Editor: Qing Yun
Thẩm Diên Tri không ở đây làm tôi tự do hơn rất nhiều, ít nhất anh không dính lấy tôi, tôi có thể làm việc mình muốn làm.
Khách sạn có rất nhiều đồng hương, tôi quen một cô gái nhỏ tuổi hơn mình.
Đại khái là mười sáu mười bảy tuổi, đến đây chơi cùng người nhà vào dịp nghỉ hè.
Sáng sớm trời còn trong xanh, vạn dặm không mây, nhưng đến buổi chiều, sắc trời u ám đã bao phủ toàn bộ núi tuyết.
Đến chạng vạng, trời đột nhiên đổ tuyết, âm u không nhìn được mặt trời.
Vừa lúc nhóm Thẩm Diên Tri đi rất nhiều người, khiến những người ở lại đều lo sợ không yên.
Dù sao có mấy người đều đang nói không liên lạc được với bọn họ, không biết có phải bị mất tín hiệu rồi không.
Nhiều người tập trung ngoài sảnh chính của khách sạn, nhân viên công tác nói đừng vội, người dẫn đội là người có kinh nghiệm dẫn khách lên núi phong phú, có khả năng xử lý tình huống tuyết rơi đột ngột thế này.
Tạm thời không nói rốt cuộc bọn họ có gặp nạn hay không, dù chờ đội cứu hộ thì cũng phải chờ đến sáng ngày mai.
Nhưng không khí nhà ăn càng nặng nề hơn, cô gái mười sáu mười bảy tuổi kia ngồi bên cạnh tôi ăn cơm.
Hình như bố mẹ cô ấy cũng ở trong đội leo núi.
"Tiểu Yến, cháu chạy đi đây thế, dì tìm cháu lâu lắm đó."
Một giọng nữ mềm nhẹ đột nhiên vang lên bên tai tôi, bởi vì là tiếng Trung, cho nên tôi cũng ngẩng đầu lên nhìn.
Tôi và người phụ nữ kia nhìn nhau một hai giây.
Cô ta hơi ngây ra.
"A... Cô là, Tần Tử Khanh sao?"
"..."
Tôi rất kinh ngạc vì người này lại biết tên mình.
"Ai nha, cậu không nhớ rõ tớ à, lớp 11-3 trường cấp ba Dũng Châu! Lâm Hiểu Đồng, hai chúng ta là bạn học cũ mà!"
"..."
Vừa nghe có người nhắc lại chuyện thời cấp ba khiến tôi hơi rụt người theo bản năng.
Nhưng mà, cảm giác như tua nhỏ vờn quanh kia lại cố tình xuất hiện.
Tôi cố gắng tìm khuôn mặt những kẻ đã bắt nạt mình, nhưng... Tôi không tìm thấy.
Tất cả đều mơ hồ, ngũ quan của mọi người như hòa vào nhau.
"Chậc, hồi cấp ba chúng ta khá thân mà, tớ ngồi bàn trước, còn cho cậu rất nhiều đồ ăn vặt, cậu không nhớ rõ tớ à?"
"Không phải lúc đó cậu chơi thân với Thẩm Nhụy Hân sao, a, đúng, còn anh trai của cô ấy, Thẩm Diên Tri nữa."
"Bây giờ cậu còn ở bên Thẩm Diên Tri không? Lúc đó hai cậu siêu đẹp đôi luôn..."
"Nhưng tiếc là cậu chuyển trường khi đang học lớp 11, bọn mình chưa kịp chụp ảnh tốt nghiệp, mọi người đều rất thích cậu..."
...
Tôi cảm giác đại não đang vang lên ầm ầm.
Rõ ràng đứng ở đây, nghe người trước mặt nói chuyện, nhưng trong thoáng chốc, tôi như mất ký ức.
Thẩm Nhụy Hân, Thẩm Diên Tri.
Bạn thân nhất.
Người thích nhất.
Ký ức nào đó như đánh tan bùn đất, tiếng ồn ào của đại não che kín thính giác.
Tôi đứng ngây ra như phỗng, sau đó đột nhiên chạy về phòng.
Người phụ nữ kia gọi tôi, nhưng tôi không quan tâm.
Tôi và Thẩm Diên Tri ở phòng đôi, hành lý rải rác trên mặt đất, ánh đèn vàng ấm lay động trên đầu giường.
Tôi ôm đầu mình, sau đó chui vào một góc.
Hít vào, thở ra.
Tôi muốn nói mình đừng run, sau đó lấy điện thoại trong túi ra.
Tay không vững, làm điện thoại rơi xuống đất.
Tôi bèn dứt khoát dùng điện thoại ở tư thế này, tìm tòi trường cấp ba Dũng Châu trong khung tìm kiếm.
Tìm tin tức mình muốn tìm theo thời gian.
Ngón tay run rẩy kéo từng tin một, cho đến khi tầm mắt dừng ở topic thảo luận trên diễn đàn nhiều năm trước.
"Sao hôm nay có xe cảnh sát đến trường học bọn mình vậy, có anh em nào học tối biết chuyện gì không?"
"Đúng vậy, có cả xe cứu thương nữa, lúc đó tao đang học, nhìn thấy qua cửa sổ..."
"Chuyện gì, nói kỹ chút coi?"
"Một bạn nữ bị nâng ra, khắp người đầy máu, sợ phát khiếp."
"Lớp nào, lớp nào vậy?"
"Cái này không thể nói nhỉ, tao chỉ có thể nói, trường hợp kia, đm, chậc chậc chậc."
"Đừng úp úp mở mở, rốt cuộc tình huống thế nào, giết người có chủ đích à?"
"Nói cho đằng ấy, còn khủng bố hơn cái này."
"Vậy mày nói ra xem chuyện gì, rốt cuộc có nói hay không."
"Tao sợ nói ra đắc tội người ta, thôi thôi, không nói."
"..."
Thật ra, cũng không có gì khó nói.
Tôi cúi đầu nhìn bụng mình.
Cẩn thận nghĩ lại, ngày đó tôi cho rằng mình mang thai.
Tôi vốn có kinh nguyệt không đều, hơn nữa nôn mửa là bệnh hay gặp ở mùa hè.
Quan trọng là, tôi còn chưa dùng que thử thai, lại đi suy đoán mình mang thai.
Không cảm thấy hoang đường sao.
Tôi cứ tin tưởng mình mang thai như vậy.
Nhưng trên thực tế.
Tôi căn bản không có khả năng mang thai lần nữa.
21
Người là sinh vật khó đối mặt với hoàn cảnh khó khăn.
Tôi nghĩ, thật ra, rất nhiều thời khắc trước đó, tôi đều tự lừa mình như vậy.
Cho nên khi nhớ lại chân tướng mọi chuyện, tôi mới cảm thấy đầu óc như nổ tung.
Vì sao ký ức của tôi luôn đứt quãng?
Vì sao ngày đó tôi có thể nhớ Thẩm Diên Tri dí tàn thuốc vào người, lại không thể nhớ nổi cuối cùng chuyện gì đã xảy ra?
Vì sao Thẩm Diên Tri luôn nhìn tôi chằm chằm, nói tôi nhất định phải uống hết ly sữa bò kia?
Vì sao Tạ Ý Liễu và Tống Hữu Tinh đều xuất hiện một cách khó hiểu như vậy?
Vì sao bạn bè của anh đều nói tôi là... Bị điên.
...
Mùa hè năm lớp 11 ấy, tôi đã trải qua chuyện tàn nhẫn nhất, đẫm máu nhất, bạo lực nhất cuộc đời mình.
Lúc ban đầu, chỉ là mấy nhân viên sửa điều hòa của trường học đến hỏi đường tôi.
Chỉ là như thế, tôi chưa làm gì cả, chỉ nói cho bọn họ con đường chính xác.
Bỗng nhiên có một người cười đểu, kéo tôi vào WC nam.
Từ ánh nắng chiều tà hồng cam tàn nhẫn cuối cùng đến khi ngàn sao kéo đến bầu trời thành phố.
Ba giờ, tôi chịu đựng tra tấn tàn khốc mà không thể xưng là nhân đạo.
Thật sự là Thẩm Diên Tri dí tàn thuốc lên người tôi sao?
Những bàn tay đó thật sự là Thẩm Diên Tri đánh sao?
Sữa bò tưới xuống đỉnh đầu... Thật sự là sữa bò sao?
Sau đó tôi nghe cảnh sát nói, trong đám người khốn nạn kia có kẻ nghiện hút, cho nên mới làm ra chuyện hoang đường này.
Sau đó bọn họ bị bắt toàn bộ, nhưng ngày nào tôi cũng ngồi trong phòng bệnh, lấy nước mắt rửa mặt.
Tôi khóc đến khi không thể khóc được nữa, ngày nào cũng xem vết thương trên cơ thể mình qua gương.
Khi đó, Thẩm Diên Tri là bạn trai tôi.
Nhưng tôi biết đối mặt với anh thế nào.
Tôi như vậy, rốt cuộc lấy tư cách gì để đối mặt với anh.
Tôi thật sự không có cách nào giao lưu với anh, tôi thật sự hy vọng anh vứt bỏ tôi.
Thật sự, đừng nhìn tôi nữa, Thẩm Diên Tri tốt như vậy, tôi đã không còn xứng với anh.
Tôi là một người nhát gan, một người yếu đuối.
Đến cuối cùng, tôi lựa chọn dùng cách trốn tránh để giải quyết tất cả vấn đề.
Thẩm Diên Tri không muốn rời khỏi tôi, vậy đắp nặn anh thành kẻ ác là được.
Vậy áp đặt hết những chuyện ghê tởm tôi từng trải qua lên anh là được.
Như vậy, anh chắc chắn sẽ không chịu nổi tôi, chắc chắn một ngày nào đó, anh sẽ không chịu nổi loại tra tấn vô lý này.
Giống như Thẩm Nhụy Hân.
Giống Thẩm Nhụy Hân, người từng là bạn thân nhất của tôi.
Tưởng tượng cô ấy thành người từng bắt nạt tôi, làm cô ấy rời xa tôi, như vậy là tốt nhất.
Tôi chờ Thẩm Diên Tri vứt bỏ tôi.
Nhưng mà, tôi cứ nhớ rồi lại quên, hết lần này đến lần khác.
Em tưởng tượng anh thành một người xấu xa cỡ nào.
Chẳng lẽ anh không cảm thấy tủi nhục sao, Thẩm Diên Tri.
Vì sao không vứt bỏ em, Thẩm Diên Tri.
22
Cho đến khi nước mắt rơi xuống mua bàn tay, không thể nhìn thấy rõ cảnh vật trước mắt.
Bỗng nhiên có người ngồi xổm bên cạnh tôi.
Là Tống Hữu Tinh.
Thật ra Tống Hữu Tinh là người tôi tưởng tượng ra.
Có lẽ bây giờ cậu có thể xuất hiện là do Thẩm Diên Tri không có ở đây, mà tôi lại không uống thuốc.
Thật ra cẩn thận nghĩ lại sẽ thấy rất nhiều chuyện đều có dấu vết để lại.
Thuốc được hòa vào sữa bò.
Ví như Tạ Ý Liễu xuất hiện là vì tôi làm loạn không muốn uống thuốc, từ sau khi tôi không uống, cô ấy mới bắt đầu xuất hiện.
Ví như ngày tôi nghĩ mình mang thai, Thẩm Diên Tri đã đồng ý không bắt tôi uống sữa có hòa thuốc nữa.
Ví như đêm Tống Hữu Tinh dẫn tôi đi, trước đó tôi đã trộm đỗ thuốc được vài ngày.
Rồi sau đó Thẩm Diên Tri ép tôi uống hết thuốc.
Cơ thể Tống Hữu Tinh liền bắt đầu dần tan biến.
Bởi vì tôi dần dừng tưởng tượng.
Lúc này Tống Hữu Tinh đột nhiên lại xuất hiện, cậu ấy cười với tôi mãi.
Khi cười, cậu ấy rất giống Thẩm Diên Tri của trước kia.
Tôi luôn cảm thấy cậu ấy muốn nói với tôi gì đó.
Tôi đi theo cậu, đi đến trước hành lý của Thẩm Diên Tri.
Trước kia tôi không quản anh mang theo cái gì, lúc này tôi bỗng nhiên lao vào tìm kiếm như phát điên.
Cho đến khi tìm được một quyển sổ.
Bìa bọc da.
Bên trên viết.
"Nhật ký trị liệu của Khanh Khanh"
23
12.5 trời nắng
Tàn thuốc đốt phỏng cổ tay, rất đau.
Nhưng nghĩ đến chuyện đây là nỗi đau mà em phải gánh vác năm đó, lòng mình càng đau hơn.
Khanh Khanh.
Anh không lừa em.
Nếu như không thể chia sẻ nỗi đau với em.
Vậy cùng chịu đau đớn như em cũng tốt.
...
15.5 trời âm u
Hơi tức giận.
Cô nàng này gan lớn thật, dám đổ sữa bò lên đầu mình.
... Tuy rằng mình cũng đổ lại.
Bởi vì thuốc kia chỉ có thể pha loãng trong sữa bò, cho nên bình thường mình đều cho cô ấy uống sữa bò.
Nhưng bây giờ cô ấy không chịu uống.
Không dỗ được.
...
18.5 trời nắng
Haizz, cảm giác vẫn nên cho em uống thuốc.
Trạng thái giống trước đây, Khanh Khanh bắt đầu tưởng tượng ra người không có thật.
Lần này nhân vật em tưởng tượng ra là cô tái lên Tạ Ý Liễu.
Đây còn không phải ID em tự lấy cho em khi trơi game võ hiệp thời cấp ba à.
Em cũng lấy một cái ID khác cho mình, tên là Tống Hữu Tinh.
...
Bác sĩ nói, cần phải phối hợp biểu diễn với ai.
Đi thong thả.
Bây giờ anh đây sắp thành ảnh đế rồi.
...
27.5 trời nắng
Có phải em nghĩ nhét một cái gối vào áo.
Là chứng tỏ em mang thai không?
Thật ra bọn anh thấy cả.
Khanh Khanh.
Đến cả ngớ ngẩn mà em cũng đáng yêu như vậy.
....
1.6 trời nắng
...
Đánh, Khanh Khanh.
Buổi tối em gái mình đến nhà chơi, vừa bắt đầu Khanh Khanh đã kỳ lạ.
Mình đoán chắc là do mấy ngày nay chưa cho cô ấy uống thuốc, cô ấy lại bắt đầu suy nghĩ miên man.
Nhưng mình cũng không ngờ cô ấy sẽ lấy dao trên bàn đâm chính mình.
Miệng lẩm bẩm gì đó, có lẽ lại rối loạn tâm thần.
Lúc ôm em, còn bị em đâm mấy dao.
Khi đó em lắc đầu nguầy nguậy, mắt trợn to.
Lúc đó tình huống quá khẩn cấp, đánh em một cái là muốn em tỉnh táo hơn.
Không ngờ em lại nhớ kỹ.
Lần sau cho em tát lại.
Được không?
...
4.6 trời nắng.
Tỉnh lại trong bệnh viện, mấy ngày nhật ký bị bỏ dở.
Được rồi, mình cũng chảy rất nhiều máu.
Khanh Khanh, mấy dao kia của em đâm vào chỗ hay lắm.
5.6 trời nắng
Khanh Khanh không để ý đến mình.
Không muốn viết nhật ký.
8.6 trời mưa
Ừm.
Mình chỉ có thể trộm đến trước giường nhìn em vào nửa đêm.
Bởi vì em ghét mình mà.
9.6 trời mưa
Không sao cả.
Điều anh không sợ nhất chính là em ghét anh.
13.6 trời nắng
Khanh Khanh trốn, bỏ trốn một mình.
Mình đã rất tức giận, hình như rất lâu rồi mình chưa giận như vậy.
Sau đó, mình vẫn tìm được cô ấy.
Cô ấy cứ nhắc Tống Hữu Tinh mãi.
Rồi.
Em thật sự tưởng tưởng ra cả anh.
...
20.6 trời mưa
Khanh Khanh không thể không uống thuốc.
Nói thật, dù làm thế nào mình cũng không thể giận cô ấy được.
Cô ấy có làm loạn thế nào, mình cũng không giận được.
Sau đó mình trộm mua phòng cho Khanh Khanh, ngày nào cô ấy cũng ở đó.
Giám sát cô ấy uống thuốc.
...
25.6 trời mưa
A, Tống Hữu Tinh đúng là phiền phức.
Mình lại ghen với một người không có thật sao?
...
1.7 trời mưa
Trải qua một tháng nỗ lực không ngừng.
Đốc xúc Khanh Khanh uống thuốc.
Cuối cùng Tống Hữu Tinh cũng biến mất khỏi đầu cô ấy rồi.
Khanh Khanh.
Em đừng không vui.
Em có thể nhìn anh này.
...
6.7 trời nắng
Khanh Khanh trở nên ngoan ngoãn.
Ngoan thật sao.
Mình không biết.
Cô ấy như vậy, làm mình cảm thấy mọi chuyện vẫn phát triển theo hướng xấu hơn.
...
16.7 trời nắng
Anh phải làm gì mới có thể khiến em nhìn anh?
Thôi.
Anh đây lạc quan vô đối.
...
29.7 trời tuyết
Đến New Zealand.
Nhìn dáng vẻ, cô nhóc này rất thích ra ngoài chơi nhỉ?
Khanh Khanh, em biết không.
Em cười rộ lên.
Khóe miệng cong cong.
Anh đây lập tức vui vẻ muốn chết.
...
2.8 trời nắng
Khanh Khanh nói muốn tinh linh.
Đừng nói tinh linh, dù là ngôi sao trên trời,
Anh đều có thể hái xuống cho em.
Em biết không.
Nguyện vọng của anh chính là em vui vẻ.
Em vui vẻ là được.
Những ký ức đó, không nhớ ra cũng không sao.
Đều không đáng nhắc tới.
So với việc Khanh Khanh của chúng ta vui vẻ thì thật sự không đáng nhắc tới.
...
Nhật ký đứt đoạn ở đây.
Tuyết rơi cả đêm chưa ngừng, gió rét gào thét qua cửa sổ.
Đúng vậy, hôm nay là ngày mùng 3 tháng 8.
Anh làm sao có thời gian viết nhật ký được.
Anh ở gió tuyết, phải không, Thẩm Diên Tri.
Núi xa chấn động, tôi không phân rõ, gió lốc kia lớn đến mức có thể thổi tan linh hồn người.
Bọn họ nói, trên núi có tuyết lở.
Bọn họ nói, không phải chúng ta còn một đội đang trên núi sao.
Bọn họ nói, mau gọi điện thoại, mau gọi đội cứu viện đi.
...
Tuyết phủ kín núi đồi, cũng che khuất tầm nhìn.
Em đột nhiên nhớ tới lúc anh đi vào đêm qua, anh sờ đầu em rồi nói:
"Đừng như vậy, Khanh Khanh, có một ít lời, rất dễ dàng nói liền linh nghiệm."
Núi non đen nghìn nghịt, không còn nhìn được tuyết trắng.
Em chạy ra khỏi nhà trọ, nhưng đường rất xúi xa, tuyết rất dày, đặc biệt dày.
Em quỳ gối trên nền tuyết, khóc kêu.
Gọi tên anh vô số lần.
Danh Sách Chương: