Hạ Nghi dùng giấy vẽ các lối đi trong biệt thự , cô còn đặc biệt khoanh tròn dấu đỏ ở con đường hành lang nơi bức tranh được treo , cô có linh cảm rằng bức tường phía sau bức tranh không đơn giản chỉ dùng để treo tranh
Tối qua khi đi theo tiếng khóc tới gần bức tranh thì cô không còn nghe thấy ,lão quản gia lại xuất hiện đúng thời điểm Hạ Nghi muốn chạm vào bức tranh , không thể có sự trùng hợp đến như vậy
Vậy giả thuyết chỉ có thể là lão quản gia biết được gì đó về bức tranh và có thể lão biết được nguyên nhân tiếng khóc tối hôm qua , Hạ Nghi biết tiếng khóc tối hôm qua không phải ai cũng nghe được ,sở dĩ cô có thể nghe thấy vì linh khí trên người trẻ con rất tinh khiết chúng có thể cảm nhận được những thứ mà người bình thường không thể cảm nhận .
Dù cảm nhận ấy rất nhỏ nhưng Hạ Nghi chắc chắn tiếng khóc ấy không thuộc thế giới này . Cô lăn xe tới trước bức tranh , ban ngày ánh sáng tràn đầy khiến cho bức tranh bớt đi sự bí ẩn và đáng sợ như đêm qua .
Hạ Nghi chăm chú nhìn người trong tranh , một người đàn ông độ tuổi trung niên , mặc trên người bộ áo tôn trung sơn màu đen , ngồi nghiêm trang trên chiếc ghế bành kiểu châu âu , gương mặt cương nghị lạnh lùng . Phông cảnh trong tranh hình như được vẽ trong phòng sách , cô thấy phía sau ông ta là các kệ sách được xếp gọn gàng .
Bức tranh được vẽ rất tỉ mỉ chi tiết , dù là một cạnh của kệ sách phía sau cũng rất rõ nét sinh động , Hạ Nghi vươn tay muốn sờ bức tranh thì có tiếng quát vang lên phía sau cô
“mày muốn làm gì ?” . Hạ Hoàng Lãnh chạy xộc tới đẩy mạnh xe lăn của Hạ Nghi làm nó quay một vòng 360 độ đụng vào bức tranh , trong khoảnh khác cán tay đẩy xe dụng vào tường Hạ Nghi nghe được âm thanh rỗng ruột phía sau bức tường .
Cảm giác xoay vòng làm Hạ Nghi cảm thấy buồn nôn , xe lăn đụng vào tường rồi nghiêng lệch sang một bên , Hạ Nghi té lăn trên đất đau đến nhe răng, cũng may là trên đất có trải thảm nếu không thì cô không biết mình sẽ thảm tới cỡ nào
“ Đồ khốn ! có cần phải đẩy mạnh thế không , bà đây là người khuyết tật đấy”
Tất nhiên câu chửi trên chỉ là tiếng lòng của Hạ Nghi , nếu cô dám nói ra thì cô chắc chắn Hạ Hoàng Lãnh không ngại đá cô lăn thêm vài vòng , không biết tiểu Hạ Nghiên là đặc tội gì với nó mà để nó đối xử tàn nhẫn như vậy .
“ Mày muốn làm gì ? muốn phá hư bức tranh của ông nội sao ? Đồ con hoang bẩn thỉu” . Hạ Hoàng Lãnh gầm lên với Hạ Nghi , hắn tức tối trừng mắt nhìn cô nằm trên đất .
“ Không có ! A Nghiên chỉ muốn sờ tranh một chút , vì nó đẹp quá nên chỉ muốn sờ một chút” . Hạ Nghi phát huy sở trường của của trẻ con , cô òa khóc nức nở, hi vọng tiếng khóc của mình có thể dẫn người làm đến
“ Nói dối ! tao thấy rõ ràng , mày muốn lấy tay rạch bức tranh của ông nội , đồ thứ con hoang vô học”
“ không có ! Em không có” . Hạ Nghi càng gào khóc to hơn … “ Quản gia ! ông đâu rồi, thằng khốn này sắp nhào vào đánh búp bê đáng yêu của ông đây này … ”. Hạ Nghi trong lòng không ngừng rên rỉ . Không phụ tiếng khóc cao hơn 800 đề xin ben của cô , quản gia thực sự hội hả chạy đến .
Quản gia nhìn thấy Hạ Nghi nằm trên đất khóc tức tưởi , đau lòng bế cô vào lòng . Ông quay sang hờn giận nhìn Hạ Hoàng Lãnh
“ Thiếu gia ! cậu biết tiểu thư không thể đi lại sao còn đẩy cô ấy , cậu xem tay chân cô ấy bầm hết rồi này”
“ Quản gia ! Nó muốn xé bức tranh của ông nội , ông còn binh nó”
“ Thiếu gia ! bức tranh đâu có làm sao” . Bế Hạ Nghi trên tay quản gia đi lại gần quan sát bức tranh ,nó hoàn toàn không có vết rách hay hư hỏng.
“ cái đó …. May là tôi tới kịp nên nó không có cơ hội , Hừ ! nếu tôi chậm một chút là nó đã làm hỏng bức tranh rồi” . Hạ Hoàng Lãnh hung tợn nhìn Hạ Nghi trong lòng quản gia .
“ Thiếu gia ! Dù sao thì tiểu thư cũng là em cậu , cậu cũng đâu cần xô cô ấy té nặng như thế”
“ Nó không phải em tôi”
“ Thiếu gia ! Cậu không thừa nhận cô ấy là em cậu cũng được thôi nhưng cô ấy còn nhỏ hơn nữa chân cô ấy cũng do cậu làm tàn phế sao cậu có thể đối xử tàn nhẫn với cô ấy như vậy” . Quản gia bất bình trách mắng Hạ Hoàng Lãnh , ôm Hạ Nghi vào lòng vỗ về
Hạ Nghi vùi mặt trong lòng quản gia cười lạnh … “ Đồ khốn ! bà đây ghi nợ chú , quân tử trả thù mười năm chưa muộn , chú cứ chờ sau này bà trị chú ra sao”
“ Quản gia , ông đừng để bị nó lừa , ông nhìn xem nó đang cười mỉa tôi kìa… đó đó.. ông nhìn nét mặt hả hê của nó kia…đáng ghét” . Hạ Hoàng Lãnh tức tối
“ Thiếu gia ! chuyện hôm nay coi như tôi không báo lão gia và phu nhân nhưng tôi tuyệt không muốn có chuyện này xảy ra nữa , thôi cậu về phòng học bài đi ngày mai cậu phải đi học lại rồi” . Quản gia không thèm nhìn Hạ Hoàng Lãnh ôm Hạ Nghi lướt qua hắn trở về phòng
Hạ Nghi nghiêng đầu nằm trên vai quản gia nhìn Hạ Hoàng Lãnh , cô nhe răng cười trêu tức Hạ Hoàng Lãnh. Hạ Hoàng Lãnh nhìn Hạ Nghi cười mỉa mai mình thì tức đến nổ phổi , hắn hung hăng trút giận lên chiếc xe lăn nằm gần đó . Hạ Nghi chẹp miệng “ Đồ trẻ con …”
Quản gia đặt Hạ Nghi lên giường xem xét vết thương trên người cô , ông đau lòng lấy thuốc dịu nhẹ thoa , quản gia xoa bóp rất nhẹ nhàng , ông sợ cô đau , da Hạ Nghi vốn trắng nõn non mịn vì thế lúc nãy té đã để không ít vết bầm tím ,ứ xanh trên người cô
Quản gia đau lòng nhìn vết thương trên người Hạ Nghi , cô bé xinh đẹp đáng yêu như vậy mà thiếu gia cũng đành lòng làm bị thương , thật là quá đáng mà .
Hạ Nghi liếc mắt nhìn vẻ mặt đau lòng của quản gia , nếu không phải thật sự
biết quản gia có bệnh Lolicon cộng thêm tuổi tác đã qua năm mươi thì cô khẳng định sẽ nghi ngờ tiểu Hạ Nghiên là con riêng của ông không chừng , nhìn xem vẻ mặt của ông xem … chẹp ….
Bóng tối lần nữa bao phủ toàn trang viên , cái lạnh dần thay thế cho ấm áp ban ngày , nương theo ánh trăng , bóng cây bên ngoài in lên cửa sổ như những con quái vật canh đêm đáng sợ . Hạ Nghi lăn lộn trên giường chờ đợi thời cơ
Khi tiếng chuông đồng hồ điểm canh mười hai giờ , Hạ Nghi tập trung lắng nghe , sau vài giây chuyển giờ tiếng khóc đêm bắt đầu vang lên , đêm nay nó rõ ràng hơn , Hạ Nghi vội vàng leo lên xe lăn đi theo tiếng khóc , lần này cô rút kinh nghiệm khi đi trên đường thỉnh thoảng quan sát xung quanh xem có thấy bóng dáng quản gia không
Sáng nay trong lúc tuần tra quanh biệt thự , Hạ Nghi đã để ý phòng của quản gia , nó nằm ở cuối hành lang ngay phía bên dưới tầng treo bức tranh . Điều này rất đáng ngờ , theo như thái độ của những thành viên trong gia đình họ Hạ thì quản gia không đơn giản chỉ là quản gia
Ông giống như trưởng bối của họ , nhìn thái độ lễ phép của Hạ Hoàng Lãnh với ông cũng đủ thấy được địa vị quản gia trong nhà họ Hạ , vậy thì một người được tôn trọng như thế lại chịu ở một căn phòng nằm ở góc khuất tối nhất nhà so với căn phòng của những người làm khác .
Lúc gần đến bức tranh như đêm qua tiếng khóc cũng không thấy tăm hơi, Hạ Nghi di chuyển xe một cách chậm rãi nhẹ nhàng , cô sợ mình sẽ kinh động đến quản gia phòng bên dưới , đến gần bức tranh Hạ Nghi lấy trong túi áo ngủ chiếc đèn pin cỡ nhỏ bằng ngón tay cái , cô bắt đầu nghiên cứu các góc quanh bức tranh
Sáng nay cô đã dùng mấy tiếng đồng để nghiên cứu bức tranh , cô vẫn không thể tìm ra sự khác lạ gì của nó , khi cô có ý định tìm chạm đến các góc cạnh của bức tranh thì Hạ Hoàng Lãnh xuất hiện phá rối
Hạ Nghi cố gắng soi vào những góc khuất ở chân bức tranh , bên dưới chân bức tranh bình hoa lớn nhỏ khác nhau được sắp xếp hợp lý bên dưới chân bức tranh , không biết chủ nhà cho rằng như thế sẽ thể hiện sự hiếu thảo của mình với tổ tiên hay có dụng ý khác
Hì hục mười mấy phút Hạ Nghi vẫn không thể tìm ra chút manh mối nào , lúc gần đi đèn pin vô tình rớt xuống nền tạo tiếng động nhỏ , Hạ Nghi hoảng hốt cúi người nhặt lên , ánh đèn chiếu vào góc của bức tranh Hạ Nghi thấy một góc nhỏ giấy màu vàng ngắn cỡ một đốt tay
Dù chỉ thấy một góc nhỏ nhưng kinh nghiệm làm ma mấy chục năm Hạ Nghi biết mẩu giấy mà cô thấy là loại chuyên dùng để viết phù chú . Hạ Nghi nhanh chóng xé mẫu giấy rời khỏi hiện trường .
Hành động nói thì nhanh nhưng với người tàn tật như cô mà nói là cả một vấn đề , cúi người cố gắng vươn tay xé mẫu giấy trong góc nhỏ , Hạ Nghi nghe có tiếng bước chân trầm ổn đang bước lại gần , mồ hôi sau lưng cô tuôn ra như tắm …. “ khốn thật ! Lão quản gia phát hiện ra rồi” .