• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tác giả: Trì Tổng Tra

Edit: Ly_xciv

Lão bản trợn mắt há mồm, đáng tiếc thang máy đã đóng lại, căn bản y không kịp phản ứng.

Hà Nhan bị đâm thẳng vào lòng ngực Chung Quyền, cậu có chút tức giận, tránh khỏi tay hắn: “Anh đang làm cái gì vậy, rất nguy hiểm đó.”

Chung Quyền nói: “Sợ cái gì.”

Hà Nhan: “Sẽ bị kẹt lại chứ gì.”

Chung Quyền lại nói: “Có tôi đỡ, bị kẹp cũng không đau.”

Hà Nhan còn hơi giận, bất đắc dĩ mà nhìn Thái Tử gia: “Anh kéo tôi ra đây làm gì?”

Chung Quyền nói: “Cậu làm việc ở đây? ”

Hà Nhan: "Đúng vậy.”

Chung Quyền: “Cho nên xuất hiện ở bãi đỗ xe, còn có ở buổi tiệc đó, đều là bởi vì công việc?”

Hà Nhan: "Ừm.”

Chung Quyền ngẩn ra một hồi, đột nhiên chân tay có điểm luống cuống, còn đỏ mặt.

Hà Nhan nhìn thấy mặt hắn hồng hồng, trong lòng cậu cũng xuất hiện cảm giác kỳ quái.


Cậu cảm thấy…… Có điểm quen thuộc.

Thái Tử gia hoảng loạn dời đi tầm mắt: “Cho nên là tôi hiểu lầm? ”

Hà Nhan nhìn chằm chằm mặt Chung Quyền: “Vâng, anh hiểu lầm.”

Chung Quyền mặt càng ngày càng hồng: “Cho nên cậu thật sự tên là Hà Nhan?”

Hà Nhan thành thật nói: “Sinh ra đã kêu như vậy.”

Chung Quyền: “Hà trong xử Hà, nhan trong nhan sắc?”

Hà Nhan gật đầu.

Chung Quyền đột nhiên bắt lấy tay cậu, đôi mắt giống sáng ngời  giống như ánh sao: “Vậy cậu có biết tôi không?”

Vẻ mặt hắn khẩn trương, mơ hồ chờ mong.

Hà Nhan ngẩn người, hơn nửa ngày mới lắc đầu: “Tôi không biết anh, anh tên là gì tôi còn không biết.”

Ánh sáng trong đôi mắt Chung Quyền bởi vì câu nói này của cậu mà vụt tắt.

Chung Quyền thất vọng cực kỳ, đây là Hà Nhan duy nhất không phải tới gần hắn là có mục đích, nhưng rồi Hà Nhan này cũng không phải là Hà Nhan của hắn, ánh lửa hy vọng lại lần nữa bị dập tắt, cảm giác thật sự không dễ chịu.


Hà Nhan ôm văn kiện: “Không có việc gì nữa thì tôi đi trước”

Chung Quyền an tĩnh gật gật đầu, sau đó xoay người rời đi, chỉ còn lưu lại thang máy trước mặt Hà Nhan.

Nhưng hắn không biết, khi hắn vừa rời đi, Hà Nhan liền vuốt mảnh da thịt ở sau cổ dồn dập thở dốc, sau đó lấy từ trong túi sách ra thuốc ức chế.

Lần trước sau khi ngửi được tin tức tố của Chung Quyền, thân thể cậu đã trở nên như vậy.

Nếu cậu tới gần hoặc ngửi được tin tức tố mùi rượu nhàn nhạt từ trên cơ thể của Chung Quyền, cậu lập tức đã không thể khống chế bản thân muốn đáp lại, cậu muốn phóng thích tin tức tố, thậm chí còn tưởng tượng bản thân chui vào lòng ngực Chung Quyền, tìm kiếm sự an ủi.

Hà Nhan chán ghét bản thân mình trở nên như vậy, càng chán ghét bản năng của chính mình.


Hơn nữa, tin tức tố của Chung Quyền và Hà Bạch của cậu thật sự quá giống nhau gia.

Nhưng tin tức tố tương tự cũng không phải là hiếm thấy.

Hà Nhan nghĩ thầm, có lẽ chính là bởi vì như vậy, thân thể cậu mới phản ứng lớn đến như thế.

Sau khi về đến nhà, Nhị Nguyệt đã có thể đứng lên đi rồi, Hà Nhan đỡ bé cưng, nhìn Hà Bạch ở phía đối diện nói: "Ông xã, anh xem, cục cưng của chúng ta đã biết đi rồi!"

Hà Bạch đi tới, nhẹ nhàng ôm lấy cậu, thấp giọng nói: "Vất vả cho em rồi".

Buổi tối thời điểm đi ngủ, Hà Nhan nghi hoặc nhìn Hà Bạch đứng trước cửa nói: “ Ông xã, sao anh còn chưa đi vào?”

Ánh mắt của Hà Bạch dịu dàng nhìn cậu: “Em có thói quen ngủ một mình.”

Hà Nhan luống cuống: “Em có thói quen này bao giờ? Anh luôn ở bên cạnh em không phải sao?!”

Hà Bạch thở dài, chậm rãi đi tới, lên giường ôm lấy Hà Nhan.
Khí vị trên người Hà Bạch càng lúc càng mờ nhạt, làm Hà Nhan sợ, cậu ôm đến khẩn trương, cũng không thể ngửi được khí vị trước đây của ông xã.

Càng ngày càng ít.

Thật sự giống như…… Tùy thời đều sẽ biến mất không thấy.

Hà Nhan lại đi đến viện điều dưỡng, bởi vì lần trước tin tức tố rót vào cơ thể cậu không đủ.

Bác sĩ làm kiểm tra cho cậu, nói là bởi vì do tin tức tố trước kia của Alpha rót vào cơ thể cậu rất cao cấp.

Dẫn tới Hà Nhan đối với tin tức tố bình thường thích ứng không được.

Đơn giản mà nói, chính là thân thể cậu chỉ có thể tiếp nhận tin tức tố của vị Alpha kia, còn lại tin tức tố giả khác không có tác dụng với cậu.

Hà Nhan cảm thấy chuyện này không có khả năng, cậu nói bác sĩ, Alpha của cậu chỉ là một người bình thường.

Bác sĩ nói, không thể nào, ít nhất vị kia cũng là cấp A trở lên.
Nói không chừng đã đạt đến cấp S.

Hà Nhan sau khi rời khỏi bệnh viện cậu lập tức đến công ty làm việc, lần này là cậu tự mình lái xe.

Ô tô chạy bằng năng lượng mặt trời, là do cậu thuê được.

Thân thể cậu không thể thích ứng được các loại tin tức tố hỗn tạp trên tàu điện ngầm.

Kết quả Hà Nhan vừa mới xuống xe, lại gặp được Chung Quyền.

Thật là oan gia ngõ hẹp.

Hà Nhan không muốn nhiều chuyện, mới vừa bước đpi được vài bước, cậu lại lần nữa ngã ở trên mặt đất.

Hà Nhan:……

Chung Quyền:……

Chung Quyền vẫy tay kêu bảo tiêu lui xuống, ngồi xổm xuống trước mặt Hà Nhan: “Cậu làm sao vậy? Lúc nào cũng bị ngã?.”

Hà Nhan:……

Cậu không phải không muốn nói lại, mà là nói không nên lời, vốn dĩ thân thể cậu không được tốt, ngửi được mùi hương trên người Thái Tử gia lập tức chịu không nổi.
Cậu vô lực mà xua xua tay: “Đừng chạm vào tôi.”

Chung Quyền nhíu mày: “Cậu rốt cuộc làm sao vậy?”

Hà Nhan suy yếu đến không được, bị hắn hỏi làm cậu thấy phiền, liền bất chấp tất cả, nói tạm thời cậu không thể dùng thuốc ức chế, tin tức tố ở viện điều dưỡng cũng không có tác dụng với cậu, hiện tại đối với trạng thái suy yếu của cơ thể, vẫn luôn có thể phát tác bất cứ lúc nào.

Chung Quyền nghe xong lời này, gương mặt anh tuấn nhăn lại: “Alpha của cậu đâu? Tên đó vì sao không cho cậu tin tức tố.”

Hà Nhan đã không còn sức lực trả lời, cậu tự mình gọi 120.

Kết quả giây tiếp theo, trong không khí truyền đến mùi máu tươi, hương rượu vô cùng nồng.

Chung Quyền cắn ngắn tay mình, đem máu đưa tới trước mặt cậu: “Uống đi.”

Máu mang theo lượng tin tức tố vô cùng lớn.
Hà Nhan ngơ ngẩn, Chung Quyền không kiên nhẫn nói: “Mau uống, rơi trên mặt đất rất lãng phí có hiểu không. Cậu đừng đánh chủ ý lên người tôi, cho cậu chút tin tức tố này đã rất nhượng bộ cậu, cái gì mà cắn một cái đánh dấu tạm thời nghĩ cũng đừng nghĩ.”

Hà Nhan trầm mặc hồi lâu, cuối cùng vẫn là đem máu trên tay Chung Quyền liếm sạch

Quả nhiên là Alpha cấp S, dâʍ nhiệt trong cơ thể cậu hoàn toàn bị ngăn chặn.

Cậu nhìn Chung Quyền sau khi thu hồi tay lại sau đó dùng khăn chà lau: “Vì cái gì?”

Chung Quyền cúi đầu nói: “Bởi vì cậu tên Hà Nhan.”

Hà Nhan lại nói: “Nhưng mà tôi không phải……”

Chung Quyền: “Tôi biết, cậu không phải là Hà Nhan của tôi.”

Chung Quyền giương mắt, thật sâu mà nhìn cậu: “Hà Nhan của tôi hẳn cũng là Omega, nhưng tôi đã lạc mất em ấy. Có lẽ em ấy hiện tại cũng giống như cậu. Nếu…… cũng có người giống tôi có thể giúp em ấy một chút, thì tốt rồi.”
Nguyên nhân là như thế. Hà Nhan minh bạch, cậu khẽ cười, sau khi hấp thu tin tức tố gương mặt cậu đã hồng nhuận lên, cậu nói: “Tôi tin là Hà Nhan của anh nhất định sẽ gặp được một người tốt giống như anh vậy.”

Chung Quyền nhẹ nhàng mà ừ một tiếng: “Hy vọng là như thế.”

Sau đó, mỗi lần gặp mặt cũng chỉ là gật đầu chào nhau một cái.

Bên người Chung Quyền có quá nhiều người muốn tạo mối quan hệ với hắn, hôm nay vị hôn thê của hắn lại đến công ty tìm hắn, y là một Omega cấp S, da trắng đến phát sáng, eo thon chân dài.

Lần này y đến, làm cho không ít Omega vọng tưởng lên giường với Thái tử gia phải ôm mặt xấu hổ, cảm giác chỉ có Omega xuất sắc như vậy mới xứng với hắn.

Nhưng mà Chung Quyền lại đối với vị hôn phu này không có phản ứng gì, thậm chí có thể nói  đối với y rất lãnh đạm, tuy rằng không trực tiếp đem người đuổi ra ngoài, hai người còn vào phòng với nhau, nhưng rất nhanh bên trong liền truyền ra tiếng cãi nhau, Omega xinh đẹp kia đập vỡ ly sau đó rời đi.
Trong lúc nhất thời, tin tức quan hệ giữa Chung Quyền cùng vị hôn phu không hòa hợp đã truyền ra khắp công ty.

Hà Nhan mơ hồ nghe được một ít, nghĩ thầm, Chung Quyền người này kỳ thật khá tốt, chỉ là trong lòng đã có người mình yêu, đáng thương vị hôn phu, hẳn là cũng rất khổ tâm.

Chỉ nghĩ nghĩ như vậy một chút, rất nhanh, cậu đã bị phiền não trong lòng kéo về hiện tại, bởi vì Nhị Nguyệt mặc dù đã đến nhà trẻ nhưng lại không chịu cai sữa.

Ngực cậu luôn bị trướng lên, vô cùng đau đớn.

Nhị Nguyệt đã sớm hiểu, Hà Nhan có đôi khi sẽ cảm thấy con gái là cố ý, bởi vì không thể lúc nào cũng bồi nàng.

Hà Bạch ở nhà cũng thường xuyên biến mất, không thấy tăm hơi, luôn vào lúc Hà Nhan cảm thấy đặc biệt hỏng mất mới xuất hiện.

Thân thể cũng thực sự rất mỏi mệt, trong lòng lại cảm thấy áy náy với con gái, hơn nữa cậu đối với hành tung của Hà Bạch cảm thấy vô cùng khủng hoảng, Hà Nhan rất nhanh đã không thể chịu đựng nổi nữa rồi.
Buổi tối, cậu ôm Hà Bạch yên lặng rơi lệ, hỏi hắn: "Anh có phải đã không còn yêu em nữa rồi hay không".

Hà Bạch sờ đầu cậu, kêu cậu không cần suy nghĩ vớ vẩn.

Hà Bạch nói: "Em muốn làm với anh".

Hà Bạch không nói chuyện,

Hà Nhan khóc đến tê tâm phế liệt, nói với Hà Bạch là cậu yêu hắn, muốn Hà Bạch lúc nào cũng ở bên cạnh cậu.

Từ đó về sau, Hà Bạch sẽ không thường xuyên biến mất nữa.

Hắn bắt đầu đón đưa Hà Nhan đi làm, có đôi khi Hà Nhan thậm chí còn có thể nhìn thấy hắn ở trong công ty.

Hôm nay Hà Nhan đứng ở bên cạnh xe cùng với Hà Bạch đang ở trong xe nói chuyện, cậu kêu hắn tới chỗ nào yên tịnh mà ngồi, không cần phải đi vào công ty với cậu.

Hà Bạch nói được.

Lúc này phía sau truyền đến tiếng bước chân, là Chung Quyền, hắn mặc tây trang, gương mặt anh tuấn nhăn lại, hỏi cậu: “Cậu nói chuyện với ai vậy?”
--------------

Với cái tính làm biếng của mình edit được một chương thật sự không dễ dàng gì😿😿😿

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK