• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Qua vài ngày sau, có một ngày Trương Thục Viên cùng Sở Phương Uy ở Lâm gia ăn cơm.

"Thục Viên a, Hạo Hạo như thế nào còn chưa về?" Ngô Mĩ Lâm hỏi.

"Không biết tiểu tử này lại đánh nhau ở đâu rồi! Mặc kệ nó!" Trương Thục Viên tức giận nói.

"Đứa nhỏ này, thật sự là làm cho người ta phải lo lắng!" Sở Phương Uy lo lắng nặng nề mà nói.

"Nam thiếu niên mà, phải nghịch ngợm chút, chỉ nghịch ngợm lúc nhỏ cũng không sao!" Lâm Kiến Cường an ủi nói.

"Cũng không biết nó ở ngoài đã ăn cơm chưa, chắc là phần nó một ít chứ nhỉ?" Ngô Mĩ Lâm nói.

"Đừng phần, nó ở bên ngoài nghịch no rồi!"

"Con ăn xong rồi, ba mẹ, cha nuôi mẹ nuôi, mọi người từ từ ăn, con lên gác." Lâm Nhật Nguyệt sau khi nói với người lớn ở đây một tiếng liền đi lên gác.

Chỉ chốc lát sau, Sở Hạo đã trở lại.

"Lão ba lão mẹ, cha nuôi mẹ nuôi, chị Nguyệt đâu ạ?"

"Ở trên gác, Hạo Hạo, đã ăn cơm chưa?" Ngô Mĩ Lâm hỏi giống cấp kinh phong dường như vọt vào đến Sở Hạo.

"Ăn rồi ạ, con lên gặp Chị Nguyệt!" Vừa nói vừa chạy lên phòng Lâm Nhật Nguyệt ở trên gác.

"Này hồn tiểu tử, vội vã làm gì?"

Sở Hạo chạy trên gác còn chưa vào phòng Lâm Nhật Nguyệt mà bắt đầu lớn tiếng ồn ào.

"Chị Nguyệt, sao chị không mặc nội y em tặng!"

"Phốc!"

"Khụ khụ!"

"Phốc!"

"Khụ khụ!"

Vì Sở Hạo lớn tiếng, nên bốn người dưới lầu hiển nhiên đều nghe được lời nói của hắn. Chính là –

"Chị Mĩ Lâm, em không nghe lầm chứ?" Trương Thục Viên ngoáy ngoáy lỗ tai nói với Ngô Mĩ Lâm.

"Bà xã, Hạo Hạo nói là nội…… Nội y sao?" Lâm Kiến Cường cũng hướng Ngô Mĩ Lâm chứng thực.

"Sẽ không, nhất định là chúng ta nghe lầm rồi!" Sở Phương Uy nói.

Nhưng là, trên lầu –

"Em ồn ào cái gì?" Nghe Sở Hạo chất vấn, Lâm Nhật Nguyệt nhíu mày nói.

"Em hỏi vì sao chị không mặc nội y em tặng?"

Cái này thì bốn người dưới lầu xem như nghe rõ rồi chứ, hai mặt nhìn nhau sau đó giống như cơn bão, cả nhóm kéo đến phòng Lâm Nhật Nguyệt.

"Tử tiểu tử, con vừa nói cái gì? Cái gì nội y?" Trương Thục Viên nã pháo đầu tiền.

"Chính là quà sinh nhật lần trước con đưa cho Chị Nguyệt a!" Sở Hạo ngây ngốc còn không có ý thức được bão táp tiến đến.

"Quà sinh nhật là nội y? Không phải là hai chiếc khăn tay sao? Nguyệt Nguyệt?" Ngô Mĩ Lâm nghi hoặc nhìn về phía Lâm Nhật Nguyệt, cô nhớ không lầm a, Nguyệt Nguyệt là nói Hạo Hạo tặng hai chiếc khăn tay, như thế nào một hồi sau lại biến thành nội y?

"Đúng vậy, Nguyệt Nguyệt?" Trương Thục Viên cũng là vẻ mặt nghi hoặc. Mà ở một bên Sở Phương Uy cùng Lâm Kiến Cường cũng lại nghi hoặc khó hiểu không rõ là chuyện gì đang xảy ra.

"Khăn tay cái gì? Con tặng là nội y, có cỏ môi đồ án nội y!" Không đợi Lâm Nhật Nguyệt trả lời, Sở Hạo lại cường điệu một chút.

"Nguyệt Nguyệt?"

"Nguyệt Nguyệt?"

"Là…… Nội y." Lâm Nhật Nguyệt không tình nguyện thừa nhận.

"Cái gì? Con cái tiểu tử này có phải không muốn sông hay không? Cư nhiên dám đưa Nguyệt Nguyệt loại đồ này?" Nghe được Lâm Nhật Nguyệt chính mồm thừa nhận, Trương Thục Viên không khỏi nổi trận lôi đình kéo lỗ tai Sở Hạo chửi ầm lên.

"Như thế nào không thể đưa? Đây là đồ Chị Nguyệt mỗi ngày đều dùng, con đưa chị ấy một bộ này thì chỗ nào không đúng?" Sở Hạo nghĩ mãi không hiểu một bộ nội y thì có cái gì quái dị lạ thường đâu?

"Còn cố cãi à, chuyện của con gái việc gì đến một tiểu tử như con mà con phải quan tâm?" Sở Phương Uy cũng gia nhập hàng ngũ mắng con.

"Chị Nguyệt cũng không mắng con, hai người việc gì phải mắng hăng say vậy a?"

"Hạo Hạo, mẹ nuôi hỏi con, con làm sao mà biết Nguyệt Nguyệt không mặc nội y con đưa?" Ngô Mĩ Lâm có chút khẩn trương hỏi Sở Hạo. Đưa là việc nhỏ, hắn làm sao mà biết Lâm Nhật Nguyệt không mặc mới là chuyện lớn!

Đúng vậy, hắn làm sao mà biết? Lâm Nhật Nguyệt rất tò mò!

Mà sau khi nghe được vấn đề Ngô Mĩ Lâm hỏi Sở Hạo, ba người còn lại đều trợn to mắt nhìn Sở Hạo, khẩn trương hề hề chờ hắn trả lời, sợ hắn sẽ nói ra cái gì làm tâm linh yếu ớt của bọn họ bị chấn động mạnh.

Nhìn đến biểu tình của mọi người, Lâm Nhật Nguyệt biết bọn họ đang hiểu lầm, điều này sao có thể chứ!

"Bởi vì Chị Nguyệt không có phơi nó ra a! Không phơi ra chính là không giặt, không giặt chính là không mặc a!" Sở Hạo ánh mắt liếc nhìn mọi người nói.

Phù! Bốn người rõ ràng nhẹ nhàng thở ra, hoàn hảo hoàn hảo! Lâm Kiến Cường cùng Sở Phương Uy còn vụng trộm lấy tay vỗ vỗ ngực thuận khí.

"Không đúng a, vậy con làm sao mà biết cỡ của Nguyệt Nguyệt ……?" Lần này là Trương Thục Viên lại ném cái bom.

Vừa mới thở phào nhẹ nhõm ba người còn lại lại lập tức khẩn trương đứng lên.

"Đương nhiên là ước lượng a!"

"Ước lượng như thế nào?"

Bọn họ rất khẩn trương a! Lâm Kiến Cường thậm chí còn khoa trương lấy tay nắm áo trước ngực, một bộ dáng tùy thời có thể té xỉu. Sở Phương Uy cũng không khá hơn, khẩn trương đến mức lỗ mũi đều lớn. Mà Trương Thục Viên còn lại là vụng trộm đem hai lòng bàn tay xoa xoa, một bộ dáng chuẩn bị tùy thời đấu võ. Chỉ có Ngô Mĩ Lâm nhìn qua góc bình thường một chút.

Ở một bên thủy chung không nói được lời nào Lâm Nhật Nguyệt nhìn thấy bộ dáng khôi hài của bốn vị đại nhân cư nhiên có chút chờ mong đáp án của Sở Hạo.

"Ước lượng theo nội y cũ của chị Nguyệt a!" Sở Hạo vẫn là liếc si nhìn bọn họ nói.

Nghe xong đáp án Sở Hạo, Lâm Nhật Nguyệt rốt cục hiểu được lần đó vì sao lúc ở ban công nhà mình lại nhìn thấy Sở Hạo đang lén lút.

"Con làm sao mà có nội y cũ của Nguyệt Nguyệt?"

"Ở trên ban công của Chị Nguyệt a!" Bọn họ đang làm gì vậy? Sở Hạo thực sự chút không rõ.

Sau khi nghe được đáp án của Sở Hạo, bốn người đang vô cùng khẩn trương kia cuối cùng là buông xuống một viên huyền tâm, còn cho nhau cái nhìn thoáng qua, ý bảo đối phương yên tâm.

"Lão mẹ, mẹ cầm cây lau nhà của mẹ nuôi làm gì vậy?" Nhìn thấy cây lau nhà trong tay Trương Thục Viên, Sở Hạo nghi hoặc hỏi.

"Tử tiểu tử! Mày còn dám hỏi? Mày hại lão mẹ của mày bị giảm bớt vài năm tuổi thọ có biết không hả?" Trương Thục Viên ném cây lau nhà xuống, tức giận nói. Mà khác ba người còn lại rất là đồng cảm gật đầu.

"Con có làm gì đâu, mẹ không phải là đang đến thời mãn kinh chứ? Suốt ngày lải nhải lẩm bẩm!" Sở Hạo mạc danh kỳ diệu* đối Trương Thục Viên nói.

mạc danh kỳ diệu nghĩa là có chút không thể hiểu được.

"Mày……"

"Chị Nguyệt, chị còn không có trả lời em vì sao không mặc nội y em tặng đâu?" Không đợi Trương Thục Viên phát hỏa, Sở Hạo lại đem lực chú ý phóng tới trên người Lâm Nhật Nguyệt.

"Chị tại sao phải mặc?" Lâm Nhật Nguyệt hỏi ngược lại.

"Bởi vì là em tặng cho chị a?"

"Em tặng chị thì chị nhất định phải mặc hay sao hả?"

"Đương nhiên a, đây là em tốn ba tháng tiền tiêu vặt để mua, chị không mặc không chỉ có lãng phí tiền của em mà còn là lãng phí tâm ý của em đó! Em còn định sang năm đưa chị trọn vẹn một bộ!" (OMG, còn định tặng cả cái… bên dưới =)))))))

"Mày tên tiểu tử hỗn đản này! Không bị ăn đòn nên ngứa da đúng không!" Vừa nghe đến Sở Hạo sang năm còn muốn tặng trọn vẹn một bộ, Trương Thục Viên tức điên người cầm cây chổi lau nhà liền hướng Sở Hạo đánh.

"A a! Lão mẹ mẹ làm gì vậy? Sao lại đánh con?" Sở Hạo đến bây giờ vẫn còn chưa hiểu được tình huống đang xảy ra.

"Mày theo mẹ về! Về sau không cho phép mày được vào phòng Nguyệt Nguyệt nữa! Đi!" Kéo lỗ tai Sở Hạo, Trương Thục Viên một đường đem hắn tha xuống lầu.

"Vì sao? Ôi! Lão mẹ mẹ nhẹ chút!" Sở Hạo vẫn là vẻ mặt khó hiểu.

Sở Phương Uy áy náy đối vợ chồng Lâm gia cười cười, cũng tùy theo đi trở về.

"Nguyệt Nguyệt?" Ngô Mĩ Lâm có chút lo lắng nhìn Lâm Nhật Nguyệt, Lâm Kiến Cường bên cạnh cũng vậy.

Lâm Nhật Nguyệt là đứa nhỏ thông minh, Ngô Mĩ Lâm biết cô không giống Sở Hạo, hiểu được vừa rồi bọn họ lo lắng hoài nghi là cái gì.

"Con không sao, hai người yên tâm." Cười cười, Lâm Nhật Nguyệt vẫn là ngữ khí thản nhiên, nhưng mà Ngô Mĩ Lâm biết được trong giọng nói lạnh nhạt của Nguyệt Nguyệt có điều thâm ý, khi đã lý giải làm cô thật yên tâm.

"Được, vậy con làm bài tập đi!" ( Phiên Phiên: công khóa là j =3=, LNS: m nghĩ là ổ khóa ấy =))), Phiên Phiên: sang phần sau mới biết công khóa là bài tập =)))

"Dạ"

Năm nay Sở Hạo cũng lên cao trung ( cao trung tức cấp 3), hắn rất vui vẻ a, lại có thể học cùng một trường với Chị Nguyệt, tan học lại có thể về cùng Chị Nguyệt

Lâm Nhật Nguyệt rất vui vẻ a, qua một năm cuộc sống trường học hơi chút thanh tịnh, hiện tại cũng bị phá hỏng.

"Chị Nguyệt, em vào học đây! Nhớ rõ tan học chờ em, chúng ta cùng nhau trở về nha!" Kỳ thật vẫn là Sở Hạo chờ Lâm Nhật Nguyệt, bởi vì chương trình học của cao nhị (cao nhị = lớp 11) tương đối nhiều nên thời gian học sẽ nhiều hơn.

Lâm Nhật Nguyệt cũng không trả lời hắn, liền lập tức đi vào phòng học lớp mình. Nếu có thể cô mới không cần cùng hắn cùng nhau trở về.

Tan học, hôm nay Lâm Nhật Nguyệt một mình về nhà, bên người không có âm thanh gào to của Sở Hạo. Bởi vì hôm nay giáo viên tiếng Anh tạm thời có việc, cho nên cho bọn họ về nhà sớm. Lâm Nhật Nguyệt có chút cảm kích nha!

Một mình đi về trên con đường nhỏ, Lâm Nhật Nguyệt hiếm khi được hưởng thụ sự thanh tịnh. Đã sắp vào cuối thu, trên con đường nhỏ kia trải đầy lá cây bạch quả* từ màu lục đáng yêu đến màu hoàng kim xinh đẹp, con ve đậu trên cành mặc một lớp áo màu vàng óng, khi gió thổi qua, lá cây hình quạt màu vàng lượn một vòng rơi xuống, trông vô cùng đẹp mắt.

*Cây bạch quả

Lâm Nhật Nguyệt thích nhất cây bạch quả vào mùa thu, không có một loại cây mùa thu nào có lá đẹp như cây bạch quả. Không có một lá cây của loại cây nào khi bay xuống có hình thái đẹp bằng cây bạch quả.

Người già thường nói cây bạch quả đã có vài trăm năm lịch sử, nó là cây cổ thụ có đặc trưng an tường yên lặng trang nghiêm, nhìn đến nó sẽ làm Lâm Nhật Nguyệt có một loại cảm động, một loại cảm động phát ra từ nội tâm không thể nói rõ.

Từ trên đường nhặt lên một mảnh lá cây – như cánh quạt giấy vàng óng đáng yêu, Lâm Nhật Nguyệt cài nó lên tóc. Đúng lúc này một trận gió thu thổi qua, cánh quạt nhỏ từ trên đầu Lâm Nhật Nguyệt uốn lượn bay xuống. Một cách nhẹ nhàng rơi khỏi đầu cô, sau đó nhẹ nhàng vuốt qua gương mặt trẻ trung của nàng. (Phiên phiên: mình ko hỉu j hết với mí đoạn tả cảnh nì T^T LNS: chỉnh)

Hình ảnh kia rất đẹp, mĩ lệ tới nổi không giống như ở nhân gian. Nhưng là cái gì đẹp quá luôn dễ dàng khiến người ta ghen tị –

"A, đây không phải là Băng sơn mĩ nhân lớp 11 sao? Như thế nào một người ở trong này ngẩn người a?" Lâm Nhật Nguyệt đặc biệt im lặng muốn không hấp dẫn chú ý là rất khó.

Lâm Nhật Nguyệt nhìn về phía người mang khẩu khí không tốt kia, đó là một học sinh hư hỏng trong trường, rất thích gây chuyện thị phi. Không tính để ý đến nhóm người đó, Lâm Nhật Nguyệt cầm một lá cây Bạch quả vào trong cặp, đi về phía trước.

"A a! Không để ý tới chúng ta?" Tên cầm đầu thân thủ ngăn lại Lâm Nhật Nguyệt không cho cô đi.

"Thế nào tiểu băng sơn, cười một cái cho chúng ta nhìn xem!" Một cái tà khí nói.

"Tránh ra." Nhẹ nhàng đẩy ra tay đang ngăn ở trước mặt, Lâm Nhật Nguyệt không mang theo cảm tình nói.

"Cứ như vậy còn muốn chạy?" Tên cầm đầu kia hiển nhiên không định cứ như vậy để cho Lâm Nhật Nguyệt đi.

"Tôi không quen các người."

"Hiện tại không phải sẽ quen sao? Anh tên là Vệ Lương!" Dáng vẻ lưu manh vươn ngón trỏ gảy cằm Lâm Nhật Nguyệt lên, Vệ Lương nói với cô tên của mình.

Kỳ thật Lâm Nhật Nguyệt sao lại không biết tên hắn là gì? Trong trường học ai mà không biết mấy nhân vật làm cho ngay cả giáo viên cũng không quản được?

Bọn họ một người tên là Vệ Lương, một người tên là Trương Thiện, một người tên là Giang Ưu, người và tên rất kỳ lạ. Tên của bọn họ cùng việc bọn họ làm có sự tương phản mãnh liệt.

"Tôi không biết." Vẫn là nhẹ nhàng mà đẩy ra tay đang nâng cằm cô.

"Này, cô em cũng nên cho bọn anh một chút mặt mũi chứ!" Ở một bên Giang Ưu nhìn thấy vẻ mặt Lâm Nhật Nguyệt không thèm để ý, có chút thẹn quá thành giận, còn lấy tay đẩy cô một cái.

"Tiểu Giang!" Vệ Lương ra tiếng ngăn cản đã không còn kịp rồi, Lâm Nhật Nguyệt trọng tâm không xong ngã ngồi trên mặt đất.

"Các người đang làm cái gì!"

Đang lúc Vệ Lương muốn giơ tay kéo Lâm Nhật Nguyệt lên, Sở Hạo giống như trận cơn lốc vọt lại đây, đẩy Vệ Lương ra, xô ngã Giang Ưu, chỉ có Trương Thiện ở một bên thủy chung không nói được lời nào may mắn không có bị đụng đến.

"Chị Nguyệt, chị không sao chứ?" Thật cẩn thận kéo Lâm Nhật Nguyệt, Sở Hạo khẩn trương hỏi.

"Không có việc gì." Lâm Nhật Nguyệt vỗ vỗ bụi trên người.

"Các người làm gì? Dám bắt nạt Chị Nguyệt của tôi?" Sau khi nghe được Lâm Nhật Nguyệt nói không có việc gì, Sở Hạo lập tức xoay người hướng ba người kia cái lớn tiếng chất vấn.

"Xú tiểu tử, mày không biết chúng tao là ai hả? Cư nhiên dám đối với chúng tao hô to gọi nhỏ?" Giang Ưu mới từ mặt đất đứng lên hung hăng nói.

"Ai biết các người là ai a! Tôi cần gì phải biết chứ? Tôi hỏi các người, vì sao bắt nạt Chị Nguyệt của tôi?"

Sở Hạo không biết bọn họ là hoàn toàn chính xác, bởi vì hắn trừ bỏ Lâm Nhật Nguyệt những người khác một mực không quan tâm.

"Làm sao mà bắt nạt cô ta, chúng tao thích bắt nạt cô ta đó, thế nào?" Nói xong Giang Ưu còn không yếu thế lại đẩy Lâm Nhật Nguyệt bên cạnh Sở Hạo một chút.

"Tiểu Giang!"

"Hỗn đản!" Nhìn đến Lâm Nhật Nguyệt bị lảo đảo một chút, Sở Hạo đánh về phía Giang Ưu, hai người xoay đánh đứng lên.

"Hạo Hạo, không cần đánh nhau." Nhìn đến hai người giằng co, Lâm Nhật Nguyệt có chút không kiên nhẫn, nghĩ không hiểu học sinh nam vì sao thích đánh nhau như vậy.

"Không, ai bảo hắn bắt nạt chị! Hỗn đản, tao đánh chết mày! Xem mày còn dám bắt nạt chị Nguyệt nữa không?" Sở Hạo cố sống cố chết đánh Giang Ưu, mắt thấy Giang Ưu ăn vài quyền của Sở Hạo, dần dần lúc không thể ngăn cản được, Vệ Lương nháy mắt với Trương Thiện, ý bảo hắn gia nhập.

"Hạo Hạo, không cần đánh." Nhìn thấy Trương Thiện cùng Vệ Lương xoay người chuẩn bị đánh, Lâm Nhật Nguyệt bắt đầu có chút lo lắng. Tuy rằng cô không thích Sở Hạo huyên náo cùng phiền toái, nhưng là cô không muốn hắn vì cô mà bị thương tổn a!

"Tiểu tử, thật sự có tài nha! Chúng tao cùng chơi đùa với mày!"

"Tốt, Các người cùng nhau đến đi!"

Nhưng là hai tay làm sao địch nổi sáu tay? Vào lúc Vệ Lương và Trương Thiện cùng tham chiến, Sở Hạo nguyên bản chiếm thượng phong dần dần bị hạ phong, cuối cùng kiệt sức mà ngã xuống.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK