• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quý Tiêu nhìn theo bóng lưng ở phía xa của Ngụy Khinh Ngữ, nhạy bén nhận ra tư thế bước đi của nàng có chút miễn cưỡng.

Xe chạy lướt qua Ngụy Khinh Ngữ, kéo theo một trận gió nhẹ khiến làn váy dài của nàng thiếu nữ khẽ bay lên.

Trên đầu gối nàng lộ ra một vết máu khô đỏ sậm đã kết vảy.

Nguyên chủ làm nàng bị thương đến giờ vẫn còn chưa khỏi, vậy mà lại muốn nàng đi bộ đến trường.

Quý Tiêu không thể làm lơ, nói với tài xế: “Dừng xe.”

Tài xế nhanh chóng dừng lại, từ trong xe xuất hiện một cánh tay trắng như bạch ngọc.

Quý Tiêu chống tay lên cửa sổ xe, hướng mặt về phía Ngụy Khinh Ngữ, hất cằm nói: “Lên xe.”

Ánh mắt Ngụy Khinh Ngữ hiện lên một tia nghi hoặc, nàng đứng lặng tại chỗ, hoàn toàn không có ý muốn bước lên.

Mấy ngày nay ở chung, Quý Tiêu đã bắt đầu luyện được thói quen giống như nguyên chủ.

Cô làm ra dáng tùy hứng: “Hôm nay tâm trạng của bổn tiểu thư đang tốt, nhanh lên.”

Giọng điệu kiêu căng mang theo vẻ không kiên nhẫn, thật giống như hôm nay cô cho nàng lên xe chỉ vì tâm trạng hiện tại đang vui vẻ, lương tâm nhất thời trỗi dậy mà thôi.

Ngụy Khinh Ngữ âm thầm đánh giá, sau đó tạm kết luận là việc này không có gì nguy hiểm, vì vậy nàng tiến tới mở cửa ghế phụ rồi ngồi vào trong xe.

Quý Tiêu đối với hành động của Ngụy Khinh Ngữ có chút kinh ngạc, nhưng đồng thời cũng trộm thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Có thể làm cho nàng ngồi được vào trong xe, còn không cần phải cùng với cô ngồi ở phía sau. Này có phải là may mắn do mấy ngày qua mình không ngược đãi nữ chính không nhỉ?

Ngụy Khinh Ngữ lên xe, làm cho bầu không khí trên xe vốn đã đang yên tĩnh nay lại càng yên tĩnh hơn.

Nàng ngồi trông còn nghiêm chỉnh hơn cả tài xế, bờ vai thẳng tắp, trên người mặc áo sơ-mi đồng phục màu trắng, tấm lưng mảnh mai ẩn sau làn tóc dài. Chỗ nào trên người cũng tản ra sự cao ngạo xa cách, giống như một đóa hoa sen trắng ngạo nghễ vươn mình trên vách đá cheo leo.

Điều hòa trong xe chậm rãi hoạt động, gió lạnh mang theo một sợi hương bạc hà thổi tới bên người Quý Tiêu.

Cô nhìn cảnh phố phường không ngừng trôi đi ngoài cửa sổ, vẫn hoài thắc mắc vì lí do gì mà nguyên chủ đối với Ngụy Khinh Ngữ lại có ác cảm lớn như vậy.

Quý Tiêu cảm thấy bản thân xuyên thư thật sự quá mức xui xẻo, cô không những không có bàn tay vàng như trong mấy kịch bản khác, mà thậm chí là ngay cả kí ức của nguyên chủ cũng không có được.

“Haizzz.”

Nghĩ tới chuyện này, Quý Tiêu lại khẽ thở dài một tiếng.

Ngụy Khinh Ngữ vốn đang rũ mắt xuống lại nghe được âm thanh thở dài truyền đến, nàng nâng mí mắt lên, không nói tiếng nào chỉ chăm chăm nhìn vào Quý Tiêu đang ngồi ở ghế sau qua chiếc gương chiếu hậu.

Mái tóc đen nhánh được buộc kiểu đuôi ngựa ở sau ót, sống mũi cao thẳng, hai hàng lông mày sắc lẹm như lưỡi dao. Vào những khoảnh khắc an tĩnh thoạt nhìn cũng có vài phần anh khí của một Alpha.

Chỉ là, đôi mắt kia hơi rủ xuống, giống như theo suy nghĩ của chủ nhân nó mà nhẹ nhàng chuyển động, thật không biết là cô ta lại đang nghĩ ra biện pháp gì để tra tấn người khác nữa.

Ngụy Khinh Ngữ đáy mắt lóe lên một tia giễu cợt, sau đó thu tầm mắt về.

Xe rất nhanh đã đến trước cổng trường.

Tuy đây chỉ là một trường cao trung công lập bình thường, nhưng lại là nơi tụ tập rất nhiều tiểu thư công tử con nhà giàu ở thành phố A.

Hầu hết học sinh tại đây đều là do tài xế ở nhà đưa đón đi học, có rất ít người đeo cặp đi bộ tới trường giống như Nguỵ Khinh Ngữ.

Lúc này trước cổng trường có khá nhiều xe ô tô đang đỗ thành một hàng thật dài.

Quý Tiêu ngỡ rằng phải xuống xe nên định nhấc cặp lên, chỉ là tài xế vẫn yên lặng, tay cầm vô lăng lái xe đến vị trí gần cổng nhất.

Ánh sáng lóe lên, một chiếc Ford khác cách đó không xa vội vã khởi động xe, sau đó lập tức lái xe đi ra chỗ khác.

Tài xế mặt không biểu tình dừng xe ở đúng vị trí đó, đây là lần đầu tiên Quý Tiêu cảm thấy làm con gái của đại gia cũng thật là tốt nha.

Sau khi đậu xe xong, Ngụy Khinh Ngữ cũng không chờ Quý Tiêu để cùng vào trường mà xách cặp lên đi thẳng vào bên trong.

Bước người ra khỏi xe, một vệt nắng vàng từ đâu khẽ lướt qua mắt Quý Tiêu.

Cô nhìn bóng người đang xa dần của Ngụy Khinh Ngữ, lúc này Quý Tiêu mới nhớ ra là mỗi một đồng một cắc mà nhà mình đang tiêu xài phần lớn đều là từ tài sản mà cha mẹ quá cố của Ngụy Khinh Ngữ để lại cho nàng.

Tâm tình đang tốt đẹp bỗng chốc tan biến sạch sẽ.

“Ui, hôm nay chị Tiêu sao lại đi chung với Ngụy Khinh Ngữ vậy taaa?”

Một giọng nói mang theo chút trêu chọc vang lên từ phía sau Quý Tiêu.

Quý Tiêu quay đầu nhìn, là một nữ sinh mặc váy ngắn trên đầu gối khoảng chừng một gang tay, bên cạnh còn có một nữ sinh khác, cả hai đang tươi cười đi về phía mình, mái tóc xoăn như rong biển uốn khúc của cô gái khẽ lay động theo làn gió.

Suốt cả kỳ nghỉ hè vừa rồi, Quý Tiêu thường xuyên dùng di động xem lại những mối quan hệ xung quanh nguyên chủ, cô có chú ý tới bạn nữ sinh này, cô ấy rất thường xuyên up ảnh selfie.

Người này tên Kỳ Kỳ, là Alpha và là bạn thân nhất của nguyên chủ.

Còn nữ sinh bên cạnh là Phòng Nhất Minh, cũng là một Alpha, cô ấy thân thiết với nguyên chủ chỉ xếp sau Kỳ Kỳ.

“Không được hay gì?”

Quý Tiêu dùng cách nói chuyện của nguyên chủ để hỏi ngược lại.

Kỳ Kỳ: “Đương nhiên là được, mình đã khuyên cậu nhiều lần rồi, đối xử tốt với người ta một chút. Dù gì cũng là Alpha, nhưng sao lại chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì hết vậy?”

Trong lòng Quý Tiêu lại rối tinh rối mù.

Cái cô Quý Tiêu trong nguyên tác này cũng thật là, tại sao lại không chịu nghe lời khuyên của Kỳ Kỳ rồi đối với Ngụy Khinh Ngữ tốt một chút chứ? Nếu cô ta làm như vậy thì bản thân cô đã không phải trải qua những ngày tháng sống trong lo sợ như bây giờ rồi.

“Chút nữa phải làm bài kiểm tra chia lớp kìa, ôn tập thế nào rồi?” Kỳ Kỳ hỏi.

“Cũng tạm được.” Quý Tiêu trả lời một cách ngập ngừng.

Nguyên chủ căn bản không quan tâm chuyện học hành thi cử, cô chỉ mới biết được thông báo trong nhóm chat của lớp vào đêm qua, cho dù có muốn ôn cũng không kịp.

Lý Hóa Sinh tổng hợp, Toán, Ngữ Văn và Tiếng Anh chia ra làm bốn bài thi, tất cả sẽ thi trong cùng một ngày.

Bởi vì môn Ngữ Văn không có viết văn, cho nên sau khi thi xong thì ngày kế là có thể dựa vào điểm số để xếp lớp.

Ở thế giới này, nếu điểm Khoa Học Tự Nhiên nằm trong top 35 thì sẽ được vào lớp thực nghiệm, hay còn gọi là lớp chuyên. Những học sinh còn lại thì sẽ được chia ra mười hai lớp trong khối.

So với ở thế giới thực của cô thì cũng có điểm giống nhau.

Rời xa thế giới thực của mình đã được một thời gian, đây là lần đầu tiên Quý Tiêu cảm nhận được một ít cảm giác thân thiết từ thế giới này.

Phòng Nhất Minh: “Lần này là dựa vào tổng thành tích học năm ngoái để xếp phòng thi, cậu đoán xem trong phòng số 1 ai là người ngồi hàng đầu nào?”

Kỳ Kỳ: “Còn phải đoán à? Ngoài Ngụy Khinh Ngữ ra thì còn có thể là ai? Lần nào nàng cũng đứng đầu kì thi, tổng hợp thành tích chắc chắn cũng đứng đầu rồi!”

Phòng Nhất Minh: “Sao cậu trả lời nhanh quá vậy, không cần nghĩ luôn sao?”

Kỳ Kỳ: “Sao phải nghĩ chứ? Kì thi nào điểm số của nàng cũng hơn người thứ hai tận 50 điểm, bây giờ chúng ta đi đoán xem người ngồi hàng đầu phòng số 2 là ai có khi còn vui hơn đó.”

......

Quý Tiêu im lặng đi theo phía sau nghe hai người nói chuyện, thầm nghĩ: Quả nhiên là nữ chính, bị nguyên chủ tra tấn như vậy mà vẫn có thể đạt hạng nhất trong các kì thi.

Ba người nói một hồi liền dừng lại trước cầu thang bên cạnh dãy phòng học, Kỳ Kỳ và Phòng Nhất Minh thi ở lầu hai, mà Quý Tiêu thì lại thi ở lầu một.

Kỳ Kỳ đứng ở cầu thang vỗ vỗ bả vai Quý Tiêu, nói: “Chị Tiêu à, cố lên, lần này đừng đứng nhất bảng từ dưới đếm lên nữa nhé.”

“Được.” Quý Tiêu phất phất tay, xoay người đi vào phòng thi.

Cô thầm nghĩ, bản thân dẫu gì cũng là một giáo viên thực tập môn Toán ở một trường cao trung, nếu thi Toán mà còn tạch thì chắc đội quần thật mất.

Quý Tiêu nhìn danh sách phòng thi trên màn hình điện thoại, sau đó đi tới phòng thi.

Không biết có phải là do cô tới sớm quá hay không, nhưng trong phòng thi không có người nào, chỉ có một chiếc ba-lô vải màu trắng đang đặt trên dãy bàn đầu tiên.

Cô có chút nghi hoặc, nheo mắt nhìn lại danh sách phòng thi trên di động, rồi lại lùi ra phía sau một bước để nhìn biển lớp treo trước cửa.

Nhưng không nghĩ tới, cô vừa lùi lại vài bước thì sau lưng đã đụng phải thứ gì đó rất mềm mại.

Quý Tiêu khựng lại một chút, sau đó rất nhanh ý thức được mình vừa làm một việc khá là xấu hổ. Cô đang muốn quay lại để xin lỗi người mình vừa đụng phải thì trong nháy mắt lại cảm thấy sau lưng mình như có hai lưỡi dao bén nhọn đang chĩa vào, hương bạc hà mạnh mẽ toả ra ở phía sau khiến sống lưng Quý Tiêu lạnh toát.

Quý Tiêu chợt nhận cái ba-lô để ở bàn đầu tiên kia thật sự có chút quen mắt.

Vừa quay lại, quả nhiên Ngụy Khinh Ngữ đang đứng ở phía sau Quý Tiêu, ánh mắt nàng rất lạnh nhạt, trong tay còn cầm một cái ly thuỷ tinh.

Bầu không khí so với ban nãy còn trầm thấp hơn.

Sự lúng túng, xấu hổ như một trận gió từ mặt đất thổi lên, hóa thành bàn tay vỗ bốp bốp vào mặt Quý Tiêu.

“Thật trùng hợp nha, lại là cô.”

Quý Tiêu nhoẻn miệng cười để làm giảm bớt chút không khí xấu hổ.

Ngụy Khinh Ngữ nhìn nụ cười trên mặt Quý Tiêu, sắc mặt tối sầm lại. Nàng cho rằng cô ấy giống như trước kia, thấy mình xảy ra chuyện gì cũng sẽ lấy ra làm cớ để trêu ghẹo.

“Không trùng hợp.” Nàng trả lời, trên mặt không có chút cảm xúc nào.

Rồi sau đó lướt qua người Quý Tiêu rồi lập tức ngồi xuống chỗ ngồi ở bàn đầu của nàng.

Gió lùa từ trong phòng ra đến ngoài, thổi đến nỗi Quý Tiêu trong lòng run cầm cập.

Câu “xin lỗi” rốt cuộc bị nghẹn ở trong cổ họng.

Quý Tiêu cảm giác bản thân giống như lại đạp trúng bãi mìn rồi.

Không lâu sau, những người trong phòng thi đã ổn định chỗ ngồi, giám khảo cũng bắt đầu phát đề.

Nguyên chủ ở trong sách là người không có học vấn, không nghề nghiệp lại ăn chơi trác táng, vừa biến thái vừa ngông cuồng. Không có gì lạ khi Quý Tiêu được xếp ở vị trí cuối cùng, cô ngẩng đầu nhìn về phía hàng ghế đầu tiên ở trong phòng, Nguỵ Khinh Ngữ ngồi ở ngay đó, sống lưng vẫn thẳng tắp như thường lệ.

Ánh tà dương dịu dàng lọt vào khung cửa kính, rọi vào sự cao ngạo trên người nàng, phủ lên thân thể nàng một vầng sáng màu vàng kim nhàn nhạt.

Nguỵ Khinh Ngữ nghiêm túc chuyên tâm làm bài, hai hàng lông mi cong dày uốn lượn, đôi mắt xinh đẹp liên tục chớp chớp, vô cùng tinh xảo và xinh đẹp.

Một người ưu tú như vậy, không nên chịu đựng sự tra tấn tàn nhẫn của nguyên chủ trong sách.

Quý Tiêu khẽ thở dài, cô đối với Ngụy Khinh Ngữ tuy là rất sợ hãi, nhưng lại có vài phần đồng cảm cùng thương xót nàng.

Ba môn thi đầu Quý Tiêu đều làm bài rất thuận lợi, nội dung học tập của học sinh cao trung ở thế giới này so với ở thế giới thực không khác nhau lắm.

Ngữ Văn thì sẽ là thơ cổ, từ ngữ vẫn như vậy, Tiếng Anh bài nghe cũng chỉ đơn giản là áo sơ-mi giá bao nhiêu tiền, còn môn Toán thì cũng vẫn là những kiến thức mà cô đã khá thuần thục.

Quý Tiêu ở thế giới thực từ trước đến nay đều là học sinh có học lực giỏi, hạnh kiểm tốt, cơ bản không thể chấp nhận được thành tích đội sổ của nguyên chủ. Cô dựa vào kiến thức đã tiếp thu được trong những năm học tập, phải rửa cho sạch mối nhục này.

Chỉ là tới môn tổ hợp Lý Hóa Sinh, Quý Tiêu lại bị vướng.

Mà môn cô bị vướng không phải Vật Lý, càng không phải Hóa Học. Cái đề này thật sự quá khó hiểu, cho dù Quý Tiêu từng giúp bạn cùng phòng soạn bài môn Sinh Học thì đọc qua vẫn không thể hiểu nổi.

【Cha của Tiểu Minh là một Beta bị bệnh mù màu, bệnh mù màu mang gen BaOCc, mẹ là Omega, bị bệnh mù màu gen lặn Oabcc, Tiểu Minh có thể phân hóa thành Alpha hay không? Xác suất bệnh mù màu của em gái Tiểu Minh là bao nhiêu? Hãy viết ra quá trình phân tích.】

Quý Tiêu nhăn mày lại như bánh quai chèo, cô đã xem kĩ nhưng vẫn không hiểu đề bài đang viết cái gì.

Vì cái gì mà trong giới sinh học lại có thêm thuộc tính ABO vậy?! Làm cho các cấu trúc gen càng lúc càng phức tạp!

Mặt trời dần dần ngả về phía Tây, chiều hôm đó dáng vẻ của Quý Tiêu trông thật hiu quạnh.

Cô nhiệt huyết đầy mình muốn rửa nhục, lại bị môn Sinh vùi dập đến mức thất bại thảm hại.

“Sao vậy, bộ dạng này xem ra là không làm được bài hả?”

Kỳ Kỳ vòng cánh tay ra ôm Quý Tiêu đang ủ rũ, ép tới mức khiến cô thiếu chút nữa té nhào xuống đất.

“Cậu buồn làm gì, hai câu cuối môn Toán mình còn chưa làm được nè.” Phòng Nhất Minh an ủi nói.

Quý Tiêu nhìn Phòng Nhất Minh, nói: “Là môn Sinh Học, điểm có lẽ sẽ rất thấp.”

Phòng Nhất Minh và Kỳ Kỳ cùng chết lặng, hai người biết Quý Tiêu đó giờ không bao giờ để tâm tới việc học, nhưng không nghĩ tới lần này cô lại ủ rũ tới mức đó.

Kỳ Kỳ chỉ có thể khô khan an ủi mấy câu: “Buồn thì cũng buồn một chút thôi, mưa nào mà hổng tạnh.”

Quý Tiêu cười khổ, điểm thi môn Sinh Học của cô có khi còn thảm hại hơn cả nguyên chủ.

Cô vẫy tay tạm biệt với hai người, sau đó bước lên xe. Tài xế nhìn Quý Tiêu ngồi hẳn vào trong rồi mới khởi động xe.

Quý Tiêu ngẩn ra một chút, nhìn bên trong xe chỉ có hai người là cô và tài xế, lên tiếng ngăn lại: “Từ từ, đợi Ngụy Khinh Ngữ nữa.”

“Vừa rồi Ngụy tiểu thư đã đi bộ về, tiểu thư có muốn đuổi theo không ạ?” Tài xế hỏi.

Quý Tiêu nghe thấy tài xế nói như vậy, chẳng biết sao lại thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Tâm trạng hiện tại của cô không được tốt cho lắm, nên cũng không muốn đối mặt với vị trùm cuối kia. Nghĩ vậy, Quý Tiêu liền vẫy tay ra hiệu cho tài xế trực tiếp lái xe về nhà.

Thật ra biệt thự nhà họ Quý cách trường rất gần, đi bộ cũng chỉ hơn mười phút, nhưng lúc tan tầm sẽ là giờ cao điểm nên buổi chiều thường xuyên bị kẹt xe. Quý Tiêu từ trên xe bước xuống lại trùng hợp gặp Ngụy Khinh Ngữ cũng đang từ phía sau đi tới.

Dáng đi của nàng trông có chút khó chịu, trên trán lấm tấm mồ hôi.

Tâm trạng ủ rũ của Quý Tiêu đã có chút hoà hoãn lại, hiện tại nhìn thấy Ngụy Khinh Ngữ như vậy, trong lòng không khỏi có chút băn khoăn.

Cô nghĩ lại sự việc xảy ra ban sáng, rồi chợt nhớ ra bản thân còn chưa xin lỗi Ngụy Khinh Ngữ một tiếng.

Vì thế khi cả hai người đang đứng trước cửa, Quý Tiêu bày ra dáng vẻ có vài phần kiêu ngạo giống với nguyên chủ, hất hàm nói: “Ê, chuyện hồi sáng, xin lỗi nha.”

Ngụy Khinh Ngữ ngẩn người ra một chút, nàng tới Quý gia cũng đã gần nửa năm, chỉ nghe qua Quý Tiêu vô lý hoang đường, còn chưa từng nghe cô nói “xin lỗi” với mình bao giờ.

Ngụy Khinh Ngữ nhớ lại chuyện xảy ra hồi sáng, chẳng lẽ lúc đó cô ấy thật sự không phải cố ý trêu chọc mình?

Không kịp tránh đi, khoảng cách quá gần đã làm mùi hương Brandy đào trong không khí lặng lẽ toả ra.

Trường hợp này là lần đầu Nguỵ Khinh Ngữ bắt gặp trên người Quý Tiêu, nên nhất thời không biết trả lời cô thế nào, nàng không nói tiếng nào đẩy cửa đi vào nhà.

“Tiêu Tiêu về rồi à?”

Đúng lúc này, một giọng nam Alpha mạnh mẽ từ trong phòng truyền đến.

Quý Tiêu ngẩng đầu nhìn về phía đối diện, có một người đàn ông cao lớn đang đứng trong phòng khách.

Ông ta mặc quần tây màu xanh sọc đen, áo sơ-mi màu xám nhạt được tỉ mỉ cài trong lưng quần, rất có dáng vẻ của một doanh nhân thành đạt.

Quý Tiêu còn chưa nhận ra người trước mặt là ai, Ngụy Khinh Ngữ đã đi lướt qua cô, bước tới chào hỏi với người đó: “Con chào chú Quý.”

——————

Edit: Mưng.

Beta: Hạ Yên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK