“Lâu chủ.” Khi hai người xuống xe, thủ vệ của Thích Nhiên lâu bước đến hành lễ với Phong Khiếu Nhiên, cũng thoáng kinh ngạc khi thấy chiếc xe ngựa xa hoa phía sau.
Ôm Cô Nhiên, Phong Khiếu Nhiên xuống xe, phân phó: “Mạc Lâm, mấy người đằng sau là khách quý ta mời đến, ngươi nhanh chóng cho người đến Trần Yên các dọn dẹp cẩn thận, rồi gọi Long Thiên Hành, Lục Văn Triết, cả Tiểu Hải và Tiểu Nham ra đây tiếp khách.” Thấy quản gia Mạc Lâm ra đón mình, Phong Khiếu Nhiên nhỏ giọng dặn dò.
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Phong Khiếu Nhiên, Mạc Lâm vội vàng đi làm ngay. Buông Cô Nhiên ra, Phong Khiếu Nhiên đi về hướng chiếc xe đằng sau nói với người đang ngồi bên ngoài đánh xe: “Huyền công tử, đến Thích Nhiên lâu rồi.” Hắn vừa nói xong, Huyền Ngọc đi vào trong xe ngựa. Một lát sau, hắn và Huyền Thanh xốc màn xe đi ra, sau đó Ti Hoài Ân, Ti Cẩm Sương xuống xe, tiếp đó là Ti Ngự Thiên, sau cùng là Ti Lam Hạ ôm Hàn Nguyệt nhẹ nhàng ra khỏi xe. Hàn Nguyệt đang đội sa mạo dường như vẫn còn ngủ, bên má phải lộ ra ngoài một nửa có thể thấy rõ những văn mạch màu tím kỳ quái.
“Ti công tử, thân mình Nguyệt công tử không khoẻ sao?” Nhìn thấy người mà mấy ngày nay một chút động tĩnh cũng không có, Cô Nhiên lo lắng hỏi. Hắn vừa hỏi xong, ánh mắt bốn người có chút dao động, Ti Hoài Ân còn đỏ mặt nữa. Cô Nhiên vừa định hỏi tiếp, đã bị Phong Khiếu Nhiên kéo sang một bên rồi ôm vào lòng.
“Đến Thích Nhiên lâu rồi, thỉnh các hạ theo Phong mỗ vào.” Phong Khiếu Nhiên nhìn thần sắc mấy người kia liền hiểu ngay là xảy ra chuyện gì, vội ôm lấy người yêu tâm tư đơn thuần vào người, tránh cho người này lại hỏi tiếp vấn đề nhạy cảm đó.
Vừa vào cửa lâu, thấy trước mặt là Long Thiên Hành, Lục Văn Triết, Phong Hải và Phong Nham đang đi tới, Phong Khiếu Nhiên lập tức giới thiệu hai bên cho nhau. Biết được Phong Hải, Phong Nham là nghĩa tử của Phong Khiếu Nhiên, lại thấy bốn người mới xuất hiện này từng đôi một có những cử chỉ thân mật, mấy người Ngự Thiên cũng hiểu được đôi chút. Nhìn Phong Khiếu Nhiên với ánh mắt đầy thâm ý từ phía sau, Ti Ngự Thiên dẫn đầu mấy người đi theo hắn đến Trần Yên các. Ti Hoài Ân và Ti Cẩm Sương hai bên trái phải đi cạnh Ti Lam Hạ đang ôm một người đi đằng sau, Huyền Ngọc và Huyền Thanh cầm hành lý đi cuối cùng.
Sai người mang nước ấm và trà bánh xong, Phong Khiếu Nhiên đưa Cô Nhiên rời khỏi Trần Yên các rồi về thư phòng của mình, để Phong Hải vào sau cùng đóng cửa lại.
“Cha, họ có thể chữa khỏi cho Tiểu Nhiên thật sao?” Chưa kịp ngồi xuống, Phong Hải lên tiếng hỏi, vừa nãy nghe nói mấy người đó có thể chữa khỏi vết thương cũ cho đệ đệ, hắn thật không thể tin được.
“Thân phận mấy người này không hề tầm thường. Người đó đưa thuốc cho Nhiên, nhưng Nhiên lại không đoán ra được cách điều chế. Mấy ngày nay đều do Huyền Ngọc công tử giúp Nhiên hấp thụ dược tính, Nhiên cũng thấy thân thể nhẹ nhõm hơn rất nhiều, vết thương cũ không còn giống như bình thường, cứ chạm vào là đau nữa.” Phong Khiếu Nhiên mặc dù cũng không rõ ràng tất cả mọi chuyện lắm, nhưng tận mắt thấy thân mình Cô Nhiên có những chuyển biến tốt đẹp, hắn cũng không thể không tin.
“Khiếu Nhiên, huynh gặp đựơc họ như thế nào?” Lục Văn Triết hỏi, vừa rồi hắn cũng nhìn ra cách ăn mặc của mấy người kia chưa từng thấy ở đâu, từng lời nói cử chỉ lại để lộ ra quý khí, ngay cả trên người cũng có cái gì đó không bình thường.
Phong Khiếu Nhiên nói ra rõ ràng hoàn cảnh hai bên gặp nhau cùng với những gì đã chứng kiến. Sau khi nghe xong, mấy người Lục Văn Triết kinh sợ không thôi.
“Cha, ngài nói xem họ có thể là người của một hoàng tộc suy tàn nào đó không?” Phong Nham hỏi xong liền cảm thấy ngay mình vừa nói một câu ngu ngốc, mấy người đó nhìn thế nào cũng thấy không giống. Quả nhiên, Long Thiên Hành tiếp lời: “Ta thấy không giống, những người đó trông giống cao nhân ẩn cư hơn. Có thể là chán ghét cảnh tranh đấu trong hoàng cung nên mới thoái ẩn sơn lâm?”
“Chúng ta đừng nên đoán thân phận họ là gì nữa. Nếu họ thật sự chữa khỏi cho Tiểu Nhiên, đương nhiên sẽ là ân nhân, là khách quý của Thích Nhiên lâu. Chúng ta nhất định phải khoản đãi, không được làm mất cấp bậc lễ nghĩa. Họ muốn ở trong lâu một thời gian, ta phải tiếp đón nồng hậu, coi như báo đáp ơn tặng thuốc của người ta.” Đã tiếp quản Thích Nhiên lâu nhiều năm, Phong Hải nghĩ một chút rồi nói, chỉ cần không có ý xấu gì với Thích Nhiên lâu thì đều là bằng hữu với Thích Nhiên lâu, huống chi họ còn có ơn với mình.
“Tiểu Hải nói rất đúng, dặn dò người trong lâu, mấy ngày nay phải cẩn thận chu đáo, họ có yêu cầu gì thì cố gắng đáp ứng cho tốt, bảo Mạc Lâm phái vài người thông minh qua bên đó hầu hạ, Huyền công tử chẳng phải đã nói thân mình chủ tử hắn không tốt sao, gọi Âu Dương qua đây một lát, xem họ muốn gì, trong lâu có thì đưa họ, nếu không có thì ra ngoài mua.” Long Thiên Hành nắm chặt tay Phong Hải, vô cùng ủng hộ người yêu.
“Vậy cứ làm như thế đi.” Phong Khiếu Nhiên gật đầu đồng ý.
…
“Phụ thân, Nguyệt có tâm sự.” Nhẹ nhàng chạm vào hai má lạnh lẽo, vẻ mặt Ti Lam Hạ đầy lo lắng. Từ trước đến nay Nguyệt rất lãnh đạm với tình sự, trừ phi là họ muốn, nếu không Nguyệt sẽ không hề chủ động muốn hoan hảo. Ngoại trừ lúc phát bệnh, không thì cho dù là đang hoan ái, Nguyệt cũng không có quá nhiều dục vọng. Mấy người cũng chỉ vào lúc không nhịn được thì mới có yêu cầu này, nhưng nhiều ngày nay, Nguyệt lại chủ động yêu cầu mấy người ôm mình, thậm chí… thậm chí là cho mình đi vào trong thân thể, Nguyệt… rất khác thường.
“Đúng vậy đó, Nguyệt đã từng nói sẽ không vào đời lần nữa, nhưng giờ lại đưa chúng ta xuống núi, còn…” Vẻ mặt Ti Cẩm Sương cũng tràn đầy u sầu. Họ tình nguyện không ôm người này, cũng không muốn Nguyệt có điều gì bất thường.
“Vậy phải làm sao mới được đây, nếu Nguyệt không muốn nói, chúng ta có hỏi cũng không ra.” Ti Hoài Ân hôn lên bàn tay lạnh lẽo, Nguyệt… huynh đã cho đệ thực hiện ước nguyện không dám nghĩ đến này đã đủ lắm rồi, sau này đệ sẽ không bao giờ như vậy nữa, theo như đệ nhìn thấy, huynh cũng chẳng vui vẻ gì. “Huyền Ngọc, Huyền Thanh, Nguyệt có từng đề câp qua chuyện gì với các ngươi không?”
“Bát gia, chủ tử còn không nói cho các vị, sao lại nói với chúng ta chứ.” Huyền Thanh mặc dù im lặng nhưng trên mặt cũng lộ rõ vẻ sầu lo.
“Nhất định là khi gặp Nanh đã có chuyện rồi, sau khi chủ tử trở về mặc dù không có gì khác thường, nhưng khi không có người nào trước mặt thì không biết người đang nghĩ gì.” Huyền Ngọc vốn thích một mình đến những nơi không người để nghỉ ngơi, đã có lần hắn thấy chủ tử cũng ở một mình, trông như có tâm sự.
Thở dài, Ti Ngự Thiên xoa nhẹ ấn đường, mặc dù Nguyệt Nhi không bao giờ dối gạt mình bất cứ chuyện gì, nhưng khi có việc thì luôn để mình biết sau cùng. Hắn còn nhớ rất rõ, khi Nguyệt Nhi còn chưa hiện ra bộ dáng thực sự đã có thái độ khác lạ thế nào, sau khi tỉnh dậy lại không rõ tâm tư nó… Nguyệt Nhi, đã nhiều năm trôi qua rồi, con không còn cần phụ hoàng phân ưu cùng con nữa sao.
Hàn Nguyệt đang ngủ say đột nhiên tỉnh lại, đôi mày nhíu chặt, hai tròng mắt dần phiếm hồng, thân thể cứng lại cho thấy hắn bắt đầu phát tác.
“Nguyệt Nhi!”
“Nguyệt!”
“Chủ tử!”
Vừa thấy bộ dáng này của hắn, những người bên cạnh lập tức biết là chuyện gì, lúc họ chuẩn bị nâng Hàn Nguyệt dậy giúp hắn thoát y, trên tay Hàn Nguyệt phủ một lớp sương trắng, rồi một vài người bị hắn “đưa” ra khỏi phòng, sau đó cửa đóng lại, một tầng sương mù dày đặc hơn bao trùm Trần Yên các, giống như là kết giới, làm cho mấy người ngoài cửa không thể vào phòng được.
“Nguyệt Nhi! Mau mở cửa!” Ti Ngự Thiên dùng hết sức mình phá cửa, nhưng vầng sáng trong tay hắn vừa đụng vào đám sương kia liền biến mất hoàn toàn.
“Nguyệt, đệ mở cửa ra! Nguyệt!” Ti Cẩm Sương và Ti Lam Hạ vừa gọi to vừa sử dụng thần lực của mình, Ti Hoài Ân cùng hai người họ muốn xông thẳng vào đám sương, nhưng cũng giống như Ti Ngự Thiên, tầng sương trắng đó cản trở khiến họ không di chuyển thêm được.
Vào đúng lúc mọi người bối rối nhất, mấy người Phong Khiếu Nhiên đi đến, thấy bộ dáng mấy người ngoài cửa hắn và Cô Nhiên chạy nhanh tới gần: “Chuyện gì vậy?” Cô Nhiên nhìn thấy mấy thứ kỳ dị kia xuất hiện, áp chế sự khiếp sợ trong lòng hỏi.
“Nguyệt Nhi, phụ hoàng xin con, mở cửa cho phụ hoàng vào!” Ti Ngự Thiên chẳng quan tâm đến chuyện gì khác, lớn tiếng gọi. Từ chỗ bả vai hắn có xuất hiện một con rồng vàng muốn đi vào trong đám sương kia, nhưng khi vừa chạm vào tầng sương dày đặc đó rồng vàng liền lui lại về ngay bả vai hắn. Nhìn thấy cảnh tượng này, những người khác đều lộ ra vẻ kinh hãi, đứng chết trân tại chỗ.
“Nguyệt! Huynh không muốn thế này, đệ đừng đẩy chúng ta ra, Nguyệt! Mở cửa đi! Mở cửa!” Ti Cẩm Sương không chống đỡ được mà quỳ gối xuống đất gọi, từ trong phòng cũng truyền ra những âm thanh đau đớn và tiếng đồ vật rơi vỡ.
Giống như bị tiếng kêu đó đánh thức, Cô Nhiên chạy đến gần đỡ Ti Cẩm Sương lên: “Ti công tử, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?”
“Cô Nhiên, Nguyệt phát bệnh, nhưng đệ ấy không cần chúng ta… Cô Nhiên! Ngươi giúp ta khuyên nhủ Nguyệt đi, cho chúng ta vào phòng, chỉ có một mình… đệ ấy sẽ đau lắm…” Như người sắp chết đuối vớ được khúc gỗ, Ti Cẩm Sương cầm chặt lấy bàn tay trắng nõn của Cô Nhiên nói với giọng khàn khàn.
“Chủ tử… van cầu người… mở cửa ra đi… chủ tử…” Huyền Ngọc vừa khóc vừa gọi, cũng sử dụng chút thần lực mình có xua tan đám sương kia đi.
“A! Aaaaa… Ưm…”
‘Rầm!’
‘Choang!’
‘Bịch!’
Tiếng đồ vật rơi vỡ trong phòng càng lúc càng nhiều, càng lúc càng mạnh, tiếng kêu đầy đau đớn thi thoảng cũng truyền ra. Càng nghe, mấy người ngoài phòng càng không thể khống chế được, chẳng thèm quan tâm nơi này là trần thế, cùng nhau dùng thần lực để giải quyết trở ngại kia, nhưng tầng sương trắng đó cũng giống như tâm Hàn Nguyệt vậy, kiên quyết không cho bất kỳ ai vào.
Phía xa xa, mây đen ở đâu kéo đến dày đặc, chỉ trong nháy mắt mưa to tầm tã, trút xuống khoảng không đang xuất hiện những điều không tưởng, cũng trút vào lòng người những nỗi bất an sợ hãi.
“Nguyệt.. Đệ có phải… không còn cần chúng ta nữa không… cho nên… mấy ngày qua đệ đã làm như vậy… rồi bây giờ… lại đuổi chúng ta ra khỏi phòng…” Cả người ướt đẫm, Ti Lam Hạ cười đến thê lương, những giọt nước trên mặt không biết là nước mưa hay nước mắt.
“Nguyệt Nhi… phụ hoàng biết… Thân phận của con là đoạn tuyệt với tình yêu, nhưng phụ hoàng lại ngăn cản con… Vốn không hề mong ngày này sẽ đến, nhưng Nguyệt Nhi… Nguyệt Nhi… Lần này phụ hoàng sẽ không về Chung Sơn cùng con nữa, phụ hoàng không trách con, con đã cùng phụ hoàng nhiều năm rồi…”
“Aaaaaa…” Thanh âm thống khổ không ngừng truyền ra, nỗi đau đớn vô tận của bốn người Ti Ngự Thiên, Ti Lam Hạ, Ti Cẩm Sương và Ti Hoài Ân đều hoá thành một giọt huyết lệ.
“Ti công tử, các người đừng như vậy… Nguyệt công tử… Nguyệt công tử không phải là không cần các ngươi!” Cô Nhiên không kiềm chế được mà khóc lớn. “Nguyệt công tử đã từng hỏi ta “Thích là gì?”, ta không biết, cũng không hiểu sao hắn lại hỏi vậy, nhưng giờ… giờ thì ta hiểu rồi… Nguyệt công tử thích các ngươi… Hắn rất thích các ngươi… Cho nên, hắn tình nguyện một mình chịu đau đớn cũng không muốn làm thương tổn các ngươi… Ti công tử, các ngươi nghe thử xem, Nguyệt công tử cũng đang nói… hắn nói không phải như vậy, hắn không muốn thấy các ngươi thế này…”
Giống như muốn đưa ra lời đáp cho những lời này của Cô Nhiên, Hàn Nguyệt lại rên rỉ lên một tiếng, sau đó đối mặt với tất cả mọi người qua bức tường nay đã bị phá sâp của căn phòng. Hàn Nguyệt ở trong đó hiện tại cả người đầy máu quỳ rạp trên mặt đất. Nội khí của đốt luyện trong cơ thể phá tan người hắn, xuyên qua da thịt hắn.
Mấy người Ti Ngự Thiên chỉ cảm thấy tan nát cõi lòng, vừa đi vừa chạy muốn đến bên người kia, nhưng luôn bị đám sương trắng ngăn cản.
“Nguyệt Nhi… Con muốn phụ hoàng phải chết một lần nữa sao…?” Cách nhau một tầng sương, Ti Ngự Thiên quỳ gối trước mặt Hàn Nguyệt. “Nguyệt Nhi… Nguyệt Nhi à… Con thật muốn phụ hoàng chết một lần nữa sao?”
“Aaaa… Phụ hoàng….” Hàn Nguyệt rơi vào tình trạng nửa hôn mê vẫn cố gắng ngẩng đầu, đám văn mạch màu tím dần dần biến thành màu đỏ sậm, sau lưng hắn có hai cánh tay trong suốt vươn ra như muốn ôm ai đó. “Phụ hoàng… Hạ… Sương… Hoài… Không phải… Aaaaa…” Thân mình run lên một cái, Hàn Nguyệt dường như muốn hét to một tiếng, ai cũng thấy hắn cắn chặt môi đến bật máu.
“Nguyệt… Cho chúng ta vào đi… Nguyệt… Ta sẽ chết mất… Đệ như vậy… ta sẽ chết mất…” Bên miệng Ti Cẩm Sương cũng có máu chảy ra.
“Không phải…” Hàn Nguyệt mất đi ý thức nhưng vẫn còn lẩm bẩm. “Ưm… Không phải công cụ… Không… phải…”
Mặc cho mấy người kia gọi to thế nào, la hét ra sao, Hàn Nguyệt vẫn không hề thu lại đám sương kia. Suốt năm canh giờ, mấy người chỉ biết trơ mắt nhìn Hàn Nguyệt ở ngay trước mắt mình mà giãy giụa, kêu la, chảy máu. Tim đau đến chết lặng, mấy người không hề cảm giác mình đang dầm mưa, chỉ muốn cùng Hàn Nguyệt chịu đựng nỗi đau không sao kể xiết đó.
“…” Cánh tay chậm rãi biến mất. Hàn Nguyệt sau khi khôi phục lại như bình thường thì nằm rạp xuống đất, những đống đồ vật xung quanh sớm đã vỡ tan tành, từng vũng máu một xuất hiện trên mặt đất, sương trắng… rốt cuộc cũng dần dần biến mất.
“Nguyệt Nhi…” Đi đến bên người Hàn Nguyệt, Ti Ngự Thiên ôm chặt tiểu tâm can vào lồng ngực mình. “Nguyệt Nhi…” Nhìn thấy cả người Hàn Nguyệt đều là máu, từng giọt huyết lệ rơi xuống mặt Hàn Nguyệt. “Nguyệt Nhi…”
Những người khác cũng tới cạnh Hàn Nguyệt, xé y phục của mình run rẩy lau vết thương cho hắn: “Nguyệt… Nguyệt…”
“Tại sao? Tại sao? Nguyệt! Tại sao lại làm vậy?” Thanh âm chứa đầy thống khổ của Ti Lam Hạ vang lên. Nỗi đau trong lòng hắn chỉ có thể phát tiết ra ngoài bằng việc hỏi “Tại sao?”
“Ti công tử… Các người đừng như vậy, cứu người quan trọng hơn.” Không để ý việc cha không cho mình dầm mưa, Cô Nhiên cũng cùng bốn người kia đứng trong mưa suốt năm canh giờ, hiện tại mặt hắn trắng bệch nhưng vẫn lên tiếng khuyên nhủ, đôi mắt hắn đỏ bừng không ngừng chảy ra nước mắt.
Huyền Thanh muốn ôm chủ tử lên giường, lại bị Ti Ngự Thiên đẩy ra: “Nguyệt Nhi… Nguyệt Nhi… Không được rời khỏi phụ hoàng… Không được rời khỏi phụ hoàng…” Nguyệt Nhi của hắn… Nguyệt Nhi của hắn lại có thể ngã xuống ngay trước mặt hắn…
“Phụ thân… Nguyệt rất sạch sẽ… Lúc này Nguyệt chưa tỉnh, chúng ta giúp Nguyệt tắm rửa đi…” Ti Cẩm Sương nhẹ nhàng ôm Hàn Nguyệt từ trong tay Ti Ngự Thiên đứng lên đi ra ngoài. Huyền Ngọc và Huyền Thanh cũng khóc nấc lên rồi cùng Cô Nhiên đi ra khỏi phòng