• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

245

“Kết quả kiểm tra này có ý nghĩa gì? Vùa rồi bác sĩ có nói là lành tính không?”

“Lành tính, nhưng chẳng phải cũng tốn tiền à?”

“Ông già à, ông hãy biết đủ đi. Mặc dù phải tốn tiền, nhưng còn tốt hơn mất mạng.” Bà dì mặc váy hoa nhét kết quả kiểm tra vào sâu trong túi vải, bỗng thốt lên: “Chúng ta có thể tìm Trình Ảnh mà, không phải cô ta giàu lắm sao? Đã tài trợ rất nhiều tiền cho Dao Dao rồi, cho thêm vài trăm ngàn chắc cũng là chuyện nhỏ thôi. Chúng ta cứ nói bệnh nghiêm trọng hơn xíu, rồi kêu cô ta đưa thêm ít tiền, không biết chừng sẽ gom đủ để trả khoản ban đầu cho căn nhà nữa.”

“Hả? Làm vậy ổn không?”

Hai người đang nói là cha mẹ của Mạnh Dao Dao, Mạnh Xuân Quân và Trương Mỹ Phụng.

Trình Ảnh vì chuyện của Mạnh Dao Dao nên không tiến lên phía trước chào hỏi, lại tình cờ nghe được đoạn đối thoại này, cô bàng hoàng nhận ra, không khác gì sét đánh ngang tai. Cô tưởng Mạnh Dao Dao cố tình che giấu, rắp tâm lừa gạt, không ngờ cả gia đình này đều là lũ sói mắt trắng, nghèo đói là giả, các loại khó khăn e rằng cũng là ngụy tạo, kể cả thân thế đáng thương kia.

Họ làm như vậy, chỉ vì muốn có được sự giúp đỡ không cần đền đáp của cô, thật nực cười vì bao nhiêu năm qua cô lại không hay biết gì.

Nếu Lục Cảnh Minh biết tất cả những điều này, không biết liệu anh ta có còn vui vẻ hòa nhã với Mạnh Dao Dao, vẫn bảo vệ cô ta như vật báu không.

Nếu không phải hôm nay đích thân nghe thấy sự thật trơ tráo này, cô vẫn không thể nào tin được.

Trình Ảnh nép sát người vào góc tường, tiếp tục lắng nghe họ nói chuyện.

Bản thân đang ở trong bệnh viện, nhưng Mạnh Xuân Quân và Trương Mỹ Phụng lại không hề kiêng dè, cũng không nghĩ đến tai vách mạch rừng, nói ra hết toàn bộ những suy nghĩ xấu xa, bàn bạc đối sách làm cho người khác cảm thấy ghê tởm.

“Sao lại không? Cô ta giàu có như vậy, Dao Dao nhà chúng ta phải làm việc vất vả. Vả lại ông bị bệnh thật mà, nhờ cô ta chi tiền phẫu thuật, tiền ăn uống, mấy trăm ngàn đâu có nhiều.”

Mạnh Xuân Quân gật đầu: “Cũng phải, Phạm Phạm còn phải lấy vợ, mua nhà phải tốn rất nhiều tiền.”

Trương Mỹ Phụng cất kỹ kết quả kiểm tra, kéo dây kéo túi xách lại rồi lấy điện thoại ra: “Ông nhìn cái điện thoại này đi, cũng được phải không? Mặc dù nó là đồ cũ mà cô ta không xài nữa, nhưng nghe nói nó trị giá mấy ngàn lận đó, nhưng tôi vẫn chưa biết xài. Ông có muốn gọi cho con gái trước không?”

Mạnh Xuân Quân ngăn bà ta lại: “Gọi gì mà gọi? Phiền nó làm việc. Mà tôi nói nè, sau này bà đừng lấy mấy thứ đồ cũ của cô ta đưa nữa. Không phải Dao Dao đã nói rồi sao? Chỉ cần nó ở bên cạnh giám đốc Lục, sau này không lo không có tiền xài.”

“Cũng đúng, không thể cứ chuyện gì tốt đều cho cô ta lấy mất. Con gái chúng ta xinh đẹp như vậy, chắc chắn có thể làm cho giám đốc Lục thích nó.”

“Đến lúc đó, Trình Ảnh ly hôn với cậu ta, chúng ta sẽ không phải nhìn sắc mặt của cô ta nữa.”

Trình Ảnh không thể nghe tiếp được nữa, vừa đi đến cổng bệnh viện, Trương Mỹ Phụng đã hoảng hốt đuổi theo từ phía sau.

“Cô Trình, là cô thật hả? Thật không ngờ ở bệnh viện mà cũng gặp được cô.”

Trương Mỹ Phụng không biết rằng những lời vừa rồi đã bị Trình Ảnh nghe thấy hết, chỉ nghĩ gặp nhau trong bệnh viện là sự trùng hợp ngẫu nhiên, vừa hay không cần đến tận nhà để tìm.

Trình Ảnh dừng bước, nhếch môi: “Chào dì, bộ dì có chuyện gì hả?”

Trương Mỹ Phụng thấy thái độ của cô lạnh nhạt nhưng cũng không để bụng, cố tình hỏi với vẻ quan tâm: “Sao cô lại đến bệnh viện vậy? Cô thấy không khỏe chỗ nào hả?”

“Đến thăm bệnh.”

“Ồ, vậy thì tốt, tôi còn lo sức khỏe của cô có vấn đề gì nữa chứ.”

Trình Ảnh không nói gì, muốn xem thử bà ta có thể diễn kịch đến mức độ nào. Quả nhiên Trương Mỹ Phụng đã không nhịn được, câu tiếp theo liền kể lể than khổ, lấy kết quả kiểm tra ra khỏi giỏ xách. Bà ta quả quyết Trình Ảnh đọc mà không hiểu được, nên đem bệnh tình nói loạn xạ lên, ghê gớm hơn bệnh nan y. Mỗi câu nói đều có hàm ý khác, sau đó đề cập thẳng chuyện tiền nong.

Trình Ảnh giả vờ không hiểu, nói đang rất bận và rời đi.

Trương Mỹ Phụng kéo cô lại: “Cô Trình à, chúng tôi thực sự không còn cách nào khác, xin cô hãy giúp đỡ chúng tôi. Chút tiền lương ít ỏi của Dao Dao không đủ để tôi uống thuốc, bây giờ ông nhà tôi còn gặp phải chuyện này, làm vậy chẳng phải rắp tâm không cho chúng tôi tiếp tục sống à?”

“Hay tôi sẽ tìm bác sĩ cho chú và dì ha?”

Trương Mỹ Phụng thoái thác với vẻ mặt khó coi: “Vậy thì ngại lắm, chúng tôi đã hỏi bác sĩ rồi, còn thiếu 500 ngàn làm phẫu thuật là khỏe lại ngay, nhưng chúng tôi đi đâu để gom được số tiền này đây? Cô Trình, làm người tốt thì làm đến cùng, cô hãy giúp đỡ gia đình chúng tôi đi, 500 ngàn đối với cô đâu là gì.”

“Đâu là gì?”

“Không phải nhà cô còn có công ty sao? 500 ngàn là tiền chi cho vài bữa ăn, bây giờ chúng tôi chỉ có thể trông chờ vào cô thôi.”

500 ngàn cho vài bữa ăn? Bộ ăn toàn bào ngư vi cá hả?

Trương Mỹ Phụng giọng điệu thúc ép làm Trình Ảnh càng ghê tởm hơn, chỉ cười nhạt rồi nói: “500 ngàn cứ đến tìm con gái cưng của dì mà lấy, không phải cô ta muốn thay thế vị trí của tôi à? Trở thành phu nhân tổng giám đốc Lục thị, 500 ngàn có đáng là bao? Dì đến nói với Lục Cảnh Minh, 50 triệu cũng không thành vấn đề.”

“Cái... cái gì?”

Trương Mỹ Phụng trợn tròn mắt sợ hãi, dường như không ngờ rằng Trình Ảnh đã biết tất cả những chuyện này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK