Buổi tối hôm đó, Cảnh Mạc Vũ không về nhà ăn cơm tối, nửa đêm anh vẫn chưa về. Đến tờ mờ sáng ngày hôm sau, tôi cũng không thấy bóng dáng anh.Tôi hơi lo lắng bất an, không biết muộn như vậy rồi anh còn có thể đi đâu, liệu có phải anh một mình đứng trong đêm tối, để cơn gió lạnh làm buốt giá trái tim?Tôi không muốn quấy nhiễu Cảnh Mạc Vũ, khiến anh phiền não thêm. Tôi gọi điện cho lái xe của anh: “Chú Mã, anh trai cháu… À, Cảnh Mạc Vũ đang ở đâu ạ?”Từ trước đến nay, chú Mã không dám thất lễ với tôi, tôi hỏi gì chú đáp nấy. Tuy nhiên, tôi không dám xác định trong câu nói của chú có bao nhiêu phần thật, bao nhiêu phần giả: “Cậu ấy… tâm trạng của cậu ấy rất tệ nên bảo tôi đưa cậu ấy tới ngôi biệt thự ở Dương Sơn. Tôi nghĩ tối nay chắc cậu ấy qua đêm ở đó.”“Dương Sơn? Anh ấy có biệt thự ở Dương Sơn sao?”“Vâng ạ, cậu ấy mua từ mấy năm trước.”Như vậy cũng tốt, Cảnh Mạc Vũ tìm một nơi yên tĩnh để tập trung suy nghĩ. Qua một đêm, chắc anh sẽ nghĩ thông suốt. Chúng tôi dù sao vẫn là người một nhà, cha con đâu phải là kẻ thù. Nhưng ngay sau đó, tôi đột nhiên nghĩ đến một vấn đề quan trọng: “Anh ấy chỉ có một mình hay sao?”“Tôi không thấy trong biệt thự có người khác.” Câu trả lời của chú Mã có vẻ mơ hồ.“Vâng, cháu rõ rồi.”Sau khi buông điện thoại, tôi cuộn người trên giường, dù đắp tấm chăn dày nhưng tôi vẫn rất lạnh. Ánh sáng buổi sớm mai mờ mờ chiếu qua rèm cửa màu gạo, không thể làm căn phòng sáng thêm dù chỉ một chút.Không biết bình minh ở ngôi biệt thự Dương Sơn liệu có thể khiến một người bớt cô độc?Cuối cùng, tôi không kiềm chế nổi nghi hoặc trong lòng, tôi cầm máy di động, tìm đến số điện thoại quen thuộc. Phân vân một lúc, tôi quyết định đổi thành số điện thoại của Tề Lâm. Vì không chắc chắn anh ta ngủ hay thức nên tôi gửi tin nhắn: “Anh ngủ chưa?”Tề Lâm nhanh chóng gọi điện cho tôi, đầu máy bên anh ta rất ồn ào, trái ngược căn phòng tĩnh mịch của tôi: “Ngôn Ngôn, ngày tân hôn mà em còn có thời gian quan tâm đến anh, quả thực khiến anh vừa mừng vừa lo quá đấy.”Tôi hít một hơi, cố gắng đè nén sự bực bội muốn đạp cho anh ta một phát: “Tề Lâm, anh có thể giúp tôi một việc không?”“Giúp gì cơ?”“Anh giúp tôi điều tra xem cô gái có mặt ở lễ cưới là ai? Còn nữa, anh giúp tôi tìm hiểu xem, ai đang sống trong ngôi biệt thự Dương Sơn?”“Cảnh gia nhà em đầy người, điều tra việc cỏn con thế này dễ như trở lòng bàn tay, sao phải nhờ anh giúp đỡ?”“Anh thử nói xem.” Anh ta rõ ràng biết rồi còn hỏi. Bây giờ, ai mà chẳng biết người nắm thực quyền ở Cảnh gia là Cảnh Mạc Vũ, ai dám ăn no rảnh rỗi đi giúp tôi điều tra anh? Dù có người chịu giúp tôi đi chăng nữa, tin tức chắc chắn sẽ bay đến tai anh ngay lập tức.“Rốt cuộc anh có định giúp không thì bảo?”“Giúp, tất nhiên là giúp rồi. Em cứ ở đó chờ tin đi!”“Được!” Cuối cùng tôi nói thêm một câu: “Cám ơn anh!”“Em cám ơn trong lòng là được rồi.”Tôi đang định nói “tạm biệt”, Tề Lâm đột ngột lên tiếng: “Em một mình giữ căn phòng trống có phải cô độc lắm không. Hay là anh đến với em nhé.”“Nếu anh không sợ ba tôi đánh gãy chân thì đến đây đi!”“Được.”Từ lúc Tề Lâm nói “được” rồi quả quyết cúp điện thoại, mí mắt tôi không ngừng giật giật.Về lý mà nói, tuy Tề Lâm không đáng tin cậy, nhưng anh ta chắc không đến nỗi nhân lúc chồng tôi không ở nhà, nửa đêm mò vào phòng tôi. Anh ta không phải không biết tính ba tôi. Nhỡ bị ba tôi phát hiện, đánh gãy chân anh ta còn được coi là nể mặt Tề gia. Bằng không, ông có khả năng băm vằm anh ta ấy chứ.Thế nhưng, từ trước đến nay Tề Lâm không bao giờ hành động theo lẽ thường tình.Tôi đang ôm chăn suy tư, cửa sổ đột nhiên có tiếng động nhẹ. Tôi hiếu kỳ đưa mắt qua bên đó, thấy một bóng đen động đậy đằng sau tấm rèm cửa màu gạo. Vài giây sau, Tề Lâm trèo qua cửa sổ vào bên trong. Anh ta nở nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời. “Ngôn Ngôn, em bảo anh đến là anh đến ngay. Dù có bị ba em đánh gãy chân, anh cũng đến với em.”
Buổi tối hôm đó, Cảnh Mạc Vũ không về nhà ăn cơm tối, nửa đêm anh vẫn chưa về. Đến tờ mờ sáng ngày hôm sau, tôi cũng không thấy bóng dáng anh.Tôi hơi lo lắng bất an, không biết muộn như vậy rồi anh còn có thể đi đâu, liệu có phải anh một mình đứng trong đêm tối, để cơn gió lạnh làm buốt giá trái tim?Tôi không muốn quấy nhiễu Cảnh Mạc Vũ, khiến anh phiền não thêm. Tôi gọi điện cho lái xe của anh: “Chú Mã, anh trai cháu… À, Cảnh Mạc Vũ đang ở đâu ạ?”Từ trước đến nay, chú Mã không dám thất lễ với tôi, tôi hỏi gì chú đáp nấy. Tuy nhiên, tôi không dám xác định trong câu nói của chú có bao nhiêu phần thật, bao nhiêu phần giả: “Cậu ấy… tâm trạng của cậu ấy rất tệ nên bảo tôi đưa cậu ấy tới ngôi biệt thự ở Dương Sơn. Tôi nghĩ tối nay chắc cậu ấy qua đêm ở đó.”“Dương Sơn? Anh ấy có biệt thự ở Dương Sơn sao?”“Vâng ạ, cậu ấy mua từ mấy năm trước.”Như vậy cũng tốt, Cảnh Mạc Vũ tìm một nơi yên tĩnh để tập trung suy nghĩ. Qua một đêm, chắc anh sẽ nghĩ thông suốt. Chúng tôi dù sao vẫn là người một nhà, cha con đâu phải là kẻ thù. Nhưng ngay sau đó, tôi đột nhiên nghĩ đến một vấn đề quan trọng: “Anh ấy chỉ có một mình hay sao?”“Tôi không thấy trong biệt thự có người khác.” Câu trả lời của chú Mã có vẻ mơ hồ.“Vâng, cháu rõ rồi.”Sau khi buông điện thoại, tôi cuộn người trên giường, dù đắp tấm chăn dày nhưng tôi vẫn rất lạnh. Ánh sáng buổi sớm mai mờ mờ chiếu qua rèm cửa màu gạo, không thể làm căn phòng sáng thêm dù chỉ một chút.Không biết bình minh ở ngôi biệt thự Dương Sơn liệu có thể khiến một người bớt cô độc?Cuối cùng, tôi không kiềm chế nổi nghi hoặc trong lòng, tôi cầm máy di động, tìm đến số điện thoại quen thuộc. Phân vân một lúc, tôi quyết định đổi thành số điện thoại của Tề Lâm. Vì không chắc chắn anh ta ngủ hay thức nên tôi gửi tin nhắn: “Anh ngủ chưa?”Tề Lâm nhanh chóng gọi điện cho tôi, đầu máy bên anh ta rất ồn ào, trái ngược căn phòng tĩnh mịch của tôi: “Ngôn Ngôn, ngày tân hôn mà em còn có thời gian quan tâm đến anh, quả thực khiến anh vừa mừng vừa lo quá đấy.”Tôi hít một hơi, cố gắng đè nén sự bực bội muốn đạp cho anh ta một phát: “Tề Lâm, anh có thể giúp tôi một việc không?”“Giúp gì cơ?”“Anh giúp tôi điều tra xem cô gái có mặt ở lễ cưới là ai? Còn nữa, anh giúp tôi tìm hiểu xem, ai đang sống trong ngôi biệt thự Dương Sơn?”“Cảnh gia nhà em đầy người, điều tra việc cỏn con thế này dễ như trở lòng bàn tay, sao phải nhờ anh giúp đỡ?”“Anh thử nói xem.” Anh ta rõ ràng biết rồi còn hỏi. Bây giờ, ai mà chẳng biết người nắm thực quyền ở Cảnh gia là Cảnh Mạc Vũ, ai dám ăn no rảnh rỗi đi giúp tôi điều tra anh? Dù có người chịu giúp tôi đi chăng nữa, tin tức chắc chắn sẽ bay đến tai anh ngay lập tức.“Rốt cuộc anh có định giúp không thì bảo?”“Giúp, tất nhiên là giúp rồi. Em cứ ở đó chờ tin đi!”“Được!” Cuối cùng tôi nói thêm một câu: “Cám ơn anh!”“Em cám ơn trong lòng là được rồi.”Tôi đang định nói “tạm biệt”, Tề Lâm đột ngột lên tiếng: “Em một mình giữ căn phòng trống có phải cô độc lắm không. Hay là anh đến với em nhé.”“Nếu anh không sợ ba tôi đánh gãy chân thì đến đây đi!”“Được.”Từ lúc Tề Lâm nói “được” rồi quả quyết cúp điện thoại, mí mắt tôi không ngừng giật giật.Về lý mà nói, tuy Tề Lâm không đáng tin cậy, nhưng anh ta chắc không đến nỗi nhân lúc chồng tôi không ở nhà, nửa đêm mò vào phòng tôi. Anh ta không phải không biết tính ba tôi. Nhỡ bị ba tôi phát hiện, đánh gãy chân anh ta còn được coi là nể mặt Tề gia. Bằng không, ông có khả năng băm vằm anh ta ấy chứ.Thế nhưng, từ trước đến nay Tề Lâm không bao giờ hành động theo lẽ thường tình.Tôi đang ôm chăn suy tư, cửa sổ đột nhiên có tiếng động nhẹ. Tôi hiếu kỳ đưa mắt qua bên đó, thấy một bóng đen động đậy đằng sau tấm rèm cửa màu gạo. Vài giây sau, Tề Lâm trèo qua cửa sổ vào bên trong. Anh ta nở nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời. “Ngôn Ngôn, em bảo anh đến là anh đến ngay. Dù có bị ba em đánh gãy chân, anh cũng đến với em.”
Danh Sách Chương: