“Hạ quan Lý Tùng Thanh tham kiến Thất Vương gia.”
“Tiểu nhân tham kiến Thất Vương gia.”
Lý Tùng Thanh và Ngụy Tiểu Diểu nhất loạt hướng về Thất Vương gia hành lễ.
“Tiểu Diểu, ngươi rốt cuộc cũng đến rồi.” – Thất Vương gia quắc mắt nhìn Ngụy Tiểu Diểu chăm chú, xem Lý Tùng Thanh như người vô hình không thèm để mắt đến.
“Thất Vương gia, đã lâu không gặp, Hoàng thượng lệnh cho tiểu nhân thay người và lão nhân gia ân cần thăm hỏi ngài.” – Ngụy Tiểu Diểu vừa cung kính vừa khách sáo cúi gằm mặt, không dám đối diện với y.
Lý Tùng Thanh đứng bên cạnh cảm nhận được rõ rệt thứ không khí quỷ dị giữa hai người. Tuy nói rằng Vương gia thân chinh đến trước cửa đón nhưng bộ dạng lại như sắp ăn tươi nuốt sống chú thỏ nhỏ Ngụy Tiểu Diểu vậy. Nếu hắn không giúp Ngụy Tiểu Diểu giải vây thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa đây.
“Khụ khụ, Vương gia! Ngụy đại nhân bôn ba bao nhiêu ngày hẳn đã mệt mỏi đói khát.” – Lý Tùng Thanh không dám nói chính mình mới là mệt mỏi đói khát, bởi vì Thất Vương gia mười phần thì hết cả mười là đang vứt cho hắn một ánh mắt lạnh như thể khiến “bản vương phát nôn”.
Thất Vương gia nghe thấy, lúc này mới dẫn bọn hắn đi tẩy trần, cũng cùng bọn hắn nhập tọa dùng cơm, bất quá, thoạt nhìn là thấy ngay thứ y muốn ăn chính là Ngụy Tiểu Diểu.
Bữa cơm như sỏi đá khô cằn thì chỉ cần dùng qua loa cũng xong, Ngụy Tiểu Diểu liền gọi người chuẩn bị nước ấm đưa đến phòng Lý Tùng Thanh, những muốn đích thân hầu hạ Lý đại nhân tắm rửa thay y phục. Vẻ mặt của Thất Vương gia thoáng chốc sa sầm, lúc này mới trừng mắt hung hăng nhìn Lý Tùng Thanh. Lý Tùng Thanh trước ánh mắt ấy không sợ cũng không hoảng, ra vẻ ung dung tự tại, thậm chí còn muốn hướng về Thất Vương gia mà khoe rằng có khi Ngụy Tiểu Diểu còn ngủ chung một phòng với hắn nữa. Tiểu Diểu lúc ngủ vừa thân mật ngọt ngào vừa đáng yêu, hắc hắc hắc…. Bất quá nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện, không cần chọn vị Thất Vương gia tâm tư ghen tuông kia làm đối thủ của mình, vậy mới là người thông minh.
Sau khi tắm rửa xong hắn liền lên giường, ấy thế mà lại… không ngủ được.
Hắn lăn qua lăn lại như một chú cá nướng, nướng đến cháy khét lẹt mà sau cùng Chu Công vẫn không đến cửa bái phỏng, bèn khoác hờ tấm áo choàng rồi bước ra khỏi phòng ngắm sao trời. Hắn nhìn lên bầu trời đầy sao, không khỏi nhớ đến tình cảnh những đêm lúc hắn cùng Hoàng đế ngắm sao.
Hắn thích cả người vô lực dựa vào ngực của Hoàng đế, hoặc nằm gối đầu lên chân ngài mà ngắm sao trời, huyên thuyên nói về điển cố của những vì sao ấy. Hoàng đế tình nhân của hắn trước sau mỉm cười hàm chứa sự sủng nịch, không ngắm sao, chỉ ngắm hắn.
A, kẻ kia hẳn cũng đang nhìn lên bầu trời này. Ta nhớ y, nếu y không nhớ ta như ta đang nhớ về y, khẳng định lúc trở về sẽ cho y nếm chút trừng phạt. Những ý nghĩ này khiến hắn nhịn không được muốn bật cười. Hắn vốn không phải người thích kiêu căng trêu chọc người khác, chỉ duy nhất với Hoàng đế là tùy hứng vô cùng, mà Hoàng đế đối với hắn lúc nào cũng bao dung, nhẫn nhục chịu đựng (trừ những lúc ở trên giường)
Nhẫn nhục chịu đựng…. phụt, cuối cùng cũng không nhịn được phải phì cười. Hoàng đế bệ hạ anh minh vĩ đại như thế nào lại bị hắn nói như thể một hiền thê vậy chứ, hahaha? Trong lòng cảm thấy ngọt ngào, nỗi tương tư cũng vì thế mà giảm đi phần nào.
Vất vả lắm mới cảm thấy buồn ngủ bèn quay về tẩm phòng, đột nhiên lại thấy một người từ tẩm phòng của Ngụy Tiểu Diểu bước ra, hai bên vô tình chạm mặt nhau.
“Vương gia!” – Lý Tùng Thanh cúi đầu hành lễ.
“Ừ!” – Thất Vương gia sắc mặt không mấy vui vẻ, đối với hắn vẫn hờ hững đi lướt qua.
“Vương gia, hạ quan có một câu muốn nói với ngài. Nếu có gì đắc tội mong Vương gia đại nhân đại lượng bỏ qua.” – Lý Tùng Thanh nhìn theo bóng hình người kia mà nói.
“Ngươi muốn nói gì?” – Thất Vương gia dừng bước nhìn hắn.
“Dưa hái xanh không ngọt, hoa ngắt vội chóng tàn.”
“Hừ!” – y hừ một tiếng rồi phẩy tay bỏ đi.
Lý Tùng Thanh trở về phòng mình nằm vào giường, vỗ gối tự nói – “Nào, ngủ thôi!”
Rốt cuộc thì Chu Công cũng đến gõ cửa rồi.
Sáng sớm hôm sau tỉnh lại đã thấy Ngụy Tiểu Diểu như lệ thường ở sẵn trong phòng hầu hạ hắn rời giường. Lý Tùng Thanh lơ đãng nhìn trên cổ y có những vết hồng ngân, như thể là dấu hôn. Hắn đối với những dấu vết này không chút xa lạ, bởi lẽ Hoàng đế bệ hạ cũng thường để lại trên người hắn những vết thế này. Sau khi tẩy rửa thay y phục chỉnh tề, Lý Tùng Thanh thuận miệng nói – “Tiểu Diểu, lấy giúp ta một sợi dây buộc cổ áo.”
“Dạ!”
Ngụy Tiểu Diểu lấy từ trong hành lý ra một sợi dây bằng tơ lụa màu xanh đen, trên có thêu hoa văn muốn choàng giúp Lý Tùng Thanh. Nhưng Lý Tùng Thanh lại đón lấy, tự mình quấn quanh chiếc cổ mảnh khảnh của Ngụy Tiểu Diểu, có ý muốn che đi những dấu vết kia. Ngụy Tiểu Diểu nhất thời ngẩn người ra.
“Màu sắc và hoa văn của dây này không hợp với ta. Ngươi quấn có vẻ đẹp hơn.” – Lý Tùng Thanh lãnh đạm nói.
“Vậy để tiểu nhân lấy một cái khác.”
“Không cần, ta vừa nhìn dây này thì lại nghĩ mình không hợp để quấn, trông rất giống một hầu tử[1].” – hắn tỏ ra ngượng ngùng tự chế giễu chính mình rồi lại nói – “Ta thấy Sở Nam này chỉ là chốn sơn cùng thủy tận, điêu dân đầy rẫy chẳng có gì hay ho. Chúng ta lưu lại vài hôm lấy lệ rồi mau chóng rời đi thôi.”
“Lý đại nhân…” – Ngụy Tiểu Diểu ra chiều muốn nói gì đó rồi lại thôi.
“Có chuyện gì?”
“Có khả năng tiểu nhân phải lưu lại nơi này một thời gian rồi mới có thể rời đi được.”
“Hoàng thượng lệnh cho ngươi lưu lại à?”
“Không phải…”
“Vậy là bản thân ngươi muốn lưu lại?”
Ngụy Tiểu Diểu im lặng không đáp.
“Tiểu Diểu, ngươi có xác định là mình phải lưu lại không?”
“Tiểu nhân…” – lắc đầu – “Tiểu nhân không biết.”
“Đã vậy thì mấy ngày tới nên suy nghĩ cặn kẽ một chút. Không ai có thể miễn cưỡng ngươi, bản thân ngươi cũng không nên làm khó chính mình.” – Lý Tùng Thanh vỗ vai y không nói thêm gì. Hắn cảm thấy mình là người ngoài cuộc, không có cả lập trường lẫn tư cách để xen vào.
Mấy năm sống cùng nhau đủ để hắn biết Ngụy Tiểu Diểu bề ngoài có vẻ yếu đuối nhưng nội tâm thì bất luận là so sánh với ai cũng có phần cứng cỏi hơn, hơn nữa y cũng rất thông tuệ, bằng không làm sao quản lý cả một hậu cung to lớn, lại còn bảo toàn bí mật của Hoàng đế và hắn nữa chứ.
Ngụy Tiểu Diểu như một viên trân châu tinh xảo vậy mà nay thật sự nguyện ý lưu lại nơi Sở Nam hoang vu này sao? Quên đi, dù sao cũng không phải là chuyện liên quan đến hắn thì cần gì nghĩ nhiều đến vậy. Ngụy Tiểu Diểu là ai chứ, y đâu cần hắn để tâm đến vậy? Vài ngày nữa hắn sẽ chuyển hướng đến Phó Hà thăm lão tam, cùng chơi với hai đứa cháu đáng yêu của hắn, sau đó sẽ mau chóng hồi phủ.
Ít nhất cũng phải trở về kinh thành trước mùa đông.
Năm đó sau khi bị vị “Đại hiệp, tráng sỹ, thích khách đại ca” đả thương thì cứ mỗi khi đông về bả vai hắn lại trở đau. Những lúc ấy Hoàng đế sẽ giúp hắn vuốt ve, dùng đôi bàn tay xoa bóp giúp sưởi ấm vết thương cũ của hắn. Ừ, trước khi mùa đông tới thì hắn nhất định phải về đến nhà, trở về bên cạnh tình nhân của hắn, để người ấy ôm mình vượt qua ngày đông giá rét.
—
Sau này mỗi khi có hội săn bắn là Hoàng đế lại triệu Lý Tùng Thanh cùng một số quan văn khác cùng tham gia. Tài nghệ cưỡi ngựa của Lý Tùng Thanh vẫn chẳng tiến bộ chút nào, lần nào cũng tay không trở về, ấy thế mà bao giờ cũng được Hoàng đế ban cho một phần thịt khiến nhiều kẻ đỏ mắt thèm thuồng ganh tị muốn chết.
Mà cứ mỗi lần như thế, hắn và Hoàng đế lại vô tình chạm mặt tại đại thảo nguyên, trông qua quả rất giống như nửa đêm lén lút hẹn hò cùng nhau vậy. Nhưng thật sự thì hai người cũng chỉ là thản nhiên chuyện phiếm đôi ba câu, có khi chỉ im lặng chẳng nói lời nào, càng không có những hành vi cử chỉ kỳ lạ. Nhưng có lẽ từ trong vô thức, bầu không khí ám muội giữa họ dần dần nảy sinh.
Lý Tùng Thanh vì thế mà vô cùng hoang mang, trong lòng đầy phức cảm như thể bản thân là nữ nhân đang liếc mắt đưa tình với nam tử khác vậy. Sự tình này khiến hắn trước thì muốn bật cười ha hả rồi ôm đầu kêu to rằng “ta không phải nữ tử mà, a a a ——”. Hoàng đế cũng vì thế mà phiền muộn. Y rõ ràng là một người tâm tư bình ổn như thái sơn, tuổi tác không còn nhỏ, tâm tính càng không tham sắc dục. Vậy mà sao hôm nay lại có thứ khát khao được mang Lý Tùng Thanh áp xuống mặt đất thưởng thức cho kỳ hết mới thôi. Tổ tiên từng có gia huấn lưu lại rằng một vị minh quân thì không thể dùng phương thức này để mang thần tử ra ăn…
Bọn họ ai nấy đều tự nhắc nhở chính mình không nên tái diễn sự việc trên, đáng giận ở chỗ chân họ không biết vâng lời, cứ nhằm hướng thảo nguyên mà bước, lòng tự nhủ đây sẽ lần thiếu quyết đoán cuối cùng.
Ngoài mặt tỏ ra bình tĩnh nhưng kỳ thật trong lòng phong ba sớm đã dậy sóng, nói trắng ra là có một loại cảm xúc mang tên “phiền muộn” bắt đầu nảy sinh.
Tiết trời dần buông những làn sương buổi ban mai, sau đó nhanh chóng chuyển sang rét lạnh, đã không còn thích hợp để du săn. Thế là Lý Tùng Thanh cuối cùng cũng không cần tiếp tục ăn thịt mà như cắn phải độc dược nữa, lại càng không cần phải lén lén lút lút diện kiến Hoàng đế bệ hạ ở một nơi bí mật. Hắn xem chừng đã có thể thở phào nhẹ nhõm, vậy mà sao trong lòng bỗng ẩn nhẫn một xúc cảm buồn vương không rõ nguyên nhân.
Những vì sao treo mình giữa không trung nơi thảo nguyên bao la bát ngát khiến hai mắt hắn sa vào trầm mê nay đã trở thành một bí mật nho nhỏ phát sinh vào mùa thu năm nay.
Chẳng bao lâu sau, mùa đông kéo về, trận tuyết đầu tiên từ giữa thinh không lặng lẽ buông mình.
Lý Tùng Thanh vốn sợ lạnh nên những buổi lâm triều sáng sớm như một thứ cực hình tra tấn hắn. Bên trong đại điện tuy rằng có sắp đặt rất nhiều những hỏa lô, nhưng vị trí của hắn lại sát gần phía cửa, sau lưng chẳng có gì che chắn, hàn phong cứ thế thốc đến khiến hắn cứ liên tục run rẩy, sâu ngủ nếu không phải ngủ đông thì cũng sẽ bị chết cóng.
Hoàng đế bệ hạ hiển nhiên là chú ý đến việc này nhưng lại không phân phó gì. Tuy thế, Ngụy Tiểu Diểu là người rất giỏi đoán tâm tư ngài nên hôm sau liền sai đóng chặt cửa hai bên tả hữu, chỉ để lại mỗi cửa ở giữa.
Cửa tại đại điện có cả thảy sáu cánh, cũng không phải tự nhiên để ngỏ mà là sai người mở ra. Lúc đang lâm triều nghị sự thì phải để cửa rộng mở, sau khi bãi triều mới đóng lại, dù là đông hay hè vẫn y theo quy củ mà làm. Nhưng kể từ lúc ấy cứ mỗi khi đông về chỉ mở ra hai cánh ở giữa, bốn cánh ở hai phía tả hữu thì đóng chặt. Ngụy Tiểu Diểu còn tinh ý đặt ngay sát bên cạnh Lý Tùng Thanh một ấm lô để tránh hắn lại cảm thấy lạnh.
Sau lưng có cửa che chắn, bên người có ấm lô rực hồng, chỉ thiếu mỗi chuyện giúp hắn an bài chăn màn ngay trên mặt đất nữa thôi. Việc lâm triều vào mùa đông nhờ thế mà trở nên ấm áp thoải mái, tạo điều kiện cho con sâu ngủ lần thứ hai hồi sinh. Hoàng đế thấy hắn lại bắt đầu ngủ gà ngủ gật thì khóe môi không khỏi mỉm cười đầy ẩn ý.
Những ngày nghỉ mừng tết âm lịch của triều đình bắt đầu, mãi đến tết nguyên tiêu mới kết thúc. Tuy thế, một số vị mệnh quan quyền cao chức trọng của triều đình thì vẫn không được rời kinh, phải ở yên chờ Hoàng đế triệu kiến. Bởi vậy mới nói làm thượng quan chẳng phải việc tốt lành gì, một ngày mười hai canh giờ cứ phải túc trực chờ tuyên triệu, xem chừng cả năm chẳng có dịp nghỉ ngơi. Bất quá cũng không phải chỉ có Lý Tùng Thanh chịu khổ. Lục bộ quan viên ngoại trừ sáu vị Thượng thư thì số còn lại chỉ cần luân phiên gánh vác trách nhiệm là được, nhìn chung thì thập phần thanh nhàn. Những quan viên đến lượt cũng có thể ngồi lại chơi với nhau vài ván cờ hay bày vài cỗ bài giết thời gian.
Mùng chín tháng giêng, Lễ bộ đến phiên Lý Tùng Thanh cùng hai tên Lang trung phụ trách việc chờ đợi này. Lý Tùng Thanh tiếp tục tìm giấc ngủ của hắn, còn hai tên Lang trung kia thì tìm đến Công bộ để ngoạn.
Đang lúc say giấc nồng thì chợt có người lay nhẹ hắn mà gọi – “Lý đại nhân, Lý đại nhân!”
Lý Tùng Thanh miễn cưỡng mở mắt ra, chậm rãi ngồi dậy, dụi dụi hai mắt còn kèm nhèm của mình nhìn người trước mặt – “Ngụy đại nhân, có chuyện gì sao?”
“Hoàng thượng lệnh cho đại nhân đến Bạch Hộc Tự cùng ngắm hoa.” – Ngụy Tiểu Diểu nói.
“Vi thần lĩnh chỉ.” – Lý Tùng Thanh uể oải đứng dậy, từ tốn sửa sang y phục, đông sờ một tí, tây sửa một tẹo.
Ngụy Tiểu Diểu thập phần kiên nhẫn, trước sau không buông lấy một lời thúc giục.
Tiết xuân vừa đến, tuyết vẫn chưa tan, khí trời âm lãnh nên vừa ra khỏi cửa, Ngụy Tiểu Diểu đã mang một chiếc áo choàng lông cừu cẩn thận khoác lên người Lý Tùng Thanh. Áo vừa nhẹ lại vừa ấm.
“Đa tạ!” – Lý Tùng Thanh nói với y.
“Lý đại nhân khách khí rồi. Đây là Hoàng thượng căn dặn tiểu nhân choàng giúp ngài.”
Lý Tùng Thanh trầm mặc theo chân Ngụy Tiểu Diểu rời khỏi lễ bộ. Mặc dù hắn đã khoác áo lông cừu dày, nhưng khi hít phải một luồng khí lạnh thì vẫn cảm thấy rét run, cả người lập tức giật thót.
Chỉ đi bộ độ chừng nửa khắc đã đến Bạch Hộc Tự. Mẫu đơn trồng bên trong đã bắt đầu khai hoa nở nhụy. Từng đóa Ngụy Tử Diêu rực rỡ sắc vàng đua nhau khoe vẻ đẹp, hương thơm ngào ngạt phủ tràn bày ra trước mắt một cảnh tượng phồn hoa diễm lệ. Ngụy Tiểu Diểu đưa hắn theo lối mòn đi xuyên qua vườn hoa đến một tiểu trúc đình, nơi hai năm trước Lý Tùng Thanh đã hái mẫu đơn dâng lên cho Hoàng đế bệ hạ.
Hoàng đế Đại Thiệu mỗi năm đều đích thân vun trồng một khóm mẫu đơn, ý muốn hướng về liệt tổ liệt tông Đại Thiệu mà cầu quốc thái dân an. Lúc này ngài đang cầm cây kéo bằng vàng trong tay, cẩn thận tỉa từng cành lá của một khóm mẫu đơn, nụ hoa e ấp độ chừng nắm tay hài tử, nhìn qua cũng có thể tưởng tượng đến khi khai hoa sẽ kinh diễm đến thế nào. Quả nhiên là quốc sắc thiên hương!
“Vi thần tham kiến Hoàng thượng.” – Lý Tùng Thanh đứng ở bên ngoài đình viện cúi người hành lễ.
Hoàng đế không buông kéo, vẫn tiếp tục tỉa cành mà nói – “Gốc mẫu đơn chu sa này hai năm trước bị khanh hái mất, cứ nghĩ rằng sẽ không bao giờ nở hoa nữa, chẳng ngờ hai năm nay lại ra hoa, mà so với trước lại còn đẹp hơn.”
“Tất cả là nhờ hồng phúc của Hoàng thượng.”
Hoàng đế quay lại nhìn hắn, nhợt nhạt mỉm cười – “Mỗi lần trẫm nhìn thấy nó đều sẽ nhớ đến một đại ngưu tước mẫu đơn của năm ấy.”
“Vi thần thật lấy làm hổ thẹn.”
“Trẫm tuyệt nhiên chẳng hề thấy ở khanh có cái gì gọi là hổ thẹn cả, thậm chí còn có vẻ rất thản nhiên.”
“Vi thần không dám.”
“Lý Tùng Thanh, khanh nói thử xem hoa hái xuống chưng ở trong phòng hay để nó có thể thuận theo tự nhiên khai nở rồi tàn úa, việc nào tốt hơn?” – Hoàng đế hỏi như thể tự độc thoại.
“Hồi bẩm Hoàng thượng, tuy rằng người ta vẫn thường nói hoa được gieo trồng thì nên hái xuống, nhưng hoa hái xuống lại không bằng hoa ở mãi trên cành.”
“Cho nên…” – Hoàng đế buông kéo khẽ chạm lên một nụ hoa – “Mang cả một chậu hoa đặt vào phòng là tốt nhất, chẳng biết Lý khanh gia có đồng ý với cách nghĩ này của trẫm không?”
Lý Tùng Thanh trầm ngâm một chốc rồi kính cẩn trả lời – “Hoàng thượng nói thế là tốt thì hẳn nhiên là tốt.”
Hoàng đế đương còn chuyện muốn nói thì có tiếng loan báo từ xa truyền đến cắt ngang – “Chư vị nương nương cùng hoàng tử và công chúa cầu kiến —”
Chỉ chốc lát sau đã có ba tiểu hài tử cùng mấy vị mỹ nhân tiến vào.
Nói đến thê thiếp của bậc đế vương thì đại để là hậu cung dễ có đến ba nghìn mỹ nữ diễm lệ, ấy thế mà hậu cung của Đức Trị Hoàng đế lại không như thế. Kể từ khi ngài đăng cơ đến nay chỉ sắc lập cả thảy bốn vị phi tử, nhưng chưa lập ai lên ngôi vị mẫu nghi thiên hạ. Sau này mặc dù chiếu theo quy định của hậu cung mỗi năm đều tuyển chọn hai mươi bốn tú nữ tiến cung, nhưng chỉ những ai được ngài sủng hạnh qua mới giữ lại, sắc phong làm quý nhân hoặc phi tần. Còn nếu quá một năm vẫn không được tuyên triệu thì sẽ được xuất cung gả cho người khác.
Từ lúc đăng cơ đến nay đã sáu năm, trong cung chỉ lưu lại năm vị tú nữ cùng với bốn vị phi tần tổng cộng là chín người. Trong số đó có ba người sinh hạ được hai vị hoàng tử và một vị công chúa. Nếu như so với các bậc đế vương đời trước con đàn cháu đống thì thế này vẫn là chưa hoàn thành nghĩa vụ với quốc gia xã tắc, cũng như đã khiến rất nhiều người vì muốn củng cố thế lực mà trăm phương nghìn kế đưa nữ nhân tiến cung phải hoài công.
Quay trở lại hiện tại, hậu cung của Hoàng đế đến thì kẻ làm thân nam tử như Lý Tùng Thanh không tiện ở lại, hắn bèn hành lễ xin phép cáo lui. Tuy nhiên, Hoàng đế lại ra hiệu cho hắn lưu lại nên hắn đành tránh sang một bên. Các vị nương nương, hoàng tử, công chúa đồng loạt tiến vào hành lễ. Hoàng đế bế nữ nhi của mình bước đi, nhị vị hoàng tử thì có nhũ mẫu chăm sóc, các vị nương nương nối gót theo sau, toàn gia mười mấy người tương kính như tân, thuận hòa vui vẻ cùng nhau thưởng hoa xuân.
Lý Tùng Thanh từ xa dõi theo, nhìn thấy Hoàng đế ôn hòa tươi cười, quả là một cảnh thiên luân mà xa xôi diệu vợi. Thế nhưng trong lồng ngực hắn nảy sinh một cảm giác bị đè nén, mà lại không phải là sự sung sướng. Hắn không thích chính mình có những cảm xúc kỳ lạ thế này, tựa như có một thứ gì đó nôn nao, ê âm từ dạ dày dâng tràn lên.
“Lý đại nhân, ngoài trời giá lạnh, thỉnh đại nhân đến bên trong mà ngồi.” – Ngụy Tiểu Diểu bước đến nói với hắn.
“Không, ta nghĩ ta phải trở về đây.” – Lý Tùng Thanh thản nhiên đáp, thế rồi không để tâm đến ý chỉ của Hoàng đế, cứ thế xoay người rời đi.
Hắn trở về Lễ bộ, nghĩ bụng muốn tiếp tục vỗ giấc, vậy mà chẳng hiểu sao sâu ngủ trong người đồng loạt kéo nhau đi du xuân, khiến hắn phải ngồi dậy cầm hồ sơ duyệt qua một lượt. Đến lúc hai tên Lang trung la cà chán trở về, nhìn thấy một kẻ lúc nào cũng nửa tỉnh nửa mê hai mắt rực cháy đang nghiêm túc xem công văn thì kinh ngạc đến mức cằm suýt rơi xuống. Họ thầm nghĩ phải chăng Thị lang ngái ngủ của chúng ta đổi tính đổi nết rồi.
“Lý đại nhân, ngài làm sao vậy?” – Lang trung giáp hỏi.
“Làm sao là làm sao?”
“Đây là lần đầu tiên hạ quan thấy mắt ngài mở to đến vậy.” – Lang trung ất đáp.
“Thật vậy sao? Khó trách sao ta cảm thấy mỏi mắt đến thế.” – hắn liền buông công văn xuống dụi mắt, duỗi thẳng người ra, hai mắt khẽ khép, khôi phục lại tình trạng nửa nhắm nửa mở trước đây.
“Ai nha, sao lại nhắm nữa rồi? Hạ quan phát hiện ra đại nhân có đôi mắt đẹp lắm.”
“Đúng vậy, đúng vậy! Lý đại nhân lúc tỉnh táo thoạt nhìn cũng rất tuấn lãng, cũng ra dáng một con người lắm.”
Hai người ngươi một câu, ta một câu tranh nhau khen ngợi hệt như hai chú cún nhỏ vậy.
Hừ, chẳng lẽ ngày thường ta ra dáng chó mèo, hay là đầu trâu mặt ngựa ư? Lý Tùng Thanh trong lòng thấy buồn cười nhưng chỉ lười nhác trả lời – “Cả ngày cứ phải mở to mắt lên thì rất mệt mỏi.”
Thuận miệng cùng đồng liêu nói chuyện phiếm, nhưng cảm giác không vui vẫn mãi chẳng thể tiêu tán, cứ thế bám riết lấy hắn không rời mãi đến tận tết nguyên tiêu.
Lý gia đón tết nguyên tiêu căn bản chẳng có gì khác với những người khác, tức là cũng cùng nhau ra ngoài xem cảnh náo nhiệt, bất quá huynh đệ tỷ muội nhà họ vừa xuất môn đã phân tán thành bốn năm nhóm, ai muốn làm gì thì làm.
Lão đại Lý Tùng Ngân cũng không bỏ qua cơ hội kiếm lợi, liền nhân dịp này mà bày trò kinh thương buôn bán. Lão tam Lý Tùng Huyền dẫn thê tử và nhi tử lên chùa lễ phật, tứ nương Lý Tùng Đồng chẳng biết đã chạy đến chỗ nào, lão ngũ Lý Tùng Tử thì vội vội vàng vàng xuống phố tìm người bắt nạt, thế là Lý Tùng Thanh thân làm nhị ca phải dẫn đệ đệ yêu quý Lý Tùng Bạch đi xem lễ nguyên tiêu.
Trên đường tấp nập người qua kẻ lại, du khách tới lui chật như nêm, ngựa xe trân quý dập dìu. Lý Tùng Thanh nắm chặt tay tiểu đệ tùy hứng thưởng ngoạn. Hoa đăng treo đầy đường như ngàn cánh hoa đêm tung bay trong gió đông[2]. Tiếng gió khẽ lay động, mặt hồ sóng gợn, một đêm ngư long khiêu vũ.
Hai người thẳng bước một đường, đột nhiên trong lòng hắn cảm giác hơi rung động, bất giác dừng cước bộ đưa mắt nhìn đến chỗ một đám đông phía xa xa, phảng phất muốn tìm bóng hình một ai đấy vô cùng quan trọng.
Người quan trọng nhất của mình là ai chứ? Hắn lắc đầu tự cười nhạo chính mình bỗng dưng lại ảo tưởng, sau đó tiếp tục đi. Nhưng rồi trong một khoảnh khắc, hai đạo tầm mắt giữa đám đông xa lạ huyên náo chợt chạm phải nhau, và dừng lại. Cả hai không ai di dời tầm mắt, trong chớp mắt, đất trời như ngừng chuyển động, cái gì cũng không nghe thấy, trừ những nhịp đập của trái tim thổn thức cùng hơi thở nghẹn ngào, cái gì cũng không nhìn thấy, trừ đối phương.
Giữa biển người mênh mông tìm kiếm duy nhất một bóng hình trăm biến vạn hóa, bất giác ngoảnh đầu… Người kia lại ở tại nơi hoa đăng đã lụi tàn… Sao lại thế này?
“Nhị ca, huynh làm sao vậy?” – Lý Tùng Bạch giật nhẹ tay hắn.
Lý Tùng Thanh định thần thu tầm mắt về – “Không có gì đâu.”
Chưa kịp quay bước tránh đi thì đối phương đã len lỏi qua đám đông đến gần gọi hắn – “Lý Tùng Thanh!”
“Tam gia!” – Lý Tùng Thanh cung kính thi lễ.
Không cần nhiều lời cũng biết vị hoàng đế yêu dân như con đang di phục xuất tuần, đến nơi phàm trần thế tục cùng con dân của mình chung hưởng một niềm vui. Tuy nhiên, dẫu đã cải trang lại vẫn chẳng thể giấu được chí khí tôn quý bẩm sinh, so với bất kỳ kẻ phàm phu tục tử nào cũng là vượt xa vạn dặm.
“Tam ca, huynh đừng đột ngột bỏ đi như thế, nếu lạc nhau thì biết làm sao?” – Lục Vương gia cùng với Ngụy Tiểu Diểu cuống quít chạy đến vây xung quanh Tống Dục.
“Lục gia!” – Lý Tùng Thanh lại thủ lễ với người mới đến.
“Thì ra là ngươi, thật trùng hợp nhỉ.”
Lý Tùng Thanh trong lòng cười khổ, trùng hợp ư? Trùng hợp đến mức như cứ muốn trêu ghẹo những rung động không thành hình của hắn, khiến hắn chẳng dám đối diện với người nọ.
Sau đó, cả đoàn người cùng đi với nhau.
Thật sự là rất trùng hợp, trùng hợp đến nỗi Lý Tùng Thanh chẳng biết nên khóc hay nên cười.
Bọn họ đầu tiên là gặp phải kẻ bán hoa đăng ven phố, Lý Tùng Ngân, dù là loại mấy gian tiền đến những hai chục gian tiền cũng có. Tuy thế, Tống Dục ở bên kia còn đáng giá hơn tất cả số hoa đăng của y cộng lại, dù là loại hoa đăng đắt nhất cũng không thể sánh bằng. Y một năm trước từng tham gia yến tiệc mừng xuân nên hiển nhiên nhận diện được long nhan, bèn tức thì mang việc kinh thương giao lại cho hạ nhân, cùng gia nhập vào đoàn người.
Kế tiếp lại chạm phải cậu ấm Lý Tùng Tử ưa lên mặt giáo huấn thiên hạ, nghe y đang kêu réo ầm ĩ cái gì mà “Cái tên có mắt như mù này đang nhìn gì? Còn dám nhìn sao? Hôm nay tiểu gia ta không mang ngươi đánh đến mức phụ mẫu nhận không ra mới lạ đấy.” Lý Tùng Thanh rất muốn giả vờ như không quen biết y, ngờ đâu Lý Tùng Tử trời sinh cặp mắt tinh tường, chớp mắt đã bỏ lại một tên đầu heo bầm dập cả người chạy về phía bọn họ, kêu to – “Nhị ca, tiểu đệ, rốt cuộc ta cũng tìm thấy các người rồi.”
Thiếu niên Lý Tùng Tử bộ dạng tuấn tú, phấn điêu ngọc mài gia nhập vào khiến đoàn người càng lúc càng bắt mắt.
Kế nữa, Lý Tùng Đồng từ cửa sổ lầu ba của một tửu quán đưa tay vẫy – “Đại ca, Nhị ca, Ngũ đệ, Lục đệ, ta ở đây này.” – lời chưa kịp nói hết đã phi thân qua lan can nhảy xuống.
Lý gia huynh đệ thủ túc tình thâm chẳng ai lấy đó làm sợ hãi, để mặc cho nha đầu kia nhảy lầu, như thể ý bảo “sinh tử có số, phú quý tùy mệnh trời, vậy nên sống hay chết là chuyện của ngươi”. Ấy vậy mà Tống Huyễn sợ đến mức xông lên phía trước, dùng tay diễn một màn anh hùng cứu mỹ nhân, tiếp được vị tiên nữ diễm lệ giáng trần. Tiên nữ diễm lệ kia chẳng những không cảm kích ơn cứu mạng mà còn trợn đôi mắt đẹp lên mắng hắn rỗi hơi đi xen vào việc của người khác, xỉ vả hắn một trận. Đương nhiên, huynh muội nhà người ta đoàn tụ thật là một việc đáng vui mừng (mới là lạ!)
Lý Tùng Thanh không nói gì, trong lòng chỉ thầm nghĩ còn lại mỗi lão tam cũng nên xuất hiện luôn đi.
Quả nhiên sau đó một nhà tam khẩu Lý Tùng Huyền xuất hiện, tự động gia nhập vào đám đông.
Ôi, ngoại trừ Lý Tùng Thanh cùng hai tên thị vệ không rõ danh tánh thì mỗi vị nam tuấn nữ kiều kia ai nấy khí vũ phi phàm tựa như một nhóm thiên tiên trong tranh đang đi đến, so với hoa đăng càng nổi bật khiến kẻ bộ hành nào cũng phải kinh diễm chú mục.
Thê tử kiều diễm của Lý Tùng Huyền vừa thấy Tống Dục đã tiến đến ôm lấy tay y, hưng phấn gọi – “Tam ca, đã lâu không gặp.”
“Đã hồi kinh rồi sao không hồi gia?” – Tống Dục hỏi.
“Muội muội đã rời khỏi gia tộc rồi, không về đấy thì tốt hơn.”
“Năm đó chính muội biên thư để lại nói phải đoạn tuyệt quan hệ gia tộc cùng người ra đi, bản thân chúng ta chẳng ai đồng ý cả.” – Tống Huyễn ngay sau đó tiếp lời – “Xú nha đầu, vừa gặp trong mắt chỉ thấy mỗi Tam ca, còn Lục ca thì sao không thấy?”
“Lục ca, muội rất nhớ huynh.” – Tống Hy quay sang làm nũng với Tống Huyễn, tiện tay bế lấy một tiểu oa nhi trong lòng Lý Tùng Huyền giao cho Tống Huyễn – “Huynh mau đến nhìn chất tử của mình đi.”
Lý Tùng Đồng liền ra tay đoạt lấy đứa trẻ, đôi mắt đẹp trừng lên – “Một đại nam nhân tay chân vụng về sẽ làm đau tiểu tâm can của chúng ta mất.”
Tống Huyễn hiền lành ngây ngốc đưa mắt dò xét nàng có phần si dại rồi lại cười to, Lý Tùng Đồng giận dữ quát lên – “Ngươi làm gì mà nhìn ta rồi cười như thế? Ghê tởm muốn chết.”
Lý Tùng Ngân lôi kéo Ngụy Tiểu Diểu cùng y thảo luận mấy đề tài về kinh thương, nhân tiện thuyết phục tổng quản nội cung đồng ý giao một số mặt hàng tiến cống cho Lý gia thu mua. Lý Tùng Tử thì ác thanh ác khí rống lên với tên trộm vặt, thuận tay đẩy ngã mấy người chặn đường, tiện chân đá đổ mấy gian hàng ngáng lối, tỏ ra bộ dạng tiểu bá vương đầy lưu manh. Đáng tiếc hắn có dung mạo xinh đẹp nên cho dù bày ra bộ dạng dữ dằn đến mấy vẫn là xinh đẹp, càng không có thứ khí chất hù dọa người khác. Lý Tùng Bạch đi cạnh hắn, không ngừng lôi kéo, vừa lôi vừa nói – “Ngũ ca, đừng làm thế, huynh dọa người khác sợ muốn chết rồi.’ – Lý Tùng Tử lại đáp – “Ta chính là muốn bọn họ phải sợ tiểu gia ta… Tên tiểu tử phì lũ kia, đúng, chính là ngươi, ngươi còn dám nhìn chằm chằm tiểu gia ta xem, cẩn thận tiểu gia móc mắt chó của ngươi bây giờ.”
Lý Tùng Thanh trước sau tịnh không nói lấy một lời, chỉ nhìn bọn họ, thật ra là không biết phải nói gì. Nói tóm lại là cả một đoàn người đi đến đâu làm loạn đến đó.
“Thân nhân của ngươi thật sự rất thú vị.” – Tống Dục bỗng nhiên cất lời.
“Đã khiến ngài chê cười rồi.”
“Nhưng tính tình của ngươi so với họ dường như có điểm khác nhau.”
“Đúng vậy, ngay cả diện mạo cũng không tuấn tú hay kiều diễm bằng họ.”
“Dung mạo của ngươi thật ra rất đẹp mà.”
“A?”
Tống Dục chăm chú nhìn hắn, rồi lặp lại lần nữa – “Trong mắt ta, ngươi thật sự rất đẹp.”
Lý Tùng Thanh ngơ ngẩn chẳng biết phải đáp trả thế nào.
“Ai nha, lão Nhị nhà chúng ta kỳ thật rất thông minh, nếu biết nỗ lực phấn đấu một chút thì tốt rồi.” – Lý Tùng Ngân từ đâu chen lời vào – “Lần trước hắn đỡ hộ Hoàng đế bệ hạ vĩ đại bất phàm, anh minh thần võ một nhát kiếm của thích khách, chắc chắn phải là một cơ hội để lên như diều gặp gió, một bước lên trời. Ấy vậy mà hắn tâm tư nhân hậu chẳng biết chộp lấy cơ hội, chỉ một chức Thị lang nhỏ nhoi đã thỏa mãn rồi.”
Lý Tùng Thanh thở dài ngao ngán ra vẻ đàn gảy tai trâu[3].
“Tính tình Nhị ca lười muốn chết, nếu không phải Đại ca cưỡng ép huynh ấy tham gia khoa cử thì huynh ấy chắc chắn sẽ cả đời ăn no rồi ngủ, ngủ rồi lại ăn như một con lợn.” – Lý Tùng Đồng cũng góp lời.
“Hừ hừ, Đại ca căn bản chỉ muốn bán đệ đệ cầu vinh thôi.” – Lý Tùng Tử bất đồng ý kiến.
“Ca ca ngươi chính là bán đệ cầu vinh đấy, thì đã sao?” – Lý Tùng Ngân khẳng định – “Nếu Hoàng đế vĩ đại bất phàm, anh minh thần võ yêu thích nam sắc, ta nhất định sẽ buộc hắn rửa mông sạch sẽ, nâng cao thân mà hiến dâng.”
“Đại ca thật là một kẻ hạ lưu vô sỉ.” – Lý Tùng Đồng miệng mắng nhưng môi lại cười rạng rỡ, chẳng có chút e lệ của một tiểu thư thiên kim.
“Đem mông dâng cho Hoàng đế để làm gì?” – Lý Tùng Tử không hiểu.
“Là lão chuột già bí mật tập kích hang động.” – Tống Hy trả lời, cười đến nước mắt nước mũi sì sụt.
“Nếu vậy thì đau chết được.” – Lý Tùng Tử dùng hai tay che mông kêu thét lên.
“Yên tâm, đại ca sẽ không bắt ngươi mang mông dâng cho Hoàng đế bệ hạ vĩ đại bất phàm, anh minh thần võ. Loại người như ngươi Hoàng đế bệ hạ không thích đâu.” – Lý Tùng Ngân vỗ đầu hắn, cũng không biết là vô tình hay cố ý mà tiếp tục loạn ngôn – “Nếu muốn dâng thì cũng phải là Nhị ca ngươi. Nhị ca tuy rằng dung mạo không xinh đẹp bằng ngươi, nhưng đầu óc lại thông minh hơn, ngay cả mông của hắn cũng hơn cái đầu của ngươi.”
Lý Tùng Thanh rốt cuộc không thể chịu nổi nữa, đảo hai tròng mắt trắng dã, hoàn toàn bỏ mặc tư tưởng xấu xa của tên đại gian thương kia. Thật đúng là “chân chân thị khẩu vô già lan, loạn thất bát tao!”[4]
Từ đầu đến cuối chỉ mỗi Lý Tùng Huyền không lên tiếng, gương mặt tuấn tú lạnh lùng, chỉ lẳng lặng dùng tay che tai nữ nhi của mình lại.
Tống Huyễn cố giữ nghiêm nghị đến phát nghẹn, muốn cười mà lại chẳng dám. Tống Dục biểu tình không thay đổi, vẫn ôn hòa mỉm cười như trước, chẳng những không giận mà ngược lại càng cảm thấy thú vị. Từ nhỏ y vốn sinh trưởng tại cung đình lễ nghi nghiêm cẩn, chưa từng nghe qua những ngôn ngữ tục tĩu chốn phố chợ bình dân như thế này.
Đứa trẻ còn chưa lớn Lý Tùng Bạch nghe không hiểu những lời loạn ngôn khùng điên đầy chướng khí bèn kéo tay áo Nhị ca nó, nghiêm túc nói – “Nhị ca, huynh nhất định phải phò tá Hoàng đế bệ hạ trở thành một đấng minh quân nhân từ độ lượng đấy.”
Cuối cùng cũng có một người nói ra một câu giống người rồi.
Lý Tùng Thanh thư thái cười – “Ca ca sẽ vì những lời này của đệ mà miễn cưỡng lưu lại trong cung.”
[1]hầu tử: con khỉ.
[2]gió đông: 东风, từ này có hai nghĩa là gió đông (gió thổi từ hướng đông đến) và gió xuân (gió thổi vào mùa xuân).
[3]đàn gảy tai trâu: kỳ thật trong văn bản gốc là cụm 马耳东风, QT dịch là mã nhĩ đông phong, có nghĩa là gió thổi qua tai ngựa. Tôi mạn phép dùng thành ngữ “đàn gảy tai trâu” để tạo âm hưởng nhịp điệu.
[4]chân chân thị khẩu vô già lan, loạn thất bát tao “ ý nói những lời nói vô sỉ không có cách nào ngăn chặn được.