Khương Miên vừa rồi chỉ nhìn thoáng qua trong xe một bên khuôn mặt kinh diễm kia, ở lại chỉ là muốn nhìn rõ một chút dáng dấp cụ thể của người nam nhân ấy, không cố ý nhìn phải con mắt bị thương. Do nhìn chằm chằm người ta không phải là một phép lịch sự, Khương Miên liền chuẩn bị trở về.
Nam nhân ấy đột nhiên quay người, cho dù nhìn không thấy, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc anh nhắm chính xác phương hướng của Khương Miên, thanh âm thanh lãnh cất lên: "Xin dừng bước."
Khương Miên chọn hạ mi, vì cảm giác đối phương đã rất gắng sức.
Khoảng cách giữa hai người đại khái là khoảng mười mét, nàng lại một mực không lên tiếng, đối phương lại có thể nhắm trúng hướng nàng đang đứng, có thể thấy được thính lực của người này phi thường nhạy cảm.
"Tiên sinh?" La Gia Nhạc nghi hoặc hỏi.
Khương Miên ngẫm nghĩ, đi tới, dù sau xe của mình đỗ sai vị trí của người ta, nhìn thân phận đối phương không tầm thường, nam nhân trẻ tuổi vừa chuyển xe giúp nàng hẳn là trợ lý của anh ta.
"Có chuyện gì không?" Đi tới gần, nàng phát hiện vết màu đỏ trên băng vải trắng bọc mắt người nam nhân tiếp tục lan ra.
Nam nhân "nhìn" nàng, một lát sau, đôi môi tái nhợt khẽ động: "Tôi có thể sờ khuôn mặt của cô một chút không?"
Khương Miên: "???"
La Gia Nhạc: "?"
"Tiên sinh." La Gia Nhạc khẽ nói vào tai nam nhân, "Đó là một cô bé xinh đẹp, hẳn là chỉ có hơn mười tuổi."
Mặc dù hắn đã biết vị này có tính tình cổ quái, nhưng đối với một cô bé xinh đẹp mà nói muốn sờ mặt người ta, ngài coi như là bị thương ở mắt, nhưng cũng không thể đùa giỡn lưu manh với con gái nhà người ta như thế.
"Hơn mười tuổi?" Nam nhân nhíu mày.
Khương Miên: "..."
Sợ nàng không nghe thấy phải không?
" Anh muốn sờ mặt tôi làm cái gì?" Khương Miên cũng muốn nghe một chút về lý do của người ta, nếu như thỏa đáng, nàng sẽ để anh ta sờ một chút mà không để ý gì, dù sao cũng không mất đi miếng thịt nào cả.
Nam nhân trầm mặt.
Khương Miên: "..."
Khương Miên: "???"
Khương Miên: "Không nói được, vậy tôi đi đây."
Nam nhân tiếp tục trầm mặc, thấy thế, Khương Miên cũng không dây dưa nữa, xoay người rời đi.
La Gia Nhạc nhìn ra nàng có chút nổi giận, vội vàng đuổi theo hai bước: "Khương tiểu thư, ngượng ngùng, ông chủ của tôi cũng không có ý mạo phạm tiểu thư."
"Không có chuyện gì." Nàng lười phải đôi co với người bị thương ở mắt cùng xa lạ.
"Đôi mắt của ông chủ cậu..." Khương Miên vừa nhớ ra, mở miệng nhắc nhở rằng lượng máu chảy ra có hơi bất thường, liền thấy La Gia Nhạc biến sắc, nàng tự biết mà im lặng.
Khương Miên vốn không để ý phần nhạc đệm này trong lòng, nên quay về nhà ngồi xuống, lần này trái lại không có ai làm phiền.
- --
Khu đỗ xe
"Tiên sinh, ngài vừa rồi..." La Gia Nhạc muốn nói rằng việc làm vừa rồi thật không lịch sự, nhưng khi thấy nam nhân cau mày, đành phải đem lời muốn nói nuốt trở vào, sửa lại lời khác, "Phương đại sư nói nơi này có phong thủy tốt, vết thương của ngài sẽ tốt hơn khi ở đây."
Nam nhân ừ một tiếng, La Gia Nhạc muốn tiếp tục đỡ lấy anh, anh thản nhiên nói: "Không cần."
La Gia Nhạc đành phải từ bỏ, khẩn trương nhìn theo nam nhân đi lên phía trước, phía sau liền tránh chướng ngại vật một cách chính xác, lại nhìn tấm vải trắng trên mắt người nam nhân đã biến thành tấm vải đỏ. La Gia Nhạc nuốt một ngụm nước bọt, đi kế người nam nhân, không còn lên tiếng nữa.
Tiến vào thang máy, La Gia Nhạc ấn tầng 18.
Nơi đây cho thuê là một tầng gồm hai hộ gia đình, phòng của Khương Miên ở ngay tại tầng 18.
Đối với tất cả việc này, Khương Miên hoàn toàn không hay biết. Ngày hôm sau, nàng mở mắt ra, mặc dù một đêm không ngủ, trên mặt nàng lại không có một chút sự mệt mỏi nào, trong mắt lóe lên vài sự vui vẻ.
Hiệu quả của đêm qua so với một tuần trong bệnh viện thì tốt hơn rất nhiều, khiến cho nàng thành công dẫn khí nhập thể.
Nhìn bên trong một vòng, một sợi linh khí nhỏ bé đang an tĩnh nằm trong đan điền.
So sánh với kiếp trước, Khương Miên thở dài.
Tiếp tục ghét bỏ cũng không phải là cách, chân của con muỗi cũng là chân, dù sao thì so với không có cũng là tốt lắm rồi.
Làn da của nàng đã tiết ra rất nhiều vật bài tiết màu đen, cỗ thân thể này đã dùng rất nhiều mỹ phẩm dưỡng da để bảo vệ từ hồi còn nhỏ, trạng thái của làn da bản thân đã có thể đánh bại hơn bảy mươi phần trăm nữ giới hiện nay, dù là như thế, bên trong cơ thể cũng đã tích tụ rất nhiều chất độc hại bẩn thỉu.
Chờ Khương Miên tắm rửa xong, hài lòng khi nhìn trạng thái của bản thân thông qua gương. Hồi còn ở thế giới tu tiên, nữ tử tu đạo đa số không phải vì sống lâu, mà chỉ muốn mình trở nên ngày càng đẹp mà thôi.
Linh khí sau khi nhập thể, liền di chuyển tới lui toàn bộ cơ thể, bài trừ các tạp chất bên trong cơ thể, đây mới là phương pháp dưỡng da cao cấp nhất.
Vú Lưu đã qua tới và đang làm bữa sáng sớm, nhìn thấy Khương Miên từ trong phòng ngủ đi ra, sửng sốt một chút, bà cảm giác Khương Miên tựa hồ có chút không giống ngày thường, nhất thời không nói ra được.
Sau một lúc, vú Lưu thấy hoa hồng đỏ mà bà thuận tiện mua trên đường đi tới, cắm trong bình hoa, thì lập tức hiểu được chỗ nào không giống ở Khương Miên.
Hôm nay, Khương Miên nhìn so với hoa hồng đỏ tươi kia còn xinh đẹp hơn, đích thực đẹp đến người khác cũng phải lóa mắt.
"Đúng rồi tiểu thư, đối diện nhà hình như có người mới chuyển đến." Vú Lưu giúp Khương Miên bày ra món cháo trứng muối thịt nạc, "Khi tôi tới đã thấy có người bên trong đi ra."
"Nha." Khương Miên đối với chuyện này không thèm để ý.
Vú Lưu lại suy nghĩ nhiều hơn, lúc nàng vừa tới liền nhìn thấy một người nam nhân thân hình cao lớn đi ra từ cửa nhà đối diện, đeo kính râm, một vẻ mặt không dễ trêu chọc.
Khương Miên mặc dù điêu ngoa tùy hứng, nhưng cũng chỉ là một cô gái mười tám tuổi, bình thường luôn ở một mình, lỡ như đối phương gặp được Khương Miên lớn lên xinh đẹp, nảy sinh tâm tư xấu xa thì phải làm sao bây giờ?
Hôm qua Khương Miên làm ra hành động đem tất cả mỹ phẩm dưỡng da đắt đỏ cùng với một vài bộ quần áo hàng hiệu cho vú Lưu, nhằm để bà bắt đầu thật tâm thật ý mà đối đãi nàng.
Vú Lưu mặc dù không dùng những thứ này, nhưng bà có một đứa con gái học đại học, cho nên đưa cho con bé dùng là phù hợp nhất.
Bà nghĩ có nên nói chuyện này cho Hàn Húc hay không, lấy tính tình của Khương Miên, không sợ trời không sợ đất, căn bản sẽ không để ý những thứ này.
Nhưng bà lại hiểu được nguyên nhân Khương Miên luôn sử dụng nàng là bởi vì bà có chừng mực, sẽ không đem bất cứ tin tức gì ở bên này để báo cáo cho Hàn Húc. Nếu bà nói, chỉ sợ rằng bà sẽ bị Khương Miên coi mình như "gián điệp", đến lúc đó liền đuổi bà.
Nội tâm vú Lưu trở nên xoắn xuýt, nhưng không hiện lên trên khuôn mặt.
Khương Miên cũng không hay biết nội tâm rối rắm của vú Lưu, sau khi ăn xong điểm tâm, đeo cặp lên lưng, liền đón xe chạy về hướng học viện điện ảnh.
Nguyên chủ được trường học phân cho một phòng ký túc xá, nhưng nàng rất ít ở lại ký túc xá trong trường. Bình thường, nàng đều lái chiếc Aston Martin đi học, cũng chính là chiếc xe mà nàng nhờ La Gia Nhạc chuyển giúp tối ngày hôm qua.
Đến trường học, Khương Miên theo ký ức đi vào ký túc xá lấy tài liệu của khóa học. Đối với nguyên chủ, tác dụng của ký túc xá chính là nơi lưu trữ tài liệu các khóa học, cùng với...
"Miên Miên cậu trở về rồi à! Nghe nói cậu đi du lịch, cậu đi đâu vậy?"
"Oa, Miên Miên! Mới mấy ngày không thấy, cậu lại đẹp lên, như thế này cậu bắt chúng tớ phải sống sao đây."
"Miên Miên, cậu có phải đi thẩm mỹ viện để dưỡng da không đấy? Cái làn da này quá tuyệt, bốn chữ da trắng nõn nà chính là dành riêng cho cậu đấy!"
Khương Miên vừa mở cửa phòng ký túc, bên trong ba cô gái liền bị làm cho sững sờ mấy giây, sau đó liền vây quanh nàng mà bắt đầu khen.
Khương Miên: "..."
Đúng vậy! Đây chính là lý do vì sao nguyên chủ ở lại ký túc xá, đồng thời là một trong những nguyên nhân mà nguyên chủ lại thỉnh thoảng quay về ký túc xá.
Nàng thường xuyên cho ba bạn nữ trong ký túc xá một vài chiếc túi xách, đồ trang sức cùng với các loại mỹ phẩm dưỡng da, sau đó thì hưởng thụ cảm giác được đối phương nịnh hót và tâng bốc lấy cô.
Mà dựa trên sự hào phóng của Khương Miên, những vật lưu niệm sẽ có giá trị không thấp.
"Hôm nay không phải có lớp diễn kịch sao, các cậu không tham gia sao?" Khương Miên với vẻ mặt vô cùng tự nhiên đi tới vị trí của mình, lấy ra tài liệu cần dùng trong lớp.
Ba nữ sinh nhìn nhau, trong mắt nổi lên nghi hoặc, nhưng đều không lên tiếng.
Theo như lúc trước, hiện tại hẳn là Khương Miên sẽ đưa quà cho các cô, thế mà không có.
"Làm sao mà các cậu không nói gì thế?" Khương Miên cầm lấy tài liệu khóa học, nhìn thấy sắc mặt khác nhau của ba cô bạn, liền nhướng mày.
"Còn nửa tiếng nữa mới lên lớp, đợi một lát rồi hẳn đi cũng không muộn mà." Kim Mộng Xảo lên tiếng đầu tiên, "Miên Miên! Lần này cậu đi nơi nào du lịch thế, có mua đồ gì không?". Lời nói đều mang lên ý tứ nhắc nhở.
"À! Tớ chỉ dạo chơi tùy ý, không mua đồ gì cả." Khương Miên đi ra ngoài.
Ba người: "..."
Chờ Khương Miên rời đi, ba người lập tức châu đầu vào nhau mà nói.
"Tớ vẫn luôn đợi cậu ta tặng một cái túi xách." Mao Tuyên Linh nói, "Sau đó liền đem bán đi, tớ mới có thể đủ tiền mua chiếu váy mới ra của nhà XX."
"Không có túi cũng được, chí ít cũng phải có cái khác chứ!" Ngũ Nguyệt nhíu mày, "Các cậu có thấy cái túi xách cô ta đang đeo không? Không phải là hàng hiệu, chỉ là một cái túi bình thường."
Kim Mộng Xảo nói: "Không lẽ nhà cô ta phá sản?"
Mao Tuyên Linh: "Không thể nào, nhìn bộ dạng của cậu ta không giống lắm."
Ngũ Nguyệt: "Cũng không có khả năng, trạng thái làn da của cô ta so với trước kia càng đẹp hơn, tớ nhìn thấy liền muốn sờ một chút. Nếu như trong nhà đã phá sản, sao tinh thần của nàng lại như vậy chứ." Ngữ khí dù đã kìm nén nhưng cũng không giấu được sự ghen ghét của cô ta.
"Thế tại sao cô ta lại đột nhiên keo kiệt vậy?"
Ba người hai mặt nhìn nhau, trầm mặc.
"Thì ra tôi không cho các người quà tặng, tôi liền biến thành một kẻ keo kiệt nhỉ!" Đột nhiên một thanh âm đánh vỡ sự trầm mặc, ba người cùng nhau quay đầu, chỉ thấy cửa phòng ngủ không biết bị mở ra từ lúc nào. Khương Miên đứng ngoài cửa phòng, im lặng nhìn các cô.
Ba người: "..."
Cửa không phải đã khóa kỹ rồi sao!!!. Truyện Xuyên Không
Kỹ thuật diễn của ba người này không thua kém Lâm Phỉ Phỉ nửa điểm, Khương Miên lười cùng các cô so đo, bất quá thứ muốn nói thì vẫn phải nói.
Nàng động thủ từ trước đến nay luôn là một dao mất mạng, không cho địch nhân có cơ hội phản kích: "Đã như vậy! Vậy tôi liền lấy ra một điểm tốt. Tất cả đồ vật đã tặng cho các cậu, tôi sẽ không cần các cậu phải trả lại, nhưng tiền thì không được, các cậu lúc nào thì trả được đây?"
Sau khi tìm hiểu rõ tính tình của nguyên chủ, nếu muốn nàng trở thành một người coi tiền như rác, thực sự thì quá là đơn giản.
Hết lần này đến lần khác, nguyên chủ không có khái niệm về tiền bạc, bên trong tài khoản cá nhân của nàng, mỗi tháng đều được bốn người cha chuyển cho tiền sinh hoạt, có tất cả bao nhiêu tiền thì nguyên chủ cũng không biết.
Vừa mới bắt đầu, ba người này rất thu liễm hành động, mỗi lúc nguyên chủ cho bọn họ quà, các cô còn khách sáo. Về sau phát hiện Khương Miên không thèm để ý, thậm chí còn thích việc khi bọn học nhận quà sau đó nói lời khen tặng, ba người ngược lại liền yên tâm thoải mái.
Lúc không có tiền tiêu, chỉ cần giả vờ tỏ vẻ đáng thương cầu Khương Miên, lúc sau liền đưa cho các cô mượn tiền. Nói là cho mượn, nhưng thật ra Khương Miên cũng không yêu cầu bọn họ trả lại, các cô rất rõ ràng việc này, liền ngày càng táo tợn hơn.
Sau khai giản chỉ vừa đúng một tháng, trừ bỏ Khương Miên cho các cô quà tặng, bọn họ mỗi người còn mượn tiền của Khương Miên chí ít cũng là hai vạn tiền mặt.
Hiện tại Khương Miên yêu cầu các cô trả tiền, là học sinh, bọn họ lấy tiền ở đâu ra để trả.
Sắc mặt ba người so với bảng màu trang điểm còn đặc sắc hơn nhiều.
Khương Miên thản nhiên nói: "Cho các cậu thời gian một ngày, vào giờ này ngày mai phải đem tiền trả lại cho tôi, nếu không tôi sẽ cho người tung tin các cậu vay tiền mà không trả."
Nói xong, cũng không nhìn phản ứng của ba người, quay người rời đi.
Sắc mặt ba người đại biến, nguyện vọng đầu của bọn họ chính là hệ diễn xuất, tương lai muốn trở thành diễn viên. Nếu trong trường học bị dính tin đồn vay tiền không trả, về sau nếu xuất đạo trong giới giải trí mà bị đào ra, đối với các cô chính là có hại mà không có lợi.
Mắt thấy bóng lưng của Khương Miên gần như khuất đi, Mao Tuyên Linh liền không còn kiềm chế, bùng nổ lửa giận: "Khương Miên! Bình thường cậu coi bọn tôi là người hầu mà mặc sức sai sử, cậu cho chúng tôi mượn tiền thì chính là trả phí phục vụ cho chúng tôi, dựa vào cái gì mà bắt chúng tôi trả?"
Bước chân Khương Miên dừng lại, quay đầu nhìn về phía Mao Tuyên Linh, ngũ quan của cô ta đã có chút vặn vẹo, hai tay nắm chặt, ánh mắt nhìn Khương Miên lộ rõ sự hung ác, vốn khuôn mặt đang rất xinh đẹp, lộ ra vẻ mặt liền trở nên dữ tợn khó coi.
Cười cười, Khương Miên lấy ra cây bút ghi âm, cái mà trước đó nàng giấu trên kệ sách bên trong ký túc xá.
Ấn nút phát âm, lời nói của Mao Tuyên Linh phát ra một chữ không bỏ sót.
Mao Tuyên Linh trừng lớn mắt, trên mặt thần sắc trống không.
Đi ra khỏi cổng ký túc xá, Khương Miên vui vẻ mà cong khóe miệng lên.
Nàng thật ra không có thói quen cùng người khác giằng co, nàng càng yêu thích dùng bạo lực để giải quyết tình huống, nhưng không biết làm sao mà giá trị võ lực hiện tại của nàng bằng không.
Tuy nhiên nàng từ trước đến nay đều tuân theo một quy tắc nhất định: Người không phạm ta, ta không phạm người; Người nếu phạm ta...Ách, xem tâm tình của nàng rồi hẵng ra quyết định.
Nhưng mà đi chưa được bao lâu, trước mặt liền đi tới hai người.
Một người mặc áo sơ mi trắng, đúng chuẩn là hình tượng nam chính của tiểu thuyết ngôn tình Cố Tê Văn, nhưng mà trên mặt mơ hồ có thể thấy một chút vết tím xanh. Kế bên hắn là một cô gái mặc bộ váy trắng, thanh thuần không nhiễm một chút bụi bẩn nào, nữ chính Quan Hân, gương mặt nhỏ trắng thuần, cực kỳ khiến nam nhân có cảm giác muốn đến bảo vệ cô ta.
Khương Miên: "..."
Trường học rộng như thế lày, mà sao vẫn gặp được thế chứ?
Xung quanh có không ít người dừng lại để xem kịch vui từ bọn họ. Độ nổi tiếng của Khương Miên ở trường cũng không nhỏ, vừa có tiền vừa có nhan sắc, mỗi ngày đều bước xuống từ chiếc Aston Martin bản số lượng có hạn để đi học, nghĩ vậy mà không khiến người khác chú ý cũng rất là khó có thể.
Tin tức nàng theo đuổi giáo thảo hệ đạo diễn Cố Tê Văn sớm đã truyền đi, thậm chí chuyện nàng còn chặn Quan Hân tại thư viện, sau đó bị Cố Tê Văn cự tuyệt cũng bị truyền ra ngoài, các loại phiên bản đều có.
Cũng may Cố Tê Văn còn kiêng kị thanh danh của bản thân, cho dù hắn có biết chuyện Khương Miên vì hắn mà cắt cổ tay tự sát, thì cũng không đem việc này nói ra ngoài.
Khương Miên thích Cố Tê Văn, Cố Tê Văn thích Qua Hân, Khương Miên lại ngăn Quan Hân. (Móe, cái bùng binh gì thế này *-*)
Hiện tại, Cố Tê Văn cùng Quan Hân đồng thời xuất hiện, cái gọi là tình địch gặp nhau, chắc chắn là vô cùng đỏ mắt.
Quần chúng ăn dưa biểu thị rất kích động.
Sau đó, sau đó bọn họ liền thấy Khương Miên nhìn cũng không nhìn hai người, mắt nhìn thẳng mà đi về phía trước.
Đi, đi rồi?
Quần chúng: Sao lại thế này???
***
Editor: Thật ra là tui gất là lười nhưng vẫn phải quật dậy để chạy deadline đây ~ Chán chả muốn nói lun á! (;-;)
Danh Sách Chương: