" Thì ra năng lực của anh chỉ có như vậy?" Yêu mị mà liếm đôi môi sưng đỏ xinh đẹp, cô ngờ vực liếc anh một cái. "Được rồi! Anh có thể đi rồi." Cô vươn tay cầm lấy điện thoại bên cạnh. Tề Thiên Kiêu nhìn động tác của cô, mày bất giác nhăn lại, "Cô muốn làm gì?" An Bối Nhã không để ý tới anh, trực tiếp bấm số, chờ kết nối xong mới mở miệng "Xin chào! David, anh-- " Cạch! Điện thoại bị ngắt kết nối. Cô cười, yếu ớt nâng mắt, không chút bất ngờ nhìn con ngươi đen lạnh lẽo sâu thẳm "Làm sao vậy?" Vẻ mặt của cô vừa vô tội vừa khờ dại. Bóng đen cao lớn bao phủ cô, Tề Thiên Kiêu nghiêm mặt lạnh lùng, tay anh phủ lên đoá hoa thầm kín, ngón tay đâm vào tiểu huyệt ướt át, thanh âm rét lạnh, cơ hồ khinh bỉ nói "Cô thật dâm đãng." "Đúng vậy nhỉ!" Cô không quan tâm đến lời bình luận của anh, ngón tay nắm lấy cà vạt, kéo anh xuống, môi gần như dán vào anh. "Có điều, hiện tại tôi không muốn dâm đãng với anh." Nói xong, lập tức đẩy anh ra, cô nhảy xuống khỏi bàn, không quan tâm bản thân đang trần trụi, cô đi về phía tủ rượu, rót cho mình một ly. Dựa vào tủ rượu, An Bối Nhã nhấm nháp ly vang đỏ ngọt ngào, như một bà hoàng, cao ngạo mà nhìn anh. "Còn chưa đi sao? Hay là anh muốn thưởng thức tôi ân ái cùng nam nhân khác?" Cô buồn rầu cau mày, "Nhưng tôi không muốn bị người ta thấy đông cung tú đâu! ( kiểu chương trình..... e hèm..... ấy)Cho nên..." Cô phất tay xua anh, như muốn đuổi một con cún, "Đi mau." Tề Thiên Kiêu trừng mắt với cô. Đối mặt với cái nhìn chòng chọc của anh, cô vẫn coi như không, rượu vang đỏ khẽ chảy xuống cánh môi, nhỏ giọt xuống ngực, tiếp tục thong thả trượt xuống. Anh nhìn chằm chằm chất lỏng lưu lạc kia, nhìn thân thể mềm mại mới nãy anh còn chiếm giữ, nơi thầm kín xinh đẹp vẫn ướt át, mật dịch vẫn không ngừng từ tiểu huyệt chảy xuống. Toàn thân cô tất cả đều là dấu vết anh lưu lại, vừa rồi còn rên rỉ ở dưới thân anh, như một yêu nữ truỵ lạc, quấn chặt lấy anh. Mà hiện tại, cô vẫn chưa hài lòng, khiêu chiến tôn nghiêm đàn ông của anh, chuẩn bị tìm gã đàn ông khác -- bởi vì, anh chưa làm cô thỏa mãn. Không một người đàn ông nào có thể chịu được loại vũ nhục này, biết rõ là cô cố tình, nhưng Tề Thiên Kiêu vẫn bị cô chọc giận. Cô luôn hiểu được làm thế nào để khiêu khích lửa giận của anh, dùng dáng vẻ tươi cười của cô, dùng ánh mắt của cô, dùng tất cả mọi thứ của cô, người phụ nữ này -- khiến người ta hoàn toàn căm giận. Anh nới lỏng cà vạt, bước về hướng cô. Muốn chơi đúng không? Anh theo hầu. Nhìn trong mắt anh toát ra lửa giận, An Bối Nhã nhướng mày, cô lánh về bên cạnh, né tránh đôi tay đang đưa tới của anh, "Tránh ra, tôi không muốn chơi đùa với anh." "Tùy theo cô sao?" Tề Thiên Kiêu thô bạo bắt lấy cô, chén rượu trên tay cô rơi xuống, rượu đỏ chảy tràn trên sàn, cũng không ai để ý. Môi cô bị lấp kín, người đàn ông tách hai chân cô ra, dục vọng nam tính sớm đã bừng bừng phấn chấn đặt nơi đóa hoa, mông hẹp đột nhiên rất thẳng, lách vào nơi trơn mềm, dùng sức thẳng tiến tiểu huyệt. "Đừng..." Cô hừ nhẹ, đôi tay nhỏ bé nắm lấy áo sơ mi của anh, dùng sức lôi kéo, mặc dù không thể xé rách áo sơ mi của anh, nhưng cũng khiến những chiếc cúc áo rơi vãi trên mặt đất. Anh xé bỏ lễ phục của cô, đây chỉ là có qua có lại mới toại lòng nhau. Bàn tay nhỏ bé lành lạnh vỗ về cơ ngực cường tráng, hàm răng gặm cắn môi dưới anh, trả lễ lại việc anh vừa mới cắn môi cô. Cô không quay về bữa tiệc được, anh cũng đừng hi vọng xuất hiện ở đó. Tề Thiên Kiêu híp mắt, sự ngang bướng trong mắt cô gợi lên ham muốn chinh phục của đàn ông, anh rút ra, bàn tay siết lấy bên mông, hướng lên trên đụng chạm hoa tâm. Cô không cam chịu yếu thế, xoay thắt lưng thả lỏng hông, khi anh tiến tới tận cùng cũng như lùi xuống, mị thịt hút quyện dục vọng nam tính, ma sát sảng khoái nóng rực. Bọn họ giống như hai dã thú, dùng thân thể cắn xé lẫn nhau, miệng lưỡi giao triền, nước miếng chảy xuôi, bọn họ không có thời gian rảnh rỗi tranh luận, chỉ dùng sức lực mà cuốn lấy đối phương. Ướt át của cô bao lấy anh, lửa nóng của anh chiếm lĩnh cô, mồ hôi theo da thịt tuôn ra, nơi giao hợp phát ra tiếng nước dính dấp. "Tề, anh ở đây à?" Đột nhiên, cửa phòng mở ra. Hai người dừng động tác lại, tủ rượu che khuất bóng dáng của bọn họ, làm người đứng ở của nhìn không thấy bọn họ, nhưng mà nếu tiến tới thì sẽ không như vậy. An Bối Nhã khẽ cắn môi anh, mắt đẹp ẩn chứa nét quyến rũ. "Thế nào? Là Lina." Cô khẽ thì thầm, hai chân lại càng siết chạt hơn, mông cong khẽ mở, đóa hoa non nớt chặt chẽ cắn chặt dục vọng nam tính. Tề Thiên Kiêu nhịn khát vọng muốn kêu lên xuống, nhìn ý cười cố tình trong mắt cô, bàn tay chế trụ mông tròn, dục vọng nam tính hung hăng hướng lên tận cùng chơi đùa, nhẹ nhàng chậm chạp mà mãnh liệt va chạm hoa tâm ở chỗ sâu nhất. An Bối Nhã dùng sức cắn môi, nhịn tiếng rên rỉ, đầu ngón tay lại vì khoái cảm mà cắm thật sâu vào vai anh. Anh xấu xa mân môi, không buông tha cô, tiếp tục đưa tới, khiêu khích thân thể của cô. An Bối Nhã vòng tay ôm anh thật chặt, dứt khoát há mồm cắn bên cổ anh, mông tròn cũng hư hỏng mà vặn vẹo, nghênh đón động tác của anh. "Tề?" Lina chuẩn bị đi vào phòng. "Tiểu thư Lina." Cole đúng lúc xuất hiện, "Sao ngài lại ở chỗ này?" "Cole, ông có biết Tề đi đâu không?" "Thiếu gia vừa mới nhận được một cuộc điện thoại quan trọng, tạm thời phải rời đi trước, cậu ấy phân phó tôi thông báo cho ngài, còn dặn tôi thiết đãi ngài thật tốt." "Thì ra là vậy." Lina cười nói. "Đúng vậy, thật sự rất xấu hổ, Vậy mời tiểu thư Lina đi theo tôi."Cole cung kính nói, ông lặng lẽ đóng cửa lại, tầm mắt từ đầu đến cuối cũng chưa nhìn vào trong. Mà trong phòng hai người sớm đã quên đi tất cả, lửa dục đốt cháy bọn họ, đến tận khoảnh khắc cuối cùng, bọn họ run lên, hai mắt nhìn nhau, miệng lưỡi giao triền, điên cuồng mà đòi hỏi, vẫn muốn chiếm đoạt đối phương, dục vọng mới biến mất lại bắt đầu, thật lâu không ngớt... An Bối Nhã biết, thứ Tề Thiên Kiêu muốn ở cô -- chỉ giới hạn ở tình dục. Từ trước đến nay thể xác hai người bọn họ phối hợp khăng khít, anh biết làm gì để khiêu khích cô, cô biết rõ trêu chọc anh thế nào, họ quen thuộc với thân thể của nhau. Mà tâm hồn vẫn thật xa xôi. Tuyệt đối không thể so với sự gần gũi giữa anh và Lina. Ăn kem, cô đọc những bài báo của các tạp chí bát quái, trang bìa chính là một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ, nam tuấn tú, nữ xinh đẹp, cùng đứng bên nhau, tựa như câu chuyện cổ tích của hoàng tử và công chúa. Cô nhìn tấm ảnh của anh, mà anh, cúi đầu nhìn Lina, vẻ mặt lạnh lùng từ trước đến nay đang giữ một nét cười hiếm thấy. Anh tới New York công tác, còn có mỹ nữ theo cùng, thật sự là thoải mái ha! Một đôi tay che kín tấm ảnh. "Đừng nhìn, cái này có gì đẹp sao?" Y Ti cuộn tạp chí lại, dùng sức quăng vào sọt rác. "Xem cũng không tồi đâu! Tuấn nam mỹ nữ đứng cùng nhau, thực là cảnh đẹp ý vui." An Bối Nhã cắn thìa, vẫn cười thảnh thơi. "Bối Nhã? An!" Y Ti chống nạnh trừng cô, "Cậu quả thực là. . ." Cô tức giận đến mức không biết nên nói sao, cô hoàn toàn không hiểu Bối Nhã đang suy nghĩ cái gì. Nó rõ ràng thích Tề Thiên Kiêu, hai người còn phát sinh quan hệ, nhưng Tề Thiên Kiêu lại chỉ cư xử với nó lãnh đạm, thậm chí tin tức phong lưu một đống, hiện tại người yêu mới chính là Lina, bây giờ tất cả tin tức bát quái đều trên báo, gia thế bối cảnh hai người tương xứng như hoàng tử và công chúa, chuyện tốt không còn xa. Nhìn đến những bát quái này, cô lo lắng đến muốn chết, sợ Bối Nhã đau lòng khổ sở, cho nên đặc biệt bay đến Scotland trông nom nó, không nghĩ rằng nó lại bày ra một dáng vẻ điềm tĩnh. . . Không, với cá tính của Bối Nhã, nhất định là giả vờ, nó mà đau lòng khổ sở, cũng sẽ không để cho người khác biết, tính cách của nó chính là kiên cường như vậy. Y Ti nhịn không được mà lo lắng cho bạn thân, "Bối Nhã, đừng thích hắn ta, nhiều đàn ông theo đuổi cậu như vậy, sao nhất định phải là Tề Thiên Kiêu kia chứ?" Theo quan điểm của cô, tên kia căn bản là chẳng đáng để Bối Nhã thích, cô thật sự không hiểu, Bối Nhã yêu thương hắn vì cái gì? Đúng, bộ dạng Tề Thiên Kiêu trông rất đẹp mắt, có dáng điệu của quý tộc, anh tuấn nhiều tiền, khiến phụ nữ động tâm, nhưng hắn đối xử với Bối Nhã không tốt một chút nào, hơn nữa hắn còn rất ghét Bối Nhã. Với cá tính của Bối Nhã, loại đàn ông mắt mọc trên đỉnh đầu này, nó vốn sẽ không thích, vậy mà nó đã yêu. Bối Nhã nói với cô, nó vừa gặp đã yêu. Trời ơi! Cô không thể tin được Bối Nhã luôn luôn lý trí, thế mà lại có lúc yêu từ cái nhìn đầu tiên, hơn nữa đối tượng còn là một người căm hận nó khủng khiếp. Hai người là chị em tốt, Bối Nhã có gì đều nói với cô, đương nhiên cả việc nó không được hoan nghênh trong dinh thự của Tề gia. Thậm chí đã ở đó bốn năm, Bối Nhã vẫn cứ cô độc. "Y Ti, đừng lo lắng cho mình, mình ổn mà." Đối với sự quan tâm của bạn tốt, An Bối Nhã đau khổ trong lòng, nhưng cô thật sự không sao. Suy cho cùng, những bài báo này trước khi chết cô cũng xem rồi, muốn đau lòng cũng đã đau lòng rồi, cô được tái sinh, so với bất kì ai khác đều hiểu được đau lòng là chuyện vô ích. Cô trước kia, chỉ có thể kín đáo quan tâm tới chuyện của anh, bởi vì anh căm ghét, bởi vì anh kiêu ngạo, cô cũng chưa từng chung sống hòa bình với anh. Mỗi khi đối thoại, lời nói luôn lạnh nhạt, liều mạng xem ai thắng ai thua, anh châm chọc khiêu khích, cô ăn nói lanh lợi, lúc nào cũng chia tay trong cụt hứng. Cho dù hối hận, cô cũng chẳng biểu lộ ra mặt. Cô chỉ có thể len lén nhìn anh, giống như con ngốc, đối mặt với anh, đối mặt với tình yêu, cô nhát gan không dám tiến lên một bước, không giống cá tính của An Bối Nhã cô chút nào. Mà hiện tại, cô không như thế, cũng không muốn lại khiến mình có cơ hội hối hận. Cho dù hiện tại anh và Lina ở bên nhau thì sao? Chỉ cần hai người vẫn chưa kết hôn, cô vẫn còn cơ hội, hơn nữa... Cô không cho rằng anh thực sự thờ ơ với cô. Mỗi lần hai người giằng co đến một giới hạn nào đó, anh sẽ rời khỏi Scotland, sau đó, cô sẽ chứng kiến hàng đống vụ bê bối của anh. Làm cho cô có chút ảo giác, hình như anh đang cố tình gây chuyện để cho cô thấy. Xúc một miếng kem, An Bối Nhã há miệng ăn, chocolate ngọt lạnh làm đầu óc cô nguội mát, cũng làm tâm tư luống cuống nóng nảy của cô bình tĩnh trở lại - được rồi! Cô phải thừa nhận, cho dù đã trải qua cái việc nặng nề này một lần, khi nhìn tạp chí, cô vẫn bị tổn thương. Aizz! Bất kể trước khi tái sinh hay sau khi tái sinh, số phận của An Bối Nhã cô là thua trong tay Tề Thiên Kiêu mà. "Bối Nhã, cậu đang suy nghĩ gì vậy?" Y Ti lo lắng nhìn cô. Còn nói không sao, thậm chí còn thất thần như vậy. "Không có gì." Biết Y Ti vẫn lo lắng, An Bối Nhã vỗ vỗ vai cô ấy, "Này, ăn kem đi. Cậu hiếm khi tới Scotland, chúng ta dạo chơi ở Edinburgh nha. Cậu phải ở thêm vài ngày, mình sẽ đưa cậu đi chơi khắp chốn." Cô cười, đôi mắt cong cong, tìm không thấy một chút muộn phiền. Trò chơi bốn năm qua, cô nghĩ, đã đến lúc nên chậm rãi thu lưới rồi.
" Thì ra năng lực của anh chỉ có như vậy?" Yêu mị mà liếm đôi môi sưng đỏ xinh đẹp, cô ngờ vực liếc anh một cái. "Được rồi! Anh có thể đi rồi." Cô vươn tay cầm lấy điện thoại bên cạnh. Tề Thiên Kiêu nhìn động tác của cô, mày bất giác nhăn lại, "Cô muốn làm gì?" An Bối Nhã không để ý tới anh, trực tiếp bấm số, chờ kết nối xong mới mở miệng "Xin chào! David, anh-- " Cạch! Điện thoại bị ngắt kết nối. Cô cười, yếu ớt nâng mắt, không chút bất ngờ nhìn con ngươi đen lạnh lẽo sâu thẳm "Làm sao vậy?" Vẻ mặt của cô vừa vô tội vừa khờ dại. Bóng đen cao lớn bao phủ cô, Tề Thiên Kiêu nghiêm mặt lạnh lùng, tay anh phủ lên đoá hoa thầm kín, ngón tay đâm vào tiểu huyệt ướt át, thanh âm rét lạnh, cơ hồ khinh bỉ nói "Cô thật dâm đãng." "Đúng vậy nhỉ!" Cô không quan tâm đến lời bình luận của anh, ngón tay nắm lấy cà vạt, kéo anh xuống, môi gần như dán vào anh. "Có điều, hiện tại tôi không muốn dâm đãng với anh." Nói xong, lập tức đẩy anh ra, cô nhảy xuống khỏi bàn, không quan tâm bản thân đang trần trụi, cô đi về phía tủ rượu, rót cho mình một ly. Dựa vào tủ rượu, An Bối Nhã nhấm nháp ly vang đỏ ngọt ngào, như một bà hoàng, cao ngạo mà nhìn anh. "Còn chưa đi sao? Hay là anh muốn thưởng thức tôi ân ái cùng nam nhân khác?" Cô buồn rầu cau mày, "Nhưng tôi không muốn bị người ta thấy đông cung tú đâu! ( kiểu chương trình..... e hèm..... ấy)Cho nên..." Cô phất tay xua anh, như muốn đuổi một con cún, "Đi mau." Tề Thiên Kiêu trừng mắt với cô. Đối mặt với cái nhìn chòng chọc của anh, cô vẫn coi như không, rượu vang đỏ khẽ chảy xuống cánh môi, nhỏ giọt xuống ngực, tiếp tục thong thả trượt xuống. Anh nhìn chằm chằm chất lỏng lưu lạc kia, nhìn thân thể mềm mại mới nãy anh còn chiếm giữ, nơi thầm kín xinh đẹp vẫn ướt át, mật dịch vẫn không ngừng từ tiểu huyệt chảy xuống. Toàn thân cô tất cả đều là dấu vết anh lưu lại, vừa rồi còn rên rỉ ở dưới thân anh, như một yêu nữ truỵ lạc, quấn chặt lấy anh. Mà hiện tại, cô vẫn chưa hài lòng, khiêu chiến tôn nghiêm đàn ông của anh, chuẩn bị tìm gã đàn ông khác -- bởi vì, anh chưa làm cô thỏa mãn. Không một người đàn ông nào có thể chịu được loại vũ nhục này, biết rõ là cô cố tình, nhưng Tề Thiên Kiêu vẫn bị cô chọc giận. Cô luôn hiểu được làm thế nào để khiêu khích lửa giận của anh, dùng dáng vẻ tươi cười của cô, dùng ánh mắt của cô, dùng tất cả mọi thứ của cô, người phụ nữ này -- khiến người ta hoàn toàn căm giận. Anh nới lỏng cà vạt, bước về hướng cô. Muốn chơi đúng không? Anh theo hầu. Nhìn trong mắt anh toát ra lửa giận, An Bối Nhã nhướng mày, cô lánh về bên cạnh, né tránh đôi tay đang đưa tới của anh, "Tránh ra, tôi không muốn chơi đùa với anh." "Tùy theo cô sao?" Tề Thiên Kiêu thô bạo bắt lấy cô, chén rượu trên tay cô rơi xuống, rượu đỏ chảy tràn trên sàn, cũng không ai để ý. Môi cô bị lấp kín, người đàn ông tách hai chân cô ra, dục vọng nam tính sớm đã bừng bừng phấn chấn đặt nơi đóa hoa, mông hẹp đột nhiên rất thẳng, lách vào nơi trơn mềm, dùng sức thẳng tiến tiểu huyệt. "Đừng..." Cô hừ nhẹ, đôi tay nhỏ bé nắm lấy áo sơ mi của anh, dùng sức lôi kéo, mặc dù không thể xé rách áo sơ mi của anh, nhưng cũng khiến những chiếc cúc áo rơi vãi trên mặt đất. Anh xé bỏ lễ phục của cô, đây chỉ là có qua có lại mới toại lòng nhau. Bàn tay nhỏ bé lành lạnh vỗ về cơ ngực cường tráng, hàm răng gặm cắn môi dưới anh, trả lễ lại việc anh vừa mới cắn môi cô. Cô không quay về bữa tiệc được, anh cũng đừng hi vọng xuất hiện ở đó. Tề Thiên Kiêu híp mắt, sự ngang bướng trong mắt cô gợi lên ham muốn chinh phục của đàn ông, anh rút ra, bàn tay siết lấy bên mông, hướng lên trên đụng chạm hoa tâm. Cô không cam chịu yếu thế, xoay thắt lưng thả lỏng hông, khi anh tiến tới tận cùng cũng như lùi xuống, mị thịt hút quyện dục vọng nam tính, ma sát sảng khoái nóng rực. Bọn họ giống như hai dã thú, dùng thân thể cắn xé lẫn nhau, miệng lưỡi giao triền, nước miếng chảy xuôi, bọn họ không có thời gian rảnh rỗi tranh luận, chỉ dùng sức lực mà cuốn lấy đối phương. Ướt át của cô bao lấy anh, lửa nóng của anh chiếm lĩnh cô, mồ hôi theo da thịt tuôn ra, nơi giao hợp phát ra tiếng nước dính dấp. "Tề, anh ở đây à?" Đột nhiên, cửa phòng mở ra. Hai người dừng động tác lại, tủ rượu che khuất bóng dáng của bọn họ, làm người đứng ở của nhìn không thấy bọn họ, nhưng mà nếu tiến tới thì sẽ không như vậy. An Bối Nhã khẽ cắn môi anh, mắt đẹp ẩn chứa nét quyến rũ. "Thế nào? Là Lina." Cô khẽ thì thầm, hai chân lại càng siết chạt hơn, mông cong khẽ mở, đóa hoa non nớt chặt chẽ cắn chặt dục vọng nam tính. Tề Thiên Kiêu nhịn khát vọng muốn kêu lên xuống, nhìn ý cười cố tình trong mắt cô, bàn tay chế trụ mông tròn, dục vọng nam tính hung hăng hướng lên tận cùng chơi đùa, nhẹ nhàng chậm chạp mà mãnh liệt va chạm hoa tâm ở chỗ sâu nhất. An Bối Nhã dùng sức cắn môi, nhịn tiếng rên rỉ, đầu ngón tay lại vì khoái cảm mà cắm thật sâu vào vai anh. Anh xấu xa mân môi, không buông tha cô, tiếp tục đưa tới, khiêu khích thân thể của cô. An Bối Nhã vòng tay ôm anh thật chặt, dứt khoát há mồm cắn bên cổ anh, mông tròn cũng hư hỏng mà vặn vẹo, nghênh đón động tác của anh. "Tề?" Lina chuẩn bị đi vào phòng. "Tiểu thư Lina." Cole đúng lúc xuất hiện, "Sao ngài lại ở chỗ này?" "Cole, ông có biết Tề đi đâu không?" "Thiếu gia vừa mới nhận được một cuộc điện thoại quan trọng, tạm thời phải rời đi trước, cậu ấy phân phó tôi thông báo cho ngài, còn dặn tôi thiết đãi ngài thật tốt." "Thì ra là vậy." Lina cười nói. "Đúng vậy, thật sự rất xấu hổ, Vậy mời tiểu thư Lina đi theo tôi."Cole cung kính nói, ông lặng lẽ đóng cửa lại, tầm mắt từ đầu đến cuối cũng chưa nhìn vào trong. Mà trong phòng hai người sớm đã quên đi tất cả, lửa dục đốt cháy bọn họ, đến tận khoảnh khắc cuối cùng, bọn họ run lên, hai mắt nhìn nhau, miệng lưỡi giao triền, điên cuồng mà đòi hỏi, vẫn muốn chiếm đoạt đối phương, dục vọng mới biến mất lại bắt đầu, thật lâu không ngớt... An Bối Nhã biết, thứ Tề Thiên Kiêu muốn ở cô -- chỉ giới hạn ở tình dục. Từ trước đến nay thể xác hai người bọn họ phối hợp khăng khít, anh biết làm gì để khiêu khích cô, cô biết rõ trêu chọc anh thế nào, họ quen thuộc với thân thể của nhau. Mà tâm hồn vẫn thật xa xôi. Tuyệt đối không thể so với sự gần gũi giữa anh và Lina. Ăn kem, cô đọc những bài báo của các tạp chí bát quái, trang bìa chính là một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ, nam tuấn tú, nữ xinh đẹp, cùng đứng bên nhau, tựa như câu chuyện cổ tích của hoàng tử và công chúa. Cô nhìn tấm ảnh của anh, mà anh, cúi đầu nhìn Lina, vẻ mặt lạnh lùng từ trước đến nay đang giữ một nét cười hiếm thấy. Anh tới New York công tác, còn có mỹ nữ theo cùng, thật sự là thoải mái ha! Một đôi tay che kín tấm ảnh. "Đừng nhìn, cái này có gì đẹp sao?" Y Ti cuộn tạp chí lại, dùng sức quăng vào sọt rác. "Xem cũng không tồi đâu! Tuấn nam mỹ nữ đứng cùng nhau, thực là cảnh đẹp ý vui." An Bối Nhã cắn thìa, vẫn cười thảnh thơi. "Bối Nhã? An!" Y Ti chống nạnh trừng cô, "Cậu quả thực là. . ." Cô tức giận đến mức không biết nên nói sao, cô hoàn toàn không hiểu Bối Nhã đang suy nghĩ cái gì. Nó rõ ràng thích Tề Thiên Kiêu, hai người còn phát sinh quan hệ, nhưng Tề Thiên Kiêu lại chỉ cư xử với nó lãnh đạm, thậm chí tin tức phong lưu một đống, hiện tại người yêu mới chính là Lina, bây giờ tất cả tin tức bát quái đều trên báo, gia thế bối cảnh hai người tương xứng như hoàng tử và công chúa, chuyện tốt không còn xa. Nhìn đến những bát quái này, cô lo lắng đến muốn chết, sợ Bối Nhã đau lòng khổ sở, cho nên đặc biệt bay đến Scotland trông nom nó, không nghĩ rằng nó lại bày ra một dáng vẻ điềm tĩnh. . . Không, với cá tính của Bối Nhã, nhất định là giả vờ, nó mà đau lòng khổ sở, cũng sẽ không để cho người khác biết, tính cách của nó chính là kiên cường như vậy. Y Ti nhịn không được mà lo lắng cho bạn thân, "Bối Nhã, đừng thích hắn ta, nhiều đàn ông theo đuổi cậu như vậy, sao nhất định phải là Tề Thiên Kiêu kia chứ?" Theo quan điểm của cô, tên kia căn bản là chẳng đáng để Bối Nhã thích, cô thật sự không hiểu, Bối Nhã yêu thương hắn vì cái gì? Đúng, bộ dạng Tề Thiên Kiêu trông rất đẹp mắt, có dáng điệu của quý tộc, anh tuấn nhiều tiền, khiến phụ nữ động tâm, nhưng hắn đối xử với Bối Nhã không tốt một chút nào, hơn nữa hắn còn rất ghét Bối Nhã. Với cá tính của Bối Nhã, loại đàn ông mắt mọc trên đỉnh đầu này, nó vốn sẽ không thích, vậy mà nó đã yêu. Bối Nhã nói với cô, nó vừa gặp đã yêu. Trời ơi! Cô không thể tin được Bối Nhã luôn luôn lý trí, thế mà lại có lúc yêu từ cái nhìn đầu tiên, hơn nữa đối tượng còn là một người căm hận nó khủng khiếp. Hai người là chị em tốt, Bối Nhã có gì đều nói với cô, đương nhiên cả việc nó không được hoan nghênh trong dinh thự của Tề gia. Thậm chí đã ở đó bốn năm, Bối Nhã vẫn cứ cô độc. "Y Ti, đừng lo lắng cho mình, mình ổn mà." Đối với sự quan tâm của bạn tốt, An Bối Nhã đau khổ trong lòng, nhưng cô thật sự không sao. Suy cho cùng, những bài báo này trước khi chết cô cũng xem rồi, muốn đau lòng cũng đã đau lòng rồi, cô được tái sinh, so với bất kì ai khác đều hiểu được đau lòng là chuyện vô ích. Cô trước kia, chỉ có thể kín đáo quan tâm tới chuyện của anh, bởi vì anh căm ghét, bởi vì anh kiêu ngạo, cô cũng chưa từng chung sống hòa bình với anh. Mỗi khi đối thoại, lời nói luôn lạnh nhạt, liều mạng xem ai thắng ai thua, anh châm chọc khiêu khích, cô ăn nói lanh lợi, lúc nào cũng chia tay trong cụt hứng. Cho dù hối hận, cô cũng chẳng biểu lộ ra mặt. Cô chỉ có thể len lén nhìn anh, giống như con ngốc, đối mặt với anh, đối mặt với tình yêu, cô nhát gan không dám tiến lên một bước, không giống cá tính của An Bối Nhã cô chút nào. Mà hiện tại, cô không như thế, cũng không muốn lại khiến mình có cơ hội hối hận. Cho dù hiện tại anh và Lina ở bên nhau thì sao? Chỉ cần hai người vẫn chưa kết hôn, cô vẫn còn cơ hội, hơn nữa... Cô không cho rằng anh thực sự thờ ơ với cô. Mỗi lần hai người giằng co đến một giới hạn nào đó, anh sẽ rời khỏi Scotland, sau đó, cô sẽ chứng kiến hàng đống vụ bê bối của anh. Làm cho cô có chút ảo giác, hình như anh đang cố tình gây chuyện để cho cô thấy. Xúc một miếng kem, An Bối Nhã há miệng ăn, chocolate ngọt lạnh làm đầu óc cô nguội mát, cũng làm tâm tư luống cuống nóng nảy của cô bình tĩnh trở lại - được rồi! Cô phải thừa nhận, cho dù đã trải qua cái việc nặng nề này một lần, khi nhìn tạp chí, cô vẫn bị tổn thương. Aizz! Bất kể trước khi tái sinh hay sau khi tái sinh, số phận của An Bối Nhã cô là thua trong tay Tề Thiên Kiêu mà. "Bối Nhã, cậu đang suy nghĩ gì vậy?" Y Ti lo lắng nhìn cô. Còn nói không sao, thậm chí còn thất thần như vậy. "Không có gì." Biết Y Ti vẫn lo lắng, An Bối Nhã vỗ vỗ vai cô ấy, "Này, ăn kem đi. Cậu hiếm khi tới Scotland, chúng ta dạo chơi ở Edinburgh nha. Cậu phải ở thêm vài ngày, mình sẽ đưa cậu đi chơi khắp chốn." Cô cười, đôi mắt cong cong, tìm không thấy một chút muộn phiền. Trò chơi bốn năm qua, cô nghĩ, đã đến lúc nên chậm rãi thu lưới rồi.
Danh Sách Chương: