Hồng Diệp cầm di động, trong mắt toát ra vẻ không cam lòng, lên tiếng oán giận anh chàng đầu dây bên kia, nhưng tựa hồ không có cách nào làm khác được.
Sau khi than thở thì thầm, đến cuối cùng vẫn là bị người yêu dụ dỗ trấn an, cô ngoan ngoãn cúp điện thoại.
"Sao thế?" Ngải Kim ăn mặc chỉnh tề, định đi làm kỳ đà, rồi thuận tiện ăn chùa một phen, thấy Hồng Diệp miệng như đang treo ba cân thịt heo, cô có dự cảm bữa cơm chiều nay ăn không được rồi!
"Nói có việc, không thể tới." Hồng Diệp chu miệng lên, đối với cuộc hẹn hò bị hủy bỏ, trong lòng cũng rất giận dỗi.
"Vậy hả, thế......" Cô nên quay về trường sao?
"Không sao, tự chúng ta đi ra ngoài ăn, nhà hàng đã đặt chỗ rồi......" Hồng Diệp khóe mắt ngân ngấn nước, chóp mũi cũng đã ửng hồng.
“Trông cậu khó coi như vậy còn nuốt trôi được sao?" Ngải Kim có cảm giác mình có chút tệ hại, chẳng lẽ chưa từng thấy hội trưởng cho người khác leo cây? Thật không nên chạy đến đây.
"Đương nhiên nuốt trôi chứ! Tuy rằng anh ta không đi cùng chúng ta, có muốn ăn cơm hay là bỏ luôn đây." Hồng Diệp khẩu khí tỏ vẻ quật cường.
Ai dè lần hẹn hò đầu tiên mới ra quân đã bất lợi. Thật sự thê thảm mà!
Đi cùng Kiều Ngải Kim, cũng bởi vì cô ta là bạn cùng lớp đối với cô có vẻ hòa thuận, hơn nữa cô ta là thư ký của hội học sinh, chắc là có quen với người yêu của cô.
Cô cùng Tư Đồ Tĩnh sau khi tan học hẹn nhau cùng ăn cơm, nếu như được người khác biết được, tin tức truyền khắp trường học, nhất định sẽ bị khủng bố, cho nên anh mới tìm Ngải Kim cùng nhau hợp tác phối hợp hành động. Không ngờ rằng......
Nghĩ vậy, tâm tình Hồng Diệp lại bắt đầu xuống thấp.
“Cậu đừng có miễn cưỡng làm gì." Cô nghĩ nếu bản thân bị cho leo cây, hẳn là cũng rất muốn khóc, bây giờ mặc kệ Hồng Diệp cùng Tư Đồ Tĩnh có một chân hay không(*), Ngải Kim quyết định tốt hơn nên an ủi cô cô, thực hiện tốt nghĩa vụ và trách nhiệm của một người bạn, đó mới là người tốt!
(*): có quan hệ gì.
"Tớ có miễn cưỡng gì đâu! Chỉ là có chút khổ sở thôi." Hồng Diệp thẳng thắn nói rõ tâm trạng của mình.
Lúc này, phục vụ cũng đưa lên hoa quả tươi và nước uống đến trước mặt hai người.
"Tớ cảm thấy cậu cũng nên biết rõ." Thuận tay cầm lên một ly nước, Ngải Kim vừa uống vừa nói, "Hội trưởng rất được các các bạn nữ hoan nghênh, anh ta cũng chưa hề lớn tiếng cự tuyệt lời tỏ tình nào..." Căn cứ vào cácquan sát hàng ngày, Ngải Kim bắt đầu đả thông tư tưởng cho Hồng Diệp, muốn cô cô hiểu rõ ràng người đàn ông mình thích rốt cuộc là hạng người nào.
"Tớ biết mà! Nhưng anh ấy đã nói với tớ và anh ấy có duyên phận!" Hồng Diệp không muốn buông tay, cũng không nghĩ đến chuyện buông tay.
Cô biết lời anh nói đã động tâm là có ý gì, anh cũng chưa từng nói sẽ đáp ứng cô.
Cô đối với anh luôn có niềm tin.
"Coi như mình chưa nói qua những lời này." Ngải Kim buông tay, nhún nhún vai.
Nhìn thấy Hồng Diệp kiên quyết như vậy, cô chỉ biết không còn biện pháp nào rồi, kéo trở lại không được. Những người lún sâu vào vũng lầy của tình yêu, đều không thể tự kềm chế.
Vậy hãy để cho cô xem thử tình yêu rốt cuộc có thể làm cho người ta đau khổ tới đâu......
Nếu không được, ít nhất thì cô cũng có thể ở bên an ủi khi Hồng Diệp khóc.