• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: QN.




Beta: Mâu.




Lúc Cố Nam Ngạn lái xe đến địa chỉ Cao Phỉ gửi, anh đăm chiêu nhìn vào cổng chính của chung cư cũ kỹ kia.



Sau khi đậu xe, anh tìm đến nhà Cao Phỉ.



Dường như Cao Phỉ định xuống lầu đón anh, lúc anh vừa đến cửa thì gặp được cô đang đội mũ, đeo khẩu trang, trùm kín cả người chuẩn bị ra ngoài.



Cố Nam Ngạn đột nhiên xuất hiện làm cho Cao Phỉ giật nảy mình, cô nép sát vào tường: “Cố, Cố…”



Cố Nam Ngạn hít sâu một hơi mới bình tĩnh lại: “Mở cửa, vào nhà cô rồi nói.”







“Dép lê đây.”



Cao Phỉ đứng ở huyền quan lấy ra một đôi dép lê màu hồng có hình trái dâu, rồi đặt ngay ngắn dưới chân Cố Nam Ngạn.



Đây là dép lê của cô, nhưng bây giờ chỉ có Cố Nam Ngạn mới có thể mang vừa được.



Cố Nam Ngạn cúi đầu nhìn xuống hai quả dâu tây trên đôi dép, anh không nói gì cứ thế mang vào.



Anh xỏ dép bước vào, ngẩng đầu lên đánh giá một vòng xung quanh nhà Cao Phỉ.



Mặc dù nhà rất sạch sẽ, đồ đạc cũng rất ngăn nắp nhưng lại nhỏ hơn so với trong suy nghĩ của anh.



Căn nhà này rộng nhất cũng chỉ tầm năm mươi mét vuông, phòng khách chật hẹp và hai phòng ngủ. Một phòng dùng để ngủ, một phòng chất đầy quần áo phục vụ cho công việc diễn viên, nhưng quần áo nhiều thế cũng không có được bao nhiêu món có thương hiệu.



Cố Nam Ngạn quan sát nhà Cao Phỉ xong chỉ muốn hỏi cô môt câu, tiền cô kiếm được đều nhét bụng chó hết rồi hay sao?



Kiếm tiền trong cái giới này chưa bao giờ là khó, Cao Phỉ dù sao cũng được xem là ngôi sao tuyến 2 có độ nổi tiếng nhất định. Hôm qua anh nhìn thấy bảng lịch trình của cô vô cùng dày đặc, trong đó còn có lịch làm đại diện phát ngôn cho vài thương hiệu được chứng thực trên nền tảng wechat. Vậy mà sau bốn năm ra mắt, cô vẫn sống ở khu nhà như thế này.



“Chỗ này của cô phong thủy tốt lắm hay sao?” Cố Nam Ngạn hỏi. Phần lớn người trong giới giải trí đều tin vào phong thủy, Cao Phỉ ra mắt đã bốn năm nhưng vẫn ở chỗ này thì ngoài lý do phong thủy tốt, vượng người ra Cố Nam Ngạn không nghĩ ra được lý do nào khác nữa. Có lẽ vì vậy mà cô ấy vẫn không nở chuyển đi chỗ khác.



“Sao?” Cao Phỉ sửng sốt một lúc mới phản ứng kịp hàm ý trong câu hỏi của Cố Nam Ngạn, cô cúi đầu: “Không phải, chỉ vì tiền thuê nhà rẻ.”



Đây vẫn là nhà thuê sao? Vẻ mặt Cố Nam Ngạn cứng nhắc, trong chốc lát anh cũng không biết nên nói gì tiếp.



Cao Phỉ bưng hai cốc nước đến.



Cô có hơi sợ Cố Nam Ngạn, tuy rằng từ tối qua đến bây giờ Cố Nam Ngạn vẫn rất tốt. Dù bị cô va trúng đến nổi hoán đổi cơ thể nhưng cũng không hề làm ra những hành động như đánh người hay mắng chửi, thậm chí cũng không nói nặng lời với cô. Hôm nay, anh lại tốt bụng giúp cô hoàn thành lịch trình, nhưng Cao Phỉ cảm thấy khí thế trên người anh quá mức mạnh mẽ, làm cho người khác không dám tùy tiện đến gần.



Cô cảm nhận được có lẽ tối nay đã xảy ra việc gì đó làm cho Cố Nam Ngạn cực kỳ tức giận.



Cao Phỉ cắn môi dưới.



Cố Nam Ngạn ngồi xuống, anh lấy điện thoại của Cao Phỉ ra xem, trên màn hình đều là cuộc gọi nhỡ và tin nhắn wechat chưa đọc do Thang Thục Tiệp gửi đến.



Anh không nói chuyện, trực tiếp đưa điện thoại qua cho Cao Phỉ.



Cao Phỉ nhận lấy điện thoại.



Từ những tin nhắn wechat đầy lời lẽ nhục mạ và sự phẫn nộ của Thang Thục Tiệp, cô đã đoán được việc gì xảy ra tối nay.



Cô có cảm giác như mình là một món đồ vật bị người khác lột sạch trần trụi, không mảnh vải che thân. Cao Phỉ gục mặt xuống, cô thậm chí còn không dám nhìn vào ánh mắt Cố Nam Ngạn, giọng nhỏ như muỗi kêu: “Thật sự xin lỗi.”



Cố Nam Ngạn không trả lời, anh chỉ mím chặt môi. Không cần nói cũng biết sau ngày hôm nay, anh không có ý định tiếp tục hoàn thành những lịch trình còn lại của Cao Phỉ.



Hai người đều không nói chuyện, trong phòng chỉ còn lại không khí đang chuyển động.



Mãi đến một lúc lâu sau, Cao Phỉ vẫn đang cúi đầu nói bằng giọng mũi: “Cảm ơn anh.”



Cố Nam Ngạn quay đầu lại thì nhìn thấy đôi mắt đang đỏ lên của Cao Phỉ, anh cười nhạo nói: “Cảm ơn tôi làm gì, cảm ơn tôi đã trở mặt với người đại diện của cô, lại còn đánh cả người đại diện bên phía thương hiệu được chứng thực kia của cô, khiến cô mất đi cơ hội làm người người phát ngôn cho nhãn hàng kia hay sao?”



Anh không dám chắc nếu Cao Phỉ thật sự có mặt ở đó, liệu cô có mỉm cười, không để ý đến cái móng heo đang sàm sỡ mình, thậm chí sau khi mời rượu còn kìm nén sự ghê tởm mà ở bên ông ta một đêm hay không. Tất cả đều vì cái danh hiệu người đại diện của một thương hiệu tiêu dùng hạng hai.



Cao Phỉ ngẩng đầu, lúc cô nhìn thấy sườn mặt lạnh lùng của anh thì đã biết được Cố Nam Ngạn nghĩ gì về mình: “Không phải như anh nghĩ đâu.”



Sau đó cô cắn chặt răng, ánh mắt trở nên quật cường cứng rắn: “Tôi không có.”



“Xin anh đừng nghĩ như vậy về tôi, tôi chưa bao giờ làm như vậy.”



Cô có thể chịu đựng bất kỳ lời mắng chửi, bôi nhọ nào duy nhất ngoại trừ tôn nghiêm và sự trong sạch của bản thân. Bởi vì cô hiểu rõ, có những thứ nếu bản thân dễ dàng vứt bỏ, thì sẽ ngày càng lúng sâu trong sự tham vọng, cuối cùng không thể quay đầu lại được nữa.



Cao Phỉ phản ứng mạnh như vậy lập tức làm cho Cố Nam Ngạn có chút hối hận về những lời mình vừa nói, anh nhẹ giọng: “Thật xin lỗi.”



Cao Phỉ đã bình tĩnh lại.



Cố Nam Ngạn lại nhớ đến Thang Thục Tiệp, người đã chặn đường anh tối nay.



Nếu so với cái người gọi là Giám đốc Lý kia, anh cảm thấy Thang Thục Tiệp còn làm cho người khác thấy ghê tởm hơn.



Cố Nam Ngạn: “Nếu cô thật sự không muốn gặp phải những chuyện như vậy nữa, tôi đề nghị cô nên đổi người đại diện.” Bây giờ chỉ là chặn đường, nhưng anh cảm thấy nếu còn tiếp tục thì không bao lâu nữa Cao Phỉ sẽ bị chính người đại diện của mình tự tay tắm rửa sạch sẽ sau đó đưa đến giường của một nhà đầu tư nào đó.



Cao Phỉ nghe xong lời Cố Nam Ngạn nói thì ngẩng đầu bật cười, trong ánh mắt vụt qua một tia sáng, sau đó dường như lại nghĩ đến điều gì, ánh mắt dần trở nên ảm đạm.



Cố Nam Ngạn thấy Cao Phỉ không nói lời nào, anh lờ mờ cảm thấy có điều gì đó không ổn: “Cô ký hợp đồng với công ty bao nhiêu năm?”



Cao Phỉ im lặng một lúc lâu mới thấp giọng nói: “Hai mươi năm.”



Cố Nam Ngạn vừa nghe thấy hai mươi năm thì xuýt chút nữa không nhịn được mà phun ra ngụm nước, anh vừa tức giận vừa thấy buồn cười: “Hai mươi năm?”



Cao Phỉ: “Ừm.”



Cố Nam Ngạn thở dài một hơi, xòe bàn tay ra: “Có hợp đồng ở đây không? Đưa tôi xem thử.”



Cao Phỉ vào phòng ngủ mở ngăn kéo ra lấy hợp đồng, đưa đến cho Cố Nam Ngạn xem.



Cố Nam Ngạn lật qua vài trang hợp đồng, lông mày ngày càng nhíu chặt hơn.



Đây là bản hợp đồng mà những nghệ sĩ trưởng thành, hoặc người trưởng thành có một chút kinh nghiệm sống sẽ không bao giờ ký.



Cố Nam Ngạn hít sâu một hơi, lúc vừa định mắng cô có chút đầu óc nào hay không thì nhìn thấy chứng nhận thân phận của hai bên trên hợp đồng.



Hợp đồng được ký vào bốn năm trước, nếu tính đúng thì vào lúc ký Cảo Phỉ chỉ mới vừa tròn mười tám.



Tuy rằng chữ ký đã có hiệu lực trên mặt pháp luật nhưng cô vẫn đang còn ở độ tuổi đi học, nếu không có cha mẹ hoặc người lớn trong nhà đứng ra mà chỉ có một mình cô thì chẳng khác nào một con cừu non chờ bị làm thịt trước mặt đám tư bản cáo già xảo quyệt.



Cố Nam Ngạn bật cười khi nhìn thấy điều kiện phân chia thu nhập trong hợp đồng.



Công ty sẽ nhận 90% thù lao đóng phim, tham gia chương trình truyền hình và các hợp đồng thương mại.



Còn doanh thu phát hành đĩa nhạc và vé concert công ty sẽ nhận 30%.



Nếu chỉ nhìn vào con số 30% ở phía sau thì có vẻ không tệ, nó có thể hấp dẫn được những người còn non nớt ký hợp đồng. Thậm chí hiện giờ cũng có rất nhiều công ty phân chia thu nhập với nghệ sĩ theo mức 5:5. Theo những gì anh thấy thì mặc dù Cao Phỉ diễn xuất nát bét nhưng cũng được định vị là diễn viên, chưa từng phát hành bất cứ đĩa nhạc nào, hay tổ chức bất kỳ concert nào.



Thì mẹ nó lấy đâu ra doanh thu bán đĩa và doanh thu vé concert.



Điều kiện để hủy hợp đồng phía sau còn khắt khe hơn, nếu Cao Phỉ muốn chấm dứt hợp đồng trước thời hạn thì phải trả gấp năm lần “Phí đào tạo” ban đầu của công ty, hơn nữa còn phải bồi thường thêm gấp ba lần tiền thiệt hại kinh tế do cô gây ra cho công ty khi chấm dứt hợp đồng trước hạn.



Bất luận xem xét trên góc độ nào thì đối với người phụ nữ đang ở nhà thuê này đều là những con số khổng lồ.



Cố Nam Ngạn đóng hợp đồng trong tay lại, anh chẳng buồn mắng chửi nữa, chỉ bình tĩnh hỏi: “Tại sao cô lại ký hợp đồng này.”



Cao Phỉ im lặng thật lâu, cuối cùng mấp máy môi: “Tôi cần tiền.”



Cố Nam Ngạn nghe ra được cô còn chuyện không muốn nói, nên anh cũng không nói thêm nữa.



Anh lại hỏi: “Việc kết thúc hợp đồng trong hòa bình là điều không thể, cô chưa từng nghĩ đến việc kiện ra tòa sao?”



Cao Phỉ sụt sịt: “Trước đây tôi từng âm thầm tìm luật sư để hỏi. Luật sư nói tuy rằng hợp đồng này rất bất bình đẳng nhưng nếu thật sự kiện ra tòa thì cũng khó đảm bảo việc thắng kiện. Nếu như thua kiện thì tôi sẽ phải đối mặt với chi phí bồi thường rất lớn.”



Hơn nữa cũng không biết Thang Thục Tiệp từ đâu nghe được việc cô đã đến hỏi luật sư. Chị ta cảnh cáo cô không nên không tự biết lượng sức mình, nếu cô đơn thương độc mã gửi đơn kiện bộ phận pháp lý của công ty thì cô chết chắc rồi. Sau khi nói xong, chị ta còn thổi thổi móng tay rồi nở nụ cười mỉa mai cô: “Thật ra bây giờ cô cũng kiếm được rất nhiều tiền rồi, đủ để nuôi sống bản thân và người cha cặn bã kia của cô. Nếu không có chúng tôi, thì bây giờ có lẽ cô còn đang làm gái mại dâm trong sòng bạc nào đó ở Đông Nam Á. Điều đó càng không phải đáng tiếc hơn sao?”



Sau khi Cố Nam Ngạn nghe Cao Phỉ nói xong, anh cau mày nhìn bìa hợp đồng trên tay.



Đúng lúc này điện thoại của Cao Phỉ vang lên, chuông reo liên tục như thể hiện sự tức giận.



Tên người gọi đến: “Thang Thục Tiệp.”



Cao Phỉ cầm điện thoại trong tay, trong lúc cô không biết nên nói gì nếu nghe máy thì Cố Nam Ngạn duỗi tay qua, trực tiếp từ chối cuộc gọi, sau đó tiện thể chuyển sang chế độ máy bay luôn, để cho chị ta muốn gọi cũng không gọi được.



Cao Phỉ: “Tôi…”



Cố Nam Ngạn để hợp đồng trong tay xuống, anh nói: “Bắt đầu từ ngày mai, tôi sẽ chuẩn bị khởi kiện để kết thúc hợp đồng. Tôi sẽ cố gắng hết sức để giúp cô.”



Anh lại bật cười: “Cũng là tự giúp cho mình.”



Ai bảo hiện tại anh là Cao Phỉ, cũng không biết đến khi nào thì bọn họ mới có thể thoát khỏi tình cảnh quỷ quái này để đổi trở lại.



Cao Phỉ: “Vậy…”



Cố Nam Ngạn: “Cố hết sức trong ý của tôi chính là không để thua vụ kiện này.”



“Nhưng tôi biết cô nhất định muốn hỏi nếu tình huống xấu nhất xảy ra, chúng ta thua kiện thì phải làm sao. Nếu thua kiện tôi sẽ giúp cô trả tiền bồi thường hợp đồng, xem như cho cô mượn trước, sau này từ từ trả.”



Cao Phỉ nhìn chằm chằm vào Cố Nam Ngạn nhưng đột nhiên lại không biết phải nói gì: “Cố, Cố…”



Cố Nam Ngạn nhướng mày nhìn cô: “Tôi thật xui xẻo khi dính chung số mệnh với cô mà, không phải sao?”



Cao Phỉ cúi đầu: “Thật sự xin lỗi.”



Cô xoa mắt, chỉ nghĩ mặc kệ thành công hay thất bại, cho dù sao này Cố Nam Ngạn có hối hận rồi trở mặt, thì bắt đầu từ lúc anh nói ra những lời đó cô đã nợ anh, không sao trả hết được.



Nghĩ theo hướng khác, nếu cô là Cố Nam Ngạn, cô nhất định sẽ cảm thấy mình đã gặp vận đen tám đời mới phải đối mặt với cục diện rối rắm thế này.



Cao Phỉ chua xót nói: “Tôi không biết có thể làm được gì giúp cho anh, cảm ơn anh, thật sự cảm ơn.”



Cố Nam Ngạn cảm thấy anh đã sắp quen thuộc với việc Cao Phỉ sử dụng cơ thể mình. Lúc nãy anh không ăn gì ở bữa tiêc, lại còn đánh nhau một trận, bây giờ hơi đói bụng rồi.



Bữa sáng anh ăn sáng nay là do Cao Phỉ nấu, không ngờ cô ấy nấu ăn cũng khá ngon.



Cố Nam Ngạn dựa lưng vào sô pha: “Những việc khác thì không giúp được, nhưng có thể làm giúp cho tôi một chút đồ ăn được không?”



“Được.” Cao Phỉ vội vàng đứng dậy, “Anh muốn ăn gì?”



Cố Nam Ngạn: “Nấu chút mì đi.”



Cao Phỉ lập tức chạy đến phòng bếp nấu mì.



Cố Nam Ngạn ngồi trên ghế sô pha suy nghĩ về tất cả mọi việc xảy ra trong hai ngày qua. Thậm chí anh còn hoài nghi liệu có khi nào chuyện hoang đường này chỉ là một giấc mơ không, thật ra chính mình vẫn đang nằm mơ mà thôi.



Anh cầm di động lên, nhìn gương mặt mình phản chiếu trên màn hình điện thoại.



Là mặt của Cao Phỉ.



Cố Nam Ngạn phải thừa nhận gương mặt này rất xinh đẹp, thậm chí là quyến rũ.



Xinh đẹp đến mức không ai tin được cô gái này thật ra chỉ là một con thỏ trắng ngốc ngếch mà thôi.



Sau khi ăn mì xong, Cao Phỉ dựa theo yêu cầu của Cố Nam Ngạn thu dọn một ít đồ đạc, lên xe theo anh trở về Tĩnh Nam Uyển.



Cô không thể tiếp tục sống trong ngôi nhà này nữa. Thứ nhất, không thể đảm bảo được Thang Thục Tiệp không đến đây để kiếm chuyện. Thứ hai, rất có thể khi Thang Thục Tiệp mở cửa ra thì sẽ phát hiện “Cố Nam Ngạn” đang sống bên trong.



Khu chung cư cũ có rất nhiều người sinh sống, an ninh cũng không tốt. Việc Cố Nam Ngạn xuất hiện ở đây thật sự rất dễ thu hút ánh mắt của người khác.



Tĩnh Nam Uyển thì không như vậy, người sống ở đây không phú thì quý. Thậm chí còn có rất nhiều nghệ sĩ nổi tiếng sống ở đây, ngay cả nếu phóng viên chụp được ảnh của Cao Phỉ và Cố Nam Ngạn thì cũng cũng không sao cả.



Sau khi về đến, Cố Nam Ngạn để Cao Phỉ tự chọn căn phòng mình muốn.



Lần đầu tiên Cao Phỉ tự hỏi hai người như thế này có tính là sống chung không. Sau đó cô lặng lẽ lắc đầu phủ nhận, cả hai đều trở thành thế này rồi, nếu còn nói muốn tránh bị nghi ngờ thì cũng hơi giả tạo.



Cố Nam Ngạn vẫn không nói gì nhiều, anh chỉ nói với Cao Phỉ mình đã nhờ bạn bè làm lại một clip anime mô phỏng tình huống hai người va chạm nhau vào đêm hôm đó. Sau đó sẽ phân tích các chi tiết liên quan rồi nhanh chóng tìm cách để đổi lại.



Cao Phỉ gật đầu: “Được, tôi nhất định cố gắng phối hợp.”



Cố Nam Ngạn lại nhìn xem lịch trình của Cao Phỉ một lần nữa. Anh đã hiểu tại sao Cao Phỉ lại có một lịch trình lộn xộn như vây. Từ hợp đồng đó, có thể thấy được Cao Phỉ giống như một công cụ kiếm tiền miễn phí. Nếu để cô chuyên tâm trau dồi kỹ năng diễn xuất thì nhiều khi chỉ tốn công phí sức mà lại không kiếm được tiền. Thay vì mất công đưa ra kế hoạch dài hạn cho cô, thì cứ chọn con đường ngắn, kiếm được tiền nhanh nhất, càng bốc lột càng tốt.



Cố Nam Ngạn: “Cái nào đẩy đi được, cái nào chưa ký và cái nào đã ký rồi?”



Cao Phỉ cầm tờ lịch trình phân tích rõ từng cái.



Điện thoại Cố Nam Ngạn vang lên.



Anh không nghĩ nhiều, trực tiếp nghe máy: “Alo.”



Khi nghe được giọng nữ mềm mại phát ra từ miệng mình, anh chợt nhớ đến bây giờ anh đang ở trong cơ thể của Cao Phỉ.



Dường như người ở đầu bên kia điện thoại sau nghe được giọng nữ bắt máy thì trầm mặc.



Cố Nam Ngạn nhanh chóng kéo Cao Phỉ đến, sau đó mở loa ngoài rồi ra hiệu cho cô trả lời.



Cao Phỉ chỉ có thể căng da đầu trả lời: “Alo.”



Bởi vì lúc nãy nghe máy là giọng nữ, đầu dây bên kia khẽ mỉm cười: “Nam Ngạn.”



Cao Phỉ: “Xin chào.”



Người gọi điện đến là Sử Thanh, một đạo diễn kỳ cựu nổi tiếng trong nước, và cũng được xem là một nửa người thầy của Cố Nam Ngạn. Bộ phim điện ảnh đầu tiên Cố Nam Ngạn đóng đã giành được giải thưởng Diễn viên mới chính là do ông ấy làm đạo diễn.



Sử Thanh gọi điện thoại cho Cố Nam Ngạn thì chắc hẳn là phải có việc gì dó cần anh giúp.



Những năm gần đây, do đã có tuổi nên ông không tham gia làm đạo diễn phim nữa. Nhưng vì không muốn bản thân nhàn rỗi, nên ông ấy đã đồng ý tham gia vào một chương trình thực tế về diễn xuất dành cho các ngôi sao, trở thành giám khảo cố định.



Ông lão rất dụng tâm với chương trình này. Trong chương trình, giám khảo cố định có thể mời người quen trong ngành của mình đến làm giám khảo khách mời. Sử Thanh biết Cố Nam Ngạn là người kạnh lùng ít nói và không thích tham gia vào các chương trình giải trí. Vì vậy lúc đầu ông đã mời đến một người đạo diễn khác, những kết quả đạo diễn kia trong lúc nghỉ phép trên đảo thì gặp phải bão lớn, chuyến bay đã bị hủy, không có cách nào về kịp. Sử Thanh liền gọi điện cho Cố Nam Ngạn nhờ giúp đỡ trong lúc gấp gáp.



Địa điểm ghi hình là ở thành phố B, thời gian là chiều mai.



Sử Thanh: “Tôi đã hỏi Phương Kính rồi (người đại diện của Cố Nam Ngạn), cậu ấy nói mấy ngày này em ở thành phố B, cũng không có lịch trình nào, vì vậy tôi mới tìm em để đến quay chương trình.”



Cao Phỉ vừa nghe đến mấy chữ “Gíam khảo khách mời cho chương trình thực tế về diễn xuất của ngôi sao” thì gần như trợn trắng mắt, cô chỉ có thể dùng ánh mắt bất lực nhìn về phía Cố Nam Ngạn.



Làm, làm sao bây giờ?



Những lịch trình khác thì nói không chừng cô còn có thể miễn cưỡng ứng phó được, nhưng làm giảm khảo chương trình thực tế về diễn xuất của các ngôi sao, để cô làm sao???



Trong lòng Cố Nam Ngạn như có thiên quân vạn mã* lao qua.




(*Chỉ lực lượng quân đội rất đông đảo, hùng mạnh.)



Đối phương là người thầy đã dẫn dắt anh vào nghề, ông biết rõ anh đang ở thành phố B, lại không có lịch trình nào, nếu từ chối thì phải nói như thế nào?



Nhưng mà Cao Phỉ…



Cố Nam Ngạn thừa nhận bản thân chưa bao giờ chủ động đọc tin tức nào liên quan đến Cao Phỉ, nhưng anh cũng biết được chỉ một mình Cao Phỉ mà đã có thể thu được vô số lời chê bai của các blogger về điện ảnh và truyền hình.



Có thể thấy được diễn xuất của cô tệ đến mức nào.



“Nam Ngạn.” Sử Thanh hỏi lại lần nữa.



Cao Phỉ mỏi mắt trông chờ Cố Nam Ngạn, chỉ cần anh lắc đầu cô sẽ từ chối ngay lập tức. Nếu để cô làm giám khảo, trình độ chằng khác nào để học sinh tiểu học làm giáo sư đại học, sống động như một diễn viên hài vậy đó.



Cố Nam Ngạn nhìn vào đôi mắt đáng thương của Cao Phỉ, anh tuyệt vọng nhắm bắt lại. Sau nửa phút suy nghĩ, anh trực tiếp dùng giọng nữ trả lời cho người trong điện thoại: “Cố Nam Ngạn sẽ đi.”



Cao Phỉ ngồi bệt xuống sàn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK