“Sớm.” Hắn đơn giản chào một tiếng, ngồi xuống bên cạnh cậu, Ngô Hạo không yên lòng trả lời một câu: “Sớm, đại ca.” Tiếp tục uống cà phê.
“Cậu không phải không uống cà phê sao?” Lâm Bá Huân thấp giọng nói, “Không cần dậy sớm như vậy, ngủ thêm một lát.”
Ngô Hạo lắc đầu mỉm cười cứng ngắc: “Tôi không muốn khiến cho bà nội lo lắng.”
Lâm Bá Huân trầm mặc, một lát sau thấp giọng nói: “Đối với chuyện tối hôm qua, tôi cũng không nghĩ muốn xin lỗi.”
“Anh không cần phải nói xin lỗi.” Tay Ngô Hạo bưng chén cà phê run nhè nhẹ, thanh âm nhỏ đến cơ hồ nghe không được, “Anh trả tiền, tôi làm không tốt, anh có quyền đánh tôi mắng tôi. Lúc sau anh còn tiếp tục dạy tôi, tôi đã muốn thực cảm kích.”
“Thiếu Triết...” Lâm Bá Huân còn muốn nói gì đó, cuối cùng không tiếng động hít một hơi, buông tha, “Cậu hiểu được là tốt rồi.”
Bà nội chống quải trượng đi xuống lầu, nheo mắt nhìn hai huynh đệ, cười hỏi: “Làm sao vậy? Tối hôm qua lại bị ca ca mắng sao? Coi khuôn mặt nhỏ nhắn bí xị này.”
Ngô Hạo tràn ra một cái tươi cười vui vẻ: “Nào có, nội! Đại ca đối con là không có biện pháp, hắn cũng chỉ là tự mình tức giận mà thôi.”
Nói xong còn xoay đầu hướng Lâm Bá Huân cười: “Bất quá tôi vẫn là nên nghe lời đại ca, đại ca là vì muốn tốt cho tôi thôi, đúng hay không, đại ca?”
Cầm đũa gắp một chút chà bông thả vào bát cháo, Lâm Bá Huân thản nhiên nói: “Cậu có thể nghĩ như vậy là tốt rồi.” Tươi cười của Ngô Hạo vẫn sáng lạn như cũ, nhưng bên trong rõ ràng thiếu một thứ, khiến cho tâm Lâm Bá Huân, bỗng nhiên hung hăng đau một chút.
***
Một tuần kế tiếp trời yên biển lặng, Lâm Thiếu Triết vẫn là đối tượng được quần tinh ủng nguyệt (nguyên văn: 众星捧月, sao quanh trăng sáng, ý chỉ được những người xung quanh quan tâm yêu thương) trong nhà, cười nháo, bà nội hống đến đau đầu, hết thảy đều chiếu cố cẩn thận, Lâm Bá Huân vẫn như trước đúng giờ đi làm tan tầm, buổi tối hai người ở thư phòng, Ngô Hạo không bao giờ… nhàn tản giống như trước nữa, bình tĩnh đến đáng sợ, quy củ ngồi ở bàn học đối diện, còn thật sự viết bản kế hoạch, thỉnh thoảng đưa ra vài nghi vấn, Lâm Bá Huân cũng không chán ghét mà giải thích cho cậu vài vấn đề dù hắn nghe vào thấy quả thực ngây thơ buồn cười, nhưng dần dần, hắn phát hiện Ngô Hạo đã bắt đầu tìm ra được mấu chốt vấn đề, những câu hỏi đưa ra càng ngày càng sắc sảo, còn thật sự cùng hắn thảo luận.
Ngô Hạo lúc này đây, là đã thật sự thông suốt, cậu cố gắng đi tìm hiểu những vấn đề bản thân chưa từng biết đến, tuy ban đầu bước chân có nghiêng ngả lảo đảo, nhưng dần dần cước bộ đã trầm ổn hơn, có thể tìm ra con đường của riêng mình.
Tối chủ nhật, cậu đưa cho Lâm Bá Huân một bản kế hoạch đơn giản, ánh mắt bình tĩnh, không có dù chỉ một chút cao hứng phấn chấn, cũng không có powerpoint cùng máy chiếu, chỉ im lặng ngồi đối diện chờ đợi.
“Không tồi.” Lâm Bá Huân xem xong bản kế hoạch nhận xét, lại bỏ thêm một câu: “Rất tốt.”
Ngô Hạo trong mắt hiện lên một tia hưng phấn, lại lập tức đè ép xuống: “Cám ơn thừa nhận của anh.”
“Nhưng, tôi muốn nói rõ ràng, kế hoạch chỉnh đốn và cải cách khách sạn này đã bắt đầu tiến hành rồi, là kế hoạch đương nhiệm tổng giám khách sạn đưa ra, bản này của cậu... Tuy rằng viết rất khá, cũng không thể thực thi được.” Lâm Bá Huân đóng bản kế hoạch lại, để qua một bên, “Này chính là một bài kiểm tra đối với cậu, cậu hiện tại chưa thể thật sự tham gia điều hành hoạt động của tập đoàn được.”
Ngô Hạo cắn môi dưới, yên lặng gật gật đầu.
“Cậu có phải hay không cảm thấy có chút không công bình? Nếu như nghĩ vậy, liền nói ra đi.”
“Không có.” Ngô Hạo nhanh chóng điều chỉnh tâm tình, mỉm cười: “Thực công bình, tôi từ trước tới giờ chưa từng nghĩ tới có quyền tham dự vào hoạt động của tập đoàn Quảng Ích, tôi làm bản kế hoạch này, cũng không phải thật sự có thể thay đổi sách lược kinh doanh của khách sạn, mà là... Đây là bài tập anh cấp cho tôi, tôi chỉ cần làm anh vừa lòng là tốt rồi, về phần anh lấy phần bài tập này làm cái gì, hay là chỉ ném vào máy xén giấy tiêu hủy, tôi cũng không có quyền can thiệp.”
Cổ họng cậu co rút một chút, vẫn thực bình tĩnh nói: “Tôi rất rõ ràng địa vị chính mình... Tôi là Lâm Thiếu Triết, một Lâm Thiếu Triết chịu khống chế của anh, anh muốn khi nào tôi biến mất, tôi liền biến mất, anh chừng nào muốn tôi xuất hiện, tôi liền xuất hiện, anh muốn tôi biểu hiện bộ dáng gì, tôi liền biểu hiện ra bộ dáng ấy, tôi hết thảy đều nghe theo anh.”
Mặt vô biểu tình, bộ dáng Ngô Hạo nói chuyện tựa như một con rối gỗ: “Đây là điều anh muốn, một cái con rối... Tôi hiểu được.”
“Thiếu Triết.” Lâm Bá Huân đứng lên, nghĩ muốn đưa tay sờ đầu cậu, lại dừng lại giữa chừng, “Từ trước đến giờ, cậu đều làm tôi thực vừa lòng.”
“Cám ơn, tôi sẽ luôn cố gắng.” Ngô Hạo cũng đứng lên, “Tuy rằng bên trong tôi chỉ là một phế vật vô dụng, nhưng, tôi muốn sắm vai một người thừa kế ưu tú của tập đoàn, cho dù không thể giống như thật, ít nhất tương lai thời điểm mở miệng nói chuyện, cũng nên có thể làm một con hổ giấy xứng đáng với số tiền cùng tâm huyết anh bỏ ra.”
Cậu cúi đầu: “Tôi biết tôi cùng Lâm Thiếu Triết căn bản không thể so sánh, hắn là thiên chi kiêu tử (nguyên văn: 天之骄子, ý chỉ những người từ khi sinh ra đã mang địa vị đặc biệt, lớn lên được dạy dỗ cẩn thận), còn tôi chỉ là một người bình thường, có thể có gương mặt giống với hắn, đã là vận may hiếm có rồi, tôi sẽ nghe lời anh nói, hảo hảo lợi dụng cơ hội duy nhất này.”
“Kỳ thật... Này chỉ là hoàn cảnh giữa hai người bất đồng thôi.” Lâm Bá Huân đút hai tay vào túi quần, tựa hồ làm như vậy là có thể khống chế chính mình không vươn tay đi ôm người thanh niên quật cường trước mặt này, rõ ràng muốn an ủi cậu, rõ ràng muốn xóa đi cô đơn trên mặt cậu, khiến cậu lộ ra loại thỏa mãn tươi cười ngốc hồ hồ lúc trước... Nhưng là...
Đây là không thể, hắn âm thầm nhắc nhở chính mình.
“Nếu cậu từ nhỏ sinh ra ở Lâm gia, như vậy lấy tư chất của cậu, so với tôi cũng sẽ không kém.” Lâm Bá Huân nói có chút chần chờ, “Dù sao...”
“Dù sao tôi suốt hai mươi năm, cũng không phải sống cuộc sống của người thừa kế.” Ngô hạo tự giễu cười cười, “Tôi không có dã tâm lớn như vậy, cô nhi viện cũng sẽ không cấp cho tôi cơ hội tốt như vậy. Tôi có thể hiểu được Lâm Thiếu Triết lúc trước sinh hoạt trong hoàn cảnh thế nào, bởi vì hiện tại tôi được hưởng thụ hết thảy, là hóa thân của hắn. Đúng vậy, thật tốt a, có cha mẹ, bà nội, người nhà... Chiếu cố hắn, yêu thương hắn, cho hắn mọi thứ tốt nhất, có đại ca thời thời khắc khắc quan tâm hắn, phạm sai lầm sẽ có phụ thân dạy bảo, có đại ca giáo huấn, có bà nội che chở... Mà tôi thì sao? Chưa từng có người nói cho tôi biết phải làm thế nào, chưa từng có người chỉ ra thiếu sót của tôi... Lúc ăn cơm bộ dáng nào là thô lỗ không lễ phép, lúc đi đường phải có tư thế nào mới là đúng, tư thế nào sẽ khiến người khác chê cười, ra xã hội phải đối nhân xử thế như thế nào để người ta có hảo cảm, thế nào mới có thể đề cao mình... Không ai nói cho tôi biết... Không ai quan tâm tôi... Tôi làm trò cười cho thiên hạ bọn họ sẽ lớn tiếng cười, phạm sai lầm bọn họ sẽ quở trách tôi... Hết thảy đều là tôi xứng đáng, cho tới bây giờ cũng chưa từng có ai...”
Cậu bỗng nhiên giác ngộ chính mình thất thố, con ngươi đen láy đã tràn ngập nước, vội vàng quay đầu đi, nhẹ giọng nói một câu: “Thực xin lỗi.”
Liên tục hít sâu vài lần, khó khăn đem nước mắt nuốt trở về, lại nghe thấy Lâm Bá Huân thản nhiên nói: “Muốn khóc liền khóc đi, tôi sẽ không chê cười cậu.”
“Tôi sẽ không diễn trò khóc lóc trước mặt anh.” Ngô Hạo quật cường nói, “Anh không phải là người tôi cần diễn trò, hơn nữa, khóc cũng vô dụng, anh còn có thể nói tôi yếu đuối.”
Bên người truyền đến tiếng bước chân, Lâm Bá Huân rốt cục đi tới bên cạnh cậu, ngón tay ôn nhu xoay cằm cậu, khiến cậu đối diện với chính mình: “Thiếu Triết, thực xin lỗi.”
“Không có gì, anh không cần phải nói xin lỗi.” Ngô Hạo cắn răng liều chết chống đỡ, trên thực tế thời điểm nhiệt độ cơ thể Lâm Bá Huân truyền qua nơi ngón tay chạm vào cằm cậu kia, cậu liền hận không thể bổ nhào vào trong ngực đối phương gào khóc một trận, dù sao cậu sống hai mươi mấy năm, Lâm Bá Huân là người duy nhất từng ôm lấy cậu, loại bảo hộ an ủi ấm áp đó cậu luôn khao khát, thời điểm nửa đêm từ trong mộng tỉnh dậy, cậu thường xuyên hoài niệm tư vị tốt đẹp này, nhưng cậu đồng thời cũng biết, đây không phải là thật, chiếu cố tâm tình cậu cũng không phải là điều Lâm Bá Huân đã giao ước với cậu.
“Cậu không yếu đuối, lại càng không phải phế vật, tôi thu hồi lời nói của mình, thực xin lỗi.” Dường như biết cậu khát cầu điều gì, cánh tay Lâm Bá Huân vòng quanh thắt lưng, đem cậu gắt gao ôm vào trong ngực, dán tại lỗ tai cậu nhẹ giọng nói, “Cậu thực xuất sắc, so với tôi nghĩ còn muốn xuất sắc hơn, thật sự. Quan trọng là… Mỗi một việc cậu đều thật sự cố gắng làm tốt, này cùng tư chất thiên phú đều không quan hệ, cậu thực nghiêm túc, điểm này tôi rất bội phục cậu.”
Ánh mắt nhiệt nóng, mũi ê ẩm, ấm áp như vậy gần trong gang tấc, Ngô Hạo rốt cục buông tha chống cự, nức nở đem mặt dựa vào: “Tôi có phải thực vô dụng hay không...”
“Không phải.” Tay Lâm Bá Huân ôn nhu xoa đầu cậu, “Cho dù vậy, cố gắng của cậu nhiều như vậy cũng có thể bù lại rồi.”
“Ô ô... Tôi biết anh vẫn cảm thấy tôi thực vô dụng... Nhưng tôi thực sự rất cố gắng... Từ trước tới giờ cũng chưa từng liều mạng như vậy.” Ngô Hạo nức nở túm chặt lưng áo hắn, “Tôi chỉ là không muốn bị anh xem thường... Tuy rằng anh vẫn đều xem thường tôi, cảm thấy tôi vô cùng tồi tệ, vào Lâm gia lại hết ăn lại nằm không chịu cố gắng, bản kế hoạch lần trước còn phá hư... Tôi thực sự muốn làm tốt, chính là một lần cũng không có... Ô ô... Tôi không muốn trong mắt anh tôi một chút tác dụng cũng không có... Tôi không phải phế vật... Ô ô...”
“Tôi biết tôi biết.” Lâm Bá Huân đem cậu ôm càng chặt hơn, không ngừng vỗ vỗ lưng cậu an ủi.
“Từ trước tới này chưa từng có ai coi trọng tôi giống như anh... Tôi lần đầu tiên cảm thấy được tôi còn có thể trọng yếu như vậy, có thể đến giúp anh, cho nên tôi vẫn thực liều mạng làm tốt từng việc một... Tôi chỉ muốn vì anh hảo hảo làm... Vô luận là diễn trò, hay là cái gì khác, tôi không phải vì tiền, tôi thật sự thầm nghĩ vì anh diễn tốt vai Lâm Thiếu Triết...”
Lâm Bá Huân dở khóc dở cười lấy khăn tay lau nước mắt nước mũi trên mặt cậu, ôn hòa nói: “Cậu sao không nói luôn đây là vì tôi dù cho có nước sôi lửa bỏng cũng không chối từ? Hoặc là giống như trong phim ảnh nói kiếp sau làm trâu làm ngựa tới báo đáp tôi?”
Ngô Hạo khóc thút thít ngẩng đầu, đôi mắt đen láy bị nước mắt rửa qua càng thêm oánh nhuận (nguyên văn: 莹润, lóng lánh, trong suốt) vô cùng, trong trẻo lấp lánh nhìn hắn: “Tôi không tin kiếp sau, nếu muốn báo đáp anh, đời này là tốt rồi.”
Cậu còn thật sự nhìn Lâm Bá Huân chớp mắt một cái: “Sau khi hoàn thành kế hoạch, chúng ta sẽ không gặp lại, có lẽ cả đời này cũng không có cơ hội gặp mặt lần nữa, đúng hay không?”
“Đúng.”
“Cho nên, anh đối với tôi tốt như vậy, tôi duy nhất có thể báo đáp anh, chính là đáp ứng yêu cầu của anh, diễn tốt Lâm Thiếu Triết.” Ngô Hạo thở dài một cái, lui về phía sau từng bước rời đi ngực hắn, “Tôi có phải hay không rất xấu? Đạo đức cơ bản cũng không để ý, cùng anh thông đồng làm bậy, lừa gạt bà nội, hợp mưu đoạt tài sản Lâm gia.”
“Làm sao có thể là hợp mưu?” Lâm Bá Huân ảm đạm cười, ” Tài sản Lâm gia chỉ có một phần, không có khả năng chia đều.”
“Đúng vậy a, tài sản Lâm gia chỉ có một phần.” Ngô Hạo cười khổ, “Bằng không anh cũng sẽ không nghĩ ra biện pháp này đi? Tôi cảm thấy anh không giống như người có dã tâm xấu.”
Lâm Bá Huân đối lời của cậu cười nhạt: “Người xấu? Còn lấy tốt xấu đến đánh giá người trưởng thành, quả thực là ngây thơ vô cùng, cậu hiểu biết tôi nhiều đến vậy sao?”
Ngô Hạo nhắm mắt, gật gật đầu: “Cũng đúng, tôi không biết anh... Chúng ta chính là quan hệ hợp tác mà thôi.”
Thế nhưng tôi chính là lòng tham không đáy a... Tôi thầm nghĩ muốn ôm anh, cũng được anh ôm, cùng sưởi ấm trái tim đang đập liên hồi trong ngực đối phương...
Hai người trầm mặc nhìn nhau một trận, mặt Ngô Hạo bỗng nhiên đỏ bừng, xoay người rời đi: “Ngủ ngon, đại ca!”
“Ngủ ngon, Thiếu Triết, không cần tôi đưa cậu về giường sao?”
“Hôm nay không cần, tôi phải tắm rửa trước!”
Hôm nay thời điểm ăn cơm chiều, bà nội lại bắt đầu lải nhải: “Bá Huân a, Thiếu Triết gần đây đã thật biết điều ở nhà không ra khỏi cửa, ta xem hắn đã muốn nhận giáo huấn rồi, cũng đừng cố chấp phạt hắn một tháng không xuất môn nữa đi? Ngươi có thời gian thì dẫn hắn đi ra ngoài chơi một chút, bị kìm mãi ở nhà sẽ đem hắn phá hỏng mất.”
Ngô Hạo hoan hô một tiếng: “Vẫn là nội thương con! Con cũng không dám đối đại ca mở miệng!”
“Bà nội, gần đây công ty nhiều việc, tôi làm sao có thời giờ bồi hắn đi ra ngoài.” Lâm Bá Huân cầm khăn ăn nhã nhặn lau miệng, hơi bất đắc dĩ cười, “Bằng không để một mình hắn đi chơi đi, nghĩ muốn đi nơi nào để lái xe đưa hắn đi, hẳn là không có việc gì.”
“Như vậy chán a.” Ngô Hạo nửa giả nửa thật oán giận, “Tôi cũng không thể một mình lái xe?”
“Không thể.” Lâm Bá Huân trảm đinh triệt thiết nói, thấy Ngô Hạo đưa lưng về phía bà nội đối hắn giảo hoạt mỉm cười, biết rõ ràng đối phương căn bản sẽ không lái xe, vẫn là nhịn không được mở miệng cự tuyệt, sau đó mới phát hiện mình bị trêu chọc, nhưng đối diện khuôn mặt tươi cười như vậy, lại căn bản một chút tức giận cũng không có, thật muốn thân thủ đi xoa xoa một chút mái tóc đen mềm mại kia.
“Đúng vậy a, để ngươi lái xe quá nguy hiểm, đến lúc đó chơi đến nghiện rồi còn không biết sẽ chạy đi đâu, lại phiền đại ca ngươi tìm ngươi trở về.” Bà nội trưng cầu ý kiến Lâm Bá Huân, “Hay là ngươi dẫn hắn về công ty một chút đi, Vệ Nhân đi phía nam đã trở lại, cũng nên để bọn họ chú cháu gặp nhau, tháng sau không phải họp hội đồng sao? Ta đây già rồi sẽ không tham dự, ngươi mang Thiếu Triết đi nhận thức một chút các vị chú bác đi.”
Sắc mặt Lâm Bá Huân hơi trầm xuống, vẫn đáp ứng một tiếng “Được”, Ngô Hạo khó hiểu nhìn hắn, cẩn thận không mở miệng.
“Vậy ngày mai đi, gã trong lòng cũng không có cái gì, dù sao cũng là người một nhà.” Bà nội cười tủm tỉm nói, “Bá Huân, ta biết ngươi vì chuyện quá khứ, đối gã có chút thành kiến, nhưng nói thế nào, gã cũng họ Lâm, ở công ty làm nhiều năm như vậy, công lao khổ cực gì cũng có.”
“Bà nội, người nói quá lời.” Lâm Bá Huân thực bình tĩnh nói, “Tôi đối chú họ không có thành kiến gì.”
“Đúng vậy sao? Vậy thì tốt quá.”Bà nội mặt mày hớn hở nói, “Người một nhà phải hòa thuận vui vẻ, không phải là Thiếu Triết cũng sắp chính thức tiếp quản công ty sao? Tuy rằng nó là danh chính ngôn thuận, nhưng vẫn phải cẩn thận nhiều hơn, miễn cho lại xảy ra tranh chấp gì nữa. Nếu như sau này Vệ Nhân bằng lòng góp sức, thì thật là chuyện tốt mà.”
“Tôi hiểu được, bà nội.” Lâm Bá Huân khóe miệng nổi lên ý cười châm chọc, chợt lóe lướt qua, “Vậy ngày mai đi, ngày mai tôi bồi Thiếu Triết tới công ty, gặp mặt, giữa trưa sẽ đưa hắn trở về, cũng không định lưu lại lâu.”
“Vậy giữa trưa cùng nhau ăn một bữa cơm, nói chuyện nhiều một chút, từ sau khi Thiếu Triết trở về, bọn họ cũng chưa được gặp mặt.” Bà nội ôn tồn khuyên bảo, “Ngươi bận, để lái xe trước buổi chiều đưa Thiếu Triết về nhà, rồi lại đi đón ngươi.”
“Nghe bà nội.”
Sau bữa cơm chiều Lâm Bá Huân phá lệ không để Ngô Hạo đi theo đến thư phòng, chính mình bưng một cốc cà phê, đối cậu nói: “Hôm nay đi ngủ sớm chút đi, ngày mai còn đi công ty gặp người.”
“Sớm như vậy tôi ngủ không được.” Ngô Hạo giống như cái đuôi lẽo đẽo đi theo hắn vào thư phòng, ở vị trí cũ ngồi xuống, quy củ mà đem tay đặt lên bàn, “Anh không có gì đối tôi phân phó sao?”
“Phân phó?” Lâm Bá Huân bật cười, “Ngày mai chẳng qua là Thái tử gia tuần tra tổng công ty, đi đi lại lại một chút mà thôi, cũng không phải bảo cậu lập tức ở buổi họp hội đồng đi lên giương thương múa kiếm (nguyên văn: 唇枪舌剑, ý nói khiến người khác tin phục) đàn áp cổ đông, cậu cứ như bình thường là tốt rồi.”
Hắn mở máy tính, không yên lòng hỏi: “Còn có chuyện gì?”
“Chú họ... Với anh có chuyện gì sao?” Ngô Hạo thử hỏi, “Tôi không phải muốn tham dự chuyện riêng của anh, chính là này có thể sẽ trợ giúp tôi diễn tốt a.”
Lâm bá huân cứng lại, một lát sau mới nói: “Không có gì, chỉ là chút ân oán tranh quyền đoạt lợi thôi.”
Ngô Hạo bừng tỉnh đại ngộ “Nga” một tiếng: “Tôi hiểu rồi, gã là cảm thấy cha đối với anh có phần coi trọng hơn có phải hay không?”
“Ân, có lẽ đi, rất lâu trước kia gã là trợ lý của cha nuôi, sau đó cảm thấy như vậy không tiền đồ, chính mình muốn đến công ty con làm lão bản, nhưng gã cũng không có đầu óc làm ăn, qua vài năm tuy không thua lỗ nhưng cũng không kiếm được lợi nhuận, lại cảm thấy tổng công ty có chút tốt hơn, nghĩ muốn trở về, khi đó tôi cũng đã làm trợ lý được ba năm rồi, cha nuôi cho gã một vị trí an nhàn hưởng lộc, gã không phục, thẳng đến hiện tại.”
“Vậy gã cũng có gì gần gũi quen thuộc tôi đâu?”
“Bởi vì cậu đại thiếu gia nóng nảy không biết nghĩ.” Lâm Bá Huân trừng mắt liếc cậu một cái, nhưng thời điểm nhìn đến hai mắt Ngô Hạo, ánh mắt lại đột nhiên một trận mềm mại, “Gã là thân thích cùng huyết thống với Lâm gia gần nhất, bà nội lại là người luôn niệm tình cũ, gã rảnh rỗi liền đến trong nhà chơi, tốn công lấy lòng bà nội và cậu, cha nuôi nói hắn không có thiên phú về phương diện thương mại, chỉ là một thân thích giỏi ăn nói mà thôi.”
Ngô Hạo nhìn hắn, đột nhiên hỏi một câu: “Vậy có phải hay không... Nếu Lâm Thiếu Triết không trở về, gã sẽ kế thừa Lâm gia?”
Giây tiếp theo cậu bị ánh mắt Lâm Bá Huân làm cho kinh sợ, sắc nhọn như dao cơ hồ muốn lột da cậu, tuy rằng biết rõ Lâm Bá Huân tức giận cũng không phải đối với mình, Ngô Hạo vẫn là kìm lòng không được run run một chút.
“Tôi tuyệt sẽ không để loại sự tình này phát sinh.” Lâm Bá Huân trảm đinh tiệt thiết nói, “Tuyệt đối sẽ không!”
Nếu... Hắn thật sự chỉ cần nghe nói đến tên người kia đã tức giận đến thế, như vậy hoàn toàn có thể lý giải được vì cái gì phải tìm cậu đến sắm vai Lâm Thiếu Triết, Ngô Hạo rầu rĩ nghĩ, quả thật thương trường như chiến trường, thân thích trong nhà vì gia nghiệp, cũng là đấu đến ngươi chết ta sống, thậm chí ngay cả biện pháp tìm người giả mạo cũng dùng tới.
“Tôi cảnh cáo cậu.” Lâm Bá Huân dùng khẩu khí uy hiếp hiếm có nói, “Ngày mai đến công ty, ít nói chuyện với gã, hết mức lễ phép là được rồi, nếu nhất định phải nói gì, tốt nhất là phải có tôi ở bên cạnh, cậu không cần cùng gã một mình nói chuyện.”
“Tôi biết.” Tuy rằng đối ngữ khí của hắn có chút chút bất mãn, Ngô Hạo vẫn nhu thuận gật đầu.
“Ân.” Sắc mặt Lâm Bá Huân có chút tốt lên, “Cậu cũng đã lớn, không nên đánh giá sự việc qua vẻ bề ngoài, động não nghĩ nhiều một chút, không phải cười với cậu liền coi là bằng hữu.”
Đối với dặn dò chân thành của hắn, Ngô Hạo đầu tiên là cảm động, tiếp theo liền nở nụ cười: “Cho tôi xin, đại ca! Tôi đã không phải là tôi lúc trước, hiện tại tôi và anh là cùng chung chiến tuyến, tôi làm sao lại đi coi gã là bằng hữu a?”
Cậu nhún nhún vai, tươi cười tự giễu một cái: “Tôi là do anh bỏ tiền mua về, còn nhớ không?”
“Cậu cũng thật dày công tu dưỡng chức nghiệp a.” Lâm Bá Huân nửa đùa giỡn nửa châm chọc nói, “Hiện tại về phòng đi, hảo hảo tắm nước nóng một cái, lên giường đi ngủ, không được xem TV đến khuya.”
“Được rồi, đại ca, tôi đã biết.” Ngô Hạo đi đến cạnh cửa lại dừng lại, lần đầu tiên chủ động nói, “Anh cũng đừng làm việc quá muộn, miễn cho ngày mai không có tinh thần ứng phó chú họ.”
“Gã?” Lâm Bá Huân khinh thường hừ lạnh một tiếng, “Tôi còn không để trong mắt.”
Thè lưỡi, Ngô Hạo nhẹ nhàng mở cửa chạy ra ngoài, thời điểm xử lý công sự Lâm Bá Huân luôn có một loại uy nghiêm quyết đoán, khiến cậu vô cùng ngưỡng mộ kính nể lại không dám làm càn, “Ngủ ngon, đại ca.”