• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương có nội dung hình ảnh

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




Đến gần, tôi nhận ra cô ấy thật sự rất cao, da dẻ tuy rằng hơi đen một chút nhưng đem lại cảm giác khỏe khoắn, ngũ quan cũng rất xuất sắc.



“Cậu muốn mượn sách hả? Tôi có thể cho cậu mượn.”



Tôi vừa nói vừa đưa sách ra, nhưng do tôi xuất hiện quá đột ngột, cậu ấy không giấu được sự ngạc nhiên.



“Cậu muốn… cho tôi mượn sách của cậu???”



Rất nhanh, chuông vào học vang lên, nữ sinh vốn dĩ chuẩn bị nhận lấy cuốn sách của tôi thì bị Hứa Thế Vũ chặn lại.



Cậu ấy quay người, đem sách của mình đưa cho đối phương.



“.....”



???



Hứa Thế Vũ vậy mà lại đem đồ của mình cho người khác mượn?



Lúc trước tôi mượn đồ của cậu, cậu còn từ chối một cách thẳng thắn cơ mà.



Tiếng chuông vào lớp lần thứ hai vang lên, trong hành lang đã không còn bóng người.



Lúc trở lại chỗ ngồi, tôi vẫn suy nghĩ mãi về nữ sinh lúc nãy.







12.



Kì thi tháng vừa kết thúc hôm qua.



Điểm của từng môn đã không ngừng thay đổi.



Chủ nhiệm lớp nói vẫn chưa tổng kết điểm, nhưng mà hạng nhất khối thì đã xác định rồi.



Chúng tôi là lớp chuyên ban khoa học của trường, bình thường trong top 10 toàn khối thì cũng đã có sáu bảy người, nhưng lần này, rõ ràng là tâm trạng của cô chủ nhiệm không được tốt lắm.



Cô một tay chống lên bảng, một tay chống eo.



Nhìn cả lớp một vòng rồi điều chỉnh micro.



“Đứng đầu khối lần này, là Lâm Thải Kì lớp 2, trường Lục Châu chuyển tới đó.”



“Mới chuyển trường nhưng thành tích đã vượt trội như vậy, thật sự rất ưu tú.”



....



Hết tiết, cô chủ nhiệm vừa ra khỏi cửa.



Cả lớp tôi ngay lập tức liền biến thành cái chợ.



“Ôi đệ.t, này là tân vương đăng cơ, cựu vương lưu lạc!”



Đại ca câu lấy cổ Hứa Thế Vũ, suýt tí nữa bị ai đó đẩy nhào qua vai.



“Hứa Thế Vũ, cuối cùng cũng có đối thủ ngang cơ rồi.”



Nhìn Hứa Thế Vũ đang chuẩn bị đi đến phòng giáo viên, lòng tôi chợt cảm thấy có chút lo lắng.



Dù sao thì kì thi tháng lần trước, và cả lần trước nữa, cậu ấy đều đứng hạng nhất.



“Thanh Thanh, đi thôi.”



Đại tẩu kéo tôi đi lên văn phòng xem bảng điểm.



13.



Mỗi khi có kết quả thi, văn phòng đều trở nên đông đúc lạ thường.



Người đi xem, kẻ đi hỏi, chen chúc trong căn phòng vốn dĩ rất rộng rãi.



“Ah, hóa ra cậu ấy chính là Lâm Thải Kì?!”



Tôi thuận theo tầm nhìn của đại tẩu.



Một nữ sinh đang được nhiều giáo viên vây quanh, khen ngợi hết lời.



....



Tôi nhìn thấy có hơi quen mắt.



Sau đó mới nhớ ra.



Đây chẳng phải là cô gái vừa tìm Hứa Thế Vũ mượn sách sao?!



Giáo viên dạy Toán lớp tôi là chủ nhiệm khối, giọng nói có âm lượng cực lớn.



“Tiểu Thải à, lần này em thi tốt lắm, nhưng hạng nhất môn Toán không phải là em.”



“Tiểu Hứa lớp chúng tôi, đã liên tục đứng hạng nhất môn Toán cả một năm rồi, nhưng lần sau em có lẽ sẽ vượt qua em ấy.”



Lâm Thải Kì nghe xong thì chỉ bình thản đáp.



“Thật ra em chỉ mới phát huy 20% sức lực với môn Toán thôi.”



“....”



Lần này, tất cả các thầy cô đều không nói nên lời.



Hình như, các học bá trường tôi đều không hiểu được, khiêm tốn là một đức tính tốt~



Gay cấn hơn là, lúc này Hứa Thế Vũ cũng được giáo viên gọi đến văn phòng, nên đã nghe thấy câu này.



Cậu nhướng mày.



“Chỉ phát huy 20% sức lực?”



“Lẽ nào 80% còn lại của cậu tệ như vậy sao?”



........



14.



Căng thẳng ngày một leo thang.



Thế nhưng, Lâm Thải Kì kể từ sau đó có thể nói là luôn xuất hiện song song với Hứa Thế Vũ.



“Thú vị đấy, không ai chịu nhường ai....”



Đại tẩu ở bên cạnh tôi, ung dung bình luận.



[Zhihu] 6 hay 6 lần



Pt.6



Tác giả: 白框凉太子



Họa sĩ: guamama



Dịch: Shan



Beta: Dâu
Xem ảnh 1

1f353.png





Bìa: Phong Linh







Nhà ăn giờ ăn trưa thực ra cũng không đông lắm, nhưng nhìn từ chỗ tôi, vốn dĩ Hứa Thế Vũ ngồi ở đó yên lặng ăn cơm, thì một cô gái thản nhiên ngồi xuống đối diện cậu ấy.



Hứa Thế Vũ vậy mà lại đáp lời những gì cô ấy nói.



Dần dần, số lần cô ấy xuất hiện bên cạnh Hứa Thế Vũ càng nhiều.



Phải nói thật lòng, trước kia, theo đuổi Hứa Thế Vũ, tôi không cảm thấy khổ sở gì.



Bởi vì, tôi không có đối thủ cạnh tranh.



Những người con gái ấy, nói là tỏ tình, nhưng cũng chỉ lén nhét thư tình. Người dũng cảm dám theo đuổi, thực ra rất ít.



Cuối cùng cũng có một cô gái, vừa học giỏi vừa xinh đẹp, ngày nào cũng ở bên cạnh Hứa Thế Vũ.



Tôi có chút… không vui.



Thực ra tôi cũng không hiểu vì sao mình lại không vui như vậy, bởi vì Hứa Thế Vũ đâu phải là của tôi.



Nhưng tôi vẫn buồn, như thể thứ gì đó của mình bị người khác âm thầm lấy đi vậy.



15.



Tôi về đến cửa nhà, bỗng nhiên phát hiện ra sáng nay đi quá vội nên quên cầm chìa khoá theo.



Gọi điện thoại cho mẹ thì bị mẹ mắng cho một trận.



Tôi chỉ có thể ngồi ở cầu thang đợi.



Tôi chầm chậm đếm ánh mặt trời lặn qua từng bậc cầu thang, cho đến khi một chiếc xe điện chạy đến.



Hứa Thế Vũ… đang đèo Lâm Thải Kỳ.



Nói thật thì, tôi đã từng nghĩ qua ngày này rồi cũng sẽ tới, nhưng vẫn không muốn chấp nhận.



Ghế sau của chiếc xe điện ấy tôi đã từng ngồi, vậy mà giờ đã biến thành người khác.



“Hiii, hình như trước kia chúng ta đã từng gặp nhau.”



Người con gái ấy nhanh nhẹn, tràn đầy sức sống chào hỏi tôi.



Tôi ngẩng đầu nhìn nụ cười tươi sáng của cô ấy.



“Nhà tôi cũng ở khu này, số 402 đó.”



“Thế nên, tôi đi cùng xe với Tiểu Hứa về.”



Tiểu Hứa.



Sau đó, lúc tôi còn chưa nuốt được cơn tức thì bất ngờ bị cậu ấy vuốt tóc.



????



Tôi vội vàng đứng dậy, không cam chịu thua cuộc trước ánh mắt đầy khiêu khích đó.



16.



Hứa Thế Vũ mở cửa mình.



Một lúc sau, cậu ấy sang tôi.



Cậu ấy hỏi tôi: “Không mang chìa khoá à.”



Tôi gật đầu.



“Vào nhà tôi?”



Tôi bĩu môi, lắc đầu.



Cậu ấy trầm mặc một lúc, gọi lớn tên tôi.



“Thanh Thanh, cho cậu biết một bí mật.”



Cậu ấy nói,



“Lâm Thải Kỳ, cậu ấy…”



“Thích tôi.”



“...”



Tôi không hiểu rốt cuộc cậu muốn chấm dứt với tôi đến mức độ nào, trong lòng đau nhói.



Buổi tối hôm đó, những con chim bay qua bầu trời đầy mây, ánh sáng từ phía Tây kéo bóng dài vô cùng.



Cậu ấy xoay người nhấn vào chiếc chuông ở cửa. Sau lưng tôi, tiếng chuông vang lên rõ ràng.



17.



Kì nghỉ hè năm lớp 10, lớp tôi phải phân ra những người tham gia thi tuyển và những người không tham gia thi tuyển.



Thi tuyển thực chất là những người có thành tích rất tốt ở một môn học nào đó, thông qua việc được vào đội tuyển Quốc gia, nhận được tấm vé tuyển thẳng vào Thanh Bắc.



Thể loại thi tuyển đã được xác định từ ngày đầu tiên đi học.



Tôi chọn Toán học.



Hứa Thế Vũ cũng vậy.



Bởi vì trường học của chúng tôi tương đối nhỏ, nên không may là chúng tôi đều phải đi tập huấn ở tỉnh.



Dù sao thì cũng nhờ nó mà tôi có một khoảng thời gian trải nghiệm cuộc sống tập thể.







7 rưỡi sáng, xe khách đã dừng ở cổng trường để đón chúng tôi.



Tôi mang trên vai một chiếc balo bị mẹ tôi nhét đến căng phồng, còn kéo thêm một chiếc vali to đùng.



Không dễ dàng gì mới lên được xe. Nhưng nhìn một lượt thì chỗ ngồi đều hết rồi.



Miễn cưỡng mới tìm được một chỗ trống, tôi ôm cặp ngồi xuống, nhìn dòng người đang qua đường.



Kết quả, người tôi không muốn nhìn thấy nhất, lại ngồi ngay bên cạnh tôi.



Bây giờ tôi không có nhiều thiện cảm với cậu ấy.



Cô ấy vẫn tươi cười như vậy, khiến tôi vô thức nghĩ đến người đứng đầu của băng nhóm học đường nào đó.



Chỉ là, không hiểu sao cậu ấy cũng tham gia thi Toán.



Tôi đã xem bảng điểm của cậu, môn Toán rõ ràng là kém nhất trong các môn Toán, Lý, Hoá.



Hình như tâm trạng của cậu ấy đang rất tốt, còn ngâm nga hát. Tôi ngồi sát về phía cửa sổ.



Chỉ là cũng không hát được bao lâu.



Bởi vì có người dựa vào ghế, gõ gõ vào lưng ghế cậu ấy.



Pt.7



Tác giả: 白框凉太子



Họa sĩ: guamama



Dịch: Liar



Beta: Dâu
Xem ảnh 2

1f353.png





Bìa: Phong Linh



Hứa Thế Vũ nhìn sang tôi, nhưng lại nói chuyện với Lâm Thải Kỳ.



“Xin lỗi, xe của lớp 2 ở bên kia, bạn cùng lớp của cậu đang tìm cậu đấy.”



“Không phải chứ Hứa Thế Vũ? Cậu là gián điệp à?”



“Gián điệp? Tôi chỉ đang giúp nhà trường duy trì kỷ luật mà thôi.”



Cuộc đấu khẩu không có dấu hiệu dừng lại, nhưng nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy bọn họ vô cùng hiểu nhau.



Chính vì vậy mà tôi lại càng ghen tị.



Mãi cho đến khi Lâm Thải Kỳ hậm hực liếc Hứa Thế Vũ một cái rồi đứng dậy, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.



Tôi còn nghĩ rằng cậu ấy lên chiếc xe này ngồi là vì Hứa Thế Vũ chứ.



Xe bắt đầu chuyển bánh, không còn chỗ trống nào nữa nên Hứa Thế Vũ ngồi xuống bên cạnh tôi.



Cậu tuyệt nhiên chẳng nói với tôi câu nào, nhưng tôi cũng chẳng thèm bận tâm, chỉ yên lặng nhìn cậu.



“Từ trường chúng ta đến thành phố Lục Châu dài 736km.”



“Gì cơ?”



Hứa Thế Vũ thở dài: “Tôi vẫn còn nhớ cậu bị say xe, cho nên có thể ngủ một chút.”



“Đừng nôn vào người tôi.”



…Hồi nhỏ tôi đã có một lần nôn vào người cậu ta vì say xe, thế nhưng sao con người này có thể thù lâu nhớ dai đến vậy cơ chứ.?
Xem ảnh 3

1f642.png

?



18.



Xe đi xóc muốn chếc.



Vốn dĩ tôi đã tưởng tượng đến viễn cảnh nữ chính ngủ gật trên xe rồi dựa đầu vào vai nam chính giống như trong các bộ phim truyền hình. Chính vì thế mà tôi giả vờ ngủ rồi dựa đầu vào vai Hứa Thế Vũ khi xe đi qua những đoạn đường gồ ghề…



Nhưng mà nó lạ lắm.
Xem ảnh 4

1f642.png





Cậu ấy giơ ngón tay thon dài kia ra chỉ để đỡ đầu tôi lên cho khỏi chạm vào vai cậu ấy.
Xem ảnh 5

1f642.png









Tôi ấy à, càng ngồi lâu càng không biết trời đất là gì.



Cậu ấy đỡ đầu tôi như vậy mà tôi cũng ngủ được.



Tôi cứ tưởng rằng mình sẽ rất khó ngủ, nhưng không. =)))



Có lẽ do tôi hôm qua tôi thức quá khuya để học bài nên ngủ lúc nào không hay biết.



Khi tôi tỉnh dậy thì thấy mình đã dựa vào người ai kia rồi.



Trái tim bỗng dưng lạc đi một nhịp.



Niềm vui còn chưa kịp kéo dài thì tôi bỗng phát hiện ra một sự thật phũ phàng. Người nào đó còn ngủ say hơn cả tôi.
Xem ảnh 6

1f642.png





Cậu ấy để tôi dựa vào vai phải, đầu hơi nghiêng về phía bên trái.



Thậm chí tôi còn có thể cảm nhận được từng nhịp thở của cậuđối phương.







Tôi không kìm lại được sự tò mò mà đưa tay vuốt nhẹ yết hầu của cậu.



Hơi thở của cậu ấy rõ ràng đã dừng lại trong giây lát, nhưng người vẫn chưa tỉnh hẳn.



Tôi cảm thấy hơi thất vọng, nhưng hình như có gì đó sai sai.



Tôi ngẩng đầu.



Đúng lúc bắt gặp đôi mắt đen láy của cậu ấy.







Hứa Thế Vũ đứng dậy, đề nghị đổi chỗ với bạn học ngồi hàng ghế phía trước một cách vô cùng rõ ràng mạch lạc.



Nhẽ ra tôi không nên dọa cậu như thế…



19.



Đơn vị tổ chức trại tập huấn là một trường cấp 3 có tiếng ở tỉnh.



Khu ký túc xá lớn như khu dạy học ở chỗ chúng tôi.



Hai tháng nữa, chúng tôi sẽ cùng các học sinh đứng đầu cả nước tranh huy chương vàng Olympic, huy chương bạc, huy chương đồng và 60 suất vào đội tuyển quốc gia.



Những người có thể đến đây đều là những học sinh xuất sắc, đương nhiên sự cạnh tranh sẽ rất khốc liệt.



Nhưng tôi không ngờ nó lại dữ dội đến vậy.



Tôi không thể làm được một nửa số câu hỏi trong đề thi trong lần thi đầu tiên.



Sau khi nhận điểm, có hơn chục người có trình độ ngang ngửa với Hứa Thế Vũ.



Tất cả đều đạt điểm tối đa.



Tôi nghe nói có một cô gái thường đứng đầu bảng xếp hạng ở trường cô ấy đã khóc sau kì thi vì bài làm quá tệ.



Thực ra cuộc sống ở trại tập huấn đặc biệt buồn tẻ, bầu không khí trong lớp vô cùng nặng nề.



Không chỉ áp lực vì học tập ở cường độ cao mà còn áp lực vì sự tiến bộ không ngừng và đáng kinh ngạc của các bạn cùng lứa tuổi.



Về đến ký túc xá, tôi thấy mọi người đang làm lại đề thi. Những người ở đây đều đã quen với cảm giác chiến thắng, nên đôi khi họ không thể chấp nhận dù chỉ một có một chút thất bại.



Tôi thường đứng thứ mười mấy trong lớp, nhưng lần này tôi được xếp tận thứ 50.



Và điều khiến tôi ấn tượng nhất là sự tiến bộ vượt bậc của Lâm Thải Kỳ.



Trước khi tới đây, điểm toán của cậu ấy luôn ngang ngửa tôi.



Nhưng trong những kỳ thi tiếp theo, cậu ấy đã bỏ tôi lại một quãng rất xa, còn tôi lại không tiến bộ được gì.



Bài thi cách đây vài hôm khiến tôi cảm thấy vô cùng tự tin, thế nhưng khi nhận kết quả thì sai số gấp mấy lần bình thường.



Tôi thực sự rất buồn, nhưng cố gắng để không rơi nước mắt. Lúc này cô giáo vào thông báo cho chúng tôi biết có một số thí sinh đã không thể tiếp tục trụ được tại đây nữa. Nếu không muốn tham gia vào các cuộc thi, có thể từ bỏ ngay lập tức, tránh lãng phí thời gian.



Tôi cứ thẫn thờ chờ đợi mọi người lần lượt tan học rồi đi ăn cơm một mình.



Trước cửa phòng học có một phòng uống nước. Tôi với tay lấy cái cốc rót nước vào rồi cứ thế đứng nhìn nước chảy. Mãi cho đến khi nước nóng tràn qua miệng cốc rồi làm bỏng tay tôi mới định thần lại được.



Tay tôi run run, cuối cùng cái cốc cũng rơi xuống đất vỡ tan tành.



Nước mắt tôi cũng theo đó mà tuôn rơi không thể nào kiểm soát.



Tôi nhớ nhà, nhớ mẹ, bắt đầu tự chất vấn tại sao tôi lại đến đây, rõ ràng tôi có thể dễ dàng lọt vào top 20 của lớp, thế mà ở đây tại sao lại kém cỏi đến vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK