Tôi thật lâu không nói, nhẹ nhàng gật đầu.
Giây sau tôi đã ở trong vòng tay anh ta.
Cơ thể tôi khẽ run lên, hai tay vô thức bấu chặt vào lòng ngực anh ta.
Có anh ta ở đây, tôi cảm thấy thoải mái đến không thể giải thích được.
“Chú, cháu…”
Là Lục Tích.
Tôi lo lắng vùi vào vòng tay Giang Chấp, sợ quá không dám nhìn anh ta.
“Đi đi” anh ta nói với đôi mắt đen đầy giận dữ “đừng để chú gặp lại cháu nữa.”
Về đến nhà, tôi thất thần ngồi trên ghế sô pha.
Giang Chấp đi vào phòng bếp cầm một ly nước mật ong đưa cho tôi uống chút nước trước đi.”
Tôi cứng ngắc nhận lấy, lẩm bẩm “Gây rắc rối cho anh rồi.”
“Không phải đâu” anh ta nhẹ nhàng xoa ấn đỏ mà Lục Tích gây ra “Anh quên mất em sắp làm lễ thành niên rồi.”
Tôi không nói hay cử động.
Tôi có rất nhiều nghi vấn trong lòng.
“Sao anh lại đối tốt với em như vậy?” Tốt đến mức tôi có chút thích anh ta rồi.
Giang Chấp cười nói: “Sau này em sẽ hiểu. Nguyệt Nguyệt, anh biết em có nhiều thắc mắc muốn hỏi anh nhưng bây giờ em chỉ mới trưởng thành, máu trong cơ thể chưa được hấp thu hết. Chúng ta nghỉ ngơi một lúc trước, được không? ”
Trước ánh mắt quan tâm của anh ta, tôi gật đầu.
Lúc tôi tỉnh dậy một lần nữa, không có ai xung quanh.
Tôi ngồi dậy, hai bên thái dương vốn dĩ rất đau đã đỡ hơn nhiều.
Cả người thư thái hơn chút.
Không có cảm giác no.
Thay vào đó là cảm giác đói.
Tôi muốn uống máu một lần nữa.
“Em tỉnh rồi.”
Giang Chấp gõ cửa bước vào.
Tôi nhìn anh ta, không nhúc nhích.
Anh ta duỗi tay về phía tôi, ngồi bên mép giường “Ăn cơm thôi.”
Tôi lắc đầu.
“Sao vậy?” Anh ta khó hiểu.
Tôi giải thích: “Em dường như không còn hào hứng với máu nữa rồi. Răng nanh không thể thò ra ngoài nên không thể cắn xuyên qua mạch máu nữa”
“Làm sao bạn biết?”
“… Hôm nay lúc cắn Lục Tích em không có cảm giác nữa.”
Một tia thương hại hiện lên trong mắt anh ta “Không có cảm giác nữa đúng không?”
Tôi gật đầu.
Khóe miệng anh ta nhếch lên một vòng cung, trong sự bực bội của tôi, anh ta áp vào môi tôi.
Không có sự khêu khích trong nụ hôn, chỉ có sự thoải mái.
Những chiếc răng nanh tưởng chừng sẽ không thò ra nữa ngay lúc anh ta chạm vào nó, giống như nhận được một tiếng gọi nào đó, nó lại không tự chủ cắn khóe miệng anh ta.
Mỗi tế bào trong cơ thể tôi đang kêu gào để được nhiều hơn nữa.
Anh ta hơi tách ra khỏi tôi, chủ động kề cổ vào miệng tôi “Cắn vào đây.”
Tôi dừng lại, ngơ ngác nhìn anh ta.
Anh ta sờ đầu tôi, khàn giọng nói: “Ngoan, cắn đi, không sao đâu.”
Đồ ăn ở trước mắt lại còn chủ động mời.
Bản năng khiến tôi cắn và0 cổ anh ta.
Máu phun ra.
Quả nhiên, cắn ở cổ tốt hơn ở cánh tay nhiều.
Chưa đầy năm phút, tôi đã chủ động nhả anh ta ra.
Anh ta nhanh chóng lấy khăn giấy băng bó vết thương.
Không có máu bắn [email protected] trên quần áo tôi.
“Đỡ hơn chút nào chưa?”
“Hả?”
“Vẫn còn cảm giác khó chịu sao?”
Tôi sửng sốt “Làm sao anh biết em…”
Anh ta cười “Bởi vì em uống máu của anh nên tình hình của em anh đều rõ.”
Tôi im lặng một lúc, sau đó thu hết can đảm để hỏi một cách thận trọng “Anh thực sự là Vua ma cà rồng?”
Anh ta đối diện với ánh mắt của tôi “Sợ sao?”
Tôi thành thật gật đầu “Có một chút.”
“Đừng sợ, anh sẽ không làm gì em.” Vết thương của anh ta không còn chảy máu, rất nhanh liền lành lại “Anh tình nguyện để em cắn.”
Quả thực, chỉ có ma cà rồng mới có khả năng tự phục hồi tốt như vậy.
“Lần đầu tiên nhìn thấy em chính là lần Lục Tích đưa em tới nhà anh.”
Tôi không thể không sửa lại: “Tụi em chỉ là quan hệ xã giao.”
“Ừm” anh ta gật đầu “Em va vào anh, còn làm vỡ một cái đĩa, cứ đứng trước mặt tôi hoảng sợ rối rít xin lỗi nên là từ đó anh bắt đầu để ý tới em.”
“Lần nữa nhìn thấy em là ở cổng bệnh viện. Em sắp chết đói đến nơi rồi mà vẫn không cắn người. Anh lo lắng cho em nên đã đi theo em.”
“Sau đó thì tới đoạn đưa em về nhà.”
“……Ồ.”
Thì ra ngay từ đầu không phải tôi ép buộc mà là anh ấy đã nuông chiều tôi.
Vậy là anh ấy … anh ấy cũng thích tôi một chút sao?
Tôi chưa kịp hỏi thì anh ấy đã nói tiếp: “Được rồi, em ăn no rồi thì thu dọn đồ đạc đi, anh đưa em tới một nơi.”
Trong lòng tôi đầy thắc mắc, nhưng không biết nói thế nào, cuối cùng chỉ có thể gật đầu: “Vâng.”
Tôi không bao giờ tưởng tượng được nơi anh ấy đưa tôi đến hóa ra lại là nơi trừng phạt ma cà rồng.
Nơi này cũng giống như nhà tù của loài người.
Mục đích là trừng phạt những ma cà rồng không tuân theo quy tắc.
Ngay khi bước vào, tôi đã vô thức co rút lại.
Anh ấy nhận ra, vươn tay nắm lấy tay tôi “Đừng sợ.”
Tôi….cũng không đến mức sợ đâu.