• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Buổi tối— buổi tối không uống rượu, hai người ngủ ngay ngắn an phận.
Lại tỉnh lại là mùng sáu.

Không giống buổi sáng mùng năm rối ren hỗn loạn, mùng sáu rất bình yên.
“Chào sáng sớm.” Kiều Bình Nhất tỉnh dậy liền đè Tân Du ra xem cổ anh, lại kéo cổ áo ra nhìn vào trong xem thân người, sau đó còn kéo tay áo lên nhìn cánh tay, “Có vẻ lặn bớt ha?”
Tân Du cũng đoán trước được mẩn rượu sẽ giảm bớt, anh bèn đáp lễ hỏi han Kiều Bình Nhất, “Mày thì sao, đỡ chút nào chưa?”
“… Ùa.”
Ăn sáng xong, Kiều Bình Nhất phải về nhà ông ngoại cho phải phép.
Tân Du nói: “Tao chở mày nha.”
“Khỏi, tao lái được.”
“Thật sự không cần?”
“Thật không cần mà.”
“Ừm.” Tân Du không lằng nhằng, “Để tao bưng đồ lên xe cho mày.” Đồ là đặc sản anh mang về từ Thương Thủy, đựng nguyên một thùng giấy.
Sau khi đưa Kiều Bình Nhất lên xe, Tân Du nói: “Mày về đến nhà thì gửi cho tao cái tin nhắn.”
“… Biết rồi.”
Hai người chưa từng trải nghiệm gửi nhau tin nhắn báo bình an, họ đều đơn giản cảm thấy chẳng có gì để phải gửi.
Kiều Bình Nhất lái xe về đến nhà suôn sẻ.

Đậu ổn xe, hắn tuân thủ lời hẹn, gửi tin nhắn cho Tân Du: Tao về tới nơi rồi.
Tân Du đáp một chữ: Ừ.
Kiều Bình Nhất ý đồ chuồn êm về phòng mình, nhưng xui rủi gặp trúng ông ngoại đang ở phòng khách.

Không thấy mẹ hắn đâu, khả năng là ra ngoài rồi.
Ông lão tóc bạc trắng nghiêm nghị hỏi: “Hai ngày nay con đi đâu?”
Kiều Bình Nhất nói: “Con ở chỗ của Tân Du.”
Ông ngoại Kiều Bình Nhất tên là Phương Hành Kiện, ở trong mắt người ngoài ông là một doanh nhân có tiếng, nhưng ở trong mắt Kiều Bình Nhất, ông là một ông già cổ hủ.
Phương Hành Kiện biết Tân Du, tuy chưa gặp mặt, nhưng làm người chủ gia đình, ông vẫn biết sơ chuyện con cháu trong nhà giao lưu kết bạn với những ai.


Ông không có ý kiến gì với Tân Du nên cũng không phật lòng, chỉ nói: “Tết nhất, con đừng có qua làm phiền người ta hoài.”
Kiều Bình Nhất cũng không giải thích cái gì, ngoan ngoãn dạ vâng: “Con biết rồi.”
Anh họ hắn là Phương Quân Hành đang ngồi một bên bầu bạn với ông, cười nói đỡ vào, “Chỉ có ăn Tết mọi người mới có thời gian tụ tập, chứ ngày thường ai cũng vội, muốn thấy cái mặt đều phải hẹn tới lui vài lần mới thống nhất được lịch.”
Phương Quân Hành là con của cậu Kiều Bình Nhất, từ nhỏ đã nghe lời hiểu chuyện, là đứa con ưu tú nhà người ta, thu hoạch được vô số lời khen từ các bậc trưởng bối.

Có thể là do cứ bị đem ra so sánh hoài, trước giờ Kiều Bình Nhất đều không thích anh ta, quan hệ hai bên rất chi là xa cách.
Ông Phương rất chiều đứa cháu ông thích nhất này, cười nói: “Vội gì mà vội đến vậy? Đừng cho là ta không hiểu biết thanh niên ở độ tuổi các cháu, chỉ cần muốn chơi thì dù không có thời gian cũng phải nặn cho ra thời gian, hơn nữa đã chơi là thâu đêm suốt sáng.”
Phương Quân Hành cười nói: “Sao vậy được hả ông, thức đêm để chơi vừa không cần thiết lại không thú vị, tới giờ ngủ thì ngủ cho đàng hoàng là tốt nhất.”
Ông lão hết sức tán thành, “Ừ, làm việc và nghỉ ngơi điều độ mới khỏe mạnh được.

Không nên giống ông, hồi trẻ không chú ý giữ gìn, haiz, nhưng mà năm đó cũng là thân bất do kỷ, lúc đó ông ấy à…” Có lẽ người ta già rồi sẽ đặc biệt thích hồi ức chuyện xưa, Phương Hành Kiện lại bắt đầu nhớ lại lần thứ n sự tích gây dựng cơ nghiệp từ hai bàn tay trắng đầy huy hoàng của mình.
Phương Quân Hành là thính giả nhiệt tình, lần nào anh ta cũng có thể say sưa lắng nghe tựa như mới được ông mình kể cho nghe lần đầu tiên.
Kiều Bình Nhất thì xin miễn, bị bắt nghe chuyện cũ rích cũ mèm đã kể không biết bao nhiêu lần thế này làm hắn thấy sống không còn gì luyến tiếc, cũng may ông hắn không để ý đến người thính giả là hắn lắm, cho nên hắn thuận lợi chuồn êm.
Thấy ánh mặt trời tươi đẹp, hắn liền rảo bước ra sân sau, kéo ghế nằm, tìm chỗ nằm xuống.
Lấy di động ra lật xem một chút, có một cuộc gọi nhỡ, chắc là vừa gọi đến lúc nãy khi hắn đang nghe la rầy.
Người gọi là lão Hách.

Người này tên đầy đủ là Hách Cao Hứng, là bạn học đại học của hắn, hơn nữa cũng là công tử nhà giàu như hắn, hai người nói chuyện rất hợp rơ.
Hắn đoán Hách Cao Hứng tìm hắn cũng không có chuyện gì quan trọng, nhưng hiện tại hắn đang rảnh, để gọi qua xem sao.
“Lão Hách, có gì nói?”
Hách Cao Hứng nói: “Thì gọi mày ra chơi đó mà.”
“Hôm nay mới mùng sáu hà, mày không cần đi chúc Tết nhà bà con sao?”
“Tao mới ra khỏi nhà dì tao nè.”
“À há.

Tao không hứng, haiz…” Kiều Bình Nhất thở dài một tiếng, “Mày không biết năm nay tao ăn Tết kịch tính cỡ nào đâu.”
“Hử?” Hách Cao Hứng lập tức trào dâng lòng hiếu kỳ, “Đã xảy ra chuyện gì? Nhà mày có ai nuôi bồ nhí bị cô ả chạy tới tận cửa quậy hả?”
“Thôi đi mày!” Kiều Bình Nhất mắng, “Chỉ biết nói bậy nói bạ… Chậc, kệ mày, tao ngắt.”
Buông điện thoại xuống, hắn đổi một tư thế thoải mái, thả lỏng người nhắm mắt lại…

Đang mơ màng sắp ngủ, hắn nghe được tiếng bước chân, vừa nhìn lên liền thấy cậu út của hắn là Phương Tử Trạch đang dắt con chó bự của gia đình đi vào sân sau, “Cậu út a, cậu đang dắt A Thái đi dạo ha.”
Con chó bự là giống Husky, tên chính thức là Phương Thái.

Nó nghe thấy tiếng Kiều Bình Nhất, mắt sáng rực, hưng phấn giật khỏi dây dắt chó, nhào tới…
Một con chó bự từ trời giáng xuống, như ngọn Thái sơn đổ ập xuống đầu— đúng là chó y như tên— đè Kiều Bình Nhất thiếu điều tắt thở.
Kiều Bình Nhất cố sức giãy giụa, khổ nỗi sức cùng lực kiệt, “Cậu út… cậu mau mau kéo nó ra giúp con!”
Phương Tử Trạch ở kế bên cười tủm tỉm xem náo nhiệt một lát, sau đó mới ôm cổ chó kéo nó ra một bên.
Kiều Bình Nhất đỡ eo từ ghế đứng lên, “Con chó ngốc này… Có thể nào đừng gặp ai cũng nhào lên như vậy không.” Hắn kéo lại quần áo bị xộc xệch, lại ngồi lại xuống ghế— đứng mệt mỏi, eo đau.

Tối hôm trước vận động quá mức rồi.
Chó bự bị Phương Tử Trạch lôi ra vẫn lồng tới lồng lui, nó còn tưởng các chủ nhân đang chơi với nó, phe phẩy đuôi phạch phạch, chân dẫm liên tục, chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng có thể nhào vào Kiều Bình Nhất.
Kiều Bình Nhất trợn mắt với nó, hết sức đề phòng, “Cậu út đừng có buông tay nha!”
Phương Tử Trạch vỗ đầu chó, dương tay ném cái gì đó ra xa, ra lệnh cho nó: “Đi đi.”
Husky vèo cái xông ra ngoài, sau đó đi luôn không quay về…
“Đồ chó ngu…”
Phương Tử Trạch nói: “Con thế này là sao vậy?”
“Hả?” Kiều Bình Nhất nhấc đầu, thấy cậu út đang cau mày xăm soi hắn.
Phương Tử Trạch nói: “Nhìn như chơi bời quá độ.”
“…”
Một trong các sở trường đặc biệt của người cậu này của Kiều Bình Nhất chính là: mắt sắc.
Phương Hành Kiện có ba trai hai gái.
Bà Phương Nhu, mẹ Kiều Bình Nhất, đứng hàng thứ ba.
Phương Tử Trạch đứng hàng thứ năm, là em út trong nhà.

Cậu út sinh khá trễ, nhỏ hơn cậu thứ tư Phương Dược Hàm mười mấy tuổi, chỉ lớn hơn Kiều Bình Nhất bảy tuổi.
Sau khi Phương Nhu ly hôn với cha của Kiều Bình Nhất, bà đem Kiều Bình Nhất về nhà họ Phương.


Tất cả tình thương của cha mà Kiều Bình Nhất thiếu vắng, từ đây được các bậc trưởng bối nam giới trong nhà họ Phương bù vào.
Cậu út Phương Tử Trạch càng giống như là người anh lớn của Kiều Bình Nhất hơn là một trưởng bối.
Kiều Bình Nhất rất thân với cậu, hầu như chuyện gì cũng sẵn sàng trút hết nỗi lòng với cậu, bởi vì nói ra có thể nhận được từ cậu sự giúp đỡ chứ không phải lời chỉ trích.
Khi Kiều Bình Nhất bộc lộ khuynh hướng giới tính, mới đầu mẹ hắn cũng không muốn tiếp thu.

Vẫn là Phương Tử Trạch phát hiện tình huống khác thường, tham gia vào việc này, cuối cùng thuyết phục được chị của mình chấp nhận.
Cũng có nghĩa là, ngoài Phương Nhu, trong nhà họ Phương còn có Phương Tử Trạch biết chuyện Kiều Bình Nhất là gay.
Cho nên, hiện tại, khi mà ông ngoại và anh họ còn chưa phát hiện có gì không đúng, cậu út chỉ liếc mắt một cái liền phát giác có vấn đề.
Phương Tử Trạch đi đến ghế bên cạnh Kiều Bình Nhất ngồi xuống, hai tay chống trên đầu gối, nghiêng người nhìn Kiều Bình Nhất, “Là ai giở trò với con?”
Tư thế này hệt như mãnh thú đang nhìn chằm chằm con mồi, làm Kiều Bình Nhất chịu áp lực khủng khiếp, nhưng, là đàn ông thì phải cứng! Kiều Bình Nhất gắng chống đỡ: “Cậu nói gì đâu, ai mà làm gì được con, ha ha…”
Phương Tử Trạch rũ mắt trầm tư một lát, “Chẳng lẽ là gã ca sĩ tên Tống gì đó?”
“Cậu ta tên là Tống Xán.” Tống Xán là nghệ sĩ trong công ty của Phương Tử Trạch, nhưng là do Kiều Bình Nhất tiến cử vào.

“Đương nhiên không phải rồi, làm sao là cậu ta được chứ.”
“Cho nên, con thực sự bị người ta giở trò, vậy thì rốt cuộc là ai?”
“…”
Phương Tử Trạch nói: “Mẹ con nói hai ngày nay con ở bên chỗ Tân Du.

Nếu con không chịu nói, cậu đây liền đi hỏi Tân Du vậy.

Không phải mấy đứa con thân thiết đến có thể mặc chung một cái quần sao, chắc là chuyện gì của con nó cũng biết hết.” Cậu lấy điện thoại ra, làm như muốn gọi.
“Đừng!” Cậu mà đi hỏi Tân Du thật thì xấu hổ chết mất.

Kiều Bình Nhất quýnh đến điên lên, “A!…” Chuyện này phải nói làm sao đây? “Thực ra cũng không có gì ghê gớm, ai nấy đều là người trưởng thành…”
Phương Tử Trạch lạnh lùng phán: “Người trưởng thành làm việc nên có chừng mực, chứ không phải làm ra cái dạng tinh lực khô kiệt như vậy.”
“… Làm gì đến mức đó!”
Phương Tử Trạch nói: “Nói đi, rốt cuộc là sao vậy.”
Kiều Bình Nhất mệt mỏi nói, “Chỉ là ngoài ý muốn, do lỡ uống nhiều quá.”
Phương Tử Trạch suy nghĩ một lát, “Hôm trước, trước khi ra cửa, con ôm đi của cậu mấy bình rượu ngon, cậu còn tưởng con định mang qua cho Tân Du, không lẽ con lại xách đi uống với người khác?”
Kiều Bình Nhất không biết nói gì luôn.
“Không đúng, người làm con thành ra như vậy, còn có thể khiến con nói là không có gì ghê gớm…” Phương Tử Trạch trầm ngâm suy luận, “Cho nên, con là uống rượu với Tân Du, sau đó hai đứa uống say?”
Kiều Bình Nhất khóc không ra nước mắt, Cậu út cậu có cần suy luận sắc bén vậy không?
Phương Tử Trạch lắc đầu, “Uổng phí rượu ngon của cậu.”

“…”
Phương Tử Trạch không nhìn chằm chằm Kiều Bình Nhất nữa, cậu nằm xuống ghế, từ tốn nói: “Nói nghe xem, rốt cuộc chuyện làm sao thành như vậy?”
“Thì là muốn ăn Tết, tụi con mới làm một bàn đồ ăn, có đồ ăn đương nhiên phải có rượu…”
Phương Tử Trạch ngắt ngang, “Từ từ, ai làm đồ ăn?”
“Tụi con cùng nhau làm.

Thực ra, con cảm thấy tay nghề của con càng tốt hơn một chút.”
Phương Tử Trạch nói: “Ở nhà mình cái nồi cũng không bao giờ rớ, đến nhà người khác thế mà lại biết nấu cơm.” Cậu út lộ ra vẻ mặt ‘Cậu thật thất vọng quá’.
“…” Kiều Bình Nhất nói, “Sau đó thì uống nhiều quá… Tụi con cũng đâu ngờ tới sẽ như vậy.

Tân Du còn thảm hơn con nữa đó… Nó lại còn dị ứng rượu, nổi mẩn phát ban đỏ hết cả người kia kìa.”
Phương Tử Trạch nói: “Nếu nó dị ứng rượu thì sao lại uống rượu, đừng nói con cố tình chuốc say nó nha.”
“Làm gì có! Sao được chứ! Cậu út này…” Kiều Bình Nhất suýt tức chết.
Phương Tử Trạch nói: “Cậu nói đùa.”
“…”
“Rồi cậu xin lỗi, cậu xin lỗi.” Phương Tử Trạch nói, “Tiếp tục nói đi.”
“… Lâu lắm rồi nó không có bị dị ứng— con chỉ từng thấy qua nó bị dị ứng lúc còn nhỏ, cho nên mới nghĩ rằng thỉnh thoảng uống hơi nhiều chút cũng không có sao.

Là nó nói tâm trạng không tốt, cho nên mới uống thêm mấy ly.”
Phương Tử Trạch gật đầu, ý là mình hiểu rồi, lại hỏi: “Tại sao tâm trạng nó không tốt?”
“Lúc về ăn Tết có chút xung đột khắc khẩu với người nhà.” Kiều Bình Nhất mất kiên nhẫn, “Cả chuyện này cậu cũng quản sao?”
“Thì con nói nên cậu sẵn tiện hỏi.” Phương Tử Trạch nói, “Chuyện dị ứng cũng phải chú ý đó.”
“Sáng nay đã đỡ rồi.

Chút nữa con gọi hỏi thăm nó.”
“Ừa.” Phương Tử Trạch đột nhiên quay qua nhìn Kiều Bình Nhất, trong mắt mang theo tò mò khó hiểu cùng xăm soi.
“… Sao vậy cậu?”
Phương Tử Trạch nói: “Con ở nhà Tân Du hai ngày.

Xảy ra chuyện như vậy mà hai đứa ở chung một chỗ cũng không thấy xấu hổ sao?”
“Không đến nỗi nào…”
“… Cậu phục hai đứa.”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK