Nụ hôn ấm áp, sự áp chế bá đạo không cho người khác được cự tuyệt, hơn nữa Hạ Nhĩ Bình còn cố ý tăng áp lực sức nặng, làm cho Lí Thi Mạn cơ hồ sắp không thở nổi.
Anh buông đôi môi cô ra, nhưng vẫn như trước áp chế cô, hoàn toàn không có ý định đứng dậy.
Bị hôn đến mức thiếu dưỡng khí nghiêm trọng, Lí Thi Mạn đúng là có đồng ý hôn, nhưng không ngờ bị hôn mãnh liệt thế này. Cô giơ cánh tay có phần vô lực đẩy đẩy anh ra, hổn hển nói: “Đã hôn xong rồi, tránh ra.” Anh nặng quá.
“Ai nói là hôn xong rồi, anh chỉ là cho em hít thở một chút thôi.” Hạ Nhĩ Bình lại lần nữa cúi xuống bao phủ lên đôi môi đỏ tươi kia, mặc cho cô kháng nghị.
Cái người kia không chỉ là tên háo sắc, mà còn là kẻ vô lại! Không muốn bị chiếm hết tiện nghi, Lí Thi Mạn muốn kháng cự. Nhưng công phu hôn của anh đúng là thâm hậu cao siêu, mấy lần liền quấn quýt qua lại (nấu cháo :”>), mạnh mẽ nồng nhiệt tấn công, năm lần bảy lượt mút thật sâu, rồi lại bắt đầu hôn lên vành môi cô. Tiếng kháng nghị yếu ớt của cô cất lên nghe qua lại giống như là tiếng rên rỉ.
Đó là một cái hôn ướt át ẩn chứa lửa dục nóng bỏng.
Hạ Nhĩ Bình liên tục hôn thật nồng nhiệt, đưa tay xoa lên thân thể cô. Anh vẫn còn nhớ rõ những vuốt ve trong đêm đó khi bàn tay anh to lớn ôm vòng quanh dáng ngực xinh đẹp, đầy đặn, mềm mại. Cảm xúc đang cao trào như vậy, con ngươi đen đột nhiên trầm xuống như phát hiện điều gì khác thường, anh đứng dậy, hoang mang nhìn cô.
“Em bên trong mặc cái gì vậy?” Chẳng lẽ là……
Đang bị hôn đến mê đắm hết cả thần trí, chợt nghe những lời này, Lí Thi Mạn có thể nói là hoàn toàn tỉnh táo lại, hai gò má nóng lên. Cô khẩn trương nói, “Em nào có mặc cái gì…… Anh muốn làm gì?”
Bàn tay to lớn cầm lấy gấu áo cô đem kéo lên cao, lọt vào mắt anh là chiếc nội y tình thú màu phần hồng anh đã thấy đêm đó. Trong sâu thẳm con ngươi anh ánh lên vẻ vừa kinh ngạc vừa hân hoan, anh đưa tay khẽ vuốt lên chiếc áo.
“Hoá ra em thật sự đam mê cái này.”
Hai má bị thiêu nóng đến độ có thể đun sôi được nước lạnh, Lí Thi Mạn vừa xấu hổ vừa vội vã kéo áo xuống. “Không phải như anh nghĩ vậy đâu. Không cho phép xem.”
Hạ Nhĩ Bình không chịu buông tay ra, ánh mắt nóng rực vẫn như trước gieo trên người cô. Anh thậm chí muốn xem toàn bộ kia. “Hẳn là em biết nay có thể gặp được anh, cho nên muốn mặc cho anh xem chứ gì?”
“Không phải, không phải, không phải.” Cô đỏ bừng mặt lắc đầu nguầy nguậy, “Là bởi vì em không biết nên sửa như thế nào, cho nên mới muốn mặc thử vào, có lẽ sẽ biết vấn đề nằm ở nơi nào.” Cô cũng không hiểu sao mình lại phải giải thích nhiều như vậy với anh.
Cô kéo nhanh góc áo, lại phát hiện Hạ Nhĩ Bình cứ nhìn chằm chặp mình, cô nhịn không được đưa tay lên muốn che đi đôi con ngươi đen không hiểu gì là phi lễ chớ thị kia. Nhưng cô vừa duỗi tay ra, quần áo liền không giữ được, anh ngay lập tức dễ dàng cởi luôn cái áo ngoài rộng thùng thình của cô ra.
Lí Thi Mạn sợ hãi kêu một tiếng, vội che hai tay trước ngực. Lần này cô không dám lại lộn xộn, chỉ sợ duỗi tay ra là bị nhìn thấy hết, đôi mắt đẹp rưng rưng trừng lên nhìn anh.
“Hạ Nhĩ Bình, anh là kẻ háo sắc, mau đem quần áo trả lại đây!” Nửa thân trần của cô run lên, không biết là do tiếp xúc với không khí lạnh hay là do tiếp xúc với ánh mắt của anh. Ánh mắt anh lúc này nóng rực, theo như cô nghĩ thì quả thực ánh mắt ấy giống như là muốn đem ngay cô ra ăn.
Nếu Hạ Nhĩ Bình có khả năng nghe được suy nghĩ của người khác, hẳn là lúc này anh sẽ cho Lí Thi Mạn một tràng vỗ tay, bởi vì, anh quả thật đang có ý nghĩ muốn đem cô ra ăn.
Nhờ chiếc nội y tình thú màu phấn hồng trên người khiến da thịt trắng như tuyết của nàng giống như tươi thêm màu hồng nhạt, từng sợi lông tơ mềm mại tinh tế, gợi cảm mê người, hơn nữa còn có gương mặt mỹ lệ tưởng như trong vắt và đôi môi đỏ tươi. Giờ phút này nàng trông ngon miệng tới mức có thể làm cho mọi người đàn ông đều phát điên, máu trong cơ thể họ sẽ vì nàng mà điên cuồng lưu chảy.
Trong căn phòng xa hoa này không khí đủ quỷ dị ám muội rồi, lúc này lại giống như bị quăng thêm một quả bom nguyên tử vào.
Cái người rõ ràng đã rời đi từ nãy rồi là Hạ Trọng Bình, giờ tự nhiên lại quay về, theo thói quen không cần gõ cửa đã bước vào phòng. Sau đó thì cô gái đang nằm trên ghế sô pha kêu lên một tiếng, còn chàng trai ở bên cạnh thì rất nhanh ôm lấy cô, ghì chặt vào trong ngực, rồi cũng nghiêng thân đi, muốn che cho người con gái để không ai có thể nhìn thấy người cô.
Hạ Trọng Bình sợ run mất một giây, rồi lập tức thản nhiên vừa đi vào vừa nói chuyện: “Bang Ngạn nói hắn hình như đánh rơi cái bút quen dùng ở trong này, ta quay lại đây tìm thử xem.” Nói xong, hắn thấy cạnh chân bàn có chiếc bút cao cấp màu bạc sáng lấp lánh. “Tìm được rồi.”
Hắn nhặt chiếc bút của người yêu lên, rồi không lưu lại thêm chút nào nữa đi ra phía cửa.
Mở cửa phòng ra, trước khi rời đi hắn quay đầu lại nói: “Ta sẽ khoá cửa phòng lại hộ các ngươi, nhưng mà, cái nội y tình thú màu phấn hồng kia là mua ở đâu ra thế?”
Nhìn thấy có cái gì bay vụt đến, Hạ Trọng Bình vội nhanh chóng đóng ngay cửa phòng lại.
Lí Thi Mạn hai tay bưng mặt. Xong đời, cô không muốn gặp mặt ai nữa! Rồi cô cảm thấy bàn tay to lớn của Hạ Nhĩ Bình đang dịu dàng ôn nhu vuốt ve đầu mình.
“Đừng thẹn thùng, em rất đẹp.”
Cái gì chứ, lúc này khen cô đẹp thì cô sẽ cao hứng sao? Hơn nữa, anh ta làm sao có thể cảm thấy cô đẹp được, anh ta không phải luôn luôn đùa bỡn cô sao? Cảm thấy anh hôn lên mu bàn tay của mình, Lí Thi Mạn ngẩng mặt lên, nhận ra đôi con ngươi đen huyền kia đang chăm chú nhìn mình, không hề đùa cợt, cũng không hề có gì xấu xa bậy bạ. Giây phút này, ánh mắt ấy nhìn thật điềm tĩnh, làm cho cô không khỏi nhìn mà ngây người.
Anh ấy thật sự cảm thấy cô rất đẹp sao?
Thấy vẻ mặt cô hoang mang nhìn mình, Hạ Nhĩ Bình ôm hai gò má của cô rồi hôn lên trán, “Đừng hoài nghi, em thật sự rất đẹp, đẹp đến mê người.”
Anh lúc này dịu dàng đến lạ, mà cô cũng không cảm thấy ghét nụ hôn ấy.
Vừa rồi Hạ Trọng Bình đột nhiên tiến vào khiến cô hoảng sợ, còn chưa kịp nghĩ ngợi gì đã nhảy vào lòng Hạ Nhĩ Bình là vì sao?
Chẳng lẽ ở trong lòng cô đã có tồn tại một ý niệm rằng anh nhất định sẽ che chở cô sao?
Có lẽ là do hai người gần đây đã trải qua nhiều chuyện rất đặc biệt, người con trai này tuy rằng đáng ghét, nhưng mà cũng rất đáng tin cậy, làm cho cô cảm thấy an tâm.
Còn nữa, cô không thích bị anh trêu đùa, cô thích anh giờ phút này dịu dàng hôn cô.
Không còn chút địch ý nào nữa, hai đôi môi lại lần nữa quấn quýt kề sát. Những đoá hoa lửa đầy nhiệt huyết tự nhiên bung nở, cộng hưởng với âm thanh phách phách ta ta, càng trở nên mãnh liệt bùng cháy, cháy thành ngọn lửa ham muốn dục vọng.
Lí Thi Mạn không còn nhớ được cuối cùng thì hai người làm thế nào mà đến được giường lăn qua lăn lại. Cô chỉ biết là anh hôn cô thật ôn nhu, hôn một đường kéo xuống dưới, hôn đến mức toàn thân cô như nhũn ra. Hơn nữa cô đang mặc nội y tình thú, thân thể trở nên đặc biệt mẫn cảm, thân nhiệt nóng ấm đầy nam tính của anh không ngừng truyền sang, kích thích nỉềm khát vọng khó hiểu trong con người cô, rồi anh vừa hôn vừa ôm cô mang vào trong phòng.
Nỗi đau đớn khiến cô muốn chảy cả nước mắt cũng đồng thời mang lại cảm giác kích thích mãnh liệt làm cho thân thể anh càng thêm nóng rực. Nhìn gương mặt anh tuấn điểm những giọt mồ hôi, mái tóc đen hơi rối có mấy sợi buông xuống trán, và dáng vẻ cuồng dã phóng túng của anh, giờ phút này cô chợt cảm thấy anh thật gợi cảm, khiến cho cô kinh hoàng.
Đột nhiên tim cô đập nhanh hơn, khiến cô có chút không biết phải làm sao. Cô đưa tay ôm lấy người con trai trước mắt. Giống như đêm đó cô để anh tùy ý dắt mình chạy, hiện tại cũng vậy, đi theo anh, đem sự hoan ái đẩy đến cực điểm……
Tắm rửa xong, Hạ Nhĩ Bình không mặc áo ngủ do khách sạn cung cấp, mà chỉ tùy ý cầm lấy chiếc khăn tắm lớn giắt quanh vòng eo gầy gò. Anh ra khỏi phòng, sang phòng khách tìm nước uống. Đang cầm bình nước khoáng chuẩn bị trở về phòng, anh chợt nghe thấy tiếng chuông điện thoại di động truyền đến từ chiếc túi da đang đặt trên bàn của Lí Thi Mạn.
Hạ Nhĩ Bình nhíu mày lại. Nếu anh không nghe lầm, thì hình như không lâu sau khi anh ôm Lí Thi Mạn vào phòng trong, di động đã đổ chuông cho tới giờ, tính ra đã hơn nửa tiếng rồi mà vẫn tiếp tục kêu, không biết là ai gọi đây?
Anh lấy di động trong túi cô, nhìn tên người gọi báo trên màn hình: Cha.
Anh đem điện thoại vào phòng trong cho cô.
Trong phòng, Lí Thi Mạn còn đang nằm ở trên giường nghỉ ngơi, hơi thở đã dần dần chậm lại, nhưng trên mặt vẫn còn lưu lại màu phơn phớt hồng của sự hoan ái, trông rất là đáng yêu.
“Em muốn uống một chút nước không?” Anh ngồi xuống mép giường, rót nước khoáng ra, nhưng người nằm trên giường nhân dáng vẻ biếng nhác, không có trả lời, “Đúng rồi, điện thoại của em vừa mới kêu, hình như là cha em gọi.”
“Cha em?” Lí Thi Mạn đột nhiên ngồi bật dậy trên giường, tay giữ lấy tấm chăn mỏng, sau đó kêu to: “Chết rồi, em quên mất tối nay phải đi xem mắt.”
Cô vội cầm lấy điện thoại trên tay anh, không để ý thấy nét mặt thâm trầm của người đó. Cô đang định gọi cho cha, không ngờ ông lại gọi tới trước.
“Ôi, cha.”
“Thi Mạn, con rốt cuộc đang làm cái gì, vì sao không nghe điện thoại? Con có biết cha gọi bao nhiêu cuộc điện rồi không? Thiếu chút nữa cha đã đi báo cảnh sát rồi.”
Quả đúng như dự đoán, cha cô ở đầu dây bên kia đang tức giận gào thét.
“Cha, cha không cần tức giận như vậy, con xin lỗi.”
“Con cho rằng nói xin lỗi là xong rồi sao? Bản thân thì không đi tới như đã hẹn, di động cũng không nghe, làm người ta ở nhà ăn đợi hai giờ liền, con có biết không?”
“Cái gì, người kia ở nhà ăn đợi những hai tiếng sao?” Lí Thi Mạn quả thực không thể tin được,“Anh ta thật đúng là có tính nhẫn nại.”
“Thi Mạn!” Cô con gái vô tâm, làm cho Lí Long Nguyên rất tức giận.
“Cha, con biết sai rồi. Thế này vậy, cha hẹn lại đối phương lúc khác đi, lần này con nhất định sẽ đến, sau đó sẽ giải thích cho rõ với người ta.” Đột nhiên, cái người ngồi bên cạnh một tay nắm lấy cằm cô, gương mặt tuấn mỹ lập tức gần sát. Anh giúp cô uống nước khoáng, bằng miệng.
Hạ Nhĩ Bình đột nhiên mớm nước (ta k biết dịch cái chữ “uy” thế nào, hãy rộng lượng với việc dùng từ “mớm” rất là ba chấm ấy của ta) làm cho Lí Thi Mạn ngẩn mặt ra, sát khóe miệng còn dính chút nước, khuôn mặt nhỏ nhắn nhịn không được mà đỏ lên, hoàn toàn không nghe thấy cha đang nói gì.
“Thi Mạn?”
“Cha, làm sao vậy?”
“Cái gì mà ‘làm sao vậy’, cha hỏi con vì sao không đi đến chỗ hẹn?”
“Cái kia…… Con……” Cô thật sự không biết nên giải thích nguyên nhân thất hẹn như thế nào với cha, “Con lái xe được một lúc, đột nhiên rất muốn đi toilet, cho nên liền lái xe tới công ty bách hóa để đi, sau đó công ty bách hóa rất là đông người, chờ thật lâu, sau lại lái xe, rồi bị tắc đường……” Lý do này, chỉ sợ ngay cả đứa bé ba tuổi cũng không thèm tin.
“Thi Mạn, cha muốn biết nguyên nhân thật sự.”
Thật sự là không thể nói được mà. “Cha, cha đừng hỏi nữa, tóm lại, chuyện tối hôm nay đều là lỗi của con, lần khác con nhất định sẽ giải thích rõ với đối phương…… A!”
“Thi Mạn, làm sao vậy?”
“Con, con không sao.” Cái kẻ ngồi ở bên giường không biết từ khi nào thò tay vào trong chăn, lại còn sờ loạn khắp nơi. Lí Thi Mạn qua tấm chăn, nhéo vào cái bàn tay xằng bậy kia, không cho nó tiếp tục trò đùa dai. Cô chu miệng lên, ý nũng nịu mà trừng mắt với Hạ Nhĩ Bình.
“Không có chuyện gì sao lại kêu to?”
“Con chỉ la hoảng thôi mà.”
“Thật là, con hiện tại ở nơi nào? Mau về nhà.”
“Cha, con hôm nay có lẽ sẽ về nhà trễ một chút, cha ngủ trước đi, không cần chờ con.” Lúc này Hạ Nhĩ Bình tới gần, ghé vào tai nói nhỏ rằng muốn cô hôm nay ngủ lại đây, rồi cắn cắn vành tai cô, làm cho Lí Thi Mạn phải sợ run lên.
Nhưng cô lại lắc đầu, bởi vì đêm nay đã chọc cha giận lắm rồi, nếu còn nói muốn ở bên ngoài qua đêm, ngày mai mới về nhà, thì nhất định sẽ bị mắng đến rát cả tai.
Còn nữa, nghĩ đến việc cùng anh qua đêm với nhau, Lí Thi Mạn hai má từng trận nóng rực lên.
Chợt thấy cái tên kia lộ ra vẻ mặt cười cười xấu ca, đúng là điệu cười tuấn mị đen tối, làm cho cô không hiểu sao lại căng thẳng cứng cả người. Anh ta liền nhấc luôn cái chăn mỏng trên người cô lên, rồi cả người đều chui vào trong.
Sợ mình như thế này sẽ la bậy, làm cho cha nghi ngờ, bởi vậy Lí Thi Mạn vội vã nói: “Cha, con hiện tại không nói chuyện được, có, có tên nhóc ương ngạnh đang lại gần con, nói chung là, tối nay con ở lại nhà bạn, sáng ngày mai sẽ trở về nhận tội, cứ như vậy nha, bye bye.”
Đóng lại di động, cô cảm thấy ngực bị liếm mút, ngay sau đó Hạ Nhĩ Bình từ trong chăn chui ra, dáng vẻ bá đạo ngông cuồng, làm cho cô tim đập như muốn rơi ra ngoài.
“Em nói tên nhóc ương ngạnh, là chỉ anh sao?”
“Ai bảo anh đáng ghét, tại sao không cho em nói chuyện v ới cha?” Vừa rồi thật là mất mặt quá.
Anh không nói gì, chỉ ngẩng mặt lên cho cô một cái hôn nồng nhiệt, rồi bất ngờ vừa hôn vừa đưa cô nằm lại trên giường. “Em lại đi xem mắt? Vì sao?”
“Cha em sắp xếp, em còn biết làm gì.” Cô cũng thật bất đắc dĩ mới phải như vậy.
Phát hiện thân thể trần trụi của Hạ Nhĩ Bình đang ép sát, cô còn đang mải nghĩ anh vừa rồi không phải là có khăn tắm dắt quanh hông sao, thì anh đã chầm chậm cọ xát, đem cái chỗ cứng rắn cố ý đụng vào nơi mềm mại giữa hại chân cô, rồi đột nhiên mạnh bạo lặp đi lặp lại, khiến cho thân thể vừa mới nếm mùi vị tình dục của cô khẽ run lên, cái miệng bật ra tiếng rên khe khẽ.
“Nhĩ Bình……” Nơi riêng tư của cả hai không ngừng ma sát, nhiệt độ không ngừng tăng lên, làm cho Lí Thi Mạn cảm thấy bản thân như bị thiêu đốt, giống như vừa rồi lúc lên đến cao trào cô đã kêu tên anh, giờ phút này lại khẽ gọi, khát khao ham muốn.
“Làm người yêu của anh nhé.”
“Cái gì?”
Lí Thi Mạn còn chưa kịp xác nhận xem vừa rồi có phải là anh nói muốn xác lập quan hệ yêu đương với mình, thì anh bất ngờ tiến vào trong cơ thể cô, khiến cho cô không khỏi phải kêu lên.
Hạ Nhĩ Bình vứt chiếc chăn vướng víu ra, bàn tay to nắm lấy vòng eo mảnh khảnh, chậm rãi rút ra đứng lên, nhìn khuôn mặt kiềm diễm xinh đẹp kia, anh lại không nhịn được mà cúi xuống hôn lên đôi môi đỏ mọng ấy.
“Chúng mình yêu nhau, về sau không cho phép em được đi xem mắt nữa.”
Lí Thi Mạn đã nghe rõ, trong lòng rất sung sướng, trái tim đập loạn liên hồi, nhưng ngoài miệng vẫn cứng rắn nói, “Em còn phải suy nghĩ đã.”
“Thật không?” Bên môi anh nhếch lên nụ cười khẽ tự tin đến mê người, “Xem ra anh phải càng ra sức một chút, làm cho em vừa lòng gật đầu mới thôi.”
“Vậy anh phải thể lực thật tốt mới được.” Cô tiếp tục khiêu khích.
“Được lắm, giữa chừng sẽ không cho phép em kêu ngừng!”
Trên giường, hai người quấn quýt, giống như là hai dã thú đối đầu đòi phân cao thấp, ai cũng không nhường ai, nào cắn nào đâm nào liếm, cả một đêm, trong phòng, nam nhân thì hổn hển thở dốc cùng nữ nhân kiều mỵ rên rỉ không dứt bên tai……
Hạ Nhĩ Bình và Lí Thi Mạn yêu nhau, bởi vì hai người không có ý muốn giấu diếm, hơn nữa tình yêu cuồng nhiệt thì giấu sao được lửa tình, nên chuyện này rất nhanh được truyền rộng ra. Sau khi cha mẹ hai bên đã biết thì hai người cũng bắt đầu tự do qua lại.
“Vâng, em biết rồi, tối nay gặp nhé.”
Lí Thi Mạn ngọt ngào cất máy điện thoại, nhìn cô bạn tốt đang hoang mang.
“Sao vậy, có vấn đề muốn hỏi tớ sao?” Hôm nay là thứ Ba, cô đến cô nhi viện dạy tiếng anh, vừa mới tan lớp, đang định về thì Hạ Nhĩ Bình gọi điện nói muốn cô hôm nay sang chỗ anh.
“Thi Mạn, cậu không là đã sống chung với Hạ Nhĩ Bình rồi đấy chứ?” Kể từ lúc cô ý công bố chuyện tình cảm, đến nay còn chưa được một tháng nha.
Cô cười cười, nụ cười ngọt ngào kèm theo một chút ngượng ngùng. “Không tính là ở chung, nhưng tớ sẽ sang chỗ anh ấy qua đêm.” Anh ấy sống một mình ở nhà trọ, bởi bọn họ muốn có chỗ tiện qua lại.
“Hai người bọn cậu có phải là tiến triển qua nhanh rồi không?”
“Quá nhanh sao?” Lí Thi Mạn cũng biết rõ hai người phải yêu nhau bao lâu thì mới có thể sống chung được. “Cậu biết không? Cha tớ hôm qua đề nghị tổ chức đính hôn cho tớ và Nhĩ Bình đấy.”
Cô còn nhớ rõ lúc thông báo việc mình và Nhĩ Bình yêu nhau cho cha biết, ông bị doạ cho nhảy dựng cả lên, vẫn còn hỏi lại là thật sao? Kết quả ngày hôm qua ông lại nói với cô, nếu cô và Nhĩ Bình là thật sự yêu nhau, thì có muốn đính hôn luôn không? Ông còn nói rằng đã cùng bác Hạ bàn bạc cả rồi.
“Đính hôn?” Phương Dung Chân quả thực không thể tưởng tượng được.
“Kỳ thật tớ cũng hiểu được là mọi việc diễn ra quá nhanh, cho nên tớ vẫn chưa trả lời cha.” Đương nhiên là cô muốn bàn trước với Nhĩ Bình rồi mới có thể trả lời cha.
Cô không biết được liệu chuyện của mình và Nhĩ Bình như thế có phải là tiến triển quá nhanh không, nhưng mà, không biết tại sao, mỗi ngày cô đều rất muốn được nhìn thấy anh, một ngày không gặp thì sẽ cảm thấy rất muốn anh. Cô biết thực ra bản thân mình như vậy có nghĩa là đã thích anh ấy, chỉ muốn ngày ngày được ở bên anh.
Sau khi yêu anh, cô mới biết được mình và Nhĩ Bình hoá ra có rất nhiều điểm chung, như thế có phải giống như mọi người vẫn thường gọi là ăn nhịp với nhau không nhỉ? Bọn họ quả thật rất hợp.
Tuy rằng cảm thấy việc hai người được ở cùng một chỗ rất là thích, nhưng gần đây có rất nhiều lời đồn đãi không tốt về anh được truyền ra, bà chị họ thân thiết của cô còn đặc biệt gọi điện hỏi cô xem có phải thật sự là đã cùng với Nhĩ Bình yêu nhau hay không.
Có người nói Hạ Tuấn Bình bị buộc phải rời khỏi Bảo Lai, là do người con của bà vợ lẽ – Hạ Nhĩ Bình bày mưu hãm hại, sau đó hắn lại còn theo đuổi đối tượng kết hôn ban đầu của Hạ Tuấn Bình – chính là cô, mục đích là muốn kế thừa tập đoàn Bảo Lai, thuận tiện cũng thâu tóm luôn tập đoàn thực phẩm Long Hoa, người con thứ này muốn ra tay rồi.
Đương nhiên, cô không hề để ý tới mấy lời đồn đại này. Dù sao Hạ Tuấn Bình bị đuổi ra khỏi nhà thật ra là do cô bày trò, mà cô cùng Nhĩ Bình yêu nhau là do tự nhiên mà đến, như là chuyện gì phải đến thì đến thời cơ nó sẽ đến thôi, anh cũng không có đặc biệt cố ý theo đuổi cô.
Cô cảm thấy những lời đồn đại này đều là giả. Cũng như trước khi quen Nhĩ Bình, cô cũng nghe không ít lời đồn về anh, rằng anh là kẻ cao ngạo càn rỡ, không coi ai ra gì. Cái này chính là cây to đón gió thôi, có lẽ là có kẻ nào đó đố kỵ vì anh quá ưu tú cho nên mới cố ý vu khống hãm hại.
Chỉ là những gì mà chị họ nói thực sự khiến cô để tâm.
Chị họ cô khẳng định rằng Nhĩ Bình tiếp cận cô là do có kế hoạch từ trước, chứ không phải thật lòng yêu. Cha anh vì chuyện Hạ Tuấn Bình quyết định kết hôn với bạn gái mà tức giận, nên bây giờ Hạ Nhĩ Bình qua lại với cô là muốn làm cha vui lòng, để ông tuyển anh làm người nối nghiệp. Chứ nếu không thì trước kia giữa cô và anh chả có gì đáng nói, sao giờ đột nhiên lại yêu nhau?
Không biết có phải do thời gian tìm hiểu nhau của cô và Nhĩ Bình ngắn quá hay không, mặc dù cô đã không thèm để ý đến những lời đồn đãi, nhưng dù ít dù nhiều vẫn cứ bị ảnh hưởng, đã không muốn bận tâm nhưng lại cứ miên man suy nghĩ. Hơn nữa anh dường như cũng chưa từng nói qua là thích cô.
Anh không thật sự yêu cô sao? Bằng không thì vì sao lại chẳng nói yêu cô? Cô không biết tại sao bản thân lại để ý cái chuyện này làm gì, lại ngượng ngùng không dám mở miệng hỏi, bởi vì cảm giác cứ như là mình đang ép buộc anh phải nói điều đó. Bọn họ sống chung hoàn toàn không do bị ràng buộc, nếu thật sự không thích nhau thì sẽ không ở cùng nhau.
Tóm lại, cô muốn cùng anh vĩnh viễn bên nhau.
Bà chị họ vẫn có ý nghi hoặc, hy vọng cô có thể dẫn anh cùng đi tham dự tiệc sinh nhật vào tháng sau, để thử thăm dò xem anh ta có thật sự yêu cô hay không. Nhưng cô không muốn làm như vậy, và cũng không muốn nghe thêm những lời đồn đại.
Nhìn cô bạn vừa rồi còn cười ngọt ngào, giờ lại hơi nhíu mi, khiến cho Phương Dung Chân cảm thấy buồn bực. “Thi Mạn, làm sao vậy, là vì tớ vừa mới nói hai cậu yêu nhau quá nhanh sao? Cậu đừng để ý, đó chỉ là phản ứng tự nhiên thôi mà.”
Bất kể người nào khi mà nghe đến việc ai đó vừa yêu được một tháng đã sống chung hoặc là đính hôn, thì đương nhiên sẽ rất là kinh ngạc, đặc biệt là Thi Mạn trước kia còn la hét rằng mình không có bạn trai, mình không muốn lập gia đình.
“Không phải do những điều cậu vừa nói đâu, tớ chỉ là đang nghĩ đến chuyện khác thôi.” Không cần lại suy nghĩ lung tung nữa.
“Thi Mạn, khi hai người yêu nhau, chỉ có cậu và Hạ Nhĩ Bình mới biết rõ được tình cảm của nhau. Nếu hai cậu đã sớm quyết định lựa chọn nhau rồi, thì thời gian yêu nhau ngắn dài ra sao cũng không phải là điều quan trọng nữa đâu.”
“Quyết định lựa chọn?”
“Tớ chưa nói với cậu một chuyện, đó là thật ra một thời gian trước gia đình bạn trai tớ cũng đưa ra đề nghị muốn cho bọn tớ đính hôn trước.”
Chuyện này Dung Chân chưa từng nói cho bất cứ ai, kể cả với viện trưởng, người vẫn thân thiết với cô như mẹ ruột.
“Thật sao? Sao trước kia chưa từng nghe thấy cậu nói tới chuyện này?”
“Tớ chưa từng nói với cậu, là bởi vì bạn trai tớ đã từ chối đề nghị này. Anh ấy biết tớ hiện tại công việc bề bộn, không có thời gian bàn đến hôn sự.” Được bạn trai săn sóc như vậy lại làm cho cô cảm thấy uất ức. “Anh ấy nói rằng, ngay từ lần đầu tiên nhìn vào mắt tớ, anh cũng đã quyết là sẽ chọn tớ.” Đính hôn hoặc kết hôn chẳng qua chính là một hình thức mà hai người có thể được ở bên nhau mãi mãi.
Lí Thi Mạn không hiểu mấy những gì cô bạn tốt nói. Khi cha cô đưa ra ý kiến muốn hai người đính hôn, tuy rằng cô không trả lời ngay, nhưng kỳ thật là trong lòng đang vui sướng nhảy nhót, như vậy có được tính là quyết định lựa chọn rồi không? Cô thậm chí còn cảm thấy rằng nếu ai đó muốn ngày mai bọn họ phải kết hôn thì cô cũng sẽ gật đầu ngay.
Nhưng Nhĩ Bình thì sao? Anh có cùng ý nghĩ như vậy không?
Có lẽ là do quá để ý lời nói của người bạn tốt, lại cũng có thể do cô thật sự muốn biết liệu Hạ Nhĩ Bình có cùng ý nghĩ với mình hay không, cho nên lúc đến nhà trọ của anh, ngồi ăn mỳ anh nấu cho, cô cố ý nhắc tới chuyện đính hôn.
“Nhĩ Bình, anh có biết không, cha em hôm qua hỏi xem em có muốn đính hôn trước với anh hay không?”
“Hôm nay cha anh cũng nhắc tới chuyện này.”
Bác Hạ đã nói với anh rồi, vậy ý của anh là gì? Lí Thi Mạn cảm thấy bản thân mình đang rất căng thẳng.
“Anh cảm thấy quá nhanh, để sau một thời gian nữa hãy nói, em chắc cũng thấy như thế mà!”
“…… Vâng.” Cô gật đầu có chút cứng ngắc.
“Em ngoan ngoãn ăn mỳ đi, anh đi tắm rửa một cái đã.” Hạ Nhĩ Bình hôn lên hai má cô rồi mới đi vào phòng trong.
Là ảo giác sao? Vì sao vừa rồi kia trong nháy mắt, cô cảm thấy Nhĩ Bình không muốn cùng mình đính hôn, chẳng lẽ anh không muốn hai người được vĩnh viễn ở bên nhau sao?
Vậy chắc là anh không có quyết định chọn cô? Như vậy anh có thật lòng yêu cô không?
Mới hơn hai giờ sáng, Hạ Nhĩ Bình bị một cú điện thoại đường dài gọi từ Mỹ đánh thức. Anh cúi xuống hôn Lí Thi Mạn vừa bị đánh thức, rồi đứng dậy đi vào văn phòng để nghe điện.
Đó là trợ lý ở bên Mỹ của anh gọi tới. Do có việc khẩn cấp nên mới gọi về Đài Loan cho anh vào lúc khuya như vậy. Anh từ trước kia đã có quyết định muốn rời đi, cho nên đã đầu tư sự nghiệp ở bên nước Mỹ.
Nửa tiếng sau, anh trở lại phòng.
Người trên giường nằm nghiêng, quay lưng về phía anh mà ngủ. Anh khẽ nằm xuống, vòng tay ôm cô từ phía sau.
Lúc nãy nghe điện, trợ lý hỏi anh khi nào sẽ đến nước Mỹ? Anh không trả lời, cũng không nói trước thời gian, bởi ngoại trừ vì chuyện Tuấn Bình mà chậm trễ, còn vì người con gái đang nằm trong lòng anh.
Đêm đó, ở trên tầng cao nhất của khách sạn Ngân Báo khách sạn tầng cao nhất, anh bế cô lên, bởi vì khi ấy cô thật sự rất đẹp, hơn nữa lại còn mặc cái bộ nội y kia làm anh thiếu chút nữa phải chảy máu mũi ròng ròng.
Sau đó, anh biết được rằng cha cô an bài cho cô đối tượng để đi xem mắt, cô lại còn ngây ngốc nói muốn gặp lại người ta, làm cho anh bốc hoả mà không biết là vì sao, thế là bật thốt nên lời muốn yêu cô.
Bây giờ nghĩ lại, lúc ấy không phải là anh bất ngờ thốt ra, mà là bởi vì anh thật sự thích người con gái này, thật sự bị cô ấy hấp dẫn, không muốn cô đi gặp gỡ bọn đàn ông khác, cũng không muốn mấy chuyện hôn nhân chết tiệt nào đó.
Mặc dù biết rõ không nên có quan hệ gì với cô, nhưng anh lại không kiềm chế được ý muốn chiếm hữu cô. Biết là như vậy sẽ khiến anh khó khăn trong việc rời đi, nhưng anh vẫn liều lĩnh muốn có được cô ấy. Người con gái này, quả thật làm cho anh mất hết bình tĩnh, toàn thân sôi sục cũng chỉ vì cô.
Sau khi yêu nhau, anh thường gọi cô đến qua đêm ở đây, bởi vì muốn được ôm cô ngủ như vậy. Anh không hề cảm thấy hai người phát triển quá nhanh. Bọn họ cũng không phải kiểu người thích chấp nhặt tiểu tiết, chỉ là cứ yêu thôi, không gây áp lực cho đối phương, mà cái sự hợp nhau ở trên giường là nguyên nhân quan trọng nhất thúc đẩy mối quan hệ của hai người tiến triển nhanh đến thế.
Sau khi quen cô, anh mới biết được rằng hoá ra mình cũng có thể rung động, có thể đắm say một ai đó.
Nhưng liệu cô có thể hoàn toàn thuộc về anh không?
Nếu nói với cô rằng anh muốn cô đi Mỹ cùng anh, thì cô sẽ vứt bỏ hết tất cả ở Đài Loan, kể cả người thân cùng công việc, để đi với anh sao? Anh rất sợ cô sẽ nói không nói không, càng sợ rằng mình sẽ làm cho cô lâm vào khó xử hoặc là phải đau khổ.
Cha cô đưa ra đề nghị muốn hai người đính hôn, anh đương nhiên là rất thích, nhưng vấn đề là, nhỡ xảy ra trường hợp hai ở trên, thì anh lại không thể chịu đựng được sự tra tấn tàn nhẫn ấy.
Chẳng lẽ muốn chia tay? Điều này thì anh càng không thể chấp nhận, bởi vì tự anh hiểu rằng mình không thể không say đắm người con gái ấy. Mỗi lần nhìn thấy cô, anh chỉ muốn xông tới hôn cho một cái.
Anh biết bản thân mình thật ích kỷ. Biết rõ là không nên làm cho cô càng ngày càng yêu anh, để sau này nếu cô quyết định ở lại Đài Loan thì hai người sẽ đỡ thấy khổ tâm, nhưng thật sự anh lại không thể buông tay. Anh chỉ muốn làm cho tiểu dã thú xinh đẹp này phải yêu anh sâu đậm rồi phải cùng anh đi Mỹ (H: âm mưu nha, gian quá).
Ôm nàng, nghe hương thơm ngọt ngào của nàng, anh không khởi than nhẹ, “Anh nên bắt em làm gì bây giờ?”
Hạ Nhĩ Bình ôm lấy Lí Thi Mạn, nhắm mắt lại, hoàn toàn không phát hiện ra người đang nằm quay lưng lại trong lòng mình vẫn còn tỉnh, vẻ mặt mờ mịt.