Những cặp nam nữ hoặc tựa sát, hoặc ôm chặt lấy nhau nhảy điên cuồng, âm nhạc chát chúa khỏa lấp những tiếng thở gấp gáp, những tiếng rên rỉ... Hàng loạt ngọn đèn xanh đỏ xộc vào mắt, chiếu lên những thân thể lõa lồ.
Hướng Phù Sinh không quen với kiểu ăn chơi như vậy, cô có chút do dự. Liệu có nên bước chân qua cánh cửa này?
"Crystal." Lâm Sóc không biết từ đâu bước tới, dừng lại trước mặt cô, hai tay hắn vẫn đút trong túi quần, nhìn cô giây lát, rồi lại quay đầu nhìn bên trong, ánh mắt phảng phất nụ cười: "Tôi đưa em vào trong nhé, trên tầng có một phòng nghỉ, nơi đó tương đối an toàn."
"Anh cứ cầu cho tôi được an toàn đi. Nếu không tội vạ đâu anh phải chịu hết!"
Lâm Sóc nghe xong, càng cười tươi hơn.
Hắn dẫn cô vượt qua đám đông, dù đã cố gắng lách qua những chỗ thưa người nhưng cũng khó tránh va chạm.
Đụng phải Hướng Phù Sinh là một gã say, trên tay cầm một ly cocktail, lúc này đã đổ quá nửa lên cánh tay Phù Sinh. Cô kinh hãi la lên.
Có lẽ hắn mượn rượu làm càn, hoặc chính ở một nơi thế này khiến người ta dễ dàng mê muội chăng? Chỉ thấy hắn liếc Hướng Phù Sinh một cái, cười ngả ngớn: "Người đẹp, ra nhảy với anh một bài nào."
Hắn giang tay định ôm Hướng Phù Sinh, bỗng có người đi trước một bước, kéo cô về sau lưng.
Lâm Sóc đứng chắn trước mặt Hướng Phù Sinh, nhếch môi cười: "Mike, cô gái này không làm mồi của cậu được."
"Rồi rồi, tôi đi tìm mục tiêu khác vậy." Gã đàn ông nghe thấy chủ nhân bữa tiệc lên tiếng, chỉ đành bĩu môi, xiêu vẹo đi mất.
"Loại người gì thế này!" Hướng Phù Sinh, vừa lầu bầu vừa vẩy vẩy cánh tay: "Làm đổ nước vào người ta ít nhất cũng phải xin lỗi một câu chứ."
Lâm Sóc quay người lại, nắm lấy cổ tay cô, rút ra một chiếc khăn tay: "Em ngoan ngoãn đi đằng sau, không sao đâu."
Hướng Phù Sinh ngước mắt nhìn, thấy hắn đang cúi đầu chăm chú lau chỗ nước vấy lên áo mình. Ánh đèn laser xanh đỏ quét qua, cô thấp thoáng nhìn thấy hàng mi dài và dày của hắn, cảm thấy chúng đẹp đến kỳ lạ.
Lau sạch chỗ ướt, Lâm Sóc thuận tay kéo cô vào trong, Hướng Phù Sinh cũng ngoan ngoãn theo sát, chỉ sợ lại xảy ra chuyện gì rắc rối. Một lúc sau, cuối cùng họ cũng tới chỗ cầu thang, đi lên nửa tầng lầu là khu vực nghỉ ngơi, bày khá nhiều ghế sô pha dài.
Lâm Sóc đưa cô tới ngồi chiếc ghế trong cùng, nói: "Em cứ ngồi tạm ở đây, tôi đi lấy đồ ăn. Nhớ không được uống thứ người khác đưa, bồi bàn mang tới cùng không được uống, biết chưa? Nhỡ có chuyện gì xảy ra, tôi không chịu trách nhiệm đâu."
Anh ta gần như hét vào tai cô, nhưng tiếng nhạc điện tử thật sự quá to, Hướng Phù Sinh chỉ nghe được đại khái. Cô gật gật đầu nói: ''Biết rồi." Lâm Sóc quay người đi xuống, biến mất khỏi tầm mắt cô.
Lần này Hướng Phù Sinh đúng là đã tai nghe mắt thấy cách tiêu khiển của đám Hạ Thiệu Phong. So với đám người này, mấy hình phạt chơi trò sai khiến cũng chỉ là trò trẻ con. Ngay trong phòng nghỉ mà Hướng Phù Sinh đang ngồi, trên các ghế sô pha bên cạnh đã có vài cặp nam nữ đang quấn lấy nhau.
Không phải cô không biết gì về chuyện nam nữ, nhưng con người cô tương đối bảo thủ, lúc này ngay bên cạnh có người diễn phim nóng, thật sự không khỏi làm khó cô.
Có âm nhạc xập xình làm lá chắn, những tiếng rên rỉ của cô gái lạ càng được thể phát ra hồn nhiên. Hướng Phù Sinh vội vã đứng dậy đi ra lan can nhằm tránh xa bọn họ. Nhìn xuống dưới ánh đèn mờ ảo, tình hình trên sàn nhảy chẳng biết đã ra thế nào rồi. Hướng Phù Sinh lúc này mới hiểu vì sao Hạ Thiệu Phong trăng hoa đến vậy. Chìm đắm trong thế giới kiểu này một thời gian dài, sinh hoạt cá nhân của anh ta có thể giữ chừng mực được mới là lạ. Còn như chủ nhân bữa tiệc này, Hướng Phù Sinh chỉ có thể nói, đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.
Bỗng dưng cô có chút lo lắng cho Lệ Chí Thành. Người như anh nếu tới đây liệu...
Đang nghĩ, bỗng có tiếng người bước lên cầu thang. Ánh đèn quét qua, cô nhìn thấy trong bốn năm người đang đi tới có mặt Lệ Chí Thành. Mái tóc nâu giản dị của anh rất dễ nhận ra giữa đám đông này.
Hướng Phù Sinh mừng rỡ đang định bước tới, bỗng mang máng nghe thấy họ nhắc tới tên mình.
"Nghe nói hôm nay cô con gái rượu nhà họ Hướng cùng tới. Sao chẳng thấy đâu nhỉ?"
"Sao, định thịt con nhà người ta à?"
"Ối, tôi nào dám tranh với Chí Thành."
Trong lúc nói chuyện, họ đã lên tầng, đi tới chiếc ghế sô pha trong cùng. Bởi ánh sáng mờ mịt và quá nhiều tạp âm, họ không phát hiện Hướng Phù Sinh đang ngồi ngay sau lưng, cứ lớn tiếng bàn luận.
"Nghe nói, đợt Noel vừa rồi cô nhóc tặng quà cho cậu đúng không?"
Cả đám ngồi xuống ghế, một gã cao gầy lên tiếng hỏi. Hướng Phù Sinh ngồi bên kia chiếc ghế quay lưng về phía họ, có thể nghe thấy loáng thoáng câu chuyện.
"Nghe trợ lý của cậu nói là đồng hồ hãng C, ít nhất cũng phải vài chục vạn."
"Chí Thành, cậu tốt số thật đấy! Tiểu thư nhà họ Hướng theo đuôi cậu, nghĩa là cả núi vàng núi bạc nhà cô ta đang chờ cậu đấy. Cho dù không làm rể nhà họ Hướng được thì khoắng lấy một mớ chắc cũng chẳng quá khó đâu."
Hướng Phù Sinh cau mày, từ đầu chí cuối cô chưa nghe thấy giọng nói của Lệ Chí Thành.
"Này các cậu, thực tế một chút đi. Các cậu chẳng lẽ không rõ nhà họ Hạ luôn muốn rước Hướng Phù Sinh về làm con dâu sao?" Lệ Chí Thành cất tiếng, có vẻ đã ngà ngà say. "Nếu không phải nể mặt Hướng Hằng, tớ thật sự chẳng muốn dính líu gì tới con bé đó. Cô ta thật là phiền phức."
Cả người Hướng Phù Sinh như đông cứng lại. Tiếng đối thoại từ đằng sau vẫn không ngừng truyền tới tai.
“Ấy ấy, đừng nói nặng lời thế chứ. Cô bồ bé nhỏ của tớ có chơi với Hướng Phù Sinh, nghe cô bé nói, người ta rất sùng bái cậu đấy. Cái gì mà, anh ấy rất là chính nghĩa."
"Chính nghĩa ư?" Lệ Chí Thành phản ứng như thể vừa nghe một câu chuyện cười. "Cô ta chẳng qua thấy tớ đánh thắng mấy vụ có liên quan đến CSSA* ấy mà. Làm trong nghề ai mà chẳng biết luật sư muốn giữ hình tượng tốt dĩ nhiên thi thoảng nên nhận những vụ kiểu như người ở bên Thâm Thủy bị bắt vì mất trật tự này kia... Cho nên tớ mới nói cô ta rất ngốc nghếch."
* Comprehensive Social Security Assistance – Tổ chức hỗ trợ an ninh xã hội.
Một trận cười chế giễu vang lên. Hướng Phù Sinh sững sờ, tay nắm chặt lại. Hóa ra là thế...
Trong mắt anh ta, cô chỉ đáng làm một chuyện cười khi trà dư tửu hậu, chỉ là một con bé nhà giàu ngớ ngẩn khờ khạo. Lệ Chí Thành, Lệ Chí Thành trong lòng cô, hóa ra một mặt khác lại là... thế này ư?
Lệ Chí Thành không thích cô, cự tuyệt, hay chửi mắng thẳng mặt, cô đều có thể chịu được. Dù sao đi nữa, mỗi người có sở thích riêng, cô cũng không phải người thập toàn thập mỹ. Cô có thể nỗ lực cải thiện chính mình, nỗ lực xây đắp tình cảm, bởi vì cô yêu tính cách, yêu con người anh. Nhưng một Lệ Chí Thành tùy tiện mang cô ra làm trò cười, một Lệ Chí Thành đi nói xấu sau lưng người khác, cô khó có thể chấp nhận nổi.
Nhưng biết phản bác ra sao, biết trách cứ thế nào đây?
Lệ Chí Thành nói đâu có sai. Hướng Phù Sinh cô là con ngốc, nếu không tại sao lúc nào cũng nhìn nhầm người, yêu sai đối tượng.
Tất cả những gì cô có, trong mắt kẻ khác chỉ vọn vẹn là "con gái của Hướng Hằng, đại tiểu thư nhà họ Hướng". Chỉ thế mà thôi.
Người phục vụ mang rượu lên tầng, để khách tự do lấy. Anh ta tới trước mặt Hướng Phù Sinh. Cô ngẩng lên, do dự một hồi, rồi lấy một ly cocktail.
Hướng Phù Sinh và đám bạn tới quán bar không phải ít, cô uống không tệ, biết lượng sức mình. Năm mười sáu tuổi, cô đá Hạ Thiệu Phong, trốn đi uống thâu đêm một trận, uống đến nỗi nôn cả ruột gan ra. Dư vị đó cô vẫn còn nhớ như in. Người ta nói uống rượu giải sầu, Hướng Phù Sinh lại có cảm giác, một khi đã buồn bã tới cùng cực, tự nhiên mọi nỗi đau đớn sẽ tiêu tan trong phút chốc.
Hướng Phù Sinh nhấp thử một ngụm rượu, thấy nơi đầu lưỡi đọng lại vị hoa quả, nhưng độ rượu e rằng cũng khá nặng. Có điều cô không ngờ rằng, rượu không những nặng mà còn bị bỏ thuốc. Chỉ uống chưa được nửa ly, Hướng Phù Sinh đã cảm thấy váng đầu.
Tiếng cười đùa của đám Lệ Chí Thành cứ ong ong bên tai cô, giống như được lọc qua một chiếc máy khuếch thanh. Cô bịt tai lại cũng không có tác dụng. Câu "khờ khạo yếu đuối" của Lệ Chí Thành cứ vang vọng mãi không thôi.
Hướng Phù Sinh đứng bật dậy, cầm theo ly rượu vòng tới trước mặt đám người kia. Cô nhắm thẳng mặt Lệ Chí Thành, hắt ly rượu xuống.
Tiếng cười đùa im bặt. Hướng Phù Sinh thở hắt ra một tiếng. Cả đám người nhốn nháo quay ra nhìn cô, có người kinh ngạc gọi tên cô thành tiếng.
Hướng Phù Sinh hơi tỉnh ra, cô nhìn ly rượu trống không, lại nhìn vẻ mặt sửng sốt của Lệ Chí Thành. Mình vừa làm cái gì thế này? Cô chết đứng tại chỗ không biết nên làm thế nào. Có người nắm lấy tay cô, cảm giác lạnh mát, dễ chịu ập đến một cách kì lạ.
Bàn tay Hướng Phù Sinh nóng hầm hập, tay kia còn cầm ly rượu không. Lâm Sóc biết ngay đã xảy ra chuyện, liền quay ra nói với đám Lệ Chí Thành: "Cô ấy say rồi. Chí Thành, tôi sẽ bảo nhân viên mang quần áo khô tới cho cậu ngay, mọi người cứ tiếp tục đi."
Nói xong, hắn đặt chiếc ly trong tay lên bàn, kéo Hướng Phù Sinh xuống tầng.
Hướng Phù Sinh loạng choạng theo sau Lâm Sóc, chỉ thấy đầu mình vừa nóng vừa khó chịu. Duy chỉ có bàn tay Lâm Sóc thật lạnh. Hướng Phù Sinh ném ly rượu xuống đất, đặt nốt tay còn lại lên cánh tay Lâm Sóc.
Hai người thoăn thoắt ra khỏi cửa lớn. Lâm Sóc dặn dò người phục vụ vài câu, người này liền đi vào trong, cánh cửa lớn sau lưng họ dần khép lại, ngăn cách thứ âm thanh hỗn loạn và không khí bức bối với bên ngoài.
Thoát ra khỏi đó, Hướng Phù Sinh nhận thấy hình như cám giác khô nóng không những không giảm mà còn tồi tệ hợn. Cô nắm chặt bàn tay Lâm Sóc, không chịu thêm được nữa: "Lâm Sóc, nóng quá."
Lâm Sóc chẳng quay đầu lại, cứ thế kéo cô tới thang máy. Khi thang máy đi xuống, Lâm Sóc mới thả tay cô ra. Hắn nhìn thẳng vào cô, nghiêm nghị: "Tôi đã nói với em rồi, không được uống thứ người khác đưa, cả thức uống của bồi bàn cũng không được. Em có nghe rõ chưa?"
Hướng Phù Sinh thấy bộ dạng nghiêm khắc của hắn như thể đang trách mắng mình, sẵn một bụng ấm ức tủi thân không biết trút vào đâu, người thì khô nóng khó chịu muốn chết, cô bỗng nhiên òa khóc.
"Ai cho anh mắng tôi, ai làm gì mà anh hung hãn như thế. Toàn lũ ngụy quân tử, lũ đàn ông thối tha! Trước một tên, sau một tên y như nhau!" Hướng Phù Sinh vừa mắng vừa quệt những giọt nước mắt lăn dài trên má. "Tôi có ngu cũng còn hơn cái thứ mặt người dạ thú các người! Hễ nhà giàu là phải chịu bị gièm pha sau lưng à? Cuộc đời này buồn cười thật!"
Thấy nước mắt cô giàn giụa, say sưa mắng, Lâm Sóc cũng bất ngờ, chỉ biết đưa khăn tay ra. Hướng Phù Sinh trông thấy, cầm lấy lau nước mắt, rồi lại mắng tiếp. Ngày thường cô cũng nóng nảy, nhưng chưa bao giờ tới mức này.
Trẻ con đến thế, đáo để đến thế đúng là khiến Lâm Sóc có cái nhìn khác về Hướng Phù Sinh.
Thang máy phát ra một tiếng "đinh" báo hiệu đã xuống tới nơi. Lâm Sóc cởi áo vest choàng lên vai Hướng Phù Sinh, một tay nhấn giữ nút đóng cửa, một tay ôm lấy Hướng Phù Sinh.
Hắn nói: "Em bình tĩnh lại một chút nghe tôi nói, trên tầng hôm nay rất đông, bên ngoài nhất định có nhiều phóng viên chờ sẵn. Đợi khi cửa mở, em nép sát đầu vào tôi, đừng ngẩng lên. Em cũng không muốn khuôn mặt nhoe nhoét nước mắt này của mình ngày mai được lên báo chứ?"
Bị ôm chặt cứng, Hướng Phù Sinh hít phải mùi hương mát lạnh trên người hắn, bỗng chốc cô ngừng khóc, đầu óc như bị mê hoặc, vô thức vùi mặt vào ngực Lâm Sóc.
Đúng như dự đoán, hai người vừa ra khỏi cửa, ánh đèn flash đã chớp liên hồi. Lâm Sóc giơ tay che cho Hướng Phù Sinh, hai người bước nhanh lên xe. Lâm Sóc nói với tài xế địa chỉ nơi mình ở, chiếc xe liền nhấn ga phóng đi.
Ngồi trong xe, Hướng Phù Sinh vẫn dựa sát vào vai Lâm Sóc. Thuốc và rượu cùng phát tác khiến đầu óc cô cùng lúc càng mê mệt. Cô đã ngừng khóc, chỉ cảm thấy khô nóng và bứt rứt khó chịu. Bản năng xui khiến cô dựa sát vào người Lâm Sóc, nhưng chút ý chí còn sót lại liên tục cản cô.
"Đưa tôi về." Cô nói.
"Tôi chơi chán rồi mới cho em về." Lâm Sóc bảo tài xế hạ nhiệt độ xuống thêm chút nữa, cúi xuống nhìn Phù Sinh: "Sao, sợ tôi ăn thịt em à?"
Hướng Phù Sinh nhìn chăm chăm làn môi mỏng đang hé mở của anh ta, hơi thở trở nên gấp gáp. Lâm Sóc đưa tay khẽ nhấc chiếc cằm mảnh khảnh của cô, ánh mắt tràn ngập ý cười: "Nhưng xem ra, ngược lại là em muốn ăn thịt tôi thì có."
Hắn kề sát lại, hơi thở phả vào mắt, vào môi cô, không khí đượm mùi nhục cảm bức bối như súng sắp cướp cò. Đúng lúc đó, Hưởng Phù Sinh cảm thấy trước mắt tối sầm, mê man đi.
Khi Hướng Phù Sinh tỉnh lại đã là ngày hôm sau. Vừa mở mắt, cô cảm thấy đầu đau như muốn nố tưng, cánh tay cũng nhức nhối khôn tả. Cô phát hiện mình đang nằm trong một căn phòng lạ, bày trí chủ đạo theo tông trắng đen, chiếc giường rất rộng. Tiếp tục cúi xuống nhìn, thấy mình đang mặc một chiếc sơ mi nam. Sự nghi hoặc trong lòng vẫn chưa được giải đáp, một tiếng nói bỗng cất lên bên tai cô.
"Chào buổi sáng." Lâm Sóc mặc bộ đồ ở nhà, bước chân trần trên thảm trải sàn, mỉm cười.
Hướng Phù Sinh nhảy phắt khỏi giường, chỉ vào mũi Lâm Sóc chất vấn: "Sao tôi lại ớ đây? Đêm qua đã xảy ra chuyện gì?!"
Lâm Sóc gạt tay Hướng Phù Sinh qua một bên, lấy ngón tay lướt nhẹ qua môi cô một cái, hỏi ngược lại: "Cô nam quả nữ ở chung một phòng, em lại bị chuốc thuốc, còn chuyện gì khác được nữa?"
"Đồ cầm thú!" Hướng Phù Sinh trừng mắt, nhưng chợt nghĩ lại, cảm thấy không đúng lắm, hình như ngoài việc đau đầu, nhức vai ra, cô không cảm thấy trong người có gì lạ.
"Đùa với em chút thôi." Lâm Sóc cười khẽ, vòng qua người Hướng Phù Sinh ngồi xuống chiếc ghế tựa bên thành giường, đoạn anh ta thong thả nói: "Lúc em chuẩn bị nhào vào tôi, may thay tôi nhanh trí đánh em ngất đi. Quần áo của em do người làm thay giúp. Tôi đã dùng điện thoại của em gọi cho cô bé tên Lara, bảo cô bé nói với bố mẹ em rằng em đang ở nhà cô bé ấy."
Hướng Phụ Sình nhìn Lâm Sóc đầy nghi ngờ: "Thật không?"
Lâm Sóc đu đưa chiếc ghế, đôi mắt đẹp liếc nhìn Hướng Phù Sinh từ đầu xuống chân: "Dù cho nữ sắc ngay trước mặt, nhưng em đã thích chính nhân quân tử đến thế tôi đành phải cố hết sức kìm nén để giữ hình tượng mới được."
Hướng Phù Sinh lườm anh ta một cái, đang định đi, chợt nghe Lâm Sóc nói thêm: "Thật ra, chuyện của Lệ Chí Thành hay Hạ Thiệu Phong đều chẳng đáng để em phải đau lòng. Hướng Phù Sinh, em xứng đáng với một người biết trân trọng em hơn."
Giọng nói anh ta thật lãnh đạm, nhưng trong buổi sáng sớm này lại nhanh chóng đi vào sâu thẳm trái tim cô.
Hướng Phù Sinh, em xứng đáng với một người biết trân trọng em hơn.
Thế mà, tại sao người ấy lại không phải là anh, hả Lâm Sóc?
Màu trời dần ảm đạm, chén trà trong tay cũng đã nguội, Hướng Phù Sinh khẽ cúi, khóe mắt phảng phất nỗi quạnh hiu.
Một người làm bước vào, nhỏ tiếng: "Thưa phu nhân, ông chủ đã về rồi."
…..O…..
Lâm Sóc về tới nhà chỉ thấy Lệ Chí Thành đang ngồi uống trà trên sô pha phòng khách. Hắn liền quay ra hỏi người làm về Hướng Phù Sinh. Người làm nói, phu nhân ở trên lầu ngủ một giấc quá nửa ngày, khoảng ba mươi phút trước có xuống tầng lấy trà và bánh ngọt, rồi lại quay lên phòng. Lâm Sóc gật gật đầu, rảo bước về phía Lệ Chí Thành.
"Bốn mươi ba phút. Anh Lâm này, giờ anh làm ăn lớn cũng trở nên cao giá quá nhỉ?" Lệ Chí Thành ngồi dựa trên sô pha, đôi con ngươi màu nâu chăm chú nhìn Lâm Sóc.
Lâm Sóc mở một nút áo, thản nhiên ngồi xuống, một tay gác lên sô pha, tay kia cầm các giấy tờ Lệ Chí Thành bày sẵn trên bàn: "Anh không cần gặp tôi nhưng tiền lương vẫn cứ tính bình thường, luật sư lớn đúng là luật sư lớn."
"Tôi giúp anh bao nhiêu năm, anh phải biết tôi không thích chờ đợi ai bao giờ." Lệ Chí Thành ngồi thẳng dậy, tiếp tục: "Bản hợp đồng này tôi đã xem qua, không có vấn đề gì, tuần sau có thể sắp xếp để kí kết với đối tác. Nhưng tôi nghĩ hôm nay anh gọi tôi tới chắc không chỉ vì chuyện này."
Lâm Sóc rời mắt khỏi đống giấy tờ, ngước lên nhìn điệu bộ vẻ như hiểu thấu mọi chuyện của Lệ Chí Thành. Lâm Sóc vứt tập giấy tờ xuống bàn nói: "Đã gặp cô ấy rồi à?"
"Phải, và bị làm ngơ đến tận cùng."
"Tôi tưởng anh quen rồi chứ? Bữa tiệc giao thừa năm đó cô ấy bị anh đâm sau lưng, về sau có bao giờ nhìn anh bằng ánh mắt thiện cảm nữa đâu." Lâm Sóc nhướn mày.
"Tôi làm hại cô ấy không bằng một phần vạn anh." Lệ Chí Thành nói một cách khinh thường: "Tôi không hiểu anh tìm cô ấy về đây làm gì? Bày trong nhà cho đẹp ư?"
Người làm bưng trà lên, Lâm Sóc nâng chén nhấp một ngụm: "Cô ấy trở về là sự thật. Tôi tìm anh tới, chỉ muốn giải quyết một số vấn đề pháp luật giữa tôi và cô ấy."
Lệ Chí Thành nhăn mày: "Giữa anh và cô ấy chỉ tồn tại quan hệ ủy thác thôi. Chẳng lẽ anh muốn hủy bỏ quyền ủy thác của cô ấy cho anh?"
Hai hàng lòng mày của Lâm Sóc giãn ra, ngừng giây lát, nói: "Ý kiến này không tệ."
"Đừng có đùa. Lúc đầu chúng ta rất mạo hiểm mới chế ra tờ báo cáo bệnh án thần kinh đó, khiến Pháp viện tin rằng Hướng Phù Sinh không đủ năng lực hành vi dân sự lãnh số cổ phần thừa kế. Sau đó việc kí giấy ủy thác để anh trở thành cổ đông lớn nhất mới được thuận lợi. Giờ đây lại dễ dàng trả cho cô ấy, anh không phải Lâm Sóc mà tôi quen!"
"Tôi ăn năn hối cải chẳng lẽ không được?" Lâm Sóc hỏi.
Lệ Chí Thành nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Lâm Sóc: "Anh thật sự nghiêm túc?"
"Tài sản trong tay tôi đã không chỉ có một Lợi Hằng nhỏ bé nữa. Hơn nữa tham vọng của tôi đâu chỉ dừng lại ở chút cổ phần của Lợi Hằng. Vốn dĩ là thứ thuộc về cô ấy, trả lại cũng là lẽ thường tình."
Lệ Chí Thành nhắm mắt lại. Anh ta đang đợi một chữ "Nhưng…” của Lâm Sóc.
"Có điều, làm cho gọn gàng một chút. Đừng để dây dưa đến tôi." Lâm Sóc cười nhạt.
"Từ trước đến giờ tôi hành sự luôn sạch sẽ." Lệ Chí Thành phủi phủi quần áo nói: "Vậy là hết rồi?"
"Ngay lúc này thì hết rồi." Lâm Sóc đặt tách trà trong tay xuống.
Lệ Chí Thành đứng dậy, "Tôi xin phép."
"Không tiễn." Lâm Sóc ung dung thưởng trà, người làm đưa Lệ Chí Thành đi ra.
Trước lúc đi, Lệ Chí Thành đột nhiên quay người lại hỏi: "Xem như tôi nhiều chuyện, anh thật sự cảm thấy mọi việc đi tới ngày hôm nay, anh và cô ấy còn có thể cứu vãn được ư?"
Nghe nói, Lâm Sóc đặt tách trà xuống, ngước nhìn Lệ Chí Thành: "Tôi không thích việc anh tỏ ra quan tâm quá mức tới Hướng Phù Sinh. Đừng giành giật với tôi, anh biết tính tôi rồi."
…..O…..
Dù có người lên báo Lâm Sóc đã về nhưng Hướng Phù Sinh không có ý xuống tầng. Bọn người làm đều gọi cô là phu nhân không có nghĩa cô cũng phải diễn vai vợ hiền ra đón chồng đi làm về. Thêm nữa, Lệ Chí Thành đã tới, Lâm Sóc chắc chắn phải bàn bạc công việc với anh ta. Lâm Sóc không phải người tầm thường, quyết chẳng để cho cô dò la tin tức gì. Cô xuống đó chỉ làm mọi việc thêm bung bét mà thôi.
Bên ngoài trời đã tối, Hướng Phù Sinh liền đi vào phòng mở đèn, nằm trên giường đọc sách giết thời gian. Vừa đọc được hơn mười trang, tiếng gõ cửa bỗng vang lên. Nghe được hai tiếng gõ, thấy bên trong không đáp lại, người đứng ngoài bèn mở cửa ra.
Lâm Sóc bước vào, Hướng Phù Sinh không buồn ngẩng lên, cứ nằm nguyên trên giường lật sách, Dù ngoài miệng nói thói quen đã thay đổi, nhưng... cô vẫn thế, vẫn quen búi tóc thành hình nụ hoa phía sau đầu, vừa gọn gàng vừa mát mẻ, vẫn quen vén tóc mái ra sau tai lúc đọc sách, để tránh cản tầm nhìn, vẫn quen chỉ dùng một tay cầm cuốn sách, tay kia gác một bên, thi thoảng vô thức gõ gõ lên bất cứ thứ gì gần đó, có lúc là mặt bàn.
Người con gái trước mắt với cô gái năm xưa không có nhiều khác biệt, cứ như cầm trên tay một tấm ảnh được phục chế lại sau biết bao tháng năm thất lạc. Điều duy nhất không giống, đó là khóe miệng cô, nụ cười vô tư ngày nào đã chỉ còn là một cái nhếch môi vô cảm.
Lâm Sóc có thể hiểu cái nhếch môi ấy biểu lộ điều gì: Nó như nói với hắn rằng, cô đang chống đối.
Bị Hướng Phù Sinh tảng lờ, hắn đành tự mình tới ngồi bên giường, không nói gì, chỉ nhìn cô. Năm phút trôi qua, cuối cùng Hướng Phù Sinh cũng buông sách xuống, lạnh lùng đáp lại ánh nhìn của hắn.
"Có việc gì không, ông Lâm?" Cô nhấn mạnh hai tiếng cuối.
Sự ấm áp trong đôi mắt Lâm Sóc vụt tắt. Hướng Phù Sinh đột nhiên bật cười. Biết bao năm mới gặp lại, cô phát hiện bản thân rất thích thấy hắn nổi giận. Hắn quan tâm cô, cho dù có đem sự quan tâm đó giấu đằng sau cơn giận dữ, cô vẫn cứ nhìn ra. Ngày trước cô đối kháng hắn ra mặt, đó là vì cô chưa hiểu. Còn bây giờ, nụ cười cô đã khác.
"Tôi đã nói rồi, không được gọi ông Lâm nữa. Chọc cho tôi giận em vui lắm đúng không?" Hắn thu lại sự bực bội, hỏi một cách nghiêm túc.
"Muốn nghe lời thật lòng không?" Hướng Phù Sinh ngồi dậy, tiến sát lại gần hắn, hạ thấp giọng: "Đúng thế, tôi vui lắm. Anh còn làm gì được tôi nữa? Còn thủ đoạn xấu xa nào mà anh chưa dùng tới đâu?"
Ánh mắt cô lóe lên một tia thách thức. Cũng đôi mắt ấy, trước kia đã dành cho hắn hết mực yêu thương và ngưỡng mộ.
Hắn hiểu rõ thế nào là tự làm tự chịu. Dù cố nặn ra một nụ cười, nét đau đớn vẫn hiện rõ trên mặt hắn. Rốt cuộc, mang tình ái ra làm trò đùa cũng như chơi với lửa, làm đau người khác, không cẩn thận sẽ làm phỏng chính mình.
"Phù Sinh, tôi đón em về đây không phải muốn gây gổ với em thế này."
Hướng Phù Sinh nghe nói, ngẩn người. Cô nhìn Làm Sóc vẻ kinh ngạc: "Gây gổ?" Cô bật cười. Càng lúc càng người lớn. "Gây gổ ư? Anh hại chết cha tôi, cướp Lợi Hằng của tôi, hủy hôn ước của tôi, còn vu cho tôi bị thần kinh, thậm chí còn..." Đang cao giọng, bỗng nhiên Hướng Phù Sinh ngưng bặt, ánh mắt vẫn nhìn chòng chọc vào Lâm Sóc. "Anh làm biết bao chuyện bỉ ổi, vậy mà nói tôi chỉ đang 'gây gổ' với anh ư?"
"Hướng Phù Sinh, về chuyện cha em, tôi chưa bao giờ cảm thấy hổ thẹn. Chính ông ta cũng nợ tôi một mạng. Huống hồ, cha em đột nhiên phát bệnh tim mà chết, sao lại đổ lỗi cho tôi?"
Đôi mắt Lâm Sóc dần dậy sóng: "Chỉ là, xin lỗi đã làm liên lụy đến em."
"Một câu xin lỗi là xong à? Sao mà dễ dàng thế. Chuyện công việc đi một nhẽ, đã thua rồi, tôi không dám một lời oán trách. Nhưng thứ anh lừa gạt là tình cảm của tôi. Tôi nghi ngờ không biết anh có nguyên tắc làm người hay không?"
"Tôi sẽ mang cổ phần Lợi Hằng trả lại cho em."
Lâm Sóc nói xong, những lời chất vấn của Hướng Phù Sinh cũng ngưng bặt. Cô nhìn hắn khó hiểu. Hồi lâu, cô quay mặt đi, nói rất khẽ: "Vậy là sao? Bù đắp? Hay ông Lâm đây thật sự hối hận rồi? Thật buồn cười.”
"Vài ngày nữa luật sư chuẩn bị xong các giấy tờ liên quan, đến lúc đó em sẽ biết tôi có đùa hay không."
Giọng nói thành khẩn đến thế, ngay cả gương mặt cũng chân thực đến thế. Hướng Phù Sinh buông sách xuống, đưa tay chạm vảo gương mặt của hắn. Từ hai hàng lông mày thẳng tắp, tới đôi mắt, tới chiếc mũi... ngón tay cô mang theo làn hơi ấm áp, khiến hắn thoáng hoang mang.
Nếu như là Hướng Phù Sinh của ba năm trước, có lẽ lúc này cô đã nhượng bộ, tháo bỏ mũ giáp đầu hàng. Từng chút một những thứ thuộc về hắn đối với cô đều là dấu yêu, là thân quen biết mấy. Ngón tay Phù Sinh dừng lại trên môi của Lâm Sóc, cử chỉ này có chút gì ám muội, khiến ánh mắt hắn bỗng rối loạn.
Hướng Phù Sinh cười, kề sát tai hắn, thì thầm: "Lâm Sóc, anh đoán xem, tôi có nên… giết anh thêm lần nữa?" Trong lúc nói, ngón tay cô đã nắm lấy yết hầu của Lâm Sóc, nhưng ngay tức khắc hắn đã nắm lấy cổ tay cô, bẻ ngược ra sau.
Vẫn nhanh nhẹn chính xác như từ trước tới giờ, Hướng Phù Sinh bị hắn ép phải quỳ xuống. Cô cười nhạt.
"Hướng Phù Sinh!" Ba chữ ấy khó nhọc thoát ra khỏi kẽ răng của Lâm Sóc
"Lâm Sóc." Hướng Phù Sinh lừ mắt đón lấy ánh nhìn của hắn. Bỗng nhiên, cô hỏi một câu: "Anh còn nhớ, lần đầu tiên anh hôn tôi là vào lúc nào, trong trường hợp nào không?"
Lâm Sóc cau có, hắn không nhìn ra cô đang nghĩ gì.
"Quên rồi à?" Hướng Phù Sinh nhướn mắt.
"Trước khi em đi Mỹ vào năm thứ hai đại học, ở sân bay."
Phải, tại sân bay, ngày hai mươi tháng Tám, cô vĩnh viễn không thể quên.
Kể từ ngày đó, cô vì một thứ hạnh phúc ngắn ngủi và giả dối mà gieo vào cuộc đời mình thứ mầm mống tai họa làm nghiêng ngả cả kiếp người.
"Lâm Sóc, tôi dâng hiến cho anh tuổi thanh xuân đẹp đẽ nhất, vậy mà anh nhẫn tâm khiến tôi nhục nhã ê chề." Hướng Phù Sinh gằn từng chữ một: "Cho dù là bù đắp cũng đã muộn. Nếu lòng anh thực sự sám hối thì tôi nói cho anh biết, Lâm Sóc, tôi không giống anh, tôi sẽ không bắt anh trả nợ. Những gì anh nợ tôi, tôi bắt anh nợ cả đời!"
Mắt Lâm Sóc ánh lên một tia tàn độc, nhưng lát sau, hắn lại nở nụ cười hòa nhã. Hướng Phù Sinh cảm thấy hai cánh tay bị bẻ quặt ra sau đau nhói.
"Em tưởng nói thế tôi sẽ tha cho em à?" Hắn nói bằng một giọng dịu dàng: "Cho dù bên nhau để giày vò nhau, tôi cũng không để em đi."
Nói xong, hắn thả Hướng Phù Sinh ra. Đang xoa tay quay mình lại, vẫn chưa kịp hoàn hồn, cô đã bị hắn nắm lấy bờ vai cưỡng hôn. Lưỡi hắn luồn vào trong quấn lấy lưỡi cô, mơn trớn, trêu chọc. Nụ hôn này vừa cuồng bạo vừa nồng nàn, từng chút từng chút một làm dấy lên nhục cảm trong cô. Hướng Phù Sinh bị giữ chặt bị ép phải ngẩng lên, cô túm lấy chiếc áo trên người hắn, vành tai dần đỏ ửng.
Lúc cô sắp hụt hơi hắn mới chịu buông ra. Gục đầu vào trán cô, hắn nói, giọng đã không còn giữ được sự thản nhiên thường ngày: "Phù Sinh, tim gan anh đâu phải sắt đá."
"Đúng, dĩ nhiên không phải." Lời nói của Hướng Phù Sinh khiến cơ thể Lâm Sóc hơi khựng lại. Cô nói tiếp: "Tim gan anh là của loài rắn rết kìa."
Bị hắn siết chặt trong lòng, cô chỉ có thể đưa ngón tay lướt nhẹ những đốt sống sau lưng hắn. Rõ ràng cơ thể hắn đang cứng đờ. Không sai, hắn hiểu cô, cô cũng hiểu hắn.
"Lâm Sóc, giữ tôi lại anh chẳng được yên đâu. Suy nghĩ cho kỹ đi."
Từ phòng Hướng Phù Sinh bước ra, tâm trạng Lâm Sóc rối loạn. Hắn xuống lầu, đuổi việc hết đám người làm rồi đi thẳng tới quầy bar mở rượu. Hắn trước nay không thích có người lảng vảng quanh mình, chỉ vì Hướng Phù Sinh đã quen như vậy, hắn cũng chịu khó biến nó thành thói quen. Rượu mạnh từ cổ họng trút xuống, đốt cháy cả dạ dày.
Cô hỏi hắn có nhớ nụ hôn đầu tiên, hắn quên ư, làm sao hắn quên cho được? Từng sự việc liên quan đến cô hắn đều nhớ rõ, rõ đến mức như có người cấy vào não hắn một con chip, cho dù hắn có cố gắng quên đến mức nào, chỉ cần cô nói một câu, mọi kí ức của hắn lại như hiện ra ngay trước mắt.
Hôm đó là ngày hai mươi tháng Tám, cô tham gia chương trình trao đổi sinh viên của trường, chuẩn bị đi Mỹ một năm. Trưa ngày hai mươi mốt cô sẽ lên máy bay. Nhân đêm cuối cùng ở Hồng Kông, cô mời chúng bạn tới vui chơi một bữa, hắn cũng được mời, lúc đó quan hệ giữa hai người vẫn chưa rõ ràng, nhưng cũng đã vượt quá ngưỡng bạn bè.
Hắn còn nhớ, đêm đó cô mặc chiếc váy dạ hội màu boóc đô dài tới đầu gối, vai trần, mái tóc dài búi cao cầu kỳ, đôi giày cao gót rất cao, vậy mà cô bước đi vẫn nhẹ nhàng uyển chuyển.
Hắn và Hạ Thiệu Phong tới cùng một lúc, ánh mắt Hạ Thiệu Phong từ đầu tới cuối không rời Hướng Phù Sinh nửa bước. Thật ra, hắn cũng thế.
Đêm ấy rất nhiều người tới chúc rượu, cô uống không ít, có lẽ cũng ngà ngà say, chân bước không vững. Hắn tách khỏi Hạ Thiệu Phong, ngoảnh ra, thấy cô một mình lên sân thượng, liền đi theo.
Trên sân thượng không có người, chỉ có gió mát. Cô bước tới tựa vào lan can. Dường như hơi mệt, cô cỏi bỏ đôi giày cao gót, chân trần bước đi trên mặt đá cẩm thạch, ngắm nhìn cảnh sắc xung quanh.
Cô không hay, mình chính là cảnh đẹp trong mắt hắn, như họa lại như thơ. Chỉ đáng tiếc, hắn chẳng phải một người am tường lời thơ điệu nhạc, hắn chỉ là một thương nhân.
"Mệt à?" Hắn cuối cùng cũng lên tiếng.
Cô giật mình, đứng thẳng người, quay lại thấy là hắn, liền nở một nụ cười thật thoải mái, tiếp tục ngắm cảnh đêm. "Ở trong kia hơi chán. Anh theo em ra đây đó à?"
Hắn bước đến bên cô, dựa vào lan can, chỉ cười không nói.
"Dù sao đây cùng là lần đầu tiên em một mình đi xa như vậy." Hồi lâu, cô nhỏ giọng thủ thỉ.
"Cô tiểu thư ơi." Hắn khẽ cười, nói một cách chân thành. "Em nên học cách sống độc lập đi thôi, chẳng ai có thể mãi cạnh bên giúp em được."
Cô quay đầu nhìn hắn, đôi mắt long lanh chớp chớp: "Lâm Sóc, em biết rồi nhé, anh hay tiêu cực lắm đấy."
"Chỉ là hơi thực tế một chút thôi." Hắn nói xong, liếc cô một cái: "Nhưng nếu em chịu xin xỏ, anh sẽ thường xuyên bay sang Mỹ chăm sóc em. Bên đó anh khá thông thạo mọi thứ."
"Xì, xin á? Anh đừng có tưởng bở." Hướng Phù Sinh đẩy Lâm Sóc ra.
Hắn giả bộ bị đẩy lui một bước, khi ngẩng lên liền thu lại nụ cuời: "Nói thật đấy, nếu em gặp chuyện, anh nhất định bay tới bên em sớm nhất có thể."
"Ha, bạn bè tốt nhỉ?" Hướng Phù Sinh dường như cảm thấy điều gì đó, muốn làm lơ đi, liền vừa cười vừa nói.
Hắn không chịu bỏ qua: "Em biết ý anh không phải vậy mà."
Cô dừng lại giây lát, ngoảnh đầu, nhẹ vén vài lọn tóc lòa xòa: "Ai biết ý anh là gì?"
"Hướng Phù Sinh. Em biết rõ, ý anh là... anh thích em." Hắn nắm lấy tay cô, kéo cô quay lại. Tay hắn đỡ nhẹ cằm cô, khiến khuôn miệng cô khẽ hé mở. Eo cô mảnh dẻ, hắn chỉ dùng một tay đã ôm gọn. Lớp son trên môi thiếu nữ có mùi hương hoa quả, khiến người ta chỉ muốn mê đắm.
Cô bỗng trở nên luống cuống, cứng đơ như khúc gỗ trong lòng hắn. Cô mở lớn đôi mắt không biết phải làm sao.
Đầu mày cuối mắt hắn tràn ngập ý cười, hắn nhẹ nhàng mơn trớn bờ môi cô, không mau không chậm, dẫn dắt cô hé miệng đón mình. Cô dần dần nhắm mắt lại, hai gò má ửng hồng, gương mặt càng trở nên xinh đẹp, hắn cũng như đắm chìm trong cơn say.
Nhiều năm sau, Hướng Phù Sinh đã biết đó chính là giây phút mình sa ngã, nhưng tuyệt nhiên không biết Lâm Sóc cũng từ khoảnh khắc ấy rơi xuống vực sâu. Hai trái tim cùng rung động, đáng ra phải dẫn đến một mối tình lãng mạn vậy mà hai người họ lại lún sâu vào hai tai họa khác nhau.
Thêm một ly rượu bỏng rát nữa. Ánh mắt Lâm Sóc càng xa xăm.
Ba năm trước khi cô đâm hắn bị thương, liệu có từng nghĩ, hắn cũng biết đau?