Ta bị Lục Hải Không đá một cước mà tỉnh. Nhìn người bên cạnh không ngừng giãy dụa, ta thở dài một tiếng: “Lại tới nữa…”
Sau khi chạy ra khỏi kinh thành, Lục Hải Không mỗi lần ngủ đều không yên, lúc ngủ thật giống như bị động kinh mà đấ người lung tung. Ta đưa tay chặn chân hắn, đợi đến khi hắn không giãy dụa nữa mới thả ra. Ánh trăng bên ngoài tiến vào cửa sổ phòng trọ, nhờ ánh trăng, ta có thể thấy trên đầu Lục Hải Không là tầng tầng mồ hôi lạnh.
Tiểu tử xấu xa này, ban ngày thì chó đội lốt người, ban đêm mới lộ nguyên hình. Cho dù thế cũng không thể mang ác mộng trong đầu bỏ đi.
Vì giấc ngủ ngon từ đây đến sáng, ta đưa tay ôm hắn vào ngực, vuốt ve đầu hắn, một lần lại một lần ghé vào tai hắn hắn bài hát ru con: “Không có việc gi không có việc gì.”
Sáng sớm hôm sau ta tỉnh lại đã thấy Lục Không Hải trong lòng mở to mắt nhìn ta. Ta ngáp một cái: “Sao không gọi ta rời giường?”
Hắn nhợt nhạt trả lời: “Buổi tối ngươi ngủ không ngon, ban ngày ta muốn cho ngươi ngủ nhiều một lát.”
Cái miệng đang ngáp của ta cứng đờ, không ngáp nổi nữa, đứa trẻ này, trong lòng hiểu biết hơn ai hết.
Trên đường mua điểm tâm, ta đứng ở quán nhỏ nói: “Cho ta bốn bánh bao.”
“Đây, hai văn tiền.” Người bán hàng rong đem giấy dầu bao bọc bánh lại, đưa tới trước mặt ta. Ta lấy túi gấm ra, mở túi nhìn vào thì sắc mặt xanh đen như nuốt con cóc, còn lại một hai bạc vụn và ba văn tiền.
Của để dành của ta a! Vốn ban đầu của ta a! Một đường đi về phương Bắc, bạc cứ như vậy mà bay đi rồi a…Tim đau đến mức ta hận không thể đào nó ra hung hăng đạp mấy phát.
Cuộc sống ở tướng phủ an nhàn thoải mái như vậy ta lại có thể từ bỏ? Ta cứ như vậy từ bỏ! Ta hận không thể hung hăng đánh bản thân hai tát tai, Tiểu Tường, ngươi nói xem ngươi đang làm cái gì! Vô tư kính dâng, vì yêu hy sinh, đây là ngươi sao? Học cái gì cao thượng, mang cái gì là khí tiết, đó là cái ngươi nên học sao, thật sao thật sao thật sao!
Trong thế giới nội tâm, ta đang lắc qua lắc lại bản thân không biết bao lần, cuối cùng khi người bán hàng rong nói ta mới phục hồi tình thần: “Cô nương, hai văn tiền.”
Thở dài một tiếng, ta lấy ra hai văn tiền đổi lấy bốn cái banh bao trắng.
Cúi đầu nhìn ánh mắt Lục Hải Không, thấy trong mắt phải của hắn đều là khói bụi, những hối hận và tức giận trong lòng đều biến mất, bất đắc dĩ cười, ta, chính là tâm địa rất tốt.
Cùng vừa đi đường cùng ăn bánh bao với Lục Hải Không, ta hỏi: “Tiểu tử, nơi này cũng là địa bàn phương Bắc rồi, chúng ta còn phải đi đến nơi nào?”
Đối mặt với câu hỏi mờ mịt của ta, Lục Hải Không lại ngạc nhiên: “Vân Tường…cái gì ngươi cũng không biết liền đi theo ta sao?”
Ta bóp bóp cái bánh bao, bĩu môi nói: “Ân, đúng vậy, ta chính là đơn thuần không hiểu thế sự, cái gì cũng không biết, thật là xin lỗi ngươi. Phong cảnh trên đường cũng không tệ, ngẫm lại ta đã đưa ngươi tới nơi, cũng nên đi thôi.”
Lục Hải Không vẫn là một đứa nhỏ, thấy ta nói như vậy thì vội vội vàng vàng túm lấy cánh tay của ta, giữ chặt trong ngực, khẩn trương nhìn ta, môi run run, một câu cũng không nói nên lời.
Tựa như dáng vẻ xẩu hổ của hắn khi bị kẹt ở đêm kia vậy.
Lúc này ta không biết Lục Hải Không trong lòng ta là như thế nào, nhưng ta biết, trong lòng đứa nhỏ này không trấn định như vẻ bề ngoài, chỉ cần tìm đúng chỗ, nói một câu là có thể đánh tan sự kiên cường của hắn.
Ta nói câu này chỉ là giận dỗi chế nhạo, nhưng với hắn quả thật là quá nặng.
Nhìn hắn một hồi lâu, ta dùng tay kia sờ sờ đầu hắn: “Lừa gạt ngươi thôi, phương Bắc xa như vậy, một mình ta trở về sẽ sợ hãi.”
Lúc này hắn mới buông lỏng tay, cật lực đè nén khủng hoảng trong lòng nói với ta: “Ta không có ghét bỏ Vân Tường, ta chỉ là cảm thấy Vân Tường phải biết, ta…” Hắn không biết nên tiếp tục giải thích cái gì, sờ lỗ tai, một chút ý tứ đầu hàng hiện lên trên mặt, vươn tay ôm lấy ta, giống như ta là cây gỗ di động cứu mạng hắn: “Sau này, ta nhất định cùng Vân Tường về nhà. Vân Tường không cần sợ.”
Tiểu tử này, từ Thiên giới đến địa phủ lại đến nhân gian ta còn chưa sợ còn sợ mấy con đường đó sao, thật là dễ lừa. Trong lòng ta nói thầm, tay đẩy đầu Lục Hải Không ra: “Ngươi ăn bánh bao thì đừng cọ loạn xạ trên người ta, miệng đầy dầu mỡ chùi hết lên ta. Phương Bắc trời lạnh, áo bông lại quý, chúng ta, chúng ta biết đổi ở đâu.”
Hai cánh tay ôm lấy ta cứng đời, đem khuôn mặt của hắn vùi càng sâu vào lòng ta: “Nhanh thôi, Vân Tường sẽ sống cuộc sống không lo cơm áo, không cần lang thang khắp nơi. Rất nhanh sẽ như vậy.”
Hắn vừa nói lời này, ta lập tức liền sầu não … Vốn dĩ ta là sống cuộc sống như vậy a!
Ba ngày sau, chúng ta đến thành thị lớn nhất phương Bắc, Lộc Lương thành, đây cũng là căn cứ quân sự lớn nhất ở biên quan. Sau khi vào thành, ta vẫn như cũ tìm một nhà trọ để dừng chân, Lục Hải Không lại túm lấy tay ta, hỏi đường người ta, tìm đến một phủ quan ở thành Đại Tây.
Ta kéo hắn lại: “Ngươi đừng nói với ta, chạy xa như vậy là muốn tới đây nộp mạng đi! Ngươi còn có thể bước vào cơ cấu triều đình sao? Không muốn sống hả?”
Lục Hải Không bất đắc dĩ: “Vân Tường, thúc phụ của ta ở trong này.”
Thì ra là đến nương nhờ người thân! Thân thích này lai lịch cũng không nhỏ, đô hộ của Đại Tây, độc bá một phương, toàn bộ phía tây bắc đều là hắn quản.
Sau này cuộc sống sẽ vui vẻ, ta mừng rỡ nghĩ, ngẩng cao đầu ưỡn ngực đi đến trước cửa lớn, Lục Hải Không bị ta kéo theo. Ta đứng trước cửa, xoa thắt lưng, lấy dáng vẻ tiểu thư tướng phủ nói: “Ai, gọi đô hộ của các ngươi ra đây.”
Thị vệ hai bên chỉ tà tà liếc mắt ta một cái, nửa phần cũng không để ý, tiếp tục đứng thẳng, giống hai pho tượng giữ cửa.
Ta nhíu mày, thầm nghĩ thúc phụ Lục Hải Không có chút bản lĩnh, có thể huấn luyện được thị vệ như thế. Ta còn muốn nói chuyên, lại bị Lục Hải Không giữ chặt, hắn lấy một cái bọc trong đó có cái gì, mở bọc vải ra thì xuất hiện màu vàng chói lọi đến đau mắt, chỉ nghe Lục Hải Không âm thanh trẻ con trầm ổn nói: “Quân lệnh đại nguyên soái thống lĩnh binh mã thiên hạ ở đây, thấy lệnh bài như thấy người, ta muốn gặp đô hộ của các ngươi.”
Ta nghiêng đầu nhìn Lục Hải Không. Thì ra mỗi ngày tiểu tử này ngủ đều ôm ngực là vì nguyên nhân này a! Cũng phải nói lại…Hắn không nói với ta trên người hắn cất giấu kim bài lợi hại như vậy, chẳng lẽ là sợ ta nổi điên rồi mang kim bài cầm đi…
Ta không thể không nói, đứa nhỏ này tuổi còn trẻ, mắt nhìn người cũng có chút tài năng.
Hai thị vệ nhìn thấy lệnh bài thì biến sắc, ánh mắt trao đổi, một người bước nhanh vào phủ, một người ôm quyền quỳ gối: “Gặp qua tướng quân. Thứ cho ty chức chậm trễ.”
“Đô hộ ở đâu?”
“Đã thông báo.”
Ta đang nghĩ còn đứng ở cửa hứng gió lạnh bao lâu, thì đã nghe từ trong cửa truyền ra tiếng bước chân vội vàng. Nghe tiếng động này, chắc là mặc áo giáp. Không bao lâu, thị vệ khi nãy đi ra, theo sau là một nam tử mặc áo giáp gỉ sét, mặt mày hắn anh tuấn, có vài phần giống với cha Lục Hải Không khi trẻ, người này chắc là thúc phụ mà Lục Hải Không nói đi.
Trong tay hắn còn cầm kiếm, mang theo mũ giáp, mồ hôi hỗn hợp với bụi đất ở trên mặt, dường như là mới vừa tỷ võ với người ta rồi vội vàng chạy đến.
Lục Hải Không bình tĩnh nhìn nam tử mặc giáp kia, ánh mắt rất nặng nề. ta không hiểu, đến đây là nương nhờ thân thích, gặp thân nhân sao lại không chạy đến mà ôm ấp một chút.
Không khí lặng im hồi lâu, cuối cùng vẫn thúc phụ đánh vỡ: “Lục Hải Không.” Hắn nặng nề gọi một tiếng.
“Thúc phụ.” Lục Hải Không chỉ nói một câu, không còn câu sau. Ta cảm thấy ống tay áo căng thẳng, cúi đầu đã thấy Lục Hải Không nắm chặt tay áo của ta, khẩn trương đến mức không dám động đậy.
Ta cẩn thận ngẫm lại, tin tức chúng ta trốn khỏi kinh thành hẳn là đã truyện khắp đại giang nam bắc. Triều đình mặt ngoài không nói, nhưng sau lưng nhất định truy đuổi chúng ta, đặc biệt là ở phương Bắc này, bởi vì người của triều đình có thể dễ dàng đoán được Lục Hải Không nhất định đến phương Bắc. Lục Hải Không nhất định cũng biết hoàn cảnh của bản thân, nhưng hắn không thể không đến, bởi vì đây là nơi duy nhất hắn có thể đến.
Lúc này người hắn gặp là thúc phụ chưa bao giờ thấy mặt, hắn hoàn toàn không biết gì về đối phương, lại muốn đem vận mệnh về sau của bản thân dựa vào nam nhân này. Hiện tại, nếu thúc phụ hắn chỉ nhà nhạt nói một câu “bắt lại”, ta cùng hắn chỉ có thể ngoan ngoãn trở về kinh thành.
Sinh tử, tất cả chỉ trong một suy nghĩ, Lục Hải Không đang đánh cuộc, nắm lấy một con đường sống.
Trong lòng bỗng nhiên thấy không sảng khoái, lựa chọn sinh tử, tìm khe hở của con đường sống ở bên trong, hắn dùng tất cả trí tuệ và dũng khí để nắm được ngày mai. Ta nắm chặt tay hắn, cùng hắn trầm mặc nhìn nam tử trên bậc thềm.
“Tâm như biển, phóng mắt nhìn trời cao. Đại ca đặt tên cho ngươi thật hay.” Thúc phụ cười ha ha, bước xuống cầu thang, một tay kéo Lục Hải Không vào lòng, vỗ lưng hắn: “Hài tử ngoan, một đường đến đây hẳn là rất mệt.”
Hai bàn tay vỗ lưng kia khiến ta kinh hãi, chỉ sợ Lục Hải Không bị hắn đánh hộc máu.
Ta cúi đầu tinh tế đánh giá thần sắc Lục Hải Không, đôi mắt hắn đỏ bừng, nước mắt đã vong quanh, nhưng không chịu rơi xuống, cắn răng nói: “Không sao. Chỉ là cha…Cha mẹ, họ…”
Thúc phụ sờ sờ đầu của hắn: “Ta biết.”
Lục Hải Không nhắm mắt, nước mắt cuối cùng cũng chảy xuống hai gò má.
Đây là lần đầu tiên hắn gặp chuyện không may mà rơi lệ trước người khác.
Trong nhất thời lòng ta lại cảm thấy mất mát, không phải vì hắn tìm được người khác để dựa vào, mà là ta đột nhiên hiểu rõ, thì ra, sau khi Tống cha mưu tính hại cả nhà đại tướng quân, Lục Hải Không đã không còn đối xử thẳng thẳn thành khẩn với Vân Tường như hồi nhỏ nữa.
Mặc dù có ỷ lại, có tôn kính, thậm chí thậm chí là yêu thích, nhưng vẫn có ngăn cách.
Đứa nhỏ này kiên cường lại yếu ớt, thông minh mà cực độ mẫn cảm.