Theo ý kiến của Thụy Thiên, Thụy Điển nghỉ việc, chuyển đến công ty anh ta làm. Đó là một công ty chuyên về thiết kế nội thất, hoàn toàn không thuộc vào lĩnh vực chuyên môn của Thụy Điển. Nhưng anh vẫn đồng ý. Thụy Điển sẵn sàng làm một người phụ trách bên cạnh Thụy Thiên còn hơn phát triển sự nghiệp của riêng mình. Lỡ như một ngày Thụy Thiên rời bỏ anh, anh sẽ phải làm gì đây?
Trong bức thư gửi cho Thụy Điển năm ấy, tôi đã muốn hỏi như vậy. Nhưng tôi lại không hỏi. Tôi không đủ nhẫn tâm để phá tan hi vọng mong manh Thụy Điển cố giữ cho mình. Thư gửi anh tôi chỉ nói, hãy hạnh phúc nhé, anh.
Thụy Điển gửi lại cho tôi một phong thư thơm mùi bạch đàn, trong đó còn kèm thêm mấy tấm ảnh anh chụp với Thụy Thiên, có lẽ anh nghĩ, đó là bằng chứng mạnh mẽ nhất về việc anh sẽ hạnh phúc. Những con chữ nhỏ hiện ra trước mắt tôi gọn gàng, ôn hòa và duyên dáng, tuy nhiên vẫn có chút run rẩy. Tôi đoán, là Thụy Thiên đã ôm lấy Thụy Điển khi anh hồi âm. Là những ngón tay anh ta đan vào tóc khiến Thụy Điển mỉm cười, và những lời đường mật dối trá của anh ta làm Thụy Điển tình nguyện đem thân mình quăng vào lửa bỏng.
Thụy Thiên, con người này, nếu để chơi đùa thì đã là quá đáng. Nếu là thật tâm, tôi không dám chắc bộ dạng thật tâm của Thụy Thiên là như thế nào. Có phải cũng giống như bây giờ, ngày ngày đêm đêm liền kề Thụy Điển nói lời đường mật, ôm lấy anh, yêu thương anh, hứa hẹn với anh. Nếu là đúng, tôi cũng ước gì Thụy Thiên yêu thương Thụy Điển thật lòng. Không phải tôi không ghen tị, nhưng là tôi không nỡ ghen tị với một người chân thành như Thụy Điển, tôi nghĩ, tôi không có cách nào ghen tị.
Thụy Điển bảo, Thụy Thiên tốt lắm.
Hai người sống cùng một nhà, Thụy Thiên cần mẫn và dịu dàng. Quan trọng hơn, hắn chỉ có mình anh. Trong thư, Thụy Điển đã viết như vậy. Chuyện này chưa từng xảy ra trước đây. Ở quá khứ, Thụy Thiên trong cùng một thời điểm có thể nói lời yêu đương với hàng nghìn hàng vạn người, không có gì gọi là chuyên tâm, cũng đừng mong cái gì gọi là duy nhất. Vậy mà, cùng sống chung với Thụy Điển, hắn chỉ có mình anh. Ít ra, Thụy Điển tin như thế.
Tôi nói, ‘em mừng cho anh’ trong một phong thư gửi vào mùa đông. Thụy Điển cám ơn tôi vào đầu mùa xuân năm tiếp đến. Trong thư, anh bảo, Thụy Thiên vào ngày sinh nhật đã tặng cho anh đồng hồ, tặng hoa, bánh kem, nến, tất cả đều rất lãng mạn. Anh không ưa thích lãng mạn, nhưng lại chìm đắm trong tình yêu của Thụy Thiên. Thụy Điển bảo, anh hạnh phúc lắm. Anh say mê và ngây thơ trong tình cảm của mình, mặc cho lòng người khó đoán, anh tin Thụy Thiên, mặc kệ trước giờ anh ta thế nào.
Có một lần lên mạng gặp tôi, trong lúc phấn khởi, Thụy Điển nói rất nhiều về cuộc sống của hai người. Tôi chỉ im lặng nhìn những dòng chữ liên tục hiện trên màn hình. Mãi cho đến khi bên kia im lặng một lúc lâu không nói gì nữa, tôi mới trả lời.
Anh rất hạnh phúc?
Anh xin lỗi. Dòng chữ hiện lên màn hình cùng lượt với tôi, giọng điệu có chút hối hận.
Sao anh lại xin lỗi em?
Anh đáng lẽ không nên nói nhiều như vậy. Thụy Điển nói. Em nghĩ anh rất vô tâm phải không?
Không, tôi trả lời anh, anh không cần xin lỗi vì mình đang hạnh phúc.
Với Thụy Thiên, em đã bỏ cuộc lâu rồi.
Không cần vì anh ta mà dè dặt với em.
Em thật tốt. Thụy Điển có lẽ đã mỉm cười, tay trái chồng cằm, tay phải gõ chầm chậm từng chữ.
Anh là người đầu tiên nói vậy.
Em lúc nào cũng nghĩ cho anh.
Em đã phản bội anh. Tôi bật cười, nghĩ đến tháng ngày mê muội ngã vào vòng tay Thụy Thiên, chợt có chút hối lỗi khi đối diện Thụy Điển. Anh đã rất bao dung với em.
Thụy Điển im lặng, một lát sau mới trả lời.
Anh không bao dung, anh rất ích kỉ.
Như thế nào?
Lúc em quen với Thụy Thiên, anh đã nghĩ, cứ kệ cô ấy, rồi Thụy Thiên cũng sẽ bỏ rơi cô ấy thôi. Thụy Điển nói. Anh rất xấu xa phải không?
Không. Tôi trả lời.
Anh nói đúng sự thật.
Thụy Thiên đã bỏ rơi em.
Hoàn toàn không sai.
Anh chỉ nghĩ những điều ai cũng nghĩ thôi.
Vả lại, khi Thụy Thiên đến với anh, em cũng nghĩ vậy.
Hắn ta sẽ bỏ rơi anh thôi.
Em cũng rất xấu xa phải không?
Không, Thụy Điển có chút luống cuống, không phải vậy.
Em lo lắng cho anh. Tôi nói tiếp. Anh hiểu Thụy Thiên mấy phần.
Anh cũng không biết nữa.
Thụy Thiên ở bên cạnh anh, chăm sóc cho anh, lắng nghe anh nói.
Anh ấy xin lỗi vì trước đây không quan tâm anh.
Anh ấy nói nếu có thể quay ngược thời gian, anh ấy chỉ cần gặp được anh sớm hơn, nói yêu anh sớm hơn.
Khi anh bị bệnh, Thụy Thiên sẽ bỏ việc ở công ty để ở cùng anh. Khi anh nghĩ muốn làm gì, Thụy Thiên đã thay anh chuẩn bị tốt tất cả. Anh thích ăn gì, thói quen của anh như thế nào, tất cả, Thụy Thiên đều biết hết.
Anh ấy đã hi sinh cho anh rất nhiều.
Thụy Điển, tôi gọi anh, vậy tại sao anh ta không để anh tiếp tục làm việc anh thích?
Công việc bên cạnh anh ta chẳng qua cũng chỉ là cái cớ để hai người gần nhau đúng không? Nó căn bản không có việc gì để làm?
Ừ. Thụy Điển có vẻ xấu hổ, anh chèn thêm một cái emotion dễ thương vào. Nhưng anh cũng thích ở cạnh Thụy Thiên nữa.
Người ngoài không ai nói gì? Không có lời ra tiếng vào? Tôi lo lắng hỏi.
Thụy Điển im lặng. Đồng hồ đã chỉ đến số mười một, âm thanh kim giây lặng lẽ nhích nhích làm trái tim tôi thắt lại. Thụy Điển, hẳn là rất đau buồn phải không?
Cũng có. Một lúc lâu, Thụy Điển trả lời.
Rồi Thụy Thiên nói sao? Anh ta giải quyết ra sao?
Thụy Thiên không biết, Thụy Điển nói, vội vàng bổ sung thêm, nhưng chuyện này cũng không có gì quan trọng đâu. Người ta nói chán rồi thôi. Dù sao cũng là sự thật, anh không để tâm.
Sự thật? Hẳn là rất khó nghe phải không? Miệng lưỡi những kẻ nhàn rỗi chẳng lẽ em còn không biết? Thụy Thiên không thể không biết, anh cũng hiếu phải không, Thụy Điển. Anh ta chỉ là đang thử sức chịu đựng của anh thôi, anh ta đang đùa giỡn anh thôi, anh ta xem anh có thể kiên trì bên cạnh anh ta đến lúc nào.
Không phải. Dòng chữ lạnh lùng hiện lên trước mắt tôi. Em không được nói bậy.
Em không nói bậy. Tôi đau lòng nói. Anh so với em còn biết rõ hơn, đúng không? Anh đã biết rồi đúng không?
Thụy Điển im lặng.
Anh nói đi? Thụy Thiên không yêu anh?
Thụy Thiên nói, Thụy Điển cân nhắc một chút, cuối cùng, những con chữ vô tình vẫn hiện lên trước mắt tôi.
Thụy Thiên nói nếu yêu anh ấy thì phải sẵn sàng đối mặt dư luận.
Anh ấy muốn anh chứng minh mình có đủ kiên trì không.
Anh ấy để anh tự giải quyết.
Biện hộ. Tôi bực tức đập bàn mình máy tính, mắng Thụy Điển. Anh còn giả vờ ngu ngốc? Anh ta nói sao? Anh ta nói rất khó nghe?
Thụy Điển lại im lặng.
Một lúc lâu sau mới nói, không sao đâu. Anh chờ Thụy Thiên được.
Chờ? Anh không phải định nói lấy tình cảm mình làm cảm động anh ta đó chứ?
Anh không lạc quan được như vậy. Emotion cười nhăn nhở hiện lên trước mắt tôi.
Anh sẽ kiên trì cho Thụy Thiên thấy.
Thấy cái gì? Để làm gì? Anh ta sẽ yêu anh nếu anh vứt bỏ hết tự tôn và mọi thứ mà chạy theo anh ta?
Không. Thụy Điển ngần ngừ một lát, cuối cùng vẫn nói. Em đừng nói nữa Thụy Điển.
Anh chỉ muốn lừa dối mình một chút thôi.
Em cứ lừa anh đi.
Thụy Thiên lấy hết tất cả của anh rồi, cả trái tim lẫn thân thể này đều là của anh ta. Anh chỉ muốn đánh cắp của anh ta một chút dịu dàng thôi.
Là si tâm vọng tưởng cũng được.
Anh chỉ cần giả dối của Thụy Thiên thôi.
Anh, tôi run run gõ lên bàn phím, ngu ngốc.
Ngu ngốc. Ngu ngốc. Ngu ngốc.
He he, Thụy Điển lại bày ra emotion nhăn nhở. Anh rất thông minh nha.
Nhưng mà…
À, Thụy Thiên về rồi, anh không nói chuyện với em nữa.
Thụy Điển.
Em, Thụy Điển nói với tôi, hãy giữ gìn sức khỏe.
Anh không sao.
Dòng tin cuối cùng hiện lên, và biến mất.