_______
13.
Ban đêm, ta không ngủ được, lại sợ ồn ào đến Túc Địch, rón rén bước xuống giường, chuẩn bị đi ra ngoài ngắm trăng.
Mở cửa ra, bên ngoài ánh trăng như nước, ta ôm đầu gối ngồi trên ghế đá, nhìn trăng tròn trên trời.
Không biết qua bao lâu, đột nhiên có người khoác lên người ta một cái áo, quay đầu lại nhìn, quả nhiên là Túc Địch.
“Ta lại đánh thức ngươi sao? Xin lỗi." Ta đứng lên, "Được rồi, ta không có việc gì, chỉ là trăng rất đẹp, ta muốn ngắm trăng." Ta nặn ra một nụ cười và kéo hắn vào phòng.
Đợi đến khi vào phòng, chúng ta vừa mới nằm lên giường, ta định nhắm mắt giả vờ ngủ, hắn lại đột nhiên hỏi hôm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì: "Đừng nói không có việc gì, tâm sự của nàng đều viết lên mặt.”
"Ha? Ta viết lên mặt? Vậy ngươi nhìn lên mặt ta không phải là biết rồi sao? Sao lại hỏi ta?”
A, nam nhân, giả vờ lâu như vậy, cuối cùng cũng là nhịn không được chứ gì? Không phải là muốn biết Miên Miên tỷ tỷ như thế nào sao, ta mới không nói với hắn, làm hắn tức chết.
Ta hung hăng nghĩ, càng nghĩ càng tức giận, rõ ràng là chuyện của ba người bọn hắn, Túc Địch vì cái gì muốn đem ta cuốn vào? Bây giờ thì tốt rồi, ta cũng thích hắn.
Ban đầu chỉ là hắn yêu nàng, nàng yêu ca ca, ca ca cũng yêu nàng. Bây giờ là, ta yêu hắn, hắn yêu nàng, nàng yêu ca ca, ca ca yêu nàng.
Thật là phức tạp quá đi, đầu hói luôn rồi, "Túc Địch cẩu nam nhân".
A, ta không cẩn thận, đã nói ra trong lòng rồi.
"Ta sao lại là cẩu nam nhân?" Sau gáy có chút lạnh, hắn xoay đầu ta chính diện đối mặt với hắn, ta liều mạng cúi đầu, không dám nhìn hắn.
"A Huyên, nàng rốt cuộc làm sao vậy? Lúc trở về còn tốt, sao bây giờ lại tức giận như vậy, còn đột nhiên mắng ta?”
"Ta...không phải là cố ý mắng ngươi... Đừng, ngươi đừng hỏi nữa, ta tâm trạng không tốt, ngươi đừng lo, ngày mai sẽ ổn thôi." Ta đẩy hắn ra, cuốn chăn di chuyển vào bên trong, muốn cách xa hắn một chút.
"Haizzz, nàng không nói thì thôi, ngày mai ta đi tìm Miên... tìm Khương tiểu thư, hỏi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chắc nàng cũng không tức giận đâu nhỉ.”
"Ngươi tự mình muốn tìm thì đi tìm, đừng lấy ta làm cái cớ." Ta dùng chăn che đầu, càng nghĩ càng tủi thân, nước mắt ào ào rơi xuống, cẩu nam nhân.
Ngày hôm sau, khi ta thức dậy, đã không nhìn thấy bóng dáng tên cẩu nam nhân rồi. Rửa mặt, dùng bữa sáng rồi luyện chữ, ta cũng không hỏi xem cẩu nam nhân rốt cuộc muốn làm cái gì.
Tiểu Hương cũng rõ ràng cảm giác được hôm nay tâm tình ta không tốt, toàn bộ hành trình chỉ nhắc tới tên cẩu nam nhân một lần, đã bị ta dùng ánh mắt sắc như đao lườm.
Ta ở nhà vui vẻ tự đắc luyện chữ, một lòng chỉ muốn vét sạch tài sản của cẩu nam nhân.
Nghĩ đến đây, ta càng viết càng có tinh thần. Thẳng đến khi gã sai vặt của Lưu Hiệp tới tìm ta, nói Lưu Hiệp xảy ra chuyện lớn.
Ta giật mình, liền bảo hắn dẫn đường chạy ra ngoài, trên đường chỉ cầu nguyện Lưu Hiệp đừng xảy ra chuyện gì.
Kết quả, gã sai vặt kia vậy mà dẫn ta đến Thiên Hương lâu. Ta còn tưởng rằng Lưu Hiệp xảy ra chuyện gì ở bên trong này, muốn xông vào trong, lại bị một người giữ lại, bình tĩnh nhìn, chính là Lưu Hiệp.
Ta mới ý thức được mình bị Lưu Hiệp lừa gạt, trừng mắt liếc huynh ấy một cái muốn trở về. Lưu Hiệp giữ chặt ta lại, ý bảo ta nhìn lên trên. Ta vừa nhìn, ngồi ở vị trí gần cửa sổ lầu hai không phải là Miên Miên tỷ và Túc Địch sao.
Cẩu nam nhân còn thật sự nói làm được, ta đẩy Lưu Hiệp ra và đi về. Lưu Hiệp không hiểu, hỏi ta tại sao lại đi.
"Trở về viết thư hòa ly!”
14.
Ta vừa viết xong thư hòa ly, hắn xông đến xé nó thành vụn, chất vấn ta làm sao vậy.
Ta vừa nghe xong, cơn tức của ta bốc lên bừng bừng: "Ta làm sao ư? Ngươi còn hỏi ta bị làm sao à? Ai bảo ngươi không thích ta còn cưới ta? Cưới về rồi còn vô trách nhiệm, còn dám đến tìm Miên Miên tỷ tỷ. Ngươi không thể quên được tỷ ấy đúng không? Nếu ngươi không thể quên được tỷ ấy chúng ta hòa ly đi. Ba người các ngươi yêu đương thế nào, ta không muốn chơi đùa cùng các người nữa"
Ta lại với lấy bút lông, hắn đột nhiên kéo ta vào trong ngực hắn, mực văng bốn phía, bắn lên thanh sam của hắn.
"Túc An, đóng cửa, không cho bất kì kẻ nào tới gần." Hắn vừa dùng sức giữ chặt ta, vừa phân phó Túc An.
Đợi cửa lớn đóng lại, hắn mới buông ta ra, ta cầm khăn tay lau mực trên quần áo cho hắn, hắn bảo ta đừng quan tâm, để lát nữa hạ nhân giặt.
“Ta làm sao mặc kệ? Đây là ngày hôm qua mẫu thân vừa mới đưa cho ngươi, hôm nay đã bị ta làm bẩn, nếu người mà biết, người sẽ không tức giận sao?"
“Nàng còn quan tâm người có tức giận hay không? Vậy sao nàng lại không quan tâm ta có tức giận hay không?" Hắn cởi áo ngoài ra, ném sang một bên, chỉ mặc trung y.
“Ngươi tức giận? Ngươi dựa vào cái gì mà tức giận? Ta tức giận mới đúng, được chưa? Trượng phu cõng ta đi tìm người trong lòng, rõ ràng ta mới là người bị hại, ngươi dựa vào cái gì mà tức giận?" Ta chống nạnh, bày tỏ sự tức giận.
"Vậy phu nhân ta, động một chút liền viết thư hòa ly, tuyên bố muốn cùng ta hòa ly, ta không nên tức giận sao?"
"Phu nhân ngươi viết thư hòa ly tất cả đều do ngươi tự làm tự chịu. Ai bảo ngươi không thích người ta còn cưới người ta, cưới về rồi còn không có trách nhiệm? Phu nhân ngươi muốn hòa ly với ngươi là việc thiên kinh địa nghĩa.*"
Chú thích: Thiên kinh địa nghĩa: đạo lý hiển nhiên, lý lẽ chính đáng.
"Nàng nói đúng, không thích người ta còn cưới người ta, cưới về còn không có trách nhiệm, là nên hòa ly."
Hắn cũng cho rằng ta nên hòa ly, ta vốn nên vui vẻ, nhưng hình như càng buồn hơn, hắn quả nhiên một chút cũng không yêu ta, ta nói hòa ly liền hòa ly, hắn cũng không giữ lại sao?
"Đúng vậy, ngươi cũng cảm thấy như vậy thì thật tốt, hòa ly đi, từ nay về sau nam cưới nữ gả, không liên quan đến nhau nữa." Ta chớp mắt, cố gắng nén nước mắt trở lại.
Hắn thở dài, đem ta kéo đến bên người, ta tùy hắn dắt, dù sao cũng là lần cuối cùng. Huhuhu, ta không vui, nước mắt rơi trên mu bàn tay hắn.
Hắn giơ tay nhẹ nhàng lau khô nước mắt cho ta: "Đừng khóc, ta sẽ không hòa ly với nàng đâu"
Không hòa ly? Tại sao? Ta ngẩng đầu nhìn hắn, con ngươi trong suốt của hắn phản chiếu ta đáng thương vô cùng.
"Bởi vì ta thích nàng, ngay từ đầu đã là vậy. Ta chưa bao giờ thích Miên Miên, lúc đầu biết nàng ấy và ta có hôn ước, cho nên đối xử với nàng ấy đúng là có vài phần khác biệt. Chỉ là sau đó, ta phát hiện nàng ấy thích ca ca của nàng, ngoài việc có chút khó hiểu cũng không cảm thấy buồn, cũng muốn từ hôn. Chỉ là thứ nhất, ta sợ mình từ hôn sẽ làm tổn hại đến thanh danh Miên Miên. Thứ hai, cho dù ta hủy hôn, Khương đại nhân cũng chưa chắc sẽ đồng ý hôn sự của bọn họ. Dù sao luận về gia thế, Lưu gia các nàng cũng không thể so được với Khương gia đời đời trung lương."
"Cho nên, ca ca ta bọn họ bỏ trốn là chủ ý của ngươi?" Ta không thể nói là không kinh ngạc, ta nhìn ba người bọn họ ngươi theo đuổi ta, ta theo đuổi ngươi mà lớn lên, không nghĩ tới, tất cả đều là suy nghĩ lung tung của ta?
"Không phải, bỏ trốn hẳn là suy nghĩ của bọn họ. Chỉ là sau khi ta phát hiện bọn họ bỏ trốn, thuận nước đẩy thuyền xin thánh chỉ của bệ hạ đến cầu hôn nàng. Thứ nhất, bằng cách này, ta có thể hoàn thành tâm nguyện của chính mình; Thứ hai, Khương đại nhân hẳn là cũng biết, thái độ của Túc gia chúng ta, đương nhiên cũng không dám làm khó bọn họ nữa. Dù sao, Lưu gia nhà nàng cũng là thông gia của nhà ta, Miên Miên bỏ trốn, vốn là bọn họ thất tín trước, lại đắc tội thông gia nhà ta, chỉ có thể là mất nhiều hơn được.”
"Ồ? Nói như vậy, ngươi thật sự ngay từ đầu đã thích ta?" Ta vẫn có chút hoài nghi, Túc Địch không thích Miên Miên tỷ lại thích ta, ta nằm mơ cũng không dám nghĩ nha.
"Đúng, ngay từ đầu ta đã thích nàng. Nhớ năm đó, lúc ta áo gấm về làng, nàng tung hoa cho ta, khi đó ta không ngờ, Tiểu A Huyên tinh nghịch trước đây, lại trở nên xinh đẹp như thế. Khi ấy ta chỉ cảm thấy bất ngờ. Sau đó, ta thường vô tình chú ý đến nàng, nhìn thấy nàng gây họa, nhìn thấy nàng làm cho mọi người vui vẻ, cũng nhìn thấy nàng và những người khác tranh luận đến đỏ mặt tía tai; Mà ta vừa nhìn thấy nàng cười, tâm trạng cũng tốt lên không ít."
"Khi đó ta đã nghĩ, nếu ta may mắn có thể cưới A Huyên về nhà, vậy thì tốt biết bao."
- Còn nữa -