Mục lục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ô ô…

Tiếng thút thít thương tâm duy trì liên tục, hai người phụ nữ ngồi hai bên người khóc thút thít không có cách nào đành dùng ánh mắt thông cảm nhìn nhau.

Ai, một ngày nghỉ ngơi tốt đẹp, hai người bọn họ là trêu ai chọc ai nha? Chỉ có giờ khắc này, các cô mới hâm mộ Mễ Mễ ngày nghỉ cũng phải bay.

“Khiết, cậu muốn hay không nghỉ ngơi một chút, sau khi ăn xong bữa sáng tiếp tục khóc? Tớ vừa mua lúc trên đường đến, bọn mình nhân lúc còn nóng ăn xong được không?” Duẫn Thắng Nam than thở hỏi.

Uông Bồng Khiết lắc đầu, dùng sức khóc thút thít.

“Vậy cậu có muốn dừng một chút không, nói cho bọn tớ biết cuối cùng là xảy ra chuyện gì? Cậu cứ khóc như vậy, tớ lo là phòng khách nhà tớ sẽ ngập nước a.” Lữ Tư Anh không biết làm sao nói.

Đừng nói cô ấy không có tình thương, nhìn thấy bạn thân từ trước đến giờ chưa từng khóc nay khóc đến nổi ‘hoa dung thất sắc’, còn có tâm tình đi lo phòng khách trong nhà, thật ra là vì từ sáng sớm khi cô chạy đến nhà cô ấy khóc cho đến bây giờ đã tròn một tiếng đồng hồ, những lời an ủi có thể nói, nên nói đều nói hết rồi.

Ai, nếu như Mễ Mễ cũng ở đây thì tốt rồi, bởi vì mặc dù bình thường lời cô ấy nói ra kinh người, nhưng đối với suy nghĩ của phụ nữ nha, không nói là toàn bộ ít nhất cũng có 7 phần cơ hội có thể lừa người, đặc biệt đối tượng là Khiết lại càng chuẩn.

Có lẽ mình nên gọi điện thoại quốc tế đường dài cho cô ấy, hỏi thái độ của cô ấy với việc này.

Nhưng nói đến thái độ, thái độ của Mễ Mễ bao giờ cũng là 8, 9 phần liên quan đến đàn ông, mà người đàn ông duy nhất Mễ Mễ có thể đoán được liên quan mật thiết đến chuyện này, giống như cũng chỉ có một người, vậy chính là Chương Kính.

“Khiết, có phải là Chương Kính anh ta…” lời nói thăm dò còn chưa nói xong, câu trả lời đã xuất hiện.

“Không được nhắc đến tên hỗn đản kia!”

Quả nhiên! Lữ Tư Anh thiếu chút nữa hướng Duẫn Thắng Nam làm ra tư thế thắng lợi, hai người bọn họ nhìn nhau một cái, quyết định để Duẫn Thắng Nam hỏi trước.

“Anh ta lại làm gì cậu rồi?”

“Anh ta là tên hỗn đản!”

Rất tốt, câu trả lời như vậy giống như trả lời lại không trả lời, đến lượt cậu. Duẫn Thắng Nam đem quyền phát ngôn ném trả lại Lữ Tư Anh.

“Khiết, lần trước không phải cậu đã nói không quan tâm anh ta nữa sao? Làm sao hai người các cậu lại xảy ra va chạm, lẽ nào nói, cậu lại trở về đi làm ở công ty của anh ta?”

”Anh ta đời này vĩnh viễn đừng nhĩ như vậy.”

Đến lượt cậu. Lữ Tư Anh đem ánh mắt chuyển hướng Duẫn Thắng Nam.

“Đã như vậy, hai người các cậu tại sao lại cãi nhau? A!” Cô ấy đột nhiên trợn trừng mắt, chăm chú nhìn cô hỏi: “Chẳng lẽ là chi phiếu lần trước anh ta đưa cho cậu, phiếu khống phải không?”

“Số tiền kia sớm đã tiêu gần hết.” Lữ Tư Anh chịu không được cho cô ấy một cái nhìn khinh thường nói.

“Tiêu gần hết?” Duẫn Thắng Nam đột nhiên đem ánh mắt chuyển sang Lữ Tư Anh.

“Ai kêu lần trước gặp mặt cậu vì một ít phí tăng ca kia mà không đến, Khiết đem số tiền kia mời bọn ta ăn một bữa lớn ở Khải Duyệt, sau đó lại đồng hành cùng ta với Mễ Mễ cật lực mua một đống quần áo, cho nên…” Lữ Tư Anh nhún nhún vai.

”Cho nên, các cậu liền đem 65 vạn tiêu hết?” Duẫn Thắng Nam không thể tin trừng mắt nhìn bọn họ kêu to.

“Không tiêu hết, nhưng gần như tiêu hết 1, 2 chục vạn. Khiết, đúng không?”

“1, 2 chục vạn?” Duẫn Thắng Nam vô cùng đau lòng kêu to: “1, 2 chục vạn một người bình thường phải tiết kiệm bao lâu các cậu biết không? 1, 2 chục vạn nếu như đem đầu tư vào thị trường cổ phiếu, có thể thu được lợi nhuận bao nhiêu các cậu biết không?”

“Bọn tớ không có khả năng với cổ phiếu, ném vào thì 90% phải đền tiền, không bằng dùng số tiền đó tận hưởng lạc thú trước mắt so ra còn tương đối thật tế.” Lữ Tư Anh nói.

“Các cậu không hiểu, tớ hiểu a!” Nói xong cô ấy chịu không được đứng dậy, đi qua đi lại trong phòng khách. “Sao các cậu không đưa cho tớ đầu tư giúp các cậu? Tuy là dùng năng lực hiện tại của tớ, 25% lợi nhuận còn chưa tính quá cao, nhưng tớ có thể bảo đảm với các cậu 100% sẽ không khiến các cậu bồi thường tiền.” Nói xong, cô ấy đột nhiên quay sang Uông Bồng Khiết, vẻ mặt nghiêm túc nhìn cô chăm chú.

“Khiết, cậu chỉ bỏ ra 20 vạn trong đó, vậy số tiền còn lại ít nhất cũng còn 4, 5 chục vạn đúng không? Đến đây, đưa cho tớ, tớ giúp cậu đầu tư, bảo đảm trong một tháng cậu có thể thu lợi 15-20%. Cậu muốn không?”

“Tớ không muốn.”

Không đoán được Uông Bồng Khiết sẽ trả lời như vậy, Lữ Tư Anh và Duẫn Thắng Nam đồng thời ngạc nhiên trợn trừng hai mắt.

“Cậu nói cái gì?”

“Tớ nói không cần.” Uông Bồng Khiết dùng sức lau nước mắt trên mặt nói.

“Vì cái gì, tớ là muốn giúp cậu kiếm tiền thôi?”

“Tớ quyết định rồi.” Không trả lời câu hỏi của Duẫn Thắng Nam, Uông Bồng Khiết dùng giọng nói khàn khàn, giọng điệu lập lời thề nói.

“Cậu quyết định cái gì?” Lữ Tư Anh tò mò hỏi.

“Tớ quyết địn dùng số tiền đó đem bản thân biến thành vạn nhân mê.”

“Biến thành Mễ Mễ?” Lữ Tư Anh đột nhiên trợn trừng hai mắt, “Quyết định muốn đi chỉnh hình sao?”

“Không cần, ngàn vạn không cần làm việc ngu ngốc, Khiết.” Duẫn Thắng Nam kinh hoàng kêu lên, ”Ngày đó Mễ Mễ chỉ là nói đùa mà thôi, cậu ngàn vạn lần không nên làm việc ngu ngốc, đặc biệt là cậu nên suy nghĩ, nếu muốn chỉnh thành bộ dạng giống như Mễ Mễ như vậy, cậu phải tiêu bao nhiêu tiền!”

“Hai người các cậu làm sao vậy, tớ không có nói tớ muốn đi chỉnh hình.” Khụt khịt mũi, Uông Bồng Khiết nhăn mày nhìn hai người bạn.

“Nhưng cậu nói cậu muốn trở thành vạn nhân mê.”

“Đúng, tớ nói là trở thành vạn nhân mê, mà không phải là biến thành Thời Mễ Mễ.”

“Nhưng Mễ Mễ là vạn nhân mê nha.”

“Tốt, vậy tớ không làm một cái vạn nhân mê, làm một cái thiên nhân mê cũng có thể đi?” Uông Bồng Khiết có chút tức giận nói, chẳng lẽ cô thật sự không có tư cách trở thành một cái vạn nhân mê?

Cảm thấy sự tức giận của cô, Lữ Tư Anh và Duẫn Thắng Nam không tự giác đồng thời nhìn nhau một cái.

“Khiết, tớ cho là cậu muốn làm lão bà của ‘một người’ đàn ông hơn.” Lữ Tư Anh mở miệng thăm dò, cô đặc biệt nhấn mạnh hai chữ ‘một người’ kia.

Cằm dưới Uông Bồng Khiết nhanh chóng căng cứng lại.

“Cuối cùng là xảy ra chuyện gì?” Cô ấy không ngừng cố gắng, cẩn thận đặt câu hỏi, cũng thử học theo Mễ Mễ chuyện gì cũng đều bắt đầu suy đoán từ quan hệ nam nữ. “Có phải là tên gia hỏa kia đối với cậu nói lời gì quá đáng, mới khiến cho cậu thái độ khác thường khóc thành như vậy, còn thề muốn trở thành vạn nhân mê?”

Khóe miệng Uông Bồng Khiết nhếch lên.

“Khiết, nếu như cậu thật sự xem bọn tớ là bạn tốt sống chết có nhau, vậy đem tất cả nói cho bọn tớ biết, như vậy bọn tớ mới có biện pháp giúp cậu.” Duẫn Thắng Nam nói.

Uông Bồng Khiết liền trầm mặc một hồi, lúc này mới khụt khịt mũi, khàn giọng mở miệng nói: “Anh ta nói tớ không biết xấu hổ, vì muốn kết hôn không từ thủ đoạn dùng thân thể để buộc lấy đàn ông, còn giễu cợt tớ, nói nước mắt không thích hợ với loại con gái to lớn.”

“Anh ta thật sự nói ra những lời quá đáng như vậy?” Lữ Tư Anh cùng Duẫn Thắng Nam mở to hai mắt.

Uông Bồng Khiết đau lòng gật đầu.

“Tên hỗn đản đáng chết, anh ta làm sao có thể nói như vậy?” Lữ Tư Anh tức giận mắng.

“Không có việc gì anh ta sao lại đột nhiên kì quái nói ra những lời chỉ có vương bát đản mới nói ra được?” Duẫn Thắng Nam thói quen hay suy xét nói ra thắc mắc, cuối cùng cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy. Chương Kính không phải chó điên, cho nên không có việc gì sẽ không cắn loạn người mới đúng.

“Tối hôm trước tớ ở lại nhà Sóc Dã, không biết sao anh ta lại biết chuyện này, mới sáng sớm đã chờ trước ngõ nhà tớ, không phân biệt trắng đen mắng tớ một hồi.”

“Tối hôm qua cậu ở lại nhà Sóc Dã?”

“Uhm.”

“Cho nên Chương Kính vì biết cậu ở lại nhà Sóc Dã mới nổi điên?”

“Tớ không biết, hình như là như vậy.”

“Oh my god!” Lữ Tư Anh đột nhiên hét to.

“Sao vậy?” Duẫn Thắng Nam quay đầu nhìn cô ấy.

“Thì ra lời Mễ Mễ nói không sai.” Cô ấy trừng mắt nhìn Uông Bồng Khiết nói.

“Mễ Mễ nói cái gì?” Duẫn Thắng Nam tò mò hỏi.

“Cậu ta nói Chương Kính thích Khiết.” Lữ Tư Anh nhìn Uông Bồng Khiết nói.

“Cái gì?!” Duẫn Thắng Nam ngạc nhiên kinh ngạc kêu lên, ngay cả Uông Bồng Khiết ở bên cạnh cũng kinh hãi trừng hai mắt nhìn cô ấy.

“Lời đó là Mễ Mễ nói, không phải tớ.” Lữ Tư Anh giải thích nói: “Nhưng mà nói thật, lúc mới đầu tớ cũng nhận thấy Mễ Mễ đang nói đùa, nhưng các cậu không nhận thấy hành động lúc sáng sớm của Chương Kính rất giống như là đang ghen sao?”

“Đang ghen?” Duẫn Thắng Nam chớp chớp mắt, giống như không biết hai chữ kia là đại biểu cho ý gì.

“Các cậu đừng nói đùa nữa!” Uông Bồng Khiết kêu to. Chương Kính thích cô? Ngày mai mặt trời sẽ mặt từ phía tây.

“Tư Anh nói cũng đúng, phản ứng của Chương Kính giống như là đang ghen.” Duẫn Thắng Nam gật đầu nói.

“Muốn tớ nói, anh ta giống như đang phát bệnh chó dại.” Uông Bồng Khiết phụng phịu nói. Khắp nơi cắn người lung tung!

“Cậu không cảm thấy sao?” Lữ Tư Anh nói.
“Một chút cũng không cảm thấy.” Uông Bồng Khiết nghiến răng nghiến lợi nói.

“Nhưng là…”

“Tốt lắm, cuối cùng hai người các cậu có giúp tớ hay không?”

“Giúp cậu trở thành vạn nhân mê?”

“Đúng!”

“Cậu không làm cuồng kết hôn nữa sao?”

“Chờ sau khi tớ trở thành vạn nhân mê, muốn kết hôn còn sợ không có đối tượng?”

Lữ Tư Anh và Duẫn Thắng Nam đồng thời nhìn nhau.

“Tốt, cậu dự định làm như thế nào?”

╃⊙_⊙╃

Cùng lúc đó, trong một căn nhà khác một đôi bạn tương giao nửa đời cũng đang tụ tập.

“Cuối cùng cậu có nghe thấy tớ nói gì không?” Chương Kính bất mãn trừng mắt nhìn bạn thân đang nằm liệt ở trên giường, động cũng không động, gọi to hỏi.

Viên Diêu đau đầu sắp vỡ ra mở ra hai mắt nổi đầy tơ máu, không có sức lực trừng mắt nhìn anh.

“Người anh em, coi như tớ xin cậu, cậu không cần hỏi đi hỏi lại một câu như nhau hơn 800 lần được không?” Anh ta rên rỉ nói.

“Cậu đã nghe thấy lời tớ nói, vì sao cậu không mở miệng?”

“Cậu muốn tớ mở miệng nói cái gì?”

“Nói…” Chương Kính đột nhiên dừng lại, sau đó tức giận trừng mắt nhìn anh ta.

“Cậu xem, chính cậu cũng không biết muốn tớ nói cái gì, tớ làm sao biết tớ phải nói cái gì?” Viên Diêu không biết làm sao chỉ ra sự thật.

“Cậu đang chơi trò nói lắp với tớ sao?”

“Tớ còn đang mệt, nói lắp.” Viên Diêu mệt mỏi nói. Tối qua cùng khách hàng đến từ Mỹ chơi đến hai giờ sáng mới về nhà, ngủ chưa được 4 tiếng anh ta sắp mệt chết rồi, đâu còn tinh thần cùng anh ta nói lắp.

“Xin cậu đừng nói đùa nữa được không, tớ sắp phiền chết rồi, chẳng lẽ cậu lại không thể giúp tớ nghĩ chút biện pháp sao?” Chương Kính buồn bực đi lại.

“Vậy tớ cũng xin cậu, trước tiên để cho tớ đủ rồi nói sau được không? Tớ nằm xuống còn chưa được 4 tiếng đâu!” Viên Diêu ngược lại cầu xin anh nói.

Chương Kính đột ngột dừng chân lại tức giận trừng mắt nhìn anh ta.

“4 tiếng! Tớ ngay cả cửa nhà còn chưa bước vào một bước, cậu muốn so đo với tớ không?” Anh tức giận bất bình cãi lại.

“Là ai cản không cho cậu về nhà? Nhất định không phải tớ.” Viên Diêu nói.

“Cậu thà nói nhảm với tớ cũng không đồng ý giúp tớ nghĩ biện pháp phải không?” Chương Kính trừng anh ta.

Viên Diêu dùng sức hít một hơi.

“Cuối cùng cậu muốn tớ giúp cậu nghĩ biện pháp gì, nghĩ như thế nào đuổi người theo đuổi Bồng Khiết đi sao?” Anh ta hỏi, “Cậu có chọn sai hay không, Bồng Khiết cô ấy muốn lấy chồng sắp điên rồi, bây giờ thật là vất vả cơ hội mới đến, cậu không có chuyện gì sao lại nhất định muốn phá hỏng chuyện tốt của người ta, gậy đánh uyên ương?”

“Uyên ương cái đầu cậu! Người căn bản là một kẻ háo sắc, tớ là muốn cứu cô ấy!”

“Vấn đề là người ta lại không thích cậu cứu, tớ thấy cậu vẫn là tỉnh táo lại trở về nhà nghủ đi.”

“Cậu cuối cùng có phải là anh em của Uông Hạo không?”

“Chuyện này có liên quan gì đến Uông Hạo?”

“Cô ấy là em gái của cậu ấy, em ruột!” Anh dùng sức nhấn mạnh.

“Kì quái, sao cậu lại kiên quyết chấp nhất chuyện này?”

“Tớ nói, đó là một tên háo sắc, cô gái ngốc kia nhất định sẽ thiệt thòi!”

“Cho dù cô ấy thiệt thòi cũng không liên quan đến cậu, hơn nữa vừa rồi không phải cậu nói tối qua cô ấy không về nhà sao, muốn thiệt thòi sớm đã bị, cậu___” Viên Diêu nhàn nhạt nói đột nhiên im bặt dừng lại, cả người giống như một cái lò xo, chớp mắt từ trên giường nhảy lên.

“Uy uy uy, cậu muốn làm gì vậy?” Anh ta trừng mắt nhìn anh kêu, “Vũ Thổ đao kia là bảo bối tớ thích nhất, cậu đừng đụng vào nó, cậu cầm nó làm gì a?”

“Tớ muốn đi giết tên khốn kia.” Gương mặt Chương Kính đằng đằng sát khí nói.

”Cậu đang nói đùa gì vậy!” Viên Diêu trợn trừng hai mắt kêu lên, anh ta xông lên phía trước, một tay bắt lấy thanh đao bị anh nắm trong tay, một tay không ngừng đánh vào cánh tay cầm chặt của Chương Kính. “Buông tay, buông tay, buông tay.”

Chương Kính trừng anh ta một chút dấu hiệu muốn buông tay cũng không có.

”Uy, người anh em cậu cuối cùng có buông tay hay không?” Viên Diêu nhăn mày, hơi lộ ra không vui, nhấn mạnh ngữ điệu. Cái này là bảo bối của anh ta a, anh lại muốn cầm nó đi giết người.

Chương Kính không hề động đậy.

“Uy, cậu cuối cùng có bỏ tay không?” Sắc mặt Viên Diêu dần dần trầm xuống.

Nhưng anh vẫn không nhúc nhích.

“Đáng chết!” Viên Diêu cuối cùng không thể nhịn được nữa lớn tiếng mắng: “Cậu cuối cùng muốn như thế nào, Chương Kính, tớ đã nhịn cậu đủ lâu rồi, cậu biết không? Thích người ta thì nói thích người ta, cậu chẳng lẽ không thể đường đường chính chính thừa nhận tình cảm của bản thân, thừa nhận sẽ chết sao?”

“Tớ không…”

“Cậu không thích cô ấy, cậu chỉ coi cô ấy là em gái.” Anh ta thay anh nói, sau đó hung hăng trừng anh một cái. “Chẳng lẽ cậu không có lí do nào tốt hơn sao? Ví dụ như cậu là một cấp trên tốt đốt đèn lồng cũng tìm không thấy, ngay cả việc chung thân đại sự của nhân viên cũng quan tâm, hoặc cậu là anh em tốt xưa nay chưa từng có, ngay cả chuyện chung thân đại sự của em gái bạn tốt cũng đều dốc hết sức quan tâm.” Anh ta trào phúng nói.

“Cậu rốt cuộc đã từng suy nhĩ cẩn thận vì cái gì cậu sẽ để ý mỗi một người đàn ông cùng cô ấy tiếp xúc hay chưa? Nói là coi cô ấy như em gái, vậy phản ứng của vị anh trai này cũng có phần thái quá, Uông Hạo cũng không giống cậu như vậy, đem tất cả đàn ông tiếp cận em gái của cậu ấy trở thành kẻ thù, cậu thật sự khẳng định chỉ coi cô ấy là em gái sao?” Anh ta tiếp tục cố gắng mắng cho anh tỉnh ra.

Chương Kính thế nhưng trừng anh ta.

“Buông tay.” Viên Diêu từ từ đem ánh mắt chuyển xuống dưới, nhìn tay anh nắm chặt đao, lại nói một lần nữa.

Chương Kính không buông tay, lại đột nhiên mở miệng, “Tớ không có thích cô ấy. Tớ không có thể ngay cả chính mình thích hay không thích cô ấy cũng không biết.”

“Nếu như cậu không thích cô ấy, vì cái gì cậu đều mang theo địch ý với mỗi người đàn ông bị cô ấy cầu hôn?” Anh ta ngẩng đầu, hỏi một vấn đề vô cũng rõ ràng.

“Tớ không có.” Chương Kí lập tức bác bỏ.

”Muốn nhân chúng không?” Viên Diêu nhàn nhạt nhìn anh một cái, “Công ty của tớ có một đống, người bị hại gần đây nhất thạch cao trên tay thậm chí còn chưa tháo ra, cậu muốn nhìn không?”

”Tớ chỉ là nắm tay anh ta, chức mừng hiệp ước của hai bên được kí kết, ai biết cậu ta kém cỏi như vậy.” Anh cứng rắn nói.

“Vậy sao? Vậy người bị hại trước đó thì sao? Cậu ta chỉ là đến quý công ty đi kiểm tra một chút bao bì sản phẩm, kết quả lại bị trật chân trở về.”

“Đó là cậu ta tự mình đi đường không cẩn thận, liên quan gì đến tớ?”

“Đó, chính là đó? Tớ cho là cậu ta không cẩn thận đạp phải chỗ người nào đó cố ý duỗi chân ra trên hành lang, té ngã mà bị trật.” Viên Diêu ngụ ý nhìn anh nói.

Trời biết tiểu tử đáng thương kia chỉ là trong lúc chờ đợi, buồn chán cùng Uông Bồng Khiết nói chuyện phiếm một hồi mà thôi, cuối cùng lại chịu kết cục như vậy, cũng khó trách lần trước Trương Thế Ý mang theo bàn tay gãy trở về, tiểu tử đáng thương.

“Không phải tớ cố ý, đó chỉ là đúng lúc không cẩn thận.”

“Đương nhiên, mỗi lần cậu đều nói như vậy.”

Chương Kính lại lần nữa cắn chặt môi.

“Tóm lại, tùy cậu thích thừa nhận hay phủ nhận, trước tiên buông tay đem đao của tớ trả lại cho tớ, sau đó phiền cậu xoay người, đi thẳng về phía của lớn ở kia, sau này, không cần đem chuyện của Uông Bồng Khiết đến phiền tớ nữa được không?”

“Thời gian cậu và Bồng Khiết quen biết so với tớ không có ngắn hơn, chẳng lẽ cậu không thể quan tâm cô ấy một chút sao?” Anh chịu không được oán trách.

“Tớ rất quan tâm cô ấy nha, cho nên bây giờ tớ sẽ vui vẻ tác thành, chờ uống rượu mừng, nhưng nếu như người đàn ông kia sau cùng dám phụ cô ấy, yên tâm, đến lúc đó tớ tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn, trói cũng phải đem hắn đưa đến lễ đường để thành hôn.

“Đáng ghét, cậu cố ý muốn làm tớ tức chết có phải hay không?” Cánh tay nắm chặt đao của Chương Kính toàn bộ ngón tay đều trở nên trắng.

“Tớ làm cái gì?!” Viên Diêu biết rõ còn cố hỏi.

“Tớ đã nói người đàn ông kia không có gì tốt, cậu còn muốn đem Bồng Khiết gã cho hắn!” Anh tức giận kêu to, gần như rống lên.

Viên Diêu đột nhiên lắc lắc đầu, anh ta quyết định đầu hàng rồi, mặc anh u mê không tỉnh cho đến khi hối hận không kịp.

“Tớ không muốn tốn nhiều nước bọt nữa, tùy cậu muốn ra sao, chỉ cần không đến phiền tớ nữa là được rồi.” Anh ta nói xong đột nhiên dùng sức một cái, đem thanh đao bảo bối của mình cướp lại.

“Mời tự nhiên, xin lỗi không tiếp đãi.” Nói xong, anh ta quay người nằm xuống giường ngủ, trong ngực ôm chặt thanh vũ thổ đao giá trị không nhỏ kia.

Chương Kính tức giận trừng Viên Diêu đưa lưng về phía anh mà ngủ nửa ngày, cuối cùng tức giận đùng đùng quay người rời đi, bởi vì tên khốn kia mới nằm xuống chưa đến một phút, đã nói tiễn khách. Thật sự là một tên hỗn đản!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK