Khi gọi điện hỏi anh đã nói: [ Em chọn trước đi Cảnh Mộ, khoảng thời gian này anh không thể làm gì ngoài việc tìm người quen giới thiệu vài nơi, em coi nhà nào tương đối vừa ý trước rồi sau đó chúng ta tìm thời gian rảnh cùng đến đó xem. ]
Lý Cảnh Mộ ngẫm lại thấy cũng đúng nên in hết những tư liệu nhà ở kia ra, nhân lúc rảnh rỗi nghiên cứu kỹ một chút.
Lúc cầm sấp giấy này về nhà, mẹ cậu vừa trông thấy đã hỏi ngay: “Tiểu Mộ, con muốn đi xem nhà?”
Lý Cảnh Mộ nói có ý muốn dọn ra ngoài thuê nhà ở cùng Tiếu Vũ Triết.
Mẹ cậu im lặng, sau khi xem kỹ những tư liệu cậu mang về mới nói: “Nếu như hai đứa các con đều nói không có thời gian thì giao việc này cho mẹ, mẹ giúp các con xem thử, con thấy thế có được không?”
“Có gì mà không được ạ, con chỉ sợ làm mẹ vất vả thôi.”
“Không có gì vất vả cả, mẹ thấy con cuối cùng cũng chịu tìm một cái nhà là mẹ vui rồi.”
Lý Cảnh Mộ nhìn mẹ, nhịn không được tiến lên ôm lấy bà.
Không lâu sau Lý Cảnh Mộ gọi điện nói việc này với Tiếu Vũ Triết, Tiếu Vũ Triết cũng nói không ngại: [ Cô có thể giúp thì còn gì tốt hơn nữa chứ, ánh mắt những trưởng bối như họ tốt hơn chúng ta rất nhiều. Hơn nữa lúc này chúng ta cũng không có thời gian, nếu thật sự đi xem không biết phải mất bao nhiêu thời gian mới có thể quyết định được. ]
[ Như vậy đi, anh gọi điện cho dì anh, để dì dẫn cô chú đi cùng, dì lái xe có thể vừa đi vừa tán gẫu cùng hai người, để họ có bạn cũng bớt vất vả hơn một chút. ]
“Như vậy được không? Có gây phiền phức gì cho dì anh không?”
[ Phiền phức cái gì chứ. Đừng nói mấy lời khách sáo đó với anh. ]
Cúp điện thoại của Tiếu Vũ Triết xong cậu liền nói với ba mẹ ý tứ của anh, mẹ Lý không những không có ý kiến mà còn rất tán đồng: “Vẫn là đứa nhỏ Vũ Triết này chu đáo, đã đi xem nhà thì gia đình hai bên cùng đi sẽ tốt hơn. Hơn nữa mẹ và dì nó lâu rồi chưa gặp, toàn là gọi điện thoại tán gẫu thôi, cùng đi xem nhà cũng tốt, nhân tiện bồi dưỡng tình cảm của hai nhà thêm một chút.”
Nói xong bà còn chủ động gọi điện thoại cho dì Tiếu Vũ Triết nói chuyện, đầu dây bên kia dì út cũng vừa cúp điện thoại của Tiếu Vũ Triết không lâu, nhận được lời mời vui vẻ đồng ý đi cùng.
Thấy mọi người không những không có ý kiến gì mà còn bận rộn đến cao hứng, Lý Cảnh Mộ cùng Tiếu Vũ Triết hoàn toàn buông tay tùy ý để cho các trưởng bối tự mình lăn lộn thôi.
Mấy vị trưởng bối trước mắt đều ở nhà rảnh rỗi không có việc gì làm, bàn bạc thông qua điện thoại rồi định luôn hành trình cho ngày hôm sau, qua hai, ba ngày đi xem phòng rốt cuộc cũng chọn được một căn mà tất cả mọi người đều vừa ý.
Dì Tiếu Vũ Triết nhìn ban công rộng rãi nói: “Vị trí tốt, điều kiện cũng không tệ.”
Mẹ Lý từ phòng trong bước ra, vẻ mặt hài lòng, “Phòng cũng rộng rãi, quay lưng về phía Bắc hướng về phía Nam, đủ ánh sáng, khẳng định khi ở sẽ rất thoải mái.”
“Chị Lý, nếu không chọn cho bọn nhỏ nơi này luôn đi?”
Mẹ Lý có hơi do dự, “Nhà tốt như vậy chắc là không rẻ đâu nhỉ?”
“Không sao, nếu đứa nhỏ Vũ Triết kia đã nói ra chuyện tìm nhà này, trong tay nhất định sẽ không thiếu chút tiền ấy.”
Mặt mẹ Lý hiện lên vẻ không tán thành, “Sao có thể để một mình Vũ Triết xuất tiền chứ. Về sau Cảnh Mộ cũng sống ở căn nhà này, nhất định phải chia sẻ với cậu ấy một phần.”
Dì út Bạch Dục Mi của Tiếu Vũ Triết cười cười, “Chuyện này thật ra chẳng có gì cả, dù sao cũng là hai người đàn ông, ai có khả năng thì người đó ứng trước thôi, cuối cùng chẳng phải đều trở thành người một nhà sao, phân rõ như vậy làm gì.”
“Ừ, nói cũng đúng.” Mẹ Lý gật đầu, “May mà gần đây tiệm nhỏ của tiểu Mộ làm ăn không tệ, sống ở căn nhà thế này chắc cũng có thể gánh được chi phí mỗi tháng.”
Bạch Dục Mi chỉ nắm tay lại cười không nói.
Lúc này người của công ty môi giới tới hỏi hai người họ nhà trông có vừa ý không, Bạch Dục Mi gật đầu cười nói: “Qủa thật rất đẹp, không biết giá căn nhà này bên cậu tính thế nào nhỉ.”
“Mọi người muốn trả hết một lần hay là trả góp? Nếu như trả góp thì phải trả trước khoản đầu kỳ là ba mươi vạn[1]…”
“Chúng tôi không mua.” Mẹ Lý đứng bên cạnh giải thích, “Chúng tôi chỉ thuê.”
“Thuê?” Người của công ty môi giới ngẩn người, “Nhưng căn nhà này chỉ bán chứ không cho thuê.”
Khi mẹ Lý vừa định nói không cho thuê thì đành chịu, mặt Bạch Dục Mi lộ ra vẻ khó hiểu vội hỏi: “Hả, là thuê? Không phải muốn mua nhà sao?”
Lý Yên ngơ ngác quay lại nhìn Bạch Dục Mi, mặt đầy vẻ mờ mịt. Chờ đến lúc lấy lại *** thần thì ngay lập tức không hẹn mà cùng lấy di động ra bấm số điện thoại của hai đứa nhỏ.
Không nói đến hai đứa nhỏ ngay từ đầu đã hiểu sai ý của đối phương, về phần vì sao cả hai người lớn cùng đi xem nhà cả ba ngày vậy mà lúc này mới phát hiện ra vấn đề, chỉ có thể nói nguyên nhân trong đó đều là vì hai chữ trùng hợp.
Cũng khó trách Lý Cảnh Mộ ngay từ đầu khi nghe Tiếu Vũ Triết nói tìm nhà lại hiểu lầm thành nhà trọ, quả thực gần đây giá nhà tăng vọt, mua nhà vẫn luôn là áp lực lớn nhất của thanh niên. Mặc dù nghề nghiệp Tiếu Vũ Triết trông thì vẻ vang đấy, thế nhưng hiện tại nơi ở hay xe anh lái đều cực kỳ bình thường và đơn giản. Nó khiến cho Lý Cảnh Mộ lầm tưởng rằng thực tế anh chỉ là một gã thiết kế tầm trung trong muôn vàn những gã vô danh khác, cực khổ vất vả lao động cho công ty kết quả là tiền tiết kiệm cũng không có. Hơn nữa bản thân gia cảnh Lý Cảnh Mộ cũng không giàu có gì, đối với việc mua nhà sớm đã cho qua nên đương nhiên sẽ không nghĩ theo hướng này.
Nhận được điện thoại của dì, Tiếu Vũ Triết mới ý thức ngày ấy trước khi rời đi đã không giải thích rõ ràng cho Lý Cảnh Mộ nên mối dẫn đến sự hiểu lầm này, cũng may mà không phải chuyện đại sự gì bèn cúp điện thoại của dì rồi gọi cho Lý Cảnh Mộ.
Lý Cảnh Mộ cũng mới biết được chuyện này từ chỗ mẹ, vừa bắt điện thoại của anh đã nói thẳng: “Hóa ra là anh tính mua nhà.”
[ Ừ, mấy năm nay anh đều sống một mình, tiền tích trữ cũng đủ mua một căn nhà rồi. ]
Sau khi trầm mặc một hồi Lý Cảnh Mộ nói: “Vũ Triết, nói qua điện thoại không rõ ràng được, chờ anh rảnh chúng ta gặp nhau rồi nói sau.”
Tiếu Vũ Triết đoán được đại khái cậu muốn nói gì nhưng cũng không muốn làm rõ qua điện thoại, nghĩ một chút bèn nói: [ Không cần phải chờ đến hôm khác đâu, ngay tối nay đi, anh qua tìm em. Có thể hơi trễ một chút, em ăn cơm ở nhà đi. ]
“Ừ.”
oOo
Lý Cảnh Mộ biết rõ anh đang bận, cũng biết luôn là anh sẽ ghé qua rất trễ, thế nhưng đợi đến tận hơn mười hai giờ rưỡi rốt cuộc mới đợi được điện thoại của anh.
[ Cảnh Mộ, ngủ chưa?]
Màn đêm yên tĩnh khiến cho giọng nói trầm ấm chỉ thuộc về một mình Tiếu Vũ Triết nghe qua điện thoại đặc biệt mê người.
“Chưa, đang đợi anh. Hiện giờ anh đang ở đâu?”
[ Ở dưới lầu nhà em.]
“Để em đi xuống.”
Bởi vì cứ chờ Tiếu Vũ Triết suốt, đừng nói là thay áo ngủ, ngay cả tắm Lý Cảnh Mộ cũng còn chưa nữa là. Mặc dù biết đêm đã khuya nhưng ở sâu trong lòng lại tin đối phương nhất định sẽ đến.
[ Thấy đèn đuốc nhà em đều tắt hết cả, cô chú có lẽ đã ngủ hết rồi. Em nhỏ giọng một chút, đừng làm ồn đến cô chú. ]
“Được rồi mà.”
Nghe theo lời dặn dò khe khẽ của đối phương, Lý Cảnh Mộ tắt đèn đi ra khỏi phòng ngủ đổi giày, mở cửa thật nhẹ nhàng không để tiếng động nào phát ra.
Bước xuống lầu mở cửa lớn ngoài hành lang, Lý Cảnh Mộ tìm thấy chiếc Ford Fiesta màu Champagne của Tiếu Vũ Triết rất nhanh. Cậu đi thẳng đến mở cửa rồi ngồi vào xe.
“Thật có lỗi, bắt em chờ anh trễ đến thế này.”
Lý Cảnh Mộ nghiêng người nương theo ánh đèn đường nhìn Tiếu Vũ Triết, sau đó bởi vì vẫn nhìn không rõ nên nhỏm người dậy bật đèn xe, lúc này vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt Tiếu Vũ Triết không còn chỗ để lẩn trốn nữa.
“Mệt lắm sao?”
Tiếu Vũ Triết trả lời với giọng nặng nề, ngẩng đầu vân vê mũi.
“Không đến nỗi, ngày thường cũng làm việc như vậy nên anh quen rồi.”
Lý Cảnh Mộ thật sự không muốn nhìn anh như thế này bèn nói: “Anh ra ghế sau nằm một lúc đi, để em lái xe.”
“Ừ, vậy cũng được.”
Tiếu Vũ Triết lên tiếng trả lời nhưng phải ngừng vài giây mới mở cửa xe chuyển ra ghế sau dựa lưng nằm xuống. Lý Cảnh Mộ quả thực rất muốn để anh vào nhà mình nghỉ ngơi, chỉ có điều phòng của cậu trong nhà quá nhỏ. Phòng cậu hiện tại chỉ cần đặt một cái giường đơn một thước hai với một cái tủ quần áo về cơ bản là sẽ không còn chỗ trống nào nữa, nếu để hai người đàn ông cao to chen chúc trên giường cả đêm thì ngày hôm sau xương sống thắt lưng nhất định sẽ đau đến chết đi sống lại.
Vì để Tiếu Vũ Triết có thể nghỉ ngơi thoải mái một chút, Lý Cảnh Mộ lái xe rất chậm. Chờ đến khi xe chạy đến dưới chung cư Tiếu Vũ Triết đã khuya đến mức ngay cả côn trùng trong khu nhà cũng không còn kêu nữa.
Lý Cảnh Mộ không muốn gọi Tiếu Vũ Triết dậy, thế nhưng để một người cao một mét tám mươi ba như anh nằm ở ghế sau xe cũng chẳng khác hai người đàn ông cao to chen chúc trên cái giường đơn là bao nhiêu cả.
“Vũ Triết, tới rồi.”
“Ừm.”
Tiếu Vũ Triết vừa bị cậu gọi liền tỉnh dậy, xem ra nằm ở nơi chật chội như ghế sau căn bản cũng ngủ không nổi.
“Mệt đến như thế này sao, tám mươi phần trăm là tối qua anh không ngủ đúng không?”
Nhìn thấy Tiếu Vũ Triết tuy đã ngồi dậy nhưng hành động phản ứng lại chậm đi mấy nhịp, Lý Cảnh Mộ nhịn không được phải hỏi.
Tiếu Vũ Triết vừa ấn ấn huyệt thái dương vừa trả lời: “Ừ, căn bản là không ngủ, uống mấy tách cà phê là qua được một đêm rồi.”
Lại phải làm gấp bản phác thảo sao?”
“Không phải… là bản thiết kế xuất hiện chút vấn đề… ừm… em biết không, kế hoạch dù thế nào cũng không được thay đổi, hơn nữa ngay từ đầu anh đánh giá hơi thấp địa hình thực tế, lại còn bị thời hạn công trình đuổi gấp, anh chỉ thể tăng cường thời gian sửa chữa xoay chuyển tình thế…”
“Có khá hơn chút nào không?” Lý Cảnh Mộ đi ra ghế sau ngồi vào bên cạnh anh, “Có muốn em lên nhà lấy cho anh chút nước uống để tỉnh táo hơn không?”
“Không cần đâu…” Anh đột nhiên đẩy đẩy Lý Cảnh Mộ, “Đi thôi, lên nhà nào.”
“Ừ.”
Lý Cảnh Mộ để anh xuống xe trước, bản thân cậu thì tụt lại phía sau một bước lấy chìa khóa khóa xe.
Vừa vào cửa chính cậu liền bảo Tiếu Vũ Triết đi tắm trước, suy nghĩ một hồi bèn đi pha cho anh một cốc sữa bò; sau đó lại thấy sáng mai chắc không kịp thời gian hầm cháo nên dứt khoát vào nhà bếp chuẩn bị sẵn luôn bữa sáng cho ngày mai.
Chờ đến khi Lý Cảnh Mộ vo xong gạo đặt lên bếp nấu thì Tiếu Vũ Triết vác thân thể nặng nề ẩm ướt nhích lại gần.
“Đã mệt đến thế sao còn chưa đi ngủ?” Lý Cảnh Mộ bị anh ôm chẳng còn cách nào quay đầu lại được.
Tiếu Vũ Triết ôm chặt lấy cậu, cả người gần như dựa hết trên lưng cậu hơn nữa còn phát ra một tiếng thở dài thỏa mãn, “Ôi, ôm em thế này thật dễ chịu.”
Người đằng sau ôm cậu một lúc lâu mà chẳng nói thêm câu nào, khi Lý Cảnh Mộ bắt đầu nghi ngờ không biết có phải anh đã ngủ đứng hay không thì chợt nghe thấy anh cất giọng rầu rĩ: “Không có gì tuyệt vời hơn việc sau một ngày mệt mỏi quay về nhà có người chờ đợi mình. Chỉ có như thế mới gạt hết đi sự uể oải trong lòng.”
Cháo trong nồi bắt đầu tỏa ra hơi nóng, Lý Cảnh Mộ cứ ngây người ra nhìn.
Tiếu Vũ Triết quay mặt cậu lại đối diện với mình, hai tay nâng mặt cậu, bởi vì vừa tắm xong nên thoạt nhìn trông anh tỉnh táo hơn nhiều, “Cảnh Mộ, chúng ta tìm một căn nhà sống cùng nhau đi, có được không?”
Lý Cảnh Mộ sụp mắt, “Nếu không chúng ta đừng tìm nhà nữa, cứ ở lại nơi này của anh không phải là được rồi sao.”
“Ở nơi này mỗi ngày em đi đi về về đều phải mất hai tiếng đồng hồ, em bằng lòng nhưng anh không muốn.”
“Hiện tại ngay cả một phần ba tiền trả đầu kỳ em cũng không có cách nào…”
Tiếu Vũ Triết đặt ngón trỏ lên môi chặn lời cậu, “Giữa chúng ta nhất định phải phân chia rõ ràng như thế sao?”
Lý Cảnh Mộ kéo tay anh xuống, “Em không có ý đó… Vũ Triết, hôm nay anh đã mệt rồi, đi nghỉ trước đi, để hôm khác có thời gian chúng lại nói tiếp được không?”
“Không được. Hôm nay không nói rõ ràng anh nhất định sẽ ngủ không ngon.”
“Anh thật là —–” Lý Cảnh Mộ khó mà không thở dài.
Tiếu Vũ Triết kề trán anh lên trán cậu, khóe miệng khẽ nhếch lên, “Cảnh Mộ, kỳ thật anh rất vui, bởi vì em thật sự lo lắng cho tương lai của chúng ta nên mới cẩn thận như vậy. Nếu như em không để tâm chút nào, chỉ là người sống chung một ngôi nhà với anh căn bản sẽ không quan tâm căn nhà đang ở có phải là của chúng ta hay không, em chỉ cần vào đó ở, một ngày nào đó nếu như không còn vui nữa thì lại dọn đi. Nguyên nhân chính vì quan tâm nên dù cho chỉ là một căn nhà cũng muốn tham dự vào, để nó trở thành mối ràng buộc hơn cả lời hứa hẹn bên nhau mai sau của chúng ta, có đúng thế không?”
“Cái gì gọi là dù cho chỉ là một căn nhà, nhà rất mắc đó biết không hả?” Lý Cảnh Mộ dùng chút lực bé tẹo đánh lên đầu anh, đẩy anh ra đi xem nồi cháo đã nhừ hay chưa, “Em cũng không nghĩ cặn kẽ được như vậy đâu. Chẳng qua chỉ cảm thấy tốt xấu gì em cũng là một người đàn ông, không thể cứ như một phụ nữ sống dựa vào anh, em muốn là một người đàn ông nỗ lực kiếm tiền nuôi sống gia đình, không thể chỉ ngồi không hưởng lộc.”
Tiếu Vũ Triết vẫn ôm lấy cậu từ sau lưng như khi nãy, nghe vậy nhịn không được mà bật cười ha hả.
“Cảnh Mộ nhà chúng ta đương nhiên là đàn ông.” Dù làn da mềm mịn khiến anh quyến luyến không rời tay, điều thật sự hấp dẫn anh lại chính là sự an tĩnh và trầm ổn chỉ thuộc về nam giới.
Lúc này nghe cậu nói thế Tiếu Vũ Triết đã hiểu ra được phần nào, nói ngắn gọn, chuyện anh trả toàn bộ tiền mua nhà làm tổn thương lòng tự trọng của người đàn ông nhà anh. Điều này cũng do anh suy xét không chu toàn, chỉ nghĩ làm sao để hai người có một ngôi nhà để có thể ngày đêm quấn quít sớm hơn một chút, ngược lại khiến cậu sinh ra bất an.
Tiếu Vũ Triết chôn mặt vào vai cậu, toàn bộ không khí hít vào đều tràn đầy mùi hương trên người Lý Cảnh Mộ, nghĩ hồi lâu cuối cùng mới thở dài một tiếng, ôm cậu, anh buộc lòng đành thỏa hiệp, “Anh biết rồi.” Hít sâu một hơi, anh nói, “Cứ vậy đi, không mua nhà nữa, chúng ta tìm một căn cho thuê dọn vào trước có được không?”
Tiền thuê nhà cậu còn có thể trả được, vì vậy mà vừa nghe Vũ Triết nói như vậy Lý Cảnh Mộ đồng ý ngay không hề do dự.
“Chuyện này xem như đã bàn xong, anh có thể đi ngủ được rồi đó.”
Cậu đẩy người phía sau ra, Tiếu Vũ Triết nhích ra, miệng cắn vào giữa cổ cậu hút khẽ một cái, hai tay không nới lỏng chút nào.
Lý Cảnh Mộ hết cách, “Còn không chịu đi ngủ sao?”
“Chờ em cùng ngủ.”
“Em còn chưa tắm, anh mau đi ngủ đi, đã khuya rồi.”
“Ừm.” Mặc dù Tiếu Vũ Triết đáp ứng nhưng người vẫn không chịu nhúc nhích, Lý Cảnh Mộ chẳng có cách nào đẩy anh ra liền mặc kệ, vất vả chờ cháo nhừ mở vung khuấy vài cái rồi vặn nhỏ lửa, năn nỉ anh bảo mình muốn đi tắm cuối cùng anh mới chịu buông tay ra.
Lý Cảnh Mộ dỗ anh lên giường nằm chờ như dỗ trẻ nhỏ, cứ tưởng rằng anh mệt mỏi như vậy chờ đến cậu tắm xong ra nhất định là ngủ rồi, kết quả cậu vừa bước ra liền nhìn thấy cái người dù đã mệt đến đờ người kia vẫn kiên trì mở to mắt, nhìn thấy cậu bước ra liền dụi dụi mắt nở nụ cười với cậu.
Nụ cười ấy làm Lý Cảnh Mộ vô cùng đau lòng, không thèm quan tâm đến cháo có chín hay không, cậu vào bếp khuấy vài cái để cháo không dính nồi rồi tắt lửa lên giường nằm.
Tiếu Vũ Triết chờ được đến lúc cậu nằm xuống không dễ dàng gì, cánh tay dài lao tới chụp lấy người ôm vào trong lòng, ịn lên trên trán cậu một nụ hôn chúc ngủ ngon, lúc này mới xem như hài lòng thỏa mãn nhắm mắt đi ngủ.
oOo
Mãi đến tối hôm sau đóng cửa tiệm xong Lý Cảnh Mộ mới quay về nhà, vừa vào cửa đã gặp mẹ cậu bưng thức ăn từ bếp ra phòng khách, trông thấy cậu liền trêu một câu: “Ái chà, con trai cuối cùng cũng chịu về nhà thăm hai lão già chúng ta rồi.”
Lý Cảnh Mộ kêu lên một tiếng bất đắc dĩ: “Mẹ!”
Mẹ Lý đặt thức ăn xuống chùi hai tay lên tạp dề đeo bên hông, nhướng mày cười, “Hơn nửa đêm đi ra ngoài phải không? Đừng tưởng là mẹ không biết. Có phải không cho con ra ngoài đâu, lén lút giống hệt ăn trộm.”
“Mẹ!”
“Được rồi được rồi, con là con mẹ mà, nói hai câu cũng không được sao.” Mẹ Lý trợn mắt liếc con mình rồi đi vào bếp tiếp tục nấu ăn.
Đổi giày xong, Lý Cảnh Mộ bất đắc dĩ cào cào mái tóc ngắn bước về phòng của mình, lúc đi ngang phòng của ba mẹ cậu liếc sơ qua một cái thì phát hiện không thấy ba đâu, thuận miệng hỏi: “Ba đâu ạ? Đừng nói là lại đi đánh cờ chưa về nữa nha.”
Nhắc tới việc này mẹ cậu liền bắt đầu cáu kỉnh, trong giọng nói cũng để lộ ra lửa giận bốc lên, “Miễn bàn đến lão già hư hỏng đó, để lão ăn bữa tối bằng quân cờ luôn đi!”
Mặc dù ba Lý Cảnh Mộ lúc nào cũng thích đánh cờ, chỉ có điều khi còn trẻ bởi vì công việc nên chưa từng có cơ hội chơi cờ, già hơn một chút thì lại tìm không được người cùng chơi, vất vả chuyển đến nơi này cuối cùng cũng gặp được người có cùng sở thích, tay cờ lại không tệ, đương nhiên là chơi đến mê muội rồi.
Lý Cảnh Mộ thương ba cậu nên lúc nào cũng nói giúp ông vài câu, mẹ cậu cũng biết chồng mình vất vả, dù trong lòng bất mãn cũng chưa từng ngăn cản không cho ông ra ngoài, chỉ là lo lắng tối nào đến giờ cơm ông cũng không chịu về, đói bụng không tốt cho thân thể thế nên lúc này mới buồn bực.
“Nếu không thì để con ra ngoài tìm ba nhé?”
“Đừng đi, con cũng đã mệt mỏi cả ngày rồi, rửa tay nghỉ ngơi một chút rồi ăn cơm đi.” Mẹ Lý vừa nói vừa bưng thức ăn ra, “Đến bảy giờ ba con không về thì cứ gọi điện thoại cho ổng.”
Lý Cảnh Mộ nhìn mẹ cười hì hì, cậu nghĩ thầm trong lòng rằng nhất định bà sẽ không mặc kệ ba cậu, trong bếp nhất định vẫn có đồ ăn bà để dành riêng cho ông.
Mẹ Lý vừa đặt thức ăn xuống ngẩng đầu lên thì nhìn thấy nụ cười đắc ý của con trai, ấy thế lại không tức giận mà còn nói rất hàm xúc: “Ừm, cười rất tươi.”
Lý Cảnh Mộ mờ mịt khó hiểu, “Mẹ?”
“Ở bên Tiếu Vũ Triết rất vui vẻ đúng không?” Mẹ Lý chuyển thành giọng điệu của người từng trải, “Ngày nào cũng thấy len lén cười ngọt ngào như thế. Bọn thanh niên khi nói chuyện yêu đương chẳng đứa nào khác đứa nào, số lần cười của con gần đây tăng lên rất nhiều đó.”
Lý Cảnh Mộ cầm lòng không đặng sờ sờ mặt mình, sau đó nhìn thấy khuôn mặt vui vẻ của mẹ cậu thì lại nhịn không được mà nở nụ cười, gật gật đầu, “Dạ.” Vui, thật sự là rất vui, hơn nữa còn thoải mái và nhẹ nhõm.
Mẹ Lý khoanh tay trước ngực nhìn con trai mình hỏi: “Hôm qua con ra ngoài nói chuyện nhà cửa với Tiếu Vũ Triết đúng không?”
Lý Cảnh Mộ gật đầu, “Dạ, có nói.”
Mẹ Lý nói: “Sau này con nhất định phải có một gia đình, nhà cửa sớm hay muộn cũng phải mua, tối qua mẹ và ba con cũng đã bàn bạc rồi, ở đây chúng ta còn năm vạn, tiền bán nhà cũ khi đó còn lại một ít, chỗ con hẳn là có ba, bốn vạn đúng không, tìm người mượn thêm một ít, khoản tiền nhà trả đầu kỳ con với Tiếu Vũ Triết mỗi người một nửa. Tiền nhà trả góp sau này các con tự thương lượng làm thế nào để trả…”
“Mẹ, chúng con không mua nhà nữa.” Lý Cảnh Mộ ngắt lời bà, “Tối qua chúng con đã bàn bạc ổn thỏa rồi, hiện tại con không có tiền, trước hết không mua nhà nữa. Chúng con sẽ ở nhà trọ. Chờ sau này con có khả năng thì sẽ mua, trễ một chút cũng không sao mà.”
Mẹ Lý nhìn cậu bất ngờ: “Các con đã bàn bạc cả rồi sao?”
“Đã thương lượng xong rồi ạ.” Lý Cảnh Mộ tiến lên đỡ lấy vai mẹ cậu, “Mẹ, con không thể để hai người bỏ tiền ra giúp con nữa. Con đã lớn như vậy rồi không thể lấy cả tiền dưỡng lão lo hậu sự của hai người, nói đến việc sinh con để dưỡng già, con còn chưa hiếu kính với hai người được lần nào sao có thể lấy tiền của hai người được nữa. Mẹ, sau này con sẽ không làm hai người lo lắng nữa đâu.”
Mẹ Lý nhìn con mình thật kỹ, khóe mắt ửng đỏ, “Đừng nói cái gì hiếu kính hay không hiếu kính, mẹ còn có ba của con mà, chờ khi mẹ thật sự không làm được gì nữa thì để ông ấy trông nom mẹ, không cần ai nữa đâu, con chỉ cần chăm sóc tốt cho bản thân là được rồi.” Lau đi khóe mắt, bà nói tiếp, “Các con không còn trẻ con nữa, nếu đã bàn bạc xong rồi vậy thì cứ lo liệu như thế đi, Tiếu Vũ Triết là một đứa trẻ tốt, nó bao dung với con, sau này con phải bao dung với nó nhiều hơn. Nếu đã muốn sống với nhau cả đời thì hai người đều phải suy nghĩ vì đối phương.”
“Con hiểu.”
“Mặc dù có câu người một nhà không nói hai lời, con và Tiếu Vũ Triết sống với nhau càng lâu càng tốt, chuyện tiền nong này nói bàn không xong thì sẽ ảnh hưởng đến tình cảm, không thể để cho nhà bên kia cho rằng chúng ta tính toán chuyện tiền bạc biết không?”
“Con biết rồi mẹ à.”
“Biết là tốt rồi.” Mẹ Lý sờ lên khuôn mặt con mình, nhìn thật chăm chú, vừa lòng rồi thì đẩy cậu ra, “Được rồi, nhanh đi rửa tay ăn cơm đi, vẫn còn một món, mẹ đi chuẩn bị đây.”
“Dạ, con làm liền đây.”
Lý Cảnh Mộ nghĩ rằng chuyện này đến đây là chấm dứt, không ngờ chỉ hai ngày sau đã có một người vì sự kiện này mà tới tìm cậu.
Hôm ấy cậu vừa đi bảng hiệu vừa đóng xong cho khách về, khi lái chiếc xe ba bánh chờ đèn đỏ chợt nghe thấy có người gọi, quay đầu lại tìm thì thấy cách đó không xa dì của Tiếu Vũ Triết đang đi về phía cậu.
Ấn tượng về dì út Bạch Dục Mi của Tiếu Vũ Triết vẫn luôn là một phu nhân tao nhã điềm tĩnh, dù không khoác áo trang điểm thì vẫn có khí chất, hoàn toàn không giống như những cô gái được sinh ra và nuôi dưỡng trong gia đình bình thường. Tiếu Vũ Triết cũng đã từng nói với cậu, nhà ông bà ngoại của anh có thể xem như là thư hương thế gia, dì anh còn là một giảng viên đại học, về phần dạy cái gì thì cậu không biết, Tiếu Vũ Triết cũng không nói rõ ràng.
Vừa nhìn thấy bà cậu liền vô thức nhảy xuống xe, đứng thẳng lưng trước mặt bà, vô cùng dè dặt giống một cậu học trò nhỏ lẽ phép gọi một tiếng: “Dì Bạch.”
Bạch Dục Mi mỉm cười quan sát cậu từ trên xuống dưới, tầm mắt dừng trên chiếc xe ba bánh phía sau cậu, “Con vừa đi giao đồ à?”
Lý Cảnh Mộ vò vò tóc, “Dạ đúng vậy, có một khách hàng đặt bảng hiệu, hôm nay làm xong con đi giao cho người đó sẵn tiện thu tiền luôn.”
Bạch Dục Mi dời mắt sang hướng khác, “Ơ kìa, đèn xanh rồi, xe con đâu thể đậu ở đây đúng không, đi, tiện thể chở dì đi một đoạn.”
“Hả?” Lý Cảnh Mộ còn chưa kịp phản ứng, Bạch Dục Mi mang một thân ưu nhã quý khí nhấc chân bước lên xe ba bánh, ngồi lên miếng ván lót hai bên thân xe, tự nhiên chẳng khác gì đang ngồi trên những chiếc xe hơi cao cấp.
“Mau chạy đi kìa.” Nhìn Lý Cảnh Mộ còn đang thất thần, Bạch Dục Mi hối thúc, “Nếu không chạy đi là đèn đỏ nữa đó.”
Lý Cảnh Mộ không có thời gian để nghĩ nhiều, nhấc chân ngồi lên xe ba bánh đạp hai ba cái rồi lái xe băng qua giao lộ.
Chờ chạy đến đoạn đường ít người, Lý Cảnh Mộ rối rắm hồi lâu nhưng nhịn không được bèn xoay đầu qua hỏi người đang ngồi phía sau, “Dì Bạch, dì muốn đi đâu?”
“Đừng gọi xa lạ như vậy, con cũng gọi dì út như Vũ Triết đi.” Nụ cười của Bạch Dục Mi rất vui vẻ ân cần, “Hôm nay dì cố ý đến tìm con, lúc nãy đang vừa đi vừa tìm người hỏi đường thì trông thấy con, thật là may. Nếu con không rảnh thì cứ đưa dì đến trước cửa tiệm của con đi, dì tự tìm một chỗ ngồi chờ, chừng nào con hết giờ làm thì cùng dì đi ăn cơm nhé, dì mời.”
Lý Cảnh Mộ sờ sờ mũi một cách mất tự nhiên, “Dì Bạch… ách… Dì út… Con chạy xe về để trước tiệm rồi đi ăn cơm với dì, vậy được không ạ?”
“Được, sao có thể không được chứ, con nói cái cũng được hết.” Bạch Dục Mi híp mắt cười.
Dưới hào quang mạnh mẽ của bà, Lý Cảnh Mộ nhịn không được suy nghĩ phải phóng chiếc xe ba bánh đi thật nhanh, mau mau chấm dứt khung cảnh quỷ dị đến cực điểm này. Dù người phụ nữ ngồi trên chiếc xe ba bánh của cậu đúng là giống như một quý phu nhân, hãy nghĩ thử xem, một phụ nữ ngồi trên chiếc xe ba bánh cũ nát thế mà từ đầu đến chân đều tỏa ra khí chất nữ vương, nghĩ như thế nào cũng cảm thấy quỷ dị hết! Cậu lại sợ chạy quá nhanh dễ xảy ra tai nạn, người giống như quý phu nhân đang ngồi phía sau kia không chỉ là một quý phu nhân, đó còn là thân nhân quan trọng nhất của người yêu cậu, một người dì tồn tại như một người mẹ, nếu cậu làm bà xảy ra sơ xuất gì thì cậu hoàn toàn có thể dùng tay tát chết mình luôn!
Cho nên hiện tại cậu áp lực đè lên cậu rất lớn đó nha a a a!
Lái chiếc xe ba bánh này thật sự rất là gian nan đó nha a a a!
Vất vả lái xe đến được trước cửa tiệm của cậu, vừa xuống xe một cái chân Lý Cảnh Mộ đã mềm nhũn đến mức suýt tí nữa đứng không vững.
“… Dì út, dì có muốn uống nước không?”
“Không cần đâu, dì không khát.”
Bạch Dục Mi mỉm cười đánh giá mặt bằng cửa tiệm của Lý Cảnh Mộ.
“Vậy dì chờ con một chút, con bàn giao công việc cho họ rồi đi ăn cơm với dì.”
“Ừ, con mau đi đi.”
Nửa giờ sau, Lý Cảnh Mộ dẫn Bạch Dục Mi vào một quán ăn nho nhỏ điều kiện khá tốt cách cửa tiệm của cậu không xa.
Khi chọn mặt bằng cửa tiệm cậu đã nhìn trúng nơi gần trường đại học lại có không ít cao ốc văn phòng này, bởi vậy những quán ăn, tiệm cà phê mở ra nhằm vào đối tượng sinh viên và nhân viên đương nhiên sẽ có rất nhiều, hơn nữa điều kiện cũng không tệ, giá cả cũng vừa phải.
Kỳ thực hiện tại không phải là thời gian ăn cơm, ba giờ chiều, vừa đúng lúc kết thúc thời gian nghỉ trưa nên người trong quán cũng ít, thời gian ăn trưa đã qua hơn hai tiếng đồng hồ, căn bản là không thấy đói bụng. Thế nhưng lúc này nếu muốn tìm một nơi yên tĩnh ngồi nhờ một chút, hình như ngoại trừ tiệm cà phê và quán trà ra thì chỉ còn lại quán ăn này.
Lý Cảnh Mộ không muốn để vị trưởng bối Bạch Dục Mi này phải lê chân theo mình trên đường cái, vừa khéo cậu biết ở gần đây có một quán ăn không tệ, thế là dẫn bà vào.
Chờ đến khi phục vụ cầm menu ra, hai người không thấy đói nhường qua nhường lại một hồi cuối cùng chỉ chọn có mấy món điểm tâm linh *** ăn sau bữa cơm và một bình trà.
“Hôm nào lại hẹn hai nhà đi ăn một bữa thật ngon đi, nếu không thì nấu ở nhà cũng được, đến chỗ của dì, đích thân dì sẽ xuống bếp.”
Hai tay cầm tách trà, Bạch Dục Mi cười đến dịu dàng.
“Tay nghề của dì mặc dù không bằng đầu bếp nhà hàng nhưng tốt xấu gì cũng đã làm nhiều năm mà vẫn chưa bị ai ghét bỏ. Cảnh Mộ có thích ăn món gì thì cứ nói với dì, đến lúc đó dì làm cho con nếm thử coi có chính tông hay không.”
Sự thân thiết của Bạch Dục Mi khiến cho Lý Cảnh Mộ bớt thận trọng dè dặt hơn, đây là lần thứ hai cậu gặp Bạch Dục Mi, lần đầu tiên chính là gặp trong buổi tiệc xem mắt của cậu và Tiếu Vũ Triết. Lúc ấy bởi vì nhiều lý do nên cậu ít giao lưu với Bạch Dục Mi, cách cũng đã hơn ba tháng, ấn tượng sâu sắc nhất về bà chính là người phụ nữ nhẹ nhàng, quý phái xuất hiện cùng Tiếu Vũ Triết.
Kỳ thật Bạch Dục Mi vẫn luôn nhiệt tình hòa nhã, nhưng bởi vì từ trước đến giờ chưa từng giao lưu với cộng thêm khí chất tao nhã hoàn toàn tự nhiên của bà khiến bà trở nên như vậy. Không biết có phải do đã làm giảng viên quá lâu hay không mà trong ánh mắt lúc nào cũng có một tia lạnh nhạt xuyên thấu lòng người, giống như tất cả mọi động tác nhỏ đều không còn chỗ nào để ẩn trốn trước ánh mắt của bà, người nhút nhát cũng khó tránh khỏi khẩn trương.
Hiện tại bà chủ động thân thiết như vậy thật sự rất tốt, Lý Cảnh Mộ buông xuống sự bất an trong lòng đồng thời cũng cảm thấy xúc động, cậu không thể không nói: “Cảm ơn dì, dì út.”
Bạch Dục Mi chợt hiểu ra cậu cảm ơn cái gì bèn bật cười, “Có gì đâu mà cảm ơn chứ, đều là người một nhà cả. Thực ra dì mới phải là người nên cám ơn con, nếu không phải là con, thằng nhóc đần Tiếu Vũ Triết kia không chừng còn làm dì phải nhọc lòng thêm bao nhiêu năm nữa ấy chứ. Hiện tại nhìn nó quả quyết thế này, bằng lòng sống yên ổn như thế này, bệnh mất ngủ nhiều năm của dì cũng đỡ hơn nhiều lắm.”
“Dì út, tối dì bị mất ngủ sao?”
Bạch Dục Mi khẽ thở dài, “Còn không phải do thằng nhóc Tiếu Vũ Triết kia làm dì phải lo lắng sao.”
“Sao lại như thế ạ?” Lý Cảnh Mộ hơi nhíu mày nhìn tách trà trên bàn, “Tiếu Vũ Triết tốt như vậy, thương dì như vậy kia mà.”
Bạch Dục Mi lại nhíu mày, vẻ mặt không tán thành, “Nó tốt, đó là trước mặt người khác, thực chất thì lộn xộn không biết nói bao nhiêu cho hết. Khi còn bé bỏ học đánh bạn còn không nói đi, chưa thành niên đã học theo người ta ra ở riêng, vừa tốt nghiệp đại học xong không nói câu nào liền xuất ngoại, kết quả chán nản quay về làm dì cứ tưởng bị đá rồi thì sẽ chịu yên phận, không ngờ —–” kể đến đây Bạch Dục Mi không nói tiếp được, có mấy lời không nên nói trước mặt Lý Cảnh Mộ, mặc dù là chuyện trước khi quen biết nhau nhưng làm sao có thể để cậu nghe thấy những việc như vậy được, trong lòng bà không hiểu sao lại thấy vướng mắc.
Vì thế mà Bạch Dục Mi thở dài một cái để thay thế.
Nhưng dù cho bà không nói cũng không có nghĩa là Lý Cảnh Mộ không biết, dẫu sao cậu và Tiếu Vũ Triết cũng đã công khai với nhau những đoạn tình yêu sai lầm ngay từ đầu.
Lý Cảnh Mộ không nói ra, chuyện này suy cho cùng cũng chẳng phải là chuyện gì đáng tuyên dương.
Cậu lẳng lặng mỉm cười rồi nói: “Dì út, khi còn trẻ có ai không ngông cuồng buông thả đâu ạ, trải qua nhiều chuyện như vậy mà Tiếu Vũ Triết vẫn biết quay về tìm dì hơn nữa còn chịu ở bên dì, không còn gì tốt hơn nữa đâu.”
Bạch Dục Mi nhìn cậu mà khóe mắt ngấn lệ, “Con cảm thấy nó tốt thật hả?”
Lý Cảnh Mộ đáp thật lòng: “Rất tốt.”
Bạch Dục Mi thấy rất vui: “Tốt là được rồi.”
Ngừng nói một hồi lâu rốt cuộc cũng hiểu được ám chỉ cái gì, hai má Lý Cảnh Mộ khó tránh nóng bừng lên, vuốt ve tách trà trong tay né tránh ánh mắt của bà.
Bất luận trưởng thành ở độ tuổi nào, trải qua bao nhiêu biến cố, bản chất của con người không bao giờ thay đổi, tuy nhiên nó sẽ bị kìm nén hay chôn sâu bởi rất nhiều nguyên nhân. Bạch Dục Mi vẫn tự cho rằng mình nhìn người rất chuẩn, khoảnh khắc nhận lấy tấm ảnh chụp của cậu từ trong tay người mai mối, bà đã nghĩ đứa nhỏ này nhất định là một cậu bé rất tuyệt vời, giờ phút này trông thấy cậu định dùng sự bình tĩnh lơ đãng để che lấp chút ngượng ngùng mất tự nhiên, bà vẫn nghĩ đứa nhỏ này thật sự rất tốt.
Sâu trong đáy lòng khó tránh tiếng thở dài nhẹ nhõm.
“Cảnh Mộ à.”
Lý Cảnh Mộ nhướng mi, “Dì út, có chuyện gì thế, dì nói đi.”
“Lần này dì tới chủ yếu là vì muốn bàn với con một chút về chuyện nhà cửa.”
Lý Cảnh Mộ thấy bất ngờ.
Bạch Dục Mi khẽ thở dài, đưa tay ra giữ chặt bàn tay cậu đang đặt trên bàn nói: “Đều do thằng nhóc Tiếu Vũ Triết kia không suy nghĩ chu đáo, chưa bàn bạc rõ ràng với con đã quấy rầy đến người nhà con, hy vọng chuyện này không gây ra sự hiểu lầm nào cho ba mẹ con. Dì muốn xin lỗi con và hai anh chị bên đó, Tiếu Vũ Triết cũng đã bị dì mắng luôn rồi, hôm nào để nó đích thân sang bên ấy nhận lỗi với ba mẹ con.”
Lý Cảnh Mộ vừa nghe xong liền vội vàng giải thích: “Dì út, dì đừng nói như vậy, chuyện này đối với nhà con mà nói cũng không tính là vấn đề gì lớn cả. Mẹ con cũng hiểu được mua nhà là việc nên làm, chỉ là trong một lúc con không kiếm đâu ra được nhiều tiền như vậy, tạm thời ráng chịu đựng ở nhà trọ, sau này sẽ bàn lại chuyện mua nhà sau ạ.”
Bạch Dục Mi nghe xong liền chau mày, “Các con đã bàn bạc xong rồi sao, thuê nhà trọ ở trước à?”
“Có vấn đề sao ạ?”
Bạch Dục Mi thu tay về búi tóc lên, “Lúc trước cả dì và mẹ con đi xem căn nhà kia đều cảm thấy nó rất tốt, sau đó khi nghe mẹ con nói sơ lược về tình hình hiện tại của con cũng biết đối với các con mà nói thì chuyện này rất khó xử. Nhưng dì thấy cứ vậy mà bỏ đi thật sự rất đáng tiếc, dì tìm người có quan hệ nhờ vả một chút, đến sáng nay mới nhận được tin tức, nghe xong tin dì phấn khích đến mức chạy ngay đến tìm con đó.”
“Là chuyện gì vậy ạ? Có liên quan đến căn nhà kia sao?”
“Phải.” Bạch Dục Mi gật đầu, “Đúng lúc dì có một sinh viên, sau khi tốt nghiệp liền bắt đầu kinh doanh, thường xuyên tiếp xúc với bên bất động sản. Khéo thay người mở rộng khu đất kia lại là bạn tốt của cậu ấy, nhờ có quan hệ với cậu ấy ông chủ bằng lòng bán căn nhà đó cho chúng ta với giá nội bộ, khoản đầu chỉ trả nhiêu này thôi —–“ Bạch Dục Mi giơ ngón tay ra.
Lý Cảnh Mộ thông suốt tức thì, “Rẻ như vậy sao?”
Bạch Dục Mi nhìn vẻ mặt đã hiểu rõ của cậu, “Kỳ thực xem như nó là thứ bí mật công khai, con cũng biết đất đai nhà cửa hiện tại nhiều như bọt biển. Tính ra nếu như thanh toán căn nhà ấy hết trong một lần thì lại càng rẻ hơn, chỉ nhiêu này thôi.”
Lý Cảnh Mộ cả kinh.
“Thế nào, Cảnh Mộ?” Bạch Dục Mi nhìn cậu với vẻ mặt chờ mong. Lý Cảnh Mộ cúi đầu suy nghĩ, sau một lúc lâu cậu vẫn thấy rối rắm: “Dì à, con biết dì có ý tốt, nhưng dù cho rẻ như vậy thì với việc thanh toán hết một lần nói, chỉ phân nửa số đó thôi con cũng không tìm đâu ra được trong lúc này.”
“Việc này có gì khó đâu.” Bạch Dục Mi giữ chặt tay phải của cậu, vỗ nhè nhẹ lên mu bàn tay, “Tiền này thằng nhóc Tiếu Vũ Triết chắc chắn có đủ, để nó ứng ra trước đi.”
Chuyện này làm Lý Cảnh Mộ không thể ngồi yên, vốn là vì không muốn để anh trả hết toàn bộ mới tính thuê nhà trọ trước, “Dì à —–“
“Con nghe dì nói trước đã.” Bạch Dục Mi ngẩng đầu ngắt lời cậu, “Thực ra hôm nay Tiếu Vũ Triết đã gọi điện thoại cho dì, con là một đứa nhỏ rất tốt, con muốn cùng chia sẻ với nó đúng không. Dì biết con là một người đàn ông, nếu thật sự cái gì cũng để cho nó chi trả thì chuyện căn nhà này nhất định con sẽ thấy rất khó chịu. Thế nên dì đã nghĩ nếu xem như là con mượn trước thì sẽ như thế nào? Dì thấy con là đứa nhỏ rất giỏi giang, với chút tiền ấy dì tin rằng chỉ vài ba năm con nhất định sẽ bù vào hết.”
Dưới ánh mắt tín nhiệm của Bạch Dục Mi, Lý Cảnh Mộ vẫn thấy do dự, “Dì à, con biết dì có ý tốt thế nhưng con vẫn cảm thấy có chỗ không ổn…”
Bạch Dục Mi lại thở dài, “Ngôi nhà này thật sự rất đẹp, bỏ lỡ lần này không biết có còn cơ hội như thế nữa không. Vả lại con cũng biết rồi đó, dù bọt biển nhiều thế nào đi nữa, căn nhà hiện tại chỉ qua chưa đến một năm nữa thôi nhất định sẽ tăng giá mãnh liệt, hiện tại con không ra tay sau này nhất định sẽ càng mắc hơn.”
“Điều này…”
“Con suy nghĩ kỹ một chút đi, được không?” Lời của Bạch Dục Mi rất thành khẩn, “Chẳng lẽ con không muốn có một ngôi nhà để ổn định vững chắc hay sao, tuổi con và Vũ Triết cũng không còn trẻ nữa, các con đều là người đã phiêu bạt nhiều năm vậy, có một nơi an toàn yên ổn thuộc về mình để sống qua từng ngày không phải tốt hơn hết thảy mọi thứ hay sao?”
Nhìn Lý Cảnh Mộ trầm mặc, Bạch Dục Mi suy nghĩ một lúc rồi nói: “Đứa nhỏ một tay dì nuôi lớn dì còn không hiểu nó hay sao? Thằng bé Vũ Triết lưu luyến cuộc sống gia đình hơn bất kỳ ai, còn ai mong muốn một ngôi nhà vững chãi cùng với người yêu thương thấu hiểu mình hơn nó. Từ khi nó mười tháng tuổi dì đã bắt đầu chăm sóc nó, dù dì có cố gắng chăm sóc nó thế nào chăng nữa thì đối với nó mà nói cuối cũng vẫn không bằng cha mẹ thật sự của nó. Chị hai dì từ nhỏ đã chẳng bao giờ chịu trách nhiệm với thứ gì, lúc nào cũng sống trong thế giới của chị ấy, từ sau khi trưởng thành đến nay thì hết năm này sang năm khác chui đầu vào sự nghiệp của nghiên cứu của chị ấy chứ không ở nhà, khi chị ấy cưới chồng cả nhà chẳng ai biết, chờ đến lúc chị ấy và anh rể bế một đứa bé mười tháng tuổi về chúng ta mới biết được chị ấy đã kết hôn, hơn nữa còn có cả một đứa con.”
“Sau này cả nhà mới biết kỳ thực chị ấy vốn không muốn có con, kết quả công việc quá bận rộn, chờ đến khi phát hiện thì đứa nhỏ đã không thể bỏ đi được nên đành phải sinh ra nó. Nhưng sinh xong lại không có thời gian chăm sóc, lúc này mới nhớ tới người nhà, sau đó thì cứ thế mà bỏ nó lại. Ôm đứa nhỏ về chưa đến một tuần, chị của dì và người anh rể cũng cuồng khoa học kia liền bỏ đi, lúc ấy mẹ dì tức đến mức thiếu chút đã phải nhập viện. Về phần đứa nhỏ này, người trong nhà chẳng biết phải đối xử với nó thế nào nữa. Dì nhớ khi dì ôm đứa nhỏ vào lòng, đôi mắt nó xoe tròn rất đáng yêu, vừa xót xa lại vừa thấy thương nó rất nhiều. Hơn nữa khoảng thời gian đó đúng lúc dì không có chuyện gì để làm, thế là chuyện chăm sóc nó giao hết toàn quyền lên đầu dì.”
“Con biết đấy, sống càng lâu thì tình cảm lại càng sâu, sau này dì hoàn toàn xem nó như con của dì, đi đâu nếu có ai hỏi đều nói Vũ Triết là con dì. Đúng rồi, lúc ấy chị của dì ngay cả tên cũng chưa đặt cho nó, dì gọi điện hỏi, hai người đó còn bảo là tùy dì quyết định làm dì tức quá chừng.”
“Tên Vũ Triết là do dì đặt, dì hy vọng nó sẽ có tấm lòng bao la và trí tuệ sâu rộng như bầu trời. Mệnh của đứa nhỏ này thật khổ, từ nhỏ đến lớn họp phụ huynh đều do dì đi, đại hội thể dục thể thao của trường kêu gọi ba mẹ tham gia, những đứa nhỏ khác đều có ba mẹ còn nó chỉ một người dì, vì chuyện này mà không biết bao nhiêu học sinh cười nó, sau đó nó còn đánh nhau với mấy bạn đó nữa. Chị của dì và anh rể …”
Nói đến đây, Bạch Dục Mĩ khẽ thở dài, “Không ngại nói cho con biết, Vũ Triết lớn như vậy mà số lần nó gặp mặt ba mẹ nó ước chừng chỉ khoảng mười ngón tay thôi. Dù bọn họ có chu cấp phí nuôi dưỡng nhưng mấy thứ này có thể thay thế được cái gì kia chứ.”
Lý Cảnh Mộ vừa nghe xong đã cảm thấy rất sốc, cậu thật sự không ngờ trên thế gian này còn có những người cha người mẹ như thế, có thể lạnh nhạt với đứa con của mình quyết tuyệt đến đến vậy.
Nhìn cậu, Bạch Dục Mi không khỏi cười khổ, “Chị của dì và anh rể đều là những người cuồng khoa học, dì thật sự không biết trong mắt họ ngoại trừ mấy thứ nghiên cứu kia còn cái gì có thể gây hứng cho họ không nữa, ông bà ngoại của Vũ Triết đã sớm xem như không có một đứa con gái như chị của dì rồi.”
Lý Cảnh Mộ chỉ cảm thấy trong lòng nặng trĩu, dù đã có tình thương của dì nhưng cậu vẫn không thể tưởng tượng ra được cuộc sống trước kia của Tiếu Vũ Triết. Những cung bậc tình yêu cậu và anh đã từng trải qua rất giống nhau. Thế nhưng thời thơ ấu của cậu bởi vì có ba mẹ bên cạnh và yêu thương nên khác với những đứa trẻ không có gì rất nhiều, muốn chơi thì chơi, vô tâm vô phế mà lớn lên. Còn Tiếu Vũ Triết, có lẽ khi anh cầm tiền tiêu vặt mẹ cho để mua kem khoe với bạn bè cũng chính là lúc anh im lặng thừa nhận những lời chế giễu anh không cha không mẹ của kẻ khác…
Nhìn vẻ mặt đau lòng của Lý Cảnh Mộ Bạch Dục Mi lại cảm thấy rất vui, lần này Vũ Triết nhà bà rốt cuộc cũng đã tìm được người thật sự yêu thương và đau lòng vì nó rồi.
Bà im lặng một lúc rồi nói tiếp: “Dù dì có cố gắng chăm sóc và yêu thương nó nhiều thế nào đi chăng nữa thì cuối cùng cũng không thể cho nó được một gia đình thật sự. Khi còn bé nó thường dùng ánh mắt hâm mộ nhìn ba mẹ của những đứa nhỏ khác dẫn con mình đi chơi, lúc ấy dì thật sự không biết an ủi nó như thế nào nữa. Những ủy khuất mà đứa nhỏ này phải chịu đựng từ khi còn bé không ai có thể tưởng tượng ra được. Cũng vì lý do đó mà niên thiếu của nó chẳng có ai chịu chơi cùng ngoại trừ —– ngoại trừ người kia.”
Bạch Dục Mi ngập ngùng một lúc, tim Lý Cảnh Mộ cũng ngừng theo, cậu biết nguyên nhân mà bà ngừng nói —– người kia, có lẽ chính là mối tình đầu của Tiếu Vũ Triết.
Nói đến đây Bạch Dục Mi do dự nhìn Lý Cảnh Mộ, bà nói: “Cảnh Mộ, người Vũ Triết từng yêu chắc con cũng đã nghe nói qua đúng không?” Trước khi họ gặp mặt bà mối đã nói sơ qua chuyện tình cảm của đối phương cho gia đình hai bên biết, thế nên Bạch Dục Mi nghĩ Lý Cảnh Mộ cũng đã nghe qua.
Lý Cảnh Mộ gật đầu, “Con biết, không có việc gì đâu ạ, dì cứ nói tiếp đi.”
Bạch Dục Mi an lòng gật gật đầu.
“Đứa nhỏ kia cũng xem như là dì nhìn nó lớn lên, cậu ta lúc nào cũng kiêu ngạo như một con khổng tước vậy, người rất đẹp nên ai ai cũng cưng chiều cậu ta. Khi đó cậu ta là người duy nhất không vì hoàn cảnh gia đình mà xa lánh Vũ Triết.” Không biết Bạch Dục Mi nghĩ đến điều gì, ánh mắt không hề tập trung.
“Cậu ta là người bạn duy nhất của Vũ Triết, ngay từ đầu dì đã cảm thấy Vũ Triết đối xử với cậu ta quá tốt, nó đem tình cảm không trao được cho kẻ khác dồn hết lên người đứa nhỏ này, có phần giống như bà mẹ yêu thương cưng chiều đứa con của mình. Cứ như vậy, ở nơi dì không thể dõi theo, quan hệ của chúng càng ngày càng tốt, thậm chí tốt đến mức yêu nhau luôn. Vũ Triết còn vì cậu ta mà ra riêng —–“ Bạch Dục Mi cười buồn, “Khi ấy mọi người loạn thành một cái nồi lẩu, rốt cuộc cũng chẳng thể làm được cái gì. Suy cho cùng, với người cha người mẹ trước đây đã bỏ lại đứa con mình đau ốm chẳng thèm quan tâm thì Vũ Triết có làm gì dường như chẳng hề quan trọng. Khi ấy dì lại càng thương nó nhiều hơn, dì đã nghĩ không biết có phải dì không chăm sóc nó chu đáo hay dì đã giáo dục sai lầm chỗ nào rồi hay không, dì cảm thấy dì không có tư cách trách mắng nó, hơn nữa đứa nhỏ kia thật sự luôn ở bên cạnh Vũ Triết, dù cậu ta rất kiêu ngạo và buông thả nhưng cậu ta chưa bao giờ vì hoàn cảnh gia đình của Vũ Triết mà ghét bỏ nó. Cũng bởi vì như thế mà cuối cùng dì đành chấp nhận chúng nó.”
“Chỉ là đứa nhỏ kia không thể sống yên phận, cậu ta muốn ra nước ngoài thực hiện lý tưởng, đi rất đột ngột. Vũ Triết không thể bỏ mặc cậu ta, im lặng đi theo không thông báo với ai lời nào. “
Bạch Dục Mi lặng lẽ vuốt tách trà.
“Sau đó dì không có tin tức gì của chúng, qua rất lâu Vũ Triết mới gọi báo cho dì tình hình bên đó, dù chỉ nói những chuyện tốt lờ đi những chuyện không vui nhưng dì biết nó nhất định đã chịu không ít khổ cực. Đến lúc trở về, nó mang theo một thân đầy đau thương.”
“Sau khi trở về nó nói với dì, dì út, con không đi nữa, con sẽ ở bên dì, dì ở đâu con ở đó. Đó là lý do vì sao nó tình nguyện sống với một bà già ở cái thành phố nhỏ này, lang thang phóng túng ngày qua ngày. Nhìn nó cứ trôi nổi không điểm dừng như thế làm tim dì nhói đau. Cuối cùng dì cảm thấy là do dì không chăm sóc nó tốt mới để cho nó nhận nhiều oan ức như vậy, dì không biết phải nói hay làm cái gì bây giờ nữa. Dì muốn tìm cho nó một gia đình, một gia đình có thể cho nó yên bình, một gia đình có thể che mưa chắn gió cho nó, một gia đình sẽ không để nó phải chịu thêm bất kỳ ủy khuất nào…”
“Dì à…”
Phần tình cảm này của bà quá sâu nặng, Lý Cảnh Mộ muốn nói nhưng căn bản nói không nên lời.
“Cảnh Mộ, con có thể giúp dì hoàn thành tâm nguyện này được không?” Bà nắm lấy tay Lý Cảnh Mộ, chân thành nhìn cậu, “Con biết không, ngay cả người kia cũng chưa từng làm Vũ Triết vui vẻ được như vậy, thậm chí còn làm cho Vũ Triết chủ động nói với dì nó muốn mua một căn nhà, muốn có một gia đình. Con có biết điều đó hay không? Cảnh Mộ à, ở bên con Vũ Triết thật sự đã thay đổi rất nhiều.”
Mua một căn nhà, có một gia đình sao?
Lý Cảnh Mộ không cách nào thoát khỏi ánh mắt khẩn cầu tha thiết của người phụ nữ quá yêu thương con này, trong lòng cậu có một chút mờ mịt, một ít khẳng định, nhiều hơn nữa chính là khát khao.
Cậu đã từng như vậy, từng mong muốn có một gia đình có thể mang đến yên bình, trong ngôi nhà đó có người ở bên cậu khi cười, khi khóc, cùng cậu ăn một bữa cơm đơn giản, cùng cậu nằm trên giường trò chuyện về những điều mỏi mệt trong ngày —–
Đó chính là một gia đình.
Cậu đã từng không có được nó, hiện tại lại có sẵn trong tầm tay.
Thật sự có thể vươn tay ra nắm lấy nó sao?
Vì sao cậu vẫn cảm thấy có chút bất an? Là vì mọi thứ đến quá nhanh sao, hay là do quá dễ dàng?
“Cảnh Mộ, đừng sợ.”
Lý Cảnh Mộ giật mình bừng tỉnh, nhìn thấy trong mắt Bạch Dục Mi những tia sáng ấm áp.
“Đừng sợ, mọi thứ đều đã qua rồi, tất cả sẽ ổn thôi.”
Có thật không?
Đáy lòng cậu nhẹ nhàng thốt ra một câu như thế.
________________________________________
[1] 1 vạn NDT ~ 34.063.400 VND