“A..A… Ô..A…….. Ân”
Ta hận không thể tự vả vào miệng mình một cái, nếu Khổng Văn không ấn chặt của ta như thế.
Nghe thấy thanh âm của ta, Khổng Văn càng cười tà.
“ Còn tưởng ngươi lại khóc vìđau, sao hôm nay lại dũng cảm thế?!”
Đúng vậy, sao hôm nay ta lại không khóc?
Còn chưa nghĩ ra đáp án, cái mũi lại xót, nước mắt theo đó mà xoành xoạch chảy ra.
Ta thà ô ô khóc còn hơn phát ra những thanh âm rên rỉđáng xấu hổ như vậy.
Nhưng là nước mắt cứ thế dũng mãnh tiến ra nhưng thanh âm phát ra cũng không hề biết đổi. Mắc cỡ chết ta! Đành phải dành hết khí lực toàn thân nhưng thực đáng tiếc a chỉ còn một chút mà vò rối tóc Khổng Văn.
Khổng Văn.. Khổng Văn.. dừng, dừng a ta muốn điên đến nơi rồi… nóng quá… không chịu được nữa… ngươi có biết không…?
Ta giật giật tóc hắn.
Rốt cục Khổng Văn cũng phản ứng lại, đứng dậy. Một tay phủ thắt lưng, một tay nắm lấy bả vai ta, sau đó dùng lực, ta như như con rùa cạn bị lật ngược lại, ghé vào chăn đệm mềm mại dưới thân.
“Nhưng đã gần làm xong công phu dạo dầu, không thể mặc kệ mà nhịn xuống được nữa.”
Ta chẳng hiểu hắn nói gì, hồđồ ngốc ra nhìn hắn đưa tay qua đầu ta lấy cái bình trên đầu giường.
Ta định xoay người, lại bị hắn đè lại: “ Đừng gấp, rất nhanh là có thể bắt đầu.”
Bắt đầu cái gì?
“A..a”
Còn không kịp hỏi, ta đã kêu to.
Cái gì đang tiến vào cái địa phương kia?
Mãnh liệt lắc đầu, nước mắt ào ào chảy ra.
Ô…ô…ô, là ngón tay của Khổng Văn. Ta biết, nhất định là ngón tay Khổng Văn.
Không được vói vào! Không cần vói vào!
Ngón tay dần dần đi vào, lại ấn ấn xoay xoay.
Ta chỉ biết điên cuồng lắc đầu, nước mắt thi nhau rơi.
Ô…ô…ô ta biết Khổng Văn muốn làm cái gì. Ta đã biết!
Ta không muốn, ta không muốn… Buông… buông…ô..ô..ô…..
Khổng Văn trên lưng ta hôn hôn rướn lên, hôn nước mắt trên mặt ta..”Không khóc, đừng sợ, ta bôi cho ngươi, thật chậm… tuyệt đối không làm ngươi đau…”
Âm thanh ôn nhu nhẹ nhàng bên tai, nhưng ta hoàn toàn không nghe được lời nào.
Không làm đau cũng không được!
Ta còn lắc cái đầu nữa, chắc nó cũng sẽ bắn đi thật xa.
Ngón tay Khổng Văn vẫn đứng thẳng trong thân thể ta, vẫn không dừng động tác.
Tay kia thì ra sức xoa nắn tiểu đệđệ của ta.
Kì thật thực thoải mái, nhưng ta vẫn còn khóc, đầu vẫn còn lắc mãnh liệt.
Khổng Văn sờ lại sờ, tận tình từ trên xuống dưới, kết quả ta lại y y nha nha bắt đầu rên rỉ.
Nhưng rên rỉ là rên rỉ. Còn lại ta thực mất hứng!
Ô…ô…ô ta hảo ủy khuất a!
Dùng hết năng lượng còn lại biểu đạt ý tứ của mình.
“Ô…ô… Chán ghét… ô..ô chán… ghét… ân…!
“Thoải mái sao?” Khổng Văn sáp lại gần, cắn cắn môi ta.
Thoải mái? Ta điên rồi đây.
Ngươi làđồđiên! Ngươi ép buộc ta, ngươi ép ta…!
Ngươi sao lại có thể như vậy? Ta chưa từng nghĩđến ngươi bắt ta làm như vậy! Tuy rằng ngươi đã từng bắt ta làm rất nhiều chuyện!… Tuy ngươi đối với ta thực không tốt…
Nhưng là… nhưng là… ta vẫn thực tín nhiệm ngươi a!
Ngươi… cái tên xấu xa này… Ngươi… tên ma quỷ…!
Không biết có phải do phẫn nộ cho ta khí lực lớn đến nỗi hét to lên:
“Ta chán ghét ngươi…!”
Thân thể trên lưng bỗng nhiên cứng đờ, Khổng Văn nhẹ nhàng hỏi: “Ngươi nói cái gì?”
Nói được một lần, đương nhiên không khó khăn có lần thứ hai, ta dường như phát cuồng rống to: “ Ta chán ghét ngươi! Ta chán ghét ngươi! Ta chán ghét! Chán ghét Khổng Văn! Ta không bao giờ muốn gặp lại ngươi!”
Mỗi một câu nói, thân thể Khổng Văn lại càng thêm cứng ngắc.
Ta có thể cảm thấy nhiệt độ cơ thể hắn đang kịch liệt giảm xuống.
Kêu một hơi dài., ta thở hồng hộc, rồi thất thần.
Khổng Văn không nói gì, dường như cả người hắn cứng lại rồi.
Hắn ở sau lưng ta, ta không thấy vẻ mặt của hắn.
Rùng mình một cái, dị vật trong thân thể ta từ từđi ra ngoài. Khổng Văn rút ngón tay của hắn ra.
Vì cái gì ta lại thấy thật lãnh? Vì cái gì?
Ta chờ Khổng Văn đến dỗ ta, mỗi lần chọc ta đến khóc, hắn lại đến cắn cắn lỗ tai ta.
Ta lẳng lặng chờ.
Nhưng là…
Hắn chưa có tới…
Ta chỉ nghe thấy tiếng mở cửa rồi đóng cửa rất nhẹ.
Lòng ta bỗng nhói lên một cái.
Khổng Văn đi rồi, ta biết hắn đi rồi.
Khổng Văn đi rồi. Đại khủng long đi rồi. Quái vật đi rồi. Khi dễ nhân của ta đi rồi.
Nhưng vì cái gì nước mắt vẫn chảy ra.
Phòng trống rỗng, lòng ta cũng trống rỗng.
Tuyệt không nhúc nhích.
Ta thật là khó chịu.
Khổng Văn, ta thật là khó chịu.
Cứ như vậy —— nằm úp sấp chảy nước mắt.
Thẳng đến khi mất luôn ý thức.
Không biết về nhà như thế nào.
Khổng Văn đưa ta về?
Chính mình tự về?
Hay là bác gái dọn vệ sinh phòng đóng gói qua đường bưu điện gửi ta về?
Dù sao khi mở to hai mắt ta đã thấy mình nằm trong nhà mình.
Không rõ chuyện gìđã xảy ra, ta cứ ngẩn người nằm trên giường.
Còn có thể làm chuyện gì trừ bộ dạng con cún con?
Khổng Văn…
Ngẩn người, trước kia lúc nào cũng nghĩ có biện pháp nào làm cho Khổng Văn không còn quấn quýt lấy ta…..
Hiện tại hắn đã không ởđây rồi….
Ta nằm trên giường, chảy nước mắt, nhất định mắt ta đã sưng húp lên rồi.
Khổng Văn rất thích nhìn ta khóc.
Giờ mà nhìn thấy ta, nhất định sẽđến thân ta.
Ta biết, trên mặt phiếm lệ quang trong suốt, nhất định sẽ khiến Khổng Văn ý loạn tình mê, làm cho hắn phát cuồng.
Đã qua bao lâu rồi? Ít nhất đã qua một thế kỉ rồi đi
Ta rất đói, thực sự rất đói. Thành thực nhất là thân thể. Nhất là cái bụng. Ta thì thầm kêu.
Đoạn Thiên chết tiệt. Còn không kêu ta dậy ăn cơm.
Ngươi tạo phản?
Cho dù là có người yêu, giờ ta cũng chẳng quan tâm đến có làđồng tính hay không, chỉ tổ mệt người. Nhưng là có người yêu không cần đến ca ca, vậy cũng thật quá phận.
Ta muốn giáo huấn Đoạn Thiên, còn có Khổng Văn đáng ghét làm ta thương tâm, đừng hỏi ta vì sao thương tâm, ta cũng không biết —– Ta muốn tuyệt thực!
Vì thế, ta kiên quyết nằm trên giường, cả nước cũng không uống. Nằm….. nằm…..
Trên thế giới đáng thương nhất chính là ta!
Ta muốn báo thù!
Tìm một tá bạn gái, sau đóẩn ẩn hiện hiện lượn lờ trước mặt hắn, cho hắn tức chết…
Nhưng… vì cái gì chẳng thấy hắn đâu?
Ô…. hắn không cần ta nữa…
Đập đầu xuống gối, cả người bốc khói.
Ta dập, ta dập, đồ củ cải nhà ngươi!
“Ngươi đang làm cái gì?”
Ta kinh ngạc, ngẩng đầu lên.
Khổng Văn đứng ở cửa phòng, lạnh lùng nhìn ta.
Ta ngốc lăng đần mặt ra trả lời:
“Ta đang dập củ cải”
Nghĩ rằng hắn sẽ mắng ta ngu ngốc, hoặc lại đến đây khi dễ ta một chút, thế nhưng hắn bỏ lại một câu:
“Vậy không quấy rầy ngươi. Ngươi dập tiếp đi”
Quay đầu bước đi.
Khổng Văn….