Tối thứ năm, công ty anh tổ chức tiệc tất niên cho nhân viên trước khi bước vào đợt nghỉ tết nguyên đán sắp tới. Anh cùng mấy người anh em đồng nghiệp cùng team vừa từ thang máy xuống dưới sảnh lớn toà nhà thì một tiếng gọi trong trẻo vọng tới:
– Anh Vương!.
Anh quay đầu lại nhìn, để đám anh em đi trước chờ cô gái bước đến. Thì ra là Vi, một nhân viên của bộ phận bên cạnh. Thi thoảng anh vẫn thường qua trao đổi công việc với cô gái này.
– Em gọi anh à?!.
– Vâng. Anh đang tới nhà hàng tổ chức tiệc của công ty à?.
– Ừ!. Em cũng vậy à?.
– Vâng. Nhưng…em đang định nhờ anh một việc…
– Có chuyện gì vậy?. Em nói xem xem anh có thể giúp được không?.
Anh thật thà nhoẻn miệng cười.
– Xe em đột nhiên bị hỏng, không nổ máy được, anh có thể cho em ngồi nhờ xe tới nhà hàng được không?. Tiện thấy anh ở đây nên em hỏi thôi. Nếu không thì em bắt taxi cũng được!. Hi.
– Ừ, không có gì. Vậy cũng được. Anh đi lấy xe đã.
– Em đi cùng nhé!.
Vi nhoẻn miệng cười thật tươi, lộ ra hai má lúm đồng tiên nhỏ xinh trên gương mặt thon thả. Anh nhìn lướt qua khuôn mặt đó một giây rồi liếc nhìn đi chỗ khác. Không thể phủ nhận rằng Vi là một cô gái trẻ trung, xinh đẹp lại thông minh, nhưng anh cũng không phải là một tay quen thói lăng nhăng, ưa trêu hoa ghẹo nguyệt. Những nhan sắc lộng lẫy, kiêu sa như thế này anh chẳng mấy động lòng, cảm thấy chúng thật giống với một toà biệt thư hào nhoáng, nhưng xa lạ, không thể bằng một mái nhà nhỏ bình dị, nhưng đủ đầy và ấm cúng. Anh cúi đầu rảo bước xuống hầm để xe, hai tay cho vào túi quần, cũng chẳng biết phải nói gì với cô đồng nghiệp xinh xắn đang thướt tha uyển chuyển đi kế bên. Những người đi lại ngược xuôi giữa bọn họ đều cảm thấy đôi trai gái này thật xứng đôi vừa lứa, người nữ nhân có những nét sắc sảo, hiện đại, tràn ngập sự phóng khoáng còn nam nhân kế bên lại toả ra một cỗ phong độ ngút trời, khuôn mặt lạnh lùng được tạc bằng những đường nét anh tú đẹp đẽ, càng khiến cho lòng người thêm choáng ngợp mà không khỏi rung động. Vi đi bên cạnh anh bấy lâu, cảm thấy anh có gì đó không ổn, bèn ngước mắt nhìn tìm cách bắt chuyện:
– Anh Vương, dự án bọn anh đang đảm nhận, các khâu đều tiến triển thuận lợi cả chứ, có gặp khó khăn gì không. Em thấy anh hơi căng thẳng thì phải.
– À không, team anh đang trong giai đoạn hoàn thiện, sẽ trình bày bản demo trong buổi họp sắp tới.
– Thế thì tốt rồi. Nhìn sắc mặt anh không được khoẻ, em cứ lo là anh bị strees vì áp lực nhiều, làm em…lo đây này!.
Cô ngượng ngùng nói, ánh mắt hơi ánh lên vẻ tha thiết. Anh quay sang nhìn bâng quơ rồi cười nhẹ đáp:
– Em đang quan tâm anh đấy à?. Không phải chứ?.
– Chẳng biết nữa. Mà thực ra, chỉ có kẻ ngốc…mới không biết!.
Vi dứt lời câu ấy, đôi mắt sắc sảo trải mascara thật đậm liền liếc nhìn khuôn mặt của anh như thăm dò. Anh hơi ngây ra nhưng rất nhanh cười trừ một cái rồi dừng lại nói:
– Không may là anh hơi ngốc thật. Hi.
– Anh…chán anh ghê, buồn rồi!.
Cô nhíu mày ngạc nhiên trước câu trả lời dối trá nhưng lại toát đầy sự chân thật ấy, đành bực bội dậm chân vùng vằng bước đi. Anh nhìn theo bóng váy đỏ thướt tha tung bay ở phía trước, tiếng giày cao gót gõ lộp cộp xuống lòng đường đầy kiêu hãnh, rồi cúi đầu cười trừ một cái. Anh cũng chẳng rõ tâm tư mình ra sao nữa. Nó giống như một cái cốc bên trong đã được chứa đầy nước, làm sao có thể đổ thêm nước vào được nữa đây. Nghĩ thế, anh nhếch môi khẽ lắc đầu rồi cũng nhanh chóng rảo bước đuổi theo người đồng nghiệp xinh đẹp.
Ngồi trong xe, Vi khe khẽ ngân nga hát một ca khúc về tình yêu đầy khao khát và nồng nhiệt, đủ để anh nghe thấy. Cô còn làm những hành động vô cùng tự nhiên như lấy son và phấn ra tranh thủ dặm lại lớp make up trên khuôn mặt cho thêm phần hoàn hảo, rồi quay sang hỏi anh:
– Anh này, nhìn em đã đẹp chưa?.
Anh đang lái xe, giả vờ đang tập trung vào đường lái hơi liếc đuôi mắt lại nhếch môi cười:
– Em có cần hỏi anh một câu thừa như vậy không?.
– Là sao?.
– Lát em đi hỏi mấy anh đồng nghiệp khác xem, câu trả lời của họ ra sao thì của anh như vậy!
Cô thừa biết cái thái độ trốn tránh này của anh, mắt sắc hơi nhíu lại, thâm u, nhưng rồi đổi sắc mặt, nhớn đôi mày ngài lên, vắt chéo chân sang một bên rồi thở ra một câu nhẹ bẫng:
– Họ đều trả lời một câu như nhau!.
– Vậy à!.
Anh nửa đùa nửa thât. Cảm thấy thật mất hứng, Vi quay đầu nhìn ra phía cửa kính, chẳng thèm đáp lời kẻ cao ngạo chẳng để cô vào mắt kia nữa. Cứ thong thả thôi, cô chẳng vội làm gì, nghĩ thế, khẽ nhếch đôi môi đỏ mọng lên một cách ý tứ. Đến nơi, sau khi cất xe, hai người cùng nhau bước vào nhà hàng. Cô đột nhiên đi sát lại khoác tay anh tình tứ, rồi nói:
– Anh!. Em vào phòng vệ sinh một lát, anh chờ em đấy nhá!.
– Hả?. À, ừ. Em đi đi.
Anh sững lại, hơi bất ngờ, nhưng cũng chẳng có cách nào từ chối đành khiên cưỡng gật đầu, đứng dựa lưng vào tường chờ đợi. Bỗng hội anh em cùng team cũng vừa lúc bước đến, vỗ vai anh trêu đùa rằng thấy anh là kẻ nay mắn nhất đêm nay vì được đi với cô em xinh đẹp phòng kế bên. Anh cười trừ giải thích rồi theo họ đi vào bên trong.
Lúc này Vi đang chậm rãi đi tìm phòng vệ sinh. Đôi mắt ngó nghiêng, đôi chân dài trắng trẻo và thon thả rảo bước những sải chân miên man trên đôi giày cao gót đính kim sa lấp lánh. Đột nhiên một bên quai giày bị bung ra, cô đành ngồi xuống đeo lại. Dãy hành lang dẫn vào phòng vệ sinh lúc ấy chẳng hiểu sao rất vắng vẻ, chẳng thấy ai qua lại. Vi quỳ một chân, cúi đầu xuống chỉnh đốn quai giày, cái bóng của cô in xuống loang lổ trên nền gạch hoa sáng loáng hắt ánh sáng nhàn nhạt của những chùm đèn treo trên trần nhà. Loay hoay mãi vẫn chẳng sao móc chúng vào được, cô bực bội gắt: ” đồ chết tiệt này hôm nay sao khó mang thế này?!”. Chợt ánh mắt cô chạm phải một mũi giày bệt màu đen trong tầm mắt, đôi chân một ai đó đang đứng phía trước cô ở khoảng cách không xa. Cô không để tâm lắm, vì nghĩ rằng đó là một người vừa từ phòng vệ sinh bước ra nên cũng chẳng thèm ngước đầu lên nhìn lấy một cái, vẫn tiếp tục công việc sửa đôi giày ” khó ở ” của mình. Đôi chân người kia hình như đang tiến tới gần chỗ cô, bước đi rất nhẹ nhàng, chẳng phát ra một tiếng động nào. Phần cổ chân lộ ra rất gầy guộc, phía trên hình như mặc một cái chân váy rộng màu trắng rũ xuống. Người ấy đi theo hướng ngược chiều với Vi nên lúc này đã tiến rất gần tới chỗ cô đang ngồi. Đúng lúc khi đôi chân mang giày búp bê ấy đi ngang qua, Vi cảm thấy dấy lên trong mình một cảm giác rất lạ, chính là sự bất an mơ hồ, vội dừng hành động sửa giày lại chau mày tự vấn trong khi khuôn mặt vẫn cúi xuống nhìn chăm chăm xuống sàn nhà, không sao ngước lên xem hình hài người phụ nữ kia ra sao. Toàn thân cô cứng đơ, hai chân tự nhiên bị chuột rút một cách đột ngột, tê rần rần chạy dọc từ gan bàn chân lên đến tận bắp đùi, và cái cổ cũng trong tình trạng tương tự. Khoé miệng cô hơi bặm lại, khẽ ” ối ” một cái nơi cổ họng, khổ sở tìm cách quay đầu lại phía sau nhưng vô ích. Lưng Vi bắt đầu cảm nhận được một luồng hơi lạnh ghê người thổi tới cho dù cô đang khoác bên ngoài cái áo bằng lông thú màu xám tro dày xụ. Cảm thấy thật kì quái, nên sự sợ hãi cũng theo đó bắt đầu dâng trào khiến lồng ngực Vi thắt lại, tim đập loạn xạ như nhảy múa. Bỗng nhiên, gót giày đen lại xuất hiện nơi đuôi mắt trái của Vi, mép váy trắng mỏng manh cũng chạm tới tầm nhìn, nó đang đung đưa khe khẽ.
– Không phải của mình, có tước đoạt cũng sẽ bị tìm tới đòi lại!. Nhớ lấy!.
Vi choàng mắt, con ngươi màu xám tro do đeo kính áp tròng như giãn ra, trong suốt. Khuôn mặt make up đậm phút chốc cứng đơ trắng bệch tựa như sáp. Đôi môi đỏ run run, còn toàn thân cũng như bị tước hết cảm giác không sao điều khiển được. Bên tai, hai từ ” nhớ lấy ” cứ dội đi dội lại đập vào màng nhĩ cô một cách ám ảnh. Gót giày búp bê màu đen đã biến mất, không một tiếng động, đến và đi yên lặng như một cái bóng. Nhưng rồi, khoan đã, Vi sực nhớ ra, kẻ đó, làm gì có bóng…