Tần Khai Hân tỉnh lại, trên trán đầy mồ hôi lạnh, vốn tự nhủ sẽ ngủ thêm một chút, nhưng khi vừa định nhắm mắt thì cô lại liếc thấy tây trang treo trên ghế, nhất thời toàn bộ cơn buồn ngủ mất sạch.
Cô trách bản thân tối qua chạy mất dép, quên mất trả lại tây trang, đợi đến khi kết thúc muốn ‘vật quy nguyên chủ’, cô tìm thế nào cũng không thấy Bùi Thần đâu, nghe nói là đã tiễn khách ra sân bay. Thêm vào đó, chiếc áo tây trang không cẩn thận bị cô làm bẩn, không còn cách nào khác cô đành phải mang nó về nhà.
Mặc dù đã mang tây trang về, Tần Khai Hân lại cảm thấy như mình vừa đi vào nhà ma, bất cẩn cầm nhầm đạo cụ biểu diễn, lo sợ bất an.
Càng nghĩ càng phiền lòng, cô dứt khoát tìm một chiếc túi lớn nhét tây trang vào, mang đến tiệm giặt là.
“Cái gì? Một trăm tám?” Tần Khai Hân trợn mắt nhìn bà chủ, không thể tin được là giặt một cái áo tốn nhiều tiền như vậy.
Bà chủ cười tít mắt nhìn cô, “Cô gái, đây không phải trang phục rẻ tiền, nếu cô nghi ngờ có thể đến nhà phía trước, hai mươi ba mươi đồng cũng có thể giặt, giặt tốt hay làm hỏng, tôi không thể cam đoan.”
Bùi Thần, kiếp trước tôi nợ anh!
Tần Khai Hân ủ rũ rời khỏi tiệm giặt là, lấy lại tinh thần đi tới cửa hàng, cô và Tiết Mạn cùng nhau mở một tiệm cà phê có cái tên rất cá tính ‘Ivory’ ở gần đây, mới mở hơn nửa năm, mặc dù mặt tiền cửa tiệm không lớn nhưng làm ăn rất tốt, cứ theo đà này, sau mấy tháng nữa là có thể hoàn lại vốn.
Cuối năm rất nhiều người kết hôn, bàn đồ ngọt cung không đủ cầu, phần lớn thời gian Tần Khai Hân đều một mình bận rộn trong phòng làm việc, còn Tiết Mạn phụ trách chuyện trong tiệm.
Buổi sáng hôm nay, cô hẹn một vị khách sẽ kết hôn vào tháng ba năm sau thảo luận chuyện về bàn đồ ngọt, không nghĩ khách còn chưa có tới, Tiết Mạn đã sớm ở trong tiệm rồi. Đối với vị tiểu thư công việc nhàn nhã này mà nói, có thể đến trông coi cửa hàng sớm như vậy, xem như cực kỳ hiếm thấy.
“Mau nói cho mình chuyện về ‘Mộng lang’(*) đi!”
‘Mộng lang’?! Tần Khai Hân phun ra một ngụm sữa, sợ hãi nhìn Tiết Mạn, cậu cho rằng đang diễn ‘Thiên Long Bát Bộ’ à?
(*) Bạn nào đã từng xem phim “Thiên Long Bát Bộ” thì sẽ rõ, công chúa Ngân Xuyên nước Tây Hạ gọi Hư Trúc là ‘Mộng lang’, còn Hư Trúc gọi nàng là ‘Mộng cô’.
“Cậu đừng kích động, mình chỉ muốn biết tại sao hai người lại tách ra, nhìn anh ta không giống người bội tình bạc nghĩa.” Tiết Mạn hứng thú gặng hỏi.
“Nhìn mặt đàn ông là không đáng tin nhất!” Tần Khai Hân liếc cô một cái.
“Đàn ông chính là không đáng tin, cho nên mới phải xem mặt, chẳng lẽ cậu cho rằng bộ dạng xấu xí sẽ tốt sao? Nếu là đàn ông cặn bã, so với bề ngoài một chút quan hệ cũng không có, một khi đã như vậy, chẳng bằng tìm một người đẹp trai, cậu thấy có đúng không?”
Tần Khai Hân hoàn toàn hết chỗ nói, “Rốt cuộc cậu muốn nói cái gì?”
Tiết Mạn cợt nhả nhìn cô, “Mình chẳng phải tò mò với chuyện hai người sao, thật sự bảy năm qua anh ta một chút tin tức cũng không có?”
“Không có.” Tần Khai Hân lắc đầu.
“Vậy cậu có từng nghĩ là đi tìm anh ta hay không?”
Tìm anh? Tần Khai Hân ngẩn người, một phần ký ức chợt ùa về.
Lúc anh vừa biến mất, cô thực sự đã đi tìm, cô không biết địa chỉ cụ thể của gia đình anh, khi đó người có tiền thường sống trong tiểu khu, mỗi nhà đều độc lập, ngoài cổng tiểu khu còn có mấy bảo vệ, hơn nữa đều có đai đen, người xa lạ vừa tới họ liền nhìn như hổ rình mồi, giống như bất cứ khi nào cũng có thể lao ra cắn người.
Tần Khai Hân sợ nhất là chó, cô không dám đi vào, đành phải quanh quẩn trước tiểu khu vài ngày, có bác bảo vệ nhìn thấy cô này nào cũng đến, liền hỏi cô tìm ai.
Sau khi cô báo tên “Bùi Thần”, bác trai kia lập tức hiểu ra: “Cháu thích cậu ta sao? Ở đây có rất nhiều cô gái cũng tìm cậu ấy, nhưng mà cậu ta chẳng gặp ai, cháu nên từ bỏ ý định đi, trở về học hành cho tốt, cô gái nhỏ đừng nghĩ tới những thứ này.”
Tần Khai Hân không muốn từ bỏ, tiếp tục hỏi: “Bác à, không phải cháu tới đây gặp anh ấy, mấy ngày hôm nay anh ấy không đến trường, cháu chỉ muốn hỏi một chút là anh ấy ở nhà sao?”
Sắc mặt bảo vệ thay đổi: “Chuyện của chủ nhà tôi không thể tùy tiện nói lung tung, dù sao cháu cũng đi đi, cháu không tìm được cậu ta đâu.”
“Bác à, bác nói cho cháu biết đi, cháu xin bác!” Cô năn nỉ.
“Haizz, không phải tôi không muốn nói cho cháu, nhưng người trong nhà này rất kỳ lạ...”
Kỳ lạ? Tần Khai Hân còn muốn hỏi thêm.
Phía xa, một bảo vệ khá trẻ đột nhiên dắt chó qua đây, con chó kia nhìn thấy cô từ xa đã sủa, cô sợ tới mức xoay người bỏ chạy, cuối cùng không dám tới Bùi gia tìm anh nữa.
Nghe cô nói xong những điều này, Tiết Mạn có chút tiếc hận, “Như vậy mà cậu đã từ bỏ rồi hả? Nghe ý tứ của bảo vệ kia, nói không chừng anh ta thực sự có điều khó nói.”
“Anh ta có điều gì khó nói, mình không biết.” Tần Khai Hân hơi bực tức, “Nhưng mà anh ta chào cũng không chào một tiếng đã đi, trong trường đều nói anh ta bị đuổi học, chẳng lẽ cậu còn muốn mình mỗi ngày đều tới nhà chờ anh ta về? Hỏi anh ta vì cái gì mà bỏ đi?”
“Được rồi, đừng nóng giận nữa.” Tiết Mạn thấy cô tức giận, vội vàng an ủi.
“Mình không tức giận.” Tần Khai Hân bỗng nghiêm túc, “Mình chỉ cảm thấy chuyện gì đã qua thì cho nó qua, hiện giờ mình và anh ta không còn quan hệ, mình không muốn đi đào gốc bới rễ, cũng không muốn cùng anh ta có bất cứ quan hệ gì.”
“Chắc chắn như vậy?” Tiết Mạn mở to hai mắt.
Tần Khai Hân gật đầu, thái độ vô cùng kiên định.
“Được rồi, nhưng mà mình còn có một vấn đề.” Tiết Mạn chăm chú nhìn cô.
Tần Khai Hân đột nhiên có dự cảm xấu.
Tiết Mạn hạ giọng: “Ngày hôm qua nhìn thấy anh ta... Cậu có còn cảm giác không?”
Sữa trong cốc thủy tinh sóng sánh, tay Tần Khai Hân cầm cốc run rẩy, mặc dù tối hôm qua bị bỏng, vùng da bị tổn thương đã sớm không còn đỏ, nhưng cảm giác mềm mại ở đầu ngón tay khi anh bôi thuốc cho cô vẫn còn, nóng bỏng như bánh mì nướng Hokkaido vừa mới ra lò.
Rất muốn cắn một miếng, nhưng lại sợ phỏng miệng.
Tiết Mạn nhìn cô trầm ngâm, vốn đang rất vui vẻ, không biết tại sao bỗng nhiên thay đổi 180 độ, nói: “Thôi, mình không hỏi nữa, vấn đề còn lại là của cậu, người khác sốt ruột cũng không có tác dụng, chính cậu suy nghĩ cẩn thận thì tốt hơn.”
Tần Khai Hân nhẹ nhàng thở ra: “Mình nghĩ chúng mình sẽ không gặp lại nhau nữa đâu.”
“Vậy cũng không nhất định.”
Còn có thể gặp lại sao? Tần Khai Hân nhìn chiếc túi đựng áo tây trang, không khỏi đau đầu.
Lúc này, di động của cô bỗng vang lên.
Tần Khai Hân mở QQ, phát hiện ra Quách Tiểu Thanh thêm cô vào một nhóm mấy chục người có tên là ‘Vườn hoa hồng’.
Cô vừa đăng nhập liền có không ít người nhảy ra nói chuyện.
Kim Hạ: Bánh kem dâu tây, tiệm cafe của cô ở chỗ nào vậy, những chiếc bánh ngọt ngày hôm qua trong tiệm có bán sao?
Bánh kem dâu tây: Có. Tiệm cafe Ivory, để tôi bật định vị cho cô.
Sherry: Bánh kem dâu tây, tháng sáu sang năm tôi kết hôn, muốn đặt bàn đồ ngọt cô làm được không?
Bánh kem dâu tây: Không thành vấn đề, điện thoại của tôi là 136xxxxxxxx, có gì gọi cho tôi.
Băng Khê: Bánh kem dâu tây, đồ ngọt cô làm rất ngon, tôi là phóng viên của nhật báo ‘Mỹ thực’, tôi có thể đến phòng làm việc tìm cô trò chuyện chứ?
Bánh kem dâu tây: Vô cùng hoan nghênh, phòng làm việc của tôi ở gần vườn hoa Tân Thành, vị trí cụ thể tôi sẽ nói cho cô sau.
Lúc này, một số người trong nhóm đã thêm cô vào danh sách bạn tốt.
Vẫn là Quách Tiểu Thanh lợi hại, thoáng cái đã mang tới cho cô nhiều việc làm ăn như vậy, Tần Khai Hân nắm chặt di động mừng thầm, cuối cùng cũng quên đi những chuyện không vui trước đó.
“Làm sao vậy?” Tiết Mạn lại gần hỏi.
“Quách Tiểu Thanh thêm mình vào nhóm của họ, có rất nhiều người muốn nhờ chúng mình làm đồ ngọt, có cả phóng viên muốn phỏng vấn chúng mình nữa.”
“Thật sao? Nhóm nào thế?” Tiết Mạn cao hứng hỏi.
“Những người hỏi mình đều là phù dâu hôm qua, chắc là nhóm hôn lễ.”
Từ từ?! Nhóm hôn lễ? d,đ/l'q.đ
Tần Khai Hân giống như điện giật nghĩ đến điều gì đó, run rẩy tìm một chút thông tin về nhóm, lát sau, toàn bộ tên thành viên đều hiện lên trước mặt cô.
Trong những bức ảnh chân dung đủ loại, có một hình người đen sì lẳng lặng nằm đó, tên phía bên dưới là...
Bùi Thần!
Tay Tần Khai Hân run lên, cả người đều cứng lại.
“Cậu bị làm sao vậy, chẳng khác nào người bị sét đánh!” Tiết Mạn ở bên cạnh hỏi.
Cô không trả lời, tay chân luống cuống mở lại khung chat, địa chỉ cửa hàng, địa chỉ phòng làm việc, số di động của cô, tất cả vẫn còn lưu lại rõ ràng trong cuộc trò chuyện, ngay cả vị trí cũng có.
Tần Khai Hân thiếu chút nữa đâm đầu vào màn hình điện thoại tự sát.
Nhưng mà đây không phải thứ đáng sợ nhất, ngay khi cô đang xoắn xuýt có nên gỡ những thông tin đó xuống hay không, di động đã rung lên, lại có thêm người yêu cầu thêm cô vào danh sách bạn tốt. Cô vừa nhìn thấy, sợ tới mức vứt di động trên ghế salon.
“Cậu trúng tà à!” Tiết Mạn giúp cô nhặt di động, nhìn thấy ảnh ‘bạn mới’ là chân dung tối đen.
... Bùi Thần.
Ánh mắt Tiết Mạn sáng lên.
“Trả lại cho mình!” Tần Khai Hân sợ cô ấy chấp nhận, vội vàng đoạt lấy di động.
Không nghĩ tới bởi vì động tác quá lớn, ngón tay không cẩn thận chạm phải màn hình, tự mình ấn ‘chấp nhận’.