỉ số lớp. Lúc ban đầu, khi cô vừa vào lớp, tâm thần mọi người đã chấn động. Xem nào xem nào, tuy rằng mặc đầm suông dài, nhưng mà cặp mông tròn trịa với cái eo nhỏ mảnh khảnh kia cũng không thể giấu khỏi hoàn toàn. Trần Tâm là người châu Á, nhưng vì ở Anh quá lâu, cho nên phong thái, lời nói, cử chỉ cả khuôn mặt cũng có chút bị ảnh hưởng. Mùi vị mê động lòng người của người phụ nữ phương Tây không ngừng tản ra từ Trần Tâm.
Hôm nay cô trang điểm nhẹ, hàng mày dài, đôi mắt hơi rũ xuống ra vẻ lười biếng, cánh mũi cao thẳng với đôi môi căng mọng xinh đẹp. Làn váy hồng lay động chậm rãi bật lên làn da trắng nõn mềm mại của người phụ nữ, cả những nữ sinh trong lớp nhìn cũng đều phát thích.
Bọn họ ngồi nghe cô nói, giọng nói trầm nặng tựa người bản xứ của cô không khiến cho bọn họ khó nghe, ngược lại rất lọt tai.
“Được rồi, chúng ta bắt đầu bài học thôi.” Cô cúi đầu, bắt đầu lật cuốn sách anh ngữ chuyên ngành của mình ra. Trần Tâm lướt mắt một vòng lớp học, sau đó lại hỏi: “Lớp chúng ta có phân cán bộ lớp không?”
Gần như là ngay lập tức, cậu thanh niên ban nãy ở ngoài lớp nhanh nhảu đứng lên dõng dạc nói: “Em là lớp trưởng, em tên là Trần Thế Duy!”
Trần Tâm mỉm cười, “Cô biết em, em cùng họ với cô rồi...” Cô nói tiếng Việt, cố gắng bắt chước giọng điệu của Thế Duy.
Giọng cô hơi nặng, lại trầm, nghe qua cứ như đang nghe một nốt nặng nhất của đàn bầu vậy. Cả lớp thấy khuôn mặt cô ngượng ngùng như thế thì bật cười ha hả, ngay cả Hoàng Thái Anh ở dưới cũng cười. Sao giọng cô lại lạ thế nhỉ, chẳng lẽ ở nước ngoài lâu quá đến mức ngay cả âm điệu tiếng Việt cũng sao? Anh nhớ rõ vài ngày trước trên máy bay, giọng cô nghe qua cũng không đến mức khó lọt tai như thế này.
Đứng ở bục giảng, đối với việc đã quá quen thuộc khi đứng thuyết giảng mà Trần Tâm lúc này cũng nóng cả mặt. Chết thật! Sau cùng vẫn là nói tiếng Anh đi cho rồi, tự dưng không đâu lại nổi hứng nói tiếng Việt thế này, bị cười cho mất hết thể diện.
“Được rồi, chúng ta học.” Trần Tâm hậm hực nói, khuôn mặt hơi cúi xuống che đi đôi mắt dâng lên làn sóng ngượng ngùng khó che đậy.
Hoàng Thái Anh mỉm cười, ho khan hai tiếng rồi nói mọi người yên lặng, bấy giờ Trần Tâm mới đỡ hơn một chút.
Lúc này đã là chín giờ mười lăm phút, buổi học đầu tiên của lớp đại học năm tư được bắt đầu trong bầu không khí nhẹ nhõm như thế.
Khác hẳn với trí tưởng tượng của cô, lớp học này rất là tích cực. Mọi người hầu như rất tập trung và đối đáp với cô rất tốt, nhưng đấy cũng đúng thôi, dù sao đây cũng là một trường đại học quốc tế danh tiếng mà. Ban đầu cô còn nghĩ chất giọng đặc nặng của mình sẽ gây trở ngại, nào đâu mọi người nghe rất ổn, dần dà, Trần Tâm cũng không kiêng kị gì nữa, đôi môi luyến thoắt không ngừng, âm ngữ nói ra nhanh như gió, thậm chí một câu mười chữ cũng bị cô nói biến thành sáu bảy chữ.
Nhưng mà Trần Tâm lại không biết, mỗi lần cô quay người lên bảng viết vài chữ, đám học sinh ở dưới lại vô cùng hoảng sợ.
Trời ạ, cô ơi, cô có để tâm đến bọn em là người Việt không? Dù cho là đại học quốc tế cũng không có khả năng nói như người bản xứ! Bọn học sinh trong lớp quay đầu lại nhìn Hoàng Thái Anh, khuôn mặt nhăn nhó đau khổ như ăn khổ qua vậy.
Thế nhưng cho dù bọn họ có bày tỏ như thế nào, anh cũng chỉ ngồi đó, lẳng lặng nghe cô giảng bài rồi mỉm cười. Ừ, cảm giác này cũng chẳng khác gì ngày xưa.
Ngày xưa ấy, Thái Anh cũng từng ngồi ở dưới nghe một cô học sinh nhỏ hơn anh ba lớp lên bục làm bài thuyết trình. Cô bé đó có mái tóc dài, đen tuyền mềm mại, đôi mắt to tròn sáng rực, từng âm điệu ngữ pháp tiếng Anh phát ra từ đôi môi nhỏ nhắn rõ ràng mà lưu loát. Khi đó, Thái Anh không để tâm cô bé ấy, anh là một trong số những học sinh ưu tú của trường học cơ mà, sao lại có thể chú ý đến thành viên nhỏ bé như cô bé đó được.
Anh chỉ nhớ, sau khi cô bé đó hoàn thành bài thuyết trình bằng ngôn ngữ Anh của mình xong, cô bé đã rất chân thành mà hỏi xin học bổng của một trường đại học quốc tế nổi tiếng tên là AMA. Trong khi đó, Thái Anh anh là người ghi danh những học sinh nhận học bổng.
Khi ra khỏi phòng thuyết giảng, cô bé đó đã chạy đến chỗ anh, dùng đôi mắt lấp lánh hỏi rằng có thể cho cô vào danh sách được không.
Anh đáp, muốn vào danh sách thì phải hoàn thành khóa học toàn diện của trường, đạt điểm cao trong kì cuối cấp.
Cô bé đó kiên cường mà gật đầu, sau đó vội vã chạy đi. Trước khi đi, còn để lại tên cho anh, nói rằng sau này nhớ ghi tên cô vào danh sách.
Cái tên đó, anh sẽ không bao giờ quên được.