Từ sau khi Tằng phụ rời đi, Nghiêm Tư Cẩn không ăn qua bất cứ món ăn nào.
Siêu thị không có mở cửa, tư thế ngồi cũng không có thay đổi được bao nhiêu, anh cuộn tròn người, như con nhím xù gai nhọn bảo vệ mình, ngây ngốc ngồi sững sờ.
Chỗ trống hai con mắt dường như không nhìn thấy bất cứ sự vật gì, ở bên trong thế giới mình anh đột nhiên nghe được một tiếng gọi quen thuộc ── “Ông chủ?”
Cái tiếng gọi ngọt ngào khiến lòng người chán ghét kia dường như có sức sống, quấn lấy cái cổ cứng ngắc của Nghiêm Tư Cẩn, giống như con chuột đụng trúng con mèo, thân thể anh sợ hãi run lên một cái.
Thật đáng buồn chính là, cho dù đã biết đối phương miệng chỉ toàn lời nói dối, nhưng khi nghe được âm thanh quen thuộc vẫn cảm thấy không ngừng được sự vui sướng.
“Anh sao vậy? Sắc mặt rất kém đó……” Tầm mắt bị dáng vẻ đối phương tiều tụy hấp dẫn, trong lòng mơ hồ cảm thấy không đúng, Tằng Nữu ra vẻ làm lơ chu mỏ một cái, cẩn thận đi tới, ngồi xổm người xuống, dùng sức ôm lấy thân thể Nghiêm Tư Cẩn đang run rẩy.
“Ngày hôm qua em đến nơi nào……” Nghiêm Tư Cẩn âm thanh lạnh lẽo, tình cảm không một chút dư thừa nào đặt vấn đề.
Nhạy cảm ý thức được có dự cảm không lành, Tằng Nữu lại cố ý đem lời giải thích cho rằng đối phương chỉ là “Thân thể không thoải mái”, một bên thân mật ôm bả vai nam nhân, ngón tay tinh tế vuốt ve, một bên tiếp tục dùng lời nói khép nép lấy lòng, “Em xin lỗi, ông chủ…… Ba em bệnh quá nặng, em nhất định phải trở lại nhìn ông…… Ông chủ, thật sự xin lỗi, kỳ thật em cũng muốn nhanh chóng trở về bên cạnh anh, một ngày không nhìn thấy anh, em khó chịu muốn chết. Cho nên, khi thấy thân thể ba em có chuyển biến tốt, em ngay lập tức chạy trở về với anh đây.”
Đối phương chấp nhất với lời nói dối vụng về khiến Nghiêm Tư Cẩn đau lòng, anh áp chế tâm tình phức tạp của mình lại, cười lạnh một tiếng.
Tằng Nữu càng cảm thấy không đúng, vội vàng cúi đầu nhìn về phía Nghiêm Tư Cẩn, trong mắt đối phương biểu lộ tuyệt vọng khiến cậu không cách nào tiếp tục giả vờ như không phát hiện ra điều gì, cậu một bên chớp chớp đôi mắt to, một bên cẩn thận từng li từng tí một lên tiếng, “Anh…… Anh sao vậy? Ông chủ, anh không thoải mái chỗ nào?”
“Cậu thật sự quan tâm đến tôi sao? Không phải đang diễn trò hả?” Bởi vì đối phương hết sức ngụy trang nên ngực tích đầy lòng phẫn hận, Nghiêm Tư Cẩn bỏ qua cái ôm từ Tằng Nữu, trừng mắt khó hiểu oán hận đứng thẳng trước mặt cậu.
Anh còn hi vọng lần này đối phương sẽ nói thật lòng, nhưng đáng tiếc, cậu lại nói dối, hơn nữa cái lời nói dối này thật quá đáng thương, anh như sụp đổ rồi.
Tằng Nữu ngẩng mặt lên, luôn luôn là người tự khống chế lần đầu tiên cậu cảm thấy mình như bị nắm thóp, hai mắt cùng lông mi run lên biểu hiện cậu đang rất bất ngờ.
Khẽ mở đôi môi, Tằng Nữu châm chước tìm lời giải thích, nhưng mới vừa chuẩn bị mở miệng, cậu nhìn về phía Nghiêm Tư Cẩn vẻ mặt cùng ánh mắt hoàn toàn xa lạ.
Trong lòng như bị đâm nhói đau đớn, không còn có thể che giấu được nữa, Tằng Nữu phản ứng nhanh nhẹn tâm tư giảo hoạt, lập tức suy đoán ra đã phát sinh chuyện gì, mà điều này lại chính là điều mà cậu tối không hi vọng nhất nó sẽ phát sinh.
“Anh có ý gì.” Trong thanh âm rút đi vẻ ngọt ngào làm nũng, ngữ khí biến thành đông cứng lại cứng nhắc, Tằng Nữu thu lại nụ cười còn tàn dư trên khóe miệng, ánh mắt nhẹ nhàng chuyển động, nhưng không nhìn về phía Nghiêm Tư Cẩn, thản nhiên đứng thẳng.
“Ý của tôi là…… Tằng Nữu tiên sinh, bây giờ cậu có thể ngưng trò chơi này được chưa?” Hai vai Nghiêm Tư Cẩn khẽ run, dùng khí lực không nhỏ, hướng về đối phương đưa ra chất vấn sắc bén.
“……” Sự im lặng trầm mặc kéo dài, tầm mắt Tằng Nữu sắc bén nhìn về phía Nghiêm Tư Cẩn, cậu vẫn như cũ trấn tĩnh, không chút nào hoảng loạn, “Anh, đã biết tất cả?”
“Ờ.” Vì không muốn bị nhìn thấy đáy lòng yếu đuối của mình, Nghiêm Tư Cẩn cố ý đứng lệch sang bên, quay lưng lại với Tằng Nữu, nói, “Nhân lúc tôi còn chưa hận cậu, xin mời cậu rời đi cho, trở lại cái nơi xứng đáng với cậu.”
Tằng Nữu dừng một chút, còn nói, “Anh đuổi em đi?”
“Ờ.” Nghiêm Tư Cẩn không thể chờ đợi được nữa liền trả lời, khẩu khí so với ban nãy nhiều thêm mấy phần chống cự cùng sốt ruột.
“Anh cảm thấy em rất đáng ghét sao?” Nhìn đối phương cố ý thụt lùi, Tằng Nữu cảm nhận một luồng ác khí không cam lòng bò đến cổ họng mình, cậu chậm rãi đến gần sau lưng Nghiêm Tư Cẩn.
Hơi thở đối phương tới gần khiến Nghiêm Tư Cẩn cảm thấy sợ hãi, đã từng là thiếu niên đơn thuần ngây thơ bỗng nhiên ngay lúc này lại tràn ngập địch ý, anh phản xạ tính hướng về phía trước một bước, muốn né tránh Tằng Nữu dựa vào.
Nhưng khi anh tránh về phía trước, Tằng Nữu đã nhanh chóng đưa tay chế trụ thân thể anh, dùng sức lực mạnh mẽ vặn bả vai Nghiêm Tư Cẩn, muốn đối phương đối diện với chính mình.
“Trả lời tôi.” Trên khuôn mặt trẻ tuổi của Tằng Nữu, mang theo vẻ lãnh khốc tàn nhẫn không thuộc về tuổi tác của cậu, ánh mắt hung ác bức bách bắt Nghiêm Tư Cẩn trả lời chính mình.
Nghiêm Tư Cẩn xoay mặt qua, thẳng thắn kiên quyết trả lời, “Đúng, tôi chán ghét cậu, cậu mau chóng cút ra ngoài cho tôi!”
“Ông đuổi tôi đi? Ngày hôm nay tôi còn cố ý chạy tới nhìn ông, ông không biết điều lại còn đuổi tôi đi? Tôi không đi. Không ai có thể ra lệnh cho tôi!” Tằng Nữu rít gào kháng nghị, nhìn ánh mắt Nghiêm Tư Cẩn căm ghét cùng chống cự, tâm tình cậu gay go đến cực điểm, ngay cả thu liễm lại tính tình cũng nhịn không được phải phát điên lên.
Nam nhân không còn mặc cho cậu bài bố nữa, cũng không tiếp tục hãm sâu vào lời nói dối của cậu, ý thức được những điều này, Tằng Nữu càng cảm thấy phẫn nộ. Cậu tức giận, hận không thể xé rách nam nhân trước mắt này! Cái lão nam nhân không đáng chú ý này, đến cùng là có khả năng gì má dám phản kháng mình?
Lúc trước nói gì nghe nấy bây giờ đã hoàn toàn biến mất, thái độ luôn luôn ân cần giờ đây đã biến thành lãnh đạm chán ghét, như đứng trên đỉnh cao bị vứt xuống mặt đất, Tằng Nữu nhìn Nghiêm Tư Cẩn tránh né chính mình, càng nghĩ càng giận, nghiến răng nghiến lợi muốn nhào tới cắn cổ đối phương.
Anh cảm thấy Tằng Nữu cực kỳ buồn cười, Nghiêm Tư Cẩn nghĩ rằng chính mình mắt mù rồi, không còn cái gì tốt để mà lưu luyến nữa, ở thời khắc ngắn ngủi Tằng Nữu dừng lại, rồi sau đó nhảy ra khống chế anh, khẩu khí lạnh lùng nói, “Tôi không muốn thấy cậu, cậu mau cút đi.”
Cho dù liếc mắt nhìn, anh cũng không muốn nhìn thấy vẻ mặt hồn nhiên dối trá của Tằng Nữu.
Nội tâm Tằng Nữu trở nên phức tạp càng đốt càng cháy to, thoát ly khỏi sự khống chế khiến cậu rất tức giận, không cam lòng, rất đáng ghét, Nghiêm Tư Cẩn không ngừng dùng lời nói thái độ đuổi cậu đi càng khiến tâm tình cậu chỉ muốn ném hết đồ đạc đi, thậm chí là đánh người. Cậu cần phải ngay lập tức tìm chỗ phát tiết oán khí này ra khỏi người!
“Ha! Ông nghĩ ông là cái gì? Lại dám ra lệnh cho tôi, còn dám kêu tôi cút? Ông không có tư cách! Ông đúng là lão nam nhân ghê tởm! Chỉ có tôi phụ người, không có kẻ nào có thể phụ tôi!” Gào thét ra tiếng, huyết khí dâng trào khiến Tằng Nữu bổ nhào trước mặt đối phương, dùng sức đem Nghiêm Tư Cẩn kéo về hướng ngực chính mình.
Nghiêm Tư Cẩn liều cái mạng già phản kháng, dùng sức giãy dụa, khuỷu tay đấm thẳng vào thân thể Tằng Nữu.
Bởi vì quá đau, Tằng Nữu tạm thời dừng lại bạo hành, nhưng cũng chỉ trong nháy mắt, lần thứ hai cậu nổi điên lên, so với khi nãy sức lực còn lớn hơn lôi kéo Nghiêm Tư Cẩn, trong mắt đầy màu đỏ rực cháy.
Sao anh lại phản kháng mình? Sao anh lại dám ngỗ nghịch mình? Anh chỉ là một tên ngu ngốc không đáng được nhắc tới, là cái thá gì mà dám từ chối mình! Tằng Nữu không ngừng tự hỏi mình.
Mà Nghiêm Tư Cẩn ánh mắt toàn tâm toàn ý tình cảm sâu sắc nhìn kỹ vào mình bây giờ đã đi nơi nào rồi? Tằng Nữu cảm thấy mình không chịu nổi, thật sự chịu không nổi.
Khi sự điên cuồng đã đến điểm mấu chốt, Tằng Nữu bị chính nỗi lòng cùng cảm tình rối loạn thành một nùi, cậu gào thét, túm chặt tay Nghiêm Tư Cẩn, sau đó dùng sức, đem nam nhân đẩy ngã xuống sàn nhà, “Ông là cái đéo gì mà dám đuổi tôi? Hở? Tôi lừa ông thì sao? Tôi còn chưa kêu dừng, không một ai có thể kết thúc cuộc chơi này, ông đừng có hòng mà kết thúc……”
Tằng Nữu hồ ngôn loạn ngữ, đem Nghiêm Tư Cẩn ấn xuống sàn nhà.
Nghiêm Tư Cẩn cũng bị đối phương làm cho phát điên mất đi hành vi lý trí, một bên lớn tiếng gào thét chói tai một bên dùng cả tay lẫn chân ra sức giãy dụa.
Tằng Nữu bị tay Nghiêm Tư Cẩn đánh trúng, lại bị đối phương đá đến mấy lần, trong lòng tức giận cảm giác khó chịu không ngừng gia tăng. Cậu vung tay lên, tát một bạt tai thật mạnh lên gò má Nghiêm Tư Cẩn.
Nghiêm Tư Cẩn sửng sốt, cảm giác mất đi lý trí chậm rãi hồi phục, thân thể đau đớn dẫn đến linh hồn thất lạc, hai mắt chậm rãi chảy ra nước mắt làm cõi lòng tan nát.
Thấy đối phương yên tĩnh lại, Tằng Nữu phun một ngụm nước miếng, giơ tay lên hướng về gò má khác của Nghiêm Tư Cẩn tát thêm một cái, phát hiện đối phương càng ngày càng yên lặng không động đậy, lửa giận trong lòng cậu mới chậm rãi rút xuống.
Ánh mắt nam nhân khó có thể tin được khi thấy mình bị đánh, dáng vẻ từ hoảng sợ đến sợ hãi lại khiến cho Tằng Nữu mất khống chế, tâm tình muốn bạo hành đột nhiên gia tăng mãnh liệt, cậu sờ về hướng hạ thân Nghiêm Tư Cẩn, căn bản không rõ ý đồ chân chính của mình, khuôn mặt dữ tợn dùng sức mạnh xé đi quần đối phương.
Nghiêm Tư Cẩn lại đột nhiên giãy dụa lên, Tằng Nữu đã bất chấp bất luận có chuyện gì xảy ra, tát Nghiêm Tư Cẩn thêm vài bạt tai, khi nhìn thấy đối phương cuối cùng cũng chịu ngừng lại, đem dương v*t thô tráng của mình đưa vào bên trong thân thể đối phương.
Thân thể phía sau đau đến chết lặng, cảm thụ những luật động đầy đau đớn, Nghiêm Tư Cẩn yên lặng chảy nước mắt, hối hận chính mình lúc trước sao lại ngu xuẩn đến mức này.
Linh hồn cùng thân thể bị tra tấn chà đạp lên cả tự tôn cùng tình cảm của anh. Bây giờ anh đối với đối phương đã chán ghét tới cực điểm, cũng nhận thức rõ ràng Tằng Nữu đã dùng hết thảy những lời yêu ngữ dối trá, thân thể anh vẫn như cũ sa đọa vào kỹ thuật làm tình cực điểm của Tằng Nữu dần dần có cảm giác, đạt được cực khoái bắn ra tinh dịch màu trắng.
dương v*t cực lớn của Tằng Nữu ở dưới thân Nghiêm Tư Cẩn tàn khốc đâm vào rút ra, cảm xúc bên trong bùng nổ cũng chưa hoàn toàn giải thoát, nhưng cũng làm cho cậu quên mất đi những điều đó, nhìn thân thể đối phương có phản ứng, cậu cười nhạo thân thể Nghiêm Tư Cẩn thấp hèn, rồi sau đó lại cảm thấy quá thoải mái, tốc độ đâm vào rút ra càng tăng nhanh, không hề chừng mực phát tiết dục vọng chính mình.
Phát hiện Nghiêm Tư Cẩn cố tình nhắm hai mắt lại, Tằng Nữu lại không ngừng nhục mạ đối phương, “Ông là đồ quê mùa! Tôi sẽ tàn nhẫn làm ông cho thật đã! Xem ông còn dám đuổi tôi đi nữa không! Tôi chơi ông cho đến chết, ngày hôm nay tôi phải chịch ông cho đến chết mới thôi!……”
Trong phòng tiếng thở dốc hòa cùng những ngôn từ khó nghe, khiến Nghiêm Tư Cẩn chỉ muốn chết luôn cho xong. Dần dần, anh phát hiện, thời điểm trong lòng đau lên từng cơn, thân thể đã không còn cảm giác đau nữa.