Ha, kết quả đến nửa đêm chính là.......Lâm Thư Du và bố đều bị cảm mạo.
Nhưng, hai người đồng thời đều đi làm với tình trạng "thân không tàn nhưng chí tàn".
Bố cô còn tốt, một mình ngồi trong văn phòng chỉ tay năm ngón tiếp quản giang sơn, còn cô, vừa thu phế liệu vừa chảy nước mũi.
Lâm Vũ Hàng không nhìn nổi nữa: "Cậu tốt nhất vẫn nên đi bệnh viện đi, không thì một lúc sau lại gục luôn ở đây bây giờ."
Cô ngẩng đầu hắt xì một cái, nhanh tay lau mũi, "Hừ, nhổ vào, đồ miệng quạ đen, tôi sẽ còn sống lâu hơn cả Ô Quy*"
*Ô Quy: rùa
"Cậu chắc chắn? Vương Bát** sống tới nghìn năm, cậu cũng muốn sống lâu như vậy à?"
** Vương Bát cũng là một tên phổ biến của loài rùa ở miền bắc Trung Quốc thời cổ đại, và sau đó ý nghĩa được mở rộng để chỉ những người chồng bị vợ lừa dối, ngoại tình hoặc chỉ những tên lưu manh vô lại.
Ừm, vậy thì không cần.
Đợi chút, sao lại thành Vương Bát rồi?
Cô hoài nghi cậu ta đang ám chỉ cô.
(Ám chỉ gì thì mọi người đọc phần giải thích từ Vương Bát bên trên nhé)
"Giờ đến nhà thím Vương, nhà bà ấy "cất trữ" cực nhiều phế phẩm."
Lâm Vũ Hàng không lay chuyển được cô, chỉ đành nhắm mắt đi theo cô.
Vừa đến trước cửa nhà thím Vương, cô bỗng ngửi thấy một mùi gay mũi, Lâm Vũ Hàng lập tức biến sắc, "Là bình ga bị rò rỉ."
Thím Vương vẫn còn ở bên trong.
Lâm Thư Du đang định xông vào trong thì bị Lâm Vũ Hàng giữ lại: "Cậu đi gọi điện, tôi vào trong tìm người."
"Lâm Vũ Hàng!"
Cậu ta xé quần áo trên người, dùng nước khoáng làm ướt rồi bịt lên mũi, xông vào trong nhà. Cô sau khi gọi điện xong cũng làm theo cậu ta rồi theo vào bên trong.
Trong phòng cửa sổ đóng kín mít, mùi ga xông thẳng vào mũi.
"Lâm Vũ Hàng!"
Thấy cô vào theo, sắc mặt cậu liền âm u, nhưng lúc này cũng không rảnh để mắng cô, đành tiếp tục đi vào trong.
Thím Vương đang nằm trên giường, không hề động đậy.
Trong nhà mọi lúc đều có thể xuất hiện nguy hiểm, sau khi xác nhận thím Vương vẫn còn hơi thở, Lâm Vũ Hàng liền cõng bà đi ra ngoài.
Sau khi biết được tất cả sự việc, cảnh sát thúc thúc khen ngợi hành động dũng cảm của hai người, đồng thời cũng phê bình hai người vì hành động liều lĩnh.
Tình trạng thím Vương cũng không nguy hiểm đến tính mạng.
Nhìn thấy cô, bà liền ôm lấy cô khóc, "Bé con à, ta không thể sống tiếp được nữa."
Cô biết, sau khi con trai con gái thím Vương kết hôn thì để mặc hai ông bà ở lại căn nhà cũ này.
Chồng thím Vương đã qua đời, còn một mình bà dựa vào việc thu phế liệu khổ cực sống qua ngày, nên cô thường xuyên đem đồ đến thăm bà.
"Thím Vương, hay là thím đến nhà con đi?"
Thím Vương lau nước mắt, mặt lo ngại, "Đến nhà con?"
Cô gật đầu: "Nhà con lớn lắm."
Đại khái lớn mức nào nhỉ, vào bên trong cần đi xe điện, khuôn viên chắc cũng đủ khiến thím Vương đi lạc đi.
Trấn an thím Vương xong cô đi ra ngoài, không ngờ lúc ra đến cửa đã thấy Lâm Vũ Hàng đứng chờ ở đó rồi.
"Cậu muốn cưu mang thím Vương?" Mặt cậu nghiêm túc.
Cô gật đầu.
"Cậu đã nghĩ kỹ chưa vậy, cũng không phải là cưu mang một con chó con mèo, mà là một con người, còn là một người già cao tuổi như vậy nữa." Cậu phân tích.
Cô nhíu chặt mày.
Lời cậu ta có ý gì?
Là đang cảm thấy thím Vương già rồi nên đáng bị bỏ mặc lại trong một góc xó xỉnh để tự sinh tự diệt?
"Nếu không thì sao, cứ để bà ấy lẻ loi một mình thì chuyện như ngày hôm nay thế nào cũng sẽ tiếp diễn."
"Ý tôi không phải như vậy, tôi muốn nói là khi cậu giúp đỡ người khác cũng phải nghĩ đến năng lực của mình, đừng vì một lần bốc đồng mà đưa ra quyết định."
Cô an tĩnh nhìn cậu.
Cậu vẫn luôn lí trí như vậy, điều này cô biết.
Nhưng đôi khi quá lý trí sẽ thành máu lạnh.
Có lẽ đang bị cảm nên cô có chút tâm phiền ý loạn, mất kiên nhẫn nói, "Cũng không phải tôi bắt cậu cưu mang thím Vương, cậu bận tâm lo nghĩ như vậy làm gì."
Nhưng lời vừa nói ra như bát nước đổ đi.
Không thể thu hồi được nữa.
Lâm Vũ Hàng lúc đầu ngây ra.
Cậu an tĩnh nhìn cô, môi lạnh lùng câu lên: "Phải, là tôi lo lắng vớ vẩn rồi."
Hai người cứ như vậy ra về trong tâm trạng không vui.
Thím Vương phải ở lại bệnh viện một đêm để quan sát, sau khi xác nhận không có việc gì cô mới để chú Trần đón bà về nhà mình.
Danh Sách Chương: