Anh bắt tôi nghĩ, tôi không nghĩ đấy!
Cho anh tức chết!
Sau đó trong cơn tức giânn y dần thiếp ngủ.
Bởi vì ngủ tư thế úp sấp nên ngày hôm sau khi tỉnh lại Cận tiêu xém chút nữa ngã chết, thân dưới bị đè tới mềm nhuyễn tê dại, đụng vào còn có chút đau đau. Cận Tiêu trầm mặt, khập khiễng nâng người dậy, ánh mắt hung tợn, gượng nhấc hai chân tê cứng đi vào WC.
Tất cả đều tại Lý nhất xuyên!
Chia tay rồi mà còn ngủ lại nhà y.. Ngủ cái rắm!
Làm hại y có giường mà không thể ngủ, chỉ có thể ngủ qua đêm ở trên sô pha! Ngủ khổ đến nỗi tứ chi nhức nhối!
Cận tiêu không vui, gần như đằng đằng sát khí đạp mở cửa, đang muốn đi vào xả bực bội một chút lại đúng lúc truyền tới tiếng chuông di động.
Trong nháy mắt đó ánh mắt Cận Tiêu cơ hồ có thể đâm thủng người, cả người như bốc lên hơi nóng, “Bịch bịch bịch” dậm chân tới chô đặt di động, ” Cạch” một tiếng nhấc điện thoại: “Ai!?”
Đối phương sửng sốt, hiển nhiên không nghĩ tới Cận Tiêu sẽ tức giận tới như vậy, thanh âm thực tội nghiệp: “… Em.”
Cận Tiêu lạnh lùng hỏi: “Em nào?!”
Đối phương do do dự dự, ấp a ấp úng một hồi lâu mới nhỏ giọng hỏi: “Anh, anh là Cận Tiêu?”
“Đúng vậy.” Cận Tiêu ‘hừ’ một tiếng, nghiêng mặt, nhìn màn hình điện thoại, đối phương gọi tới số riêng của y, xem ra là quen biết y, hơn nữa có khả năng là quan hệ không tầm thường.
Đối phương lập tức nhẹ nhàng thở ra, ngữ khí nhất thời thoải mái lên: “Anh nên nói sớm nha ~ Người ta còn tưởng rằng gọi sai số rồi đó.” Dừng một chút, bên kia như là đang ngượng ngùng, “Cái kia… Có khả năng anh đã không, không còn nhớ rõ em, nhưng em vẫn chưa từng quên anh… Em là —— là —— “
Cận Tiêu ngồi xuống sô pha ôm cánh tay chờ người kia nói tiếp.
Không ngờ bên kia “Là” nửa ngày cũng chưa nói xong, đến cuối mới che mặt lí nhí, thanh âm e lệ vô cùng: “Ai nha không không, em nói không nên lời… ”
Cận Tiêu: “… …”
Sắc mặt cận tiêu lập tức đen như đáy nồi, biểu tình càng thêm lạng lẽo:” Nói không nên lời thì khỏi nói. Tôi cúp trước.”
“Đừng đừng đừng đừng ——” Đối phương kinh hãi, ngay sau đó hít sâu thở ra nói, “Vậy, em nói đây…”
“Nói đi.”
“Em, em nói thật đấy!”
“Nói.”
“Em…”
Cận tiêu rốt cụng bạo phát, y bực tức đã bàn trà một cái, chân va vào bàn gây tiếng “Rầm!” thật to, nghiến răng nhả ra từng chữ: ” Nhanh nói! Còn không thì cút!”
“… … Là bạn trai của anh, ” đối phương sâu kín nói, “Bạn trai cũ.”
Bạn trai cũ?
Cận Tiêu chợt sửng sốt.
Thấy y không đáp lạo, bạn trai cũ có chút ủy khuất: “Tại sao anh lại im lặng? Có phải quên em rồi không? Tiêu tiêu, anh xấu xa thật đấy, người ta chưa quên anh, anh thế nhưng đã quên người ta luôn rồi…”
Cận tiêu bị hai từ “người ta” liên tiếp tác động tới rùng mình, hốt hoảng nửa ngày mới đáp lại: “Chúng ta từng quen nhau à?”
“Đương nhiên!” Nhắc tới cái này, bạn trai cũ lại thẹn thùng, ở đầu dây bên kia xoay đến xoay đi, ” Anh còn khen bên trong em vừa chặt vừa nóng cơ mà ~ ”
Cận Tiêu khó có được khi “… … … …”
Luac này bạn trai cũ mới như nhớ ea cái gì đó, cả người càng thêm ngượng ngùng: ” … Chia tay nhiều năm như vậy, em vẫn luôn không quên được (điểu lớn) anh, em thấy anh là số 1 mạnh mẽ nhất em từng quen! ~”
Cận tiêu vốn là muốn nói gì nhưng nghe đến câu này lại đột nhiên nhớ tới câu “Vậy đến chịch em đi.” của tối hôm qua nói với Lý nhất xuyên nhất thời lại “… … … …”.
Bạn trai cũ không phát hiện ra dị thường của y, vẫn không ngừng ngượng ngùng, chốc chốc lại bụm mặt, chốc chốc lại xoắn quẩy, khoảng một phút sau mới nói tiếp: ” À ừm.. Em muốn hỏi anh một chuyện.. ”
Cận Tiêu trầm mặc một lát: “Còn yêu cậu hay không?”
Bạn trai cũ anh anh anh: “>//////<~ Không phải những lời này đâu! Là… Anh có muốn hẹn hò lại hay không?”
Cận Tiêu: “… … … … … … … … … …”
Cận tiêu cảm thấy bản thân tiêu rồi, trong chớp mắt đó y cư nhiên nghĩ tới Lý nhất xuyên, mới chia tay bạn trai xong lại nghe được lời mời ước pháo của bạn trai cũ, y cảm thấy không nên..
Cận tổng không vui.
Vô cùng không vui.
Cái cảm giác bị chọc trúng tâm sự này rất là rất là không vui.
Y nghiêm mặt, chân dùng sức đạp qua đạp lại cái bàn, trong lòng theo bản năng bác bỏ ý tưởng vừa nãy: Sao lại không thể hẹn hò chứ? Đương nhiên là có thể được!
Tám năm làm 0 thì sao? Dựa vào cái gì bây giờ không thể làm 1 nha!
Có ai quy định tám năm 0 thì không thể làm 1 sao?
… Không có đi?
Cho nên y đương nhiên là có thể hẹn hò!
Bên này y còn đang không ngừng xoắn xuýt giãy dụa, bên kia bạn trai cũ cũng thấp thỏm không kém, thầm nghĩ liệu mình có thẳng thắn quá không, dù sao cũng tám năm rồi, vừa liên lạc với người ta đã hỏi có muốn hẹn hò lại hay không.. nhưng mà cậu đã chờ Cận tiêu sau tám năm chia tay, lần này thật vất vả mới nghe loáng thoáng được một ít về y, nghe thấy bản thân vẫn còn cơ hội liền muốn nắm chặc cơ hội lần này, muốn đem Cận tiêu ưu tú này trói chặt, bằng không tám năm qua cậu phải tìm ai để khóc than đây?
Hai người hai tâm tư khác nhau cùng trầm mặc một lúc, bạn trai cũ là người lên tiếng đánh vỡ im lặng trước:” Im lặng lâu như vậy.. đã có thể trả lời em được chưa?”
Y vẫn bảo trì im lặng, đung đưa chân, khó chịu đạp loạn.
Cái gì mà không thể nhận! Cái gì mà không thể nhận chứ!
Mình rõ ràng có thể đồng ý, rõ ràng!
Cận tổng day trán đứng dậy tự rót một cốc nước uống một hơi để bình tĩnh lại, thanh âm không mặn không nhạt đáp: ” Xin lỗi, mới nãy bận chút việc công ty —— có thể hẹn, cậu cho tôi thời gian đi.”
Lời vừa dứt lại nghe một tiếng “Cạch” cửa mở ra, Cận tiêu hơi hơi nghiêng mặt liền thấy Lý nhất xuyên tay cầm túi đựng đồ thật to đứng ở huyền quan, sắc mặt không biểu tình gì nhìn y.
Mãi mới xong:(( edit trên phone khó thật đấy huhu