Diệp Tâm Du kinh ngạc xoay đầu lại, bắt gặp bóng dáng ma mị của Diệp Tuấn Kiệt gần trong gang tấc.
Anh nện một quyền nặng nề trên mặt tường, bàn tay nhất thời trở nên đỏ tươi, gân xanh nổi lên trên mu bàn tay.
“Tôi đã nói rồi, cô ấy là người đàn bà của tôi”.
Con ngươi khát máu của anh cứ nhìn cử chỉ mập mờ của hai người trước mặt, trong mắt hung ác thanh âm lại lạnh lẽo như ác quỷ tu la.
Diệp Tâm Du lên một trận, lập tức lấy sức giãy khỏi lồng ngực Vũ Khắc Tiệp, trốn qua một bên.
Cô hoàn toàn cảm nhận được trên người đứa em trai này đang tỏa ra cảm giác áp bức, mãnh liệt, bá đạo, dường như làm cho người ta hít thở không thông.
Chỉ có điều cô không hiểu… coi như anh là em trai của cô nên ra mặt giúp đỡ cô nhưng có phải là hơi quá khích hay không?
“Haha, tổng giám đốc Diệp đến đây từ lúc nào vậy? Thế nào mà không lên tiếng vậy?” Vũ Khắc Tiệp khẽ nhíu mày, tựa hồ như không để ý đến ánh mắt muốn giết người của Diệp Tuấn Kiệt, anh lần nữa kéo Diệp Tâm Du lại gần lồng ngực của mình.
“Buông cô ấy ra!”Diệp Tuấn Kiệt điên cuồng hét lên, trong mắt phát ra tia mãnh liệt, lúc này anh giống như một con sư tử hai mắt chăm chú nhìn bàn tay Vũ Khắc Tiệp đang ôm hông của Diệp Tâm Du, cảm giác như con mồi của mình bị giật lấy vậy.
“Tổng giám đốc Diệp, tôi tốn tới ba tỷ đầu tư hạng mục HIV/AIDS, chẳng lẽ ngay cả một người phụ nữ nho nhỏ này cũn g không thể cho tôi được sao?” Vũ Khắc Tiệp nâng khóe môi lên, trong lơ đãng nhướng mày lên, trong câu nói có sự uy hiếp rõ ràng.
Ba tỷ? Diệp Tâm Du ngẩn người, bên trán lập tức rịn ra một tầng mồ hôi lạnh, khó trách người đàn ông này lại dám lớn lối trong bữa tiệc như vậy, thậm chí còn cưỡng hôn cô, thì ra là do đã đầu tư một khoản tiền lớn như vậy.
“Tổng giám đốc Vũ sợ là đã hiểu lầm rồi, cô ấy không chí là người đàn bà của tôi mà còn là vợ chưa cưới của tôi, tháng sau chúng tôi sẽ kết hôn.” Diệp Tuấn Kiệt nhanh tay kéo Lạc Tích Tuyết qua, ôm vào trong lòng mình, đầu ngón tay xẹt qua khuôn mặt cô, cưng chìu nhìn cô nói:
“Đúng không, bảo bối?”
“Ừ!” Sống lưng Diệp Tâm Du đổ mồ hôi lạnh, khuôn mặt cứng nhắc gật đầu.
“Vợ chưa cưới?” Vũ Khắc Tiệp kinh ngạc một hồi, lông mày khẽ nhíu lại, chợt cảm thấy trong lòng đủ loại tư vị.
Anh thật vất vả mới tìm được một người con gái gây cho anh hứng thú như vậy nhưng không nghĩ tới cô sắp trở thành vợ của người khác rồi sao?.
Nhưng trong chuyện này bọn họ có một quy luật bất thành văn, chỉ cần là bạn gái chưa cưới thì có thể tùy tiện đổi. Thường xuyên có những cô gái hôm nay đi tho vị tổng giám đốc kia dự họp, sáng mai thức dậy lại làm vừa ý vị tổng giám đốc khác. Nhưng nếu đã công khai là vợ chưa cưới của ai đó, là phu nhân tập đoàn SIDA, thì những người khác phải tôn trọng.
“Tổng giám đốc Vũ, thời gian không còn sớm nên tôi đưa vợ chưa cưới của tôi về trước, xin lỗi không tiếp ngài được” Giọng nói của Lạc Thiên Uy lạnh như băng, không mất đi sự lạnh lẽo và uy nghiêm, cứ như một ác quỷ bước ra từ địa ngục.
Nói xong anh liền nắm tay Diệp Tâm Du kéo ra khỏi bữa tiệc chỉ để lại khuôn mặt kinh ngạc sững sờ của Vũ Khắc Tiệp
Trên đường về nhà, cả hai người đều trầm mặc không nói gì, từng người đều chìm vào trong suy nghĩ của mỗi người.
Đến biệt thự nhà họ Diệp, quản gia lập tức mở cửa cho bọn họ vào, nhìn thấy hai chị em họ cùng nhau trở lại thì trong lòng càng thêm vui mừng.
“Đại tiểu thư, cậu hai người đã trở về?”
“Ừ!” Diệp Tâm Du gật đầu một cái, có chút mệt mỏi muốn được nghỉ ngơi chuẩn bị lên lầu
Ai ngờ lại thấy một người phụ nữ ăn mặc diễm lệ chạy từ trên lầu xuống, xông thẳng vào trong ngực của em trai cô.
“ Tuấn Kiệt ”
“Tuấn Kiệt, em biết là anh sẽ trở lại mà”
Ngọc Trinh toàn thân mặc một bộ váy ngủ trễ ngực màu đỏ sậm, vật liệu hết sức mỏng manh khiên đường cong trên thân thể cô ta lộ ra một cách rõ ràng. Lúc này cô ta đang nhẹ vểnh đôi môi đỏ mọng, đôi tay thân mật ôm cổ Diệp Tuấn Kiệt, giọng nói nũng nịu đến chảy cả nước.
Thân thể Diệp Tâm Du run lên, gương mặt nhất thời có chút cứng nhắc, cô kinh ngạc nhìn Ngọc Trinh thân mật với em trai của cô, trong mắt thoáng qua chút phức tạp.
Ngọc Trinh vốn là con gái riêng của mẹ kế, năm nay mười tám tuổi, vẫn còn đang học cấp ba, trên thực tế không có quan hệ máu mủ với cùng Diệp Tuấn Kiệt, nhưng nói thế nào thì trên danh nghĩa vẫn là chị của cậu ấy vì sao lại ôm ấp cậu ấy như vậy? Chẳng lẽ mẹ kế muốn con gái bà ta gả vào nhà danh gia sao?
“Buông ra!” Diệp Tuấn Kiệt chán ghét đẩy người phụ nữ đang bám trên mình của mình ra, đôi con ngươi thâm u thoáng hiện lên sự không kiên nhẫn, anh dùng âm thanh lạnh lẽo nói.
“Tuấn Kiệt” Trên mặt Vi Tĩnh Nam thoáng hiện qua sự nghi ngờ nhưng cũng không chịu yếu thế, khóe mắt cô khẽ nhếch lên lộ ra vẻ quyến rũ với anh, thân thể xinh đẹp cũng thuận thế hướng vào trong lòng ngực của anh.
“Á!”
Diệp Tuấn Kiệt không có ôm cô mà còn lạnh lùng đẩy cô ta ra ngoài xoay người rời đi làm cho Ngọc Trinh ngoài ý muốn đột ngột ngã xuống mặt đất.
Cô ta hận nghiến răng nghiến lợi, một đôi mắt đẹp lộ vẻ tức giận, rống to với Diệp Tuấn Kiệt:
“Diệp Tuấn Kiệt! Cậu thật quá đáng hiện lên vẻ trào phúng, trên khuôn mặt cương nghị không hề có cảm xúc gì, trước sau dùng một giọng nói lạnh lẽo, nhắc nhở cô ta:
“Đừng quên, cô không có thân phận gì trong gia đình này cả”
“Anh…” Sắc mặt Ngọc Trinh trong nháy mắt trở nên trắng bệch, mắt đẹp trừng to, ngón tay mảnh khảnh nắm chặt thành quyền.
Diệp Tuấn Kiệt nói những lời này giống như thanh kiếm đâm thẳng vào đáy lòng cô ta làm cô ta nhói đau vô cùng, cảm giác nhục nhã mãnh liệt đủ để cho cô ta cắn chặt môi dưới.
Không sai, cô ta cũng không phải con gái ruột thịt của cha, mẹ của cô ta trong nhà này chỉ là vợ kế của ba nhưng Tuấn Kiệt không phải cũng chỉ là con riêng thôi sao, không phải do phu nhân chính thức sinh ra. Nếu không phải cha xem trọng cậu ta giao hết mọi sản nghiệp cho cậu thì cô cũng không cần phải chủ động quyến rũ cậu ta như thế này.
“Tam tiểu thư, thuộc hạ có nấu một nồi canh, có cần đem một chén đến phòng người không ạ?” Quản gia thấy Ngọc Trinh nhất thời lúng túng có ý tốt muốn phá vỡ bầu không khí bế tắc này.
“Không cần sự tốt bụng của các người!” Ngọc Trinh không chút khách khí đẩy quản gia ra, giận đùng đùng bỏ chạy.
“Quản gia” Diệp Tâm Du vịnh quản gia thiếu chút nữa đứng không vững quan tâm nói:
“Người không sao chứ?”
“Đại tiểu thư?” Quản gia ngẩng đầu nhìn Diệp Tâm Du, thở dài thật sâu nói:
“Nếu phu nhân còn thì ở nhà họ Diệp này sẽ không loạn như thế này đâu”
Diệp Tâm Du nhắm đôi mắt lại, trên mặt có nhiều suy nghĩ. Cô biết Quản gia Ngô đang nói đến thời cô còn nhỏ hạnh phúc với cha mẹ, từng ngày đều trôi qua vui vẻ, đoạn thời gian kia là khoảng thời gian đẹp nhất của cô.
Chỉ tiếc mẹ hiền mất sớm cha liền cưới liên tiếp hai mẹ kế, còn mang Diệp Tuấn Kiệt từ bên ngoài về; bây giờ trong nhà họ Lạc âm thầm đọ sức tranh giành tài sản vốn không còn là cái nhà nữa rồi.
“Quản gia, người đem chén canh lên phòng con nha!” Diệp Tâm Du dịu dàng cười, che giầu tâm tình trong mắt.
“Đại tiểu thư, người chờ một chút tôi sẽ bưng lên cho người” Quản gia lập tức gật đầu một cái đi vào nhà bếp, tiểu thư thích nhất là đồ ăn khuya do bà làm.
Chỉ chốc lát sau, quản gia bưng lên một chen canh nóng hổi đưa tới trước mặt của Tích Tuyết, cô nhận chén canh cảm ơn quản gia Ngô, nhưng không trở về phòng mà đi tới phòng của Diệp Tuấn Kiệt.
“Tuấn Kiệt, em có trong phòng không?” Diệp Tâm Du đi tới trước cửa phòng của em trai, gõ cửa, nhẹ giọng hỏi.
Cánh cửa khép hờ nhưng bên trong không có ai đáp lại.
“Tuấn Kiệt, là chị” Cô gõ cửa lần nữa, giọng nói cũng lớn hơn tí. Nhưng trong phòng vẫn không có tí động tĩnh nào.
Kỳ quái? Trong lòng Diệp Tâm Du vô cùng buồn bực, mới vừa rồi cô còn thấy anh trở về phòng mà? Cũng không thấy anh đi ra chẳng lẽ trong phòng xem ti vi nên không nghe thấy tiếng cô gọi.
Cô không khỏi tò mò dán lỗ tai vào gần cửa phòng chỉ nghe tiếng nước chảy, cô nghĩ chắc em trai của cô đang ở trong phòng tắm. Nhìn chén canh trong tay cô do dự một chút, cuối cũng vẫn quyết định đẩy cửa vào.
Dù sao tối nay cô tới tìm anh là để hòa hoãn quan hệ anh chị em trong nhà, mặc kệ mọi người nói ai là con của vợ chính thức ai không phải. Tóm lại đều là chị em cùng ba khác mẹ về sau phải chung sống hòa thuận hơn.
Vừa vào cửa, cô mới phát hiện so ra căn phòng này lớn gấp mấy lần phòng của cô, phong cách thiết kế cũng cực kỳ xa hoa, tất cả đồ gia dụng đều theo tiêu chuẩn tối tân nhất của Âu Mĩ, xem ra ba cực kỳ thương yêu và xem trọng đứa con trai này.
Có một loại cảm giác chát chát trong lòng, Diệp Tâm Du ép bức mình không nên đi so đo với em trai, cô hít sâu một hơi đi tới, kéo rèm cửa bên cạnh, nhìn ra bên ngoài, thông qua kính thủy tinh, không khỏi nhớ đến mẹ.
Gia đình của ba và mẹ là hai gia đình môn đăng hộ đối, ban đầu ba cưới mẹ là vì mục đích sự nghiệp cũng không có tình yêu thật sự, cưới mẹ xong đối xử với mẹ cũng không tệ, cả nhà ba người bọn họ cùng nhau vui vẻ qua mấy năm.
Cho đến khi mẹ qua đời, ba không những lập tức cưới mẹ kế mà còn dẫn Diệp Tuấn Kiệt về. Từ lần đầu khi cô nhìn thấy Diệp Tuấn Kiệt, cũng biết là do ba trăng hoa ong bướm với người đàn bà khác bên ngoài mà sinh ra anh. Mặc dù lúc đó mẹ cô có biết ba trăng hoa bên ngoài nhưng cũng không có vạch trần ba, cũng chính vì vậy mà buồn bực không vui để mắc bệnh nặng, bất hạnh qua đời.
Đối với Diệp Tuấn Kiệt, trong lòng cô có rất nhiều cảm xúc mâu thuẫn, một mặt không muốn giận lây sang anh bởi vì anh không có tội gì cả, mặt khác chính bởi sự xuất hiện của anh đã cướp đi tất cả những thứ vốn thuộc về cô. Sản nghiệp nhà họ Lạc có hơn một nửa là do ông ngoại để lại theo đúng nghĩa thì cô là cháu ông ngoại nên cô có toàn quyền thừa kế, không tới lượt người bên ngoài xen vào, nhưng mấy năm qua ba cực kỳ yêu thương Tuấn Kiệt không phải bởi vì anh là con trai, tuổi còn nhỏ mà năng lực hơn người mà còn vì mẹ anh là người đàn bà mà ba yêu thương nhất.
Ba muốn đem những điều tốt đẹp nhất đến cho anh, còn cô là con ruột của ba lại chỉ có thể đứng ở bên ngoài, thậm chí khi mẹ qua đời vẫn chấp nhận sự lăng nhăng của ba để hòa hoãn mối quan hệ trong gia đình.
Suy nghĩ lại một chút, cô cảm thấy có chút bi ai. Người ngoài nhìn vào đều nghĩ cô là đại tiểu thư của một gia đình danh gia vọng tộc nhưng có mấy ai biết đó chỉ là cái danh.
Diệp Tâm Du thở dài một hơi, kéo rèm cửa lên. Cô quay đầu lại, vừa vặn thấy khung hình trên bàn làm việc của em trai cô. Từ góc độ của bức ảnh cô nhìn ra được đó là ảnh của một người con gái nhưng không rõ là ai.
Có phải đó là mẹ của anh không? Có thể làm cho anh để trước bàn làm việc chắc đây là một người rất quan trọng đối với anh.
Thật sự cô có chút tò mò về mẹ của anh, không biết rốt cuộc là một người phụ nữ như thế nào mà làm cho ba cô yêu sâu sắc nhiều năm như vậy?
Tò mò cô tiến từng bước một về phía chiếc bàn, đến khi đưa tay cầm khung hình lên thì người trong hình này là….
Vào thời khắc này, dây cung trong đầu Diệp Tâm Du căng lên, cô khó có thể tin mà nhìn tấm hình trong tay mình, mắt trừng thật to.
Váy tơ sợi may theo kiểu công chúa, sợi tóc mềm mại xõa xuống hai vai, làn da trắng noãn, gương mặt tinh xảo, một đôi mắt to sáng ngời, linh động có hồn giống như một nàng công chúa cao quý xinh đẹp bước ra từ truyện cổ tích vậy, làm cho lòng người mê mẩn nhưng lại không dám đến quá gần.
Người trong tấm ảnh này không phải là cô sao? Diệp Tâm Du cẩn thận đem tấm hình quan sát thật kỹ, lúc mới bắt đầu cô còn không dám tin nhưng đến cuối cùng thì không thể nghi ngờ gì nữa, ánh mắt của cô có chút mê mang, trong đầu nhất thời hỗn loạn một mảng.
Cô tin chắc người trong tấm hình chính là cô, nhưng tại sao Diệp Tuấn Kiệt lại có hình của cô? Cô không nhớ là mình có đưa hình cho anh? Chẳng lẽ là ba cho?
Có thể coi là ba cho nhưng Tuấn Kiệt là em trai của cô, em trai mà lại đem hình của chị gái đặt trước bàn làm việc như vậy là có ý gì đây? Cô cùng anh trừ lần gặp nhau lúc còn bé thì những ngày gần đây bọn họ mới gặp lại nhau, cô không cảm thấy quan hệ của bọn họ thân thiết đến mức này rồi.
Diệp Tâm Du cảm thấy đau đầu, cơ hồ đứng không vững; đúng lúc này thì có một giọng nói trầm thấp lạnh lùng truyền đến:
“Ai đó?”
Diệp Tuấn Kiệt có chút nghi ngờ hỏi, anh vừa mới từ phòng tắm ra thì cảm thấy có cái gì đó không đúng, mơ hồ cảm thấy có người trong phòng của anh.
“Tùy tiện vào phòng của tôi đúng là càng ngày càng không có quy tắt” Anh cho rằng người vào là Ngọc Trinh nên giọng nói tương đối lạnh lùng còn mang theo sự tức giận.
“Chị…” Diệp Tâm Du hơi run rẩy, cô không ngờ Diệp Tuấn Kiệt lại đột ngột xuất hiện như thế, một khắc xoay người cô vô tình làm rơi khung hình trong tay xuống, vỡ nát tan tành, ngay sau đó là tiếng hét của cô:
“ Á!!!”
Diệp Tuấn Kiệt nhìn khung hình vỡ nát trên mặt đất, trong lòng xẹt qua sự đau lòng, ngẩng đầu lên nhìn thấy người mà mình thương nhớ từng ngày đang đứng trước mặt mình làm cho sắc mặt anh hòa hoãn chút ít.
“Tại sao cô lại ở trong này?” anh nghi hoặc hỏi. Tiến lên đôi mắt tìm tòi nghiên cứu, Diệp Tâm Du cảm thấy thần kinh có chút căng thẳng, cô hoảng hốt cúi đầu, theo bản năng nắm chặt làn váy của mình, giọng nói khẽ run.
“Chị, chị… mang canh tới cho em”
“Tôi không có thói quen uống canh” Diệp Tuấn Kiệt lạnh lùng trả lời, một đôi mắt lạng băng lóe qua sự hứng thú khiếp người, giống như là bắt được một con mồi ngon.
Anh bước từng bước thật dài về phía sofa, ngồi xuống, từ trên bàn lấy ra một điều thuốc, hít sâu một hơi mang theo vẻ tà mị nhưng không kém phần cao quý.
Diệp Tâm Du có chút ngây người, đồng thời cũng nhíu đôi mày đẹp lại, cô rất muốn nhắc nhở em trai mình hiện tại anh chỉ có mười sáu tuổi đang là tuổi mới lớn, hút thuốc là không tốt cho sức khỏe.
Chỉ là cô chưa kịp mở miệng thì thấy Diệp Tuấn Kiệt liếc cô một cái đột nhiên mở miệng hỏi:
“Nói đi, tìm tôi có chuyện gì?”
“Hả? À… chị…” Diệp Tâm Du không khỏi cảm thấy có chút lúng túng, đồng thời trong tâm có sự ảo não khó nói, rõ ràng cô là chị của anh nhưng sao mỗi lần đứng trước mặt em trai thì cô cứ có cảm giác bị áp bức, muốn nói điều gì cũng thật khó khăn.
“Chị tới… là hy vọng em không trách chuyện vừa rồi của Ngọc Trinh… về sau cả nhà ta sống hòa thuận với nhau…chuyện vừa rồi em đừng nói cho ba biết.” Cô nói đứt quãng, giống như phải dùng hết sức lực bình sinh mới nói xong một câu hoàn chỉnh.
Chỉ là Diệp Tuấn Kiệt cũng không có nghe, mà đôi môi anh hết mở ra lại khép lại làm cho nhịp tim của cô đập càng lúc càng nhanh. Đột nhiên, anh đặt tàn thuốc trong tay xuống bước từng bước một đến gần cô, tròng mắt đen tĩnh mịch đem cô khóa chặt trong phạm vi của anh.