“Ân,trò này có vẻ chơi rất vui”.
Shin Se Ki dừng trước tàu siêu tốc cách mặt đất chừng 60 thước.
Cô run rẩy khóe miệng nhìn hắn,hắn coi như không thấy ánh mắt hoảng sợ của cô,kéo cô ngồi vào ghế.
Khi cô lấy lại tinh thần thì dây an toàn đã được cài chặt,bốn phía cũng phát ra âm thanh thông báo sau 10 giây nữa sẽ bắt đầu trò chơi.
“A!!!!!!!Mau đưa tôi xuống!!!!” Cô thét lên với nhân viên công tác đang mỉm cười vẫy chào với hành khách.
“Ầm ĩ chết đi được!” Shin Se Ki che miệng cô lại “Im lặng hưởng thụ không phải tốt sao?!”
Hưởng thụ? Hắn lại còn nói đây là hưởng thụ?!
“Ai, trò chơi như thế này hẳn là Ahn Yo Seob sẽ rất thích” Hắn gợi lên khóe miệng lẩm bẩm.
Ahn Yo Seob? Đó là ai?? Cô nghiêng đầu trừng lớn mắt nhìn hắn.
“A~ Chính là tôi đã nói qua với em,tôi biết một đôi song bào thai”.
“Là đứa trẻ thích tự sát”.
…Hả?
Quả nhiên! Những người mà hắn quen biết,đều là người điên a!!!
“Three!!Two!!One!!Let’s go!!!!”
Sau tiếng thông báo, hai người ngồi một chút thì siêu tốc đã lên đến đỉnh điểm.
“…..” “Yahoo~~~~!!!”
Siêu tốc lên đến đỉnh điểm liền dừng ở đó,đầu óc cô trống rỗng,bên tai chỉ có tiếng đồ điên Shin Se Ki giơ nanh múa vuốt reo hò.
“Are you ready?” Âm thanh điện tử lại phát ra.
“Yes!!!!!!” Shin Se Ki giang hai tay hoan hô nói.
Chờ một chút!!!Ready?!Là muốn chuẩn bị cái gì?!!!
Chuyện phát sinh kế tiếp, đã trả lời cô đầy đủ a!
Siêu tốc bỗng nhiên lao xuống,cô chết lặng bám lấy lan can bảo vệ ở đằng trước,khi sắp nhắm mắt ngất đi thì siêu tốc xuống đến mặt đất.
“…..”
Nhân viên công tác vừa vỗ tay vừa tiến lại tháo đây an toàn cho hành khách.
Cảm giác trở về mặt đất,thật tốt!!!!
Cô nhũn chân đi ra khỏi ghế,đặt mông ngồi xuống đất,ôm lấy ngực hô hấp từng ngụm từng ngụm không khí.Shin Se Ki vẫn ngồi ở đó,bộ dạng giống như là đang ngủ.
Không phải chứ?! Dọa hôn mê?! Cô dựa vào! Vừa rồi ở trên siêu tốc còn một bộ dáng sinh long hoạt hổ!!!!Sao mà giờ lại còn kinh sợ hơn cô???!
Cô có chút không biết nói gì, nhân viên công tác cũng bị một màn này khiến cho không biết phải làm sao,thậm chí có người đã lấy điện thoại chuẩn bị gọi cấp cứu.
“Này!Shin Se Ki?…Uy!”Cô từ trên đất đứng lên,nắm lấy vai hắn ra sức lay.
“A!” Bỗng nhiên hắn mở mắt.
Cô thở dài nhẹ nhõm,đẩy đẩy đầu hắn một cái.
“Tôi dựa vào! Anh làm tôi sợ muốn chết!”.
Hắn mờ mịt mở to hai mắt nhìn cô,cô thấy hắn như vậy,cảm thấy có chút không thích hợp,vì thế cô cũng mở to hai mắt nhìn hắn.
“Nơi này…”Hắn nhìn bốn phía “ Là đâu?”
“…..”
“Cô…Là ai?”
“….”
Hiện tại đây là tình huống gì!!!Chỉ chơi siêu tốc thôi mà,cư nhiên chơi đến mất trí nhớ???!
“Tôi nói, Shin Se Ki xi…” Cô run run đặt tay lên trán hắn, “Anh, không có việc gì đi??!Anh không cần làm tôi sợ a!!!!”
Ngồi trên băng ghế ở khu vui chơi,hai người các cô mỗi người cầm một ly cà phê, cùng đợi cái người là “An trưởng phòng” kia.
Cô thật cẩn thận một bên uống cà phê, một bên quan sát người ngồi bên cạnh.
Tuy rằng mười phút trước trang điểm, mười phút trước vẫn là khuôn mặt này.Nhưng mà, vì sao giống như linh hồn hoàn toàn bị hoán đổi a!?
“Thiếu gia!!!” Một tiếng la đem tinh thần cô kéo về,cô quay đầu nhìn chỗ âm thanh phát ra.
“An trưởng phòng!” Người bên cạnh đứng dậy nghênh đón người đàn ông cao gầy kia.
Ân? Là “Serlock” đi cùng anh trai sinh đôi của Shin Se Ki ngày đó!
Hai người chạm mặt nhau, Shin Se Ki đứng lên cùng y nói chuyện,thỉnh thoảng dùng một ánh mắt phức tạp nhìn về phía cô.
Sau đó,Shin Se Ki liền đứng tại chỗ, người đàn ông kia mang khuôn mặt mỉm cười tiến về phía cô.
“Chào tiểu thư” Y hướng cô vươn tay.
“A…Chào anh” Cô cuống quýt đứng lên nắm tay y.
“Không biết hiện tại tiểu thư có thời gian không?Tôi muốn nói chuyện với cô một lát” An trưởng phòng vẫn nở nụ cười công thức hóa.
Cô lướt qua y nhìn về phía Shin Se Ki,mà người đó vẫn chú tâm quan sát quần áo của chính mình,không có chú ý đến cô.
“Tiểu thư?!!!”An trưởng phòng nhìn theo ánh mắt hung tợn của cô,sau đó kéo kéo tay áo cô.
“A?” Cô lấy lại tinh thần “Nga,được”.
Ngồi trong quán cà phê ấm áp,cô cầm thìa khuấy khuấy bọt trang trí trên ly trà sữa.
“Ý tứ của anh là, Shin Se Ki không…Không tồn tại?”
“Có thể nói như thế” An trưởng phòng gật gật đầu,” Bởi vì thấy tiểu thư và Se Ki tương đối thân thiết nên tôi mới nói với cô,hi vọng cô có thể giữ bí mật chuyện này”.
“Dù sao…Thiếu gia là người nối nghiệp tương lai của tập đoàn”.
“Hiện tại chúng tôi đang tìm bác sĩ giỏi để tiến hành trị liệu”.
“Tuy rằng nói như vậy có chút tàn nhẫn,nhưng mà,cho dù tiểu thư và Se Ki có quan hệ rất tốt,cũng nên dừng ở đây thôi!”
“….” Cô trầm mặc một lát,sau đó ngẩng đầu nhìn An trưởng phòng.
“Vừa rồi anh nói…Cha Do Hyun là bị làm sao?”
“D.I.D,cũng chính là nhân cách phân liệt,đây là kết quả bước đầu chẩn đoán,chúng tôi cũng đang suy nghĩ biện pháp liên hệ với bác sĩ Scow Field để trị liệu cho thiếu gia”.
Cô gật gật đầu,trầm mặc cúi đầu uống một ngụm trà sữa.
“Kia…Trước hết tôi xin cáo từ.Hi vọng tiểu thư có thể giúp chúng tôi giữ bí mật”.
Mang một tâm trạng phức tạp trở về nhà,Chang Geum đang ngồi ở sofa xem tivi vẫy vẫy tay với cô. Cô kéo bước chân đi qua ngồi xuống bên cạnh cô nàng,Chang Geum nhìn biểu cảm của cô không thích hợp,nhanh chóng hỏi cô “Này, Shin Se Ki đã làm gì với cậu???”
“Ai” Cô thở dài, ôm lấy tay cô nàng.
“Chang Geum à….Cậu nói,nếu có một ngày cậu phát hiện, kỳ thật tớ không tồn tại trên đời này,cậu sẽ nghĩ sao?”
“…..” Chang Geum hiển nhiên bị vấn đề này của cô làm cho mơ hồ.
“Quên đi, cậu sẽ không hiểu được”.Cô buông tay Chang Geum ra, dưới ánh mắt mờ mịt của cô nàng đi vào phòng.
Trở lại phòng,cô mềm nhũn ngã trên giường lớn,nghĩ nghĩ, lấy kính râm của Shin Se Ki từ túi áo ra.
Rõ ràng là một người thật,thế nào mà lại trở thành giả tưởng?
~~~~~~Ta là đường phân cách rối rắm~~~~~~
Chang Geum cùng với bạn trai mới ra ngoài xem phim,trước khi ra cửa còn ngàm dặn vạn dặn,nếu cô không có chuyện gì bất đắc dĩ tuyệt đối không được gọi cho cô nàng.Đối với loại người trọng sắc khinh bạn này,cô cảm thấy thực đau lòng a!
Nhàm chán vô nghĩa xem xong bộ phim hoạt hình mới nhất,nghĩ nghĩ,vẫn quyết định ra cửa đi dạo một vòng.
Vừa mới tiến vào trung tâm thương mại dưới lòng đất mà cô và Chang Geum thường đến,liền nghe thấy một trận ồn ào từ một cửa hàng truyền ra.Tò mò đi qua xem,liền thấy một bóng lưng quen thuộc,đang chống tay vào hông cùng bác gái bán hàng lớn tiếng tranh luận.
“Tôi nói này, bác đến cùng có nghe hiểu lời tôi nói không a!!!”
“What are you talking about?” (Quý khách đang nói về cái gì?) Nhân viên cửa hàng dáng người đầy đặn nhíu mày hỏi.
“Nha! Tôi nói này, đến cùng thì bác có nghe hiểu không a!! Tôi muốn cái váy ren ngắn màu hồng nhạt này!”
…..
“Này…Shin Se Ki?” Cô chọc chọc vào lưng hắn.
“Hả?” Một thân đồ hồng nhạt,gương mặt dặm phấn tô son hiện ra trước mắt cô.
“Má ơi!” Cô che ngực kinh hô một tiếng “ Anh anh anh….Anh,Cha Do Hyun?”
“Ai nha,cô biết Cha Do Hyun a!!!!Ha ha!!!”Hắn kinh hỉ bắt lấy tay cô,đem cô kéo tới trước mặt nhân viên cửa hàng.
“Cô tới rất đúng lúc, bác gái này nghe không hiểu tôi nói gì a!”
“Đương nhiên, anh nói tiếng Hàn với người Mĩ,bác ấy làm sao hiểu được!” Cô không còn gì để nói.
“Ai nha, tôi mặc kệ,cô giúp tôi nói với bác ấy,tôi muốn mua cái váy ren ngắn màu hồng nhạt kia!”
“….”
“Mau nói đi~~~”
Cô nhìn người đàn ông trước mắt lắc lắc cánh tay cô làm nũng,nháy mắt cảm thấy lạnh buốt sống lưng.
“Vì sao…Anh lại dùng giọng điệu này nói chuyện?!”
“Cái gì, a u, cô mau mua cho người ta được không!!!?”
“….Anh mua cái này,làm cái gì?”
“Mặc a!”
“Nhưng mà…Đây là một cái váy!”
“Bằng thừa, chả lẽ nó là một cái quần à?!” Hắn chớp chớp mắt vài cái với cô,thoạt nhìn cực kì thiên chân khả ái ( ngây thơ đáng yêu).
Bỗng nhiên nhớ tới ngày đó An trưởng phòng nói với cô Cha Do Hyun là D.I.D….
“Cái kia…” Cô run rẩy khóe miệng mở miệng “Anh là ai a?”
“Hừ ~ ~ ” Hắn bĩu môi nhìn như bất đắc dĩ hô một cái,sau đó đem tóc vuốt ra sau tai.
“Yo Na, Ahn Yo Na!”
“…..” Cô khẩn trương nuốt nước miếng, “ Cho nên, anh là con gái?”
“Ân.Ai nha cái người này thật là phiền!Thôi đi, dù sao tôi cũng không phải là rất thích cái váy này”.Dứt lời hắn buông tay cô ra, xoay người đi ra cửa.
“Chờ, chờ một chút!” Cô cuống quýt đuổi theo.
Hắn dừng chân một chút,sau đó thật không kiên nhẫn xoay người nhìn cô.
“Cái gì?Lại như thế nào?Con nhóc xấu xí này sao mà nói nhiều như vậy a, thật sự là ầm ĩ chết ầm ĩ chết ầm ĩ chết!!!!”
Cô hóa đá tại chỗ nhìn hắn,không tự chủ tưởng tượng ra cảnh Shin Se Ki cũng nói những lời làm nũng như vậy….
“Phốc…” Cô bị ý nghĩ của chính mình làm cho bật cười lên tiếng. Ahn Yo Na ở đối diện nhìn cô,trợn trắng mắt.
“A!” Đột nhiên, hắn nhanh tay lấy xuống băng đô hình tai mèo trên đầu cô.
“Thật đẹp a ~ Cho tôi đi!!!” Dứt lời, hắn đeo băng đô lên đầu.
Từ trong túi lấy ra một cái gương nhỏ,hắn soi soi chiếu chiếu,sau đó vừa lòng cảm thán một câu “Oa ~ Thật đáng yêu ~”
“Cô cảm thấy thế nào? Rất đáng yêu đi?!”
“…..”
“Thế nào lại không nói chuyện?” Hắn lắc lắc vai cô.
“…Đáng yêu”.