• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Marion đã bị lắc đến tỉnh ngủ khi cỗ xe ngựa rung chuyển dữ dội, rồi nó nghiêng về một phía. Sách, tạp chí, và các đồ vật linh tinh đổ đầy sàn xe. Emily thét lên. Marion tóm lấy Phoebe trước khi cô bé bị trượt khỏi băng ghế. Phoebe vùng vẫy khi đang tỉnh giấc, sau đó bình tĩnh lại khi nhìn thấy ai đang ôm mình.

Bên ngoài, những con ngựa đang hí vang và thối lui khi các phu xe đang cố để thả chúng ra. Tim Marion đập loạn xạ, dồn dập và mạnh mẽ: “Ra ngoài!” nàng nói với Emily. “Em đi trước và chị sẽ chuyền Phoebe xuống cho em.”

“Nhưng bên ngoài đang mưa tầm tã,” Emily phản đối.

“Hay là em muốn chết đuối? Chị nói ra ngoài ngay.”

Emily tròn mắt sợ hãi khi nước ùng ục tràn lên kẽ hở của sàn xe, và cô vội vã làm theo lời chị. Đó là một công việc không hề dễ dàng. Cái cánh cửa duy nhất mà mở được lại mở ở một góc mà cô đã phải dùng vai để đẩy nó mở trước khi leo ra cỗ xe.

Phoebe đã không có gì sợ hãi mà chỉ nghiến răng khi cô đặt sức nặng lên trên cái chân yếu của mình và, với Emily vừa kéo và Marion vừa đẩy, cuối cùng đã được kéo lọt qua cánh cửa.

“Nhanh lên!” Emily gọi. “Toa xe không còn an toàn. Bánh xe bị bể nát và nó sẽ ngã lăn bây giờ.”

Mức nước đã sâu vài inch [1 inch = 2.54 cm] và đang dâng nhanh chóng. Marion có thể cảm thấy sức nặng của cái váy của nàng khi nó đang tham lam hút nước.

Nàng kêu lên: “Chị có thể tự lo liệu. Hãy chăm sóc cho Phoebe! Hãy đem nó đến chỗ an toàn.”

Emily rụt tay lại và Marion leo lên băng ghế. Nàng nghe một giọng đàn ông ở gần đấy và thở ra một hơi nhẹ nhõm. Mặc kệ những gì nàng đã nói, nàng không nghĩ rằng nàng có thể tự kéo mình qua cánh cửa mà không có sự trợ giúp của những phu xe.

“Đứng xa ra!” Giọng nói của một người đàn ông.

Nàng nhận ra giọng nói ấy. Toa xe đong đưa một cách báo động khi anh ta leo lên. Trong giây phút sau đó, khuôn mặt Ash Denison đã ở ngay bên trên nàng. Nàng đã rất sốc khi nhìn thấy anh ấy đến nỗi nàng chỉ có thể mở mắt trừng trừng.

“Hãy đưa tay cho tôi!” anh ra lệnh.

Nàng tự động dang một cánh tay sau đó nhanh chóng rút lại. “Anh làm gì ở đây?”

“Tôi đã kiểm tra tất cả các nhà trọ trên đường, hy vọng sẽ thấy cô được an toàn. Tôi đã suýt bắt kịp cô chỉ vài phút tại nhà trọ vừa qua. Họ nói với tôi rằng họ đã không cho cô trú lại.”

“Nhưng... anh đã theo sau xe ngựa của tôi?”

“Hãy để những lời giải thích sau sự việc này đã, được không? Hãy đưa tay cho tôi, tiểu thư Marion.”

Nàng sẽ không đi đâu hết nếu không có cái xách tay của mình. Lần này, sẽ không có lá thư đe dọa nào được tìm thấy. Trong toa xe rất tăm tối, nhưng nàng biết nàng đã để nó nơi nào. Nó ở đó, trên băng ghế.

“Ngay bây giờ!” chàng ra lệnh. “Trước khi cả hai chúng ta bị nước cuốn trôi.”

Nàng chộp lấy túi xách, hét lên một tiếng thét kinh hoàng khi cỗ xe lại đong đưa, và với lấy bàn tay của anh. Từng chút một, anh ta kéo nàng lên qua cánh cửa hông, sau đó anh ta ôm nàng vào lòng.

Họ đã ngồi ở phía bên trên của cỗ xe; nước có vẻ dâng cao lên từng giây, hay là cỗ xe đang chìm xuống. Nàng há hốc miệng trong kinh hoàng và ôm chặt lấy túi xách của mình vào ngực.

“Hãy cẩn thận”, nàng thốt lên.

Với một tiếng cười liều lĩnh, anh đã nhảy xuống dòng nước cuốn khiến hai hàm răng nàng run cầm cập. Giờ nàng mới thấy được tai nạn đã xảy ra như thế nào. Họ đã đi được nửa chừng trên một chỗ cạn của con sông khi mưa lũ đã biến nó thành dòng nước chảy xiết. Bánh xe chắc đã va trúng một tảng đá ngầm, và cỗ xe đã bị lật.

Ngay trước khi anh đến được bờ, anh đã bắt đầu ra những mệnh lệnh cho những người đàn ông đang đứng gần đấy, trong đó có phu xe của nàng đang cố vỗ về những con ngựa kéo. Có một cỗ xe ngựa ở đó, xe riêng của anh, nàng cho là vậy, và nàng nhận ra Manley, hạ nhân của Brand Hamilton. Ông ta đã giúp Phoebe bước lên xe ngựa, sau đó cũng làm như vậy cho Emily.

Marion chắc đã cảm ơn Lãnh chúa Denison không ngớt khi anh đặt nàng xuống, nhưng nàng lại không có được cơ hội ấy. “Mau đến đây, tiểu thư Marion,” anh nói. “Cô đang run rẩy vì giá lạnh. Hãy cho cô dùng một bữa tối nóng hổi và một lò sưởi thật ấm. Sau đó, tôi sẽ trả lời tất cả câu hỏi của cô.”

Nàng hy vọng rằng những câu hỏi của nàng sẽ được trả lời trong cỗ xe, nhưngLãnh chúa Denison đã ngồi cùng với Manley trên chiếc ghế dành cho phu xe. Kỳ lạ, nàng nghĩ. Tại sao Manley lại không ở cùng chỗ với Brand Hamilton?

Và tại sao nàng luôn luôn nghi ngờ trong khi nàng nên cảm ơn những ngôi sao may mắn của mình vì bọn họ đã đến giúp khi cần kíp?

Lãnh chúa Denison đã sử dụng tên của Brand Hamilton tại nhà trọ kế tiếp và nó hiệu nghiệm như một phép màu. Theo Lãnh chúa Denison, Brand là một nhân vật nổi tiếng trong khu vực này bởi vì anh đã vận động cho một người địa phương trong cuộc bầu cử trước.

Mặc dù họ chỉ được đưa đến một căn phòng nhỏ ở gác xép, Marion đã cảm thấy may mắn để có được bất cứ thứ gì trong giờ phút này. Mọi người đã ổn định lại để nghỉ đêm trong quầy bar hay là trên những băng ghế trống mà họ có tìm thấy.

Lãnh chúa Denison đã nói vài câu với nàng trước khi nàng và chị em nàng bước lên gác. Anh không phải là ngẫu nhiên gặp phải họ trong lúc họ bị tai nạn. Anh nói: “Tôi biết rằng chị em cô đã đến hạn để rời Luân Đôn đến Longbury hôm nay, và bởi vì chính tôi cũng phải đến đó, nên tôi nghĩ chúng ta có thể đi cùng nhau. Tôi nhớ đã bỏ lỡ việc gặp mặt cô tại Quảng trường Hanover chỉ vài phút ngắn ngủi, và đã trở nên khá lo lắng khi thời tiết đã chuyển xấu. Nhưng mọi thứ đều được tốt vì có kết cuộc tốt, và rồi chúng ta đều đang ở đây [khỏe mạnh và an toàn].”

“Anh sẽ đến Longbury?” Marion hỏi.

“Để phụ giúp tân trang lại ngôi nhà của Brand. Cậu ấy sẽ đến cùng với tôi trong một hoặc hai ngày sau, và Longbury sẽ là căn cứ của cậu ấy, ít nhất cho đến khi cuộc bầu cử kết thúc.”

Marion che giấu sự mất vui của mình bằng cách tốt nhất mà nàng có thể. Nàng không phải là không thích Brand Hamilton. Nàng chỉ mong rằng chuyến đi mà chàng phải đối mặt là ở phía bên kia nước Anh.

Denison để lại bọn họ trong đại sảnh dưới sự chăm sóc của Manley.

“Tôi phải trở lại để giúp những người khác và lấy đồ đạc của các cô,” Denison nói: “nhưng mọi thứ đều được giải quyết đâu vào đấy, và Manley sẽ chăm sóc cho các cô.”

Và Manley đã làm y như thế, Marion nghĩ, giống như là một chú chó chăn cừu hoa tiêu dày dạn với một đàn cừu nhỏ đã bị lạc đàn. Nàng biết tất cả về những chú chó chăn cừu. Đất đá của Huyện Lake chỉ có thể duy trì được một thứ: cừu.

Đàn cừu phải đi lang khắp nơi qua những đồng cỏ miền núi trên cao nguyên những nơi mà không một ai có khả năng đi theo, chỉ có những chú chó chăn cừu. Chúng không thân thiện như những thú cưng nhưng chúng làm được việc. Manley cũng giống như thế.

Ông lùa họ vào một chỗ - một đàn cừu đáng thương như bọn họ - dồn họ họ lên cầu thang - đã rất kiên nhẫn với con cừu đã bị thương, Phoebe - và nhốt họ trong phòng. Cuối cùng, ông cảnh báo họ một cách thô lỗ là phải ở lại trong phòng và ông sẽ có bữa ăn tối đưa lên cho họ.

Ngay khi cánh cửa đóng nhốt họ lại Phoebe kêu lên: “Em thích ông Manley, hai chị có thích không?”

Hai cô chị của nàng bật cười.

Mọi người đều cười như nở hoa, họ nhìn quanh xem xét căn phòng của mình. Nó thật nhỏ với một trần nhà khá thấp, có một cửa sổ trên mái nhỏ, và một chiếc giường lông lớn chiếm hầu hết không gian. Hay hơn hết là nó thật ấm áp, với một ngọn lửa nhảy nhót trong lò sưởi, thật ấm áp đến nổi họ đã có thể cởi bỏ các lớp áo ngoài và đứng phía trước lò sưởi để hong khô váy đầm ẩm ướt của mình. Đây là chuyện tốt nhất mà họ có thể làm cho đến khi hành lý của họ được đưa đến.

Không lâu sau, một cô hầu gái đã đưa đến bữa ăn tối, chiếc bánh thịt cừu nóng hổi với bánh bao, khoai tây đầu mùa, và cà rốt. Có lẽ đó là do bữa ăn tối tuyệt vời, hoặc có thể bởi vì họ được ấm cúng và khô ráo, nhưng càng ăn tâm trạng của Marion càng thoải mái đáng kể. Emily lên tiếng bày tỏ ý kiến rằng Lãnh chúa Denison đã đối xử với họ rất hào phóng, và Marion đã phải đồng ý.

Cô hầu gái đã trở lại để thu dẹp mọi thứ sau bữa ăn tối và chuẩn bị chiếc giường đẩy[10] cho Phoebe. Emily đã giúp cô gái kéo nó ra trong khi Marion nhìn quanh tìm túi xách tay của nàng để nàng có thể cho cô gái hầu một ít tiền boa vì những phiền toái các nàng đã mang đến.

[10] Nguyên văn là trundle bed: như hình sau:

images

Nó không có ở trên giường giữa đám áo khoác và khăn choàng của họ. Nó không có ở trên mặt bàn trang điểm. Nàng đứng đó cố xác định lại phương hướng, để tâm trí nàng trở lại lần cuối cùng mà nàng nhớ tới cái túi xách tay. Nàng đã để nó xuống khi Ash Denison đưa họ vào quán trọ, sau đó thì nàng đã quên bẵng nó đi.

Đột ngột quay sang cô gái hầu, nàng nói trong một giọng nói nhỏ nhưng cứng rắn: “Lãnh chúa Denison đã trở lại chưa?”

Câu hỏi đột ngột dường như khiến cô hầu gái giật mình. “Tôi thật không biết, thưa tiểu thư. Tuy nhiên, người chủ quán, ông Poole chắc biết.”

Marion biết rằng nàng đã không hành xử sáng suốt, nàng đã nên hỏi cô gái hầu tìm hộ nàng ông Manley, nhưng nàng đã bị một cảm giác cấp bách khủng khiếp bóp chặt. Không một ai ngoài nàng được đụng đến cái túi xách ấy.

Nàng kéo giật chiếc áo khoác khỏi mặt giường. “Chị đã để cái túi xách tay của chị trong xe ngựa”, nàng nói. “Chị sẽ đi lấy lấy nó lại.” Sau đó nàng ra lệnh cho hai cô em của nàng ở yên một chỗ rồi lao ra khỏi phòng.

Đã không còn chút bóng dáng của Manley, và trong cả đoàn cỗ xe ngựa trong sân, nàng không thể nhận ra cái nào mới là cái nàng muốn, vì vậy nàng đã đi đến quầy tiếp tân và hỏi xem Lãnh chúa Denison đã trở lại chưa. Người chủ nhà đã hướng dẫn nàng đến khu nghỉ ngơi của người giữ ngựa và phu xe phía trên chuồng ngựa.

“Tôi đã phải dọn ra hai người chăm sóc ngựa của Ngài Lennox để dành chỗ cho anh ta,” ông nói. “Nhưng nó không phải là chỗ cho một quý cô. Tại sao cô không trở về phòng của mình và để tôi phái người gọi Lãnh chúa Denison đến dùm cô, một khi tôi có chút thời gian?”

Nàng đã không còn kiên nhẫn để chờ đợi, nhất là khi có một đám đông đang xô đẩy nàng để có được sự chú ý của chủ quán. Sự bình tĩnh của họ đã trở nên mòn mỏi khi họ nghe nói rằng không có phòng để mướn và họ sẽ phải lấy xe làm giường qua đêm.

Lúc này toàn sân đã được thắp sáng bởi những lồng đèn treo trên các bức tường. Từ các mẩu trò chuyện vụn vặt, nàng đã biết được rằng con đường đến Brighton đã bị ngập chìm trong nước, buộc những du khách phải đi bọc quanh cả chục dặm để tìm chỗ trú. Điều này chỉ để lại một chút ấn tượng với nàng. Điều duy nhất nàng mong muốn là cái túi xách tay của nàng.

Một trong những cậu trai giữ ngựa chỉ vào cánh cửa đến khu nghỉ ngơi của Lãnh chúa Denison. Nàng có thể thấy từ biểu hiện của cậu bé là cậu đã rất kinh ngạc nhiên khi thấy một phụ nữ ở chốn dành riêng cho đàn ông này. Nàng cảm ơn cậu bé giữ ngựa, cúi mặt xuống, rồi nàng bước lên những bậc thềm đá để dẫn đến một hành lang nhỏ hẹp nhìn xuống sân.

Nàng đã gần đi đến cửa khi có người trong phòng đã nhắc đến tên của nàng, không phải Lãnh chúa Denison mà là một người khác. Brand Hamilton. Một cách vô thức nàng ép sát mình vào tường. Cái cửa sổ nhỏ vẫn mở và Lãnh chúa Denison đang đứng cạnh đấy, phà một luồng khói thuốc ra ngoài.

Denison nói: “Tôi cảm thấy ngạc nhiên khi cậu nghĩ rằng điều đó là cần thiết khiến cậu rứt khỏi những người bạn chính trị nối khố của cậu để tới đây khi người đưa tin của tôi đã có nói với cậu rằng tôi đã thu xếp ổn thỏa mọi việc.”

“Tôi gặp người đưa tin của cậu khi tôi đến ngã tư. May mắn thay, cậu ta nhận ra tôi nếu không tôi hoàn toàn chẳng thể gặp được cậu.”

Một đám mây khói khác tuôn qua cánh cửa sổ đang mở. “Đó hoàn toàn chỉ là một tai nạn, Brand ạ.”

Có âm thanh của nước bắn tung tóe, và nàng tưởng tượng Hamilton đứng tại bồn rửa, rửa mặt và tay cho hết bụi bặm của chuyến hành trình.

“Có thể cậu nói đúng,” Hamilton trả lời. “Nhưng tôi biết cô ấy đang sợ hãi một cái gì đó hay một ai đó.”

Một khoảng im lặng kéo dài, sau đó Lãnh chúa Denison nói: “Nó không thể nào liên quan tới Longbury được, bằng không cô ấy sẽ không đến đó.”

“Đúng. Tôi nghĩ rằng cô ấy đang trốn tránh một theo đuổi cũ, nhưng tôi không thể chắc chắn. Đưa cho tôi chiếc khăn lau đi.”

Gã đàn ông đáng chết [11]! Làm sao anh ta lại biết chuyện này?

[11] Nguyên văn là damn and blast: biểu hiện của sự ngạc nhiên, coi thường, phẫn nộ, ghê tởm, chán nản, khó chịu; dài dòng quá nên chỉ để đáng chết cho xong.

Rõ là Denison đã có cùng một một lối suy nghĩ như vậy. “Cậu làm sao biết điều đó? Không phải chuyện anh chàng ta có ý ngấp nghé cô nàng, mà là cô ta bị sợ hãi bởi anh ta? Không cần phải trả lời. Tôi biết cậu sẽ nói gì. Bản năng của một nhà báo nói với cậu như thế. Và tôi cho rằng bản năng của cậu sẽ không để cậu nghỉ ngơi cho đến khi cậu điều tra ra rõ ngọn ngành.”

Ngay cả nỗi lo âu sắp bị phát hiện cũng không thể khiến nàng rời đi. Tai căng ra, nàng nhích người đến gần cánh cửa sổ đang mở.

“Câu chuyện có thể sẽ tiến triển tới mức đó, nhưng tôi thà rằng để cô ta tự đến kể cho tôi nghe những gì đã khiến cô ấy phiền lòng.”

“Tại sao cô ấy phải làm như thế?”

Có một nụ cười trong giọng nói của Hamilton. “Bởi vì cô ấy đã học hỏi cách để tin tôi.”

Marion hút không khí qua kẽ răng. Nếu nàng là một người đàn ông, nàng có lẽ đã xiết cổ họng của chàng ta ngay lúc này.

Denison nói: “Cậu có nhận ra rằng, trong con mắt của thế gian, cậu gần như đã đính hôn với cô ấy chăng? Có cần tôi nhắc nhở cậu đến cái màn gây cấn với Julia Milford tại phòng khiêu vũ của Fanny, mà còn chưa nói đến nụ hôn sau đó? Nếu cậu tiếp tục đặt để sự chú ý của cậu thật quá rõ rệt như vậy với tiểu thư Marion, tất cả mọi người sẽ thắc mắc khi nào sẽ tổ chức tiệc cưới.”

“Hãy để kệ họ,” là câu trả lời ngắn gọn.

Bực tức, Ash vặn lại: “Vậy còn tiểu thư Marion? Cô ấy có phải nên đáng được biết những gì cậu đang muốn làm?”

Bây giờ đã đến thời khắc mấu chốt, Marion nghĩ, và ngón tay nàng nắm lại thành một nắm đấm.

“Ash”, Brand nói: “cậu làm ơn hút cái điếu xì gà chết tiệt đó bên ngoài được không? Khói thuốc trong đây gần như khiến tôi chết ngộp.”

Marion rủa thầm. Đó đâu phải là câu trả lời, nhưng nàng không dám ở lại lâu hơn. Kéo cao chiếc váy lên, nàng lần theo bóng tối để rời khỏi đó.

Nhịp tim của nàng đang đập loạn xạ và nỗi oán giận của nàng pha lẫn báo động. Chàng là một nhà báo. Chàng nghĩ rằng điều đó cho chàng cái quyền để đào lên bí mật của mọi người. Hoặc có lẽ chàng muốn được chắc chắn rằng người phụ nữ mà chàng sẽ cưới làm vợ sẽ không có bất kỳ bí mật trong quá khứ có thể gây rắc rối cho chàng khi chàng trở thành thủ tướng.

Thủ tướng? Há! Giọng điệu của nàng đã bắt đầu có vẻ giống Phoebe. Điều an ủi duy nhất chính là David sẽ không nói cho chàng ta bất cứ điều gì, bởi vì nàng đã trả cho hắn một món tiền to tát để giữ im lặng.

Nàng đã mặt đối mặt với Manley trong đại sảnh của quán trọ và không ngạc nhiên khi ông nhe răng múa vuốt với nàng.

“Tôi đã đi tìm cô khắp nơi,” ông nói.

“Và tôi đã đi tìm cái túi xách tay của tôi khắp nơi.” Nàng đã nhận ra những cái rương hành lý của mình khi các phu xe mang chúng lên lầu.

Manley thò tay vào túi để moi ra. “Cô đã để quên nó trên xe ngựa”, ông nói, và giơ nó ra cho nàng.

Nàng gần như là giật nó ra từ trong tay của ông. Mọi thứ vẫn như cũ. Không có lá thư hăm dọa nào bị nhét bên trong.

Nụ cười của nàng tỏa sáng. “Bây giờ ông có thể la lối tôi cho thỏa ý ông, ông Manley.”

Và nàng xoay mình và chạy thẳng lên cầu thang.

***

Brand lặng lẽ đứng lên, để không quấy rầy Ash, chàng chui vào chiếc áo khoác của mình và đi ra ngoài vào ban công để hít một hơi không khí trong lành. Mặc dù đèn vẫn còn rực sáng từ khung cửa sổ của quán trọ, chuồng ngựa lại tương đối yên tĩnh. Chỉ có một vài người canh ngựa đang làm phận sự, và không có cỗ xe nào vừa mới vào sân. Những phu xe đã đưa tin rằng không chỉ đường đến Brighton bị ngăn cách bởi mực nước dâng cao mà cả con đường đến Longbury cũng đã bị chìm ngập.

Chàng không thể ngủ. Tâm trí của chàng tràn ngập với những câu hỏi. Chàng cảm thấy thật khẩn thiết phải làm điều gì đó, bất cứ điều gì, mà chàng lại bị mắc kẹt ở đây ở giữa chốn khỉ ho cò gáy này.

Chàng đã kiểm tra các bánh xe ngựa của Marion và, theo như chàng có thể thấy, nó đã không bị người khác máy mó. Một tảng đá ngập nước đã làm bánh xe trái bị lỏng ra. Giả thuyết của chàng là Marion đã bị cố tình trở thành mục tiêu bắt đầu có vẻ lố bịch. Hoặc là đó là những gì mà chàng cho là phải nghĩ tới?

David Kerr. Chàng biết được cái tên này từ Fanny, nhưng bà ấy không biết gì về hắn. Tại sao Marion không nói nói rõ với chàng?

Ít nhất chàng cũng đã biết nơi hạ lạc của nàng và nàng đã được an toàn. Nhưng chàng không thể bỏ mặc tất cả và đi lục kiếm khắp nơi dọc theo miền quê nước Anh để tìm nàng, như chàng đã làm hôm nay, chỉ vì nàng có thể bị mắc kẹt ở một nơi khỉ kho cò gáy. Và đấy lại là lỗi của ai chứ? Không có người phụ nữ đầu óc bình thường nào lại có thể xuất hành dưới cái loại thời tiết này. May mắn cho chàng là Ash đã trông chừng hộ chàng.

Chàng sẽ phải làm gì với nàng đây?

Khóe miệng chàng cong lên với một nụ cười vừa châm biếm vừa hài hước. Brand Hamilton, đứa con rơi của công tước, và tiểu thư Marion Dane, đứa con gái được sinh trong quyền quý của một bá tước? Chàng cũng rất rõ ràng rằng sự thu hút lẫn nhau giữa họ khiến nàng kinh sợ ở một mức tương xứng với chàng kinh sợ. Nàng cho rằng chàng muốn cưới nàng để được tiến xa trên con đường chính trị đầy tham vọng của chàng, rằng hôn nhân với một quý tộc sẽ tăng thêm hệ quả của mình. Sự thật thì ngược lại. Với một vài ngoại lệ, chàng không cảm thấy gì ngoài sự coi thường tầng lớp quý tộc và giả định của họ rằng một cuộc sống đặc quyền là của họ là một quyền lợi thiêng liêng.

Marion là một ngoại lệ. Ô, nàng có thể hành động như một quý cô kiêu căng khi nàng muốn, đôi mắt màu xám lạnh như băng đá của nàng. Nhưng đó là một cách bảo vệ để giữ chàng đủ xa. Khi nàng cảm thấy an toàn, như khi nàng với các cô em và cô dượng họ của nàng, nàng lại chẳng có một chút gì là xa cách. Làm quen với Marion giống như lột trần một nụ hồng, từng cánh hoa một. Mà một người lại phải cẩn thận với những chiếc gai.

Nụ cười của chàng đã phai nhạt đi. Đây không phải là một trò chơi. Chàng phải được yên lòng rằng Marion không có bị nguy hiểm gì. Chàng có những việc cần phải làm, những nơi cần phải đi. Chàng biết địa hình nơi này như lòng bàn tay của mình. Lũ lụt hay không, chàng có thể đến được Longbury trước bình minh.

Marion sẽ chẳng biến đi đâu được. Ash và Manley sẽ trông chừng nàng.

Với suy nghĩ đó, chàng quay trở vào phòng ngủ và đánh thức Ash.

Kẻ theo dõi chỉ biết rủa thầm. Tiểu thư Marion có nhiều vệ sĩ để trông chừng nàng ngang với bất cứ nàng công chúa nào của vương quốc. Bây giờ hắn sẽ không bao giờ có cơ hội làm tổn hại nàng. Cái bức thư hắn lý ra đã phải nhét vào trong cái túi xách của nàng đang thiêu đốt một lỗ trong túi của hắn. [Ý ra rất cấp bách để đưa đi].

Hắn đã biết rằng xe của nàng sẽ sập bởi vì hắn đã thực hiện mọi việc để bảo đảm rằng bánh xe sẽ rơi ra. Những gì hắn không biết chính là nó sẽ xảy ra khi nào, hoặc là Lãnh chúa Denison sẽ đến trợ giúp trước khi hắn có cơ hội.

Hắn gần như chắc chắn rằng Brand Hamilton rất có hứng thú với tiểu thư Marion và đã nhờ vả người bạn của chàng là Denison hộ tống nàng. Câu hỏi hắn tự đặt cho mình là liệu Hamilton có nghi ngờ chuyện gì không, hay là chàng ta chỉ hành động háo hức như một gã có ý theo đuổi nào đó.

Điều này quá nguy hiểm. Điều cần làm bây giờ đã nằm yên và ẩn mình thật kỹ.

Những giọt mồ hôi lạnh xuất hiện trên trán của hắn. Hắn cảm thấy lạnh thấu xương. Không phải là ý nghĩ về tiểu thư Marion và những gì nàng có thể tiết lộ khiến hắn phát lạnh mà là ý nghĩ về Brand Hamilton.

Điều hắn ít mong muốn nhất là phải mặt đối mặt với người đàn ông đó. Hắn đã có một cơ hội tại nhà hát, nhưng đó là một sự mạo hiểm mà hắn không sẵn lòng lặp lại lần nữa.

Một con ngựa mới đã được thắng yên đang đợi hắn tại chuồng ngựa. Hắn lên yên, kéo mũ của mình thấp xuống để che khuất khuôn mặt, và cưỡi ngựa ra ngoài, trở lại con đường mà hắn đã dùng để đến đây.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK