Sáng sớm thứ hai, cô như thưòng lệ đi xe buýt,không may là trên đường gặp tai nạn xe cộ nên tắc đường,đi làm muộn.
“Thực xin lỗi, cho qua một chút, cho qua một chút.”
Thật vất vả mới len qua đám đông, Nhạc San ba bước cũng thành hai bước chạy tới công ty, một bên cầu nguyện hy vọng quản lí cũng bị tắc đường, sẽ tới muộn hơn cô, nếu không cô sẽ chết với quản lý a.
Mặc dù tai nạn xe cộ làm tắc đường là chuyện ngoài ý muốn không thể thay đổi, nhưng thời điểm này tâm tình quản lí không tốt,không biết do nguyên nhân gì, tệ hơn là, gần đây quản lí tựa như ăn phải thuốc nổ, việc nhỏ đều có thể khiến ông ta phát hỏa.
Cô chết chắc rồi, nếu quản lí đã đến công ty, cô sẽ bị mắng thảm lắm. Cho nên làm ơn, hy vọng quản lí hôm nay đến muộn, tốt nhất là muộn hơn cô. Làm ơn, làm ơn. “Đinh.” Thang máy tới tầng trệt công ty, cô rón ra rón rén bước ra khỏi thang máy, thật cẩn thận đưa mắt nhìn bốn phía,vểnh tai nghe tám hướng, rốt cục thành công không có bị quản lí bắt lỗi, ngồi vào chỗ của mình.
“Hiểu Mĩ, quản lí đâu? Ông ta có phát hiện hôm nay mình đi muộn hay không?”. Nhạc San nhỏ giọng hỏi đồng nghiệp thân quen ngồi bàn bên cạnh .
“Cậu muốn nói quản lí nào?”Lâm Hiểu Mĩ hỏi lại.
Cô sửng sốt, không hiểu Hiểu Mĩ sao lại hỏi cô như thế?
“Mình nói là quản lí của chúng ta đấy.” Cô đương nhiên trả lời.
“Cậu hẳn là hỏi Trần quản lí trước kia của chúng ta đi?” Hiểu Mĩ nói.
“Trước kia?” Cô trừng mắt nhìn, vẻ mặt mờ mịt, Hiểu Mĩ vì sao lại dùng 2 chữ “trước kia.”
“Xem ra, cậu không biết từ hôm nay trở đi quản lý của chúng ta đổi người mới làm đi?” Hiểu Mĩ bất đắc dĩ nhìn Nhạc San.
“Thay người mới?” Nhạc San kinh ngạc.
“Cậu quả nhiên không biết.” Hiểu Mĩ thở dài, lắc lắc đầu. “ Chẳng lẽ cậu chưa phát hiện tâm tình quản lí gần đây siêu khó chịu, gặp ai cũng gây sự sao?”
“Mình có phát hiện.” Nhạc San nhanh chóng gật gật đầu. “Chẳng lẽ đây là nguyên nhân? Ông ta bị cách chức?”
“Cách chức thì không, chỉ là tổng công ty điều đến nhà xưởng Đào Viên.” Hiểu Mĩ nói xong, nhịn không được nở nụ cười.
Cô từng đến nhà xưởng này, nơi đây cũng gọi là sạch sẽ, thế nhưng phương tiện lại không thoải mái,thời tiết còn hơi lạnh. Thử nghĩ xem, một người thể trọng hơn trăm ký như Trần quản lí,lại sớm quen sống an nhàn sung sướng nay bị điều tới đó công tác, cô liền cảm thấy buồn cười.
“Khó trách một tháng gần đây tâm tình quản lí lại kém như vậy.” Nhạc San bừng tỉnh đại ngộ.
“Chuyện này mọi người đã sớm biết, chỉ có cậu không biết, lại còn hỏi mình quản lý đâu?” Hiểu Mĩ xem thường.
Cô ngượng ngùng hỏi: “Trần quản lí bị điều đi rồi,vậy ai thay? Phó lý sao?”
Hiểu Mĩ làm biểu tình làm sao có thể, nghiêng gần vào Nhạc San rồi nhỏ giọng nói: “Hai người này căn bản chính là cá mè một lứa, làm sao có thể?”
“Vậy..”.
“Nghe nói là bộ đội hàng không tên là Jeff -, du học từ Mỹ trở về.”
“Người nước ngoài?” Nhạc San sợ tới mức trừng lớn hai mắt. Tiếng Anh của cô rất kém, nếu thủ trưởng là người nước ngoái, cô nên làm cái gì bây giờ?
“Cậu đừng có mà vừa nghe tên tiếng Anh, từ nước Mỹ trở về,đã coi người ta là người nước ngoái đi?” Nhìn Nhạc San hoảng hốt là biết trong đầu cô đang suy nghĩ cái gì, Hiểu Mĩ lại lần nữa liếc mắt xem thường.
“Không phải sao?”Đôi mắt Nhạc San dấy lên hy vọng. Không phải rất tốt sao, bởi vì tiếng Anh của cô siêu cấp kém.
“Không biết, bởi vì anh ta đến bây giờ vẫn chưa xuất hiện.” Hiểu Mĩ nhún vai.
Nghe vậy, Nhạc San nhịn không được than nhẹ một tiếng.
Tóm lại,chuyện này căn bản không phải cô có thể khống chế hay thay đổi,việc duy nhất có thể làm chỉ là chờ và chờ, đồng thời cầu nguyện thủ trưởng mới nhậm chức không phải một người đáng ghét như cũ, nếu không cô phản ứng chậm nửa nhịp nhất định sẽ chết với anh ta mất.
Ông trời phù hộ cô a!
Một trận âm thanh xôn xao truyền đến từ lối vào, Nhạc San đang vùi đầu làm việc cũng phải ngẩng đầu, nhìn về phía nơi phát ra tiếng ồn.
Cô đầu tiên là thấy tổng giám đốc, sau đó mới nhìn đến người đàn ông bên cạnh tổng giám đốc,nhất thời trợn mắt há hốc mồm. Người đó chẳng phải là cái tên vong ân bội nghĩa với cô đấy ư!
“Các vị đồng nghiệp, chú ý chú ý” Tổng giám đốc vỗ vỗ tay, thu hút sự chú ý của mọi người. “Vị này chính là tân quản lí nghiệp vụ, tiên sinh Bùi Danh Cạnh, tên tiếng Anh là Jeff,xin mọi người vỗ tay hoan nghênh anh ấy.”
Hiện trường lập tức vang lên một màn vỗ tay rào rào, nữ viên chức còn nhiệt liệt hơn, đơn giản bởi vì tân thủ trưởng chính là một đại soái ca tuấn mỹ trẻ tuổi cao lớn, bảo mọi người làm sao có thể không hưng phấn đâu?
Lão già heo đi rồi, đại soái ca đến đây, loại chuyện tốt này không ngờ lại phát sinh ở bộ phận cô công tác, các cô thật sự là rất lucky nha!
“Kế tiếp,phần giới thiệu nhân viên cho Bùi quản lí ra mắt liền giao cho cô, Lí phó.” Tổng giám đốc quay đầu dặn Lý phó, sau đó đưa tay vỗ vỗ tân quản lí,rồi xoay người rời đi.
Kế tiếp Lí phó lý liền mang theo tân quản lí nghiệp vụ tới từng bàn giới thiệu các nhân viên cùng chức vụ mỗi người để anh làm quen, cho nên mỗi người đều đi ra phía trước chỗ ngồi chờ, nhanh chóng cung kính vô cùng, chờ đợi có thể để lại cho Bùi quản lí một ấn tượng tốt.
Nhạc San ngây ngốc nhìn hết thảy đang diễn ra trước mắt, rồi nhìn phó lý cùng tân quản lí đi đến trước mặt mình, cô vẫn đang bởi vì quá mức kinh ngạc mà hồn không kịp quay về. Chuyện này, anh ta thế nhưng sẽ là tân thủ trưởng của cô? Rốt cuộc là thật hay giả a? Còn có, anh ta có còn nhớ cô, nhớ chuyện hôm đó không nhỉ? Tuy rằng chuyện này đã xảy ra cách đây hai tuần lễ, nhưng cô liếc mắt một cái vẫn nhận ra anh ta, còn anh ta thì sao? Anh ta có nhớ không? Có nhớ cô cho anh ta ngủ nhờ một đêm,anh ta vong ân phụ nghĩa không thèm nói cảm ơn, trước khi đi còn để lại một câu “Cô rất ngốc”, cái này không tức giận mà được à?
Nhớ lại chuyện này, Nhạc San không tự chủ nhíu mày, lộ ra biểu tình không hờn giận.
“Đây là trợ lý nghiệp vụ của chúng ta, Nhạc San.” Lí phó lý mang theo Bùi quản lí đi đến bên cạnh bàn cô, mở miệng giới thiệu.
Nhạc San phản ứng chậm nửa nhịp, mới từ chỗ ngồi đứng lên, chậm chạp gật gật đầu nhìn tân quản lí.
“Quản lí, chào.”Cô nói, sau đó ngăn chặn không được giương mắt lén dò xét anh ta.
Tân nhậm quản lí mặt không chút thay đổi nhẹ nhàng vuốt cằm nhìn cô, rồi đi theo Lí phó lý tới bàn kế tiếp.
Anh ta không nhận ra cô.
Nhạc San có chút kinh ngạc, ngay lúc ấy tâm tình biến phức tạp,không rõ là thất vọng hay vui vẻ.
Cô có tý hy vọng anh có thể nhận ra cô, như vậy cô mới có thể phát tiết tức giận lúc trước bị anh vong ân bạc nghĩa, mặt khác lại cảm thấy việc này vô cùng tốt, bởi vì cô tuyệt không hy vọng anh ta sẽ “Chiếu cố” cô để trả ơn, mâu thuẫn quá, mâu thuẫn quá. Nói đi nói lại, tóm lại là anh ta giả vờ không quen cô hay là đã quên thật sự rồi?
Nghĩ lại cũng đúng, đường đường là một quản lí cấp, anh ta nhất định không thích chính mình say rượu còn bị một người xa lạ cho ở nhờ một đêm bị người trong công ty biết, giả vờ không biết cô là đúng, dù sao quan hệ hiện tại của bọn họ là thủ trưởng và cấp dưới, bảo trì khoảng cách chính là thượng sách nha.
Khẽ nhếch khóe miệng, cô yên tâm ngồi xuống công tác.
“Nhạc San.” Một lát sau, cô đột nhiên nghe thấy Lí phó lý cao giọng gọi tên mình.
Cô ngẩng đầu lên, thấy phó lý mới từ phòng tân quản lý đi ra.
“Quản lí gọi cô vào.” Ông ta chỉ ra đằng sau.
Nhạc San phản ứng trì độn, ngây người nhìn. Quản lí gọi cô vào?
“Quản lí sao lại gọi cậu vào?” Hiểu Mĩ khẩn trương hỏi.
Nhạc San nhìn về phía bạn, mờ mịt lắc lắc đầu. Vấn đề này, cô là người muốn biết đáp án nhất.
“Phó lý, quản lí tìm Nhạc San làm gì?” Người trong văn phòng cũng thấy tò mò. Tống Ức Trân nhịn không được lên tiếng hỏi.
“Quản lí muốn biết phạm vi phụ trách công tác của trợ lý, Nhạc San nắm giữ những gì quan trọng nhất, cho nên tìm cô ấy đi vào.” Lí phó lý trả lời.
“Tôi chậm hơn Nhạc San có một năm mà thôi, tôi với quản lí cũng được a.” Tống Ức Trân đứng dậy xung phong nhận việc.
“Quản lí muốn tìm Nhạc San.”
“Đó là bởi vì anh ấy vừa tới, không biết ai có thể nha” Tống Ức Trân dõng dạc nói xong, tràn đầy tin tưởng đi vào phòng quản lý.
“Hồ ly tinh.” Hiểu Mĩ nhịn không được nhỏ giọng nói.
Nhạc San mỉm cười nhìn Hiểu Mĩ, tuyệt không để ý Tống Ức Trân trào phúng mình, bởi vì cô sớm đã có thói quen.
Tống Ức Trân là một cô gái thông minh, tuy rằng vào công ty muộn hơn cô một năm, nhưng chức vụ đã sắp cao hơn cô.
Nhớ ngày đó cô ta vừa mới tới công ty, là chính cô đây phụ trách dạy dỗ, kết quả không đến một tháng, cô ta học hết tất cả, còn có thể bảo cô làm thế này thế nọ.Cho nên đại khái là bắt đầu từ khi đó, Tống Ức Trân không thèm để bậc tiền bối như cô vào mắt đi. Bất quá cũng không thể trách người ta, tài cán và giao tiếp xã hội của cô xác thực kém Tống Ức Trân, ngoại hình lại càng không theo kịp.
Cho nên mặc kệ quản lí gọi ai vào, Tống Ức Trân làm việc năng động, chắc hẳn không bị dao động đâu.
Đã có người xung phong nhận việc giúp cô đi gặp tân thủ trưởng, Nhạc San mừng rỡ nắm chắc thời gian công tác, tránh tình trạng việc chưa xong lại phải mang về làm.
Mầy năm gần đây kinh tế toàn cầu đình trệ, dù kiếm tiền hay không thì các xí nghiệp đều tăng thu giảm chi, công ty cô cũng vậy, cho nên quy định toàn bộ nhân viên không được phép tăng ca, để giảm đi phí điện nước, hại cô đành phải đem công việc làm chưa xong về nhà làm tiếp, thật sự là lỗ vốn mà. Bất quá có thể bảo toàn bát cơm là tốt rồi, cô không dám oán giận thêm.
Cầm bút, cô cúi đầu chuẩn bị chuyên tâm làm việc, sao biết một giọng nói mang theo tức giận đột nhiên phát ra từ cửa phòng quản lí.
“Nhạc San!”Tống Ức Trân mới từ phòng quản lí bước ra trừng mắt với cô,biểu tình như rất muốn ăn tươi nuốt sống cô “Quản lí gọi cô vào!”
Nhạc San trừng mắt lại, bởi vì quá mức ngạc nhiên mà sững sờ ngồi yên tại chỗ.
Quản lí “lại” gọi cô đi vào? Vì sao? Tống Ức Trân không phải đã thay cô vào sao? Còn gọi cô vào làm cái gì?
“ Nhạc San, cậu còn ngây ngốc ở đây à? Mau mau đi đi.” Hiểu Mĩ đẩy cô.
“ À, ừ.” Cô lập tức hoàn hồn, vẻ mặt mờ mịt đứng dậy đi vào.
Đưa tay gõ cửa, cô nghe thấy bên trong truyền ra tiếng nói “ mời vào “,bấy giờ mới mang theo tâm tình không yên tiến vào trong.
“Đóng cửa lại” Giọng nói tân quản lí hiện tại cùng trong trí nhớ của cô vẫn lạnh nhạt, nhưng vẫn dễ nghe.
Cô lập tức nghe lệnh, xoay người đóng cửa lại, sau đó cẩn thận nhìn anh ta nói: “Xin hỏi quản lí tìm tôi có chuyện gì?”
Tân quản lí ngồi sau bàn làm việc, mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm cô,cái nhìn trầm mặc chăm chú khiến Nhạc San bắt đầu khẩn trương.
Anh ta…… Kỳ thật là nhớ rõ cô? Gọi cô vào đây, còn muốn cô đóng cửa lại, kỳ thật là muốn cảnh cáo cô không được nói chuyện ngày đó ra?
Càng nghĩ càng cảm thấy bất an, Nhạc San quyết định chủ động nói trước.
“Tôi sẽ không nhắc tới chuyện đã xảy ra với bất cứ ai, trên thực tế tôi đã quên rồi, cho nên …!”
“Tại sao cô dám mang văn kiện công ty về nhà?” Bùi Danh Cạnh mở miệng hỏi.
Nhạc San cứng họng nhìn anh,trong đầu là một mảnh mơ hồ. “A?” Cô hoài nghi nhìn anh. Anh chẳng lẽ không phải vì cảnh cáo cô mới gọi cô vào sao?
“Ngày đó tôi ở nhà cô,đã nhìn thấy văn kiện công ty.” Bùi Danh Cạnh vẫn nhìn Nhạc San không chuyển mắt.
Cô lại ngây ngốc nhìn anh trong chốc lát, lúc này mới đột nhiên hoàn hồn, vội vàng giải thích, “ Bởi vì công ty quy định không thể tăng ca, cho nên tôi mới đem công việc về nhà làm.”
“Mọi người đều như vậy?”
“Không phải, chắc là chỉ có tôi.” Cô không xác định quản lí vì sao lại hỏi như vậy. Là muốn tăng lương cho mọi người sao?
“Tại sao chỉ có cô? Lượng công việc quá nhiều ư?”
“A?” Cô ngây người.
“Tôi hỏi cô, có phải lượng công việc nhiều quá hay không?”
“ Không phải.” Cô lắc lắc đầu.
“ Thế thì lý do là gì?”
“Này……” Cô nghĩ, chỉ sợ không phải muốn thêm tiền lương cho cô, mà là muốn cắt giảm tiền lương,muốn cái ra oai phủ đầu ý. Ô…… Không thể như vậy được. Tuy rằng phản ứng của cô có vẻ trì độn,tốc độ chậm hơn so với người khác, nhưng cô vẫn hoàn thành công việc, không có làm chậm trễ việc lớn mà. Anh ta có cần đuổi cô nhanh chóng ngay khi mông còn chưa nóng trên cái ghế quản lý đấy chứ?
“Bộ nghiệp vụ có rất nhiều tư liệu thuộc loại văn kiện cơ mật của công ty, chẳng lẽ không ai nói cho cô biết, không thể tùy tiện mang ra khỏi công ty sao?”
Văn kiện cơ mật? Nhạc San cứng đờ toàn thân. Bốn chữ này từ đâu ra? Quản lí nói vậy có ý gì? Chẳng lẽ anh ta gọi cô vào không phải vì cảnh cáo, cũng không phải muốn trừ tiền lương nàng, mà là muốn trực tiếp tử hình cô ngay tại chỗ sao?
Tiết lộ cơ mật. Thật là một tội danh lớn a! Nếu mọi người ở công ty tin lời anh ta, thì cô chết chắc rồi.
Cho dù không phải bị anh ta tự tay giết chết, cô cũng sẽ bởi vì bị công ty đuổi việc mà thất nghiệp, hơn nữa tiết lộ cơ mật công ty,vác tội danh này chắc chắn tìm không thấy công việc mới, sau đó không có thu nhập sẽ không có tiền ăn cơm, không có tiền ăn cơm sẽ chết đói.
Ô…… Đã nói anh ta là tên vong ân phụ nghĩa mà! Sớm biết như thế, lúc trước cô liền một cước đá ra khỏi taxi của ông Trần, mặc anh ta tự sinh tự diệt. Cô cần gì xen vào việc của người ta để bây giờ rước họa vào thân? Thật sự là hối hận không kịp.
“Về sau đừng làm như vậy nữa, cô có thể đi ra ngoài.” Bùi Danh Cạnh dặn dò.
Buồn bực nháy mắt tan thành mây khói, Nhạc San ngơ ngác nhìn vị tân quản lý, hoài nghi lỗ tai có phải xảy ra vấn đề hay không. Anh ta vừa nói cô có thể đi ra ngoài? Cô không nghe nhầm chứ? Cô lại nghi hoặc nhìn anh: “A?”
“Hình như cái gì cũng phải nghe 2 lần cô mới hiểu được?” Bùi Danh Cạnh híp mắt nói, thoạt nhìn có chút nguy hiểm.
Nhạc San đột nhiên cả kinh,cả đời này phản ứng của cô chưa từng nhanh như vậy.
“Không có, không có. Tôi đi ra ngoài, cám ơn quản lí!”. Tốc độ cực nhanh lắc đầu lui ra phía sau, đi cũng như chạy rời khỏi vùng nguy hiểm.
Trở lại chỗ ngồi, Nhạc San vẫn còn thở gấp, vừa mới tựa vào ghế, chợt nghe thanh âm Hiểu Mĩ khẩn cấp hỏi.
“Thế nào, quản lí soái ca tìm cậu có việc gì?”.
Trong tích tắc, văn phòng bỗng trở nên im lặng, tất cả mọi người đều dựng lỗ tai muốn biết đáp án.
Nhạc San hít sâu mấy hơi, mới bình thường mở miệng nói chuyện!
“Anh ta muốn mình về sau đừng mang công việc về nhà làm, bởi vì bộ nghiệp vụ có rất nhiều tư liệu thuộc loại văn kiện cơ mật, muốn mình chú ý một chút.” Cô đáp.
“Chỉ như vậy?” Hiểu Mĩ thất vọng. Nhạc San gật đầu, sau đó cảm giác văn phòng lại khôi phục bình thường,âm thanh bận rộn tiếp tục vang lên, tiếng gõ bàn phím,tiếng nói chuyện, tiếng đóng dấu, tất cả lại tràn ngập trong không gian.
Thiên hạ thái bình.Thật sự là như vậy sao?