• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Là anh trai của Tả Dữu phải không ạ?" Lệ Minh Thần rất lâu không lên tiếng, Ôn Hân cho rằng đối phương không nghe rõ, lại lập lại câu hỏi lúc nãy.

Lần này, đại đội trưởng Lệ đã xác nhận 100%, đối phương chính là Ôn Hân!

Nhưng tiếp theo, khi Ôn Hân chờ anh trả lời thì đấng mày râu là Lệ Minh Thần lại giở trò hờn dỗi của trẻ con, anh bụp một cái… Cúp điện thoại.

Không phải là không muốn tôi nói chuyện với cô sao? Tôi sẽ không nói đến cùng!

Khói mù tích tụ một ngày trên mặt đại đội trưởng Lệ đã hoàn toàn tản đi trước khi tắt đèn nửa giờ.

Lầu dưới ký túc xá của đại đội 3, một bóng người chạy như bay vụt qua trước mặt đội phó Chiêm Đông Phong từ bên ngoài trở về.

Chiêm Đông Phong theo bản năng hô to một tiếng: "Ai đấy!"

"Chiêm Đông Phong, tới thật đúng lúc, cùng chạy 5 km với tôi!" Ngọn đèn màu vàng nhạt chiếu lên trên mặt Lệ Minh Thần đang vô cùng "Tinh thần phấn chấn", làm Chiêm Đông Phong không thể không hoài nghi.... vết thương của lần đặc huấn này, Lệ Minh Thần không bị thương ở chân, mà là bị thương ở sọ não.

"Còn có 28 phút thì thổi còi tắt đèn, cậu lại động kinh à?”

“Động kinh cái đầu cậu á!”

Ngay cả cơ hội kháng nghị phản bác cũng không cho, Chiêm Đông Phong trực tiếp bị Lệ Minh Thần “túm” gáy bắt cóc đi.

Ban đêm doanh trại yên tĩnh, ánh sáng trên sân cỏ của bãi tập mờ mờ, âm thanh nói kháy của Chiêm Đông Phong mang theo cả gió thỉnh thoảng truyền đến, "Lệ Minh Thần, cậu có bản lĩnh thì gỡ bỏ mai rùa ra đi, nói cho tôi biết có chuyện tốt gì thì sẽ chết à!"

Chiêm Đông Phong ghét nhất Lệ Minh Thần như vậy, vừa có chuyện tốt, liền lôi kéo anh ta ra ngoài điên khùng chạy một mạch, lần này lại chẳng phân biệt thời gian, hôm nay giờ này rồi mà hai người còn không tuân theo kỷ luật.

Đáng giận nhất là: cậu ta chết cũng không nói cho anh biết, nguyên nhân khiến cậu ta cười giống như mắc bệnh thần kinh là gì!

"Khốn kiếp!" Mặc dù Dĩ Hạ Phạm Thượng, Phó đại đội trưởng Chiêm vẫn không nhịn được hướng về phía sau lưng Lệ Minh Thần mắng một câu.

So với Lệ Minh Thần, vấn đề Ôn Hân phải đối mặt khó giải quyết hơn nhiều, một số điện thoại duy nhất có thể gọi xác nhận bị cúp máy, sau đó lại là “Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được” thủ đoạn của đại đội trưởng Lệ thật sự có thể làm tức chết một người đang sống.

Ôn Hân nhìn chằm chằm màn hình điện thoại tối đen, khó khăn nổi lên. Cũng không thể dẫn Tả Dữu về nhà mình, coi như côđồng ý, Tả tiểu thư tỉnh lại nhất định sẽ mất hứng, điểm này cô xác định 100%.

Cô vẫn chưa có chuẩn mực đạo đức cao như vậy , biết rõ phí sức không có kết quả tốt lại vẫn khăng khăng làm.

"Cô lấy điện thoại di động của tôi làm gì?" Trong không gian kín như bưng, sau lưng đột nhiên có thêm một âm thanh, dù tính tình Ôn Hân có bình tĩnh đi nữa thì cũng hơi giật mình ở giây đầu tiên. Cô quay đầu lại, thấy Tả Dữu mới vừa rồi còn say sõng xoài trên mặt đất, lúc này đã "Tinh thần phấn chấn" đứng ở trước mặt nhìn cô chằm chằm.

"Không phải cô say à?" Ôn Hân chần chờ đưa điện thoại di động qua.

Tả Dữu nhận lấy, nắm chắc, dùng sức xoa màn hình, rất lâu mới không kiên nhẫn trả lời: "Biệt hiệu của tôi là vòi nước, uống là say, nôn là tỉnh, cô không biết à?"

Ánh mắt khiêu khích của Tả Dữu nhìn Ôn Hân, cảm giác giống như là "Tả Dữu chẳng khác nào cống thoát nước" chuyện này là việc bình thường, dường như không biết mất mặt.

Lúc Ôn Hân vẫn còn đang ngạc nhiên vì lời nói không lịch sự của Tả Dữu thì Tả Dữu đã đi tới cửa phòng vệ sinh đột nhiên quay đầu lại, lớn tiếng nói một câu: “Tôi không thích cô. Tuyệt đối không!”

Đổi lại là ai ở vị trí kia của Tả Dữu, kiểu người như Ôn Hân, tuổi cũng xấp xỉ mình nhưng vẫn luôn lãnh đạo, luôn phê bình mình, đại khái cũng không vui nổi, nhưng trực tiếp nói ra vậy cũng chỉ có một mình Tả Dữu.

"Thật xin lỗi, tôi cũng vậy." Ôn Hân nói xong, trực tiếp đi qua Tả Dữu, nhận lấy tay nắm cửa trong tay cô ấy, nói: "Tỉnh rượu rồi thì về nhà sớm đi, đừng làm cho mấy người chú thím lo lắng. Cô không thích tôi thì không tiễn ha." Ôn Hân cười xong, nhấc chân đi khỏi.

Khiêu khích, quá khiêu khích rồi!

Tả tiểu thư cho rằng mình chiếm thế thượng phong nào ngờ giờ lại bị tức đến nỗi đang giậm chân.

Đêm đó, Ôn Hân có một giấc mơ kỳ lạ, trong mơ cô đang cầm một cây thông cống bằng da sửa một đường nước bị tắc, mặc dù cuối cùng không sửa được, nhưng trong lòng cô lại cô cùng vui sướng.

Tâm trạng tốt của Ôn Hân vẫn duy trì liên tục đến ngày đi làm thứ hai, dù cho Tả Dữu có làm ra vẻ “coi nhẹ” quẳng bảng chấm công hàng tháng lên bàn của cô thì Ôn Hân cũng không mất hứng.

"Làm xong rồi?"

"Chỉ có ngần ấy công việc, chuyện này làm mười phút cũng xong." Tả Dữu chợt nhíu mày, lên tiếng nói, "Trợ lý Ôn, cô tìm những công việc không có chút hàm lượng kỹ thuật nào giao cho tôi, không phải là cố ý đó chứ?”

Động cơ Tả Dữu tới Vạn Bác mặc dù cũng không thật sự vì công việc, nhưng đường đường là một sinh viên tài cao của đại học hạng nhất quốc gia, làm sao có thể bị người ta xem là “nhân viên đi cửa sau” chứ, hầu như từ ngày đầu tiên báo cáo có mặt cho tới bây giờ, người cấp trên Ôn Hân này đều giao cho cô làm những công việc vụn vặt không trong ngành, cô chịu đủ rồi!

"Ôn tổng, nhân viên phái đi học tập tuần trước đã trở lại, nhưng Tiểu Lưu phụ trách thanh toán xét duyệt xin nghỉ bệnh, làm thế nào đây?" Nhân viên của bộ phận nhân sự cầm theo một xấp hóa đơn đi vào, phát hiện có người đang ở đây, tiến lùi đều khó, cuối cùng vẫn là Ôn Hân hất cằm ra hiệu nói chuyện.

"Tả Dữu, cô đi làm chuyện này." Ôn Hân gật đầu một cái.

Lại nữa rồi, vẫn là loại chuyện vụn vặt không đáng kể này, Tả tiểu thư không hài lòng.

Ôn Hân ở sau bàn làm việc lại giống như không nhìn thấy sự bất mãn của cô ấy, nói tiếp, "Làm xong chuyện này, toàn bộ kế hoạch thông báo tuyển dụng sáu tháng cuối năm của công ty sẽ là của cô."

Đối với một nhân viên trong tổng số 500 người, một công ty hạng vừa đang trên đà phát triển mà nói, công việc thông báo tuyển dụng là một trong những việc quan trọng của đời người.

Mà việc này, từ trước đến giờ chỉ do chủ quản kiểm định .... mắt Tả Dữu bắt đầu sáng lên.

"Đây chính là cô nói đó!" Tả Dữu nhận lấy đồ, nhìn Ôn Hân một cái rồi bỏ đi. Ánh mắt kia rõ ràng đang nói: đừng hối hận.

"Ôn tổng, cô làm thật à!" Người viên chức nhỏ bé bị lấy mất đồ trong tay có chút sững sờ hỏi.

"Thật, tại sao lại không thật...." Ôn Hân nói xong, mở máy vi tính ra, bắt đầu công việc hôm nay.

Cô cũng đã từng giống như Tả Dữu, tràn đầy tự tin vào bản thân, khinh thường bất kỳ một công việc khô khan nào, cho đến sau khi bị ngã vô số lần, bị thương vô số lần, cô mới phát hiện ra, khi trên người có đầy vết thương thì cô mới thật sự trưởng thành.

Tả Dữu có thể trưởng thành hay không, cô không biết, chỉ hi vọng là....

Sức chiến đấu cấp A+ của đại đội trưởng Lệ đã được kiểm chứng ở bãi tập khi chạy 50.000m tối qua, cùng với sit-up (1) 500 cái trên giường sau nửa đêm, cộng thêm hít đất 287 cái, rốt cuộc sau khi tiết học chính trị kết thúc cũng khôi phục lại sự cân bằng, ở trong mắt đại đội phó Chiêm và chỉ đạo viên chính trị Hồng Bân không còn thần kinh như vậy nữa.

Nhưng ngay khi hai người mưu đồ nên gặng hỏi như thế nào, rốt cuộc tối qua anh ta xảy ra chuyện gì, thì đại đội trưởng của đại đội 3 xẹt một cái, mất bóng rồi.

Đại đội trưởng của đại đội 3 đang ở đâu? Đại đội trưởng của đại đội 3 đã sớm trốn trong đám cỏ đầy rác phía sau kho tiếp viện bắt đầu mày mò với thiết bị không dây của mình.

"Quả táo, tối hôm qua sao vậy, tại sao điện thoại nói một câu thì đã cúp máy rồi?"

Đánh trận coi trọng chiến lược chiến thuật, trước khi bại lộ thân phận, tất cả "Chứng cứ phạm tội" có thể bị nghi ngờ đều phải hủy bỏ sạch sẽ, cho nên điện thoại tối qua là em gái “Tả Dữu” của anh cúp máy, chứ không phải anh Lệ Minh Thần.

"Anh, cuộc điện thoại này không phải em gọi, càng không phải là em cúp ." Tả Dữu không hề phát hiện anh trai trảđũa bắt đầu oán trách, "Gọi điện thoại là người phụ nữ tự cho mình là đúng nhất công ty bọn em, cô ta nói, cô ta làm, đều là đúng, người khác làm đúng, cô ta không biểu dương, một khi làm sai liền phê bình không để yên, người gì mà dữ muốn chết!"

"Là rất hung dữ ...." Lúc em gái nói chuyện, Lệ Minh Thần đối chiếu những từ này với từng cái trong ấn tượng của anh, trước mặt anh không cảm thấy, dù chỉ gặp qua một lần, nhưng năng lực cùng với thái độ thận trọng của Ôn Hân anh vẫn thấy được .

Hung dữ, ngược lại là thật. Đại đội trưởng Lệ không nhịn được phụ họa.

"Anh, anh biết Ôn Hân?" Dù sao từ nhỏ cũng đến vườn trẻ quân khu gì gì đó, lỗ tai của Tả Dữu cũng cực linh hoạt, một câu của Lệ Minh Thần đã nói ra sơ hở.

Đại đội trưởng Lệ cười ha hả, "Có thể để người hung thần như em gọi là dữ, vậy nhất định rất hung dữ."

Bên tai lại vang lên tiếng gầm gừ của em gái.

"Anh, anh nói xem, em là cấp dưới của cô ta có phải là không biết trọng dụng nhân tài không?" Tả Dữu phát tiết hết cảm xúc xong lại định trốn vào dưới cánh của anh trai cọ lông, nhưng đại đội trưởng Lệ có mưu mô khác, lần này lại không hăng hái gãi ngứa cho em gái như trước kia, mà anh từ từ chuyển Tả Dữu đến một đề tài anh có hứng thú. “Em là một sinh viên tài cao của đại học hàng đầu toàn quốc chạy tới Vạn Bác vốn không biết trọng nhân tài, còn nói cài gì đây.”

Tả Dữu vượt qua mấy tỉnh chạy đến thành phố C nhỏ bé mà chim cũng không buồn ỉa phân, đi vào Vạn Bác không gì khác chính vì một người đàn ông, một người đàn ông từng cứu cô. Không cần nói rõ đã có thể tưởng tượng được, hành trình tình yêu mà Tả Dữu coi trọng hơn tất cả mọi thứ lại trở thành không đáng để ý trong miệng anh trai, sao cô có thể vui được , "Mẹ cũng không nói gì em, tại sao anh lại quản em!"

Em gái được nuông chiều ở trước mặt anh trai, rơi nước mắt không chút kiêng kỵ.

Lệ Minh Thần hoàn toàn tưởng tượng ra được, lúc này bộ mặt Tả Dữu đầy nước của trái bưởi, "Được rồi, tiết kiệm một chút tài nguyên rượu vàng giữ lại để đóng vai nhu nhược với Binh Vương của nhà em đi, về mặt chiến lược làm tê liệt quân địch, về mặt chiến thuật dùng trí với kẻ địch, 36 điều trong tình yêu chị dâu chép cho em quên cả rồi hả?"

Sau khi Tả Dữu tới thành phố C, chị dâu nhà doanh trưởng Cao truyền cho cô mấy điều, chép vào một quyển vở được quả táo tôn thờ như kinh thánh, vừa vặn ngày nào đó bị Lệ Minh Thần trí nhớ siêu cường quét mắt qua rồi ghi nhớ lại.

"Anh… khốn kiếp, ai cho anh xem đồ của em, anh...anh đây là hành vi ăn cắp bí mật."

"Nhiều nhất thì anh chỉ trộm đi nhưng không tiết lộ không phải xong rồi sao, cũng không phải vũ khí có tính sát thương gì." Lệ Minh Thần vừa nói, đếm lại từng điều một trong trí nhớ, thật đúng là nhàm chán, chị dâu dạy cô nhóc tinh nghịch nhà anh đóng vai cô gái ngoan ngoãn, nhưng mình trở về nhà, trừng phạt doanh trưởng cũng không phải một lần.

"Cho nên em chỉ dùng kế hoạch tác chiến của họ hàng nhà kiến, tính toán làm mềm hóa anh ấy, nhưng nếu anh đến tham gia buổi huấn luyện mở rộng, thì chú ý đến sức mạnh không thích hợp của anh." Tả Dữu bĩu môi, đưa tay bắt đầu cào thạch cao trắng ở phía trước.

"Em cũng nói thế rồi, anh gắng gượng làm một lần vậy."

Cuộc trò chuyện dài mười phút bốn mươi tám giây, Lệ Minh Thần đợi chính là một giây thuận nước đẩy thuyền này, hoa trong lòng anh nở mấy đóa, chỉ có bản thân anh biết.

"Đại đội trưởng Lệ, quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy, nếu anh dám đổi ý em sẽ gọi ông ngoại dùng kỷ luật quân đội xử lý anh!”

"Hì hì." Đêm đó lấy đâu ra thời gian mà đi trông nom chuyện của cô nhóc này chứ.

Lệ Minh Thần nằm ở trên sân cỏ, túm từ bên cạnh một cây đông trùng hạ thảo [vị thuốc đông y], ngậm lên miệng, "Đúng rồi, cái người Ôn Hân gì đó đi chứ...."

"Dĩ nhiên đi, nhưng...." Tả Dữu đột nhiên cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, cô dừng câu chuyện, "Anh hỏi cái này làm gì?"

"Ngu ngốc, đương nhiên là thay em báo thù...." Tiện thể cũng báo luôn phần ‘thù’ của mình.

Lúc Lệ Minh Thần đi vòng vèo bước thẳng về phía khu vực đại đội của Bính Cao thì hai nhóm người nhanh chóng bao vây anh lại.

Nhìn hai người Hầu Tử, Lão Đinh cùng nhau đứng trước mặt mình, cùng với Doanh trưởng Cao và Lý Cần từ đâu tới, Lệ Minh Thần không chút do dự lựa chọn chức vị cao nhất trước.... Lạnh đến vừa.

"Hai người các cậu, lại làm hỏng việc gì rồi hả ?" Lệ Minh Thần híp mắt quan sát, nghe nói trong thời gian anh đi vắng, hai tên lính này sôi nổi nhất trong đại đội.

"Báo cáo đại đội trưởng! Bản kiểm điểm đã viết xong! Xin chỉ thị của đại đội trưởng!" Gót chân sau của hai tên lính này cũng đi đôi với nhau, bả vai đứng thẳng, trăm miệng một lời.

"Ừ.... Nhận biết được sai lầm cũng coi như hiểu sâu hơn lần trước, trở về cho nói cho phó đại đội trưởng, tháng này sẽ lấy hai cậu làm mẫu cho bộ mặt quân đội của toàn đại đội, mỗi ngày một giờ, chọn lúc mặt trời lớn nhất, mời người trong đại đội của chúng ta và người của đại đội khác đến xem thử, cái gì là quân nhân trong quân nhân...."

Lệ Minh Thần vỗ vai hai người, trên mặt Hầu Tử đã không còn nhìn thấy sức sống của con người, sau này, gậy to táo ngọt là thủ đoạn quản lý đám ranh này hữu hiệu nhất. Đại đội trưởng Lệ dùng vô cùng thuần thục, thuận buồm xuôi gió.

Thấy hai tên lính không lên tiếng trả lời, Lệ Minh Thần sưng mặt lên: "Có ý kiến gì?"

"Có.... / không có...." Trả lời của hai người hoàn toàn trái ngược.

"Có ý kiến tự mình cất giữ, không ý kiến cút về thi hành! Từ ngày hôm nay, chấp hành ngay lập tức! Giải tán!"

"Dạ!" Hầu Tử kéo dài giọng than khóc thảm thiết, dự cảm hai cân thịt của mình sắp tiêu tan rồi.

Tống cổ hai tên vô lại đi, Lệ Minh Thần xoay người nhìn Lý Cần, vẻ mặt khôi phục lại sự lười biếng, nói: "Sáng sớm đã triệu kiến, không phải chuyện tốt gì."

Lệ Minh Thần suy đoán cũng chỉ có chuyện không tuân theo kỷ luật tối qua, nhưng từ trong ánh mắt gian tà giống như hồ ly của Lý Cần, anh lại cảm thấy quá xa vời....

(1) Sit-up: Cách nằm xuống rồi ngồi dậy lưng thẳng, chân duỗi thẳng (để tập thể dục).

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK