“Lý đại ca, cửa hàng bán giường ở đâu a?” Đi dạo hồi lâu, Kim Hành rốt cục không nhịn được hỏi.
“Hửm? ở ngay gần đây thôi.” Lý Dục Hàm không thể để ý tới ánh mắt hoang mang của người bên ngoài, cầm bàn tay nhỏ của Kim Hành chầm chậm bước đi.
“Lý đại ca, có phải huynh lạc đường không vậy?” Thấy hắn cứ đi lung tung, Kim Hành có chút lo lắng hỏi.
“Không có đâu, tôi đã có địa chỉ rồi, cứ đi đến phía trước là tới.” Lý Dục Hàm trấn an, “Đừng lo, hôm nay thời tiết tốt thế này, cứ đến từ từ mà xem vài thứ khác đi.”
“Nhưng mà cũng có chẳng có gì hay để xem…” Kim Hành nhìn bốn phía chung quanh, không phát hiện thứ gì làm y hứng thú.
“Cậu có muốn mua ít quần áo mới không? Hay là mua ít đồ chơi gì đó?”
“Không cần.” Kim Hành nghiêm túc nói, “Phải đi mua giường cho Tiểu Bảo [là tên hai người đặt cho cún con] đã chứ?”
“Nhìn bộ dáng sốt ruột của cậu kìa… Được rồi, đimua giường trước.” Lý Dục Hàm hết cách với y, cười cười lắc đầu.
…
Hai người đi vào một con hẻm nhỏ, hai bên hẻm đều là cửa hàng cửa hàng thú cưng, có thể nói là phố thú cưng luôn cũng được. Lý Dục Hàm đi vào một cửa hàng có mặt tiền thoạt nhìn khá đẹp, lại sạch sẽ, vừa đi vừa nói, “Đây là cửa hàng thú cưng nổi tiếng nhất trong thành phố, chuyên về đồ chơi cho thú cưng. Hôm qua tôi lên mạng tìm được rất nhiều lời giới thiệu về nó, giường bán ra này đều là nhập khẩu từ nước ngoài, chủng loại cũng đa dạng…”
Lý Dục Hàm đang thao thao bất tuyệt giới thiệu, Kim Hành theo sau hắn bỗng dưng dừng bước. Lý Dục Hàm quay đầu lại, thấy vẻ mặt y cứng lại, thầm kinh hoảng.
“Làm sao vậy?”
“Chỗ đó…” Kim Hành chỉ vào một nơi; Lý Dục Hàm nhìn theo nơi y chỉ, là một cửa hàng nhỏ khuất tầm mắt trong góc đường, mặt tiền rất nhếch nhác, tối tăm u ám, ngay cả bảng hiệu cũng bong từng mảng từng mảng nước sơn.
“Cửa hàng đó thì sao?”
“Hình như có chút kỳ quái…” Kim Hành cũng không nói được nguyên nhân vì sao.
“Kỳ quái sao… Đúng là có chút nhìn giống nhà ma.” Lý Dục Hàm đùa giỡn.
“Ta muốn vào đó xem.” Kim Hành rất ít khi chủ động yêu cầu điều gì, đột nhiên nói.
“Được rồi, đi thôi.” Lý Dục Hàm không nghĩ nhiều, cùng y đi vào cửa hàng mười phần quỷ khí kia.
…
Trong cửa hàng ngập mùi tỏa ra từ trên người những con chó, mặc dù không đến nỗi hôi thối không ngửi được, nhưng cũng không hề dễ chịu gì. Trông cửa tiệm là một người trung niên mập mạp, ông ta đang đọc báo, chỉ nói một câu “Kính chào quý khách, mời vào xem” có lệ, một con hiromi dựa vào chân ông, chớp chớp mắt.
Lý Dục Hàm xem xét hàng hóa trên kệ, giường nhỏ, dây xích, tô cơm đều có, chủng loại cũng coi như đầy đủ, chẳng qua là mỗi thứ không có nhiều. Trên một mặt tường khác bày năm, sáu cái ***g sắt, ***g nào cũng có cún con. Kim Hành đi vào cũng chỉ ngồi xổm trước ***g sắt mà xem.
“Ông chủ, giường chỉ có một cái thôi sao?” Lý Dục Hàm trực tiếp hỏi.
“Đúng vậy, bán chỉ còn lại một cái thôi, anh muốn mua sao? Tôi tính rẻ cho anh.” Ông chủ đi qua, giới thiệu.
“Chất lượng của cái giường này có được không?”
“Chất lượng đương nhiên rất tốt, đây chính là hàng nhập khẩu, ngủ cả sáu năm cũng không thành vấn đề…” Lão bản cực lực mời chào.
“Thật à? Tôi thấy không được tốt lắm.” Lý Dục Hàm không muốn ở lâu, thuận miệng gọi, “Kim Hành, đi thôi, chúng ta đến chỗ khác xem một chút.”
“Ân!” Kim Hành đáp lời, nhưng vẫn cứ ngồi trước một chiếc ***g sắt, mãi không chịu đi.
“Cậu nhìn cái gì đấy?” Lý Dục Hàm đi tới bên cạnh y, khom ngườiỹuống nhìn. Trong ***g sắt đó nhốt một con chó có bộ lông trắng muốt, là một con chó đã trưởng thành, bộ lông rất đẹp, nhưng hình như nó rất uể oải, thân thể cuộn lại thành một cục, chỉ lộ ra một đôi tai to dựng đứng.
Lão bản thấy bọn họ xem ***g, lại mời chào, “Nga, con này là ‘chó tuyết samoyed’, là giống chó thuần chủng đấy giá cả thị trường là một ngàn, nhưng nếu hai người muốn thì tôi tính rẻ cho…”
“Đây là yêu hồ mà.” Kim Hành ngắt lời ông.
“Không phải, là ngân hồ chứ.” Lão bản phản bác.
“Vốn là yêu hồ mà.” Kim Hành rất kiên trì.
“Cậu bạn nhỏ, con này là giống samoyed, chó không có giống ‘yêu hồ’ đâu.” Ông chủ tiệm thú cưng này mặc dù kinh doanh chó nhưng cũng chỉ là tay mơ, cho nên không phân biệt được sự khác biệt giữa chó tuyết samoyed và hồ ly*.
(chó tuyết samoyed này có tên tiếng trung là chó ngân hồ (银狐犬) vì hình dáng bên ngoài của nó rất giống với cáo (hồ ly) trắng)
“Nhưng mà…” Kim Hành còn muốn nói, lại bị Lý Dục Hàm ngăn lại.
“Kim Hành, cậu nói rõ lại đi, con này là yêu hồ?” Lý Dục Hàm không thể tin được.
“Đúng vậy, vốn là bạch hồ.”
“Trời ạ!” Lý Dục Hàm kinh ngạc không thôi. “Tìm hồi lâu, lại đụng phải ngay ở chỗ này!”
“Có phải ngã bệnh rồi không? Yêu hồ cũng sẽ ngã bệnh sao?”
Ông chủ nghe không nổi nữa, bực mình nói, “Tôi đã nói rồi, con này là ngân hồ, các người không mua thì đừng phí thời gian.”
Lý Dục Hàm vội vàng nói, “Không phải, xin lỗi, ngại quá. Xin hỏi ‘ngân hồ’ này ông mua được ở đâu thế?”
“Không lừa anh đâu, là một người bạn của tôi lúc đi du lịch thì nhặt được, thấy nó đau ốm bệnh tật nên mới tống cho tôi, nhưng cho nó uống thuốc hay tiêm gì cũng không hết, nó lại không chịu ăn uống gì, cho nên mới có bộ dáng sống dở chết dở thế này.” Ông chủ không nhẫn nại nói, “Cho dù mua về cũng không nuôi được đâu, tôi tính các anh tám trăm đồng thôi, coi như chỉ thu tiền thuốc men thôi đó, có muốn mua hay không là tùy các anh.”
“Được rồi, tôi mua.” Lý Dục Hàm không nghĩ ngợi, lập tức bỏ tiền.
Ông chủ nhận tiền, mở cánh cửa nhỏ trên ***g sắt ra, Kim Hành vội vàng ôm lấy con bạch hồ kia ra, nhưng bạch hồ vẫn cứ nhắm chặt hai mắt, không nhúc nhích chút nào, như đã chết rồi vậy. Hai người cũng không kịp mua giường cho Tiểu Bảo, vội vàng chạy ra khỏi tiệm, ngồi xe phi thẳng về nhà.
…
Lý Dục Hàm vừa lái xe vừa phân tâm nhìn yêu hồ trong lòng Kim Hành.
“Sao nó lại thành thế này a? Còn có thể cứu được không?” Khó khăn lắm mới tìm được yêu hồ, nhưng với bộ dáng này thật là làm người ta nhụt chí.
“Yêu hồ không dễ chết vậy đâu.” Kim Hành nói, “Huynh ấy chỉ là quá mệt, không có sức sống mà thôi.”
“Vậy phải làm sao?”
“Cho huynh ấy hút tinh khí chắc là được…”
“Ách… Nhưng phải tìm tinh khí ở đâu bây giờ?”
“Không biết nữa…”
“Bỏ đi, về nhà đã.” Lý Dục Hàm đạp mạnh chân ga.
…
Ba phút sau ——
“Bỏ nó ra đã.”
“Nga…” Kim Hành cẩn thận đặt bạch hồ xuống salon, Tiểu Bảo đến gần ngủi ngửi, bị Lý Dục Hàm đuổi đi.
“Tiếp theo phải làm gì?” Lý Dục Hàm không hề biết tí gì về tập tính của yêu hồ, chỉ có thể hỏi ý kiến của Kim Hành.
“Ân…” Kim Hành khổ sở suy nghĩ một lát, ôm lấy bạch hồ vào lòng, để nó nằm ngửa bụng, bốn chân chổng lên trời.
Lý Dục Hàm ngó ngó nghiêng nghiêng.
“Oa… Thì ra là nam a?”
“Trong tộc yêu hồ thì nam nhiều hơn mà.” Kim Hành giải thích.
“Ách, vậy sao?”
Bọn họ đang nói, mí mắt bạch hồ thoáng động đậy, mở ra.
“A! Huynh ấy tỉnh rồi!” Kim Hành mừng rỡ.
Bạch hồ mặc dù đã tỉnh, nhưng ánh mắt y vẫn cứ dại ra. Kim Hành cúi người xuống, để sát khuôn mặt nhỏ vào mặt đối phương.
“Huynh làm sao vậy? Có thể nói được không a?”
Bạch hồ kia đột nhiên ngẩng đầu, ngậm lấy môi Kim Hành. Lý Dục Hàm chứng kiến một màn đó, hét lên, giật Kim Hành lại. Kim Hành bị đánh lén, mặt mày ngơ ngác không hiểu.
“A a!! Mày làm gì thế hả?!” Lý Dục Hàm bực không thể át, xách cổ bạch hồ kéo lên.
Bạch hồ vô tội mở to mắt nhìn hắn, Lý Dục Hàm dí sát, gắt lên, “Đừng có giả vờ ngây thơ với tao…”
Không đợi hắn nói xong, bạch hồ đã duỗi cổ ra, chặn lại miệng Lý Dục Hàm ——
“Ô…” Mặt mày Lý Dục Hàm xám ngoét, vội vàng quẳng bạch hồ đi như ném trái bóng cao su. Kim Hành cuống quít vươn tay tiếp được bạch hồ, nếu không thì y đã đụng đầu vào bàn trà rồi.
Lý Dục Hàm ôm ngực hào hển thở, chỉ là bị bạch hồ kia hôn một cái mà thôi, sao hắn lại cảm thấy khí lực trong cơ thể mình như bị tháo cống thế này?
Kim Hành thả bạch hồ lại trên salon, lo lắng chạy lại bên người Lý Dục Hàm.
“Lý đại ca, huynh không sao chứ?”
“Không… Không sao…” Lý Dục Hàm vất vả lắm mới điều chỉnh lại được hô hấp.
Lúc này, bạch hồ trên salon bỗng có một vầng sáng trắng bao quanh thân. Lý Dục Hàm cùng Kim Hành quay đầu qua, thân thể bạch hồ lớn dần, từ từ biến thành hình người, tay chân thon dài, mái tóc dài màu trắng tuyết mềm mại, khuôn mặt tinh xảo diễm lệ; xuất hiện trước mắt bọn họ là một thiếu niên xinh đẹp làm người ta không thể thở nổi. Khác với Kim Hành một khi khôi phục hình người thì thân thể luôn trần trụi, trên người bạch hồ đã có một bộ đồ dài màu trắng, nhìn không ra chất liệu.
Đối mặt với vưu vật như vậy, vậy mà Lý Dục Hàm không hề chuyển động, chỉ đề phòng nhìn đối phương, bảo vệ Kim Hành ở sau người.
“Ôi…” Thu Hàn duỗi lưng một cái, dụi mắt. Y nhìn hai người trước mắt, cà lơ phất phơ cười nói, “Đừng ra vẻ nghiêm túc vậy chứ, ta cũng không ăn các ngươi mà.”
“Cậu là ai?” Lý Dục Hàm bình tĩnh hỏi, chung quy cảm thấy đối phương không phải loại lương thiện gì.
“Ta không phải người hả?” Thu Hàn không đứng đắn hỏi lại.
“Tôi hỏi cậu, cậu có lai lịch thế nào?”
“Lai lịch của ta, ngươi cứ hỏi tiểu bằng hữu sau lưng ngươi chẳng phải là biết rồi sao?” Thu Hàn ngáp một cái, tự nhủ, “Xem ra tinh khí không đủ rồi…”
Mặt Kim Hành cùng Lý Dục Hàm dí sát vào nhau, Lý Dục Hàm nhỏ giọng hỏi, “Cậu biết không?”
“Huynh ấy vốn là Bích Động yêu hồ.” Kim Hành học hắn hạ giọng, bình tĩnh trả lời.
“Là cái loại yêu hồ mà cậu nói là sẽ hút tinh khí ấy hả?” Lý Dục Hàm hoảng sợ che miệng. “Tôi đã bị y hôn, có chết được không đấy?”
“Không có đâu, chỉ có chút xíu thôi, không sao đâu…” Kim Hành vội vàng an ủi.
Thu Hàn đùa dai, xen mồm vào, “Tinh khí của ngươi ít như vậy, chỉ bị hút có tí xíu đã nhũn như con chi chi, hôm nay không sao, không chừng ngày mai là xoẹt! đấy.”
Lý Dục Hàm căm tức, mắng chửi, “Cậu đừng có dọa tôi!”
“Cậu còn chưa trả lời tôi, cậu có lai lịch gì? Còn nữa, cậu tên gì? Sao lại xuất hiện ở Nhân Gian giới?”
Thu Hàn ngoáy ngoáy lỗ tai. “Ta cũng không phải phạm nhân, sao phải nói cho ngươi?”
“Chỉ bằng chúng ta đã cứu cậu về đây, cậu phải nói cho chúng tôi biết.” Lý Dục Hàm khoanh tay ngang ngực, nói
“Ai…” Thu Hàn bất đắc dĩ thở dài, lẩm bẩm, “Ta hảo xui xẻo a, lại suy bại đến bức bị con người uy hiếp…”
Kim Hành chăm chú lắng nghe, hỏi, “Vị công tử này, xin hỏi huynh bị ép phải đi tới nhân gian sao?”
“Ừ!” Thu Hàn diễn như mình gặp phải bi kịch, hối hận ôm lấy tim, “Cứ tưởng trốn tới Nhân Gian giới là có thể yên ổn, không ngờ gặp phải bao nhiêu là chuyện bất trắc, đầu tiên là hao hết tinh khí mà té xỉu bên đường, sau đó bị lầm thành chó con nhốt trong ***g, bây giờ còn bị con người coi như phạm nhân mà thẩm tra xét xử. Trời đất bao la, không ngờ chẳng có nơi nào cho ta dung thân, ta đúng là thiếu niên đáng thương nhất trên đời này…”
Thu Hàn dọc như diễn kịch xong, thấy Kim Hành cùng Lý Dục Hàm một người thì đực mặt ra, kẻ kia thì sắc mặt âm trầm, y vội vàng buông tay, nhếch miệng cười.
“Ha ha ha, ngại quá, có phải ta đã diễn quá rồi không?”
Lý Dục Hàm không có tâm tư đi đùa giỡn với y, lại hỏi, “Cậu tên gì?”
“Sao lại cứ phải hỏi tên người ta chứ? Ngươi yêu ta rồi à?” Thu Hàn nằm nghiêng trên salon, lại bày ra bộ dáng không đứng đắn.
“Không muốn nói thì thôi.” Lý Dục Hàm nén giận.
Thu Hàn nhìn qua Kim Hành vẫn cứ nhìn mình, nở nụ cười với y, “Ngươi muốn biết tên ta?”
“Ân.” Kim Hành thành thật gật đầu.
“Nga nga, quả nhiên vẫn là ở chung đồng loại thoải mái nhất. Ta đây sẽ nói cho ngươi nghe.” Thu Hàn ghé sát vào y, thì thầm, “Ta tên là Thu Hàn, bởi vì ta sinh ra vào mùa thu, vừa vặn hôm đó rất lạnh, cho nên nương ta đặt cho ta cái tên này.”
“Ân, Thu Hàn đại ca, chào huynh.” Kim Hành lễ phép chào hỏi.
“Chào ngươi, được rồi, ngươi tên gì?” Thu Hàn hoàn toàn không nhìn tới Lý Dục Hàm, tự nhiên bắt chuyện với Kim Hành.
“Ta là Kim Hành.”
“Kim Hành sao? Không tồi nga.” Thu Hàn thấy Lý Dục Hàm mất hứng trừng mình vì quá mức thân thiết với Kim Hành, y càng thêm đắc ý. “Đại thúc nghiêm mặt thúi hoắc bên kia tên gì thế?”
“Ân? Huynh ấy là Lý đại ca.”
“Nga…” Thu Hàn cố ý hỏi, “Hắn với ngươi là quan hệ gì hả?”
“Lý đại ca là ân nhân cứu mạng của ta.”
“Ân nhân cứu mạng hả? Ngươi cẩn thận một chút nga, ta thấy mặt mày hắn không tốt đâu, không chừng muốn lấy lý do bắt ngươi báo ân mà ‘ăn tươi’ ngươi đấy!”
“Không đâu nha, Lý đại ca sẽ không ăn ta, thịt ta ăn không được đâu a.” Kim Hành rất nghiêm túc trả lời.
Thu Hàn sửng sốt, lập tức cười khì một tiếng, vuốt đầu y nói, “Ha hả… Ngươi thật đúng là biết cách chọc cười!”
Lý Dục Hàm rốt cục nhịn không được nữa, bá đạo kéo Kim Hành về sau lưng mình.
“Không được động chân động tay!”
“Không phải sờ có tí xíu thôi sao, keo kiệt!” Thu Hàn cố ý chọc giận hắn, “Nam nhân so đo quá sẽ liệt dương đó nga.”
“Cậu quản tôi!” Lý Dục Hàm thẹn quá hóa giận, “Kim Hành là của tôi! Đừng tưởng rằng các cậu là đồng loại thì có thể tùy tiện kéo cậu ấy làm quen!”
“Ôi…” Thu Hàn lại ngáp dài một cái, “Ta mệt chết rồi… Không muốn đôi co với ngươi nữa, bỏ đi…”
Lý Dục Hàm thấy y nhắm mắt ngã xuống, thân thể lại tỏa ra ánh sáng trắng —— Chính là dấu hiệu yêu hồ biến thân! Nếu y khôi phục bộ dáng hồ ly thì sẽ không thể giao tiếp được nữa! Lý Dục Hàm vội vàng nhào qua lay y.
“Này! Đừng ngủ vội! Tôi có chuyện muốn hỏi cậu!”
Thu Hàn vô lực mở mắt ra. “Muốn hỏi cái gì? Nhanh hỏi đi…”
“Cậu đến Nhân Gian giới từ lúc nào?”
“Ân… Chắc là từ nửa năm trước…” Hai mắt Thu Hàn gần như không mở nổi nữa.
“Vậy cậu có tin tức về yêu hồ khác không? Hay là cậu có gặp qua yêu hồ nào khác không?”
“Không có… Ở đây ta chẳng có bằng hữu cũng chẳng có thân thích gì, đáng thương lắm a… Ngươi cũng đừng khi dễ ta nữa, để ta ngủ chút đi…” Thu Hàn nói xong, không để ý tới Lý Dục Hàm còn đang gào thét, biến về bộ dáng hồ ly.
Kim Hành ngồi xổm xuống, nhìn Thu Hàn đã co lại thành cục mà ngủ say, Lý Dục Hàm ảo não ôm nửa mặt, “Thật là, sao lại gặp gỡ người thế này chứ, không có chút manh mối nào…”
Kim Hành quay đầu lại nhìn hắn.
“Lý đại ca…”
“Ân? Làm sao vậy?” Thái độ Lý Dục Hàm đối với y trước sau như một, ôn nhu dịu dàng.
“Xem ra Thu Hàn đại ca cũng không biết chuyện ca ca ta… Chúng ta phải làm sao để tìm ca ca đây?”
“Cái này a… Không thể làm gì khác hơn là tiếp tục tìm yêu hồ khác thôi.” Lý Dục Hàm thấy y cũng có chút nhụt chí, tự mình phải lên dây cót, “Còn chưa tới một tháng mà chúng ta đã gặp một yêu hồ khác rồi, không chừng qua một thời gian nữa có thể tìm được thêm yêu hồ khác nữa. Yêu hồ trong thế giới loài người cũng không nhiều, chắc chắn có người biết được tin tức ca ca cậu.”
“Ân.” Kim Hành lúc này mới miệng cười một cái, y lại hỏi, “Vậy thì Thu Hàn đại ca tính sao bây giờ?”
“Cậu ta?” Lý Dục Hàm không vui, “Cứ để cậu ta ăn no ngủ kĩ rồi đuổi cậu ta đi thôi…”
“Nhưng huynh ấy đáng thương quá à…” Kim Hành lại bày ánh mắt cầu xin, Lý Dục Hàm lập tức đầu hàng.
“Được rồi được rồi, tôi biết rồi, dù sao cũng đã nuôi Tiểu Bảo rồi, cũng chẳng kém cậu ta nhiều lắm, tôi sẽ không đuổi y đi đâu…”
“Cám ơn huynh, Lý đại ca! Huynh thật tốt!”
“Nhưng mà tôi thấy hình như cậu ta cũng chẳng tin tưởng chúng ta lắm đâu. Nếu như chính miệng cậu ta nói muốn đi, tôi cũng sẽ ngăn cậu ta đâu đấy.”
“Ân!”
*****
Ánh nắng ấm áp rực rỡ xuyên qua cửa sổ bằng kính, trải dài trên sàn nhà, thỉnh thoảng lại có vài con chim sẽ ríu rít bay qua ngoài cửa sổ.
Tiểu Bảo co chân trước, ngửa bụng phơi người trên đất, để Kim Hành gãi gãi cái bụng mềm mềm của mình. Tiếng bước chân từ phía sau truyền đến, Kim Hành quay đầu lại.
“Oáp a…” Thu Hàn ngáp một cái, đi tới cạnh Kim Hành.
“Thu Hàn đại ca, buổi sáng tốt lành.” Kim Hành hữu lễ chào hỏi, Tiểu Bảo như không thích Thu Hàn lắm, vừa thấy y là vội vàng nhỏm dậy chạy đi.
“Buổi sáng tốt lành… Oáp a…” Thu Hàn đặt mông ngồi xuống trước mặt Kim Hành, vô tình dụi dụi mắt.
“Thu Hàn đại ca, huynh thấy mệt lắm à?
“Ừm…” Thu Hàn nhìn trong phòng, “Lý đại ca của ngươi đâu?”
“Lý đại ca đi công tác từ sáng sớm rồi.”
“Nga…” Thu Hàn giảo hoạt cười cười, “Vậy là lúc này trong phòng chỉ còn hai người chúng ta thôi hả?”
“Đúng vậy.” Kim Hành trả lời mà không hề phòng bị.
Thu Hàn bỗng nhiên nhào qua, tủm tỉm cười tiến sát gần y, “Nói vậy là ta có thể làm gì ngươi thì làm nha?”
Y đang muốn hôn Kim Hành, lại bị Kim Hành trốn được.
“Để ta hôn chút thôi mà…” Thu Hàn thì thầm lừa gạt.
“Thu Hàn đại ca, chúng ta không thể làm chuyện này.” Kim Hành bày ra khuôn mặt nghiêm túc.
“Nga? Tại sao không thể làm?” Thu Hàn đùa y.
“Bởi vì chúng ta không thích đối phương, chỉ có người yêu nhau mới có thể hôn môi.” Kim Hành nghiêm túc nói. Thu Hàn thoáng giật mình, không nhịn được phải bật cười.
Y cười khùng khục, hỏi, “Cái này chắc chắn là Lý đại ca của ngươi dạy đúng không?”
“Ân.” Kim Hành thản nhiên thừa nhận.
“Ai…” Thu Hàn buông tay. “Đã là thời đại gì rồi mà chỉ có người yêu nhau mới hôn môi được chứ! Ta không tin Lý đại ca của ngươi không hôn người hắn không thích, hơn nữa hai ta cũng chẳng phải ‘người’, sao phải tuân theo quy củ của con người chứ?”
“Nhưng mà ca ca của ta cũng dạy ta như vậy, chỉ có thể thân thiết với đối tượng mình thích, nếu không sẽ làm mình thương tâm lắm.”
“Thật sao? Sao lại làm mình thương tâm?”
“Ca của ta chưa nói…” Kim Hành có chút xấu hổ, y nói không rõ ràng, “Nhưng ca đã nói, cứ tùy tiện thân thiết với người mình không thích, người thích mình sẽ đau khổ, sau đó không có ai thích mình nữa, vậy thì không phải mình sẽ thương tâm đó sao?”
Thu Hàn nghe xong, mặt mày cũng từ vẻ đùa cợt và nghiêm túc lại. Y tự giễu cười nhạt một tiếng, đẩy sợi tóc đang rủ phía trước ra sau.
“Ca ngươi giỏi thật đấy, nói năng rất có đạo lý, ta đây cũng không phản bác được.”
“Đúng vậy!” Nghe thấy y đang khen ngợi ca ca có thể làm mình kiêu ngạo, vẻ mặt Kim Hành cũng tràn đầy tự hào.
“Trong giới yêu hồ hình như ta còn chưa gặp được người nào như vậy.” Thu Hàn nảy sinh hứng thú với ca ca Kim Hành, liền hỏi, “Ca ca ngươi thế nào?”
“Bộ dáng ca ca rất giống ta, nhưng mà ca cao hơn ta nhiều, còn rất tuấn tú nữa nga!”
“Ách… Ta không phải hỏi bộ dáng hắn thế nào, ta hỏi tính cách ca ngươi thế nào?”
“Tính cách?” Kim Hành nghĩ một chút mới hiểu được ý y, “Tính tình ca ta tốt lắm a, việc nhà giỏi lắm đó, y phục của ta bị hỏng đều là ca may lại cho đó. Hơn nữa pháp lực của ca ta cũng rất lợi hại, ca đã từng làm đột trưởng của quân điểu thú đó! Còn lập được chiến công nữa nha!”
“Nghe có vẻ là nam nhân tuyệt hảo nha.” Thu Hàn cảm thán lẩm bẩm, “Ai…Sao ta không gặp được nam nhân tốt như vậy tại Phù U giới chứ?”
Thu Hàn suy nghĩ một chút, cảm thấy không thích hợp. “Nếu như ca ngươi vốn là đội trưởng quân điểu thú, lại lập được chiến công, vậy sao ngươi lại chạy tới Nhân Gian giới?”
Chỉ có đám yêu quái phạm vào tội lớn mới chạy đến Nhân Gian giới, đây là luật ngầm ở Phù U giới.
“Bởi vì Hồ vương rất xấu, cho nên ca ca muốn dẫn ta đào tẩu.”
“Hồ vương? Rất xấu?” Lòng hiếu kỳ của Thu Hàn đã hoàn toàn được khơi lên, “Hồ vương ở Phù U giới bây giờ là ai?”
“Hồ vương là Thương Đình.”
“Thương Đình…” Thu Hàn cân nhắc tên này, y lại hỏi, “Là bạch hồ hả? Hay là hắc hồ?”
“Là bạch hồ.” Kim Hành thành thật khai hết.
“Hắn làm Hồ vương bao lâu rồi?”
“Ân… Không biết…”
“Vậy hắn ta bao nhiêu tuổi rồi?”
“Chắc là không hơn kém ca ca ta nhiều đâu… Khoảng hơn hai trăm tuổi a…”
“Vậy thì còn trẻ quá nha.”
“Đúng vậy.”
“Ngươi nói Hồ vương rất xấu, vậy chứ hắn xấu thế nào?”
“Hắn không cho ca của ta làm đội trưởng nữa, còn giam ca ca ta lại, không cho ta gặp ca ca ta.” Kim Hành thao thao kể tội, “Sau đó ta gặp được ca ca ta, nhìn ca ca ta chẳng vui vẻ chút nào. Có một lần ta cùng ca ca thấy hắn với một nam nhân hoan ái trong hồ, ca ca đưa ta ra khỏi tòa thành đó. Chúng ta ở lại trong một thôn nhỏ, nhưng mà chưa được vài ngày thì đã bị binh lính bắt về thành, sau đó ta không gặp được ca ca nữa. Nhưng mà ca ca rất lợi hại, chạy tới tìm được ta, chúng ta lại chạy trốn, nhưng lại luôn bị binh lính bắt lại được… Sau đó thật sự là không còn cách khác, ca ca mang theo ta bay lên trời, xuyên qua mây, rồi đi tới Nhân Gian giới.”
Thu Hàn lẳng lặng nghe y kể xong, cũng có thể hiểu được đại khái chân tướng.
“Thì ra lại là tên củ cải hoa tâm.” Y kết luận.
“Ân? Củ cải?” Kim Hành chẳng hiểu ra sao.
“Không có gì.” Biết y không hiểu, Thu Hàn cũng chẳng muốn giải thích. “Ngươi nói ngươi với ca ngươi cùng chạy tới Nhân Gian giới, vậy ca ngươi đâu rồi?”
“Ta cũng không biết ca đi đâu mất rồi…” Kim Hành đáng thương nói.
“Thất lạc rồi sao? Thật đáng thương nga…”
“Ân… May mà gặp được Lý đại ca đó.” Kim Hành hớn hở kể, “Lý đại ca là người tốt lắm đó nha, chẳng những thu lưu ta, còn giúp ta tìm ta ca đó.”
“Hắc, vậy thì Lý đại ca của ngươi cũng là đại hôi lang (sói xám) khoác bộ lông cừu thôi, tiểu bạch si (ngu ngốc) nhà ngươi nên cẩn thận chút đi.” Thu Hàn nghĩ lại, “Không được, cẩn thận cũng vô dụng, ngươi chắc chắn sẽ bị nuốt vào bụng mất thôi.”
Kim Hành lắc mạnh đầu, cãi lại, “Lý đại ca không phải lang đâu, huynh ấy là người tốt. Ta còn hảo hảo ở đây, không bị ăn mà.”
“Bị ăn còn giúp hắn nói tốt, chưa từng thấy yêu hồ nào ngu ngốc như ngươi vậy, nói với ngươi cũng không được…” Thu Hàn bất đắc dĩ từ bỏ.
“Thu Hàn đại ca, huynh nói cái gì vậy? Sao lại không được chứ?”
“Được rồi, không nói nữa, thua ngươi rồi đấy.” Thu Hàn nằm ườn ra, một tay chống mặt, nhắm mắt dưỡng thần.
“Thu Hàn đại ca… Huynh lại muốn ngủ a?” Kim Hành nhỏ giọng hỏi.
“Ừm, buồn ngủ muốn chết, tinh khí căn bản không đủ… Ngươi lại không cho ta hút. Hừ…” Thu Hàn liếc y một cái.
“Thu Hàn đại ca, xin lỗi nga…” Kim Hành cảm thấy hình như mình bị trách cứ rồi, thành thật xin lỗi.
“Đừng xin lỗi với ta, làm ta cũng thấy xấu hổ.” Thu Hàn ngáp một cái, nói, “Để ta ngủ một lúc nữa đi… Đợi đến khi có khí lực lại trò chuyện với ngươi nga…”
“Ân, cũng được.” Kim Hành ngồi xổm xuống, nhìn sắc mặt lúc y ngủ, lại xoay người sang chỗ khác, ngơ ngác nhìn bầu trời xanh ngoài cửa sổ.